01
Đại Chu Tân Quốc năm thứ ba mươi ba
Bàn đá đặt giữa rừng cây tựa như có một cỗ ý vị. Trà trên bàn đã nguội, đã không còn tia khói trắng nào bay lên. Nước trà không đục, lại trong vắt có chút lục sắc, cơ hồ thấy rõ cả lá trà bên trong. Tiết trời đầu xuân, không khí vẫn còn se se lạnh, còn có mưa xuân lất phất. Ngồi cạnh bàn là một nam tử trẻ tuổi, trước mặt hắn là một chén trà lạnh, giấy trắng đã trải ra, còn có cô nương lặng lẽ mài mực, mực đen nhánh, hơi đặc, tiểu cô nương mài lâu như vậy, hẳn nên thấy mỏi tay. Trà lạnh, nhưng không nhạt, mực đen, cũng không loãng, bởi mưa không đến chỗ này. Xung quanh rất ít người, chỉ lưu lại hai cung trang nữ nhân, tay đang che tán. Nếu đảo mắt ra xa, hẳn sẽ thấy bóng dáng vài vị lão nhân tay cầm phất trần, trịnh trọng cúi người. Mưa lất phất, nhưng cảnh rất đẹp.
Nam tử cúi đầu bần thần, hắn một mắt không nhìn thấy, bả vai một bên hơi rủ xuống, tựa hồ có gió nhẹ thổi qua, bên kia tay áo khẽ lay động. Nếu hắn đứng dậy đi lại, hẳn sẽ có người nhận ra bước chân có chút khó khăn, giống như người bị tật. Hắn mù một mắt, mất một bên tai, thiếu một cánh tay, đi lại sẽ chống gậy trúc, nhưng hắn là người quyền lực nhất đương kim đại lục. Hắn là tân quốc hoàng đế bệ hạ, hắn là Dư Nhân
Lão thái giám từ trong mưa đi đến, tán trúc trong tay cầm rất chắc, lúc đi vẫn cúi người, dừng lại trước bàn đá.
"Bệ hạ, ngài đã ngồi lâu rồi, trời xuân mưa lạnh, nếu đã không có việc gì, bằng không quay về tẩm cung nghỉ ngơi"
Dư Nhân khẽ nhấc tay, ý bảo thái giám lui ra, tay áo hắn nhấc lên, dường như ngay cả mưa cũng ngừng rơi, hai cung nữ cầm tán hiểu ý, cũng theo lão giả lui về trong điện.
Tiểu cô nương cũng không phải là nữ hài tử, bất quá vẫn còn rất trẻ, mặt mày non nớt, ước chừng mới mười lăm mười sáu. Tay nàng vẫn chuyên chú mài mực, không để ý chuyện xung quanh, da như bạch ngọc, vô cùng trắng, thắng tuyết ba phần
Nói vậy không phải hoa mĩ, bởi da trắng là do di truyền, phụ thân nàng cũng mặt như bạch ngọc, trắng đến mức cha hắn đặt tên là Thiên Hải Thắng Tuyết
Thiên Hải, là họ nhà ngoại của hoàng đế. Nàng là nữ nhi của Thiên Hải gia, là trưởng nữ phủ thần tướng
Nàng dĩ nhiên họ Thiên Hải
Thiên Hải Chi Hồ
"Ta sắp thoái vị" Nam tử trẻ tuổi kia sau một hồi nhìn ngắm nước trà đến nguội lạnh, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên. Thanh âm hắn rất khàn đặc, phát âm vô cùng trúc trắc, tựa như người đã lâu không nói chuyện
Tiểu cô nương tay cũng ngừng mài mực, lần này đến lượt nàng nhìn chén trà nguội, chén bằng ngọc rất sáng, dĩ nhiên vô cùng trân quý, thần sắc trên mặt vẫn còn vẻ thản nhiên, nhưng không dấu nổi một tia không ngờ. Nàng từ nhỏ vẫn hay theo phụ thân vào cung, đối với việc mài mực đã vô cùng quen thuộc. Sau này phụ thân hay ra quan ải, nàng thi thoảng vẫn tự mình vào cung, cùng Dư Nhân uống trà, vẫn là mài mực cho hắn. Hơn mười năm như vậy, chẳng qua rất ít khi hắn mở miệng nói chuyện, phần lớn thời gian nếu cần truyền đạt gì sẽ viết ra giấy, vậy nên bàn trà mới có giấy với bút mực. Thời gian như vậy, chính nàng cũng đã quên vị hoàng đế bệ hạ này có thể nói chuyện. Chỉ là không nghĩ đến, câu này của hắn lại là như vậy
Thoái vị, vì sao thoái vị? Tu đạo thọ nguyên dài đằng đẵng, cường giả cấp bậc thánh nhân như hắn, tuổi thọ có thể kéo dài đến hơn ngàn tuổi, huống chi Dư Nhân hiện tại mới hơn năm mươi, ngoại hình càng không nói, rõ ràng còn xa xa mới đến trung niên. Năm tháng còn nhiều như vậy, đạo hạnh trị quốc của hắn cũng vô cùng tốt, tại sao lại thoái vị?
Tân hoàng đế lên ngôi, triều đại quay lại tay Trần thị hoàng tộc, danh khí nhân tộc vô cùng tốt, nhân dân khắp nơi thái bình, các châu các quận buôn bán thuận lợi, kinh đô càng thêm phồn hoa náo nhiệt. Quan hệ giao hảo ngàn năm cùng Yêu tộc bởi vì có Quốc giáo học viện xen ở giữa, so với trước càng thêm tốt đẹp. Hoàng vị của Dư Nhân không ai cảm thấy có gì không phù hợp, đối với việc hắn lên ngôi đều cho rằng đây là phúc phận của vạn dân. Nam Bắc hợp lưu trong tay hắn, Bắc phạt thành công, đánh lui Ma tộc cũng trong tay hắn, dưới thời đại này, nhân tộc trở nên vô cùng lớn mạnh
Nhưng Dư Nhân hắn biết, mình cuối cùng không hợp làm một vị vua. Hắn có thể biết trị quốc như thế nào, càng làm vô cùng tốt, lại không cách nào thuyết phục chính mình có nửa điểm thích thú với ngôi vị hoàng đế này. Muôn dân vạn thọ, mệnh nước vận nhà, hắn giỏi dạy người, nhưng không giỏi trị quốc. Người trên đời hiểu hắn, bất quá đã không còn trên phiến đại lục này nữa. Nếu có thể, hắn cũng muốn rời đi một chuyến
"Trước khi đi, ta còn có chuyện muốn làm" Hắn chấm bút mực, trên giấy trắng trước mặt cẩn thận điểm mấy nét, giống như khi xưa ngồi trong miếu cũ, chữ viết không đẹp sẽ liền bị sư phụ bắt chép phạt, bởi vậy nên vô cùng trang nghiêm
Mưa lại rơi, hắn phảng phất lần nữa trở về trong miếu cũ ở Tây Trữ, bên cạnh là giá sách, trên giá có ba ngàn đạo tàng, hắn và sư đệ đã sớm học thuộc lòng. Người trong miếu hồn về tinh hải. Người trong miếu cũng đã rời đi. Còn có năm ấy, một năm khác, người kia, người như bây giờ
Ở lại chốn này
Trong góc thảo viên, dưới tán cây cổ còn nhô lên một gò đất, gò đất dĩ nhiên chôn cất một người
Trong gió mưa, trên bàn trà xuất hiện một chữ "Bích"
Nam Bắc hợp lưu, sau đó là hợp bích.
Câu nói này sớm đã lưu truyền từ lâu, cho dù ở kinh đô, thiên Nam xa xôi, phía Bắc có Tuyết Lão Thành, Yêu Tộc bên Bờ Hồng Hà
Chi Hồ thở dài, vẫn là an tâm. Dù sao đây cũng không phải việc tám năm mười năm có thể làm được. Trước khi hắn đi, mình vẫn có đủ thời gian trưởng thành, tìm một chỗ đứng, đủ thời gian để trở nên cường đại
"3 năm"
"Sẽ không đủ" Tiểu cô nương rốt cuộc cũng phải ngẩng đầu lên. Thanh âm nàng không lớn không nhỏ, giống như nước suối chảy sẽ không thể có sóng, vô cùng bình thản
"Nếu không thể, chí ít cần bên kia đưa ra một câu trả lời" Một cái hứa hẹn, một cái đảm bảo, có thể là một cái giá cả
Nàng bình tĩnh, không còn nói gì nữa
"Đại triều thí năm nay, hẳn là một cái đại niên" Sẽ là đại niên, bởi vì sẽ có nhiều người đến
"Ta sẽ tham gia" Đây là việc nàng cảm thấy đã chắc chắn, đã vô cùng đến lúc
"Ngươi trở về Quốc Giáo Học Viện đi, Thiên Hải gia cuối cùng cần một người thủ hộ chân chính" Hắn nói điều này, bởi vì hắn có thể tin dùng Thiên Hải Thắng Tuyết, người khác chưa chắc có thể. Thiên Hải gia muốn lớn mạnh, cần có một cường giả chân chính bảo vệ
Hơn hai mươi năm trước, kinh đô có phản loạn, Thiên Hải gia năm đó đã là bên ngoại hoàng đế, không ngờ cũng có chút động tay động chân. Thế gia lớn mạnh, đến nay chỉ có phủ thần tướng nhà nàng có thể ở lại kinh đô.Bởi vì vấn đề này, trong triều đối với chức vụ của phụ thân nàng có không ít nghị luận. Ai mà biết được, đám người kia trong lòng có đủ an tâm hay không, sẽ không có ý nghĩ gì khác
"Còn có quý nhân ở phương xa đến, e là cần ngươi chiếu cố" Nói đến đây, hắn đưa mắt nhìn về thiên không ở xa, xét trên địa đồ, hẳn là phương Tây đến
Từ Ly Sơn tám vạn dặm đường về phía Tây, sẽ thấy tám trăm dặm hồng hà, ngàn vạn con dân Yêu tộc, ở nơi đó có Bạch Đế thành, sở dĩ gọi vậy, bởi trong thành có Bạch Đế. Xa xôi hơn nữa, vượt qua con sông mùi máu đó, qua cả Nam Hải mênh mông, sâu trong biển mây là Đại Tây Châu
Trà đã nguội, mực mài xong cũng đã viết, nàng đối với an bài của Dư Nhân cũng đã rõ, tự dưng không lưu lại thêm. Hành lễ tiểu bối, nâng tán rời đi
"Còn nữa, trời mưa rất lạnh, sau này uống trà đừng đến Bách Thảo Viên nữa, đến Anh Hoa điện có thể gặp ta"
Chi Hồ hiểu ý, cũng không nói gì rời đi, thầm nghĩ nhân gia ngài còn lo rét lạnh sao ?
Trong gió mưa, nam tử trẻ tuổi ho rất lâu, tựa như vô cùng thống khổ. Cung nữ thái giám che tán đi đến, bên cạnh còn có một thiếu niên. Thiếu niên tóc kết đạo kế, vừa qua mười lăm, dáng vẻ vô cùng chuyên chú, tay phải hạ xuống cổ tay của Dư Nhân, chuẩn xác đặt lên hai mạch máu. Xem ra là một thái y trong cung. Nếu Thiên Hải Chi Hồ nhìn thấy hình ảnh này, vừa rồi hẳn sẽ có thêm một câu, nhân gia ngài còn cần thái y sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro