Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bảy ngày chờ đợi cảnh trong mơ

Aesop có nghe được một lời đồn được truyền đến từ phương Đông, rằng sau bảy ngày kể từ lúc đám tang diễn ra, người đã mất sẽ trở về trong giấc mơ của người họ thương yêu nhất lúc còn sống và gửi gắm những lời cuối cùng mà họ đã không thể nói ra.

Aesop trước đây không bận tâm mấy đến lời đồn này, vì cậu chỉ nghĩ người đã chết chẳng có lòng quay về khi đã đến thiên đường tươi đẹp không lo toan. Nhưng sau khi Naib mất, Aesop chợt nhớ đến lời đồn kia và bắt đầu cảm thấy hồi hộp. Aesop rất trông mong được gặp lại người cậu yêu, nhưng mặt khác, cậu lại sợ trái tim mình sẽ tan vỡ khi đối mặt với anh. Hơn nữa, Aesop còn không dám tự tin rằng mình là người Naib yêu nhất, nên trong một tuần sau tang lễ anh, cậu vẫn chờ đợi mà lòng chẳng có chút mảy may hi vọng nào.

Chiều tối ngày thứ bảy, mưa rơi nhiều, nhiệt độ giảm đi đáng kể. Aesop nằm co ro trong chiếc chăn, phả vào không khí những làn hơi trắng một cách nặng nhọc. Hôm nay Aesop lại đột nhiên lên cơn sốt, cơ thể uể oải mệt mỏi từ sáng sớm. Nghe lời Emily, Aesop quyết định gác lại mọi trận đấu mà cậu đã định tham gia hôm nay và lên giường nghỉ ngơi. Có điều, Aesop không thể nào ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt lại, đầu cậu lại buốt lên, tê rân rân. Aesop hiện tại cực kỳ khó chịu, mi mắt dù đã nặng trĩu nhưng không thể khép lại. "Nếu anh có ở đây, em đâu có khổ sở thế này", Aesop thở dài một hơi, ép mình vào giấc ngủ.

Đột nhiên, Aesop nghe thấy bên tai tiếng ngân nga. Aesop nửa tỉnh nửa mơ, chỉ nhớ bài hát này nghe rất quen thuộc, là một bài hát nào đó vẫn luôn vang lên cạnh cậu mỗi đêm lạnh giá.

"Ngủ đi, Aesop."

Aesop chầm chậm mở mắt, một thứ ánh sáng cam hồng dịu dàng len lỏi qua tán cây, nhẹ nhàng rót lên đôi má của cậu. Aesop thấy mình đang nằm dưới một cây phong đã rụng sạch lá, từng cành cây khẳng khiu vươn dài ra dưới bầu trời. Giữa lúc còn đang mơ màng, Aesop cảm nhận được gối dưới đầu mình là thứ gì đó mềm mại, ấm áp, và vô cùng thân quen.

"Mưa đầu đông đúng là lạnh thật nhỉ..."

Tim Aesop nảy lên. Cậu không tin vào tai mình, vì rõ ràng rằng cậu vừa nghe thấy giọng nói thân thương mà đã một tuần rồi chẳng còn vang lên nữa. Aesop cố nhìn theo hướng giọng nói kia phát ra, liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đôi mắt xanh ngọc bích nhìn về nơi xa xôi nào đó.

"Em tỉnh rồi sao, Aesop?"

Aesop ngồi dậy rồi loạng choạng vì gấp gáp. Người kia vội đỡ lấy cậu bằng đôi tay rắn chắc và mạnh mẽ không lẫn đi đâu được.

Là Naib, Naib đã trở về thật rồi.

Aesop tròn mắt kinh ngạc nhìn người trước mặt, khoé mắt thoáng chốc đã đẫm lệ. Cậu đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt mình, cố giấu đi những giọt nước mắt phía sau đôi bàn tay đang run rẩy.

"T-tôi làm em sợ sao?", Naib nắm lấy đôi vai gầy đang run lên vì xúc động kia, luống cuống vì thấy Aesop khóc, "Đừng khóc nữa Aesop, xin em đấy. Nếu em sợ, tôi sẽ đi ngay đây."

"Đừng đi!!!", Aesop hét lên, nhào đến ôm chầm lấy Naib, "Em đang đợi anh đó, làm ơn đừng đi..."

Làm ơn, hãy để giây phút này kéo dài mãi mãi.

Đừng để giấc mộng này kết thúc.

"Xin lỗi Aesop, khiến em phải vất vả nhiều rồi."

Aesop cuối cùng cũng không khóc nữa. Cậu nhìn Naib thật lâu, chỉ muốn khắc sâu khuôn mặt này vào tâm can. Naib vuốt ve mái tóc bạch kim của Aesop, rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn.

"Em đang bị sốt sao?"

"Ừm, cảm nhẹ thôi. Em đã uống thuốc vào trưa này rồi."

Nói đoạn, Aesop mới nhận ra vừa nãy nơi đây vẫn đỏ rực sắc trời chiều, nhưng hiện tại màn đêm đã buông xuống. Có vẻ như thời gian trong giấc mơ này trôi qua không giống như thực tế.

"Đến lúc bình minh ở nơi này ló dạng, cũng là lúc em phải tỉnh dậy."

Aesop tựa đầu lên vai Naib, cậu ngửi thấy loáng thoáng hương cỏ dại trên mái tóc anh. Aesop đang cố ghi nhớ lại mọi cảm giác về anh, hưởng thụ giấc mơ quý giá này một cách trọn vẹn nhất. Cậu ôm lấy cánh Naib rồi siết thật chặt, "Thật là ấm áp", quả nhiên anh vẫn luôn là điểm tựa vững vàng nhất đối với Aesop, và chỉ dành riêng cho Aesop.

"Chỉ mới có một tuần thôi mà hình như em gầy hơn thì phải."

"Mấy hôm nay em không có hứng thú ăn uống gì cả", Aesop dụi đầu vào cánh tay anh, "Nếu anh lo cho em thì về với em đi."

"Em hiểu rõ điều đó là không thể mà Aesop", Naib hôn nhẹ lên mái tóc cậu, dừng lại trên đỉnh đầu cậu một lát, "Tóc em vẫn thơm thật đấy, nhưng có hơi khác thì phải."

"Chắc là mùi oải hương. Dạo này em cứ hay mất ngủ nên Emma đề xuất đặt một chậu oải hương trong phòng để dễ ngủ hơn. Em đặt nó trên bàn, bên cạnh chậu đỗ quyên chúng ta từng trồng ấy."

Nói đến đây, Aesop đột nhiên nhớ ra một thứ.

"Phải rồi Naib, trước đây anh có nói trông em rất giống hoa đỗ quyên."

"Đúng rồi. Có gì sao?"

"Tại sao em lại giống đỗ quyên vậy?", cuối cùng thì Aesop cũng có thể hỏi về việc bản thân đã thắc mắc từ lâu.

"Hừm...", Naib nhìn lên bầu trời đêm, những ngôi sao đang toả sáng lấp lánh trong đôi mắt anh, "Vì trông chúng rất dịu dàng, giống hệt như em vậy."

"Chỉ có trẻ con mới nghĩ thế thôi", Aesop khẽ cười, không biết cậu đã chê bai anh thế này bao lần rồi.

Cả hai cứ cùng nhau trò chuyện như trước đây đã từng. Aesop có hơi kinh ngạc, không ngờ mình lại có thể cùng anh nói chuyện một cách tự nhiên như thế này. Cậu đưa mắt về phía bầu trời tờ mờ sáng, "Sắp hết thời gian rồi", Aesop cảm thấy tiếc nuối, nếu như cậu tỉnh lại, cậu sẽ tiếp tục sống trong cô độc.

"Em cứ ở lại đây thì có được không..."

"Không được Aesop", Naib thở dài, mỉm cười nhìn cậu, "Em vẫn phải thức dậy, vẫn phải chiến đấu cùng mọi người, vẫn phải tiếp tục sống."

"Nhưng nếu thiếu anh, em sợ bản thân sẽ gục ngã mất", Aesop quyến luyến nắm lấy đôi tay thô ráp của anh, đặt chúng lên mặt mình.

"Tôi yêu em, Aesop", Naib nâng cằm Aesop lên, để cậu thấy bầu trời đang sáng dần lên, không bị bóng tối vây kín nữa, "Nên tôi sẽ luôn dõi theo em từ trên kia."

"Tôi sẽ không đi đâu hết, vì chúng ta đã hứa là sẽ luôn ở bên nhau mà. Nên là, đừng nghĩ ngợi nhiều quá nhé."

Naib ôm Aesop vào lòng, như cách anh đã từng làm trước kia. Aesop cảm thấy hơi mệt, đôi mắt dù có cố gắng cũng không thể mở to được.

"Em cũng yêu anh, Naib."

Một cơn gió sớm nhẹ nhàng lướt qua trên đôi mi khép hờ của Aesop. Cậu cứ như thế, một lần nữa thiếp đi trong vòng tay Naib dịu dàng và ấm áp.
.
.
.
Aesop choàng tỉnh dậy, ngơ ngác một lúc lâu. Có lẽ đã sắp đến giờ ăn trưa rồi, vì cậu có thể nghe thấy tiếng xôn xao vang lên từ phía phòng ăn. Aesop đưa tay sờ trán, không còn nóng sốt nữa, cảm giác búa bổ vào đầu cũng đã biến mất. Chỉ với một giấc ngủ, cậu đã cảm thấy sức khỏe lẫn tinh thần tốt lên nhiều. Aesop mơ màng nghĩ về giấc mơ vừa qua, có hơi mơ hồ một chút, nhưng cảm giác đầu môi anh chạm lên trán vẫn còn rõ ràng.

Có lẽ hai người vẫn sẽ tiếp tục ở bên nhau, dù cho cách biệt nhau cả một bầu trời.

"Nếu có thể, anh lại về với em trong giấc mơ nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro