Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

04

Trận mưa vừa qua, trời cũng vừa tối, kinh đô khắp nơi thắp đèn kết hoa, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Xe ngựa đi ra từ hẻm hoa, đi vào phố đèn. Cửa xe buông rèm, bên ngoài là một tiểu cô nương, nàng mi thanh mục tú, tóc dài đen nhánh, xiêm y quý giá, nhìn dị thường xinh đẹp. Dân chúng bên đường nhìn lên, chỉ nghe than thở một câu tiểu mỹ nhân a. Thiên Hải Thần tướng phủ từ bao giờ có một nha hoàn xinh đẹp cỡ này

Trên lầu các có một tửu lâu, tửu lâu trên bàn không bày rượu, chỉ có một nồi lẩu đang sôi, khói trắng bay lên. Trời giữa hè vô cùng nóng, có thể giữa thời tiết nóng nực như vậy ăn lẩu là hai nam tử, một người tuổi đã trung niên, bộ dáng thô bạo, miễn cưỡng mới nói được một từ không khó nhìn, hắn ngoại hình không được tốt lắm, tiếng tăm không được tốt lắm. Nam tử đối diện hắn thật khác biệt hoàn toàn, tuổi tác vô cùng trẻ, xem chừng vẫn là thiếu niên, trang phục cũng là loại quý giá bậc nhất, hẳn là công tử nhà quan lớn trong triều. Da hắn rất trắng, thắng tuyết mấy phần, dù bị khói nóng hun thành màu hồng cũng vẫn là dáng vẻ anh tuấn. Nhưng lại nói, hắn tiếng tăm cũng không được tốt

"Tiểu gia hỏa, ta đã nói không lừa ngươi, Thiên Hải gia hẳn là nhặt được một tiểu mỹ nhân về làm nha hoàn rồi" Trung niên nam tử hướng thiếu niên nói, hắn không phải là quan trong triều, mà ở Ly cung làm chủ một điện, cũng rất có quyền lực, bất quá quả thực hắn là kiểu người tiếng xấu truyền xa, cái tên cũng vô cùng kì quái

Thiếu niên không nói gì, từ nồi lẩu gắp ra một cọng rau, để vào bát rồi cũng không ăn. Hắn biết nha hoàn kia rất xinh đẹp, cũng biết Thiên Hải gia không có nha hoàn giống như vậy

Trong xe ngựa, thiếu nữ lặng yên ngồi, thi thoảng ống tay áo khẽ nhấc lên, đem rèm cửa vén ra, đưa mắt nhìn hoa đèn sáng rực. Nàng vẫn đeo khăn che mặt, nhưng không mặc cung trang như mọi ngày, xiêm y của nàng là mượn từ một người bằng hữu. Phải, Thiên Hải Chi Hồ hẳn có thể coi là bằng hữu, nàng hẳn cũng coi mình là bằng hữu

Trên phố người đi lại rất đông, xe ngựa vì vậy mà đi rất chậm, sau một hồi đột nhiên dừng lại. Ngoài cửa truyền vào giọng nói của thiếu niên

"Xe ngựa này là trở ai ?"

Sau đó nàng nghe được thanh âm của Nghệ Nguyên

"Xe của Thiên Hải gia, trong xe dĩ nhiên là Thiên Hải Đại tiểu thư"

Thiếu niên không nói, trực tiếp từ mặt đường nhảy lên đến cửa. Thôi Nghệ Nguyên thấy hắn muốn đi vào, tay phải khẽ động, trong tay xuất hiện trường cung. Nàng muốn đánh, phu xe ở bên cạnh nãy giờ miệng lưỡi dính lại, cuối cùng cũng gọi ra một tiếng thiếu gia. Thôi Nghệ Nguyên ngây người, nhớ ra Thiên Hải gia còn một vị công tử. Chỉ là các nàng đi xe của Thiên Hải Thần tướng phủ, cũng chỉ ở Quốc Giáo học viện, chưa từng đến thăm phủ, chưa có gặp thiếu niên này

Thiên Hải Hữu Khiêm nhìn Nghệ Nguyên một cái, nói cũng như không nói

"Tiểu mỹ nhân, ngươi là nha hoàn trong nhà sao, ta lại chưa gặp qua ngươi, tỷ tỷ nhặt ngươi vào ư"

Thôi Nghệ Nguyên mắt giật giật nửa cái, cũng không cất trường cung đi, phun ra được mấy chữ

"Nha hoàn thiếp thân"

Thiên Hải Hữu Khiêm không nói gì, vẻ mặt rất đáng đánh. Không phải chỉ gọi ngươi một tiếng tiểu mỹ nhân thôi sao, người đi đường không phải đều gọi vậy sao, đâu cần phải nổi giận. Hắn kéo rèm, trực tiếp đi vào, ở trong xe chiếm lấy một chỗ

"Tỷ tỷ, ngươi lại ở bên ngoài nhặt về một nha hoàn, lại còn phải giấu ta a. Ta nói tỷ nghe, tuy ta rất thích mỹ nhân, nhưng quả thật ta chỉ thích các vị tỷ tỷ, tuyệt không có để ý nữ hài..."

Hắn ở trong xe lảm nhảm nửa ngày, rốt cuộc bi phẫn nói ra một câu, tỷ tỷ, mấy có nửa tháng không gặp, ngươi sao đã biến thành bộ dáng này rồi

Thái Anh nghĩ đến quan hệ giữa thiếu niên với Thiên Hải Chi Hồ, sớm đã bỏ ý định cho rằng mình có khả năng che dấu cái gì, chỉ là không hiểu hắn ý gì lại ở trong xe nói nhảm nửa ngày cũng chưa thẳng miệng hỏi ra, nàng trầm mặc không nói, Thiên Hải Hữu Khiêm cũng đã ngừng nói, không khí trong xe so với khi trước rơi xuống rất nhiều

Sau đó, hẳn là thêm nửa ngày nữa, Thiên Hải Hữu Khiêm dường như đã không giả bộ nổi, lời nói nói ra vô cùng ngẫu nhiên, tựa như kể chuyện xưa

"Tỷ tỷ, xe ngựa ở phủ có trận pháp, tỷ thủa nhỏ cảm thấy như vậy rất phiền phức, phi thường không vui, chúng ta ra ngoài ngắm phong cảnh đều là không ngồi trong này. Tỷ xem, vừa rồi ta đã khởi động trận pháp rồi"

Hắn nói, bộ dáng vô cùng chăm chú, giống như tự có một cỗ ý vị hoài niệm cổ xưa. Thái Anh không biết vì sao hắn tự nhiên từ một kẻ vô cùng cợt nhả bỗng chốc biến thành như vậy, trong lòng hoảng hốt đến cực điểm, tuyệt nhiên không muốn nói một lời nào

"Ý ta là, người bên ngoài nếu không phải cường giả cảnh giới cao thâm đích thân chạy đến nghe lén, cơ bản là không ai biết chúng ta đang nói cái gì, vậy nên không cần lo lắng, ngươi vẫn là nói rõ thân phận một chút, chuyện ngươi ở trong này tỷ tỷ biết, vậy người trong nhà còn ai biết không" Thiên Hải Hữu Khiêm nói rất tùy ý, trong mắt vẫn là ý vị nghiêm túc như vậy

"Ngươi không lo lắng sao? "

Thiên Hải Hữu Khiêm cảm khái nhìn nàng, cho rằng vấn đề đơn giản như vậy cũng còn cần hỏi sao

"Ngươi ngồi xe ngựa nhà ta, phu xe bên ngoài cũng không phải ta không biết, hẳn là do người khác an bài sắp xếp. Ngươi hẳn là một vị quý nhân ở xa đến thăm kinh đô, khách của phụ thân cùng tỷ tỷ, vậy thì sao ta cần đề phòng. Chẳng lẽ có thể nghĩ ra các ngươi giả mạo tỷ tỷ cướp xe ngựa đi dạo, loại chuyện này... "

Hắn dừng lại, khóe môi không cười mà tự có tiếu ý

"Căn bản không nghĩ cũng biết, các ngươi từ tay tỷ tỷ ta khẳng định không thể cướp ra cái gì"

Mục Thái Anh cẩn thận nhìn thiếu niên công tử Thiên Hải gia này, cảm thấy đây bộ dáng nghiêm túc này mới là con người thật của hắn, lời nói nhảm vừa rồi chỉ là đem ra che mắt dò thám mình. Trẻ tuổi như vậy đã có loại tâm cơ này, vẫn là nên nói ít một chút, loại chuyện này dù sao càng ít người biết càng tốt

Thiên Hải Hữu Khiêm nghe nàng giải thích, đến cuối cũng vẫn che dấu thân phận chân thật, cũng lười suy đoán, không hỏi đến nữa.

Ngoài xe đèn hoa vẫn sáng, người đi lại vẫn nhiều, Thôi Nghệ Nguyên vẫn nhìn trường cung bên cạnh, nàng từ bên trong ngay cả một tiếng thở cũng không nghe ra được, muốn mở cửa xem tiểu thư, cuối cùng cũng không làm. Thái Anh nhìn thiếu niên trước mặt, cảm thấy dung mạo hắn có vài nét tương đồng với thiếu nữ mấy ngày qua ở dưới đại dong thụ cùng nàng nói chuyện phiếm. Nhưng vẫn phải nói, Thiên Hải Chi Hồ so với hắn nhìn giống nàng nhiều hơn

"Ngươi thật sự cảm thấy ta và tỷ tỷ rất dễ phân biệt?" Đây chỉ là một câu hỏi vu vơ, cũng không cầu trả lời. Người bình thường bằng vào quan hệ từ bé đã nhìn mặt nhau như tỷ đệ song sinh, có thể tùy ý gật đầu một cái. Nhưng Thiên Hải Hữu Khiêm không phải người bình thường, hắn là người phi thường nói nhiều, vậy nên hắn đem cái sự tình này nói nhiều một chút

"Chẳng lẽ còn phải hỏi sao, ngươi và tỷ tỷ quả thật không dễ phân biệt. Nhưng ta là ai, từ nhỏ chính là từ trong bụng mẫu thân chui ra, ta đã nhìn mặt nàng, bao nhiêu năm lớn lên ta hẳn ngày ngày vẫn không ngừng nhìn mặt nàng, trông đến mòn con mắt rồi, chẳng lẽ còn không nhận ra sao, chẳng lẽ bằng một cái khăn che mặt mà ta nhận lầm sao. Hơn nữa các ngươi cũng đâu phải là hoàn toàn giống nhau, ngươi xem, ngũ quan trên mặt cũng khác một chút, ngươi so với tỷ tỷ gầy hơn một chút, cao hơn một chút, da đen hơn một chút, mắt sáng hơn một chút. Tỷ tỷ trên người có mùi mực nước với lá trà, ngươi sao lại có chút vị như gió biển vậy a. . ."

Mục Thái Anh bị hắn nói cho quay cuồng đầu óc, không ngừng liên tưởng đến mấy vị tiên sinh kể chuyện trong trà lâu, tay đập bàn thẳng người, tay còn lại cầm chén trà nhỏ, thi thoảng hớp một cái cho nhuận giọng, miệng vẫn là không ngừng nói, nước miếng văng tung tóe. Cũng may đối phương dù sao cũng là công tử thế gia, vẫn còn chút phong phạm thế gia, nàng ngồi trong xe không có bị ướt

"Những lời này của ngươi, tựa như có chút đạo lý, cũng tựa như có chút khác với phong phạm người bình thường" Nàng tự vấn một lúc, chỉnh sửa lại lời lẽ bớt cho đối phương mất hứng

"Ta không phải người bình thường, ta là một thiên tài. Mà thiên tài sẽ không nói lời tầm thường"

Khoảnh khắc hắn nói ra lời này, nửa phần đạo lý còn có thêm nửa phần vô sỉ. Mục Thái Anh vốn cho rằng hắn có chút vô sỉ, không ngờ đối phương quả thật lại ... vô sỉ đến vậy

"Vẻ mặt đó, có phải cảm thấy da mặt ta thật dày không. Không chỉ mình ngươi, ai ai gặp ta cũng sẽ cảm thấy như vậy, đó là bởi vì các ngươi chưa gặp qua tiên sinh"

Thiên Hải Hữu Khiêm ở kinh đô rất có danh tiếng, cho dù không phải tốt đẹp gì, Thái Anh lưu lại đây đã vài tháng sao có thể không nghe qua. Nàng biết hắn có một vị tiên sinh, vị tiên sinh này dĩ nhiên là một đại nhân vật. Thế nhưng trong mắt ngoại nhân mà nói, danh từ có thể dùng nhiều nhất để nói về hắn duy nhất chỉ có một, đó là tiền. Hắn có tiền, là một người siêu cấp có tiền. Vậy người có rất nhiều tiền này lại có thể như thế nào

Thiên Hải Hữu Khiêm trầm giọng giải thích

"Đại khái chính là, nếu ngươi gặp được hắn, sẽ cảm thấy ta là một người vô cùng vô cùng tốt, da mặt mỏng như vậy, lại có thể chịu đựng được người này a" Hắn nói lời đó, vẻ mặt cực kì thật tâm. Nhìn thế nào cũng thấy vô cùng thật thà chất phác trung hậu. Tựa như đang nói một câu đạo lý người người tin tưởng

Đêm hè mát mẻ, đèn hoa chưa tắt, thiếu nữ nhìn thiếu niên trước mắt, cảm thấy đạo tâm mình cũng không chịu nổi cảm giác rợn người này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro