Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17:Người tin ai


Tớ mới ra oneshort nalu, các cậu vào đọc ủng hộ nha. Cảm ơn nhiều.
------------------------------------------------------
Hoàng Thượng đang đứng trước Thiên Lao của hoàng cung, Người chần chừ không muốn vào, có lẽ Người sợ, khi vào đó sẽ nhìn thấy cảnh không nên nhìn. Biết là nếu không gặp lần này thì cũng có lần sau, Người lệnh cho lính canh mở cửa, bước vào nơi ô uế hôi hám kia.

Đúng như với tên gọi của nó, nhà lao của Hoàng Cung mà lại dơ bẩn, hôi hám không thể chịu nổi, mùi máu tanh sặc lên ở khắp nơi, dự là khổ cho ai sống ở đây. Thương thay cho cô, dại dột làm sao để bản thân phải vào nơi này chứ.

Lính canh đưa Người đến căn phòng đang giam giữ cô. Đứng ở bên ngoài nhìn vào, Người nhìn thấy một người con gái quen thuộc, gần gũi với mình hằng ngày ở nơi này.

Cô gầy gò, nheo nhóc đi rất nhiều, máu ở trên bộ quần áo của nhà lao rất nhiều, nó nhuộm bộ đồ màu trắng thành màu đỏ tươi, nhìn cũng phải thấy sợ. Chắc chắn cô đã bị tra tấn rất dã man, ai lại giám mạnh tay với cô như vậy.

Như cảm nhận được mùi hương quen thuộc, cô quay người lại nhìn xem là ai, đúng như dự đoán của cô, là Người,Người đã trở về, chắc là Người đã nghe chuyện nên mới đến đây, cô thật sự không muốn Người nhìn thấy mình trong bộ dạng như thế này chút nào.

- Người về rồi sao

- Chuyện này là sao, sao nàng lại làm vậy

- Lại là câu hỏi đó, ta thật sự không hiểu, ta giết tiểu Công Chúa đó sẽ được lợi gì

- Ý nàng là nàng không giết con bé

- Đúng, ta không cần Người tin ta nhưng sự thật là như vậy

- Chứng cứ rành rành ra đó, hỏi làm sao để ta tin lời nàng nói đây

- Không tin ta thì Người đến đây để làm gì

- Ta muốn nghe nàng nói sự thật

- Sự thật, ta đã nói cho các người sự thật rồi, là ta không có giết tiểu Công Chúa đó.

- Nàng không còn lời nào khác sao

- Nếu đến để nghe thêm câu gì từ ta thì xin Người về dùm cho, ta không có gì để nói hết

Người không nói thêm lời nào mà quay lưng bước đi, thật đáng hận, bản thân Người không muốn tin là cô giết bé con kia, nhưng chứng cớ rõ ràng làm sao để không tin đây, Người muốn đến nghe lời xin lỗi của cô, muốn cô xin tha, để Người có cơ hội tha lỗi cho cô, nhưng bây giờ chắc không được nữa rồi, Người đã bỏ mặc cô, Người không tin cô mà đi tin lũ người kia.

Cô vì sao đã biết hung thủ là ai mà không nói cho Người biết, có phải cô muốn Người tự tìm ra sự thật không, Người đã hồ đồ trong việc này rồi tại sao cô lại để Người tự giải quyết như vậy. Sau này nếu có tìm ra sự thật, Người sẽ trách ai đây, tự trách bản thân vì đã quá ngu ngốc hay sao.

Sự việc rồi sẽ đi về đâu vì sự cố chấp của hai người, một bên là đã biết sự thật mà không nói, một bên là nghe từ một phía mà không chịu tìm xem thực hư sự việc ra sao, Hoàng Thượng anh minh sáng suốt ngày nào đâu rồi, sao không ngồi ngẫm nghĩ một chút sẽ biết ai là kẻ có tội, ai là kẻ bị oan, sao lại hồ đồ như vậy. Cô làm như vậy cũng có lí do riêng, nhưng như vậy có quá nguy hiểm cho tính mạng của mình không.

Cô đang chơi một ván cờ nguy hiểm, nếu cô cứ im lặng như vậy, e rằng sẽ không giữ được tính mạng đến khi chân tướng sự việc được vạch trần.

Người về rồi, không biết Người sẽ xử lý cô ra sao đây, chém đầu để làm gương cho các nữ nhân khác, hay là nhốt vào Cung nào đó một mình để cô đơn đến chết. Cách nào cũng là tra tấn tinh thần của cô, giết có lẽ sẽ nhẹ nhõm, nhưng đến khi mọi người biết sự thật thì lúc đấy cô đâu còn sống, giải được oan cho cô thì mối nhục ấy cũng đã ám vào người cô rồi.

Nếu sau này Người không truy cứu về vụ án này, thì lúc đó cô sẽ ra tay giúp Người nhận ra thực hư sự việc chứ. Chuyện một Công Chúa bị sát hại, sao mọi người có thể dễ dàng tin từ một phía như vậy, không ai chịu suy nghĩ một chút sao, có ai ngu mà giết người vào ban ngày vậy không, về sau mọi người rồi sẽ phải hối hận, vì đã vô tình bỏ qua một chi tiết quan trọng như vậy trong vụ án.

----------------Tạm biệt cái hỉ-------------

Tớđã giao nick cho chị kia rồi, nên xin các cậu đừng bỏ fic, tớ đảm bảo chị ấy viếthay, nên bỏ là uổng đấy.


�����������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro