Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

"Nếu được lựa chọn một lần nữa, em vẫn không bao giờ hối hận vì đã yêu anh suốt những năm tháng ấy."

Dòng chữ viết vội trên tờ giấy dán cứ như vết dao đâm thẳng vào tim Minh Nhân khiến nó nghẹn lại. Nhân nhìn lại căn phòng thân thuộc lần cuối cùng, ấy thế mà cũng hơn ba năm nó sống tại đây, ngày đó Nhân chưa từng một lần dám mộng mơ đến việc được anh yêu thương chứ đừng nói tới chuyện có thể chung sống cùng anh dưới một mái nhà, nó chạm tay vào từng món đồ nằm im lìm kìa rồi mỉm cười, nụ cười vừa buồn vừa mãn nguyện vì nếu cuộc tình kia có là giấc mộng thì nó cũng cảm kích rất nhiều bởi chúa trời đã ban cho nó giấc mộng đẹp nhất, dẫu ngắn ngủi đấy thôi.

Nhân dán tờ giấy vừa viết ngay bàn làm việc của anh, nó kéo vali đồ ra khỏi phòng với cảm xúc lẫn lộn, nửa muốn rời xa nửa chẳng đành lòng.

  - Là vì hết yêu hay không đủ tự tin giành lại thứ vốn thuộc về mình mà lại bỏ đi như vậy?

Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng khiến Nhân thoáng chút giật mình. Chàng trai đang tựa đầu vào ô cửa sổ chăm chú nhìn Nhân, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng có chút gượng buồn, Nhân quay lại cố nhoẻn miệng một nụ cười gượng gạo.

  - Cái gì đã là của mình thì không ai giành được nhưng nếu chỉ là tạm bợ thì đành buông trả thôi.

- Thế là Nhân sẵn sàng  từ bỏ những thứ mà suốt bao năm qua Nhân cố gắng xây đắp và gìn giữ sao?

Câu hỏi ấy như xoáy sâu vào tâm can Nhân lúc này, nó không cười nữa mà nhìn xa xăm ra ngoài ô cửa sổ, bầu trời trong xanh đến lạ.

- Không đành lòng rồi thì sao, cố níu giữ những thứ đã không còn là của mình, được gì chứ...

Hai chàng trai không nói thêm với nhau bất cứ lời nào nữa chỉ đưa mắt nhìn theo hướng khác nhau, Nhân nhìn trời còn anh chàng kia thì nhìn...Nhân .

  - Long biết mình không bao giờ có cơ hội được bên Nhân nhưng 3 năm qua Long đã có những điều vô giá, Long không có tư cách gì giữ Nhân lại, nên Nhân nhớ bảo trọng.

  - Nhân xin lỗi vì tất cả, chỉ do chúng ta có duyên nhưng không nợ. Người Nhân yêu vẫn chỉ là anh ấy.

Nhân lãng đãng trả lời, nỗi niềm giờ đây dường như là thứ có thể bóp nghẹn trái tim nó, nói nhớ nhau làm chi khi dễ dàng lãng quên như thế.

Chàng trai tên Long kia đã âm thầm lặng lẽ suốt ngần ấy thời gian bên cạnh, bảo vệ Minh Nhân mà không một lời oán than, dẫu vậy tình cảm là thứ không thể gượng ép, Long yêu Nhân, Nhân lại là người yêu của anh trai Long và người mà Nhân hết mực yêu thương lại bỏ rơi nó đến bên kẻ khác, cuộc đời này quả thật chưa bao giờ như ta mong muốn.

- Nhân phải đi rồi. Anh ấy sắp về...

Minh Nhân phá tan bầu không khí lặng im bằng một lời từ giã , Hoàng Long đã thôi không còn nhìn Nhân nữa mà chỉ thở dài.

  - Sau này gặp lại nếu Long muốn theo đuổi Nhân lần nữa liệu có chút hy vọng nào không?

Nhân mỉm cười, nụ cười có chút ngượng ngùng:

  - Nhân không biết, thôi cứ để tùy duyên vậy

Minh Nhân kéo chiếc vali nhỏ nặng nề bước ra khỏi ngôi nhà chứa đầy kỉ niệm, nó không dám quay đầu nhìn lại bởi giả dụ như có ai đó bảo nó đừng đi, ắt hẳn nó sẽ mềm lòng mà ở lại nơi đây tự dày vò bản thân bằng những nỗi buồn của người mình đã yêu sâu đậm, một cơn gió trưa thốc lên khiến kí ức xưa thi nhau kéo về, cũng trên con đường nắng chói chang.

Minh Nhân leo lên taxi đi đến một nơi nào xa lạ trong thành phố mà nó còn chẳng biết đây là đâu, giờ trời cũng đã sập tối rồi, phía trước nó là một cây cầu lớn đang sáng đèn, nó kéo vali lên để những cơn gió lành lạnh buổi đêm làm dịu mềm nỗi đau trong lòng nó.

Nó đang chiêm nghiệm lại những chuyện đã qua thì bỗng nghe một giọng nói đầy mỉa mai cất lên bên cạnh làm nó giật mình.

  - Ô hay đêm hôm khuya khoắt này sao lại một mình ở đây vậy? Chồng yêu của cưng đâu rồi?

Theo quán tính Minh Nhân quay sang hướng có giọng nói vừa cất lên và nó hơi khó chịu khi người đó là Gia Huy, kẻ đã phá tan hạnh phúc của nó. Minh Nhân nhìn vẻ mặt đắc ý của Gia Huy mà muốn đấm cho nó một cái nhưng Nhân dằn cơn giận dữ đang sục sôi trong lòng mà phớt lờ hắn, Nhân kéo vali đi thẳng lên giữa cầu mặc kệ Gia Huy lẽo đẽo phía sau châm chọc, đúng là mặt dày không biết xấu hổ.

  - Tôi vẫn là muốn xem thử cái người đàn ông hoàn hảo chưa một lần nghĩ tới ai khác ngoài cưng có thật sự chung tình như anh ta nói, hóa ra cũng chỉ là ba hoa khoác lác.

Những lời nói đó của Gia Huy khiến Nhân không thể nào nhịn được nữa, nó đứng sựng lại và quay mặt về phía sau, nhìn Gia Huy với ánh mắt căm ghét, nó gằn lên từng tiếng.

  - Chỉ có những kẻ ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi quá mức mới đi phá hoại hạnh phúc của người khác. Chớ tự hào về điều đó rồi sẽ có một ngày nhận lấy tất cả hậu quả mình gây ra. Gieo nhân nào thì gặt quả đó. Nhớ lấy!

Gia Huy hơi sượng người khi thấy ánh mắt giận dữ của Minh Nhân nhưng rồi hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giọng nói kèm theo chút bỡn đùa.

  - Để tôi chống mắt lên coi quả báo đó như thế nào. Mà chắc kiếp trước cưng gây nhiều tội lôi nên kiếp này phải chịu như thế này đó. Vui chưa.

  - Nhảm nhí!

Minh Nhân quăng cho Gia Huy cái nhìn đầy khinh miệt rồi quay đi nhưng nó vừa mới bước được vài bước thì bỗng dưng một cơn gió lớn kéo đến làm rung chuyển xung quanh và ngay lúc Gia Huy đang đứng cạnh lan can cầu đã bị gió hất ra ngoài, cũng may hắn kịp bám vào một thanh sắt vùng vẫy kêu cứu. Thấy tình huống nguy hiểm, Minh Nhân chẳng mảy may suy tính liền chạy đến mặc cho cơn gió cứ vỗ thẳng vào mặt đau rát, nó chụp lấy tay của Gia Huy và kêu lớn.

  - Nắm chặt vào, cố lên!

Nó cố gắng lấy hết sức kéo Gia Huy lên nhưng càng cố nó càng thấy mình kiệt sức, chợt một cơn gió khác đập thẳng vào sau lưng làm cho nó mất thăng bằng ngã nhào ra khỏi thành cầu, cả nó và Gia Huy đều rơi xuống đáy sông đen ngòm giữa trời khuya lạnh giá. Chiếc vali vẫn nằm im trên kia, còn cả hai không biết sống chết ra sao. Đêm nay không trăng, chỉ có ánh đèn vàng phản chiếu xuống mặt sông yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: