Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7


Hôm sau Hầu Tiểu Muội như thường lệ đến bệnh viện làm việc nhưng cô lại không biết đây sẻ là một ngày rất dài cho cô và Lâm Tịch Nguyệt.


Vừa bước vô phòng làm việc đã phát hiện An Di Thúy khi thấy cô trong lòng rất khẩn trương vội đặt tách cafe sáng lên bàn cho cô và đưa danh sách bệnh nhân phãi thăm khám ngày hôm nay cho cô.

- Trưởng Khoa Hầu cô tới rồi.- An Di Thủy cười nói.
- Có chuyện gì sao?- Nhận danh sách từ tay An Di Thúy cô hơi ngạc nhiên, thường ngày đâu thấy cô ta trông gấp rút vậy, cho nên nhất thời mới khó hiểu lên tiếng hỏi.
- Ô, vậy ra là Trưởng Khoa cô chưa biết ?- An Di Thúy làm ra bộ dáng kinh ngạc nhìn cô.
- Cô chưa nói thì sao mà tôi biết được ?- Tiểu Muội thản nhiên đáp.
-Thì sáng nay Từ Kim Sa Tiểu thư vị hôn thê của Viện Trưởng đã làm ầm lên vì xe của cô ta đỗ ở bãi đỗ Thế Gia không biết bị ai phá hoại, toàn bộ kính chắn gió bị một chậu hoa tới trúng làm hư hỏng nặng.- Di Thúy chỉ chờ đợi cô mở lời thì liền như bắt được đúng sóng Rada một hơi kể hết sự kiện HOT nhất sáng nay ở Thế Gia, vừa nói cô ta vừa diễn tả để cho mọi thứ càng thêm sinh động , cô ngồi nghe chỉ đành lắc đầu cười trừ sau đó nâng tách cafe lên uống một ngụm.
- Chưa hết đâu nghe, còn vụ này bảo đảm cô nghe xong sẻ rất thích thú.- An Di Thủy nói tới đây thì liền ngưng lại một chút nhìn cô với ánh mắt hưng phấn .
- Hử , còn nửa sao? - Tiểu Muội làm ra vẻ tò mò .
- Cùng lúc sáng nay camera an ninh từ hành lang khu WC có ghi lại cảnh Tài xế xe của Kim Sa tiểu thư bị người ta hành hung, có nhiều người cho rằng người đó rất giống trưởng khoa Lâm.- An Di Thúy vui vẻ giải đáp , chính là thừa biết Trưởng Khoa Hầu rất ghét Lâm Tịch Nguyệt cho nên sự việc lần này chắc chắc sẻ khiến Tiểu Muội thích thú.
- Sao cô không chịu nói sớm .- Lời của An Di Thúy vừa dứt cũng vừa đúng lúc cô bị cafe trong miệng một ngụm nuốt vô suýt trào trở lại, không để Di Thúy kịp phãn ứng cô vội vàng đứng thằng người dậy hướng cửa chạy ra.
- Trưởng Khoa cô đi đâu vậy?- An Di Thúy hết hồn khi thấy Tiểu Muội đột nhiên đứng xộc lên còn chưa định hình đã thấy chạy ra ngoài rồi.
- Đến gặp Lâm Tịch Nguyệt- Bỏ lại một câu xong thì cả thân hình cũng khuất sau hành lang.
An Di Thúy đơ người mất mấy giây mới lấy lại được dáng vẻ ban đầu, chợt nhớ ra điều gì đó toàn thân Di Thúy rung lên, lần nào Trưởng Khoa Lâm có chuyện gì thì người đầu tiên vui vẻ nhất chính là Hầu Tiểu Muội, cô ta lập tức chạy tới không ngừng mĩa mai mà An Di Thúy đi bên cạnh Tiểu Muội củng là hưởng thụ vì thế lần này sẻ giống như trước . An Di Thúy kích động vội vã đuổi theo .

Riêng Tiểu Muội vừa đến gần phòng làm việc của Lâm Tịch Nguyệt thì phát hiện ở đây có rất nhiều người đang tụ tập lại, một đường đa phần là Blouse trắng, ngoài ra cũng có vô số người không phải y tá, bác sỉ hoặc điều dưỡng họ là Lao công, bảo vệ kể cả bệnh nhân cũng có mặt, tất cả điều đang xì xào bàn tán về Lâm Tịch Nguyệt.

Nhưng điều kì lạ hơn là khi cô xuất hiện lập tức có rất nhiều người quay lại nhìn chằm chằm cô, mặc dù bản thân không qua để tâm thế nhưng đến hàng chục đôi mắt đồng thời cùng nhìn lại khiến cô có chút không tự nhiên.

Giửa lúc cô còn đang ngẫng người thì đột nhiên trước mặt cô xuất hiện ánh đèn flash chớp nhoáng , một đám phóng viên kí giả nhà báo từ bên trong đám đông tiến đến bao vây cô .

- Hầu Tiểu Thư không biết cô có ý kiến gì về vụ việc bác sỉ Thế Gia Hành hung người , lại thêm sự việc lần này người bị nghi ngờ là bác sỉ Lâm , chẳng hay có giống như vụ nửa năm về trước ?- Một nữ phóng viên nói.

Hầu Tiểu Muội nghe xong cả gương mặt của cô sa sầm lại

- Các người đang cố ý xúc phạm danh dự của tôi và cả Bác sỉ Lâm, đừng cho rằng bản thân là kí giả thì có quyền nghi ngờ người khác, các người có biết đã có bao nhiêu gia đình đỗ vỡ, sự nghiệp thất bại chỉ vì mấy câu hỏi vô căn cứ đó không ? tôi cho rằng mọi người nên liên hệ bên phía cảnh sát để hợp tác điều tra rỏ ràng sự việc rồi hẳng đến nói mấy câu thiếu tính xác thật đấy, còn vụ việc của tôi nửa năm trước không phãi chuyện các người cần quan tâm lúc này đâu, À việc mấy người đang cản trở người khác đi làm kiếm bát cơm thì không phãi hành vi người tốt nên làm .- Hầu Tiểu Muội lạnh nhạt đáp nhanh chóng gạt tay đang cầm micrcô của nữ phóng viên kia sang một bên rồi bước đi thẳng qua đám phóng viên , còn chã thèm nhìn lại bọn họ còn đang bị mấy câu nói của cô làm cho ngơ ngác.

Đám phong viên không ngờ sẻ bị Tiểu Muội nói như vậy, xưa nay bọn họ vẫn hay làm như vậy, nhưng đa phần mọi người điều hoặc là từ chối không trả lời hoặc là trực tiếp giận dử xua đuổi họ nhưng trả lời như Tiểu Muội chẳng phãi là họ là dạng người ỷ vào nghề đi khắp mới Vu Khống khiến gia đình người khác tan nát, còn loại hành vi người tốt nên làm đại ý nói họ là người xấu . Đám phong viên cứng họng , không biết nên nói gì nửa đành bỏ cuộc để cô tùy ý rời đi

Quả nhiên mấy câu nói của cô với cánh nhà báo lại có tác dụng chấn nhiếp mấy người còn lai, ban đầu điều nhìn chằm chằm cô , định sẻ xì xào nói xấu cô nhưng chứng kiến miễng lưỡi sắc nhọn của cô làm bọn họ căn bản không có mở miệng được , ngược lại còn sinh ra cảm giác sợ bị Hầu Tiểu Muội nhòm tới chính là dùng lời nói chỉnh cho tức chết, thành mọi người lại như vô ý điều né sang một bên nhường đường cho cô đi thẳng vô phòng làm việc của Lâm Tịch Nguyệt.

Vừa bước vô trong phòng không thấy bóng dáng của Lâm Tịch Nguyệt đâu, còn đang nhìn xung quanh.

- Đừng có nhìn ngó nửa, tôi ở đây- Thấy Tiểu Muội đang tìm kiếm mình, Lâm Tịch Nguyệt liền mở lời
Cô nghe tiếng của Chị ta liền quay đầu pham hiện giọng Chị ta phát ra đằng sau bộ sofa đặt sát góc tường.
- Chị không sao chứ?- Cô đi đến gần sofa nhìn thấy Lâm Tịch Nguyệt đang nằm trên ghế, trên tay còn cầm tập trình kí, lần đầu Cô mới thấy Chị ta đeo kính, Tịch Nguyệt hiện không mặc
Blouse, cho nên Cô mới thấy không quen, từ lúc xuyên qua Cô mỗi lần gặp thì Tịch Nguyệt thường mặc Blouse, lúc này trên nguời Chị chỉ mặc đơn giản sơ-mi xanh da trời phối với chân váy công sở màu trắng, vì đang nằm dài trên ghế nên Cô có thể quan sát trọn vẹn đuờng cong như ẫn như hiện sau lớp Vải.
- Tôi vẫn ổn, Cô đến đây vì lo cho tôi sao?- Tịch Nguyệt nhàn nhạt nói, nhưng vẫn duy trì bộ dạng như củ không có ngồi dậy.
-Chị bị mọi nguời nói ra nói vào vậy là tại vì tôi,cho nên tôi làm sao Lai không quan tâm - Tiểu Muội cuời khỗ đáp, cứ tuởng Chị ta sẻ rất áp lực cho nên Cô mới chạy đến đây kết quả không những chị ta rất bình thản mà còn thong dong nằm xem hồ sơ bệnh án, uỗng công Cô vì Chị ta mà lo lắng.
- Lai đây ngồi xuống đi, Cô không thấy mỏi chân à- Tịch Nguyệt rất thường thức đang vẻ của Tiểu Muội lúc này, ý nghỉ không muốn Cô ta liên quan đến mình chỉ bởi vì nhìn thấy Tiểu Muội lo lắng mà chạy đến tận đây bổng nhạt dần, còn lại là cảm giác vui vẻ.
-Hử, Chị nằm như thế thì tôi ngồi đằng nào- Cô liếc Tịch Nguyệt một cái lên giọng nói.
- cùng lắm ngồi lên nguời tôi thôi- Tịch Nguyệt bật cuời, nếu có ai khác vô tình nhìn thấy nhất định sẻ rất hoảng hốt, bởi lẽ trứơc giờ họ không bao giờ được thấy Tịch Nguyệt cuời, bởi vậy đủ thấy Tiểu Muội trong suy nghỉ của Tịch Nguyệt đả có vị trí tồn tại nhất định không thể thấy thế.
- Đừng đùa- Tiểu Muội thấp giọng f, nói thật lúc nghe Chị ta đề nghị vậy làm Cô có một chút bối rối không xác định được, phải cố lắm mới bảo trì được dáng vẻ ban đầu.
- Tôi giống đang đùa lắm à- Tịch Nguyệt tươi cuời.
- Trước giờ không thấy Chị như vậy.- Tiểu Muội thành thật, lại làm bộ ra kiểu cách rất kính ngạc.
- là do tôi không muốn thôi.- Tịch Nguyệt đưa tay tháo kính ra quan sát.
- vậy sao bây giờ lại làm thế?- Cô thắc mắc.
- Muốn biết?- Tịch Nguyệt nâng mắt lên nhìn Cô tà mị lên tiếng.
- hừ, hừ hết hứng rồi- bị Tịch Nguyệt nhìn như thế làm Cô có chút không Chịu nổi như muốn xoay đi nơi khác thì phát hiện trình kí đặt trên eo của Tịch Nguyệt lúc này là của Hầu Tâm Bình, cho nên nhất trời kích động lao tới muốn chụp lấy thế nhưng vừa cho tay chạy tới trình kí thì cỗ tay đã bị Lâm Tịch Nguyệt bắt lấy kéo một cái khiến Cô mất đà té lên nguời Tịch Nguyệt, thắt eo bị ôm lấy làm Cô nhất trời hoảng loạn, nâng đầu đang muốn đứng dậy thì cả gương mặt của Cô vừa tầm đối diện với Tịch Nguyệt, ở cự li gần đầy ám muội này đột nhiên làm Cô nhớ đến cái hôn dạo Trước vì không muốn Cô nói nửa mà hôn Cô..
- Bỏ ra.. - Tiểu Muội nhỏ giọng nói, đang muốn vùng dậy thì sau gáy không rỏ từ lúc nào đả bị một bàn tay giữ chặt dùng sức kéo một cái...
- ưm...
Một lần nửa Lâm Tịch Nguyệt lại cuỡng hôn Cô, đầu Tiên là kinh ngạc, giận dử dãy giụa muốn thoát khỏi, nụ hôn lần này hoàn toàn không giống lúc trước, chỉ đơn giản chạm môi, Tịch Nguyệt không một chút e dè khai mở khoang miệng của Cô, xâm nhập vào bên trong môi lưỡi cùng nhất dây dưa, mãi cho tới khi Tiểu Muội bị hôn đến nổi muốn hôn mê, Tịch Nguyệt rất cuộc cũng là thoã mãn buông Cô ra, Tiểu Muội phải hít Vai ngụm khí lớn mới có thể thở lại được, đầu óc lúc này mới hoạt động trở lại lập tức trừng mắt về phía Lâm Tịch Nguyệt.
- Lần này tôi không nói gì hết, Chị lại vẫn hôn tôi.- Tiểu Muội Tức giận.
- Đúng là Cô không nói gì hết, chỉ là tôi đột nhiên muốn hôn Cô thôi- Trên gương mặt Tịch Nguyệt mang Vai tia ý cuời. Qua đúng như Tịch Nguyệt nói, lần này chính là muốn hôn Tiểu Muội cho nên mới làm thế.
- Chị....- Tiểu Muội bị Chị ta làm cho muốn phát điên, không, chính là Cô điên luôn rồi, hai lần rồi đó, hai lần điều là Chị ta cứ vậy mà hôn Cô..Chẳng lẻ Chị ta không biết phãi là có tình cảm yêu đuờng với nhau thì họ mới làm vậy,.. nhưng mà truyện của Cô là Ngôn tình, không phãi là Bách Hợp a

Trãi qua vài phút thất thần rốt cuộc Tiểu Muội cũng lấy lại được dáng vẻ ban đầu, lúc này mới nhíu mày quan sát Tịch Nguyệt, nhất là tập trung trên trình kí có lưu tên Hầu Tâm Bình, chị ta lấy hồ sơ đó từ đâu ra, chỉ là sau đó sực nhớ dạo trước tên Bạc Xuân Phong có đưa cho Tịch Nguyệt một cái usb chẳng lẻ có liên quan đến Hầu Tâm Bình, khoan, khoan đã tại sao lại có bệnh án đấy. Tiểu Muội đặt tay lên trán đôi mắt nhắm nghiền cô gắng nhớ lại tình tiết này thật ra ở đoạn nào,

-Làm sao vậy ? khó chịu ở đâu ?- Tịch Nguyệt nhận ra từ khi Tiểu Muội vô tình nhìn thấy bệnh án của Tâm Bình thái độ thay đổi rất lạ, phãi biết mọi chuyễn biến trên gương mặt của Tiểu Muội không thoát khỏi ánh nhìn chăm chú của Tịch Nguyệt cho nên khi thấy Tiểu Muội dường như đang cố gắng nghĩ ngợi cái gì đó trong rất nghiêm túc, vậy nên Tịch Nguyệt cảm thấy lo lắng không tự chủ đưa tay giữ lấy bàn tay đang bị Tiểu Muội giày vò trên gương mặt tách nó ra .

-Tôi không sao . Chẳng qua suy nghĩ nhiều nên hơi mệt mõi- Tiểu Muội dạo gần đây cảm giác bản thân càng cố gắng truy tìm tình tiết câu truyện càng nhiều thì sẻ có chút mệt mõi không giãi thích nổi. Vấn đề của Hầu Tâm Bình là mới phát sinh do cô thay đổi nhiều tính tiết cho nên mới xãy ra hay vốn dĩ ban đầu đã như thế mà do cô không nhớ ra nổi nó ở tình huống nào?
-Có chuyện gì lại khiến Trưởng Khoa Hầu khó nghĩ vậy- Tịch Nguyệt cười nói, vẫn giữ nguyên không có buông tay Tiểu Muội ra.

Nghe Tịch Nguyệt nói xong cô mới ngẫng đầu nhìn thẳng vào chị ta, nghỉ một hồi liền mở miêng. Cô muốn xác nhận một việc, mà ngay bản thân cô cũng hoang mang vô cùng. Cô thích nữ nhân trước mặt này..
- Chị thích tôi chứ ?
Tịch Nguyệt có hơi bất ngờ không nghĩ Tiểu Muội đột nhiên lại hỏi thẳng như vậy làm Tịch Nguyệt nhất thời sửng sờ, nhìn thấy ánh mắt đang châm chú quan sát nhất cử lưỡng động trên mặt mình của Tiểu Muội trông rất khẩn trương kia làm Tịch Nguyệt có chút buồn cười tay còn lại đưa lên xoa đầu cô, cử chỉ mà mỗi khi thấy Kim Huyền làm vậy với Tiểu Muội là Tịch Nguyệt nãy sinh ý nghĩ ganh tị thậm chí có suy nghĩ bực tức nếu Kim Huyền còn làm thế với Tiểu Muội.
-Thế em không thích tôi à ?- Không có trả lời câu hỏi của Tiểu Muội , thay vào đó Tịch Nguyệt đổi lại bằng một câu hỏi ngược lại
-Hử, tôi đang hỏi chị trước mà- Tiểu Muội cau mày, chị ta rỏ ràng không có muốn thừa nhận, nếu đã không có ý yêu thích cô thì đừng nên hôn cô. Nghĩ thế cô càng thêm khó chịu dứt khoát gạt cái bàn tay đang tung hoành trên đầu cô ra.
-Trước giờ tôi không có tình cảm với nữ nhân - Tich Nguyệt nhận ra Tiểu Muội bất mãn trước đáp án của mình, chính xác là không vừa ý cho nên mới trưng ra bộ mặt nhăn nhó mà nhìn chằm chằm mình. Bất đắc dĩ Tịch Nguyệt đành phãi lên tiếng giãi đáp,
- Không có mà tùy tiện hôn sao ? chị coi tôi là cái gì chứ ? Tôi cũng là nữ nhân đấy.- Tiểu Muội nãy người bực tức muốn đứng dậy , nhưng phát hiện Tịch Nguyệt căn bản không để cô rời đi, khi cô mới vừa nhón người cỗ tay luôn bị chị ta nắm liền kéo mạnh cô quay trở lại cạnh bên Tịch Nguyệt.
-Chị...Buông tôi ra .- Tiểu Muội giận dử.
-Tôi còn chưa có nói xong mà, cô cần gì phãi vội- Tịch Nguyệt tươi cười .
- Chị lại muốn gì nửa ?- Cô không kiên nhẫn trừng mắt nhìn chằm chằm Tịch Nguyệt. Nếu có thể dùng ánh mắt xuyên chết người cô nhất định đã xiên cho chị ta chết .
- Trường Khoa Hầu làm tôi có cảm giác nếu tôi không nói Tôi cũng thích Trưởng Khoa Hầu thì cô sẻ lập tức quyết định từ nay về sau đoạn tuyệt với tôi vậy đó- Tịch Nguyệt bông đùa , sau đó mới ngồi dậy , chỉnh chu lại y phục do lúc nãy giằng co với Tiểu Muội khiến nó trở nên nhăn nhúm xộc xệch đi.
-Tôi nhỏ mọn vậy sao, sẻ không tới mức cự tuyệt dù sao cùng làm chung một bệnh viện, đâu thể nào xem như xa lạ, có điều về sau nếu chị còn làm mấy cái hành động trêu đùa đó với tôi nửa thì không để chị yên đâu, so với trước đây tôi sẻ còn đối với chị tàn ác hơn nửa.- Tiểu Muội thãn nhiên nói một lần, chẳng thèm quan tâm sắc mặt đối phương từ đang bình thưởng vui vẻ sau khi cô nói xong lập tức biến thành căng thẳng có chút gấp rút.
-Thôi nào, tôi nói , chính là tôi không hề có suy nghĩ bản thân sẻ thích phụ nữ, trước đây cũng vậy cảm xúc của tôi rất trầm lặng chưa từng đối với ai có giao động mạnh liệt , thừa nhận tôi có tình cảm với Quân Ngạo Triết nhưng lại rất mông lung, chỉ đơn giản cảm thấy cùng với anh ta một chổ rất tốt, dù sao Quân Ngạo Triết cũng là một nam nhân khiến nhiều người phãi hâm mộ, nhưng kễ từ ngày gặp lại cô lần nửa ở Trung Tâm Mua sắm , thấy được một bộ dạng khác của cô , từ ngạc nhiên, hứng thú đến tò mò rồi về sau mỗi ngày càng muốn gần gủi với cô, thật khó lí giãi tại sao tôi lại như vậy, cho tới khi lần đầu tiên tôi có chút điên rồ, tôi thế mà lại hôn một cô gái, điều đó lại khiến tôi rất vui vẻ, thậm chí rất nhiều ngày sau đó liên tục nghĩ về cô, về nụ hôn đó, - Tịch Nguyệt đưa mắt nhìn Tiểu Muội rỏ ràng đôi mắt chị ta nhìn cô chất chứa nhu hòa, là tràn đầy tình cảm, cô nhận ra đấy không phãi là chị ta đang giả vờ mà đó là sự thật, tất cả điều được minh chưng qua ánh mắt , cử chỉ chị ta giành cho cô.
- Khụ Khụ, lần đầu mới thấy chị nói được nhiều như vậy, nhưng mà tôi nghe khó hiểu nha, nói chung là chị có thích tôi cho nên mới hôn tôi - Tiểu Muội có cao hứng nhoẻn miệng cười cợt, khẽ liếc Tịch Nguyệt một cái.
- chẳng lẻ Trưởng Khoa Hầu cho rằng Tịch Nguyệt tôi dễ dãi vậy sao ?- Tịch Nguyêt làm bộ không có nhận ra dáng vẻ cao hứng của Tiểu Muội thấp giọng hỏi.
-Là chị không có dễ dãi, chẳng qua do tôi quá xuất sắc thôi khiến người ta phãi si mê nga- Tiểu Muội nặn ra nét mặt kêu ngạo mĩm cười nhìn Tịch Nguyệt tự tin nói
- Vậy nên Trưởng Khoa Hầu vì biết có người si mê mình cho nên mới mau chóng cự tuyệt nam nhân nào đấy, lại cố nói thật lớn như muốn ai đó có thể nghe được đấy chứ.
-như vậy lúc đó chị có nghe...ách- nói được phân nửa vội vàng bụm miệng , liếc sáng liền nhìn thấy Tịch Nguyệt đang cúi người cười thầm, cô mới biết bản thân vừa bị chỉ ta gài cho khai ra việc bản thân cũng có ý thích chị ta..
-Thôi ngoan, không giận nửa.
- Chị tin tôi đã không còn tình cảm với Quân Ngạo Triết sao ?- Tiểu Muội cố ý hỏi lại. Rỏ ràng việc Tiểu Muội trước si mê điên cuồng nam nhân đó vì anh ta mà đi gây sự khắp nới trong đó người bị Nữ Phụ đặt ưu tiên gây khó dễ nhất là Lâm Tịch Nguyệt , cho nên hẳn chị ta phãi là người cảm nhận sâu sắc tình cảm Tiểu Muội giành cho Quân Ngạo Triết hoàn toàn là chân thành.
-nếu có thể đứng trước mặt anh ta mà nói ra được mấy lời đấy, tôi tin là phãi có dủng khí cương quyết cở nào, đó không phãi là giả vờ, chẳng ai đứng trước mặt nam nhân mà mình yêu quý nói ra mấy lời khi dễ, mĩa mai thế, sẻ càng làm anh ta ghét cô thêm- Tịch Nguyệt phân tích. Không hẳn sẻ hoàn toàn tin tưởng Tiểu Muội, nhưng nếu phãi chọn thì Tịch Nguyệt sẻ chọn tin vào Tiểu Muội ít ra bản thân Tịch Nguyệt đã không còn đường lui, hoặc là chấp nhận bản thân có tình cảm với Tiểu Muội, hay giả vờ như ngày trước đối với Hầu Tiểu Muội lúc xưa lạnh nhạt, thờ ơ, đúng là Tịch Nguyệt không làm được nửa rồi. Nghĩ đến đó Tịch Nguyệt bất giác nghiêng người đối diện với Tiểu Muội, ở cự li gần , nhích thêm liền có thể chạm môi nhau lần nửa.

Tiểu Muội đột nhiên thấy Tịch Nguyệt lại gần cô, liền theo phãn xạ nhắm tịt mắt lại, cảm nhận chị ta là sắp hôn cô , lần này là không có bất ngờ cho nên trong lòng cô rất là khẩn trương..
-Trưởng Khoa Lâm, chị có ở trong phòng?
Gần như trong gang tất thì đột nhiên bên ngoài giọng của Trần Thiên Tuệ vang lên, Làm mọi cử động của Tịch Nguyệt thoáng chút ngưng lại, Tiểu Muội cũng giật mình mở toang mắt ra, lúng túng tách người rời khỏi Lâm Tịch Nguyệt vội vã đứng dậy.
-Có chuyện gì à ?- Tịch Nguyệt đáp lại, tâm trạng hiện rất không tốt. Sao trước nay Tịch Nguyệt không có cảm thấy Trần Thiên Tuệ kia là rất phiền.. Sớm không đến muộn không đến lại xuất hiện ngay lúc Tịch Nguyệt không muốn ai quấy rầy nhất.
- Viện Trưởng muốn gặp chị- Thiên Tuệ bên ngoài đáp
-Tôi biết rồi, tôi sẻ ra ngay- Tịch Nguyệt nheo mày, chuyện đã đến tai Quân Ngạo Triết, xem ra không thể trốn tránh là xong được.
- Tôi đi cùng chị- Tiểu Muội chen vô, sau khi chỉnh sửa lại quần áo , nhất là vuốt phẳng lại áo Blouse của bản thân.
- Đừng lo lắng,tôi biết phãi làm gì là tốt nhất - Tịch Nguyệt đến gần móc treo quần áo, lấy áo Blouse đang máng bên trên khoác vào người , sau đó quay người cười đáp.
- Nếu có chuyện gì không ổn nhớ phãi gọi cho tôi- Tiểu Muội biết , mặc dù mọi chuyện điều liên quan đến cô, nhưng ngoài mặt lại không phãi vậy, cho nên cô không tiện xuất hiện, nhất là còn đi bên cạnh Lâm Tịch Nguyệt, người mà vốn dĩ sẻ không bao giờ có thể cùng đứng chung một chổ tốt đẹp với nữ Phụ Hầu tiểu Muội. Có ai ngờ hai cái nữ nhân vốn phãi căm ghét nhau lại xuất hiện mối quan hệ tình cảm , ngay chính cô là Tác giả cũng không lường trước được, bản thân sau khi xuyên vô tác phẩm của chính mình , vào nhân vật nữ phụ não tàn không đội trời chung với nữ chủ cuối cùng bị cô làm cho hoàn toàn thay đổi hết, Nữ chính không cần nam chủ, không quan tâm nam phụ chỉ để ý nữ phụ phãn diện..đúng là thiên ý trêu ngươi


Khi Lâm Tịch Nguyệt mở cửa, Trần Thiên Tuệ nhìn thấy Tịch Nguyệt cả gương mặt sáng lên, chỉ lúc dời đi phát hiện Hầu Tiểu Muội xuất hiện ở sau lưng thì liền sa sầm lại.

-Sao cô lại ở đây ?- Trần Thiên Tuệ khó chịu hỏi.
- Tôi đi đâu chẳng lẻ cần phãi báo cô.- Tiểu Muội thản nhiên đáp, hai tay khoanh trước ngực nhìn Tịch Nguyệt lần nửa rồi nhanh chóng đi xược qua cả hai, chính là không thèm dòm Thiên Tuệ lấy một lần .
- Hử. Tôi hiểu rồi nhất định là cô ta đã nghe chuyện của chị cho nên lại như trước đây đi tới châm chọc, loại xấu xa thì không bao giờ trở nên tốt đẹp được

Lúc Tiểu Muội đi khuất Trần Thiên Tuệ mới thu hồi ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm sau lưng Tiểu Muội kia hậm hực mắng
- Đi thôi- Tịch Nguyệt không muốn nghe mấy lời nói xấu về Tiểu Muội của Thiên Tuệ cho nên lên tiếng chen vô.
Thấy Tịch Nguyệt cắt ngang lời của mình, Trần Thiên Tuệ tự cho rằng Tịch Nguyệt cảm thấy phiền khi nhắc đến nữ nhân đang ghét kia cho nên mới tỏ thái độ không vui , vì vậy Thiên Tuệ biết điều liền im lặng không nói thêm nửa mà theo chân Tịch Nguyệt rời đi.

Sau khi đi khỏi phòng của Lâm Tịch Nguyệt với bộ dạng hứng khởi, nhớ tới mấy lời Chị ta nói với cô làm cho Tiểu Muội vui vẻ trong lòng khóe môi vô ý hiện ra tia cười thầm.

- Trưởng Khoa Hầu cô đây rồi.

Đang đi tới thì bắt gặp An Di Thúy đồng thời từ hướng ngược lại, nhìn thấy cô vui vẻ bước đến gần, Tiểu Muội để ý thấy phía sau An Di Thúy còn có hai nam một nữ. Không cần nghĩ nhiều cũng thừa biết là Sinh Viên Thực tập bên khoa Tổng Hợp của cô đến , tất nhiên người phụ trách họ là Hầu Tiểu Muội.

Thế Gia nhận đoàn thực tập gồm 20 người được chia ra rất nhiều khoa giao cho các Trưởng Khoa khác nhau phụ trách giúp đở hướng dẫn họ làm quen với công việc để có thêm kinh nghiệm, mà bên phía Lâm Tịch Nguyệt là có 1 nam với 1 nữ . Nếu cô nhớ không sai thực tập nữ do Tịch Nguyệt phụ trách rất cuồng nhiệt chị ta, nguồn gốc cái đuôi Vân Hạo Nhi bắt đầu từ đây. Hử, nghỉ tới sau này mọi khi cô gặp Lâm Tịch Nguyệt điều sẻ thấy cái đuôi Vân Hạo Nhi lấp lo đằng sau là lòng của cô lạnh đi . Ngước lên bắt gặp 3 cái ánh mắt khinh thường nhìn về hướng của cô, Tiểu Muội mặt lạnh nhìn hai nam một nữ trước mặt. Nhìn quần áo trên người họ bảo đảm là nhà có gia thế, cho nên mới có thể bước vào Thế Gia, ai nhìn cũng biết từ Bác sỉ , ý tá trong bệnh viện điều đằng sau chính là con ông cháu cha hoặc gia đình giàu có. Cần nói đâu xa nữ Phụ Tiểu Muội cũng không ngoại lệ, nhưng với cô cũng đâu có gì ghê gớm mà dám dùng ánh mắt đó nhìn cô .

- Tôi nói cho mấy cô mấy cậu biết, đừng nghỉ vào thực Tập được ở Thế Gia như vậy là đã đủ. Không cần biết các người xuất thân gia thế từ đâu, nhưng nếu đã đứng ở đây thì tôi chính là giáo sư người trực tiếp phụ trách hướng dẫn các người hoàn thành khóa thực tập sắp tới, vì thế tôi cần sự tôn trọng, cho nên tôi yêu cầu thu hồi ánh mắt vừa rồi của các người lại đi, đừng để tôi ghi vào phiếu thực tập cuối khóa của mấy người " Thiếu tôn trọng các tiền bối, đạo đức có vấn đề " - Tiểu Muội lạnh giọng nói

Cả ba người sau khi nghe xong mấy lời đó điều sửng sốt. Họ chính là nghe qua danh tiếng vang dội của Hầu Tiểu Muội được biết cô ta cũng không phãi loại tốt lành gì cho nên dù phãi nhận sự phụ trách của Hầu Tiểu Muội nhưng họ như củ không để vị Trưởng Khoa này trong mắt, thế nhưng họ không ngờ lại bị lời nói sắc nhọn chỉnh triểt để như vậy, cứ tưởng sẻ là dáng vẻ trịch thưởng ra oai phũ đầu tỏ vẻ là Tiền Bối nhiều kinh nghiệm mà khi dễ bọn họ.

Thấy ba người bị Tiểu Muội nói một phen múi mặt căn bản không phãn bác được lời nào cô lạnh lùng phân phó An Di Thúy còn đang há hốc kính ngạc trước màn vừa rồi dẫn ba người bọn họ trước tiên đi làm quen với bệnh viện rồi sau đó liền rời đi không thèm quan tâm họ nửa.

Chỉ là Tiểu Muội còn không có phát hiện ba trong số đó có một người lại đột nhiên từ khinh thường chuyển thành thưởng thức .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro