"Khoảnh khắc chúng ta là nhà vô địch"
Ánh đèn sân khấu rực sáng, tiếng reo hò vang lên như muốn vỡ òa cả khán đài. Trong khoảnh khắc ấy, tôi đứng cạnh em – Nailiu của tôi, người đồng đội, người mà tôi luôn giấu trong những khoảng lặng riêng mình. Em đứng đó, tay run run giữ lấy chiếc cúp vô địch mà chúng tôi từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ có thể chạm vào. Đôi mắt em đỏ hoe, những giọt nước mắt không kìm được lăn dài trên gương mặt trẻ trung ấy. Nhưng đó là giọt nước mắt của niềm vui, của sự vỡ òa sau biết bao lần ngã xuống.
Chúng tôi đã từng là "vua về nhì", là những người hùng bị phủ lấp bởi thất bại, là cái tên mà người ta nhắc đến với chút chua chát trong mỗi mùa giải kết thúc. Tôi còn nhớ rõ những đêm dài không ngủ, những lần nhìn em thất vọng đến độ không nói nên lời. Nailiu của tôi, người lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường, giờ đây lại ngồi ôm cúp khóc nức nở như một đứa trẻ. Tôi chợt nhận ra, hóa ra em cũng mệt mỏi như tôi, cũng đã cố gắng hết mình để rồi chỉ mong có một ngày đứng trên đỉnh vinh quang, không còn cúi đầu trước ai nữa.
Tôi bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai em, cảm nhận từng đợt run của cơ thể em. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi muốn nói rất nhiều, muốn bảo với em rằng tôi tự hào về em biết bao, rằng em là người tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp. Nhưng những lời đó nghẹn lại trong cổ họng, chỉ biết đứng bên cạnh em, im lặng mà lắng nghe tiếng lòng mình đập nhịp cùng tiếng thổn thức của em.
Nailiu ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt sáng rực, mặn mà vị nước mắt nhưng cũng chan chứa niềm vui. Khoảnh khắc ấy, tôi biết mình đã yêu em nhiều đến nhường nào, yêu cái cách em chiến đấu đến cùng, yêu cả những lần em vụng về giấu đi sự yếu đuối của mình. Em là tất cả của tôi, là người đã đi cùng tôi qua những tháng ngày chông gai, và giờ đây cùng tôi nếm trải vị ngọt của chiến thắng.
;
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ khóc. Tôi là Nailiu, người luôn cứng cỏi trước mọi thất bại, người chưa từng một lần để giọt nước mắt nào rơi trên sàn đấu. Vậy mà hôm nay, đứng đây, giữa ánh đèn chói lòa và tiếng reo hò tưởng như kéo dài bất tận, tôi lại không thể kìm được cảm xúc của mình. Chiếc cúp nặng trên tay tôi, nặng không chỉ bởi kim loại mà còn vì bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu lần nếm mùi thất bại đắng ngắt đã đè nặng lên trái tim mình.
Cảm giác như một giấc mơ. Một giấc mơ mà tôi và Zhan đã cùng nhau chạy theo suốt bao năm qua, từng mùa giải đều kết thúc trong hụt hẫng, từng lần cúi đầu trong lặng thinh, nhìn người khác nâng cúp mà chỉ có thể nắm chặt tay cậu ấy, tự hứa rằng "Rồi sẽ có một ngày."
Và hôm nay, cái ngày ấy đã đến, mà tôi chỉ biết đứng đây khóc như một đứa trẻ.
Zhan nhẹ nhàng chạm tay lên vai tôi, cái chạm dịu dàng và đầy an ủi như một luồng ấm áp tràn vào giữa cơn xúc động. Nhìn vào mắt anh ấy, tôi thấy rõ những gì chúng tôi đã đi qua, những vết thương chưa lành, những thất bại vẫn còn hằn sâu. Anh ấy không nói gì, chỉ đứng đó, nhìn tôi bằng ánh mắt chứa đựng cả sự tự hào và yêu thương vô bờ. Chỉ một ánh nhìn ấy thôi cũng khiến trái tim tôi như muốn vỡ òa.
Zhan là người đã cùng tôi vượt qua mọi chặng đường, là người không ngừng tin tưởng tôi ngay cả khi tôi đã bắt đầu nghi ngờ chính mình. Đã bao lần tôi tự hỏi liệu tôi có thực sự xứng đáng với niềm tin mà anh ấy dành cho mình? Rằng liệu tôi có thể trở thành điểm tựa cho anh ấy, như cách anh ấy luôn là bờ vai cho tôi? Nhưng hôm nay, với chiếc cúp này trong tay, tôi biết mình đã không khiến anh ấy thất vọng.
Tôi muốn nói với anh ấy rất nhiều điều, nhưng cảm xúc nghẹn lại trong cổ. Chỉ còn có thể mỉm cười trong những giọt nước mắt, đưa tay ra và siết lấy tay Zhan thật chặt, như một lời hứa – dù con đường phía trước có khó khăn thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ buông tay.
Hôm nay chúng tôi là nhà vô địch, và đó là khoảnh khắc tôi nhận ra, với tôi, Zhan không chỉ là đồng đội, mà còn là người tôi nguyện cùng sát cánh suốt đời. Vì vậy, dù có bao nhiêu thất bại, bao nhiêu lần "về nhì" phía trước, tôi cũng sẽ không bao giờ lùi bước, vì tôi biết rằng mình đã có anh ấy bên cạnh.
"Có những chiến thắng không chỉ được đo bằng cúp vô địch, mà còn bằng người ở bên cạnh ta đến phút cuối cùng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro