Năm Ấy
Năm ấy hai ta còn bé xíu
Chạy bên nhau suốt dọc bờ đê
Tay nhỏ bé nắm bàn tay bé nhỏ
Tớ nhìn cậu cười lộ hàm răng.
Bên gốc ổi tay cậu cầm cuốn sách
Nhẹ nhàng kể chuyện cổ tích thân quen
Răng cậu sún đọc âm được âm mất
Tớ buồn cười mà nước mắt chảy ra.
Những đêm hè nghe ve kêu inh ỏi
Tớ và cậu nằm trên cái chõng tre
Cậu nói rằng: "Hè về ve sẽ hát."
Tớ lặng im hưởng thụ gió vuốt ve.
Hôm tiễn biệt cậu cười mà bật khóc
Nói: "Chúng mình vẫn mãi là bạn thân
Tớ sẽ về cho nên cậu nhớ đợi."
Tớ gật đầu nước mắt không ngừng rơi.
Ngày qua ngày thời gian trôi nhanh lắm
Chớp nhoáng mà đã được mười hai năm
Tớ vẫn đợi nhưng cậu sao không tới
Mình vẫn là bạn bè đúng hay không?
Mẹ bảo rằng cậu sẽ không trở lại
Tớ lặng im ánh mắt vẫn chờ mong
Chờ đợi cậu mỉm cười chạy vụt tới
Ôm lấy tớ, cười nói: "Tớ đã về."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro