Chap 1
Trong màn đêm vắng lặng, khuôn viên cung điện trang hoàng đẹp đẽ mang sắc màu tươi tắn.
Lộp bộp, tiếng đồ vật va vào nhau, tiếp theo vang lên giọng nữ nói khẽ "Công chúa, vậy có ổn không nếu Hoàng Thượng biết được sẽ nỗi giận"
Nữ tử khuynh thành vừa được gọi là công chúa lúc này đang hai tay bận bịu xếp đồ vào tay nải, miệng lầm bầm nhưng không dám nói lớn "Khỏi lo, bây giờ Tống Thiên Nhan mang thai, Hoàng Huynh còn vui mừng không kịp"
Nói nàng cực khổ như vậy cũng là do nữ nhân đó, Tống Thiên Nhan đúng là thù dai. Nàng chỉ lỡ tay phá vỡ bộ cờ nàng ta vừa phát minh, nàng ta liền nói Hoàng Huynh ban hôn cho nàng. Bắc Tử Mịch nàng vẫn chưa muốn thành hôn. Hơn thế nàng vẫn chưa tìm được ai vừa mắt.
Nàng rón rén bước đến mở cánh cửa nhìn ra ngoài màn đêm, đưa tay ngoắc ngoắc nữ tử phía sau. Tiêu Huyên Nhi chảy dài ba vạch đen, cũng nhắm mắt đi theo nàng. Bắc Tử Mịch đột ngột quay đầu " Huyên Nhi, cuốn truyện đáng ghét đó, cầm theo cho ta"
" Công chúa, không phải ngươi kêu rất ghét cuốn truyện đó a, sao còn đem theo ?" Tiêu Huyên Nhi khó hiểu.
Bắc Tử Mịch rõ đầu nàng, tiếc rèn sắt không thành thép "Tiêu Huyên Nhi a Tiêu Huyên Nhi, ngươi theo ta lâu như vậy sao không thông minh ra. Ta đem theo cuốn đó là để hành hạ nó hằng ngày"
Tống Thiên Nhan ghi thù, viết tên nàng thành nữ phụ trong cuốn truyện đó. Nàng rất là bực mình, Tiêu Huyên Nhi hiểu ra, chạy vào lấy ra một cuốn truyện đã rách tả tơi. Bắc Mịch Nhi hài lòng, bước tiếp.
Nàng bước ra khỏi hoàng cung Bắc Đường, sao nàng cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn vào hoàng cung to lớn nàng lầm bầm " Sao ta cảm thấy ra khỏi cung cứ dễ dàng thế nào"
Bầu trời đột ngột kéo đến mây đen, Tiêu Huyên Nhi lo lắng nói " Công chúa, trời sắp đổ mưa rồi, hay chúng ta để mai hãy đi"
" Huyên Nhi, ngươi có thấy ai đi trốn còn lựa ngày không" Nàng bực bội, mất mặt quá mất mặt.
Trên trời đánh xuống một đạo thiên quang, bên dưới không còn hình ảnh hai nữ tử, chỉ còn cuốn truyện rách nát dưới đất. Loé sáng rồi biến mất.
Hoàng cung Bắc Đường, một nữ tử xinh đẹp đang dựa người vào nam tử tuyệt sắc với mái tóc bạch kim. Phía trước bọn họ là một hắc y nhân đang tường thuật lại mọi chuyện, nữ nhân giật giật khoé miệng "Bắc Tử Mịch chuyện gì cũng có thể làm. Vỹ Lăng, ngươi có một Hoàng muội cực phẩm"
Bắc Vỹ Lăng cười, nhéo mũi nàng "Nàng ấy như vậy không phải đều do nàng"
" Ta làm gì? Vỹ Lăng, để Tử Mịch đi vậy liệu có ổn. Ta lo..." Tuy nàng và Bắc Tử Mịch luôn luôn đấu võ mồm, nhưng nàng thật sự xem nàng ta là bằng hữu. Bắc Tự Mịch rất tốt với nàng.
Bắc Vỹ Lăng cười ôn nhu xoa bụng hơi nhô lên của nàng " Đừng lo, để nàng đi vậy cũng không gì không tốt. Có khi sẽ mang được muội phu về"
"Ta đã cho người bảo vệ Tử Mịch, Thiên Nhan đừng lo lắng quá ảnh hưởng hài tử" Một nam tử tuyệt sắt đi vào sủng nịnh nhìn nàng.
Tống Thiên Nhan bĩu môi, đừng tửơng nàng không biết những gì bọn họ làm. Không phải tại do nàng và Bắc Tử Mịch suốt ngày nằm đọc trong đống tiểu thuyết rồi hò hét những soái ca nên bọn họ ghen tị đành tống cổ Bắc Tử Mịch đi sao.
Cổ đại đã nhàn rỗi, mang thai càng thêm nhàn rỗi. Nàng đàng viết truyện tiểu thuyết làm thú vui, ai kêu khi còn ở hiện đại nàng thích ngôn tình tiểu thuyết. Bắc Tử Mịch nhờ một tay nàng huấn luyện bây giờ tuy là công chúa cổ đại, nhưng về thế giới văn minh hiện đại cũng biết không ít. Khi đọc truyện cứ vài ba câu nàng ta đều quay sang hỏi nàng nghĩa.
Bây giờ nàng ta đi khỏi cung, cuộc sống buồn chán của nàng ai thấu hiểu. Bắc Vỹ Lăng thấy gương mặt than trời than đất của nàng, cười hôn xuống.
Thế kỷ 21, bệnh viện Mạc Thị lớn nằm ngay trung tâm thành phố. Bên trong phòng bệnh trắng tinh, một cô gái khoảng trừng 17-18 tuổi đang nằm đó, đôi mắt khép chặt, sóng mũi cao, đôi môi phấn hồng.
Nàng khe khẽ mở mắt, nhìn trần nhà trắng tinh, mùi hương kì lạ xộc vào mũi nàng, Bắc Tử Mịch vội che nửa mặt "Mùi gì vậy, nghe thật kinh"
Nhìn xung quanh căn phòng xa lạ toàn màu trắng, đây là đâu ? Tại sao lại toàn trắng ? Nhà có tang sự sao. Đưa tay chạm vào chiếc ly làm bằng thuỷ tinh đặt ở đầu giường. Thứ này đẹp quá, giường này làm bằng gì, êm thật sự.
Rốt cuộc đây là chốn nào ? Nàng nhớ nàng đã ra khỏi cung, sau đó ... sau đó không có sau đó, vừa mở mắt ra đã thấy nàng ở đây.
Nhìn xuống nàng la to, hai tay sờ loạn trên người, đây là cái gì y phục ? Không những chỉ có một lớp áo cùng cái đồ kỳ lạ bên trong, hơn thể chỉ có cái quần. Chung quy cứ thấy quen quen, những cái này giống như các chi tiết trong những cuốn tiểu thuyết mà Tống Thiên Nhan đã viết.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, một chàng trai cực kỳ đẹp mắt, tuổi chỉ tầm 21-22, sóng mũi cao, khuôn mặt nét rõ ràng cùng mái tóc màu bạc quyến rũ được vuốt hờ. Giọng nói trầm ấm tràn đầy mị lực vang lên "Bắc Tử Mịch, lần này lại là gì ? Lần trước là nhức đầu, lần trước nữa là đau bụng, lần này lại là gì ?"
Bắc Tử Mịch này làm hắn chán ghét, cho dù mang bộ mặt xinh đẹp nhưng tính tình đanh đá không thể làm người thích. Chỉ vì gặp hắn, cô hết lần này lần khác giả bệnh để vào bệnh viện.
Bắc Tử Mịch đứng hình, nghe hắn nói vậy, tức giận quát " To gan, ai cho ngươi gọi thẳng tên ta"
Tuy nàng vẻ luôn đùa giỡn hay làm theo những trò hề của Tống Thiên Nhan. Nhưng nàng cũng đường đường là Bắc Đường Công Chúa, khí chất hoàng tộc đấy không thể nào mất được.
Mạc An Hiên kinh ngạc nhìn cô, hôm nay Bắc Tử Mịch lên cơn điên sao " Bắc Tử Mịch, cô lại giả bệnh gì nữa"
" Bổn công ..." Khoang, có gì đó không đúng. Nhảy xuống giường đi đến bên cửa số, đưa tay vén nhẹ tấm rèm, nàng cả kinh lùi về sau " Ôi mẹ ơi"
Bên ngoài là những hình vuông cao cao, những chiếc hộp đang tự động di chuyển. Còn nàng lại đứng trên bục thật cao. Đây rốt cuộc là đâu.
Hắn nhìn cô, đôi mày kiếm nhăn lại, Bắc Tử Mịch lại làm trò gì giả điên giả khùng. Đúng là biết cách làm hắn chán ghét.
Bình tĩnh lại hơi thở, nàng có nhớ Tống Thiên Nhan có từng nói, nàng ta đến từ một thế giới khác lạ tên là thế kỷ 21, nơi đó có những toà nhà được xây thật cao, và những chiếc hộp tự đi, hay còn gọi là xe ô tô. Vậy đây là thế kỷ 21 đi.
Nàng đột nhiên nở nụ cười, vậy nàng thật sự đến thế kỷ 21 ? Ở Bắc Đường chán chết nàng, đọc những cuốn truyện của Tống Thiên Nhan nàng đã mong muốn được đến đó, không ngờ có một ngày nàng thật sự đến đây.
Quay lại nhìn nam tử tuấn mĩ, gương mặt đúng là một mĩ nam, nhưng tóc hơi kì dị một chút, hơn thế y phục hơi quái đảng " Công tử, xin hỏi đây là đâu ?"
Mạc An Hiên cười lạnh " Bắc Tử Mịch, nếu cô định dùng trò này bắt chuyện tôi thì cô nên về đi thôi. Tôi sẽ làm thủ tục cho cô xuất viện"
Bắc Tử Mịch đi đến vội vịn tay hắn, Mạc An Hiên chán ghét đẩy ra " Mạc An Hiên tôi không thích cô, phiền cô về cho. Bệnh viện Mạc Thị từ đây cũng không nhận cô. Nếu Bắc gia chủ có gì không vừa lòng thì cứ đến gặp tôi"
Bắc Tử Mịch tập võ công từ nhỏ nên cho dù hắn đẩy mạnh thì nàng cũng chỉ lung lây nhẹ chứ không đến nỗi ngã. Quan trọng câu nói của hắn " Ngươi tên Mạc An Hiên ? "
Hắn lạnh lùng nói " Bắc Tử Mịch cô giả ngốc ?"
Hắn là Mạc An Hiên, nàng là Bắc Tử Mịch. Hắn chán ghét nàng. Sao nghe cứ quen quen. Nàng nhìn hắn hỏi tiếp " Vậy ngươi có biết Tô Doãn Tình ?"
Vừa nhắc đến cái tên đó, nam tử trước mặt đã quay lại, mắt lạnh nhìn nàng lên tiếng cảnh báo " Bắc Tử Mịch, cô còn gây sự với Tình Nhi, đừng trách tôi vô tình"
Nàng chính thức hết vui, tuy là người theo Tống Thiên Nhan nói thì là cổ đại, nhưng theo thời gian dài đi theo Tống Thiên Nhan cùng một đống tiểu thuyết nhiều thể loại của nàng ta, thì Bắc Tử Mịch chắc chắn một điều nàng đã xuyên vào quyển sách đáng ghét đó, hơn thể còn hoa lệ vào vai nữ phụ đanh đá, chua ngoa.
Tống Thiên Nhan ngươi hại bổn công chúa đủ thảm, Bắc Tử Mịch ta một đời dịu hiền thục nữ vang danh tứ quốc, chứ đâu chua ngoa đổng đảnh như Bắc Tử Mịch nữ phụ này. Nếu thiếu tên ngươi có thể lấy hoàng tỷ Bắc Tử Như của bổn công chúa. Bây giờ xuyên thành nữ phụ vạn người ghét ngươi nói ta nên sống sao.
Nhìn vào Mạc An Hiên, nàng khinh bỉ đưa tay đóng cửa phòng, đây là một trong những nam chủ của nữ chính Tô Doãn Tình. Vốn cuốn truyện này Tống Thiên Nhan viết ra là muốn chọc tức nàng, nên hình tượng nữ chính được viết rất yếu đuối, thánh mẫu. Đúng kiểu nữ nhân bổn công chúa ghét nhất, giả tạo, chỉ sống nhờ tranh sủng của nam nhân.
Không biết do cùng tên hay sao nàng lại đồng cảm với Bắc Tử Mịch nữ phụ. Tuy đua ngoa nhưng nàng chỉ muốn nam chủ quan tâm chú ý. Còn lại thì bị Tô Doãn Tình hãm hại, nên sau này trả giá rất thảm, gia tộc mất hết, cả đời phải lang thang xin sống.
Nếu nàng xuyên vậy Huyên Nhi chắc chắn cũng xuyên, nàng nên đi tìm nàng ấy. Cũng may nữ phụ này chính là trong đại gia tộc Bắc Thị. Nếu cho nàng thành kẻ không danh, thì chắc nàng sẽ đem 18 đời tổ tông Thống Thiên Nhan ra chửi.
Bên ngoài Mạc An Hiên bất ngờ nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt hắn, Mạc An Hiên tức giận, Bắc Tử Mịch lại dám đóng sập cửa vào mặt hắn. Nàng lại đóng kịch mềm buột chặt.
Bên trong Bắc Tử Mịch đi vòng qua vòng lại, phải làm sao mới tìm được Huyên Nhi. Đi đến cửa sổ, nàng nhếch môi, lấy nấm đấm mạnh vào tấm kính, nhanh chóng xuất hiện vết nứt, lại đấm thêm một cái nữa nó đã vỡ vụn. Nàng nhìn đôi bàn tay rướm máu, nàng than " Đau quá, đau chết bổn công chúa. Cái này là gì màu đau đến vậy"
Nhanh chóng nhảy ra từ cửa sổ, nàng vận khinh công đáp xuống an toàn, may mắn phòng của nàng bên dưới chỉ là khu viên sau của bệnh viện nên cũng không ai đến. Đi dọc theo sườn toà nhà, người ở đây thật khác lạ, có thể mặc một y phục mỏng manh, lộ chân. Hơn thế còn nhiều thứ làm nàng thật tò mò.
Nàng nhớ nếu muốn di chuyển ở đây thì phải cần những chiếc hộp tự động đó, à không ô tô. Đi đến một chiếc xe ô tô màu đỏ rực, so ra thì có vẻ nổi bật hơn những chiếc khác, nàng đưa tay đụng đụng vào chiếc xe " Làm sao để đi vào ? Chết tiệt, trong truyện hay nói mở cửa xe, rốt cuộc mở ở chỗ nào"
Mò mẫm một hồi không được, nàng bực tức giơ chân đá vào chiếc xe, tiếng còi báo động vang lên. Bắc Tử Mịch hoảng sợ nhảy ra xa, đưa tay làm thế phòng thủ. Một giọng nam trầm trầm phía sau vang lên " Này, cô đang làm gì ?"
Bắc Tử Mịch quay đầu ra sau, thấy nam tử mặc bộ đồ quái dị khác đang bước tới. Lại thêm một khuôn mặt soái khí tuấn lãng. Mái tóc đen tuyền. Hắn thấy nàng lại một bộ mặt khinh thường " Tôi tưởng là ai, ra là Bắc Tử Mịch cô"
Mạc An Nguyệt mặc sơ mi trắng hở hai nút để lộ lồng ngực nam tính. Bắc Tử Mịch hơi đỏ mặt không dám nhìn thẳng, nam nhân ở đây có phải hơi bạo dạng tí không. Nhưng nghe giọng hắn đầy khinh bỉ nêu tên nàng, Bắc Tử Mịch đảo nhẹ mắt, người quen ? Đi từ trong bệnh viện ra, lại mang một thân đầy tuấn mĩ hoang dã " Mạc An Nguyệt ?"
" Hừ" Hắn hừ nhẹ, đi đến bên chiếc xe đỏ thể thao. Bắc Tử Mịch trong bụng đầy tức giận, Mạc An Nguyệt cũng là nam chủ, là đệ đệ của Mạc An Hiên. Từ huynh đến đệ thi nhau ức hiếp nàng, Bắc Tử Mịch nàng dễ ăn hiếp vậy sao. Khinh bỉ nàng? Ở hoàng cung nam nhân muốn lấy nàng còn xếp hàng dài, hắn ỷ mấy phần tư sắc là hay.
Nàng tức tối bỏ đi, phía sau Mạc Anh Nguyệt lại gọi to nàng " Đứng lại"
Bắc Tử Mịch nhướng mày quay lại "Chuyện gì ?"
"Đây là do cô làm sao ?" Hắn đụng vào vết móp nhẹ trên chiếc xe, gằn giọng nói. Đây là chiếc xe hắn phải đợi lâu mới có hàng, thế mà để cô làm hỏng.
Bắc Tử Mịch nuốt nước miếng, có lẽ nàng ra tay hơi mạnh. Không trách nàng được, phản xạ tự nhiên. "Ta xin lỗi, ta có thể đền"
Nàng là công chúa, một ít tiền không ngại, phản xạ đưa tay vào túi, bên trong trống rỗng, nàng quên mất mình đến thế giới này không mang theo đồng xu nào. Mạc An Nguyện nghe nàng nói, đi đến gần nàng, gằn từng giọng "Đền ? Bắc Tử Mịch đây là hàng giới hạn, cô sẽ đền cho tôi như thế nào"
Nàng đưa tay chặn lại khoảng cách của nàng và hắn, mặt hơi đỏ ửng "Ngươi có thể đứng cách xa ta một chút, mùi của ngươi ta không thích"
Mạc An Nguyệt điên rồi, Bắc Tử Mịch hôm nay lại không giống mọi lần nhào đến ôm hắn. Nàng còn chê hắn thối, hắn luôn giữ vệ sinh, nước hoa đều xài hãng tốt. "Bắc Tử Mịch cô dám chê tôi thối"
" Không phải" Chỉ là nàng quen những mùi đàn hương, những mùi của các nam tử ở đây nàng nghe không quen, chứ không phải hắn thối.
Bắc Tử Mịch lùi về sau " Ta đi trước, có gì ta đền sau"
Mạc An Nguyệt tức tối giữ tay nàng kéo "Muốn bỏ chạy ? Bắc Tử Mịch cô không phải ham muốn đàn ông sao ? Muốn leo lên giường tôi mà, sao hôm nay gặp tôi lại muốn bỏ trốn. Chiêu trò này cũ rít rồi"
" Chiêu trò cái gì, bổn... ta không phải nữ nhân tuỳ tiện dựa nam nhân. Mau bỏ tay" Nàng cau mày, khí thế công chúa đương triều dâng lên làm Mạc An Nguyệt có chút thất thần. Đây là Bắc Tử Mịch, những từ ngữ cô dùng nghe thật lạ.
Mạc An Nguyệt sững người, nhăn mày buông tay nàng, giả vờ phủi phủi chán ghét "Bổn thiếu gia không thèm nắm tay cô, dơ bẩn"
Vừa nói xong hắn đã lãnh trọn một cú đấm từ Bắc Tử Mịch. Tuy nàng xuyên không nhưng bản chất vẫn là một công chúa cao ngạo, đâu thể để một nam tử bình thường sỉ nhục.
Mạc An Nguyệt lảo đảo, đưa tay lau khoé miệng vướng máu " Bắc Tử Mịch cô dám đánh tôi"
Bắc Tử Mịch cao ngạo đi đến trước mặt hắn, mắt lạnh nói " Tốt nhất đừng để ta nghe những lời đó lần hai, nếu không đừng trách ta"
Mạc An Nguyệt sững người, khí chất Bắc Tử Mịch hôm nay rất khác. Chiêu trò mới muốn thu hút hắn sao ? Một giọng nói trầm ấm lên tiếng từ phía sau " An Nguyệt"
"Anh " Mạc An Nguyệt quay lại nhìn chàng trai mặc áo bác sĩ đang bước đến, Bắc Tử Mịch thấy Mạc An Hiên đi đến trước mặt nàng, đưa tay ra nắm lấy bàn tay nàng đưa lên trước.
Bắc Tử Mịch rút lại nhưng hắn giữ lại, giọng hắn trầm thấp "Kính bên trên phòng là cô làm ?"
Nhìn vết thương do những mảnh kính ghim vào tay, nàng đọc trong truyện ở thế kỷ 21 nếu người mạnh quá sẽ bị xem là kì dị, đem đi thí nghiệm. Nàng vừa đến đây không muốn đem đi thí nghiệm "Không có, trên đó có vết nứt, không lâu thì vỡ ra. Ta sợ quá nên chạy xuống đây"
Mạc An Hiên nhìn nàng như vạch trần sự nói dối, hắn không tra cứu chỉ nói " Đi vào băng bó vết thương"
Trong phòng sặc mùi thuốc khử trùng, nàng khó chịu nhăn nhăn khoé mũi, vô trong mắt bọn họ có chút đáng yêu. Mạc An Nguyệt khinh bỉ, đáng yêu cái gì Bắc Tử Mịch dâm đãng không chịu được, từ này nàng xứng đáng sao.
Ngồi im để Mạc An Hiên băng bó vết thương, nơi đây xa lạ lại người người chán ghét nàng, nàng có thể nhờ ai giúp nàng tìm Huyên Nhi. Mới hôm qua nàng là công chúa quyền lực, chóp mắt đã không còn gì trong tay.
Mạc An Hiên ngạc nhiên thấy nàng im lặng, Bắc Tử Mịch cũng có lúc trầm ngâm thế này. Lại nhìn qua đứa em trai, An Nguyệt không hiểu sao lại đi theo hắn vào trong đây.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Bắc Tử Mịch bị doạ nhảy dựng, nghi hoặc nhìn vào túi quần Mạc An Hiên. Mạc An Nguyệt thấy hành động của nàng có chút buồn cười, hơi bị... ngốc.
Mạc An Hiên rút điện thoại từ túi quần đưa lên "Tôi đây"
Bên trong điện thoại không rõ đang nói gì, Bắc Tử Mịch tò mò, thì ra đây là điện thoại, cái này Tống Thiên Nhan từng than thở không có nó nên cuộc sống dần trở nên chán nản, Uy Vũ Hoàng Huynh nghe vậy còn vì nàng âm thầm sai người tìm cho bằng được. Khi Tống Thiên Nhan biết được liền cười không ngừng, còn luôn miệng kêu đồ ngốc.
" Tôi biết rồi, tôi sẽ đến" Mạc An Hiên cau nhẹ mày cúp máy, hắn đứng dạy cởi áo khoác trắng bên trong là sơ mi đen, nhìn hắn phong độ đẹp trai.
Mạc An Nguyệt cũng đứng lên hỏi "Có chuyện gì sao ?"
" Lãnh Tuyết vừa gọi, Tiêu Huyên Nhi đột nhiên như bị bệnh, mất trí lại hoảng loạn. Hắn nhờ tôi đến xem" Mạc An Hiên trầm giọng nói.
Vừa nghe Tiêu Huyên Nhi, Bắc Tử Mịch đang ngồi trên giường đột ngột bật dậy " Ta cũng muốn đi"
Chắc chắn là Huyên Nhi, nàng chắc đang rất hoang mang, nàng cần đến đó. Mạc An Nguyệt khinh bỉ nói "Ngươi đến đó làm gì ?"
Lại muốn gặp Tiêu Lãnh Tuyết, đúng là chọc người chán ghét.
Bắc Tử Mịch không để tâm lời dèm pha của Mạc An Nguyệt, nàng chỉ muốn tìm Huyên Nhi. Mạc An Hiên lạnh giọng trầm trầm "Ngươi đi theo làm gì ?"
" Ta ... ta muốn gặp Huyên Nhi" Nàng nói thật, trên mặt không nửa điểm lừa dối. Mạc An Nguyệt cười " Bắc Tử Mịch a Bắc Tử Mịch, ngươi đóng kịch đủ rồi đó, uổng công bổn thiếu gia ở đây xem cô đóng kịch, tốn thời gian. Ca, em đi về đây"
Nói một tràn hắn mở cửa bỏ đi, hắn cứ tưởng nàng như nào, ai ngờ không bỏ được thói mê trai, còn muốn viện lí do đến nhà Tiêu Lãnh Tuyết. Tiêu Huyên Nhi cùng nàng xưa nay không ưa nhau, còn có chuyện nàng đi thăm nàng ta.
Bắc Tử Mịch gắt gỏng nôn nóng "Ta thật sự muốn thăm Huyên Nhi"
Đáng chết, Bắc Tử Mịch nàng xưa nay làm gì cần xin phép nam nhân bình thường sao. Hôm nay nàng đến đây lại hạ mình như vậy. Mạc An Hiên mở miệng " Vậy đi"
Tuy không từ chối nhưng trong mắt hắn không che giấu khinh thường, nàng tức giận. Nếu còn ở Bắc Đường hắn chắc chắn chết rồi.
Đi xuống chỗ để xe, xung quanh toàn những chiếc xe hàng hiệu đẹp đủ màu sắc, Mạc An Hiên chọn một chiếc màu trắng, hắn mở cửa bước vào, Bắc Tử Mịch cũng đi theo định để chân vào hắn liền quát "Bắc Tử Mịch, cô muốn ngồi vào lòng tôi"
" Ta không có" Nhưng không ngồi đây thì ngồi đâu. Mạc An Hiên chỉ qua ghế phụ nói " Qua bên kia"
Bắc Tử Mịch vòng qua bên kia, đứng loay hoay không biết mở cửa thế nào. Mạc An Hiên mất kiên nhẫn, chòm lên mở cửa. Bắc Tử Mịch xấu hổ ho khan, từ trước đến giờ ta toàn đi kiệu, thật xấu hổ.
Bước vào ghế ngồi. Nàng như một đứa trẻ tò mò nhìn xung quanh, Mạc An Hiên nhắc nhở " Đóng cửa vào, thắt dây an toàn"
Bắc Tử Mịch hôm nay không phải bị ngốc chứ, ngay cả xe cũng không vô được, nàng đóng kịch hôm nay đủ sâu. Nếu vậy hắn chiều nàng. Chòm người lên đưa tay kéo cửa xe, sau đó thắt dây an toàn cho nàng.
Bắc Tử Mịch bất ngờ, cả người dính sát vào trong ghế. Mạc An Hiên nam chủ này là sở khanh à, ép gần làm nàng có xúc động muốn đạp cho hắn một cái, nhưng nàng biết đây không phải lúc. Nghiên đầu thắt dây an toàn, má của hắn như muốn đụng vào môi nàng. Bắc Tử Mịch nín thở nói "Mạc An Hiên, có thể né xa ta một chút"
Hắn bất ngờ, Bắc Tử Mịch không phải chỉ tiếc không trèo lên được giường hắn sao ? Giờ còn kêu hắn cách xa cô. Mạc An Hiên nhìn thẳng cô, hai gương mặt tưởng trừng chạm vào nhau "Bắc Tử Mịch, cô đóng kịch quá sâu rồi"
Trở về ghế tài, hắn lạnh nhạt ấn ga, chiếc xe điêu luyện rời khỏi hầm. Nàng kinh hãi, nhanh như vậy. Hắn lái xe như phóng trên quốc lộ, nàng lúc đầu sợ hãi ôm chặt dây đai, lúc sau dần thích nghi, thích thú ngắm cảnh đường phố hai bên. Vương triều ở đây đẹp quá, khác với Bắc Đường hay Đông Lạc. Nhìn sang nam tử đang cầm lái, nàng hơi thất thần, mái tóc bạch kim phớt phơ trong gió, gương mặt tuấn mĩ lạnh nhạt. Hắn lúc này đang một tay cầm vô lăng, tay kia thì đang chống lên cửa sổ, không nói nhưng nam chủ này thật sự rất soái, mái tóc bạch kim đó không thua gì Hoàng Huynh.
Biết nàng nhìn hắn, Mạc An Hiên chán ghét, nhấn ga tăng tốc, Bắc Tử Mịch sợ hãi nắm chặt dây đai.
Chiếc xe dừng lại ngay khu biệt thự rộng lớn, cánh cổng tự động mở ra. Bắc Tử Mịch nhảy dựng " Ni Mã, có ma"
Mạc An Hiên nhíu mày nhìn nàng, hắn cứ cảm giác nàng hôm nay khác thường, từ cách hành xử đến thái độ. Không lẽ thật sự có bệnh. Lái xe vào trong khuôn viên nhà, hắn mở cửa bước ra, nàng tuy xa lạ nhưng cũng tư cách thông minh, học theo hắn mở chốt bước ra.
Tiêu lão gia cùng Tiêu phu nhân bước ra vội nói "An Hiên cuối cùng cháu cũng đến mau đến xem Huyên Nhi"
Tiêu lão gia lúc này cũng nhìn đến nàng, cô gái với dung nhan xinh đẹp, đôi mắt trong veo cùng mái tóc đen uốn lọn. Ông tinh mắt nhận ra, nhăn mày "Đây chẳng phải là Bắc tiểu thư ? Sao lại mặc đồ bệnh viện thế này"
Tin xấu đồn xa, Bắc Tử Mịch vì Mạc An Hiên năm lần bảy lượt giả bệnh vô bệnh viện đã không quá xa lạ. Bắc Tử Mịch không để ý quá đến bọn họ, chỉ một lòng
muốn tìm Tiêu Huyên Nhi. Nàng đi đến chỗ Mạc An Hiên khẽ hỏi " Tiêu Huyên Nhi đâu ?"
Mạc An Hiên nhíu mày, nàng cùng Huyên Nhi vốn không hoà thuận, giờ lại cứ muốn gặp nàng. Từ trong nhà bước ra một người con trai tuấn lãng, đường nét sắc bén rõ ràng, mái tóc dài đến mang tai lúc này hơi rối. " Đến rồi sao ?"
" Ừ" Mạc An Hiên đáp, mắt hơi liếc qua Bắc Tử Mịch xem biểu hiện của nàng, tiếc rằng nàng chỉ đánh giá ngừơi con trai trước mắt, không hề có một hành động không chuẩn mực nào.
Tiêu phu nhân lên tiếng " Vào nhà đi An Hiên"
Không hề đề cập đến tên nàng, nhưng Bắc Tử Mịch giờ tâm trí đâu mà để ý, nàng cũng lo bước theo vào nhà. Đi đến cửa Tiêu Lãnh Tuyết giữ tay nàng cau mày " An Hiên, sao lại đem cô ta đến đây"
Bắc Tử Mịch giật tay ra khỏi hắn, nam nữ thụ thụ bất thân, hắn nắm cái gì mà nắm. Tiêu Lãnh Tuyết thấy hành động của nàng, bất ngờ không ngớt, Mạc An Hiên thấy vậy, trầm giọng nói " Nàng muốn gặp Huyên Nhi"
" Gặp Huyên Nhi ? Bắc Tử Mịch, cô cùng Huyên Nhi không vừa mắt nhau, làm gì cần cô đi thăm em ấy, còn không mau cút đi cho tôi" Tiêu Lãnh Tuyết châm biếm nói.
Bắc Tử Mịch con tim đột nhiên nhói, nàng đưa tay lên ngực. Đây là cảm giác của nguyên chủ, trong truyện có nói người nguyên chủ yêu nhất chính là Tiêu Lãnh Tuyết, nhưng tính tình quả là xấu quá. Nàng lạnh giọng " Tiêu Lãnh Tuyết, ta đã làm gì đụng chạm ngươi chưa? Ta dù sao cũng là Bắc Thị Tiểu Thư, kêu ta cút có chút bất lịch sự"
Tiêu Lãnh Tuyết bất ngờ, Bắc Tử Mịch vậy mà cũng dám trả treo lại hắn. Mạc An Hiên trong mắt không che giấu sự tìm tòi, nhưng lại ho khan " Có thể dẫn cháu đến chỗ Huyên Nhi"
" A được" Tiêu phu nhân gật đầu, bà vẫn còn trong cơn bất ngờ, đi lên cầu thang dài đằng đẳng, Bắc Tử Mịch vẫn không nói câu nào, Tiêu Lãnh Tuyết cũng trầm mặt đi theo.
Đến căn phòng, bà nhẹ nhàng mở cửa, bên trong một nữ tử đang ngồi trên giường sợ hãi, thấy đông người đến nàng càng co rúm. Mạc An Hiên đi lại, Tiêu Huyên Nhi vội né sang một bên.
Tiêu phu nhân rơi nước mắt, Tiêu lão gia ôm bà, con gái cưng bà đột nhiên thành ra như vậy, hỏi bà sao không lo lắng được. Tiêu Lãnh Tuyết cũng đi lên cạnh giường lo lắng " Huyên Nhi, có ca ca ở đây, không có gì sợ"
" Ta không biết các ngươi, các ngươi tránh xa ta" Nàng sợ hãi khóc nấc, sau khi tỉnh dậy đã xuất hiện ở nơi xa lạ, hơn thế còn những người quái dị cứ đi theo xung quanh nàng.
Bắc Tử Mịch im lặng nhìn nàng bước đến trước giường, Tiêu Huyên Nhi nàng, đột nhiên kích động, khí chất này, hình dáng này là nàng công chúa điện hạ.
Bắc Tử Mịch đưa tay đặt lên miệng hiệu cho nàng im lặng. chỉ phun ra một câu rất nhẹ " Bắc Đường Bắc Tử Mịch"
Tiêu Huyên Nhi mở to mắt, công chúa đây là bảo nàng im lặng, tại sao lại phải giữ bí mật thân phận.
Tiêu Huyên Nhi muốn đứng lên, biết được ý định của nàng, Bắc Tử Mịch vội giữ lại " Đợi"
Xong nàng vỗ mạnh vai Tiêu Huyên Nhi cười " Tiêu Huyên Nhi, diễn thật tốt. Mọi người đều bị ngươi lừa. Mau ngừng lại thôi. Coi như ngươi thắng"
Đi theo công chúa từ nhỏ, Tiêu Huyên Nhi chỉ đứng hình vài giây đã bắt được nàng " A công..."
Bị Bắt Tử Mịch liếc nhẹ, Tiêu Huyên Nhi nuốt nước miếng nói tiếp " Tử Mịch, đợt này coi như nô... à không coi như ta thắng"
" Gì ? Huyên Nhi chỉ là trò cá cược thôi sao ?" Tiêu Phu nhân lau nước mắt vội hỏi.
Tiêu Huyên Nhi gật đầu, Tiêu lão gia tức giận nhưng không nỡ la, chỉ quát nhẹ rồi bỏ đi " Tiêu Huyên Nhi con đùa hơi quá"
Tiêu phu nhân cũng lắc đầu, liếc xéo qua Bắc Tử Mịch, chắc chắn do đứa con gái này bày trò dạy hư Huyên Nhi. Mạc An Hiên im lặng nhưng mắt không rời khỏi nàng. Tiêu Lãnh Tuyết tức tối mặt " Bắc Tử Mịch, là cô dạy hư Huyên Nhi"
Tiêu Huyên Nhi thấy hắn la nàng, đành phát hoả " Ngươi không được hỗn láo"
" Huyên Nhi, em.." Tiêu Lãnh Tuyết đứng hình, Tiêu phu nhân cũng không hơn. Mạc An Hiên nhăn nhẹ mày, hắn cứ thấy gì đó không đúng ở Tiêu Huyên Nhi cùng Bắc Tử Mịch.
Bắc Tử Mịch sợ bị lộ đành lên tiếng nói "Được rồi, Huyên Nhi chỉ đùa thôi, không vấn đề gì. Mọi người có thể cho ta cùng Huyên Nhi tâm sự một chút"
" Không thể" Tiêu Lãnh Tuyết hừ lạnh, ai biết được cô sẽ làm gì em gái của anh. Tiêu phu nhân cũng không đi.
Tiêu Huyên Nhi thấy không ai tôn trọng nàng, liền nổi nóng. Nàng là Bắc Đường công chúa, là hoàng đế hoàng muội, bọn họ sao có thể khinh thường. " Mọi người đi xuống đi"
Mạc An Hiên cũng trầm giọng mở miệng " Tiêu phu nhân, Lãnh Tuyết đi thôi"
Tiêu phu nhân lo lắng nhìn Tiêu Huyên Nhi, Tiêu Lãnh Tuyết hừ nhẹ . Bước đi ra ngoài. Cửa phòng đóng lại. Tiêu Huyên Nhi liền vội đứng lên " Công chúa, đây là đâu ? Tại sao chúng ta lại ở đây"
Bắc Tử Mịch đặt mông ngồi xuống nệm, thở dài " Bổn công chúa không biết tại sao lại đến đây. Chỉ có sáng giờ ta đã cực khổ quá rồi"
Nàng tiếp tục nói " Huyên Nhi, chúng ta xuyên không vào trong cuốn truyện đáng ghét của Tống Thiên Nhan rồi"
" Sao cơ ?" Tiêu Huyên Nhi giật mình, xuyên vào trong truyện. Cái này nàng đứng bên công chúa có nghe nàng và Hoàng hậu bàn đến.
Tiêu Huyên Nhi chưa hết bất ngờ nói tiếp " Vậy Công chúa, ngươi là ?"
" Bắc Tử Mịch nữ phụ" Nàng ngao ngán, Tiêu Huyên Nhi nghe xong, miệng càng há thành chữ O. Vì chọc công chúa nên nữ phụ này hoàng hậu viết bị hại rất thảm. Công chúa cũng vì thế mà đại khẩu chiến 3 ngày với Hoàng Hậu làm hoàng cung gà bay chó sủa.
Tiêu Huyên Nhi vội vã " Vậy phải làm sao, chúng ta có thể liên lạc cho Hoàng thượng và hoàng hậu đến cứu chúng ta không?"
Bắc Tử Mịch lắc đầu, bồ câu nàng không thấy, cũng chẳng biết nhờ ai liên lạc hay bắt đầu từ đâu. Ám vệ cũng không thấy một bóng " Tuỳ cơ ứng biến vậy, chỉ cần ta không đụng vào bọn nam chủ là được.
Tiêu Huyên Nhi gật đầu, cũng đúng nam nhân muốn lấy công chúa đều xếp hàng dài, cần gì phải đi theo bọn họ. Nàng hạ quyết tâm, cho dù chết cũng phải bảo vệ Công chúa. Tiêu Huyên Nhi lại nói " Công chúa, trong cuốn truyện đáng ghét đó hình như có nói nữ phụ yêu sâu sắc Tiêu Lãnh Tuyết. Trong trường hợp này là đại ca của nô tỳ. Vậy công chúa yêu đại ca nô tỳ sao ?"
Kết nghĩa thông gia cùng công chúa cũng không tệ, nàng rất thích công chúa nha. Nhưng hình như Tiêu Lãnh Tuyết không thích công chúa lắm. Bắc Tử Mịch mây đen đầy đầu, lại gõ lên đầu Tiêu Huyên Nhi " Ăn nói bậy bạ cẩn thận ta gả ngươi cho nam tử bán giò lợn"
Tiêu Huyên Nhi rục cổ, công chúa cho dù thay đổi hình dạng thì vẫn hung hăng như vậy.
Đi ra khỏi phòng, Tiêu Lãnh Tuyết trầm giọng khó chịu " An Hiên, sao cậu lại đem cô ta vào nhà tôi, thật bẩn"
Mạc An Hiên nhướng mày, vuốt mái tóc bạch kim " Cô ấy là bệnh nhân của tôi"
" Bệnh nhân ? Mạc An Hiên cậu cũng có lúc quan tâm Bắc Tử Mịch sao ?" Tiêu Lãnh Tuyết kinh ngạc, Mạc An Hiên chán ghét Bắc Tử Mịch thế nào sao hắn không biết chứ, vậy mà hôm nay hắn còn cho cô lên xe.
Mạc An Hiên bước đi xuống lầu. Bắc Tử Mịch chỉ là tiện đường mà đi, sau về hắn còn định đi rửa lại xe. Tiêu Lãnh Tuyết cũng đi theo sau, hắn chán ghét Bắc Tử Mịch luôn đanh đua, chua ngoa, lại còn hám trai không ai bằng.
Lúc này Tiêu Huyên Nhi cùng Bắc Tử Mịch cũng mở cửa phòng bước ra, các nàng mò theo hành lang cầu thang đi xuống lầu, Tiêu Huyên Nhi tò mò lên tiếng cảm thán " Công chúa, ở đây thật quá đặc biệt đi, khác xa với thế giới của chúng ta"
Bắc Tử Mịch gật đầu, ra đây là thế giới Tống Thiên Nhan từng sống sao ? Tiêu Huyên Nhi tiếp tục nói "Công chúa, hiện giờ chúng ta không tìm được đường về, chúng ta có thể đi dạo quanh đây chơi không ?"
"Ta cũng định vậy, nhưng ở đây vẫn tồn tại nguy hiểm. Xung quanh ta lại không có ám vệ" Nàng thở dài, đây không phải Bắc Đường, bên nàng chỉ có Huyên Nhi.
Bắc Tử Mịch nhìn qua Tiêu Huyên Nhi đột nhiên nhớ ra một chuyện, nàng cười đáng sợ " Huyên Nhi, ngươi có biết ở đây ngươi là ai ?"
" Tiêu Huyên Nhi, tiểu thư của Tiêu gia" Nàng gãi đầu, có vấn đề gì không đúng sao ? Công chúa cười thật man rợ.
Bắc Tử Mịch đập tay vào nhau, bắt đầu ra dáng thư sĩ giảng dạy " Ngươi đúng là đọc không kĩ, Tiêu Huyên Nhi trong truyện cũng là một nữ phụ, tuy rằng không thảm bằng vai của ta. Nhưng cũng không kém đâu. Nàng yêu sâu đậm Mạc An Hiên nhưng hắn chỉ yêu mình Tô Doãn Tình, đến khúc cuối thì bị anh trai Tiêu Lãng Tuyết ghét bỏ, hại đến phải đi ra ngoại quốc"
Tiêu Huyên Nhi nghe nàng nói, tái mặt. Nàng không thích Mạc An Hiên gì đó, cũng không muốn xa công chúa " Công chúa, ai là Mạc An Hiên ? Nô tỳ đi giết hắn là không vấn đề gì"
Bắc Tử Mịch đầu chảy e vạch đen, lại gõ đầu nàng " Ở đây không thể tuỳ tiện giết người, Mạc An Hiên là nam tử tóc bạch kim khi nãy"
Tiêu Huyên Nhi hồi tưởng lại, rùng mình. Nam nhân đó thật lạnh lẽo, khi đó nàng cứ tưởng hắn đến để giết nàng. Tiêu Huyên Nhi nói nhỏ " Công chúa, khẩu vị của Tiêu Huyên Nhi này cũng quá lớn đi, nô tỳ không thể nào theo được"
Bắc Tử Mịch hừ lạnh " Chứ không phải trong lòng ngươi chỉ có mỗi Lục Du ?"
Tiêu Huyên Nhi nghe nàng nhắc tới Lục Du liền ngượng chín mặt. Nhưng nghĩ đến không được gặp lại hắn, nàng lại đượm buồn " Đừng lo, bổn công chúa sẽ tìm được đường về. Sau đó gả ngươi cho Lục Du"
" Công chúa" Tiêu Huyên Nhi thẹn quá hoá giận, nàng mới không cần gả cho hắn ta.
Bước xuống cầu thang đã gặp Tiêu gia phu nhân ngồi đó, Mạc An Hiên cùng Tiêu Lãnh Tuyết cũng đang bàn chuyện gì đó. Thấy nàng xuống Tiêu Lãnh Tuyết hừ lạnh. Tiêu phu nhân đi đến cầm tay Tiêu Huyên Nhi " Huyên Nhi, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi một chút"
" Ta không sao" Tiêu Huyên Nhi nhẹ nhàng rút tay, cầu cứu nhìn qua Bắc Tử Mịch. Công chúa cứu nô tỳ.
Bắc Tử Mịch cười chuẩn mực hoàng tộc lên tiếng " Tiêu phu nhân, có thể cho Huyên Nhi đến nhà ta... à không nhà cháu chơi không ?"
Tiêu phu nhân chưa trả lời, Tiêu Lãnh Tuyết đã đi lên, kéo tay Tiêu Huyên Nhi ra sau mình lạnh giọng nói "Không thể, Bắc Tử Mịch, tôi cảnh cáo cô tránh xa Huyên Nhi ra"
Tiêu Huyên Nhi đen mặt phía sau, dám chửi công chúa, đúng là gan tày trời, nàng định ra tay thì nhận được ánh mắt của Bắc Tử Mịch. " Tiêu đại công tử, ta và Huyên Nhi vốn là bằng... bạn. Hình như ngươi rất có thành kiến với ta"
Tống Thiên Nhan từng nói một số từ ngữ bên thế giới này được sử dụng khác, nếu dùng từ ngữ cổ đại vô đây sẽ bị xem là quái nhân. Tiêu Lãnh Tuyết đơ người, Tiêu công tử ? Mọi người thường gọi hắn là Tiêu thiếu gia chứ không ai kêu hắn là công tử, nghe có chút ngốc nghếch. Cô không phải luôn gọi hắn là Tuyết ca ca sao.
" Bắc Tử Mịch, cô không về thì có thể ở lại đây. Tôi còn việc" Mạc An Hiên bên cạnh mở miệng.
Bắc Tử Mịch cắn môi, không thể ở lại đây, nàng muốn xem thử Bắc gia thế nào. Đành mai mốt gặp vậy " Đợi, ta về nữa. Huyên Nhi, hôm khác ta sẽ đến thăm ngươi"
Tiêu Huyên Nhi lại đen mặt, công chúa đây là bỏ nô tỳ ở lại đây sao " Công... Tử Mịch"
Gọi tên huý của công chúa, nàng mà về lại Bắc Đường chắc chắn tàn đời rồi. Bắc Tử Mịch cười an ủi " Ta sẽ đến chơi"
" Hừ, ai cho cô đến" Tiêu Lãnh Tuyết hừ nhẹ, nhưng hôm nay nàng không như mọi lần nhào vào lấy lòng hắn. Trong thâm tâm cũng thấy trống rỗng.
Nghe vậy Tiêu Huyên Nhi liền đạp thật mạnh vào chân hắn, công chúa của nàng nam tử muốn gặp đều xếp thành hàng dài. Quan lại vì dâng tấu lên muốn lấy công chúa mà ngập cả triều, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn quyền lực có quyền lực. Đâu thể nào làm công chúa chịu sỉ nhục như vậy.
Mạc An Hiên nhìn bọn họ " Tiêu phu nhân, tạm biệt"
" Cho ta hỏi thăm Mạc phu nhân" Bà cười nói.
Bắc Tử Mịch đi theo hắn ra xe, lúc này nàng đã có thể mở cửa xe đi vào. Hai người ngồi trên xe im lặng không nói lời nào. Chiếc xe chạy như bay trong nắng chiều. Đi đến một căn biệt thự rộng lớn, Mạc An Hiên ngừng xe.
Bắc Tử Mịch khó hiểu nhìn hắn, sao không đi tiếp ? Chưa đến thái y viện mà, nàng nói sai ở đây người ta gọi là gì nhỉ, bệnh viện à bệnh viện.
Mạc An Hiên thấy nàng không xuống lại buông lời châm biếm " Sao ? Bắc Tử Mịch, đến Bắc gia rồi cô cũng không định xuống ?"
" Bắc gia ? Nhà tôi ? Đây ?" Nàng ngớ, ra là đến nhà rồi. Tiên đế đội mồ dậy cũng không biết, nàng mở cửa bước xuống xe. Mạc An Hiên không một lời chào hỏi phóng đi nhanh.
Bắc Tử Mịch bực bội phủi phủi bộ đồ, thật bất lịch sự. Nàng làm tay hình thanh đao chém xuống " Ngươi mà ở thế giới của ta, ta đã chém ngươi từ lâu rồi"
Từ trong ngôi nhà vang ra tiếng nói " Tiểu thư về rồi"
Một lão nhân gia đi ra mở cửa cho nàng, Bắc Tử Mịch đơ người, rất nhanh lấy lại cảm xúc, nàng cười " Xin chào"
Bác Dương hơi ngạc nhiên, hôm nay tiểu thư có gì đó không đúng " Cô vào nhà đi, phu nhân đang đợi bên trong"
Bắc Tử Mịch cười " Cảm ơn"
Nàng bước vào trong, khuôn viên ngôi nhà rộng rãi không khác gì cung điện nàng. Bước vào trong cánh cửa rộng lớn, một nữ nhân trung niên bước ra, thấy nàng liền vui mừng "Mịch Nhi, con về rồi"
Bà nhìn cô mặc bộ đồ bệnh nhân, trong lòng thầm đau, đưa tay vuốt đầu cô "Mịch Nhi ngốc, con lại đi tìm Mạc đại thiếu ?"
Bắc Tử Mịch muốn né nhưng không được, tay bà đặt trên đầu nàng lại vương ấm áp. Làm nàng nhớ đến mẫu thân, người là Thục Phi được sủng ái, nhưng càng về sau lại càng mất đi ân sủng, riết trong cung điện chỉ còn lại mẫu thân, nàng và hoàng huynh, khi đó hoàng huynh Bắc Vỹ Lăng từ nhỏ không có mẫu phi, mẫu thân nàng liền nhận nuôi hắn. Từ đó tình cảm gắn bó như huynh muội ruột.
Không biết nên xưng hô hành lễ thế nào, vô mắt Phương Băng Diên thành ra nàng xấu hổ, bà kéo nàng vào ghế ngồi " Mịch Nhi à, con cần gì phải khổ vậy chứ. Bọn họ rõ ràng.."
Nói đến đây bà chỉ im lặng, nhưng Bắc Tử Mịch biết bà lo lắng cái gì. Nàng nắm tay Phương Băng Diên nói " Đừng lo, mẫu...mẹ. Con không vì bọn họ mà làm hại bản thân nữa đâu"
" Thật sao?" Bà vui mừng nhưng bán tính bán nghi.
" Thật sự" Nàng gật đầu, đứng dậy " Con muốn lên phòng ngủ"
Nàng quá mệt rồi, Phương Băng Diên cũng không níu kéo, bà hiền từ nói " Được. Mịch Nhi, mai con có đi học ?"
" Đi học ?" Đại học viện ? Trường học. Đi nha, nơi thú vị vậy sao nàng có thể bỏ qua.
Tưởng nàng lại bỏ học, bà có hơi buồn bã, nhưng lại nghe nàng lên tiếng " Có đi, mai con đi"
Bà Phương cười, nói nàng nghỉ ngơi cho khoẻ, rồi đi làm một ít thức ăn. Bắc Tử Mịch lần theo trí nhớ đọc trong truyện khó khăn tìm được phòng, nhà này sao lại to đến vậy, đã thế còn không có cung tỳ thái giám. Đi vào căn phòng bên trong trang trí tao nhã, khác hẳn với cách ăn mặc loè loẹt của Bắc Tử Mịch nguyên chủ.
Nàng hài lòng nằm trên giường, thoải mái ngủ đi.
Sáng sớm hôm sau, trên chiếc giường một cô gái đang say ngủ, ánh sáng hắc từ ô cửa sổ lên mặt nàng. Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Phương Băng Diên bước vào, nàng lắc đầu sủng nịnh. " Dậy thôi, Mịch Nhi. Không phải hôm nay nói sẽ đến trường sao"
Bắc Tử Mịch ngồi dậy trong cơn mê ngủ, hôm nay phải đi đến đại học viện. Bước xuống giường, bà Phương cười dẫn nàng vào nhà vệ sinh. Bắc Tử Mịch bên trong vệ sinh cá nhân xong bước ra. Nàng sống cùng Tống Thiên Nhan, nên bàn chải đánh răng này nọ nàng biết cách dùng.
Nhìn trên giường lúc này đã để một bộ đồ, chiếc váy ca rô đỏ cùng áo sơ mi trắng. Nàng há hốc y phục gì thế này, hở hang như vậy "Con phải mặc bộ đồ này ?"
" Mịch Nhi, con sao vậy ?" Bà Phương khó hiểu, chỉ là đồng phục thôi, sao nàng phản ứng lớn đến vậy.
Bắc Tử Mịch lắc đầu, đuổi bà Phương ra ngoài sau đó bắt đầu thay đồ. Nhìn trong gương, nàng chảy dài ba vạch đen, váy sao có thể ngắn như vậy. Áo cũng không che được cánh tay. Bắt nàng mặc y phục này ra đường, sỉ nhục đó là sỉ nhục.
Bà Phương mở cửa bước vào, thấy nàng đã xong xuôi cả, liền trầm trồ khen, con gái bà đúng là xinh đẹp. Đi trong hộp tủ lấy ra cây son, bà nhẹ nhàng đánh lên môi nàng " Thêm một chút cho nó xinh đẹp"
Phương Băng Diên đưa tay kéo nàng ra ngoài xe, sắp trễ học rồi. Bắc Tử Mịch đưa tay cứ kéo cái váy xuống " Mẹ, cái này ngắn... thật ngắn"
" Không phải con thích sao ?" Phương Băng Diên bất ngờ, nhìn trước sau, cũng không ngắn lắm, cái gì che được đều che. Đẩy nàng lên xe, bà ra hiệu cho tài xế đi.
Bắc Tử Mịch than trời, nàng không thể mặc y phục này ra ngoài, còn ra hệ thống gì nữa. Chiếc xe chạy đến cửa trường Diệc Thiên, đây là ngôi trường dành cho con cháu nhà giàu, nam sinh nữ tú đều theo học trường này.
Nhìn ngôi trường tấp nập, nàng há hốc, nữ nhân ở đây bạo gan thật, mặc cái váy ngắn như vậy. Tài xế bên trên vội nhắc nhở " Cô chủ, đến trường rồi"
"Ừ" Nàng ừ nhẹ đưa tay mở cửa bước xuống xe, nàng vừa đi xuống xung quanh đã xì sầm bàn tán. Bắc Tử Mịch trợn mắt nghe ra bọn họ nói xấu nàng.
" Đây không phải Bắc Tử Mịch sao ? Cô ta còn mặt mũi vào trường" nữ sinh A châm biếm nói.
Nữ sinh B lại thêm vào " Cô ta đúng là truyền kì dâʍ đãиɠ, nghe nói cô ta chính là thoát y trong phòng Tiêu giáo sư, sau đó liền bị đá ra"
" Thật khinh bỉ. Nhưng hôm nay cô ta rất đẹp sao ?" Một nam sinh ánh mắt như sói đói càn quét người nàng.
Bắc Tử Mịch trầm mặt, sỉ nhục tuyệt đối là sỉ nhục, công chúa cho dù không được sủng ái nhưng chưa bao giờ nàng chịu sỉ nhục như vậy. Nàng muốn gϊếŧ bọn họ. Đến lúc nàng chịu hết nỗi một giọng nói vang lên " Bàn cái gì mà bàn, có tin ta bẻ hết răng các ngươi"
Nhìn lên trước mặt nàng là một nữ tử đang nhe răng múa vuốt, Bắc Tử Mịch cười nhẹ đi đến " Huyên Nhi, đừng chấp. Chó con thì chỉ biết sủa bậy, không thể chấp"
" Cô chửi ai là chó ? Bắc Tử Mịch thứ dâm đãng như cô không có người thèm để ý " Nam sinh vừa nói đã lĩnh trọn cú đấm của Tiêu Huyên Nhi đến choáng váng, nàng là nô tỳ bên cạnh công chúa nên khi xưa cũng đã từng luyện võ, lực đạo đương nhiên không thua gì nam tử.
Bắc Tử Mịch lạnh nhạt đạp vào bụng hắn nói " Ta ghét nhất ai nói xấu ta, nếu để ta nghe được chắc chắn không phải chỉ là cú đấm nhẹ nhàng này"
Nữ sinh bên cạnh vội đỡ hắn dậy, sau ra Tiêu Huyên Nhi " Tiêu học tỷ, sao cô lại chơi chung với Bắc Tử Mịch"
Không phải Tiêu Huyên Nhi xưa nay luôn ghét Bắc Tử Mịch sao ? Tiêu Huyên Nhi lạnh giọng " Cút"
Động đến công chúa. Đáng chết. Nam nữ sinh tuy vẫn còn thắc mắc nhưng dần tản ra. Lúc này Tiêu Huyên Nhi lại trở về bộ dáng ngố tàu " Công chúa, cái váy này ngắn quá. Không thể thống"
" Huyên Nhi, theo bổn công chúa biết được thì đây là thời trang ở đây. Càng ngắn càng tốt, càng ngắn càng tốt" Bắc Tử Mịch khó chịu kéo chiếc váy, bực bội gằn giọng.
Tiêu Huyên Nhi chực khóc trả lời " Công chúa không ổn"
Bên ngoài đột nhiên ồn ào, nữ sinh tấp nập chạy đến cổng trường. Nơi đó đậu ba chiếc xe thể thao hạng nặng, từ trên xe bước xuống 3 nam sinh cùng 1 nữ sinh. Bọn hắn ai cũng khí chất bức người, còn nữ sinh được đi chính giữa thì mang nét thuỳ mị nhu mì. Đôi mắt long lanh làm người muốn bảo vệ.
Bắc Tử Mịch tò mò nhướng người lên nhìn, nàng nhận ra nam tử mặc áo hở ra bộ ngực cường tráng, khắp người tràn ngập hơn thở hoang dã. Đúng lúc này hắn cũng nhìn thấy nàng, tức giận đi lại.
Tiêu Huyên Nhi thấy hắn, kéo nhẹ nàng "Công chúa, nam nhân đó hình như đang đi lại"
" Ta thấy" Nàng đang suy nghĩ có nên chạy hay không, chạy thì mất mặt công chúa Bắc Đường quá.
An Mặc Nguyệt đi lại, cười nói " Bắc Tử Mịch, cô làm hư xe của tôi, còn chưa đền đâu"
Lúc này 3 người còn lại cũng đi đến, Bắc Tử Mịch đánh giá từng người, nam tử có mái tóc đen ngời, soái khí ngời ngợi, bên tai còn đeo khuyên, trong hắn còn có phần mị lực, nhưng lại dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng. Nam nhân kế bên lạnh lùng tuấn lãng, mũi cao mắt phượng. Ánh mắt hắn nhìn nàng cũng không khác nam nhân kia là bao.
Liếc sang nữ tử nhỏ bé, ra đây là nữ chủ Tô Doãn Tình. Dáng người xinh xắn, đôi môi hồng cùng đôi ngân đồng ngập nước. Bạch liên hoa giả tạo, trong cung phụ hoàng nàng gặp qua không ít. Mạc An Nguyệt đi lại chăm biếm" Bắc Tử Mịch?"
" Mạc An Nguyệt, ra giá ta sẽ trả cho ngươi" Nàng tuỳ tiện nói, dính vào nam chủ là một sự phiền phức.
" Ra giá ? Cô trả nỗi sao" Hắn khinh bỉ. Nhưng bên trong không phải vậy, hắn không muốn cô trả bằng tiền, tiền hắn vốn không thiếu. Nhưng hắn muốn gì bản thân cũng không biết.
Bắc Tử Mịch trừng mắt " Ngươi không nói đã biết ta trả không được. Mạc An Nguyệt ngươi là muốn gây sụ"
Tiêu Huyên Nhi vội giữ tay nàng lại, công chúa bình tĩnh giữ hình tượng, từ ngày đi theo Tống Hoàng Hậu công chúa dùng từ càng quái đảng, tính cách càng thêm buông xoã, bất quá rất thoải mái.
Lam Khuynh Ảnh bật cười, đây là Bắc Tử Mịch sao ? An Nguyệt nói nàng có chút khác hắn vẫn không tin, bây giờ quả nhiên không phải một chút. Nhưng vậy thì sao, dâm đãng vẫn là dâm đãng.
Tô Doãn Tình đi đến cầm tay Mạc An Nguyệt an ủi, lại quay ra như tiếc không rèn sắt với nàng "Tử Mịch, cậu đừng như vậy. An Nguyệt chỉ hơi nóng tính tí thôi, cậu đừng để ý"
Bắc Tử Mịch từ nhỏ ghét nhất thể loại bạch liên hoa giả tạo này, nếu không phải mẫu hậu của Bắc Tử Như là Hiền Phi cũng giả vờ như vậy để hại mẫu thân nàng, sao mẫu thân nàng có thể thất sủng để rồi chết trong uất ức.
Tiêu Huyên Nhi đương nhiên biết được tâm tình của nàng, muốn cãi lại bị nàng giành trước " Doãn Tình, con mắt nào của ngươi thấy ta làm sai. Đừng vì nam sắc mà mất đi bản chất"
"Bắc Tử Mịch, cô nói thêm một tiếng xúc phạm Tình Nhi, tôi sẽ không tha cho cô" Mạc An Nguyệt như gà mẹ bảo vệ gà con, nắm lấy tay Tô Doãn Tình nhẹ kéo về phía sau.
Bắc Tử Mịch vốn không muốn cùng bọn họ dây dưa, chỉ nhìn nửa con mắt " Nãy giờ ta chỉ đứng một chỗ, nếu không muốn bị làm phiền thì đừng nên xuất hiện ở đây."
Nhìn nàng như cũ lãnh đạm, hắn nắm lấy tay Tô Doãn Tình hừ lạnh rời đi. Lam Khuynh Ảnh cũng đi theo sau, liếc sang nàng không biết nghĩ gì. Bạc Phi Vũ nãy giờ im lặng cũng bỏ đi. Hắn cứ thấy Bắc Tử Mịch có gì không đúng. Hơn thế bên cạnh nàng còn có Tiêu Huyên Nhi, hắn nhớ Tiêu Huyên Nhi cùng Bắc Tử Mịch luôn ghét nhau , giờ lại đi cùng, thật quái dị.
Nàng cũng nhún vai " Huyên Nhi, đi thôi"
" Công chúa, bọn họ dám xúc phạm người, nô tỳ muốn giết bọn họ" Tiêu Huyên Nhi bực tức dậm chân.
Bắc Tử Mịch bĩu môi " Tống Thiên Nhan sao có thể tạo ra một nữ chính đáng ghét như vậy"
Tiêu Huyên Nhi gật đầu, đáng lí phải tạo ra người tuyệt sắc như công chúa hay là Tống Hoàng Hậu. Nàng tạo ra thể loại nữ nhân giả tạo này, đúng là sai lầm.
Bước vào lớp học, nàng đi vào chỗ ngồi, học sinh ngồi xung quanh đột nhiên đứng dậy tách ra. Tiêu Huyên Nhi tức giận, đi lên ngồi bên cạnh nàng. Tô Doãn Tình thấy hả hê đến khi Tiêu Huyên Nhi ngồi xuống gương mặt lại trầm, Bắc Tử Mịch khi nào lại quen với Tiêu Huyên Nhi.
Nàng không để tâm lắm, đi xa nàng càng tốt, vốn nàng không thích ngồi chung với bọn họ. Bên cạnh nàng đột nhiên có một người đặt đồ ngồi xuống, Bắc Tử Mịch quay sang nhìn nam tử tuấn mĩ, hắn đẹp đến mị hoặc. Tô Doãn Tình bất ngờ nhìn Lam Khuynh Ảnh "Ảnh"
" Lam Khuynh Ảnh, cậu đổi khẩu vị muốn ngồi cạnh Bắc Tử Mịch à ?" Mạc An Nguyệt châm biếm. Nhưng trong lòng lại không thoải mái.
Lạc Khuynh Ảnh cất giọng mị hoặc nói hắn còn nháy mắt với Bắc Tử Mịch "Ở đây dễ nhìn bảng"
" Mắt ngươi có bệnh à ?" Nàng nhăn mi hỏi. Đột nhiên giựt giựt con mắt, lỡ rớt ra thì kinh dị.
Lam Khuynh Ảnh đờ người, mắt có bệnh ? Hắn đường đường là Ảnh Đế tiếng tâm, mị lực ngời ngợi vậy mà vô mắt cô gái này thành mắt có bệnh.
Bắc Tử Mịch tuy không nói, nhưng thân người dịch ra xa một chút. Lạc Khuynh Ảnh giật giật khoé môi " Bắc Tử Mịch, cô đang xa lánh tôi sao ?"
Bắt chúng tim đen nàng xua tay giải thích " Làm gì có, làm gì có. Ta nói huynh đệ nếu có bệnh thì phải chửa, không có gì ngại"
Đùa nàng còn phải giữ sức khoẻ về Bắc Đường. Tiêu Huyên Nhi cũng gật đầu, sức khoẻ của công chúa là trên hết.
Lam Khuynh Ảnh tức tối la lên " Bắc Tử Mịch"
Mạc An Nguyệt phì cười, Bắc Tử Mịch đây là mềm buộc chặt, Lam Khuynh Ảnh tên này là Ảnh Đế kiêu kỳ ngạo mạn. Lại bị nàng nói sức hút của hắn như bệnh tật, né như né tà. Bạc Phi Vũ như cũ lạnh lùng băng sơn không một tia độ ấm.
Nàng hả miệng to, kêu kêu cái gì, bổn công chúa không điếc. Đúng lúc này giáo sư vào lớp. Theo từng tiết là Toán, Hoá sau đó Lịch Sử.
Học xong 2 tiết nàng vật vã nằm ra bàn , không hiểu gì cả, không hiểu gì cả. Rốt cuộc đây là chỗ nào. Hình ảnh này vào trong mắt 3 nam nhân lại có chút đáng yêu.
Giáo sư dạy lịch sử cũng bứơc vô. Trong mắt Bắc Tử Mịch là một nữ nhân hung dữ giống như các ma ma trong cung. Nàng ghi trên bảng hai chữ Lịch Sử Học.
Đinh giáo sư nghiêm túc mở ra quyển sách lịch sử dày cộm. Mở giọng nêu tên "Bắc Tử Mịch, hãy trả bài Cổ Phong của Lí Bạch cho tôi"
Bị gọi tên Bắc Tử Mịch tỉnh ngủ, bao lâu rồi nàng không bị đại học sĩ gọi tên, có chút nhớ ông ta đây. Xung quanh nghe nàng bị gọi tên đều vui vẻ xem kịch. Mạc An Nguyệt đang ngủ cũng dậy hứng thú nhìn nàng. Bạc Phi Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô gái bàn trước mắt.
Lam Khuynh Ảnh hé môi mỏng nói khẽ "Nếu cô chịu xin lỗi, tôi sẽ niệm tình mà giúp cô"
Bắc Tử Mịch bĩu môi, bổn công chúa cần sao ? Nàng cất giọng đọc lên bài thơ.
Cô lan sinh u viên,
Chúng thảo cộng vu một.
Tuy chiếu dương xuân huy,
Phục bi cao thu nguyệt.
Phi sương tảo tích lịch,
Lục diễm khủng hưu tiết.
Nhược vô thanh phong xuy,
Hương khí vị thuỳ phát?
Xung quanh cả lớp kinh ngạc không ngớt, Đinh giáo sư cũng không tin vào tai mình. Đó là Bắc Tử Mịch ?
Mạc An Nguyệt cùng Lam Khuynh Ảnh đồng loạt loé lên kinh ngạc sắc, Bắc Tử Mịch mà cũng có thể thuộc thơ Lí Bạch, nàng vốn không học hành gì đàng hoàng, sao có thể. Bạc Phi Vũ con ngươi xẹt tia tự hỏi.
Tiêu Huyên Nhi tự hào Công chúa nhà nàng là kì nữ, cầm kì thì hoạ tinh thông. Chỉ vài ba câu thơ này ăn nhầm gì với nàng. Bắc Tử Mịch tiếp tục nói " Ta còn thuộc một số bài của Lí Bạch, nhưng ta thích thơ Đỗ Phủ hơn"
Nàng tiếp tục ngâm một vài bài thơ, có những bài ngay cả Lam giáo viên cũng mới đầu nghe qua. Nàng lau mắt kính đổ mồ hôi " Bắc Tử Mịch, những bài thơ này cô đã xem ở đâu ?"
" Trong sách" Nàng thành thật trả lời.
Sách có những bài thơ cổ như vậy sao? Mạc An Nguyệt tò mò nhìn nàng, rốt cuộc Bắc Tử Mịch thật sự thay đổi hay nàng đang đóng kịch. Lam Khuynh Ảnh hứng thú nâng lên. Tô Doãn Tình nắm chặt tay dưới bàn, hai mắt loé lửa nhìn nàng.
" Được rồi cảm ơn em, ngồi xuống đi" Câu tiếp theo, Đinh giáo sư vẽ lên bảng thành hình đấu trận, nàng chỉ tay lên bảng " Nếu địa hình thế này, phải tấn công thế nào cho hợp với một đội quân ít hơn quân địch ?"
Lúc này Tô Doãn Tình tự tin nói "Nên tấn công một đợt, nếu để tấn theo từng lốp nhỏ quân ta sẽ nhanh chóng bị đánh giết"
Bắc Tử Mịch nhìn nữ chủ, trong truyện nữ chủ được xây dựng thông minh hiếu học, là tiểu thư Tô Gia luôn theo nề nếp kỷ cương.
Đinh giáo sư hài lòng gật đầu, lúc này một giọng nữ xen vào " Không đúng"
Mọi người tập trung lại nhìn Bắc Tử Mịch, Đinh giáo sư cũng nhíu mày. Nàng tiếp tục nói " Đáp án tấn công một lớp vậy là không hợp lí cho quân ta"
Đinh giáo sư kinh ngạc, nàng ồ lên " Thế theo cô, như thế nào mới phù hợp"
Xung quanh cũng thầm cười, Mạc An Nguyệt hừ nhẹ. Tô Doãn Tình chửi thầm cô ngủ ngốc, ai mà chẳng biết nàng là nhất bảng sinh viên, Bắc Tử Mịch không đàng hoàng học hành cũng dám lên mặt dạy nàng
Bắc Tử Mịch liếc nhẹ xung quanh một lựơt, lại nói " Quân địch đông, quân ta ít nếu dùng hết đại quân chẳng khác nào tự nộp mình. Hợp lí nhất chính là chia từng tốp nhỏ, đứng những vị thế phù hợp với quân ta là những góc núi hẹp, sau đó hỗ trợ nhau đánh địch. Nhưng để làm được vậy quân ta phải chăm chỉ luyện tập khắc nghiệt, ít nhất một người phải giết được 10 địch"
Ở đây bọn họ chỉ lĩnh ngộ trên giấy sach đương nhiên kiến thức không bằng nàng, tuy là nữ tử nhưng nàng đọc không ít binh pháp. Hơn thế không ít lần cùng Hoàng huynh bày trận cùng duyệt binh, võ nghệ thuộc dạng cao cường, là Hữu Hộ Pháp Lăng Hoa Cung
Đinh giáo sư nghe nàng nói liền há mồm, Bắc Tử Mịch khi nào lại giỏi đến vậy. Phân tích không một khe hở. Lạc Khuynh Ảnh bên cạnh đăm chiêu suy nghĩ
Mạc An Nguyệt cũng nghiêm túc nhìn nữ tử xinh đẹp ấy. Những kiến thức này không phải ngày một ngày hai là có thể xuất hiện.
Buổi học kết thúc, đám học sinh tản nhau đi ăn. Tô Doãn Tình đi đến bên 3 người bọn họ " Phi Vũ, An Nguyệt, Khuynh Ảnh chúng ta đi ăn thôi"
" Được" Lam Khuynh Ảnh kéo vai Tô Doãn Tình đi. Mạc An Nguyệt cùng Bạc Phi Vũ cũng theo sau. Bọn họ không quên quay lại nhìn qua Bắc Tử Mịch đang soạn tập.
" Đi ăn thôi Huyên Nhi" Lần đầu tiên trong cuộc đời nàng lại được trải nghiệm hương vị học đường. Không phân chia giai cấp, không giữ lễ nghi. Không phải lo sợ thất sủng, không cần chứng tỏ cho ai xem.
Tiêu Huyên Nhi cảm thán " Công chúa ngươi thật giỏi"
Không ngồi canteen, Bắc Tử Mịch lựa một chỗ cạnh góc cây có bóng râm ngồi xuống. Mở chiếc hợp bên trong toả ra mùi hương thức ăn thơm ngát. Tiêu Huyên Nhi cũng được một hộp cơm trang trí ngon miệng. Dùng cơm Bắc Tử Mịch bị sặc, Tiêu Huyên Nhi vội vỗ lưng nàng " Công chúa cẩn thận thân thể"
" Huyên Nhi,... đi lấy ta nước" Nàng nuốt xuống nói.
Tiêu Huyên Nhi vâng lời vội chạy đi. Bắc Tử Mịch nhìn lên bầu trời xanh, thế giới xa lạ này giống một trải nghiệm khác lạ cho nàng, Tống Thiên Nhan chăm sóc tốt Vỹ Lăng ca ca cùng Uy Vũ ca ca cho bổn công chúa.
Thu lại nhớ nhung, nàng phủi bụi đứng lên. Đi dạo vòng khuôn viên trường, trước đây khi còn Bắc Đường, bên ngoài nàng chỉ là bao cỏ công chúa, suốt ngày chỉ biết đi dạo Ngự hoa viên, góc khuất nàng lại chăm chỉ luyện công. Trở thành Hữu Hộ Pháp quyền cao chức trọng của Lăng Hoa Cung.
Lạc trong lòng suy nghĩ trước mặt lại vang lên cuộc đối thoại "An Nguyệt, như vậy không tốt lắm, bị người khác nhìn thấy sẽ không hay"
An Nguyệt? Mạc An Nguyệt? Nàng giấu đi khí tức, nép vào vách tường nhìn sang. Mạc An Nguyệt tay chống lên tường cao ngạo cuồng vọng, mái tóc đen tuyền rũ xuống hai bên mái tăng thêm phần quyến rũ, bên trong là
Tô Doãn Tình ngượng ngùng thiếu nữ, hai má trắng hiện lên vần đỏ ửng chọc người.
" Tình Nhi, em sợ gì? Có bổn thiếu đây, không cần lo nhiều" Mạc An Nguyệt cười nâng lên Tô Doãn Tình cằm nhẹ hôn lên, Thiếu nữ e thẹn nép sát vào người đón nhận hắn hôn sâu.
Bắc Tử Mịch trong lòng thầm ho khan, phi lễ chớ nhìn. Muốn quay rời đi, sau lưng lại vang lên chăm chọc giọng nói " Lén lén lút lút làm cái gì?"
Lam Khuynh Ảnh khoanh tay nhìn thẳng nàng, từng đường nét trên mặt rõ ràng như tượng điêu khắc hoàn mỹ. Hắn nhận thấy ánh mắt nàng, trong mắt hiện lên khinh thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro