•💕•
Trước đây Huang Renjun từng đến núi Seorak nằm ở phía đông Hàn Quốc cùng Na Jaemin, ban đầu mục đích của Na Jaemin là chụp ảnh, còn mục đích của Huang Renjun là chia tay.
Xuống máy bay, mua vé tàu cao tốc, ngồi lên tàu bắt đầu thấy không thoải mái, đó là vé giường nằm, nhưng trong khoang tàu yên tĩnh có trẻ con xem video bật âm lượng tối đa, dẫn đến hoàn cảnh tàu chạy càng yên tĩnh thì tiếng nhạc nền rập khuôn kia càng chói tai, xuyên thẳng vào màng nhĩ của những người nằm im trên giường.
Huang Renjun thấy nóng rực người suốt chặng đường tối hôm đó, ván giường chật hẹp, nệm căng phồng nhưng từng phục vụ vô số hành khách hôi chân, cậu nằm lên cuộn tròn người thành vỏ ốc, chăn đẩy dồn thành đống để dưới chân, trông như Baymax không được ôm nên héo rũ.
Trước khi lên tàu đã quyết định phải cẩn thận ngắm cảnh vụt qua cửa sổ, cho người xem ảo giác như lạc vào cõi thần tiên, giống như đang bay. Nhưng buổi tối ấy nhìn vào cửa kính chỉ thấy hình ảnh phản chiếu trong khoang tàu, im lặng đan xen những tiếng ồn the thé khiến cho người ta không nghĩ ra được cách nào khác ngoài ngủ để giải thoát.
Huang Renjun không ngủ được, vì nóng, điều hòa nhiệt độ trong khoang tàu không đủ mát, bên người còn có chăn nệm khô nóng, cậu chỉ đành nhắm mắt cố gắng hết sức thả lỏng cơ thể, thử dựa vào nghe nhạc để chìm trong cảm xúc của mình rồi gây buồn ngủ.
Hai người tự xách hành lí của mình, tám giờ tối đứng bắt xe dưới đèn đường ngoài cổng ra. Na Jaemin có năng lực khác thường trong chuyện bắt xe, trong điện thoại cài siêu nhiều ứng dụng đặt xe, anh luôn đoán được chính xác tài xế nào có thể đến sớm hơn, thuận lợi hơn, sau đó hủy những người khác.
"Cậu làm như vậy có bị trừ điểm không?"
"Trừ điểm thì xóa tài khoản đi cài lại, dù sao cũng chỉ cần gọi được xe." Na Jaemin nói.
Sở dĩ hai người đến núi Seorak du lịch là vì mấy ngày trước xem một bộ phim điện ảnh có tên "Cắt Bắc Cực".
Đó là loài chim to lớn mạnh mẽ rất đẹp, màu lông đan xen xám trắng, móng vuốt màu đen, có đôi đồng tử màu nâu hạt dẻ.
Nhưng phân cảnh loài chim này xuất hiện trong phim chỉ có năm giây ngắn ngủi, câu chuyện xoay quanh một thiếu niên chuyên thuần hóa chim cắt sinh sống tại thành phố Ulanqab thuộc Khu tự trị Nội Mông Cổ - Trung Quốc, kể về chuyện tình giữa cậu thiếu niên và một chàng nhiếp ảnh gia đến Nội Mông Cổ du lịch.
Huang Renjun và Na Jaemin bắt đầu tranh cãi từ khi xem xong bộ phim đó, cậu cho rằng con chim Cắt Bắc Cực được thả đi rồi sẽ quay trở lại, còn Na Jaemin nói không, thế là vui vẻ cãi nhau.
Trước khi đến núi Seorak, hai người còn tranh chấp chuyện đặt vé máy bay. Cuộc sống như vậy đã kéo dài từ lâu, liên tục tranh cãi vì những chuyện nhỏ như con kiến, một chiếc áo, một chiếc khăn quàng cổ, một trái anh đào chưa ăn hết, và nhiều thứ vụn vặt khác, tất cả đều có thể trở thành lý do hai người cãi nhau. Huang Renjun cảm nhận được cả hai đều mệt mỏi, nên muốn đi một chuyến đến núi Seorak rồi chia tay, kết quả đi về quả thực chia tay.
Khi về có một show thực tế phải ra bờ biển ghi hình. Chương trình lần này không có kịch bản, cũng không có đại cương, coi như là một chuyến du lịch thư giãn đơn giản. Vừa kết thúc một chuyến đi không mấy vui vẻ, Huang Renjun có đôi chút mong chờ được ra biển, dù sao nơi đông người lúc nào chẳng náo nhiệt.
Trong lúc thu dọn hành lí trước khi lên đường, cậu đem theo khăn quàng cổ màu xanh lá, một vài vật dụng thiết yếu, khi ấy Lee Donghyuck hỏi cậu có ăn bánh mỳ sữa không, nếu đem theo thì đến bên đó cũng có thể nhớ ăn sáng. Nhưng vì quàng khăn nên không mang bánh mỳ sữa, vì ăn thứ đó sẽ rơi vụn khắp nơi.
Chuẩn bị thịt nướng bên bờ biển, tổ sản xuất lấy lý do Na Jaemin giỏi nướng thịt, bảo cậu và Na Jaemin cùng nhau đi khảo sát địa điểm.
Cho dù chia tay rồi cũng vẫn là bạn, nên ở bên nhau không mất tự nhiên, hai người hiểu quá rõ đối phương, nỗi xấu hổ đã tan biến trong không khí quen thuộc khắc sâu.
"Cậu đừng đi xuống nước." Na Jaemin nhìn hướng gió, thuận tiện gọi cậu đừng tiếp tục đi về phía trước nữa, cát chảy vào giày rồi, dính nước rất khó giặt sạch.
"Ừ." Huang Renjun đứng tại chỗ ngắm mặt trời, khi ấy mặt trời chưa lặn, vẫn đang lơ lửng giữa trời cao.
"Về thôi." Na Jaemin nói: "Chọn được địa điểm rồi."
"Nhanh thế?"
"Chỉ làm bình thường thôi mà, nên rất đơn giản."
"Ờ."
"Nếu muốn ăn hành tây nướng thì phải đi mua ngay bây giờ, ekip chương trình không chuẩn bị."
"Bây giờ?"
"Còn hai tiếng nữa mới bắt đầu ghi hình."
"Được."
Na Jaemin lái xe nhanh hơn cậu nhiều, đương nhiên hai người cũng từng cãi nhau vài lần vì chuyện này, chỉ là hiện tại chia tay rồi Na Jaemin lại chạy xe siêu nhanh. Ngày ấy trên kính xe như có lớp sương mỏng, kèm theo che giấu, phủ thêm một tấm màng che thoạt nhìn vui vẻ cho mối quan hệ mới kết thúc chưa bao lâu.
Trên đường lái xe đến siêu thị, Huang Renjun cố gắng xem nhẹ, không quan tâm thân phận người yêu trước đó, nhưng cậu cay đắng phát hiện mình không làm được, khi Na Jaemin sắp sửa lái xe vượt quá tốc độ cho phép, cậu căng thẳng, kêu đối phương chậm thôi.
"Biết rồi, biết rồi." Na Jaemin nghiêng đầu, từ từ giảm tốc độ.
"Nếu còn đi nhanh như vậy thì thả tớ xuống xe." Huang Renjun cảnh cáo đối phương.
"Đã bảo biết rồi mà." Na Jaemin nói.
Huang Renjun thường xuyên muốn kéo mình vào vị trí trung lập để quan sát mối tình của mình, cậu cho rằng làm như vậy có thể tiến hành phán đoán một cách bình tĩnh, đúng đắn về cảm nhận và ấm ức của đối phương, sự thật là nằm mơ.
Chỉ cần quan tâm thì chẳng ai may mắn thoát được tai họa trong tình yêu.
Hai người đến trước cổng siêu thị, Na Jaemin liên tục lùi xe về sau, Huang Renjun thấy phía sau có vật thể không xác định, giống bảng chỉ đường, kêu hắn dừng lại, xuống xe xem là thứ gì trước đã, Na Jaemin nói đó chỉ là nhãn dán, không có vấn đề. Nhưng Huang Renjun vẫn không yên tâm, tự mình xuống xe nhìn thử, quả nhiên là nhãn dán.
Cậu đứng bên đường đợi Na Jaemin lùi xe, như đang nhìn mối quan hệ của hai người trở về điểm xuất phát, khôi phục tình trạng ban đầu, quay lại nơi tranh cãi lúc trước, mấy ngày qua cảm giác lội ngược dòng luôn xuất hiện trong tâm trí, cậu không phân biệt được mình hoài niệm tình yêu hay hoài niệm Na Jaemin, mà thực chất hai người đều không hề thay đổi, chỉ dần dần hiểu ra rằng con người không ai tốt đẹp hoàn hảo, đây là điều rất bình thường, chẳng thể đổi khác.
Có những lúc Huang Renjun nghĩ, một mối quan hệ mở không phải hẹn hò với nhiều người, mà là biến tình yêu giữa cậu và Na Jaemin trở nên có khoảng cách, trở thành mối quan hệ trên tình bạn dưới tình yêu. Nhưng lần đó Na Jaemin nổi giận đùng đùng, lần đầu tiên túm cổ áo Huang Renjun: "Tớ không đồng ý."
Thế là cách nghĩ này bị xóa bỏ.
Vào siêu thị mua hành tây và đồ uống, Na Jaemin tiện tay lấy hầu hết là những loại hai người đều thích uống, thêm một vài loại các thành viên thích.
Ngày trước cũng từng đi dã ngoại, Na Jaemin mua hành tây về tự mình bóc vỏ, lúc nào cũng cay chảy nước mắt, sau đó ngước mắt nói muốn Renjun hôn. Khi cắt thịt cũng bị rách da, những vết thương trong quá khứ tựa như trò lừa đẹp đẽ, lành lại rất nhanh, mọc da non, để lại sẹo, nhìn trông như thường nhưng vẫn có dấu vết khác lạ, trò lừa cũng như vậy, nếu bạn càng tin tưởng sẽ càng thấy trống rỗng, càng chẳng thể xác định mình nên xử lý mối quan hệ ra sao, làm cách nào để trung hòa cảm xúc, vì bạn nhớ rõ ràng quá khứ rất đẹp rất lãng mạn, tại sao hiện tại chỉ còn tranh cãi, làm tổn thương nhau.
Huang Renjun không có nhiều hơi sức ngẫm lại vấn đề tình cảm của hai người, Na Jaemin cũng không. Một lần nọ xong việc hai người nằm trên giường, trong ánh hoàng hôn, thậm chí mong đợi có nguồn sức mạnh không thể khống chế nào đó làm cho hiện thực hủy diệt hết đi, có thứ từ trong cơ thể hai người nổ ra sức mạnh khổng lồ, kháng cự lại nỗi đau chất chồng trong lòng.
"Mẹ cậu biết chưa?" Ngày đó Huang Renjun hỏi.
"Chưa biết."
"Mẹ tớ cũng chưa biết."
"Không ai biết."
"Ừ."
"Như vậy rất tốt."
"Ừ, rất tốt, cũng rất tệ."
Tệ đến mức tình cảm của hai người không nhận được lời chúc phúc quang minh chính đại, phải trải qua năm năm hai người mới rút ra được kết luận đó. Trên thế giới có biết bao tác phẩm lên tiếng thay cho nhóm người này, có lẽ cũng từng gây ra chấn động thu hút dư luận, nhưng sau đó chỉ có im lặng xám xịt, dường như mãi mãi không bao giờ có thể công khai.
Khi quay về địa điểm ghi hình đã có rất nhiều người tập trung, chuẩn bị quay chụp, Huang Renjun nở nụ cười trên môi, cùng Na Jaemin cất hết đồ vào bếp, sau đó ra gọi các thành viên khác đi dạo bờ biển.
Zhong Chenle đi chơi ném bóng vào rổ, nhảy lên cao vút, các thành viên túm tụm từng tốp đi theo đằng sau, Huang Renjun đi trong số đó, nhưng linh hồn đã bay lên chín tầng mây, cậu nhìn mình rồi nhìn những người bạn đã bên nhau lâu năm, còn có ống kính, còn có mặt trời lặn đỏ như quả cầu lửa đang cháy hơi chói mắt, nó rất sáng, rất tròn, ánh sáng của nó như muốn làm tan chảy mọi thứ nơi đây.
Huang Renjun cũng nhìn thấy Na Jaemin đi phía trước, người từng trở thành bạn trai cũ của mình vô số lần, lưng anh thẳng tắp, mái tóc tung bay trong làn gió biển, lúc thì nói chuyện với người khác, lúc lại cúi đầu nghịch điện thoại. Tựa một đứa trẻ chưa lớn, nhưng đã sớm thoát khỏi hình hài trẻ con, hóa thành dáng vẻ khó mà mài giũa.
"Lúc này gió thổi vẫn khá lạnh đó." Na Jaemin ngoảnh đầu lại nói với cậu.
"Ừ."
"Cậu chụp giúp tớ?"
"Chứ không thì sao?"
"Muốn chụp như thế nào?"
"Cậu ra đó đứng đi."
"Ra đâu?"
"Chính giữa mặt trời."
Bức ảnh đó không được đăng lên tài khoản chính thức, Huang Renjun lưu vào album riêng trong điện thoại. Trong đó chứa đầy ảnh các cậu tự chụp, có ảnh chụp trước lúc làm tình, có ảnh chụp sau khi làm tình, còn có ảnh chụp đủ kiểu nhà hàng, phong cảnh du lịch, ghi chép tất thảy như mới hôm qua.
"Tớ thật sự không thỏa mãn." Huang Renjun nói.
Cậu nhìn chỗ ảnh không đăng công khai trong điện thoại: "Tớ muốn thiết thực hơn."
"Tớ cũng muốn."
Nhưng không làm được, chuyện này ai cũng biết. Vì thế hai người cứ cãi cọ liên miên không dứt, cảm giác phẫn uất ấy không xuất phát từ đối phương, nhưng cũng thực sự xuất phát từ đối phương. Nên trách ai đây? Trách tớ, trách cậu, hay trách đại bộ phận người sống trên thế giới chẳng chút liên quan đến chúng ta? Huang Renjun không nói rõ được, không nghĩ ra được.
Buổi tối nướng thịt, cậu tìm lại được trạng thái, đứng nhóm lửa trong gió cùng các bạn, cậu còn vào bếp kêu Zhong Chenle thái hành tây, đó vốn là chuyện Na Jaemin thường làm. Nhưng cậu nghĩ lúc này nếu Na Jaemin thái hành tây xong anh sẽ nước mắt lưng tròng nói muốn hôn, có lẽ Huang Renjun sẽ bất chấp hết máy quay mà hôn anh theo thói quen.
Trong lúc nướng thịt, Lee Donghyuck gọi cậu là bé bi, Huang Renjun vô thức liếc nhìn bạn trai cũ, sau đó cúi đầu trộm cười. Cậu cảm giác Na Jaemin không có bất cứ phản ứng nào, vậy cũng tốt, thật ra có cũng chẳng sao hết, mấy năm qua anh quay phim rất ít quay cảnh hai người bên nhau, cũng không biết có phải phát hiện ra gì không, cho dù có quay thì tổ hậu kỳ cũng cắt sạch.
Trước đó ngồi trên bãi cát nói chuyện có hỏi đến manito của Na Jaemin.
"Tớ nghĩ là Renjun."
"Tớ là manito của cậu á?"
"Ừ."
Huang Renjun khá ngạc nhiên, vì hai người mới cãi nhau chia tay, cậu không biết Na Jaemin nói câu này có phải là mỉa mai.
Cậu vẫn rối rắm với suy nghĩ này mãi đến trước khi đi ngủ, nhớ lại bộ phim "Cắt Bắc Cực" từng xem trước khi đi Seorak, cậu thiếu niên người Mông Cổ và chàng nhiếp ảnh gia lên đường ngày thứ ba đã ngủ với nhau, sau đó trên đường đi luôn giữ mối quan hệ này, họ rất vui, còn gặp được rất nhiều chuyện dí dỏm, thỉnh thoảng chim Cắt Bắc Cực trên vai thiếu niên sẽ bay trở lại, nhiếp ảnh gia bảo cậu đứng trên vách núi chụp ảnh, chụp ảnh xong nhẹ hôn lên má cậu: "Em rất giống loài chim này."
Đến thành phố của nhiếp ảnh gia, hai người cùng đi gặp vợ con của nhiếp ảnh gia, cuối cùng lịch sự chào tạm biệt. Kiểu phim nghệ thuật như thế này không bàn đạo đức, chỉ nói đến tình cảm, cũng chỉ có tình cảm. Nhiếp ảnh gia nói lần tới sẽ liên lạc với thiếu niên, để lại số điện thoại cho cậu.
Mặc dù không ai nói, nhưng Huang Renjun cảm nhận được đây là tình huống thường thấy trong phim điện ảnh, một tình yêu không có gì đảm bảo quả thực rất thú vị trong thời gian ngắn, nhưng thời gian dài thì sao? Về già thì sao? Tương lai thì sao? Không ai nói trước được điều gì.
"Chim Cắt Bắc Cực có quay trở lại không?"
Na Jaemin không nói, rất lâu sau mới lên tiếng: "Tớ nghĩ là không."
"Biết đâu có thì sao?"
"Không."
"Sao cậu dám chắc chắn như thế?"
"Không biết."
Xem bộ phim đó xong hai người vừa cãi nhau vừa mua khăn quàng cổ, đó là chiếc khăn Na Jaemin canh mua từ lâu rồi, anh rất thích.
Lần ghi hình này hai người quàng khăn giống nhau, có đôi phần phản kháng vô nghĩa mà ăn ý. Có lẽ là do xem bộ phim đó, cũng có thể là do bản thân không cam lòng, không rõ nguyên nhân nhưng hai người không hẹn mà cùng làm như vậy.
Tình yêu bí mật rất lãng mạn, nhưng cũng rất cô độc. Thậm chí còn giống phải chịu lời nguyền, rất nực cười mà cũng rất bất đắc dĩ. Trước khi ngủ Huang Renjun ngồi bên mép giường xem album, cửa bị mở ra từ từ, Na Jaemin cầm nước ép trái cây bước vào, ngồi xuống ghế nghịch điện thoại.
"Cậu đến làm gì?"
"Tìm cậu."
"Tìm tớ làm gì?"
"Gọi tớ."
"Hả?"
"Gọi tớ là bé bi."
"Hả?" Huang Renjun không nhịn được muốn cười: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Gọi."
"Không."
"Vậy thì làm."
Thế rồi làm thật.
Kết quả mỗi trận tranh cãi giữa hai người ngoại trừ làm tình hình như chẳng còn gì khác. Tương lai chẳng thể nghĩ thông, phiền muộn chẳng thể giải quyết, tất cả đều có thể trốn tránh bằng cách này. Huang Renjun nằm trên giường nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Na Jaemin, thậm chí cậu muốn giết anh sau đó tự tử, nhưng nằm trên người anh cảm nhận hơi thở của anh, cậu lại thấy nhẫn nại và đau khổ hình như cũng đáng.
Vì rất muốn nắm chặt trong tay, nên chỉ ước sao có thể dùng đủ mọi hình thức trói buộc đối phương.
"Bé bi." Huang Renjun gọi bên tai anh.
"Ơi."
"Cậu chưa ngủ?"
"Đợi cậu gọi tớ."
"Hâm."
"Gọi thêm lần nữa."
"Không."
"Liệu Cắt Bắc Cực có bay trở về không?" Na Jaemin mở mắt, anh nhìn ánh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ.
"Có thể có, cũng có thể không." Huang Renjun rất buồn ngủ, cậu nghĩ mình sắp ngủ thiếp đi rồi.
"Tớ không quan tâm." Na Jaemin đột nhiên quay mặt sang: "Tớ ghét cậu hỏi tớ mấy vấn đề này."
Vì lần nào cũng như đang hỏi tớ có nên kết thúc mối quan hệ sai lầm này không.
"Hở?" Huang Renjun đã nói năng không rõ ràng.
"Tớ chỉ quan tâm cậu." Na Jaemin nói.
Anh nằm xuống ôm Huang Renjun, ôm rất chặt.
Tớ sẽ không để cậu bay đi mất.
Hết.
_______
* Một bình luận nhận được rất nhiều like dưới bài đăng của tác giả: Tớ không biết tương lai ra sao, cậu cũng không biết, chúng ta luôn lo sợ phiền muộn vì tương lai mà quên mất rằng rõ ràng hiện tại càng cần được trân trọng, dùng những chuyện bé bằng cái móng tay để làm lý do tranh cãi, nhưng tớ nói ghét cậu muốn chia tay cậu cũng chỉ là lời nói lúc nóng giận mà thôi, cho dù mọi thứ đều bị thời gian mài mòn, gột sạch, thổi bay, tớ cũng không muốn quan tâm tương lai thế nào, Cắt Bắc Cực có bay trở về hay không hoàn toàn không quan trọng, tớ nghĩ mình sẽ mãi giữ chặt cậu không buông tay.
** Trùng hợp sao trong word của mình đếm số chữ của fic này là 3233 chữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro