《Hạ》Thế tục có nàng, ta mới nguyện độ
Thời cuộc rung chuyển, vùng Chiết Thượng lại bị nghĩa quân khởi binh, đấu súng lại khai hỏa, bất quá, may mắn được hải quân Nam viện trợ, Chiết Thượng lần này sau chiến tranh coi như là dưới sự thống trị của quân Bắc Kinh chân chính độc lập.
Sau khi quân doanh vùng ngoại ô chỉnh đốn quân đội xong, một hàng xe quân đội mới từ từ chạy vào trong thành.
Tháng chín Chiết Thượng, gió đã không nhẹ nhàng, ánh mặt trời cũng không còn trong suốt, nhưng mưa phùn liên tục một hồi lại một hồi, làm cho trong lòng người ta lạnh lẽo.
Trong thành, tửu lâu.
Trên chiếc xe quân sự đầu tiên, người cùng đi xuống với Lưu Thù Hiền cũng mặc quân trang giống như cô, nhưng màu sắc lại không giống nhau, so sánh với màu chàm xanh của Lưu Thù Hiền, màu tím trên người cô có vẻ tươi đẹp hơn rất nhiều.
Đoàn người cùng đi vào tửu lâu.
Trên tầng ba tửu lâu có hành lang có thể ngắm nhìn đường phố phồn hoa nhất, mà tửu lâu cùng những chỗ đặc biệt khác, chính là nhã các độc hữu trên hành lang này.
"Lưu thiếu tướng, nơi tốt như vậy sao bây giờ ngài mới dẫn tôi đến đây."
Lưu Thù Hiền dựa vào song cửa sổ, nhìn người đi đường thường đi tới trên đường, nghe tiếng rao hàng của các tiểu thương, tình cảnh bình thản này rốt cuộc là do máu tươi của bao nhiêu người mới có thể đổi lấy.
"Nếu thích, tôi nhất định đem nó mua tặng cho Trần thiếu soái."
Trần Thiến Nam, thiếu tướng Nam Hải Quân.
Chỗ chữ thập giao nhau ở góc đường chụp ảnh đập vào mắt Lưu Thù Hiền, sau một khắc, Lưu Thù Hiền chợt xoay người.
Trần Thiến Nam nghiêng người, nhìn nàng đi xuống bậc thang
"Lưu Thù Hiền, ngươi đi đâu?"
Hạ sĩ quan phụ tá nhìn về phía thiếu tướng vừa mới đứng trên đường phố, cũng biết cái gì.
"Hạ sĩ quan phụ tá, thiếu tướng nhà anh muốn đi đâu. "
Trần Thiến Nam cũng nhìn về phía Lưu Thù Hiền, cũng không nhìn ra nguyên nhân.
Hạ sĩ quan phụ tá lui nửa bước, cùng Trần Thiến Nam đứng ở một bên, trả lời
"Chuyện thiếu tướng, thuộc hạ không dám lắm miệng"
Trần Thiến Nam thấy Lưu Thù Hiền từ cửa tửu lâu đi ra, liền đem tầm mắt tập trung trên người nàng.
Lưu Thù Hiền bước nhanh tới, đột nhiên dừng lại.
"Hồ Hiểu Tuệ!"
Hồ Hiểu Tuệ dừng bước ngẩn ra, cũng không nghĩ tới cùng nàng gặp lại ở đây.
Gật đầu, cúi người.
"Thiếu tướng. "
Nha hoàn đi theo phía sau Hồ Hiểu Tuệ cúi người hành lễ với Lưu Thù Hiền.
Ánh mắt Lưu Thù Hiền chỉ dừng lại trên người Hồ Hiểu Tuệ
"Ta đã trở lại"
Hồ Hiểu Tuệ cụp mắt, gật đầu
"Ừm"
Hai gò má ửng đỏ nhanh chóng
"Lưu thiếu tướng"
Trên tửu lâu Trần Thiến Nam hướng về phía các nàng vẫy tay lớn tiếng hô. Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn qua.
Cô lại hét lên.
"Thiếu tướng phu nhân!"
Trên gò má Hồ Hiểu Tuệ bỗng nhiên dâng lên hai mảnh hồng triều, vẫn lan tràn đến khóe mắt đuôi lông mày, nàng hơi nghiêng người nâng mắt, chỉ là liếc mắt nhìn nàng một cái, liền lại rủ xuống đuôi lông mày.
Sợi dây cung trong lòng Lưu Thù Hiền giống như căng thẳng đến cực hạn, hơi thả lỏng một chút, liền rơi vào trong vực sâu không đáy.
Dư quang thoáng nhìn Hồ Hiểu Tuệ xoay người thúc bước rời đi, Lưu Thù Hiền thu lại ánh mắt.
.
Trên hàng rào trúc trong các viện bò đầy hoa đằng, ánh mặt trời hôm nay chợt mãnh liệt, một ít cành lá thưa thớt ở trên phiến đá rải xuống ánh sáng cùng bóng dáng loang lổ.
Hồ Hiểu Tuệ giống như đang tìm thứ gì đó.
Nàng một tay nhẹ nhàng xách vạt áo sườn xám, khom lưng ngồi xổm xuống, tìm trên mặt đất có vật gì bị mất hay không, tay trái nâng quạt thêu che ánh sáng chói mắt.
Bỗng nhiên, đối diện gặp Lưu Thù Hiền.
Bộ trường sam kia khiến cho sự trong trẻo nhưng lạnh lùng trên người nàng giống như tự nhiên tồn tại, mặt mày lạnh nhạt làm cho người ta nhìn không thấu nửa phần cảm xúc.
Lưu Thù Hiền giơ lên tay phải lên nhặt được Hồ Hiểu Tuệ tìm vật bị mất đã lâu.
"Nàng đang tìm cái này à?"
Đó là một bông tai khác.
Hồ Hiểu Tuệ cũng không biết rơi từ khi nào, sau khi nhận thấy một chiếc khuyên tai không thấy, liền tìm kiếm từng chỗ đi qua Hiên các hôm nay.
Tìm được rồi.
Hoàn hảo, tìm được rồi.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nàng, niềm vui mất mà lấy lại dâng lên trong lòng.
Hồ Hiểu Tuệ đưa tay muốn lấy bông tai qua Lưu Thù Hiền không chịu.
"Để ta đeo giúp nàng"
Lưu Thù Hiền đến gần Hồ Hiểu Tuệ, đeo khuyên tai cho cô, đến gần, mùi đàn mộc nhàn nhạt lại tràn ngập mũi Hồ Hiểu Tuệ.
Khi ngón tay khẽ xoa vành tai mềm mại ấm áp của Hồ Hiểu Tuệ, làn da trắng nõn kia khiến trái tim bình tĩnh của Lưu Thù Hiền nổi lên một tầng gợn sóng.
Nghĩ vậy, ngón tay nhẹ nhàng dán lên xương thái dương của cô, khẽ vuốt ve.
Hồ Hiểu Tuệ hơi nghiêng qua.
"Xong chưa?"
Cầm quạt, giơ tay dừng ở trên đầu Lưu Thù Viên, thay cô che đi ánh mặt trời rơi trên người.
Lưu Thù Hiền ngẩng đầu, cúi đầu cười yếu ớt.
Đột nhiên bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt hạnh hơi vểnh của Hồ Hiểu Tuệ mang theo xinh đẹp quyến rũ, ánh mắt kia phảng phất rơi vào trong lòng nàng. Khi nhìn về phía nàng, đuôi mắt Lưu Thù Hiền giương cao, một khắc kia, dường như có một luồng gió xuân xẹt qua trong lòng.
.
Ngoại ô, doanh trại.
Đại doanh bên trái là doanh trại mới. Các binh sĩ mới đang được huấn luyện vật lộn.
Quyền cước giao nhau.
Đứng ở trước trung đại doanh, Lưu Thù Hiền thẳng tắp ưỡn người.
"Thiếu tướng"
Hạ sĩ quan phụ tá từ trong trung đại doanh đi ra, đi tới bên cạnh Lưu Thù Hiền
" Đại soái, từ Tô Châu tới đây, đã đến phủ Thiếu tướng rồi"
Lưu Thù Hiền nhất thời nhíu chặt mày, phiền não đá một bên bao cát đá, một bên mắng một chữ thảo*.
*thảo: chửi bậy á
"Chuẩn bị xe, hồi phủ."
Hạ sĩ quan phụ tá lập tức đồng ý, xoay người chạy chậm nhằm phía bãi đỗ xe.
Phủ Thiếu tướng.
Lưu Thù Hiền vừa bước vào nhà chính liền thấy Trần thúc ở ngoài cửa
"Trần thúc"
Trần thúc thở dài với Lưu Thù Hiền
"Phụ thân tới rồi?"
Trần thúc liếc mắt chủ trạch thính đường
"Đại soái vừa tới"
Lưu Thù Hiền giơ giày quân đội lên, bước vào phòng khách, khẽ vái chào người ngồi trên ghế chính
"Phụ thân."
Thanh âm hờ hững.
Hắn cũng chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng "Ừ", nhìn trên người nàng vẫn là bộ chàm kia, ngữ khí không vui nói
"Thay quần áo, cùng ta đi tham gia một bữa tiệc rượu"
Lưu Thù Hiền vô cảm
"Nhất định phải đi?"
"Người tới đều là nhân vật trọng yếu của thương hội toàn quốc, muốn làm gì thì yêu cầu người đó, quan hệ nhiều hơn có lợi không hại"
"Vậy lần này phụ thân tới đón Cửu di nương hồi kinh bắc?"
Lưu Thù Hiền trực tiếp hỏi.
"Không đón"
Lưu Thù Hiền nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Phủ Thiếu tướng, trong tiểu dương lâu kiểu Tây.
Lưu Thù Hiền thay áo sơ mi màu đen, áo khoác và quần âu màu đen, cúc áo được buộc lên trên cùng, đường nét cằm trên cổ thon dài phác họa tinh xảo, khẽ mím môi, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Phu nhân đâu?"
"Cửu phu nhân đang ở phòng âm nhạc."
Phòng âm nhạc, chính là phòng để một ít nhạc cụ. Từ sau khi biết Hồ Nhật Tuệ thích, Lưu Thù Hiền làm cho người trải ra sàn nhà trong phòng một tấm đệm sân khấu.
Lưu Thù Hiền bước lên bậc thang đi lên.
Hồ Hiểu Tuệ đứng ở đầu cầu thang tầng hai chính là nghe thấy lời nàng cùng nha hoàn dưới lầu nói.
Một bộ sườn xám trắng phác họa dáng người duyên dáng.
Từ trên lầu đi xuống dưới.
Lưu Thù Hiền ngước mắt, hơi nhướng đuôi lông mày, khóe môi cong lên.
Bọn họ dường như vô tình lướt qua vai. Khi đến gần, Lưu Thù Hiền nâng bàn tay lên sờ lên cánh tay cô, lúc cách xa ngón tay từ cánh tay lên trên nhẹ nhàng vẽ tới thắt lưng.
Vượt qua phía sau, hai người đều thu lại nụ cười trên khóe môi.
Muộn, mười giờ.
Trong một gian phòng ngủ của tòa nhà nhỏ kiểu Tây phủ Thiếu tướng.
Lưu Thù Hiền không tham chén, nhưng nên uống cũng sẽ không cự tuyệt.
Sau khi nhìn thấy cô trở về, Hồ Hiểu Tuệ trực tiếp đi tới trước bàn trang điểm, nhìn mình in trong gương, tháo khuyên tai xuống mặt bàn, giơ tay lên cởi cúc áo sườn xám.
Lưu Thù Hiền từ sau lưng dán sát vào người cô, tay trái nhẹ nhàng ôm eo nhỏ nhắn của cô, tay phải đè bàn tay ngọc đang tháo cúc của cô xuống.
"Nàng lại không yêu ông ta"
Lòng bàn tay ấm áp đặt lên đỉnh vai, nhẹ nhàng vuốt ve. Hai người hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bóng dáng dây dưa trong gương.
Lưu Thù Hiền nghiêng người về phía trước, tựa vai trái Hồ Hiểu Tuệ
"Không bằng cùng ta tranh đoạt gia sản của ông ấy"
Hồ Hiểu Tuệ hơi cúi mặt
"Nhưng mà, ta sợ..."
Cặp con ngươi kia tối tăm như mực, rồi lại mang theo cảm giác xâm lược làm cho người ta nói không nên lời, chỉ làm cho Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy chống đỡ không được.
"Ông ta có gì ta cũng có thể cho nàng "
Ngón tay Lưu Thù Hiền xẹt qua cúc áo, nhẹ nhàng vuốt ve đường cong tinh xảo trên cổ hàm cô, tiếp theo vuốt vuốt cằm cô
"Ta còn trẻ hơn ông ấy, nàng sợ cái gì"
Hơi thở ấm áp của Lưu Thù Hiền thổi lên gò má Hồ Hiểu Tuệ.
Ngón tay lặp đi lặp lại vuốt ve hàm cổ bóng loáng.
Hồ Hiểu Tuệ cúi đầu không dám nhìn nàng, nhưng dưới hương đàn mộc nhàn nhạt cùng nhiệt độ ấm áp bên tai lại mất lý trí, sóng mắt mê ly.
"Bộ đồ này không hợp với dáng người của nàng"
Nói xong, Lưu Thù Hiền nhẹ nhàng đẩy Hồ Hiểu Tuệ dựa vào bàn trang điểm. Nương theo một tiếng "xoẹt" nhẹ, khóa kéo sườn xám bị Lưu Thù Hiền kéo đến cùng.
Tấm lưng trần duyên dáng cùng xương hồ điệp xinh đẹp, nhất nhất rơi vào đáy mắt Lưu Thù Hiền.
Suy nghĩ thoáng chốc không có lý trí, hỗn độn vạn phần.
Sườn xám màu đen phác họa đường nét hoàn mỹ của Hồ Hiểu Tuệ. Bàn lên mái tóc đen, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn. Mà trên sườn xám khảm hoa văn màu tối càng lộ ra vẻ cổ điển mà có ý tứ.
Cô ôm eo Hồ Hiểu Tuệ, xoay người nàng lại.
"Bộ đồ này hợp với nàng"
Đuôi mắt Lưu Thù Hiền hơi nhướng lên, nhìn như tùy hứng, lại tràn đầy bá đạo cực nóng.
Tay trái cô nâng nắm cổ dưới của Hồ Hiểu Tuệ, tay phải cầm son môi bôi lên môi nàng.
Sự dịu dàng của cô khiến người ta trầm luân trong đó.
Hồ Hiểu Tuệ ngước mắt nhìn người trước mắt, tình cảm yêu thương trong đáy mắt không hề che giấu, như nước biển cuồn cuộn tràn ra đuôi mắt.
Ngón cái tay trái của Lưu Thù Hiền nhẹ nhàng xoa son môi còn sót lại trên môi cô lên môi mình.
"Cái này cũng hợp với nàng"
Lưu Thù Hiền chậm rãi cúi người, khom gối dưới chân Hồ Hiểu Tuệ.
Ánh sáng trong phòng hơi tối, Hồ Hiểu Tuệ cảm nhận được hơi thở cực nóng đập vào mặt.
Hồ Hiểu Tuệ hùa theo hai tay cô khép bên hông cô.
Lưu Thù Hiền dịu dàng liếm cằm của nàng, đôi môi đỏ mọng, chậm rãi làm sâu thêm nụ hôn này, mút cắn môi Hồ Hiểu Tuệ.
Lưu Thù Hiền nhận được đáp lại lại càng nhiệt liệt, nụ hôn chuyển qua bên tai, khẽ liếm chậm cắn.
Tay cũng không an phận từ miệng xiên sườn xám chui vào.
Lòng bàn tay cùng ngón tay nóng bỏng để cho Hồ Hiểu Tuệ không khỏi run rẩy, răng môi khẽ trương, nặng nề hô hấp.
"Thiếu tướng, không cần"
Tay của Hồ Hiểu Tuệ nằm ngang giữa Lưu Thù Hiền, nửa người trên ngửa ra sau, né tránh thế công của nàng.
Son môi trên môi khi dây dưa đã ở khóe môi nhòe ra, giống như nụ hoa mới nở.
Hai tay đỡ ở bên hông nàng nhấc nàng lên, ngồi ở trên bàn trang điểm, thân thể nghiêng về phía sau để cho bắp chân nàng nhẹ nâng tới.
Một tay Lưu Thù Hiền cầm lấy cổ chân Hồ Hiểu Tuệ, ngón tay khẽ vê một cái, tay kia nắm cằm Hồ Hiểu Tuệ, một đường nhẹ nhàng vuốt ve đến cánh môi, nhẹ nhàng nâng, khiến cho nàng nhìn mình.
"Thế nào? Phụ thân ở bên cạnh, nàng không dám?"
Lưu Thù Hiền dừng lại trên đôi môi ướt át của cô có thêm vài phần trêu tức, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng có thêm ba phần khàn khàn, lần nữa cúi người, đầu lưỡi liếm liếm môi dưới của cô.
Hồ Hiểu Tuệ quay đầu đi chỗ khác, không cùng nàng đối diện, nghe thấy ngoài cửa tiếng vang, càng là hoảng sợ, Lưu Thù Hiền nhẹ nhàng vuốt tóc Hồ Hiểu Tuệ bên trong ngón tay móc nút áo.
Cổ họng Hồ Hiểu Tuệ khô đến phát đau, bên ngực mềm mại bị Lưu Thù Hiền sớm xoa bóp đến tê dại, cũng không dám kinh hô ra tiếng, chịu đựng, trong tròng mắt hơi mở hiện ra thủy quang.
Lưu Thù Hiền ôm cô vào lòng, lấy trán chống trán, nhìn cô.
"Hồ Hiểu Tuệ, thế tục này có nàng, ta không bỏ xuống được"
Lưu Thù Hiền mắt phiếm hồng, thanh âm trầm thấp, đem chính mình chống vào trong bụi bậm.
Đáy mắt cô giống như đầm sâu không thấy đáy, khiến người ta cam tâm đắm chìm trong đó.
Hồ Hiểu Tuệ nâng hai tay buông xuống chủ động vòng quanh Lưu Thù Hiền.
Lúc này cũng không có quay đầu lại.
Thế nhân đều nói thế tục cực ác, không chứa nổi ta và nàng, nhưng bọn họ lại không biết, thế tục có nàng, ta mới nguyện độ.
Kết thúc
20230503
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro