Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Đêm đó mây đen kéo đến, mưa gió phủ trắng cả cung điện, tại Dực Khôn cung lúc này càng lạnh lẽo. Trang Tần đang say giấc bỗng những giọt nước mưa thấm từ trần nhà rơi xuống làm bà choàng tỉnh, bà gọi to hòa cùng tiếng gió xào xạc bên ngoài.

  - Trương ma ma, chỗ của ta bị ướt rồi.

Cả Trương ma ma cùng Tiểu Huệ Tử đang đứng bên ngoài nói chuyện nghe tiếng gọi của chủ nhân nên vội vã chạy vào.

Khi thấy nước nhiễu xuống từng giọt Trương ma ma khẩn trương lên tiếng.

  - Nương nương mau xuống giường để nô tài thu dọn chỗ khác cho người nghỉ ngơi.

Khi Trang Tần ngồi xuống ghế thì Tiểu Huệ Tử nhanh nhảu dọn dẹp lại chỗ bị dột, nó nhìn lên trên thì thấy một vài lỗ thủng, nó vừa làm vừa nói với ma ma.

  - Tại sao không ai sửa lại những vết thủng trên trần nhà vậy? Đường đường là Tam giai tần được hoàng thượng sắc phong mà khuê phòng lại như thế này sao?

Dường như ma ma sợ Trang tần nghe thấy nên bà ta nói nhỏ bên cạnh Tiểu Huệ Tử.

  - Ngươi bé mồm lại, chủ tử nghe thấy sẽ phật lòng đấy. Ta đã báo lên cho phủ nội vụ từ trước mùa mưa nhưng bọn họ lại không hề đá động gì đến bây giờ. Ngươi không biết nội vụ phủ nhìn người không nhìn việc sao, nương nương giờ địa vị đã mất nên họ xem thường ra mặt lắm.

Tiểu Huệ Tử nghe thấy vậy cảm thấy vô cùng bất công, phận nữ nhi ở thời xưa đã là của hoàng đế nhất định phải có vị trí nếu chỉ là một đóa hoa vô hương vô sắc chắc chắn sẽ không bao giờ có kết cuộc tốt đẹp, nó nhanh chóng dọn dẹp chỗ ẩm ướt rồi tìm cách lấp đi chỗ lủng đó nhưng giờ trèo lên mái nhà để vá lại rất nguy hiểm nên nó đã nghĩ ra một kế sách đó là dùng thanh tre dài làm thành máng xối để đưa nước rơi ra chỗ khác tránh làm ướt giường nằm của Trang Tần và phương pháp này hiệu quả, cả Trang Tần và Ma ma đều ngợi khen về sự thông minh của nó. Nhưng điều mà nó muốn đâu phải là lời ngợi khen cho mấy tài lẻ vặt vảnh này, nó muốn cuộc sống của những người trong Dực Khôn cung trở nên tốt đẹp hơn chứ cứ như lãnh cung thế này thì còn gì là cuộc sống.

Sáng hôm sau khi mặt trời chưa kịp bừng nắng và con đường trong phủ còn ẩm ướt, Tiểu Huệ Tử đã vội vã đến Nội vụ phủ nhưng chỉ vừa bước chân ra khỏi cánh cổng của Dực Khôn cung nó đã nghe một giọng nói lạ lẫm gọi nó.

  - Minh Nhân đứng lại!

Minh Nhân? Ai lại biết tên mình? Đó lại là giọng của con gái, hay mình chưa tỉnh ngủ? Tiểu Huệ Tử đứng sựng lại khi nghe tên của nó vang lên nó chưa kịp xoay người lại thì một người con gái xinh đẹp đã đứng trước mặt nó, cô ta nhìn nó bằng vẻ khó chịu.

  - Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi. Tại sao ta lại thành ra thế này. Ta không muốn ở đây, ta muốn về nhà.

Tiểu Huệ Tử trố mắt nhìn cô ta bằng vẻ khó hiểu, nó nhỏ giọng như chưa biết chuyện gì.

  - Cô nương là ai, ta chưa từng gặp cô vậy cô tìm ta có chuyện gì?

Người con gái kia từ vẻ khó chịu liền mở to mắt ngạc nhiên hơn cả nó, cô ta nhấn mạnh từng lời nói của mình.

  - Ta là Gia Huy đây. Ngươi bị mất trí nhớ hay sao vậy?

Giữa trời tờ mờ sáng sau một trận mưa giông tố đêm quá, hai con người từ thời hiện đại xuyên không về quá khứ đang đứng đối mặt nhau trong hình dáng và thân phận kì lạ. Như chợt nhớ điều gì đó Tiểu Huệ Tử liền kêu Gia Huy đi theo mình vào chỗ kín đáo để nói chuyện, nó thừa biết tai mắt trong cung vô số, nếu sơ suất có thể bị đồn thổi nhiều điều không hay.
Khi đã vào một mái hiên thì nó mới kể lại tất cả và Gia Huy cũng vậy, hắn ta tỉnh dậy với thân phận của tú nữ Trần Lệ, con của một đô đốc Bắc tỉnh, người mà Trương ma ma bảo rằng nó đã cứu khi cô ta rơi xuống hồ, nếu như vậy thì quả thật trùng khớp với việc Minh Nhân cứu Gia Huy khi hắn bị gió thổi rơi xuống dòng sông ở tương lai, nhưng mà sao lại kì lạ đến thế?

  - Bây giờ dù muốn hay không thì chúng ta cũng phải chấp nhận việc cả hai đang ở một thời đại khác và không có bất cứ cách nào để quay về tương lai, nên ta và ngươi phải làm quen với cuộc sống trong cung cấm này thôi.

Trái với sự an phận của Minh Nhân có vẻ như Gia Huy vẫn không chấp nhận hiện thực dẫu vậy chẳng có cách nào thay đổi nên cũng miễn cưỡng nghe theo lời của Minh Nhân.

  - Ta biết nhưng ta cảm thấy mình không phù hợp với thời đại này. Còn những thứ ta còn dang dở ở hiện tại...

Đột nhiên ánh mắt của Minh Nhân sắc lên, nó liếc nhìn Gia Huy khiến hắn có chút ái ngại, hẳn là cả hai biết chuyện đó là gì. Vì đây không phải hiện tại nên Gia Huy không còn ngạo mạn cao giọng nữa, hắn liền chữa cháy.

  - Ý ta là những gia đình, công việc của ta còn nhiều thứ phải lo. Với lại vừa vào cung ta đã phải học đủ thứ lễ nghi, không được xài từ dân dã, ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Minh Nhân lạnh lùng đáp.

  - Nếu ngươi muốn quay về tương lai thì cứ tìm cách. Ta có việc, ta đi trước đây. Hãy bảo trọng.

Nói xong nó quay lưng bước đi mà không để Gia Huy nói thêm lời nào, bầu trời cũng đã bắt đầu rực rỡ nắng.

Cuộc gặp gỡ với Gia Huy, hiện tại là Tài nhân Trần thị, suýt nữa làm Tiểu Huệ Tử quên mất chuyện mình cần làm. Nó vội vã băng bước đến phủ nội vụ, khi đám công công thấy nó đã ra chiều xem thường, một lão công công già nua mà Trương ma ma kể là Dương tổng quản, một kẻ tham lam và đáng ghét,ông t với giọng nói nhão nhẹt cất lời khi nó vừa đến cửa.

  - Ngươi đến đây có chuyện gì?

Tiểu Huệ Tử kính cẩn đáp, chẳng hiểu sao mới nhập cung hai ngày mà dường như nó đã am tường mọi lễ nghi cử chỉ trong  cung hết thảy.

  - Nô tài đến bẩm báo về chuyện Dực Khôn cung bị ẩm dột khi mùa mưa đến. Mong nội vụ phủ có thể cho người đến sửa lại để chủ nhân của nô tài được yên giấc.

Lão công công liếc nhìn nó rồi trả lời, giọng đầy lãng tránh

  - Việc này ta cần xem xét lại vì các cung khác cũng gặp chuyện tương tự nên phải sắp xếp thứ tự, ngươi cứ về đợi đi.

Tiểu Huệ Tử thừa biết Dương tổng quản muốn làm khó dễ nên nó liền nói.

  - Thật ra việc này không thể chậm trễ vì tối nay hoàng thương sẽ ngự giá tại Dực Khôn cung, lỡ đâu đêm đó mưa ướt chỗ người ngủ thì e rằng nội vụ phủ khó tránh liên lụy.

Dương tổng quản đương nhiên là không tin lời của Tiểu Huệ Tử bởi lẽ đã rất lâu hoàng thượng chưa từng ghé Dực Khôn cung thì lí do gì hôm nay người lại đến? Tuy nhiên nhìn vẻ nghiêm túc của nó lão ta lại không nghĩ một tiểu thái giám lại dám nói dối chuyện quan trọng vậy nên ông ta ngẫm nghĩ hồi lâu liền cất lời.

  - Thôi được rồi. Ngươi cứ về ta sẽ cho người đến Dực Khôn cung sửa lỗ hổng đó.

Tiểu Huệ Tử rời khỏi Nội vụ phủ với vẻ đắc ý nhưng nó đang trên đường về bỗng thấy một người phụ nữ dáng vẻ gấp gáp lướt ngang nó, theo trí nhớ thì nó liền nhận ra người đó chính là Lệ Tần, bà ta đi đâu mà vội vàng thế nhỉ? Hướng đó chẳng phải là nội vụ phủ sao? Bỗng dưng Tiểu Huệ Tử nổi lên sự tò mò, nó quyết định theo dõi xem Lệ Tần muốn làm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: