Rung động.
Đã mấy ngày Nakroth chưa ăn gì. Từ hôm trở về từ núi lửa, anh tự nhốt mình trong phòng, chẳng chịu gặp ai, chẳng nói 1 câu nào. Butterfly thấy vậy cũng rất lo cho anh, nhưng chẳng thể nào đến gần anh được. Mỗi lần mở cửa phòng là Nakroth lại đuổi Butterfly ra. Đêm đó, tiếng của kính vỡ loảng xoảng phát ra từ phòng Nakroth. Butterfly mở cửa chạy vào thì cô hoảng hốt khi thấy một người mặc giáp đen. 2 con mắt vàng óng. Trên tay là 2 thanh đao bán nguyệt vàng giống của Nakroth. Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào hiện dõ những luồng sát khí từ đất bay lên. 1 luồng khí không giống như những tên khác. 1 luồng khí của ánh sáng mặt trời. Butterfly điềm tĩnh nhận ra thanh đao trên tay đó chẳng phải ai khác đó là của Nakroth :
- Nakroth, anh sao vậy, sao anh lại có bộ giáp đó.
Nakroth nhìn Butterfly :
- ngươi là ai ?
Butterfly ngạc nhiên khi Nakroth, người mà cô chăm sóc bấy lâu nay lại không nhận ra mình :
- tôi là Butterfly đây, anh không nhớ gì cả sao ?
- im miệng, ngươi không có quyền hỏi ta.
Butterfly sững sờ, đứng chôn chân tại chỗ. Cô chẳng hiệu tại sao Nakroth lại thành ra như vậy. Trông anh lúc này chẳng khác gì 1 kẻ máu lạnh không khác gì Maloch. Chưa hết bàng hoàng thì Nakroth lao tới, vung đao lên và chém mạnh về phía Butterfly. Butterfly dút ra 1 cây dao phòng thân đỡ thanh đao của Nakroth. Nhưng khi vừa chạm vào lưỡi đao thì con dao như bị nung nóng, tan chảy ra như nước rơi xuống sàn rồi biết mất. Lúc này, thanh bán nguyệt vàng đó kê sát vào cổ Butterfly. Nakroth vẫn giọng nói của sự lạnh giá :
- hỏi đồng nghĩa vỡi việc ngươi phải chết.
Butterfly đứng lặng người, cô buông thõng 2 tay tuyệt vọng. Mặt cô cúi xuống, những giọt nước mắt lăn dài trên má chảy xuống lưỡi đao. Cô ngước mặt lên nhìn Nakroth lần nữa rồi nói :
- nếu anh là Nakroth chắc chắn anh sẽ không làm vậy với tôi, Nakroth mà tôi biết khác anh, anh ấy hiền lành, còn thương tôi nữa, biết tôi muốn gì nữa. Nào giết tôi đi nếu nó làm anh vui.
Butterfly nhắm mắt lại, nước mắt vẫn chảy ra rơi xuống lưỡi đao. Nakroth lặng người, đứng im không nói gì. Những giọt nước mắt của Butterfly chảy xuống dòng chữ phong ấn Incubus trên thanh đao. Những dòng chữ bắt đầu sáng lên, 1 ánh sáng thuần khiết. Nakroth bỗng vứt 2 thanh đao xuống ôm đầu vì đau. Anh hét lên trong điên loạn khiến mọi người tỉnh giấc.
Nghe tiếng hét thì mọi người chạy vào, sững sờ khi thấy Nakroth. Nakroth thấy vậy, cầm 2 thanh đao và tung ra ngoài cửa sổ. 2 thanh đao đan vào nhau rồi xoay mạnh. Nakroth nhảy lên bay đi mất. Butterfly vẫn khóc, cô chạy ra cửa sổ nhìn theo Nakroth cho đến khi bóng anh khuất hẳn vào trong rừng. Violet chạy đến ôm đứa em của mình vừa khóc vừa xoa đầu :
- em làm sao vậy, anh ta đã làm gì em.
Butterfly không nói gì, cô đứng như chết lặng. Mắt vẫn nhìn về hướng của Nakroth đã bỏ đi. Butterfly tuyệt vọng, quay lại ôm Violet gục đầu vào cô :
- chị ơi, tại sao lại như vậy, tại sao chứ sao anh ý lại thành ra như vậy ?
Butterfly gào lên đau đớn, mọi người xung quanh cũng im lặng. Violet vuốt mái tóc của Butterfly rồi nói :
- cũng khuya rồi, ngủ thôi em. Đêm nay chị sẽ ngủ với em chịu không ?
Butterfly gật đầu, nước mắt cô vẫn không ngừng rơi. Chẳng hiểu tại sao cô lại khóc, khóc vì 1 người mà mình chẳng biết ý nghĩa.
- thế còn anh thì sao ? Valhein lên tiếng.
Violet quay sang, nhìn ánh mắt của Valhein cô đã hiểu. Thấy anh cố gắng làm cho Butterfly vui nên cũng đáp lại anh :
- anh ngủ 1 mình có 1 tối thôi không được à, ôm mãi em không chán sao.
Murad thấy thế cũng thêm vào :
- êy Val hay anh qua phòng tôi đi, mình ôm nhau ngủ cho đỡ cô đơn.
Mọi người xung quanh cười phá lên, nhưng Butterfly vẫn khóc. Thấy vậy mọi người cũng chỉ biết bảo nhau về phòng để lại cho chị em họ không gian yên tĩnh.
Từ khi Violet yêu Valhein đến bây giờ 2 chị em lại có thể nằm ngủ với nhau như trước kia. Nhưng khác 1 điều là lúc đó cả 2 còn rất ngây thơ. Cả 2 cùng nhau nhắc lại chuyện hồi Butterfly mới vào LĐKN. Violet kể ra những chuyện tếu của 2 đứa hồi đó hay chơi, quậy phá đến nỗi Thane bắt đi rửa nhà vệ sinh cho lâu đài 1 tháng. Nhưng giường như Butterfly không quan tâm. Violet nghiêng người, ôm Butterfly vào lòng :
- Butterfly có phải em thích Nakroth không ?
Butterfly không nói gì, chỉ dụi dụi vào người Violet. Violet hiểu Butterfly hơn ai hết, cô nhẹ nhàng đẩy Butterfly ra rồi nói :
- em ngốc lắm, mọi ngày em mạnh mẽ lắm mà. Thích người ta sao không nói chứ, chị cũng như em vậy. Lúc đầu mới gặp anh Valhein chị cũng như em, chẳng dám thổ lộ tình cảm của mình. Chị chỉ biết trêu trọc anh ý, quan tâm anh ý trong im lặng. Nhưng chính em là người cho chị can đảm để nói ra mà. Tại sao giờ em lại như vậy, thấy em thế này chị sao mà ngồi yên.
Butterfly nhìn Violet, cô vẫn khóc từ lúc nãy. Trong cô giờ chỉ có duy nhất 1 câu hỏi, 1 câu hỏi mà cô chẳng thế chả lời, chính cô cũng không biết mình nghĩ vậy, khóc vì một người xa lạ, khóc vì một người mình cứu, khóc cho sự quan tâm của Nakroth với mình * chẳng lẽ mình yêu anh ấy rồi sao ?*.
Violet vuốt nhẹ khuôn mặt đáng yêu của Butterfly :
- nín đi, ngủ với chị nào, ngày mai sẽ ổn thôi.
Sau câu nói đó, Violet im lặng, cả 2 ôm nhau ngủ. Nhưng sau cú sốc đó, Butterfly chẳng thể nào ngủ nổi. Cứ nhắm mắt vào cô lại nghĩ đến Nakroth, nghĩ lại sự quan tâm của Nakroth dành cho mình, nghĩ lại sự cố lần đầu tiên đó mà cô chẳng thế quên.
Sáng sớm hôm sau, Violet tỉnh dậy thì không thấy Butterfly đâu. Cô choàng dậy hốt hoảng đi hỏi mọi người. Nhưng câu trả lời cô nhận được chỉ là con số không tròn chĩnh. Thane hạ lệnh cho tất cả mọi người đi tìm Butterfly về, mặc dù phía lực lượng sa đoạ chưa có động tĩnh gì nhưng 1 mình Butterfly thì quá nguy hiểm.
- chia nhau ra tìm nào mọi người, ai thấy thì bắn pháo ra hiệu nhé.
Mọi người đồng thanh đáp :
- okey. Đi thôi.
* Butterfly em đừng xảy ra chuyện gì nhé, thiếu em chị không biết phải làm sao nữa *.
Lúc này, Butterfly đã tìm Nakroth khắp nơi, cô chạy đến mọi chỗ trong khu rừng chạng vạng, thậm chí còn vào cả xào huyệt của LLSĐ nhưng cũng không thấy. Ngay cả nơi Nakroth gặp nạn cũng không. Quá tuyệt vọng, mặt cô tối xầm lại, bước đi trong chán nản. Cô đến chỗ mà Nakroth tìm cho mình. Ngồi bên cạnh thác nước. Cô co chân lại, 2 tay ôm đầu gối lặng nhìn thác nước. Nước mắt của cô lại lăn dài trên đôi má hồng. * Nakroth anh đi đâu rồi *. Trông cô như người mất hồn, thiếu đi sự sống, đôi mắt đỏ lên vì khóc. Bỗng 1 bóng người xuất hiện từ đằng sau cô. Cô có thể nhìn dõ cái bóng trước mặt mình. Cô quay lại thì thấy Nakroth. Anh vẫn mặc bộ giáp đó với cái mặt nạ. Trên tay thì không cầm theo 2 cây đao. Butterfly choàng dậy, 2 tay ôm chặt Nakroth gục vào anh và khóc :
- anh làm sao vậy, tại sao đêm qua anh lại thế, tôi lo lắm anh biết không hả cái tên đần này ?
Nakroth lặng người, anh đưa 2 tay của mình ôm lấy Butterfly :
- tôi xin lỗi, chắc cô sợ tôi lắm phải không.
Butterfly đẩy Nakroth ra, tay liên tục đánh vào ngực của Nakroth. Nhìn Butterfly lúc này chả khác gì một đứa trẻ đang làm nũng cả.
- sao anh lại như vậy, tại sao ?
Nakroth lặng người không nói, chính anh cũng chẳng biết tạo sao mình làm vậy.
- tôi là người xấu, tôi xin lỗi tôi không muốn như vậy đâu.
2 bàn tay yếu ớt của Butterfly đã mỏi hẳn, cô gục vào Nakroth. Nước mắt vẫn không ngừng rơi. Nakroth tháo mặt nạ ra, mắt của anh lại thành màu đỏ như trước kia. Đặt 2 tay lên vai của Butterfly rồi đẩy cô ra.
- đừng khóc, tôi nướng cá cho cô ăn nhé.
Butterfly mếu máo :
- lỡ anh lại đi mất thì sao ?
Nakroth cười nhẹ :
- không đâu, từ giờ tôi sẽ sống ở đây luôn. Tôi sẽ dựng 1 căn nhà nhỏ ở đây để không làm hại ai, cô cũng có thể đến thăm tôi nữa mà.
Nghe vậy, Butterfly buông hai tay ra. Nakroth xoa đầu cô rồi đi nướng cá. Nướng xong anh đưa cho Butterfly cả phần của mình và dặn cô :
- ở đây đợi tôi, tôi đi kiếm gỗ làm nhà, nhanh lắm đừng lo.
Butterfly gật đầu, tay cầm 2 con cá thơm nức mũi. Cô rất thích nhưng lại chẳng muốn ăn. Nakroth lao vào rừng kiếm gỗ. Chẳng mấy chốc, căn nhà được dựng lên. Với Nakroth thì chuyện này không hề khó gì với anh. Nakroth đưa tay về phía Butterfly :
- vào nhà đi, tôi làm xong rồi đó, cũng tối rồi đấy kẻo ốm.
Butterfly nắm tay Nakroth, anh kéo cô đứng dậy. Vào trong nhà, cô ngạc nhiên khi căn nhà tiện nghi không kém gì LĐKN. Một bộ bàn ghế, nhà bếp, giường ngủ, phòng ngủ còn có cửa số hướng ra phía thác nước. Một căn nhà nhỏ nhưng nó không hề nhỏ chút nào. Butterfly tay vẫn cầm 2 con cá Nakroth nướng cho cô từ sáng. Đặt lên bàn :
- anh ngồi ăn với tôi đi, ăn một mình tôi không quen.
Nakroth bận trang trí thêm căn nhà nghe thấy vội bỏ mọi thứ.
- rồi đây, ăn thôi chắc cô đói lắm.
2 người im lặng, chẳng nói với nhau lời nào nữa. Butterfly mặt lại rủ xuống, buồn rười rượi. Nakroth biết nhưng cũng im lặng, chẳng biết nói gì cho cô vui. Anh đứng lên dọn rửa rồi tiếp tục trang trí nhà mặc cho Butterfly ngồi đó.
Trời cũng đã khuya, Nakroth trang trí xong, anh đến cạnh Butterfly :
- khuya lắm rồi, để tôi đưa cô về kẻo mọi người lo.
Butterfly không nói gì chỉ gật đầu. Tay Nakroth hiện ra 2 thanh đao. Anh đan chúng vào nhau, 2 thanh đao lại xoay mạnh.
- lên đây tôi cõng cô.
Butterfly đứng lặng, Nakroth ngồi xuống, anh cõng Butterfly nhảy lên 2 thanh bán nguyệt đang xoay tròn. 2 tay Butterfly ôm chặt cổ anh. Trời đã khuya, hơn nữa bay lên lạnh, Nakroth quay đầu lại hỏi Butterfly :
- cô có lạnh không, tôi cởi áo ra cho cô mặc nhé.
Butterfly thều thào đáp :
- không cần đâu, người anh ấm lắm.
Nakroth im lặng không nói gì, giữa đường Butterfly nói nhẹ bên tai anh :
- Nakroth này, t...t...tôi.......
Nakroth không nghe dõ lắm, định hỏi lại nhưng thấy Butterfly đã ngủ thiếp đi. Anh bay vào phòng cô qua cửa sổ để mọi người không để ý. Anh nhẹ nhàng đặt Butterfly xuống giường, lau những giọt nước mắt còn sót lại, kéo chăn rồi ra khỏi phòng. Violet đã đứng ngoài đợi sẵn. Thấy Violet, Nakroth toan tránh mặt nhưng cô đã gọi lại :
- này Nakroth, anh sao vậy.
Nakroth quay lại :
- chuyện tối qua tôi xin lỗi, tôi không biết tại sao nữa, thành thật xin lỗi.
Violet cau mày lại :
- nếu anh làm hại em gái tôi thì đừng trách tôi độc ác.
Nakroth không nói gì, anh quay người rồi bay đi mất.
Violet bước vào phòng Butterfly, nhẹ nhàng xoa đầu cô, những giọt nước lắm chảy ra.
- em ngốc lắm, có bao nhiêu người sao em lại thích hắn chứ.
Violet nắm lấy tay Butterfly, gục xuống tay Butterfly và ngủ thiếp đi lúc nào không hay......
————————
Còn tiếp ...
Các bạn để lại nhận xét nhé, mình có ý định viết thêm về phần tương lai khi Nakroth có bộ giáp giả lập siêu việt nữa không biết mọi người nghĩ thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro