Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

124.

Người thừa kế hào môn 30.

*

Chiếc xe chạy thẳng vào quân bộ. Lúc Lâm Không Lộc xuống xe, cổ tay y vẫn bị còng chung với Cecil.

Dư Tân Dịch phụ trách áp giải, quay đầu lại nhìn thấy họ, khóe môi rõ ràng giật giật một cái, giả vờ nói với giọng lạnh lùng: "Dẫn người đi."

Đến khu giam giữ, Cecil không thể tiếp tục bị còng chung với Lâm Không Lộc được nữa, có chút tiếc nuối tháo còng tay ra, ghé vào tai y nhỏ giọng hỏi: "Lần dạy học sau ta có thể xin dùng nó không?"

Lâm Không Lộc liếc nhìn chiếc còng tay, hiểu hắn đang nói gì, không khỏi có chút cạn lời: Cậu chắc là chỉ dùng lần sau thôi à? Còn nữa, cái màu vàng hồng này... là tìm ở đâu ra vậy?

"Nguyên soái đảm bảo chỉ giam vài ngày, buổi tối ta vẫn có thể đến tìm cậu, đừng lo." Thấy y không đồng ý, Cecil lại cọ cọ chuyển chủ đề.

Lâm Không Lộc: "..."

Lúc vào phòng giam, Cecil không đi theo nữa, vì cha con Lạc Đình cũng ở đó. Để tránh bị lộ, hắn định đợi hai người này được thả ra rồi mới đến.

Thực ra không chỉ có cha con Lạc Đình, không ít quản lý cấp cao của tập đoàn Lâm thị cũng bị điều tra. Dù sao thì chuyện này liên quan đến an ninh đế quốc, tính chất nghiêm trọng, không thể nào chỉ điều tra một mình Lâm Không Lộc.

Bằng chứng "không biết gì" của Lạc Đình và Lạc Vũ Thần rất đầy đủ, cộng thêm có cha của Phu nhân Martha – Thống soái Quân khu số Ba cử người đến dàn xếp, hai người rất nhanh đã được thả.

Lúc rời khỏi quân bộ, Lạc Đình vẻ mặt mệt mỏi, suốt đường đi không nói một lời. Nào ngờ vừa về đến nhà đã nổi trận lôi đình với Lạc Vũ Thần: "Con làm cái trò gì vậy? Chuyện này là do con và Hoàng tử Kelly lên kế hoạch? Tại sao không nói cho ba biết trước? Con có biết chuyện này sẽ ảnh hưởng đến công ty như thế nào không?"

Lạc Vũ Thần bị thẩm vấn nhiều lần, cũng mệt mỏi rã rời, nghe vậy ấm ức nói: "Không phải ba bảo con tiếp xúc nhiều hơn với Kelly sao? Đến lúc này rồi mà ba vẫn còn bênh vực anh hai."

Lạc Đình tức đến nghẹn lời, chỉ vào gã nói: "Ba bênh vực nó? Trước đây lúc con hãm hại anh hai của con, ba có bao giờ nói gì con không? Nhưng lần này con đang đùa giỡn với tương lai của công ty, con đây là, đây là... giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm."

Phải nói rằng, Lạc Đình là một kẻ cực kỳ ích kỷ. Ngay cả Tiết Uyển, Lạc Vũ Thần, trong lòng gã cũng không thể so sánh được với tập đoàn Lâm thị, thứ có thể mang lại cho gã tiền bạc, địa vị, thậm chí là quyền thế. Nếu nói về tình yêu, có lẽ gã chỉ yêu chính bản thân mình.

Tiết Uyển trong lòng biết rõ, lạnh nhạt liếc gã một cái, tuy chán ghét nhưng vẫn nhẹ giọng khuyên giải: "Thôi được rồi, đây là kế hoạch của Hoàng tử Kelly và Phu nhân Martha, Vũ Thần làm sao có thể từ chối? Dù có nói cho anh biết, kết quả cũng vẫn vậy thôi."

"Nhưng mà đây..."

"Thôi nào, bớt giận đi." Tiết Uyển đưa cho gã một ly nước trái cây, lại rót cho Lạc Vũ Thần một ly nữa, nói: "Hôm qua Phu nhân Martha đã liên lạc với em, đảm bảo với em rằng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến công ty. Đợi chuyện này kết thúc, Quân khu số Ba sẽ ký hợp đồng với các anh, đảm bảo trong mười năm tới đều sẽ mua cơ giáp của công ty anh."

Tiết Uyển không định hủy hoại tập đoàn Lâm thị. Thậm chí, bà ta còn mong việc kinh doanh của Lâm thị ngày càng lớn mạnh, tốt nhất là toàn bộ đế quốc bao gồm cả các nước lân cận đều mua cơ giáp của họ. Như vậy, chỉ cần bà ta động tay động chân một chút, là có thể khiến quân đội loài người tổn thất nặng nề.

Lạc Đình nghe xong lời của bà ta, quả thật có hơi thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại nhíu mày: "Chỉ là ảnh hưởng này cũng quá tệ rồi, bên hội đồng quản trị không dễ ăn nói."

"Mau chóng định tội, kết thúc chuyện này là được rồi." Tiết Uyển dịu dàng nói, "Tin rằng Phu nhân Martha cũng không muốn đêm dài lắm mộng."

*

Trong hoàng cung, Phu nhân Martha quả thật đúng như Tiết Uyển nghĩ, sau khi biết vụ án được chuyển đến quân bộ điều tra, bà ta liền đi tìm Hoàng đế thổi gió bên gối.

Dù sao thì tội danh cũng là vu khống, bằng chứng cũng đều là giả mạo, kéo dài thời gian càng lâu, càng bất lợi cho họ.

Martha vô cùng thông minh, biết rằng nếu trực tiếp để Hoàng đế gây áp lực, Hoàng đế chưa chắc đã đồng ý, bèn lựa lúc xong việc mới nhẹ nhàng nhắc đến chuyện này, đồng thời nhấn mạnh ám chỉ việc Hoàng hậu Anya muốn lợi dụng Lâm Không Lộc để khống chế Lâm thị và liên kết với nhà họ Dư.

Hoàng đế không hứng thú với chuyện tranh đoạt quyền lực của cha con nhà họ Lâm, cũng không hứng thú với việc người thừa kế nhà họ Lâm và Cecil có quan hệ gì, nhưng ông ta lại rất có ý kiến với hành vi kéo bè kết phái của Hoàng hậu Anya.

Anh họ của Hoàng hậu Anya đã là Nguyên soái đế quốc, nắm trong tay hai trong số bảy quân khu lớn của đế quốc. Bây giờ bà ta lại lôi kéo nhà họ Dư của Quân khu số Bảy, còn muốn thâu tóm cả nhà sản xuất cơ giáp lớn nhất đế quốc vào tay mình, dã tâm của người phụ nữ này lại lớn đến vậy sao?

Những năm đầu khi Cecil vừa mới mất tích, Hoàng đế vẫn còn vài phần áy náy với Hoàng hậu Anya. Nhưng Hoàng hậu Anya từ lúc đó đã lạnh nhạt với ông ta, bao nhiêu năm qua, ngay cả tay cũng không cho ông ta chạm vào.

Thời gian lâu dần, Hoàng đế cũng dần mất đi kiên nhẫn, sự áy náy chuyển thành tức giận ngấm ngầm. Ông ta thông cảm cho Anya mất con, vẫn luôn dung túng cho sự bất kính của đối phương, nhưng Anya có bao giờ thông cảm cho ông ta chưa? Hoàng hậu nào mười tám năm không cho chồng lại gần mà không bị ly hôn chứ?

Ông ta thừa nhận, năm đó ông ta đã làm sai, nhưng bây giờ Anya lại liên kết với người ngoài để đối phó với người chồng này của bà ta, lẽ nào là đúng?

Hoàng đế sa sầm mặt, trong lòng có cảm giác bị phản bội. Ông ta cảm thấy mình với những người tình kia chỉ là chơi bời, người ông ta thực sự yêu vẫn luôn là Anya.

Nhưng Anya thì sao, chỉ vì một sai lầm năm đó của ông ta mà hoàn toàn phủ nhận, từ chối ông ta. Bây giờ tìm lại được con trai, lại càng ngang nhiên tạo thế cho con. Sao đây? Đây là muốn phế truất ông ta, nâng đỡ con trai của họ lên làm Hoàng đế, rồi tự mình buông rèm nhiếp chính?

Hoàng đế càng nghĩ sắc mặt càng khó coi, đột nhiên cầm lấy thiết bị đầu cuối, gọi điện cho phe cánh thân tín của mình trong quân bộ chỉ thị, vụ án phản quốc của tập đoàn Lâm thị phải kết án càng nhanh càng tốt.

Để cắt đứt khả năng liên minh giữa nhà họ Dư và Hoàng hậu Anya, ông ta thậm chí còn ám chỉ, kết quả kết án tốt nhất là Lâm Không Lộc quả thật đã cố ý cho người động tay động chân lên cơ giáp, bán cơ giáp có vấn đề cho Quân khu số Bảy.

Còn về việc Lâm Không Lộc có bị vu khống hay không, điều đó không quan trọng, cùng lắm sau này ông ta bồi thường cho Lâm thị một chút là được.

Thế là, dưới áp lực của Hoàng đế, vụ án chỉ điều tra một tuần đã bước vào giai đoạn xét xử, vô cùng vội vã.

Ngày mở phiên tòa, vô số phương tiện truyền thông có mặt, chen chúc chật cứng cả tòa án.

Sự việc đã lên men nhiều ngày, cũng gây ra cuộc tranh luận sôi nổi trong toàn dân. Phiên tòa còn chưa bắt đầu, Tinh Bác và mấy nền tảng livestream lớn đã bị cư dân mạng làm cho tê liệt, phải tạm thời mở rộng dung lượng không chỉ một lần.

Một số người có thế lực đã trực tiếp đến dự thính tại hiện trường. Phần lớn họ là những nhân vật quyền quý có giao du với Lâm thị, một số thậm chí còn bị lôi vào vụ án, phải xuất hiện với tư cách nhân chứng.

Lúc Lâm Không Lộc xuất hiện, phòng livestream đã dấy lên một trận xôn xao không nhỏ.

[Anh ta vậy mà không hề tiều tụy chút nào.]

[Emm, tuy vẫn đẹp trai, nhưng nghĩ đến những việc anh ta đã làm, tâm trạng phức tạp ghê.]

[Không hiểu nổi, tại sao lại phản quốc? Người tốt không muốn làm, lại đi làm chó săn cho lũ bọ, ói.]

[Nghe tin đồn vỉa hè nói, hình như là muốn hãm hại đứa em trai con riêng, kết quả hại người không thành lại hại mình.]

[Chậc!]

[Nghe nói anh ta và Hoàng trưởng tử quan hệ không tầm thường, không lẽ đã được bảo kê, phiên tòa chỉ là diễn cho có lệ thôi sao?]

[Thật hay giả vậy? Nếu thế thì tôi có hơi hiểu tại sao anh ta lại không hề tiều tụy rồi.]

[Yên tâm, vụ án này là do Bệ hạ đích thân chỉ thị xử lý, Hoàng trưởng tử cũng không bảo vệ nổi đâu.]

[Nói thì nói vậy, nhưng đột nhiên cảm thấy phức tạp về Hoàng trưởng tử.]

[Hoàng trưởng tử lớn lên trong hang sói, chắc là chẳng hiểu gì cả, người như vậy tuyệt đối không thể kế vị.]

Phu nhân Martha và Hoàng tử Kelly ngồi ở hàng ghế dự thính, tranh thủ liếc nhìn phòng livestream, thấy dư luận đang phát triển theo hướng họ dẫn dắt, không khỏi đều lộ ra vẻ hài lòng.

Lâm Không Lộc cũng nhìn thấy hai người này, nhưng ánh mắt không hề dừng lại trên người họ, mà trực tiếp lướt qua, nhìn về phía Cecil đang ngồi ở một góc.

Cecil thấy y nhìn mình, ánh mắt hơi sáng lên, vội làm một động tác cổ vũ và bắn tim.

Lâm Không Lộc thấy vậy, mím môi cười nhẹ, không để lại dấu vết mà đáp lại một cái bắn tim.

Cư dân mạng trong phòng livestream thấy cảnh này liền tức giận—

[Anh ta cười, anh ta vậy mà còn đang cười!]

[Tức chết mất, anh ta đang cười với ai vậy?]

[Cười với ống kính đó, anh ta đang cười chúng ta, đây là khiêu khích! Tức chết đi được, tôi nghi ngờ anh ta chính là gián điệp của đế quốc, đã đầu quân cho lũ biến dị trùng rồi.]

Chỉ có Hoàng hậu Anya cũng đang xem livestream phát hiện ra hành động nhỏ của y. Sau khi đoán ra sự thật, bà không nhịn được mà đỡ trán, cảm thấy bất đắc dĩ thay cho con trai mình.

Bên kia, vì Lạc Đình và Lạc Vũ Thần đều phải tham dự phiên tòa, nên Tiết Uyển cũng đến hàng ghế dự thính.

Bà ta vừa ngồi xuống đã nhạy bén nhận ra có điều không ổn. Đầu tiên là xung quanh có rất nhiều cảnh sát quân đội, canh gác nghiêm ngặt, thứ hai là trong hàng ghế dự thính cũng có cảnh sát chìm.

Bà ta nảy sinh cảnh giác, nhưng sau khi phát hiện Phu nhân Martha và Hoàng tử Kelly, lại khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hai người này cũng đến, an ninh nghiêm ngặt một chút cũng là bình thường.

Lâm Không Lộc liếc nhìn bà ta một cái, sau đó được dẫn đến vành móng ngựa.

Rất nhanh, thẩm phán tuyên bố mở phiên tòa. Đối mặt với những lời buộc tội, Lâm Không Lộc không ngoài dự đoán mà phủ nhận toàn bộ.

Khi nhân chứng do Lạc Vũ Thần sắp xếp chỉ ra chính y đã ra lệnh cho mình cử người động tay động chân lên cơ giáp, y thậm chí còn bình tĩnh nói: "Tôi chưa từng sai khiến anh, nhưng Lạc Vũ Thần hẳn là đã sai khiến anh."

[Vãi, anh ta vẫn không thừa nhận, không lẽ tưởng Hoàng trưởng tử thật sự có thể bảo vệ được mình sao.]

[Không thừa nhận cũng vô dụng, cứ định tội khi không có lời khai là được.]

Nhân chứng bị phản bác có tâm lý không tồi, nghe vậy liền đau khổ nói: "Tổng giám đốc Lâm, tôi và cậu chủ nhỏ nhà họ Lạc không thân, lúc đầu đúng là ngài đã sai khiến tôi, sao ngài lại có thể quay mặt không nhận như vậy?"

"Không thân mà anh nhận của cậu ta một trăm triệu Tinh tệ?" Lâm Không Lộc cười như không cười.

Ngay sau đó, luật sư của y đưa ra bằng chứng mới. Mặc dù không xin nộp bằng chứng trước, không đúng quy trình, nhưng không sao, chỉ cần mọi người đều có thể thấy được sự thật là được, dù sao đây cũng là một phiên tòa đã định sẵn sẽ bị gián đoạn.

Nhân chứng không ngờ họ ngay cả chuyện này cũng điều tra ra được, vẻ mặt cuối cùng cũng hoảng loạn, ấp úng nói: "Tôi... tôi..."

Gã "tôi" nửa ngày cũng không "tôi" ra được cái gì, cuối cùng dứt khoát nhìn về phía Lạc Vũ Thần như cầu cứu.

Lạc Vũ Thần cũng bị biến cố này đánh cho trở tay không kịp, thần kinh đang căng như dây đàn. Thấy gã đột nhiên nhìn về phía mình, sợ gã lật kèo, vội đứng dậy nói với Lâm Không Lộc: "Nói bậy bạ, tôi có lý do gì để làm vậy chứ? Tôi muốn vào công ty, chỉ cần nói với ba một tiếng là được, hoàn toàn không cần phải dùng đủ mọi thủ đoạn như anh."

Thẩm phán: "Trật tự!"

Lâm Không Lộc mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Lạc Vũ Thần, nói từng chữ một: "Bởi vì cậu không phải là con người, mà là Dị trùng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro