Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 : Ánh sáng đầu tiên

Khi Emily bước vào tuổi 11, một người giáo viên mới đến trường đã mang theo một làn gió khác biệt. Cô giáo tên là Anna, trẻ trung, dịu dàng, và dường như có một ánh nhìn sâu sắc dễ khiến người khác cảm thấy an lòng. Cô Anna không phải là giáo viên đầu tiên của Emily, nhưng là người đầu tiên nhận thấy nét buồn ẩn trong ánh mắt cô bé.

Vào một buổi sáng, khi lớp đang làm bài tập, Anna bất chợt gọi Emily đến cạnh bàn. 

"Emily, cô có thể xem qua quyển vở của em không?"

 Anna hỏi với giọng nhẹ nhàng. Emily, không quen với sự chú ý, có chút bối rối nhưng vẫn tiến lại gần và đưa quyển vở cho cô. Cô Anna nhìn vào những nét chữ của Emily – cẩn thận, tỉ mỉ và lặng lẽ chứa đựng rất nhiều suy nghĩ thầm kín.

Anna lật trang vở và thấy một bài văn Emily viết về "nơi hạnh phúc nhất". Trong bài viết, Emily không miêu tả một ngôi nhà ấm áp hay một khu vườn đầy hoa như những học sinh khác. Thay vào đó, cô bé mô tả một nơi mà mọi người không phán xét, không đánh giá và không ai làm tổn thương người khác – một nơi mà cô có thể là chính mình mà không cần lo lắng.

Buổi chiều hôm đó, Anna gọi Emily ở lại lớp sau giờ học. 

"Em muốn tâm sự với cô không?"

 Anna hỏi nhẹ nhàng, với một nụ cười động viên. Emily bối rối, cảm giác rằng cô không biết phải chia sẻ thế nào. Nhưng ánh mắt chân thành của cô giáo khiến Emily cảm thấy có chút an toàn. 

"Cô sẽ không phán xét, đúng không?"

 cô bé ngập ngừng hỏi.

Anna gật đầu và dịu dàng nắm lấy tay Emily. 

"Cô ở đây để lắng nghe, không phải để phán xét." 

Những lời ấy như một chìa khóa mở ra cánh cửa mà Emily đã khóa kín bao lâu nay. Cô bé kể về nỗi đau khi bị bạn bè xa lánh, những lần bị gọi là "phù thủy", về sự cô đơn và khao khát có một người bạn thực sự.

Anna lắng nghe, không nói gì, nhưng ánh mắt dịu dàng và ánh sáng trong đôi mắt cô phản chiếu sự cảm thông sâu sắc. Khi Emily ngừng lại, cô Anna ôm nhẹ cô bé, như để an ủi, như để nói rằng, dù thế giới có tàn nhẫn đến đâu, cô bé vẫn xứng đáng nhận được tình yêu thương.

Ngày hôm sau, Anna mang đến lớp một cuốn sách, nhẹ nhàng đặt lên bàn Emily và nói, 

"Đây là cuốn sách mà cô yêu thích nhất, nó đã giúp cô rất nhiều. Cô nghĩ em sẽ thích.''

 Emily đón lấy cuốn sách với đôi tay run run, cảm thấy lần đầu tiên có ai đó thực sự quan tâm đến mình. Cuốn sách kể về một cậu bé lạc lõng tìm kiếm sự chấp nhận, và qua từng trang sách, Emily cảm nhận như câu chuyện ấy viết dành riêng cho mình.

Dần dần, cô Anna trở thành người duy nhất mà Emily có thể trút bầu tâm sự. Những tiết học của Anna là khoảng thời gian mà Emily cảm thấy tự do nhất. Cô giáo dạy cô cách nhìn nhận những khác biệt của mình không phải là gánh nặng, mà là một điều đặc biệt. -

"Em biết không, Emily, mái tóc đỏ của em là một món quà. Nó làm em nổi bật, như một ngọn lửa giữa thế giới này. Em không cần phải giống ai cả. Thế giới này cần những người như em."

Lời nói ấy trở thành ngọn lửa đầu tiên trong lòng Emily, sưởi ấm trái tim cô bé và thắp lên tia hy vọng nhỏ bé. Mỗi ngày đến lớp, cô đều mong chờ được thấy cô Anna, được nghe những lời khích lệ từ cô giáo, và từ từ, Emily bắt đầu tin rằng mình cũng có thể sống mà không cần thay đổi bản thân để được chấp nhận.

Cô Anna không chỉ là một người thầy, mà còn là một tia sáng trong cuộc đời tăm tối của Emily, là người đầu tiên khiến cô bé hiểu rằng mình xứng đáng được yêu thương, được chấp nhận. Và dù có khó khăn thế nào, Emily biết rằng mình sẽ không từ bỏ hy vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro