Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15 :

" Mày muốn biết sự thật đến vậy sao ?..."

"..."

Im lặng , bầu không khí bây giờ nặng nề hơn bao giờ hết . Thấy không có động tĩnh gì , Gray từ từ thả lỏng tay , trừng mắt nhìn cậu

" Mày hãy suy nghĩ về hành động của mày đi ! " dứt lời Gray bước ra khỏi phòng , để lại cậu với tâm trạng rối bời , câu nói của Gray đã xoáy vào tâm can của cậu , để lại nhiều dấu chấm hỏi cho bản thân cậu

Tại sao Gray không nói hết ? Gray đang giấu cậu điều gì ?.....Và cậu có đang hành động thái quá không ?...Bản thân cậu cũng không biết câu trả lời

" Tới lúc điều tra quá khứ rồi "
.
.
.

Nhìn xuống sàn nhà đẫm máu và những mảnh thủy tinh vương vãi , cậu tỏ vẻ khó chịu , hét lên :

" Virgo , lên đây mau "

Ngay lập tức , cô người hầu tóc hồng hối hả chạy lên , miệng không ngừng lẩm nhẩm hai chữ : Trừng phạt

" Lau chỗ này mau và sắp xếp lịch giúp tôi , hôm nay tôi nghỉ " cậu nói , đôi mắt đen nhìn chăm chú vào tủ quần áo sang trọng

" Nhưng...." Virgo phản bác "... Hôm nay , cậu có cuộc họp "

" Không nhưng gì hết , mau " cậu gắt lên

" Dạ " Virgo đành tuân lời cậu , lặng lẽ đi xuống dưới nhà

-----------------------------------------------------

Với đôi mắt quầng thâm như con gấu trúc , cô mệt mỏi lết từng bước tới công ty . Suy nghĩ nhiều về chuyện hôm qua , cô không tài nào ngủ được . Thiếp đi một giấc thì cái chuông báo thức khốn khiếp reng lên khiến cô phải nhanh chóng thay đồ rồi đi ngay , không có thời gian để trang điểm , ăn sáng
.
.
.
.

" Mệt thật chứ " cô hét lên rồi đảo mắt qua lại tìm một băng ghế đá ngồi đỡ để gặm khúc bánh mì vớ được trên bàn ăn mà bà Maty để lại

" Kia rồi " cô reo lên vui sướng chạy đến và yên vị trên băng ghế đá

Lục cái túi xách kế bên , cô moi ra khúc bánh mì " thần thánh " kia và gặm một miếng

Chợt những kí ức khi xưa lại ùa về , cô nhớ hồi còn nhỏ mỗi lần bị sơ Cana phạt đứng ở ngoài vườn và không được ăn sáng thì cậu luôn mon men chạy tới và đưa khúc bánh mì nhỏ cho cô . Và lần nào cũng thế , lần nào cũng bị sơ phát hiện . Thế là cả hai nghe chửi một trận tanh bành , kết quả cậu bị thế chỗ cho cô
.
.
.
.
Cười mỉm ... cô đã tự hứa với lòng mình là sẽ không khóc nữa . Yếu đuối như thế đủ rồi , đã tới lúc cô phải tự bước đi bằng đôi chân của chính mình . Nhất định như thế
.
.
.
Đoạn lắc đầu để xua tan những kí ức xưa , cô gặm nốt phần bánh mì còn đang dở . Chợt có cảm giác như có cái gì đang đặt trên đầu mình , cô ngước lên , đôi mắt nâu khẽ xao động , môi cô mấp máy

" Cậu là...."

" Lucy , đã lâu không gặp cậu..."








--------------------------hết---------------------























































"... Là tớ Loke đây "






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: