Chương 6 : Con mèo đen
Dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều tà, khi những tia nắng cuối cùng xuyên qua cửa sổ nhỏ hẹp, Emily ngồi một mình trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ. Căn phòng vắng lặng, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua khe cửa sổ cũ kỹ, và tiếng tích tắc đều đặn của chiếc đồng hồ treo tường như một lời nhắc nhở không bao giờ ngừng về sự lặng lẽ của thời gian. Thế giới bên ngoài không hề chú ý đến sự tồn tại của cô, và cô cũng chẳng cần gì ngoài sự im lặng này.
Nỗi cô đơn bao trùm lấy cô bé như một tấm chăn dày, nặng trĩu. Mọi thứ quanh cô dường như mờ đi trong mắt cô. Mọi người không hiểu cô, và cô cũng không hiểu nổi chính mình nữa. Thế giới không chỉ quay lưng lại với cô mà còn ném vào cô những ánh nhìn kỳ thị, những lời nói cay nghiệt. Emily không còn đủ sức để chống cự. Những vết thương trong lòng cứ âm ỉ rỉ máu mà chẳng ai nhìn thấy.
Bỗng, một tiếng động nhẹ nhàng vang lên từ phía cửa. Một âm thanh như tiếng móng vuốt chạm vào sàn nhà, rồi lại lắng xuống, vỡ vụn trong không gian yên ắng. Emily giật mình quay lại. Con mèo đen nhỏ nhắn đang đứng ở cửa, đôi mắt vàng óng ánh nhìn chằm chằm vào cô. Ánh sáng của chiều tà khiến nó như một bóng ma huyền bí, ẩn hiện giữa bóng tối của căn phòng.
Con mèo đứng đó, lặng lẽ như thể nó cũng đang chờ đợi một điều gì đó. Nó không hề sợ hãi, mà như đang đánh giá cô bé, như thể hiểu rằng trong thế giới rộng lớn này, cả hai đều là những kẻ lạc lõng.
Emily cảm thấy một cơn rùng mình dọc sống lưng. Nhưng khác với những lần sợ hãi trước đây, cảm giác này không phải là sự khiếp hãi, mà là một sự kỳ lạ. Một sự gần gũi, một mối liên kết không lời, như thể giữa cô và con mèo có một sự đồng điệu nào đó mà cô chưa từng cảm nhận được với bất kỳ ai.
Chậm rãi, cô vươn tay ra. Những ngón tay của cô run rẩy, nhưng không phải vì sợ hãi mà vì một cảm giác kỳ lạ mà cô chưa từng trải qua. Dường như con mèo ấy có thể nhìn thấu mọi nỗi đau trong cô, và cũng như cô, nó chỉ muốn được chạm vào sự ấm áp của một sự sống khác, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Con mèo tiến lại gần, bước đi nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin, và cuối cùng nhảy lên đùi cô bé. Emily cảm nhận được sự mềm mại của bộ lông đen mượt mà. Những ngón tay của cô nhẹ nhàng vuốt ve nó. Cảm giác ấy như một thứ gì đó xa lạ mà quen thuộc, một thứ cảm giác bình yên và ấm áp mà cô chưa từng biết đến trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng.
Lòng Emily như ngừng lại trong giây lát. Cô nhìn con mèo, đôi mắt ánh lên một sự kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên trong suốt thời gian dài cô cảm thấy một điều gì đó ngoài nỗi buồn và sự cô độc. Con mèo ấy, một sinh mệnh nhỏ bé, lại có thể mang đến cho cô một cảm giác mà cô tưởng như đã mất đi từ lâu. Đó là cảm giác có thể chạm vào một sinh linh khác, có thể cảm nhận được một sự sống đang diễn ra ngay trong lòng mình, dù rằng mọi thứ bên ngoài vẫn lạnh lùng và xa cách.
Emily khẽ mỉm cười, nhưng đó không phải là nụ cười của niềm vui, mà là nụ cười của sự an ủi. Con mèo đã đến, và trong khoảnh khắc này, cô không còn cảm thấy hoàn toàn đơn độc. Dù rằng cuộc sống của cô vẫn đầy những bóng tối và nỗi đau, nhưng ít nhất giờ đây cô không phải một mình trong căn phòng vắng vẻ này.
Cô ngồi im lặng, đôi tay ôm con mèo vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé ấy lan tỏa khắp người. Cảm giác ấy làm cô quên đi những đau đớn trong lòng, quên đi tất cả những ánh nhìn khinh bỉ và sự cô lập mà cô phải chịu đựng mỗi ngày. Trong khoảnh khắc này, cô cảm thấy như mình được yêu thương, như thể con mèo chính là sợi dây kết nối cô với thế giới này.
Thế nhưng, khi con mèo ngẩng đầu lên, ánh mắt nó không còn nhìn cô nữa. Thay vào đó, nó nhìn về phía cửa. Những âm thanh lạ từ ngoài phòng như đang kéo nó ra khỏi vòng tay cô, và với một cái nhìn cuối cùng, con mèo nhảy xuống đất, quay lại phía cửa, rồi biến mất vào bóng tối ngoài hành lang.
Emily không kịp ngăn lại, nhưng trong lòng cô, có một điều gì đó thay đổi. Mặc dù con mèo đã rời đi, nhưng khoảnh khắc ấy đã khiến cô nhận ra rằng, đôi khi, sự kết nối không phải là sự bền vững lâu dài. Nó chỉ là một phần nhỏ trong cuộc đời, nhưng đủ để làm vơi bớt nỗi cô đơn, đủ để cô tin rằng, dù cho thế giới này có lạnh lùng đến đâu, cũng sẽ có những khoảnh khắc ấm áp.
Emily ngồi lại trong bóng tối, tay vẫn vuốt ve không khí nơi con mèo vừa nằm. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, không phải vì nỗi đau, mà vì sự nhẹ nhàng của sự chia sẻ này. Cô biết rằng, dù cho có bao nhiêu nỗi đau trên thế gian này, cô vẫn có thể tìm thấy sự ấm áp trong những khoảnh khắc như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro