Chương 5 : Sự thấu hiểu
Cô Anna có phong cách dạy khác hẳn các giáo viên trước. Cô không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn khuyến khích học sinh bày tỏ cảm xúc của mình qua văn thơ. Đối với Emily, đây là một trải nghiệm mới mẻ và kỳ diệu. Trong các tiết học của cô Anna, Emily cảm thấy mình được tự do bộc lộ cảm xúc, kể cả những nỗi buồn sâu kín mà cô chưa từng chia sẻ cùng ai. Nhưng dù vậy, cô bé vẫn giữ khoảng cách, e dè khi nghĩ rằng, có lẽ mọi người rồi cũng sẽ chỉ coi thường mình mà thôi.
Một ngày nọ, cô Anna giao bài tập viết về "Điều ước bí mật nhất" của mỗi học sinh. Đề bài này khiến Emily suy nghĩ rất lâu. Cô cầm bút nhưng không viết nổi, vì dường như điều ước của cô quá mong manh. Cô không muốn lại trở thành tâm điểm để ai đó cười cợt. Cuối cùng, Emily quyết định cất điều ước ấy vào lòng, chỉ viết ra những điều giản dị về gia đình và ước mơ được hạnh phúc.
Nhưng cô Anna dường như cảm nhận được điều gì đó đặc biệt trong bài viết của Emily. Sau giờ học, cô nhẹ nhàng gọi Emily ở lại, mời cô bé ngồi xuống và bắt đầu câu chuyện. "Emily, cô cảm nhận được rằng em có những điều em chưa nói ra," cô Anna nhẹ nhàng nói, ánh mắt đầy sự thấu hiểu.
- "Em có muốn chia sẻ với cô không? Dù là điều gì, cô luôn sẵn lòng lắng nghe."
Emily ngập ngừng. Cô bé nhìn vào đôi mắt ấm áp của cô giáo và lần đầu tiên, sau bao năm giấu kín, cô kể hết tất cả: về nỗi đau khi bị mọi người xa lánh, về sự tổn thương mà cha mẹ vô tình gây ra, và về nỗi cô đơn triền miên mà cô phải chịu đựng. Cô Anna ngồi nghe mà không ngắt lời, không một ánh mắt phán xét, chỉ đơn giản là lắng nghe, như thể cô hiểu rõ những điều mà Emily phải trải qua.
Sau khi Emily nói hết, cô Anna ôm lấy cô bé, ôm thật lâu và dịu dàng nói:
- "Như cô đẫ nói ,Emily, em đặc biệt theo một cách rất riêng. Mọi người có thể không nhìn thấy điều đó, nhưng đừng để họ làm em quên đi giá trị của chính mình. Hãy nhớ rằng, dù thế giới có ra sao, em vẫn là em, một Emily đáng quý."
Kể từ hôm đó, Emily bắt đầu thấy mỗi ngày trôi qua đều dễ chịu hơn một chút. Cô giáo Anna đã trao cho Emily không chỉ niềm tin, mà còn cả một ngọn đèn hy vọng nhỏ trong lòng. Emily tiếp tục viết, viết về những niềm vui, nỗi buồn, và cả những hy vọng nhỏ bé mà cô dám nuôi dưỡng cho riêng mình. Những bài văn của Emily ngày càng chân thực, sâu sắc, và chính cô Anna đã giữ lại những trang giấy đó như những kỷ vật, để nhắc nhở cô về một cô bé mạnh mẽ và kiên cường.
Emily chưa tìm thấy một người bạn thực sự, nhưng trong cô đã dần hình thành lòng dũng cảm để tin vào giá trị của chính mình. Những lời của cô Anna như ngọn hải đăng giữa bão tố, giúp Emily từng bước tiến về phía ánh sáng, từng bước tin rằng, cô xứng đáng được yêu thương và chấp nhận – không phải vì cô khác biệt, mà chính vì cô là chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro