CHÁP 79
- còn nhớ những lần e khóc a luôn dỗ dành e, luôn pha trò cho e cười, luôn chịu phạt cùng e khi bị ba mẹ la... Nó bật cười
- a vẫn luôn ngốc như vậy đấy, nhưng e thích a như vậy hơn... Nó
- sau này, e không ở bên a nữa a sẽ không phải tức giận vì phải đấu khẩu với e, không bị e bắt nạt nữa nha... Nó
Gia bảo quay người đi khẽ lau nước mắt
- sao a lại khóc rồi, a hứa là không được khóc trước mặt e mà... Nó
- a đâu khóc đâu, chỉ là bụi bay vào mắt thôi, su ngốc này... Gia bảo cười nhìn nó
- vậy sao, chắc là mắt e đang mờ đi rồi nè, sắp không nhìn rõ mặt a nữa rồi... Nó
- không sao, a sẽ đến gần hơn mà... Gia bảo
- không cần đâu...hình ảnh của a đã khắc sâu trong tâm trí e rồi, mãi không bao giờ phai nhoà được... Nó lắc đầu cười
- a hai... Nó nhìn Khánh nam
- ukm... Khánh nam
- có ai nói a cười rất đẹp chưa... Nó
- ...im lặng... Khánh nam
- haizz... Nó thở dài
- từ nhỏ đến lớn a luôn đứng sau bảo vệ e, thương e nhất là a, mắng e nhiều nhất cũng là a...và bây giờ cũng là người tổn thương nhiều nhất vì e... Nó nhìn a
- không biết từ bao giờ, chắc lâu rồi đối với e a cũng như cha... Nó
- suy ra e chưa từng làm được điều gì cho a thì phải... Nó
- a này, mai đây a phải làm những chuyện mà e muốn làm có được không... Nó
- ...im lặng... Khánh nam gật đầu trong vô thức
- a đừng tốt với e như vậy nữa nhé... Nó mỉm cười
- a Quân... Nó nhìn a cười rạng rỡ - sao a vẫn ở đây, có phải a lại lỡ chuyến bay rồi phải không... Nó trách anh
- e... Quân đau khổ nhìn nó
- e biết mà... Nó cười
- lại vì chút việc cỏn con này mà phiền a rồi... Nó
- không sao... Quân
- hôm qua... Nó
- Chấn hàn hỏi e... Có phải tình cảm e dành cho a trước nay chỉ là tình a e không?... Nó cười
- e...thực sự e không biết nó là gì nữa, câu hỏi ấy khiến e sao động rồi... Nó cười
- e không rõ nó là gì. Nhưng thực sự e rất vui khi a ở bên, rất rất muốn thấy a cười, muốn thấy a hạnh phúc mỗi ngày. Khi thấy a đi cùng An di, thực sự e không có vui, e không thích như vậy, nhưng e không có quyền ngăn cấm a... Nó
- có phải e rất ích kỉ không a... Nó - có lẽ anh Khánh nam nói đúng e rất ngốc, mãi không nhận ra thứ quan trọng với mình... Nó
- nhưng chỉ duy nhất cho e được ích kỉ lần này nữa thôi, từ nay về sau mãi mãi e sẽ không như vậy nữa đâu... Nó
- xin lỗi đã không bảo vệ được e... Quân
- ...im lặng... Nó lắc đầu cười
- sau này a phải tìm một người thật tốt nha, một người yêu a thật nhiều... Nó
- ...im lặng...
- chắc chắn e không qua được ngày hôm nay rồi... Nó
- đừng nói bậy mà, a còn rất nhiều chuyện chưa nói với e mà... Gia bảo
- a ngốc ak...đừng nói, a sẽ làm e day dứt đấy... Nó
- a chị... Nó mỉm cười
- e thực sự muốn nhìn thấy hình ảnh mọi người bước vào lễ đường, chắc chắn sẽ rất đẹp. Tiếc là, ngày đó quá xa vời đối với e rồi, mọi người lại mất đi một phụ dâu xinh đẹp rồi đó nha... Nó đùa - khi e đi rồi mọi người phải sống thật tốt, sống cả phần của e nữa biết không. Nếu ai mà không giữ đúng lời hứa thì...mà cũng chẳng biết sẽ thế nào ha... Nó bật cười yếu ớt
- đừng đến thăm e dù chỉ một lần thôi biết không. E là không muốn nhìn thấy a chị độc thoại một mình, không muốn mọi người nhìn thấy e bi thương như vậy thêm một lần nữa, hôm nay là quá đủ rồi... Nó
- mai sau nếu có thể, a chị có thể dắt cháu của e tới mộ ba mẹ được không, e muốn nhìn thấy những tiểu thiên thần ấy, muốn thấy chúng lắm vì như vậy e sẽ nhớ tới lúc nhỏ của a e mình...nhất định ở nơi kia e sẽ phù hộ cho chúng sau này lớn lên sẽ không như a e ta... Nó
- hứa với e một chuyện nữa thôi được không... Nó nhìn mọi người
- e muốn ra biển, vì vậy hãy giúp e trở về với biển có được không a... Nó
- ...im lặng... Mọi người
- coi nhỉ đã đồng ý rồi nha... Nó khẽ cười
- các người đang nói điên rồ gì vậy hả... Ả khó hiểu
- Tôi nói cho cô biết một chuyện nha... Nó
- ...im lặng... Ngọc
- thực ra Trần Lệ Chi thực sự đã chết từ ngày bị tai nạn kia rồi, tôi không phải chị ấy... Nó
- mày lên cơn thần kinh gì vậy... Ả khẽ run lên
- tùy cô tin hay không, nhưng thực sự chị ấy không còn nữa rồi... Nó
- mày mày... Ả
- cô có muốn biết giờ chị ở đâu không... Nó mỉm cười
- ...im lặng... Ả
- kia kìa...chị ấy đang đứng ở góc tường kia kìa và đang khóc nữa... Nó
- mày điên rồi... Ả hét lên lỡ làm con dai rơi ra ngoài
Thấy vậy mọi người chạy lại đỡ nó rồi đẩy ả ngã ra sàn
- Linh... Khánh nam ôm nó vào lòng
- a... Người e bẩn lắm, a tránh ra đi mà... Nó cười
- ...im lặng... Khánh nam bật khóc - con nhỏ này... Gia bảo
- cố gắng lên a sẽ đưa e đi viện... Mạc phong
- a...đừng đi mà, nếu giờ a đi e sẽ không thể nhìn mặt a nữa đâu... Nó cầm tay a
- được a sẽ không đi đâu cả... Mạc phong cầm chặt tay nó
- e muốn về nhà... Nó
- được...a đưa e về... Khánh nam
- a bế e... Khánh nam
- không...e muốn tự mình đi... Nó gượng người đứng dậy
- a đỡ e... Quân
- ukm... Nó
Khánh nam và Quân mỗi người một bên dìu nó đi, mọi người đi ra trước lấy xe mà quên mất rằng có một điều kinh khủng hơn đang chờ họ
- mày nhất định không thể còn sống bước ra khỏi đây... Ngọc hét lên và rồi...
- đoàng... Tiếng súng xé ngang trời vang lên
- không... Quân hét lên thảm thiết - Linh... Khánh nam chết đứng người nhìn nó dần tuột khỏi tay a
Mọi người chạy vào, trước mắt họ là một cảnh tượng mãi mãi họ không bao giờ muốn thấy và cũng là nỗi ám ảnh họ suốt quãng đời còn lại. Người đó đang dần trượt xuống sàn và có một cái chất lỏng gì đó đang tuôn ra không ngừng...là máu...phải chính là máu của người con gái họ yêu thương
Đáng lẽ ra người đó là Quân nhưng nó đã đỡ cho a một mạng.
Im lặng...im lặng...mọi người như mất hồn lặng lẽ nhìn nó. Có lẽ ông trời chính là đang trêu ngươi họ chăng. Con bé đã đủ thê thảm lắm rồi ông không thấy sao
Nó dựa người vào Quân không còn chút sức lực trượt dài xuống sàn
- Linh... Mai chạy lại, Quân bừng tỉnh đỡ lấy nó
- Su... Gia bảo cùng mọi người chạy lại
- xem ra...tâm nguyện cuối cùng của e cũng sẽ mãi không hoàn thành được rồi... Nó khó khăn nói
- huhu... Mai
- a... Nó nhìn Quân
- coi như đây là món quà xin lỗi của e vì đã làm a tổn thương... Nó - a không nhận món quà này...a không nhận... Quân lắc đầu
- đây có lẽ là điều cuối cùng và cũng là duy nhất e có thể làm cho a... Nó
- không... Quân
- không được khóc...e không khóc mọi người khóc gì chứ... Nó cười
- nghe lời a không được ngủ rõ chưa... Khách nam cầm tay nó
- a... e mệt rồi... Nó
- không được...nhất định phải nghe a... Khánh nam
- e rất hạnh phúc vì bây giờ mọi người lại ở cạnh e như này, e cứ ngỡ giây phút này chỉ có một mình thôi đấy... Nó thều thào
- con nhỏ ngốc này... Mạc phong
- e không ngốc... Nó cười
- được được là a ngốc... Mạc phong
- nhưng e lại không muốn như vậy chút nào... Nó
- ...im lặng... Mọi người quay mặt đi ra nơi khác
- xin lỗi vì mọi người đã gặp phải người xui xẻo như e, nếu có kiếp sau nhớ tránh e ra nghe không... Nó cười
- phụt... Nó tuôn ra một ngụm máu tươi
- đừng... Khánh nam lau miệng cho nó
- e nằm yên đi... Mạc phong
- không còn nhiều thời gian đâu a, a đừng lo nha bởi vì chị và ba mẹ đang ở đây đón e kìa... Nó khó khăn nâng cánh tay chỉ về trước mặt
- không phải đâu e nhìn lầm rồi... Gia bảo đỡ cánh tay của nó
- mọi người... Khụ khụ... Nó
- nhất định...phải sống tốt... Nó cười
- e yêu mọi người rất nhiều... Nó
- a chị cũng vậy mà, vì thế e nhất định phải cố gắng đợi nghe chưa... Quốc duy
- ak...khụ khụ... Nó ho khan
- a còn nợ e một chuyện đó... Nó
- đúng...vậy nên e phải sống để a thực hiện nó... Quốc duy
- không cần...e chết rồi a làm vẫn được mà... Nó
- không...a muốn e nhìn thấy... Quốc duy
- nhất định e sẽ thấy... Nó cười
- ...im lặng... Quốc duy
- e muốn nhìn thấy a thực hiện ước mơ của a...được không... Nó nhìn a
- được...a hứa với e... Quốc duy vừa nhìn nó vừa khóc
- vậy là ổn rồi... Nó cười
- phụt... Nó
- không ổn rồi... Nó khó khăn nói
- a chị...tạm...biệt... Nó
- không.... Quân
- đừng mà... Mai
- e tỉnh lại cho a, e nghe a nói gì không... Khánh nam
- huhu...
- xin e mà...tôi chúc e hạnh phúc rồi sao giờ e lại ra đi như vậy... Chấn hàn
- tỉnh lại cho a... Mạc phong
- Linh... Quốc duy
- xin e đấy... Gia bảo
- chỉ cần e sống lại thôi mà, a sẽ không cãi nhau với e, sẽ học nấu ăn để nấu cho e, sẽ đưa e đi chơi mà... Gia bảo
- ...thanh thản nhé cô bé, có lẽ gặp e quá muộn rồi. Nhưng quãng thời gian ngắn ngủi gặp e đã khiến tôi hiểu ra nhiều điều... Khải kiệt
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro