Chương 4
Chương 4
Tiểu Huệ Tử lén lút theo sau Lệ Tần đến Phủ nội vụ, nó nấp sau bức tường để không bị phát hiện và nó thấy bà ta khẩn trương kéo Dương tổng quản ra chỗ khác cùng một gói đồ màu đen trên tay, nó nhẹ nhàng len lỏi đến gần hơn để nghe hai người họ nói gì. Đầu tiên là giọng nói run run yếu ớt của Lệ Tần, bà ta ngó nghiêng xung quanh rồi vội mở gói đồ kia, thì ra là một số trang sức.
- Ta muốn bán số trang sức này, ngươi xem giá trị được bao nhiêu?
Dương tổng quản kiểm tra một lượt rồi nhỏ giọng đáp.
- Số đồ này ta chỉ bán giúp người được 200 quan tiền thôi.
Nghe vậy mặt Lệ Tần liền biến sắc, bà khẩn khiết nói.
- Đây là số trang sức cuối cùng của ta, 200 quan thì quá ít, ta cần gấp để gửi về cho mẫu thân dưỡng bệnh. Ngươi có thể nào tăng giá một chút được không?
Mặc kệ lời cầu xin của người phụ nữ tội nghiệp đó, lão công công già một mực từ chối, lão còn lên tiếng dọa.
- Nương nương phải biết buôn bán trang sức trong cung là trọng tội nếu lỡ như đến tai hoàng thượng thì đầu của thần và ngươi chắc sẽ khó giữ. Nếu người thấy giá này quá thấp thì cứ đem về, thần không còn cách để giúp người được nữa đâu.
Đúng là ép người quá đáng, rõ ràng lão ta thấy Lệ Tần đến bước đường cùng nên đục nước béo cò đây mà, nhưng chẳng phải Lệ Tần thường đi cùng Hiền phi cao cao tại thượng sao, chẳng lẽ một số tiền ít ỏi kia bà ta lại không giúp được, chắc chắn trong chuyện này chứa ẩn tình gì đó rồi. Tiểu Huệ Tử vội nép mình vào cánh cửa khi hai người họ giao dịch xong, nó vội vã đi theo Lệ Tần và chắc do gấp gáp nên bà ta đánh rơi cây trâm trên đầu xuống đất, nó liền nhanh tay nhặt lên, chỉ có điều dường như cây trâm này là giả. Lấy cớ nhặt được đồ nó gọi với từ phía sau khiến bà ta bất ngờ xém làm rớt túi tiền.
- Nương nương xin dừng bước.
Lệ Tần bối rối vì tiếng gọi lạ lẫm, bà ta từ từ quay lại phía sau, giọng nói có tám phần run rẩy.
- Có...có chuyện gì?
Tiểu Huệ Tử tiến về phía Lệ Tần, nó dâng chiếc trâm bằng hai tay với thái độ cung kính, vừa cúi mặt vừa bẩm.
- Nô tài vô tình nhặt được chiếc trâm mà nương nương vừa đánh rơi. Xin trả lại cho người .
- Ta biết rồi. Ngươi mau đi đi.
Lệ Tần vội vã lấy chiếc trâm rồi bảo nó rời đi và dĩ nhiên nó chưa muốn vạch trần chuyện lúc nãy ngay hôm nay vì nó còn có chuyện quan trọng khác phải làm, cho nên nó chỉ ngoan ngoãn nghe lời lui gót về Dực Khôn cung, trước khi đi nó còn nói thêm một câu với Lệ Tần.
- Hoàng cung tai vách mạch rừng, nương nương hãy cẩn trọng.
Chẳng hiểu sao một tên thái giám lại xuất ngôn như thế, chẳng lẽ hắn đã biết được điều gì, lời khuyên của Tiểu Huệ Tử khiến cho Lệ Tần càng lo lắng không yên, nếu như việc bán trang sức bị bại lộ chắc hẳn sóng gió sẽ ập đến, bà lo sợ muôn phần.
Ngay lúc đó tại Dực Khôn cung.
Sáng sớm tinh mơ đã vắng bóng Tiểu Huệ Tử khiến Trương ma ma vô cùng lo lắng, bà đi tìm khắp nơi vẫn mất dạng nên khi nó vừa về là bà đã la một trận.
- Tên tiểu tử này trốn đi đâu đến giờ mới chịu về vậy hả?
Trái với vẻ khó chịu của Trương ma ma, Tiểu Huệ Tử lại vô cùng phấn khích, nó vừa bước vào phủ đã hớn hở nói.
- Người hãy dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ đi. Lát nữa sẽ có người đến vá lại chỗ thủng trong phòng của nương nương đấy.
Trương ma ma tỏ ra khó hiểu, không biết tên nhóc này ăn trúng gì mà nói năng ngớ ngẩn thế.
- Ngươi ăn nhầm gì mà nói năng kì lạ vậy? Làm sao có chuyện nội vụ phủ đến sửa lại chỗ hổng được chứ.
Tiểu Huệ Tử không phật lòng lời nói của ma ma mà còn vui vẻ thông báo một tin khác.
- Người cứ dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ đi. Tối nay sẽ có người mà nương nương mong chờ tìm đến, hãy tin ta.
Tên này cả buổi sáng mất tích giờ trở về lại ăn nói hàm hồ đúng là quái lạ. Trương ma ma đứng nhìn nó rất lâu xem nó vừa tỉa hoa vừa lẩm bẩm gì đó trong miệng mà vô cùng tò mò, chuyện gì sẽ đến với Dực Khôn cung đây?
Nhưng những lời nói tưởng chừng hoang đường của Tiểu Huệ Tử bỗng chốc thành sự thật khi mặt trời vừa lên đỉnh tháp một nhóm người từ Nội vụ phủ đến Dực Khôn cung để sửa lại trần nhà khiến chủ tử trong cung vô cùng kinh ngạc, Trang tần hỏi người đứng đầu của nhóm nô tài ai là người sai bọn chúng đến nhưng chẳng có câu trả lời. Trương ma ma kế sát tai Tiểu Huệ Tử nói nhỏ, giọng đầy khả nghi.
- Tên tiểu tử này ngươi đã làm cách nào để bọn người của phủ nội vụ đến vậy?
Tiểu Huệ Tử không đáp mà chỉ cười đầy ma mãnh. Bước đầu tiên coi như hoàn thành trót lọt còn việc tiếp theo là làm cách nào để hoàng thượng đến Dực Khôn cung mới thật sự nan giải.
Nó âm thầm điều tra mỗi tối hoàng thượng cùng tên công công thân tín là Đằng Tệ sẽ chọn ngẫu nhiên các thẻ bài có tên vị chủ tử nào mà người sẽ đến, chỉ có điều nó không hiểu nếu chọn thẻ bài vậy tại sao suốt hai năm qua hoàng thượng không tới Dực Khôn cung, chẳng lẽ một lần may mắn bốc trúng lại tuyệt vọng đến thế. Suy cho cùng nếu phi tần nào đó thất sủng chắc chắn đã phạm phải lỗi lầm to lớn nào đó, nên việc nó cần làm là đưa được bước chân người vào cánh cửa Dực Khôn cung.
Cuối cùng nó đã nghĩ ra một cách, dù có phần hơi sến súa nếu ở thời hiện đại nhưng lúc này chắc hẳn sẽ rất có tác dụng. Chỉ cần lôi kéo được sự chú ý của hoàng thượng mọi chuyện khác quả thật không đáng ngại.
Khi tiếng gõ báo màn đêm buông xuống những ngọn đèn thắp sáng hoàng cung được đốt lên dưới ánh sáng nhạt nhòa của vầng trăng khuyết. Sau khi Trang Tần đã dùng bữa xong ma ma dìu người vào phòng để nghỉ ngơi, lúc này ở bên ngoài Tiểu Huệ Tử đang thực hiện kế hoạch của mình, nó đã bắt rất nhiều đom đóm và thu nhặt những vỏ quả trứng ở ngự thiện phòng để tạo ra quả trứng phát sáng đặt hai bên lối đi từ cửa vào cung, nó còn rải thêm một số hoa tươi để làm thảm bước chân. Trương ma ma khi đã đợi Trang tần ngủ xong liền bước ra thì thấy cảnh tượng này, bà đã tò mò.
- Ngươi lại làm trò gì nữa đấy?
- Đón người quan trọng thì cần một chút đặc biệt chứ.
Trương ma ma lúc này thật sự cảm thấy khó chịu khi nó cứ mờ ám thế này, bà gắt nhẹ vì sợ nương nương tỉnh giấc.
- Rốt cuộc ngươi muốn đón ai. Nếu ngươi không nói ta sẽ cho ngươi ăn đòn đấy.
Mặc cho lời dọa nạt của ma ma, Tiểu Huệ Tử vẫn chăm chỉ hoàn thành con đường hoa và ánh sáng của mình. Sau khi làm xong nó liền bảo với ma ma.
- Bây giờ chúng ta sẽ tắt hết nến ở Dực Khôn cung này nhé ma ma.
- Ngươi bị điên sao?
- Không đâu, người cứ nghe lời ta sẽ có bất ngờ.
Tiểu Huệ Tử một mực khăng khăng với quyết định của mình mặc cho ma ma ngăn cản nhưng cuối cùng thì nến của Dực Khôn cung đều tắt hết, trở thành bóng đen lọt thỏm giữa những thứ ánh sáng khác xung quanh làm người ngoài vô cùng tò mò.
Ngay lúc này tại Kính Minh điện hoàng thượng đã duyệt xong tấu chương và chuẩn bị khởi giá đến Chung Túy cung của Hiền Phi nhưng Đằng công công lại bảo rằng không hiểu sao Dực Khôn cung lại tối om như mực, điều này khiến hoàng đế có một chút thắc mắc.
- Ngươi có biết tại sao lại như vậy không?
- Bẩm! Nô tài cũng không rõ ạ, chỉ là nghe bọn thái giám báo rằng khi đi ngang Dực Khôn cung bên trong tối đen và im lặng thôi ạ.
Hoàng thượng trầm ngâm giây lát, người trộm nghĩ cũng đã lâu rồi người không di bước đến nơi của Trang Tần, chắc là nàng ta cũng chẳng còn thiết tha đến việc đó nữa, người lại hỏi Đằng Tệ.
- Người ở Dực Khôn cung sống như thế nào?
Đằng Tệ đôi chút lưỡng lự, hắn ta ấp úng trả lời.
- Thưa! Từ ngày hoàng thượng không đến Dực Khôn cung, nơi đó chẳng khác nào lãnh cung, chủ tử nô tài bọn họ ra ngoài còn không dám ngẩng mặt nhìn ai, vô cùng khổ sở.
Lời Đằng Tệ nói như đá động đến suy nghĩ của Hoàng thượng nên người gấp tấu chương lại và ra lệnh đến Dực Khôn cung. Chắc Tiểu Huệ Tử phải vui mừng lắm vì lần di giá này nhưng một người khác còn vui hơn trăm lần bởi đã lâu chưa được nhìn thấy long nhan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro