Chương 1: Giáng sinh
DINH DONG DINH
-"A..."
Tiếng chuông reo vang từ nhà thờ vọng tới khiến cậu giật mình tỉnh giấc, cậu đã nằm ngủ quên trên một chiếc bàn ăn gỗ, phủ một lớp khăn trải bàn màu đỏ, trên chiếc bàn ấy bầy rất nhiều món ăn cho mùa giáng sinh nhưng sớm đã bị nguội lạnh. Xung quanh căn nhà được trang trí vài họa tiết hoa tuyết xinh xắn, nhưng đèn trong nhà đã tắt từ lâu nên có cảm giác nơi này khá u ám, những ngọn nến trên bàn cũng đã cháy hết từ lúc nào. Chỉ có ánh đèn ở ngoài cửa sổ chiếu vào khiến nơi này huyền huyền ảo ảo. Có lẽ cậu đã chuẩn bị bàn ăn và những ngọn nến này để chờ ai đó về ăn giáng sinh cùng.
Cậu chàng mệt mỏi nhìn xung quanh căn nhà rồi theo thói quen cầm lấy điện thoại xem thông báo, có khá nhiều người nhắn cho cậu, nội dung đại khái là chúc mừng giáng sinh. Trong đó có tin nhắn của một người hiện lên khá nổi bật vì biệt danh của người ấy.
Chồng yêu <3
-<Hôm nay anh bận tí việc trên bệnh viện, không ăn giáng sinh với em được rồi. Xin lỗi em nhé, anh sẽ bù cho em sau>
-<Không có gì đâu, anh cứ làm việc đi, em không bận tâm đâu~>
-<Ừm, thế nhé>
-<Vâng>
Đôi mắt tím như hoa oải hương đang sáng rực trước ánh đèn điện thoại, thì liền tối lại khi ánh đèn ấy biến mất. Cậu đặt chiếc điện thoại xuống bàn, bật đèn lên rồi bắt đầu dọn dẹp mớ thức ăn kia, cậu chẳng có buồn đâu, chẳng có đâu...
Lạch tạch
Dặn lòng là không được khóc, không được tủi thân nhưng cứ càng kiềm nén là nó càng tuông ra, giọt nước mắt lăn dài trên má cậu rồi đọng lại một lúc ở cằm sau đó rớt trên mu bàn tay trái có một miếng băng gạt to, cậu bị bỏng vì chuẩn bị buổi tối cho ai đó, dù bị rất đau nhưng cậu vẫn cố làm cho xong nhưng giờ hắn còn không về thì lấy gì mà nhìn và ăn tới đồ cậu nấu.
Cậu và hắn cưới nhau đã được năm năm rồi, đáng lẽ phải quen với việc hắn bận công việc mà không ở bên cậu được. Nhưng cậu thật sự không chịu nổi nữa, những dịp lễ khác hắn cũng hứa sẽ ở bên cậu nhưng rồi lại hủy hẹn vào phút chót vì lí do công việc ấy. Còn có hôm cậu bị bệnh sốt cao phải nằm ở nhà dưỡng bệnh, hắn còn chả hay biết ấy chứ đừng nói là quan tâm cậu.
Cậu chán nản mà rửa đống bát đĩa kia, sau khi rửa xong thì bỏ chiếc tạp dề xuống rồi lấy chìa khóa và điện thoại đi ra ngoài. Nếu hôm nay không có hắn ở bên thì cậu sẽ tự đi chơi một mình vậy.
Cậu tung tăng đi trong giữa phố phường đông nghẹt người, đôi mắt vì những giọt lệ lúc nãy vẫn còn có chút đo đỏ nhưng vẫn toát lên vẻ tươi sáng. Dừng lại bên sạp bán hoa, nhìn vào những bông hoa ấy một lượt, cậu khẽ tiến lại gần một bông hoa có sắc tím tuyệt đẹp, đôi mi nặng trĩu hạ xuống che gần hết đôi mắt biểu hiện rõ cho việc cậu đang buồn nghĩ về cái gì đó.
-"Nó gợi cho cháu kí ức gì à?"
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên khiến cậu hơi giật mình, chỉ là một bà lão tầm cỡ bảy mươi, tám mươi tuổi.
-"À vâng, khá nhiều là đằng khác, haha, bà là chủ sạp hoa này đúng không ạ, cháu mua bó hoa này ạ."
-"Ừm, để ta lựa cho con những bông hoa tươi nhất nhé."
-"Vâng, cháu cám ơn ạ."
Bà lão đứng lựa những bông hoa ấy một hồi, rồi đem gói chúng lại sau đó đưa cho cậu, cậu đưa tiền cho bà sau đó rời đi.
Vừa đi cậu vừa nhìn vào đóa hoa oải hương trên tay, chúng rất thơm, màu lại còn rất đẹp, đôi mắt của cậu nhìn bó hoa ấy một cách vui vẻ. Sau đó cậu tấp vào một tiệm cafe nhỏ gần đó, tiệm cafe này làm bằng gỗ nên từ bên ngoài nhìn vào thì nơi này khá ấm cúng, nhưng có vẻ đã đóng cửa rồi.
Leng Keng
Cậu đẩy nhẹ cánh cửa gỗ nâu sẫm ấy, nhìn lén vào, bên trong có một chàng thanh niên đang đứng ở quầy nhìn vào cái gì đó trên quầy, y có mái tóc bạc được vuốt ngược lên, đôi mắt màu hổ phách mơ hồ nhìn thứ trên bàn.
-"Này, Anh tính không nhận khách hả Murad!?"
Chưa kịp đợi cậu cất lời, người nào đó đã nói trước. Người đó gõ vào đầu chàng thanh niên kia nghe một cái cốp rõ là đau. Thanh niên kia cũng ôm đầu rồi để ý đến cậu, xong thì xin lỗi cậu rối rít, người kia thì đứng kế bên khoanh tay lại lắc đầu chán nản. Đây là Murad và Tulen, chàng trai bị gõ đầu kia là Murad, y là giáo viên của một trường tiểu học, còn người gõ là Tulen, là chủ tiệm cafe này. Hai người họ đã cưới nhau từ sau khi học xong cấp ba. Lí do vì sao cậu biết thì là vì cậu chơi thân với Tulen từ hồi cấp hai, kể ra thì họ đến với nhau được cũng hay. Tulen lúc mới gặp Murad thì đã thấy ghét y rồi, nhưng dần dà được Murad tán tỉnh thì cũng mở lòng rồi đến với nhau. Tulen rất hay bắt nạt Murad, nhưng vì lí do nào đó mà y chẳng bao giờ phản kháng lại. Tulen có hỏi thử nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu cười khổ từ y. Có thể là nợ duyên từ kiếp trước chưa trả được nên kiếp này trả.
Tulen bảo cậu ngồi xuống ở một cái ghế gần quầy và hỏi cậu uống gì, sau khi gọi xong thì một lúc sau anh đem ra, Murad từ lúc nãy đã được anh nhờ dọn lại bếp sau quán, chàng ta khá vâng lời mà làm ngay. Nhìn chồng người ta thì thấy ham, còn chồng mình thì suốt ngày công với chả việc. Tulen ngồi đối diện cậu cũng nhận ra ánh mắt chán nản ấy, anh chỉ biết vỗ lấy vai đứa bạn thân của mình mà an ủi.
-"Ly dị đi cho lành."
-"..."
Phải, đó là an ủi đó. Cậu khẽ lắc đầu rồi cười khổ, anh từ bé đã không biết an ủi người khác thế nào cho phải, nhưng vẫn cứ thích 'an ủi' người khác thôi. Tuy lời nói anh tuông ra nghe có vẻ khó nghe, nhưng nếu giao tiếp nhiều với anh thì sẽ hiểu được tấm lòng của anh thôi.
-"Haiz, xin lỗi vì đến vào lúc mày chuẩn bị đóng cửa tiệm nhé."
-"Không sao, chỉ cần đó là mày, muốn tới lúc nào thì tới, nếu tao có ở đó thì tao sẽ tiếp đón."
Trong một mùa giáng sinh lạnh lẽo, không có chồng kề bên mà nghe được câu này của bạn thân đúng là quá đã. Cậu cười với anh, khẽ nắm lấy cốc cacao âm ấm phù hợp để uống trong dịp lạnh giá, một hơi dốc cạn.
Sau đó cậu mua thêm một cái bánh nhỏ rồi tạm biệt hai vợ chồng. Hôm nay cũng không tồi tệ lắm nhỉ, cậu một tay cầm hộp bánh, một tay cầm bó hoa tung tăng trên đường trông rất là yêu đời. Nhưng nhịp chân của cậu bỗng chậm lại rồi đứng hẳn lại, đôi đồng tử của cậu co lại, đôi môi mấp mấy không nên lời. Hắn nhìn cậu, cậu nhìn hắn...và...cô gái mà hắn đang ôm eo.
-"A..."
Cậu lùi ra sau, hắn cũng buông người kia ra rồi tiến lại gần cậu, miệng hắn nói gì đó nhưng cậu lại không nghe rõ, tai cậu bị ù đi nên chẳng thể nghe thấy gì cả.
Cậu quay lưng lại chạy thẳng lên phía trước, cậu không muốn đối mặt với nó ngay bây giờ. Cậu phải làm sao đây, hắn ngoại tình đó sao? Không phải đã hứa chỉ yêu mỗi cậu sao?
Cậu cắm đầu cắm cổ mà chạy, đôi mắt bắt đầu nhòe đi vì nước mắt, cậu không thể thấy rõ con đường nữa. Nó cứ mờ mờ ảo ảo, tai cậu vẫn không nghe được gì ngoài tiếng ù ù
Cứ cắm đầu chạy, đôi mắt nhòe nước khiến cậu không nhận ra là mình chạy ra đến xa lộ rồi, chạy thẳng về phía trước, không để ý đến xe ngoài đó đang chạy rất ẩu, để rồi...
RẦM
-"Ư..."
Khi hắn hớt hải chạy đến nơi thì đã quá muộn, cậu bị một chiếc xe hơi đâm phải, máu từ đầu cậu bắt đầu chảy ra, những lọn tóc đen bị bết lại vì máu, cánh tay cũng vì cà sát với mặt đường nên cũng chảy không ít máu, thắm vào những nhánh hoa oải hương, chiếc bánh ngọt thì đã nằm yên một chỗ và hòa vào với đất và máu.
Hắn ôm người cậu mà hoảng loạn lấy điện thoại ra gọi cho cấp cứu, gì thế?, lúc nãy còn ôm người khác, bây giờ lại lo cho cậu. Hắn bị đa nhân cách à...?
Gọi cho cấp cứu xong thì hắn quay ra ôm lấy cậu, thủ thỉ rằng sẽ không sao đâu. Hắn khẽ xoa lấy đầu cậu một cách nhẹ nhàng, đôi mắt đỏ như viên ruby của hắn đang lấp lánh trong màn đêm chỉ có vài ánh đèn đường và đèn của những hàng quán xung quanh chiếu vào. Hắn khóc sao? Khóc vì cậu à...? Cậu chỉ nghĩ rằng trước giờ hắn chỉ lo cho công việc thôi chứ...?
Đôi mắt của hắn là thứ khiến cậu cố gắng đến giờ, mỗi lần nhìn vào nó thì cậu lại có cảm giác ấm áp, như trong đêm giáng sinh ấy vậy...
Mọi người xung quanh cũng xì xào bàn tán khá nhiều, người thì tiếc thương cho đôi tình nhân, người thì trách móc tên lái xe cẩu thả. Cậu nghe tiếng được tiếng không, đầu cậu đau như búa bổ, mắt cũng đã mệt mỏi chỉ có thể mở hi hí rồi cũng dần dần khép lại...
°Ú ù, tôi cumback rồi. Này là NakZep nhó, đáng lẽ Nak kèo dưới cơ, nhưng mà Zephys đổi ngoại hình nhìn kèo bot thật sự nên đổi :)). Nhưng mà vẫn lấy ngoại hình cũ của Zephys nhé, tóc là tóc đen, mắt tím.
•NakZep trong phần truyện này không liên quan gì đến NakZep trong phần truyện của MurTul đâu nha.
•Ngoại hình cặp chính thì là tóc và mắt của skin mặc định nhó.
°Lịch đăng là nào viết xong thì có chap nha 😀☕😀😉.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro