Chap 37
Một người con trai tóc vàng hốt hoảng chạy quanh bệnh viện, khi đến cửa phòng cấp cứu. Anh mới dừng lại thở dốc, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Nhìn cửa phòng cấp cứu vãn sáng đèn, tim anh lại đau thắt lại. Anh cứ đứng yên trước cửa phòng, 2 tay nắm chặt vào nhau mà run rẩy. Người con trai đó rất sợ, rất sợ phải mất đi người trong phòng cấp cứu đấy
-"Sylvia....xin em đừng có chuyện gì"
15 phút trước
Nash lái xe định đến quán rượu để giải toả thì chuông điện thoại reo lên, anh chẳng thèm nhìn là ai gọi mà ấn nút nghe. Giọng bên kia gấp gáp nói
-"Nhị ca, nhị tẩu đang cấp cứu"
*Kítttttttt*
Tiếng phanh gấp cửa xe vang lên, Nash vội cầm lấy điện thoại hét lớn:"Sao lại cấp cứu"
-"Hình như ở trong tù xích mích với bọn cùng buồng giam"
Nash không nghe gì nữa mà vội vàng quay xe lại, phóng thật nhanh đến bệnh viện. Nhưng đi được nửa đường thì xe lại bị hỏng, anh liên xuống xe chạy thật nhanh đến bệnh viện. Lúc ấy Nash chỉ nghĩ đến Sylvia. Anh chỉ mong cô đừng bị sao, thà bị cô lạnh lùng, xa cách hơn là cô....... Càng nghĩ anh càng chạy nhanh hơn, Sylvia....
---------------------------------------------------------
1 tiếng sau
Đội y bác sĩ đẩy bệnh nhân ra, Nash nhìn thấy Sylvia liền ra chỗ cô. Anh đi theo họ đến phòng vip. Khi xong việc, y tá đi ra. Nash nắm lấy tay Sylvia, nhìn gương mặt tái nhợt của cô mà đau lòng. Mắt anh bỗng lạnh đi khi thấy vết thương trên người cô, định gọi người truy xét chuyện này thì bác sĩ đằng sau cất tiếng
-"Cô ấy đang rất yếu bởi những vết thương do bị đánh đập. Đứa trẻ cũng mất luôn rồi nên chúng tôi phải nạo ra"
Nash ngạc nhiên quay lại:"Ông nói cái gì, đứa trẻ?"
-"Đúng, cô ấy có thai được 3 tháng rồi. Nhưng phần bụng bị đập mạnh nên đứa trẻ cũng mất luôn rồi. Có khả năng rất khó mang thai"
-"......."-Tin này chẳng khác gì một cú đánh chí mạng vào Nash. Bác sĩ sau khi báo cáo xong thì lặng lẽ đi ra. Nash nắm chặt lấy tay Sylvia, đầu tựa vào tay cô. Con của anh và cô, cứ thế mà mất đi. Là do anh hại cô, do anh hại con. Giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mặt anh, rơi xuống tay cô.
-"Xin lỗi, xin lỗi em, xin lỗi con, xin lỗi, xin lỗi.....hức...."
Nash liên tục nói xin lỗi, Luna đằng sau bức tường mà lòng thắt lại. Nếu không phải tại cô, Sylvia cũng không đi tù. Không phải tại cô, onii và Sylvia vẫn hạnh phúc. Không phải tại cô, con của họ đã được sinh ra rồi. Nghe tiếng xin lỗi của Nash nhỏ dần, Luna mới biết thuốc mê cô phun đã có tác dụng rồi. Cô bước vào, quỳ xuống trước giường bệnh Sylvia, dập mạnh 3 cái vào nền đất lạnh khiến trán có chút rỉ máu
-"Sylvia, tôi không thể đem lại đứa con cho cô, chỉ biết ở đây lạy cô 3 cái. Đời K tôi ngoại trừ chủ thượng chưa bao giờ lạy ai. Nay tôi nợ cô 3 ân tình, trước khi tôi chết nhất định sẽ trae đủ 3 ân tình này cho cô"
Luna nhìn Nash lần cuối rồi lấy chăn đắp cho anh. Cô hôn lên trán Nash
-"Onii,xin lỗi"
Rồi Luna nhanh nhẹn đi ra ngoài, cô không thể để ai thấy mình được. Khi cánh cửa đóng lại là lúc Sylvia mở mắt. Cô đã tỉnh từ lúc Luna đi vào, lúc thuốc mê vào thì cô đã nín thở. Sylvia thẫn thờ xoa bụng mình. Cô không hề biết tự khi nào ở đây tồn tại một sinh linh bé bỏng để giờ, cô phải chịu nỗi đau mất con này. Khó khăn quay đầu nhìn Nash, chắc chắn anh cũng rất đau lòng, mắt anh đã sưng lên cả rồi. Cô xoa nhẹ đầu Nash, nước mắt khẽ chảy xuống. Tại sao lại như vậy chứ, tại sao anh và cô phải ra nông nỗi này. Con cũng đã mất rồi, anh và cô không còn bất cứ sự liên kết nào nữa. 15' phút sau thấy Nash có dấu hiệu tỉnh dậy, Sylvia liền rụt tay lại. Khi Nash dậy là lúc thấy Sylvia đang lạnh lùng nhìn mình. Anh chưa kịp đi gọi bác sĩ thì cô đã lên tiếng
-"Anh từng nói, không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa"
-"Anh....."-Nash nhìn Sylvia, khó cất lên lời. Anh sao có thể nói cho cô biết đứa con của 2 người đã mất chứ, chắc chắn anh sẽ không nói. Anh không muốn cô đau khổ thêm chút nào nữa. Sylvia bỗng nhiên trở nên ác độc, cô xoa xoa bụng rồi nói
-"À, anh ở đây vì tiếc thương cho đứa bé trong này chưa nhìn thấy ánh mặt trời mà đã mất"
-"Sylvia.....em đừng quá đau buồn....chúng ta...."
-"Ai nói tôi buồn, tôi là người cố tình cho nó không xuất hiện trên đời này thì sao tôi phải buồn"-Sylvia lạnh lùng nhìn thẳng vào Nash nói, lời lẽ cay độc mà nói với anh. Nash ngạc nhiên nhìn Sylvia, tim lại nhói lên....cô...thực sự nhẫn tâm thế sao. Sylvia bỗng nợ nụ cười khỉnh
-"Nash Dragneel, nên nhớ mạng anh là của tôi, mạng con anh cũng là của tôi. Tôi muốn anh sống thì anh phải sống, tôi muốn anh chết thì anh phải chết. Con anh cũng vậy"
Có cái gì đó đang đâm thẳng vào tâm trí anh, và còn đâm thẳng vào tim nữa. Anh cứ đứng trơ đấy sau khi nghe câu nói của Sylvia. Sylvia đáy lòng run lên, Nash mau ra khỏi đây đi, em sắp trụ không nổi rồi. Bỗng Nash tiến gần đến Sylvia, anh ôm nhẹ cô. Giọng đau khổ nói
-"Đúng, mạng anh là của em, con anh cũng là của em"-Anh không dám nói đứa bé là vô tội, bởi cô sẽ càng nói lời cay độc hơn nữa. Sylvia mặc Nash ôm, cô lạnh lùng nói
-"Hiểu rồi thì cút đi, tôi không muốn thấy mặt anh"
Nash gật đầu buông cô ra rồi ra ngoài. Khi Nash đóng cửa lại cũng là lúc lí trí cuối cùng của Sylvia mất đi, cô khóc nức nở trong phòng, tiếng khóc xé cả tâm can. Con cô mất rồi, tương lai cô cũng mất rồi và cô cũng mất anh rồi. Con cô....ở đấy chắc nó lạnh lắm, nó.... Có cần cô đi theo không
---------------------------------------------------------
2 tiếng trước
Khi Sylvia đã kiệt sức mà ngất đi, ông chú kia mới kêu dừng lại. Ông ta đưa một kim tiêm cho thuộc hạ
-"Tiêm cho nó đi"
-"Vâng"
Thuộc hạ mới cầm kim tiêm lên thì cánh cửa bị đạp ra. Luna bước vào lạnh lùng nhìn ông chú nhà Fullbuster
-"Ông là đang làm gì"
Ông chú nhà Fullbuster thấy Luna khẽ đổ mồ hôi, bây giờ ông mang theo ít người nên đấu không lại con bé này. Ông chú đó cười nói
-"K, cháu đến thăm ta à"
Luna lạnh lùng nhìn ông ta rồi ra hiệu cho 2 người kia cởi chói cho Sylvia. Luna lên tiếng
-"Cô ta mà bị gì, ông và anh em của ông bồi táng cùng đi"
-"K, ta là người đã cứu chủ thượng của ngươi, ngươi không thể làm thế được"-Hắn lo sợ lên tiếng, nhìn là biết con bé kia chắc chắn chết rồi. Luna chỉ nở nụ cười tàn ác
-"Ngươi nghĩ.....chủ thượng vì ngươi mà bỏ rơi ta, giết ta sao. Ngươi lầm to rồi. Đi giết 2 người đã đập Sylvia Fullbuster cho ta"-Nói rồi Luna đi ra ngoài, đưa Sylvia đến bệnh viện
-"Vâng"
Ông chú khuỵ hẳn xuống, K nói đúng. Cô ta rất quan trọng với tên kia, nếu chọn giữa hắn và cô ta. Tên kia sẽ chọ cô ta. Ông chú chỉ biết run run chỉ thị người bên cạnh
-"Mau, mau đi theo xem Sylvia Fullbuster còn sống không. Nếu có tin của bác sĩ là đã chết phải nói ngay với ta, biết chưa"
-"Vâng"
Luna vội đưa Sylvia lên xe đến bệnh viện, lúc đó Sylvia hơi mơ màng mà nhìn người đã cứu mình. Là một người tóc dài, mặc đồ đỏ. Cô.....nhất định sẽ báo đáp người này, nhất định
---------------------------------------------------------
Ngoại trừ Nash thì không ai biết chuyện Sylvia đang nằm viện. Storm thì đang dốc toàn lực cho công ti, còn Rin thì dốc toàn lực đi giảm án cho Sylvia. Bỗng điện thoại reo lên, Rin bắt máy
-"Alo"
-"Rin, cậu nhớ tôi từng nói cho tôi mượn bộ đồ của Luna trước lúc tai nạn không"
-"À tôi tìm thấy rồi, đang ở kho. Cần gấp lắm không"
-"Cần. Cô ấy sắp đi rồi"-Câu cuối cùng Reiki nói nhỏ lại dần
-"Vậy tôi mang sang cho anh, tiện hỏi anh tìm cho tôi một người"-Rin cũng không quan tâm câu cuối mà trả lời
-"Được"
Nói rồi Rin cúp máy, lên kho lấy bộ đồ của Luna được cất cẩn thận trong một hộp gỗ. Anh lên xe rồi phóng thẳng đến chỗ Reiki. Trước khi đi anh có nhắn tin cho Storm
*Em tìm được người giúp Sylvia rồi, em mang đồ cho Reiki rồi sẽ cùng anh ấy tìm người*
*Đưa gì cho Reiki vậy*
*Quần áo Luna, cái bộ Luna mặc lúc tai nạn*
Thấy Strom không rep nữa Rin vất điện thoại vào sau xe mà không hề hay biết máy anh rung liên tục tin nhắn của Storm
*Rin, đừng đưa đến*
*Rin, em đến đâu rồi*
*Rin.....*
*Rin, sao em không trả lời*
*Rin.....*
Cứ thế Rin phóng thẳng đến nhà Reiki mà không hề biết sau đó, rắc rối sẽ lại đến với mọi người
---------------------------------------------------------
Tại biệt thự nhà Dragneel
Nashi xách vali đi vào, Lisa bên ngoài khoanh tay giọng mỉa mai nói với cô
-'Biết đường mà về à, không cần gia đình nữa à"
-"......."
-"Ngẩng cái mặt lên, đừng để tao khó chịu"
Nashi nghe lời ngẩng mặt lên, Lisa ném hành lí của Nashi ra ngoài
-"Nhìn mặt mày đã thấy khó chịu, mau chuẩn bị rồi đi gặp bố mày. Nói với bố mày là mày đang cần 10 tỷ"
Nashi ngạc nhiên:"Tại sao lại cần số tiền nhiều như thế"
-"Dạo này biết cái lại rồi à"-Lisa tát Nashi một cái,khiến một bên má cô đỏ ửng lên. Nash nuốt nước mắt vào trong, cô nói nhỏ
-"Con biết rồi"
-"Còn không mau đi"
Nashi đi lên lầu, vào phòng của mình mà gục xuống khóc. Nghe mọi người kể, mẹ anh Nash là một người phụ nữ vô cùng hiền lành thương yêu anh, chưa ai mang một nét đẹp tựa thiên thần như cô ấy cả. Vậy tại sao mẹ cô lại như một con ác quỷ vậy, lúc nào cũng hăm he đánh đập cô. Giá như.....cô là con gái của dì Lucy.....thì tốt biết mấy. Cô sẽ có anh, có chị, có một người mẹ hiền hậu. Nhưng....tất cả chỉ là giá như
Xin lỗi các bạn nhé, do nhà mình có một số việc nên tuần này mình chỉ ra 1 chap. Tuần sau mình sẽ bù cho các bạn ạ
Rất xin lỗi vì sự bất tiện này, để các bạn chờ mà chỉ ra đc 1 chap ><
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro