Chương 3 : Tìm kiếm một người bạn
Emily lớn lên trong cô độc, một phần do hoàn cảnh gia đình, một phần do sự khác biệt mà cô không thể nào che giấu. Ngay từ khi còn nhỏ, Emily đã luôn tìm kiếm một người bạn thật sự. Cô khao khát một người có thể thấu hiểu mình, chia sẻ những câu chuyện vui buồn, và chỉ đơn giản là ở bên cạnh mà không phán xét. Nhưng con đường tìm kiếm tình bạn đối với Emily không hề dễ dàng.
Ngày qua ngày, cô bé đến trường với hy vọng có ai đó sẽ nhận ra rằng dù khác biệt, cô vẫn là một người đáng được yêu thương. Emily tự nhủ sẽ cố gắng hòa đồng, luôn tỏ ra vui vẻ và nhiệt tình. Nhưng mỗi lần cô mở lòng, những lời nói cay nghiệt từ bạn bè lại khiến cô thêm tổn thương. Mái tóc đỏ rực của Emily trở thành cái cớ để người ta cười nhạo, đôi mắt sâu lắng của cô bị xem là u ám và kỳ dị. Những cái nhìn, những lời xì xào sau lưng đã khiến Emily trở nên dè dặt hơn.
Có lần, Emily quyết định lấy hết can đảm đến bên Lily – cô bạn cùng lớp ngồi ở dãy bàn đầu. Lily là một cô bé nổi bật trong lớp, được mọi người yêu quý vì tính cách hoạt bát và vui vẻ. Emily ngập ngừng, rồi nhẹ nhàng nói:
-"Lily, cậu có muốn chơi cùng tớ không?"
Trong thoáng chốc, Emily tưởng rằng sẽ nhận được cái gật đầu ấm áp, nhưng Lily chỉ cười khẩy và đáp lạnh lùng:
- "Cậu nghĩ ai muốn chơi với một đứa trông kỳ lạ như cậu chứ? Tớ không muốn bị dính vào mấy lời đồn đại về phù thủy đâu."
Emily sững sờ, cổ họng nghẹn lại. Đó không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy những lời ấy, nhưng mỗi lần nghe lại, cảm giác đau đớn vẫn nguyên vẹn như lần đầu. Cô quay đi, cố giấu những giọt nước mắt đang dâng trào. Thời gian trôi qua, Emily dần chấp nhận rằng, có lẽ mình sẽ mãi là người ngoài cuộc, là kẻ lạc lõng giữa thế giới này.
Không thể tìm được ai để tâm sự, Emily quay sang tìm đến sách vở. Cô thích đọc những cuốn sách nói về tình bạn, lòng dũng cảm, và những chuyến phiêu lưu đầy mơ mộng. Những nhân vật trong sách trở thành những người bạn tưởng tượng, nơi cô có thể cảm thấy mình được yêu thương và chấp nhận, dù chỉ trong vài giờ ngắn ngủi. Emily dần trở nên trầm lặng, tự nhốt mình trong thế giới của riêng mình, nơi mà cô có thể tránh khỏi sự phán xét của mọi người.
Mỗi buổi chiều tan học, khi các bạn cùng lớp tụ tập chơi đùa, Emily lặng lẽ ngồi ở một góc, dõi theo họ từ xa với ánh mắt buồn bã. Thỉnh thoảng, cô mơ màng tưởng tượng rằng mình cũng có thể hòa vào nhóm, cười đùa vui vẻ như một đứa trẻ bình thường. Nhưng rồi, thực tại lại kéo cô trở về, nhắc nhở cô rằng nơi đó không dành cho mình.
Tuy nhiên, trong thâm tâm, Emily vẫn nuôi giữ một tia hy vọng, dù chỉ là một chút nhỏ nhoi, rằng một ngày nào đó, cô sẽ tìm thấy một người bạn thật sự – một người sẽ không nhìn vào vẻ bề ngoài để đánh giá, không chế giễu cô vì khác biệt, mà sẽ nhìn thấy những điều tốt đẹp ẩn giấu trong con người cô. Người ấy sẽ xuất hiện, cô tin là vậy. Và cho đến khi ngày đó đến, Emily sẽ tiếp tục chờ đợi, giữ chặt niềm tin và mong rằng mình sẽ tìm thấy nơi mình thuộc về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro