Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17

Sau một buổi lê bước khắp nơi, cuối cùng Lucy dừng chân dưới một tán cây to rộng bao phủ cả một khoảng đất bên dưới. Cô cũng không biết chỗ này là chỗ nào nữa, chỉ biết là cô đã chạy rất xa so với nhà mình, rất xa so với hiện thực đầy đau khổ đó. Lucy ngước mắt nhìn lên bầu trời, từng giọt mưa rơi xuống phủ đầy gương mặt vốn đã ướt đẫm nước mắt. Phải làm sao đây? Làm sao để thoát khỏi sự đau đớn này? Lucy nhắm mắt lại, tựa đầu vào thân cây, cố tìm cho bản thân một thoáng bình yên nhưng lại vô tình ngủ thiếp đi trong mưa. Thân cây khá gồ ghề, cô ngủ không thoải mái lắm, cứ trăn trở không yên. Đầu cô cũng từ từ trượt xuống, chỉ còn chút xíu nữa là chạm đất nhưng may mắn đã có một bàn tay rắn chắc đỡ lấy rồi đưa vai cho cô tựa vào.

Natsu *chau mày*: thật là, sao em không biết chăm sóc bản thân như vậy chứ.

Natsu đưa tay giúp Lucy vén mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt, môi nở nụ cười hiền. Cậu đã tìm cô suốt ngày nay, đã đến tất cả những nơi cô có thể đến, đi hết mọi con đường cô có thể đi, cuối cùng lại thấy cô ngủ ở đây. Cô gái mà cậu ngày đêm nhớ thương đang ở ngay trước mắt nhưng sao lại mong manh quá, cứ như cô có thể lập tức biến mất khỏi tầm mắt cậu một lần nữa.

Natsu: đồ ngốc như em, anh phải làm sao với em đây.

Lucy cựa mình, hàng mi cong dài khẽ động đậy nhưng rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ. Natsu thở phào nhẹ nhõm, cậu đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai nhỏ đang run lên vì lạnh rồi nhanh chóng tháo chiếc khăn choàng vảy rồng của mình choàng lên cho cô, vẻ mặt lo lắng có chút trách móc lộ rõ. Cảm thấy có chuyển động, Lucy từ từ mở mắt dậy. Vừa nhìn thấy Natsu bên cạnh, cô vội vã lùi ra sau mấy bước rồi hoảng hốt đứng lên bỏ chạy.

Natsu: khoan đã Lucy.

Lucy giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục chạy về phía trước. Natsu vội bay lên trước mặt chặn cô lại.

Natsu: em bình tĩnh lại có được không? Nghe anh nói đi Lucy.

Phía trước bị chặn, Lucy liền quay người chạy về phía ngược lại. Bây giờ trong lòng cô đang rất hoảng loạn, chỉ có thể nghĩ đến việc chạy trốn, tránh mặt... Cô chỉ vừa mới thoát khỏi cơn hoảng sợ không lâu, cô không muốn lại tiếp tục bị dìm sâu vào tuyệt vọng và sợ hãi nữa. Không muốn, cô không muốn...

Natsu: ANH BIẾT HẾT MỌI CHUYỆN RỒI

Bước chân của Lucy đột ngột dừng lại, cô chầm chậm xoay đầu nhìn Natsu. Ý của Natsu là sao? Cậu ấy đã biết chuyện gì? Chẳng lẽ... Thấy Lucy có phản ứng, Natsu vui mừng tiến lại gần hơn về phía cô. Có vẻ như cuối cùng cô cũng đã bình tĩnh nghe cậu nói.

Natsu: Erza đã nói ra hết mọi chuyện rồi, em đừng trốn chạy nữa. Em làm như vậy không phải để bảo vệ anh, em đang làm khổ cả hai chúng ta có biết không?Lucy rưng rưng nước mắt. Natsu biết tất cả rồi sao? Không thể như vậy được. Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô được nghe những lời này từ Natsu. Đang làm khổ cả hai sao? Tại sao lại như vậy?

Natsu: Lucy, em trở về đi có được không? Anh rất nhớ em. Mỗi ngày anh không được ở bên cạnh em, không được nắm lấy tay em, không được nhìn thấy nụ cười của em, anh không thể sống như vậy được nữa, anh không thể sống thiếu em Lucy, em có hiểu không?

Tất nhiên là cô hiểu chứ, cô hiểu rất rõ vì mỗi ngày cô cũng rất nhớ cậu, nhớ ánh mắt tinh nghịch, nhớ nụ cười hồn nhiên, nhớ cả vòng tay ấm áp của cậu, chỉ là cô không ngờ cậu cũng có cảm giác này... Vậy là, sau tất cả mọi chuyện đã làm, cô vẫn không thể đem lại cho người cô yêu cuộc sống hoàn hảo như những gì cô mong muốn. Tại sao? Chẳng lẽ bao lâu nay... cô đã sai. Natsu từ từ tiến lại gần, từng bước từng bước chạm vào trái tim đang phân vân của Lucy.

Natsu: trở về bên anh nhé, để anh có cơ hội yêu thương bảo vệ em, bảo vệ tình cảm của chúng ta, anh sẽ không để em chịu khổ nữa. Hãy tin anh Lucy, anh yêu em.

Những giọt nước mắt nhanh chóng xuất hiện, lăn dài trên mặt Lucy rồi hòa cùng nước mưa liên tiếp rơi xuống.

Rầm...

Tiếng sấm vang lên mang theo những tia sét xoẹt ngang bầu trời. Lucy vội vàng bịt tai lại. Không phải vì cô sợ những tia sét kia mà vì mỗi một lời Natsu nói ra như những tia sét đang đánh thẳng vào trái tim cô. Cảm giác đó... rất đau, rất đau... nhưng đồng thời cũng rất ấm áp. Tình yêu sao lại khắc nghiệt như thế, cho con người đau đớn trước sự ngọt ngào, chân thành làm rung động trái tim yếu ớt đang khao khát yêu thương.

Rầm...

Thêm một tia sét từ trên trời giáng thẳng xuống, đánh trúng vào cái cây cách Lucy không xa. Thân cây bốc cháy rồi nhanh chóng ngã xuống về phía cô. Lucy ngỡ ngàng không kịp chạy đi, vẫn còn đứng chôn chân ở đó, nhắm mắt lại chấp nhận mọi việc sắp diễn ra. Từ xa, một bóng người lao đến không chút do dự bao bọc cơ thể cô, dang rộng đôi cánh che chở, bảo vệ cô khỏi thân cây đang ngã xuống, mang theo giọng nói ấm áp quen thuộc thì thầm vào tai cô.

Natsu: đừng sợ, anh ở đây.

Trong một khoảnh khắc, mọi thứ như ngưng đọng trước đôi mắt nâu đang mở to. Lucy chỉ có thể cảm nhận được sự ấm áp, an toàn từ vòng tay rắn chắc đang ôm lấy cô và cả sự giày xé từ trái tim chính mình. Cả thân người Natsu hứng chịu thân cây ngã xuống nhưng cậu không hề cảm thấy hối tiếc vì trong tay cậu đang ôm chặt một người con gái, người con gái mà cậu yêu thương suốt đời. Vì cô, nếu có phải đánh đổi mạng sống này, cậu cũng không có gì nuối tiếc. Tiếng âm thanh đổ ngã vang lên, Lucy không hề cảm thấy được gì, chỉ thấy được dòng chất lỏng đỏ tươi từ đỉnh đầu cô chảy xuống. Là... máu sao? Cô không hề bị thương, cũng không cảm thấy đau, vậy máu này là... của Natsu sao? Vòng tay ấm áp ôm lấy cô trở nên lỏng dần rồi mất hẳn, hơi ấm bao bọc lấy cô cũng theo đó mà biến mất, Natsu ngã xuống nền đất lạnh lẽo nhưng trên môi vẫn cố nở một nụ cười. Máu từ người cậu tuôn ra, hòa theo nước mưa chảy thành dòng trên mặt đất, len vào tay Lucy. Bàn tay cô đã lạnh càng thêm lạnh, trái tim đã đau càng thêm đau. Natsu yếu ớt đưa tay nắm lấy tay Lucy rồi áp vào má mình, cố níu lấy hơi ấm từ bàn tay lạnh buốt của cô.

Lucy *hét lên*: NATSU...

Natsu *thều thào*: em... em nói được rồi... tốt quá...

Lucy: anh phải cố lên, anh sẽ không sao đâu...

Natsu: hứa với anh... đừng rời xa anh nữa, có được không?

Lucy *khóc nức nở*: được được Natsu, chuyện gì em cũng hứa với anh hết.

Natsu cười, đôi mắt mệt mỏi cũng khép chặt, mang theo nụ cười hạnh phúc của cậu đi mất.

Lucy: Natsu anh tỉnh dậy đi. Em còn rất nhiều chuyện muốn nói với anh. Đừng đùa nữa Natsu, em sẽ khóc đấy. Anh tỉnh dậy đi mà.

Dù có cô kêu cách mấy vẫn không hề có ai đáp lại. Tiếng sấm một lần nữa vang lên làm lu mờ tiếng hét thất thanh của cô gái nhỏ đang ôm chặt lấy chàng trai loài rồng.

Lucy *gào khóc*: đừng như vậy mà, đừng bỏ rơi em. Natsu anh đừng bỏ em lại, em không thể mất anh. Em sai rồi Natsu, em có lỗi với anh, Natsu anh tỉnh dậy đi, em sẽ không bao giờ rời xa anh, em xin lỗi Natsu.

Bàn tay cô dịu dàng vuốt ve gương mặt Natsu, nước mắt đang rơi lã chã. Lucy ngẩng mặt lên nhìn về phía trước, đâu đó trong làn mưa dày, vương quốc Dragola thấp thoáng hiện lên.

Lucy: cố lên Natsu, em sẽ đưa anh về lâu đài, anh sẽ không sao nữa. Cố lên nhé.

Mưa rơi ngày càng nặng hạt, từng giọt từng giọt như táp thẳng vào mặt Lucy, cả người cô run lên theo từng cơn gió thổi qua lạnh buốt da thịt nhưng không sao, cô còn một việc quan trọng hơn, cô nhất định phải cứu Natsu, nhất định phải dìu cậu về đến lâu đài Dragola, nhất định... Trong làn mưa đang bao phủ khắp nơi, Lucy lê bước chân nặng nề từng bước từng bước tiến về phía trước, dù có vấp chân nhiều lần nhưng cô vẫn kiên trì đi tiếp. Cả người cô không còn chút sức lực nào cả, đôi chân quỵ xuống trên nền đất ẩm ướt, tay lần theo những thân cây dùng hết sức lực còn lại đứng lên, đi được vài bước rồi lại ngã xuống, cứ như thế cho đến khi bóng dáng sừng sững oai nghiêm của lâu đài Dragola dần hiện rõ.

Lucy: chúng ta đến rồi... đến rồi... anh sẽ không sao đâu Natsu. Em làm được rồi...

Lucy cùng Natsu ngã xuống, cô đã không thể cử động được nữa, chân cô đang đau nhức tê dại, toàn thân run lẩy bẩy. Mọi thứ trước mắt cô mờ dần...

"đừng sợ, anh ở đây...

Hãy tin anh Lucy, anh yêu em..."

—————————————————————————————-

Sorry nha chap này hơi ngắn một chút, chap sau sẽ dài hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: