
9
Chiều muộn, sân trường vắng dần khi tiếng trống tan học vừa dứt. Học sinh đổ ra cổng như đàn ong vỡ tổ, tiếng nói cười vang vang khắp nơi. Gió lướt qua, mang theo mùi nắng cuối ngày trộn lẫn với hương mồ hôi, hương giấy vở và cả âm thanh náo nhiệt của tuổi học trò.
Quang Hùng đứng dưới mái hiên gần cổng trường, tay đút túi, mắt dán vào điện thoại. Tin nhắn từ bố vừa gửi.
"Kẹt xe, đến trễ 15 phút nhé con."
Cậu thở dài. Không bực, cũng chẳng buồn chỉ là cảm giác nhàn nhạt, lười bước ra cổng rồi quay vào lại, nên cứ đứng đó, tựa vào cột xi măng, mặc cho dòng người lướt qua.
Bất chợt, một bóng quen quen lướt ngang tầm mắt.
Đăng Dương.
Hắn không đi ra cổng như mọi hôm. Mà lại rẽ sang con đường nhỏ bên hông dãy phòng học lối đi ra phía sau trường, nơi có bãi xe giáo viên và vài gốc phượng già.
Quang Hùng nhíu mày, không hiểu sao đôi chân lại tự động rời khỏi chỗ đứng. Không có ý rình mò, cũng chẳng phải cố tình chỉ là... tò mò. Tò mò một cách vụng về như bản năng của tuổi mười bảy.
Qua bờ tường thấp ngăn giữa sân chính và khu phía sau, Quang Hùng dừng lại. Ẩn mình sau bụi hoa giấy lưa thưa lá, cậu thấy Đăng Dương đứng đối diện một người đàn ông mặc sơ mi trắng.
Cả hai đang nói chuyện.
Không lớn tiếng, không gay gắt. Nhưng... có điều gì đó lặng lẽ, nghiêm túc.
Người đàn ông cao lớn, dáng vẻ chững chạc. Mắt Đăng Dương cụp xuống, tay nắm quai balo hơi chặt. Gió thổi, mái tóc đen rũ nhẹ sang bên.
Hắn không cười.
Không hề.
Quang Hùng không nghe được gì. Cũng không dám tiến lại gần.
Một lát sau, người đàn ông gật đầu, quay lưng đi về phía bãi xe. Đăng Dương thì vẫn đứng đó một lúc lâu, đầu hơi cúi, ánh mắt như đang nhìn vào khoảng không vô hình nào đó dưới chân.
Một cơn gió khác lướt qua. Hắn khẽ rùng mình rồi quay lưng lại.
Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt hắn bất chợt chạm vào Quang Hùng đang vội lùi lại một bước phía sau bụi cây, lòng chột dạ.
Không biết Đăng Dương có thấy không.
Nhưng hắn chỉ khựng lại một nhịp, rồi lặng lẽ bước qua.
Không gọi tên. Không hỏi. Không trách.
Chỉ là một cái lướt qua nhẹ tênh.
Nhưng với Quang Hùng, tự nhiên tim cậu lại đập hơi nhanh hơn bình thường. Cảm giác như mình vừa vô tình nhìn thấy một điều không nên thấy.
Không rõ là gì, chỉ biết... từ ánh mắt đó, cậu thấy nỗi buồn chưa từng thấy trước đây. Rất khẽ. Rất sâu.
Và Quang Hùng chợt nhận ra: có những khoảng cách không tạo ra bởi chỗ ngồi trên lớp, mà bởi những điều không ai chịu mở lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro