Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Sau hàng loạt hành động, lời nói khiêu khích đến giới hạn của Quân Ngạo Triết thì Tiểu Muội thong thả rời đi làm cho mỗ nam biến thành tình trạng hóa đá chỉ có thể xoay người nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiểu Muội ngày một mất hút .

Sau khi Tiểu Muội đi rồi thì Thiệu Phong mới xuất hiện, vừa bước tới cạnh Quân Ngạo Triết đã cảm nhận được cơn nóng giận được anh đè nén, cậu không hề bất ngờ vì trong lúc lên sân thượng bắt gặp Hầu Tiểu Muội đi từ hướng ngược lại hẳn là vừa đối mặt với Ngạo Triết mới khiến anh có bộ dạng như hiện tại.

- Chuyện gì? .
Ngạo Triết lạnh lùng hỏi.
- Bên Phía đối tác vừa fax sang cho ta về lời đề nghị hợp tác kinh doanh dầu khí khoáng sản .
Thiệu Phong lên tiếng đáp .
- Kết quả thế nào?
- cả hai công ty Mã gia và Hầu gia đều đồng loạt từ chối đầu tư vốn.
Thiệu Phong nói xong lập tức nhìn ra đầu chân mày Ngạo Triết khẽ cau lại .
- Có biết nguyên nhân không?
- Không rỏ đầu đuôi nhưng theo điều tra thì trước đó cả hai công ty đều rất ưng thuận lợi ích phía bên ta đưa ra chỉ là sau đó đột ngột thay đổi ý.
Lời vừa dứt Quân Ngạo Triết cả gương mặt sa sầm lại rỏ tự nhiên là đang rất giận dử, vì sao mọi chuyện không vui đều đồng loạt trút lên anh, từ việc bị Lâm Tịch Nguyệt từ chối đến mấy lời khiêu khích của Hầu Tiểu Muội sau là mưu tính được anh sắp xếp vốn rất thuận lợi giờ chót lại thất bại.
- Đột nhiên đổi ý vào giai đoạn cuối ắt có vấn đề bên trong, cho người điều tra rỏ ràng .
Quân Ngạo Triết ngẩng đầu nhìn lên bầu trời hoàng hôn đỏ thẳm cả một vùng lạnh nhạt đáp.
- Chuyện của Tiểu Thư Lâm định sẻ xử trí thế nào?
Thiệu Phong bổng dưng mở miệng hỏi, cậu rất tò mò muốn biết sau khi bị Lâm Tịch Nguyệt thẳng thắng từ chối Ngạo Thiếu sẻ làm ra thái độ gì cho nên không quản sẻ chọc anh tức giận lập tức hỏi .
- Tìm bs điều trị cho Tk Lâm . Chúng ta không thể để mất một tài năng như Lâm Tịch Nguyệt.
Ngạo Triết trả lời bằng một vấn đề khác , anh không muốn nhắc đến sự việc riêng tư trước mặt cấp dưới
- vâng. Tôi lập tức cho người tìm bs chữa trị cho Tiểu Thư Lâm
Thiệu Phong có chút thất vọng nhưng kinh nghiệm đi theo anh từ rất lâu cho nên cậu rỏ hơn ai hết nếu còn tiếp tục hỏi nhất định trả lại cho cậu là cơn giận dử kinh khủng của anh.
...
Hầu Tiểu Muội trở về phòng làm việc đã thấy trên bàn để sẳn một hộp bánh donut và một cốc cà phê liền ngạc nhiên xoay sang nhấn vào điện thoại bàn .
- Vào phòng làm việc của tôi.
Lập tức cửa phòng mở ra An Dĩ Thúy bước vô.
- Tk Hầu cô gọi tôi.
- Thức ăn này ở đâu ra thế?
Tiểu Muội chỉ vào hộp bánh và cốc cà phê đặt trên bàn thấp giọng hỏi .
- À, vừa rồi y tá bên ngoại khoa đem đến nói Tk Lâm gởi qua cho cô.
- Tôi biết rồi, cô quay về làm việc đi.
An Dĩ Thúy vừa đóng cửa phòng khóe môi Tiểu Muội thoáng câu thành nụ cười, vui vẻ nhấn số gọi cho Lâm Tịch Nguyệt, bên kia dường như chỉ đợi số của cô lập tức bắt máy.
- Tiểu Muội em đang ở đâu vậy? Em đột nhiên bỏ đi có biết tôi lo cho em lắm không?
- Tk Lâm làm như vậy là sao ?
Cô không thèm trả lời câu hỏi của Lâm Tịch Nguyệt mà đổi thành một câu khác.
- Sao thế?
Tịch Nguyệt hỏi lại
-Chị Định dùng thức ăn mua chuộc tôi ?
- Em nhận được rồi hả?
- Không mà được à, thức ăn tôi sẻ ăn hết nhưng cục giận này không dễ cho qua đâu .
Tiểu Muội một tay cầm điện thoại tay còn lại lấy một cái donut vị matcha cắn một miếng tươi cười nói
- Do Ngạo Thiếu đột ngột làm vậy, chị căn bản không kịp phản ứng .
Tịch Nguyệt bên kia ão não giải thích, đúng là oan hết sức, bản thân Tịch Nguyệt còn không nghĩ đột nhiên Quân Ngạo Triết lại ôm mình, càng xui xẽo đúng lúc có mặt Hầu Tiểu Muội thành ra khi đó Lâm Tịch Nguyệt sốc đến hóa đá còn không mở miệng nói được tiếng nào đã thấy em ấy bỏ chạy mất
- No No, không giãi thích , không biện hộ nhé, ôm cũng đã ôm rồi không thể cứ vậy mà xem như không có chuyện gì, còn nửa không thích chị tiếp tục gọi anh ta Ngạo Thiếu thân thiết vậy .
Nuốt miếng donut trong miệng xuống lời nói mang vài phần ghen tuông .
- Thế phải gọi bằng gì đây?
Tịch Nguyệt dở khóc dở cười đáp
- Giống mấy bs ở đây gọi Viện Trưởng là được.
Hầu Tiểu Muội đơn giản nói.
- Rồi, những gì em không thích chị sẻ không làm, cho nên theo ý em đi.
Nghe Tịch Nguyệt đáp ứng cánh môi của cô khẽ nhếch lên biểu cảm trên gương mặt tươi sáng hơn trước nhẹ nhàng cầm cốc cà phê lên uống một ngụm .
- Nhưng chị để cho Quân Ngạo Triết ôm vậy làm tôi rất tức giận vì thế chị cần phãi bị trừng phạt.
- Hả? Em định làm gì,...
Tịch Nguyệt có chút run sợ lập tức hỏi lại.
- Tới đó chị sẻ biết, vậy nhé tôi cúp máy đây.
- Chời ạ, đừng làm vậy mà ...
Lúc Tịch Nguyệt lẩm bẩm trong điện thoại thì bên này Tiểu Muội đả cúp máy.

Sau khi nói chuyện với Tịch Nguyệt và ăn xong cái donut tâm Trạng của Tiểu Muội đã thoải mái trở lại rốt cuộc cũng quay về với công việc hàng ngày của một bác sỉ, vì quá tập trung chẳng mấy chốc trời từ hoàng hôn đã chuyển về đêm .

- Woa~ đau vai.
Tiểu Muội buông xấp bệnh án chất chồng trên bàn kia đưa tay đấm vài cái ra sau vai nhẹ giọng nói, đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên tường vừa điểm 7h tối lại nhìn vào mớ donut trong lúc làm việc đả bị cô một đường tiêu diệt sạch sẻ, nhờ có thức ăn của Tịch Nguyệt mà cô được no cái bụng cho nên quên cả ăn tối nghĩ xong Tiểu Muội gom rác trên bàn bỏ vào sọt rác xoay lưng nhấn số điện thoại gọi cho Tk Huỳnh .

- Sao đột nhiên Tk Hầu gọi cho tôi vậy, có việc gì sao?
- Chậc, Cô mau quên quá đấy.
- À, về việc của Tk Lâm thì cô cứ an tâm Huỳnh Mi tôi đã hứa chuyện gì thì sẻ đáp ứng, tối mai Jess về tới Việt Nam tôi sẻ giới thiệu hai người với anh ấy.
Huỳnh Mi nói xong Tiểu Muội nhẹ nhàng thở ra như vừa trút đi nỗi lo lắng cực kì lớn .
- Rất Tốt, lần sau nếu Khoa Tiêu Hóa cần tôi cứ trực tiếp nói Hầu Tiểu Muội sẳn sàng giúp đở.
- nghe mấy lời này của cô tôi rất vui nhưng bây giờ thì tôi có việc cho nên lần sau lại nói chuyện tiếp được chứ ?
- Ok...
Nói xong bên kia Huỳnh Mi trực tiếp ngắt kết nối, có lẻ Hầu Tiểu Muội nhà ta không biết nếu mà nghe mấy lời vừa rồi trước mặt các bs bên khoa Tiêu Hóa nhất định cả đám người đó sẻ bĩu môi cho rằng Tiểu Muội rất biết nói mát, nào có việc Trưởng Khoa Tổng hợp tốt bụng đến vậy. Giúp đở Khoa khác chửa trị cho bênh nhân còn kèm theo điều kiện quá vô sỉ đi chứ, chẳng qua Tiểu Muội vốn vô tâm vô phế với loại chuyện râu ria bên ngoài cho nên nếu để cô biết được cũng sẻ trực tiếp chẹp lưỡi lắc đầu rồi quên ngay.

Lần này Tiểu Muội không quay về bàn làm việc mà đi đến sofa thã người nằm dài lên ghế nhanh chóng móc điện thoại ra xem tin tức . Cô muốn xem thử sau khi bị Hầu Thị và Mã Gia từ chối bỏ vốn đầu tư thì anh ta sẻ làm ra hành động gì mới, mà nếu anh ta biết được người đứng đằng sau thò tay vô phá rối chính là Hầu Tiểu Muội mà anh ta trước đây vô cùng chán ghét càng coi thường ra mặt rốt cuộc lại giáng cho anh một đòn đau, quả thật muốn nhìn thấy vẻ mặt kia .

Nghỉ vậy tâm trạng Tiểu Muội hứng khởi vốn định dùng điện thoại chơi game thì bên ngoài An Dĩ Thúy gỏ cửa .

- Sao thế ?
- Cô không định về sao?
An Dĩ Thúy mở cửa nhìn vô hỏi
- Nếu hôm nay cô không có ca đêm thì cứ về trước.

Tiểu Muội đáp .

- Tôi định rũ cô ăn khuya mà chắc Tk Hầu sẻ không đi đâu .
- Hừ, làm sao cô lại nghĩ vậy, trước đây tôi là vậy hiện tại nếu là cô chịu khao tôi ngại gì không đi
- OK. Vậy cô muốn ăn gì ?
An Dĩ Thúy nghe cô nhanh chóng đáp ứng hình như vừa mới thở ra hào hứng hỏi lại.
- Vì là do cô trả tiền cho nên tùy cô chọn vậy
- Tôi biết có một quán xiên nướng ven đường rất ngon .
- Uk vậy đến đó đi.
Tiểu Muội thản nhiên trả lời đồng thời ngồi dậy tháo áo Blouse mắc lên giá đổi một cái áo khoác măng tô màu kem mặc vào đi cũng An Dĩ Thúy rời khỏi phòng .

Chỉ là lúc cùng An Dĩ Thúy đi ngang qua Phòng bệnh của Lâm Tịch Nguyệt cô kêu An Dĩ Thúy đợi một lát mau chóng bước vô phòng còn không quên đóng cửa lại, An Dĩ Thúy đứng đợi bên ngoài nhìn Tiểu Muội đi vào trong chỉ khẽ bĩu môi lẩm bẩm " còn ai không biết hai người có ý với nhau cần gì làm ra vẻ chứ "

Vào đến phòng khi vừa mới đóng cửa lại Hầu Tiểu Muội đã nhận ra có người ôm lấy eo cô từ phía sau biết đấy là Lâm Tịch Nguyệt cho nên tùy ý để chị ôm lấy , vài phút trôi qua khi Tịch Nguyệt buông tay Tiểu Muội mới xoay người lại đối diện với chị.

- Tôi nói cho phép chị ôm tôi sao?
- Ôm người mình yêu còn cần phãi xin phép hả.
Tịch Nguyệt giả vờ bất ngờ hỏi lại
- hừ, thế tên Quân Ngạo Triết kia có xin phép chị hông mà dám làm thế
Tiểu Muội giận dử nói .
- Anh ta không nói gì cả .
Thấy Tiểu Muội tức giận Tịch Nguyệt trong lòng quả thật khó chịu, chính Tịch Nguyệt còn rất giận dử khi bị Quân Ngạo Triết tùy tiện làm vậy huống hồ là Tiểu Muội tận mắt chứng kiến, tuy vậy khi nhìn bộ dạng hờn dỗi của em ấy khiến Tịch Nguyệt vô thức giở giọng trêu chọc.
- Còn đợi anh ta nói nửa hả, Chị còn định chờ anh ta xin phép .
Nghe Tịch Nguyệt nói Tiểu Muội trừng mắt .
- Không có, tuyệt đối không có lần sau từ nay chỉ có Hầu Tiểu Muội mới được phép đụng vào Lâm Tịch Nguyệt thôi.
Tịch Nguyệt vội vã choàng tay ôm eo Tiểu Muội kéo vào lòng âu yếm nói .
- Xì, sau này chị mà để người nào khác ngoài tôi đụng vào nếu người đó hôn chị tôi sẻ hôn người đấy để lấy lại, ôm một cái tôi cũng ôm lại ...tôi là..
Tịch Nguyệt nghe xong cả gương mặt vốn xinh đẹp hoàn mỹ kia đột nhiên sa sầm . Rốt cuộc nhịn không nổi nửa nhanh chóng ghì em ấy tìm thấy vành môi đang tuông ra mấy lời khiêu khích đó khóa chặt bằng một nụ hôn nồng nàn, Tịch Nguyệt hôn cô dây dưa không dứt, ngậm mút như muốn trút hết hơi thở của người yêu, riêng Tiểu Muội bị Tịch Nguyệt bất ngờ hôn cô , lần này chị ấy hôn cô rất lâu đến nổi hô hấp khó khăn vội đẫy nhẹ ngực Chị cầu xin chị mau thã cô ra cho cô một hơi thở ..

Lưu luyến rời bờ môi của Tiểu Muội, Lâm Tịch Nguyệt ánh mắt biến thành mờ đục, trong nổi tức giận còn xen kẽ vài tia dục vọng bị Tịch Nguyệt cố gắng kìm nén trong lòng thoáng bất ngờ khi đột nhiên Tịch Nguyệt lại nãy sinh suy nghĩ muốn được khám phá cơ thể của Tiểu Muội , khát vọng được hòa làm một cùng em ấy ngày một dâng trào trong tâm trí, nếu không phãi Tiểu Muội đấy ngực Tịch Nguyệt làm bản thân tình táo lại thì có lẽ Tịch Nguyệt còn có ý định tiến xa hơn ấy, nghĩ đến đây Tịch Nguyệt cảm thấy xấu hổ vì bổng nhiên xuất hiện ý nghĩ đen tối đó.

- Chị tức giận cái gì a!
- Hừ, em không được làm thế, em nên hiểu không phải chỉ riêng em yêu chị, Cho nên về sau chị không muốn nghe thấy mấy lời đó nửa .
- Gì chứ, chị biết ghen rồi nga.
Nhìn Tịch Nguyệt lần đầu giận dử như vậy làm lòng Tiểu Muội rất đắc ý, cuối cùng cũng làm cho tãn băng kia biết ghen rồi .
- Chị là người ,không phãi vĩ nhân, nếu yêu thì phãi ghen đấy là lẽ dĩ nhiên.
- Rồi , người ta biết rồi sau này chỉ có một mình Tk Lâm mới được phép thôi ha.
-Tốt. Em nên hiểu vậy đi, em từ bây giờ là của tôi đương nhiên chỉ cần nhìn tôi là đủ
Sau cùng nhận được câu trả lời chắc chắn của người yêu tâm trạng treo cành cây của Tịch Nguyệt củng được thã xuống vốn đang định đưa tay xoa đầu Tiểu Muội đột nhiên sựng lại đôi mắt khẽ nhíu lại quan sát Tiểu Muội
- Chị, nhìn gì ?
Tiểu Muội chột dạ.
- Em vừa nói tôi bị ai hôn em sẻ hôn lại người đấy, bao gồm cả ôm chẳng lẽ..
- A...Tôi..
Hầu Tiểu Muội giật mình nhớ đến lúc chiều cô có ôm Quân Ngạo Triết lúc đấy vốn đang tức giận cho nên hành động thiếu suy nghĩ bây giờ nghĩ lại cảm thấy rất là sai lầm không hề khôn ngoan . Cô làm thế khác nào tự nguyện để tên Ngạo Triết kia được lợi chứ,
- Thái độ của em, Hầu Tiểu Muội em dám..!
Lâm Tịch Nguyệt nhịn ra điệu bộ lo sợ của Tiểu Muội vốn khôn khéo liền nhìn ra ngay, nghiến răng nghiến lời kêu tên của em ấy thần sắc rất là tức giận, ghen! Hiện giờ Lâm Tịch Nguyệt đang rất là ghen, chỉ cần nghĩ đến Hầu Tiêu Muội của mình lại chủ động ôm một nam nhân là Tịch Nguyệt cảm thấy muốn điên lên ....
-Tôi sai rồi , cầu xin chị ...please..!
Lúc Tịch Nguyệt kêu tên cô cả người cô giật bắn biết lần này chọc giận Lâm Tịch Nguyệt rồi cho nên không quản mặt mũi hai tay vỗ vào nhau đặt lên giữa chán nhanh chóng tỏ vẻ đáng thương .
- Em vừa nãy nói sẻ trừng phạt tôi.
- Không có, hiện tại liền xóa bỏ
Cô lớn tiếng đáp.
- Lệnh Trừng phạt hẳn nên là chị đưa ra nhỉ?
- A...
-Em không muốn.
- Không có, nhưng mà do người ta lúc đó tức giận quá cho nên..
- No, No không giãi thích, không biện hộ nhé.
Tiểu Muội cắn môi cảm thấy câu này quen quen, rỏ ràng là lúc chiều cô mới vừa nói với chị cơ mà.
- Chị không bỏ qua được à, coi như huề đi chứ tôi định sẻ đi ăn tối, nhất định mua về cho chị phần to nhất , chị muốn ăn gì a?
Tiểu Muội dai dẳng giọng điệu nịnh nọt dáng vẻ nhu thuận nhìn Tịch Nguyệt chớp mắt hỏi.
- Đừng nghĩ làm vậy tôi sẻ bỏ qua cho em.
Tịch Nguyệt mỗi lần nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Muội liền lập tức mũi lòng nhưng bên ngoài vẫn cứng rắn nói
- vậy chị muốn cái gì a?
Tiểu Muội gương mặt bí xị hỏi .
- ngày mai tôi xuất viện sau khi từ sở cảnh sát về em phãi theo tôi về nhà .
- Hả, về nhà chị làm gì?
Tiểu Muội giật mình hỏi , đột nhiên kêu cô đến nhà chị ta làm gì chứ hổng lẽ..
-Không nên nghĩ đen tối.
Nhìn Tiểu Muội đờ người nhìn chằm chăm mình làm Tịch Nguyệt phãi mở miệng nói
- Xì, ai nghĩ đâu, là do chị tự suy diễn đấy chứ .
Bị Tịch Nguyệt đón trúng nhất thời khiến Tiểu Muội xấu hổ liền lên tiếng chối
- Quyết định vậy đi.
Tịch Nguyệt xoa đầu Tiểu Muội nói
- Tôi từ chối mà được à.
cô vừa dứt đã nghe bên ngoài tiếng của An Dĩ Thúy
- Tk Hầu, cô xong chưa ?
- Ok , ra liền đây
- Em hẹn đi ăn với Dĩ Thúy .
- Đúng thế, đột nhiên cô ta mời nếu từ chối thì không tốt lắm .
Tiểu Muội đáp
- Vậy em mau đi đi, nhớ về sớm đấy
- Tôi biết rồi, khi về sẻ mua đồ ăn cho chị.
- Ừm, tôi đợi em
Tịch Nguyệt mĩm cười đưa tay vịn hai bên tai Tiểu Muội kéo lại đặt môi hôn lên trán em ấy sau đó mới buông tay nhìn Tiểu Muội xoay người ra khỏi phòng.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro