Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

જ⁀➴ ♡

Cái lạnh cắt da của New York khiến Shin khẽ rùng mình. Dù đã khoác đến bốn lớp áo dày, quấn kín khăn choàng và mang tất ấm, cậu vẫn không thể chống chọi được cái rét buốt của mùa đông. Hơn nữa, vốn dĩ cậu không giỏi chịu lạnh, nên dù có cố gắng mặc bao nhiêu lớp áo cũng chẳng ích gì.

Dưới cái thời tiết này, chỉ cần nghĩ đến một tách cacao nóng đã đủ làm ấm người nhỉ? Cùng dòng suy nghĩ đó, Shin quyết định bước chân nhanh hơn về nơi quán cà phê quen thuộc, nơi mà cậu đến một lần mà không thể đi nơi khác, nếu nói đúng hơn, thì cậu là chủ quán.

Soleil - Cái tên tượng trưng cho ánh mặt trời rực rỡ, cũng như màu tóc của cậu. Dù quán nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, nhưng nhờ chất lượng đồ uống tuyệt hảo cùng danh tiếng của cậu chủ quán điển trai, tâm lý, nơi này nhanh chóng trở thành điểm đến yêu thích của nhiều cư dân trong khu vực. 

Phải nói là, New York nổi tiếng với sự sầm uất, nhộn nhịp, nhưng Soleil lại đi ngược hoàn toàn với nhịp sống ấy.Không gian rộng rãi, yên tĩnh, được bài trí tinh tế với một khoảng sân đầy những chậu cẩm tú cầu, tạo nên một góc nhỏ dịu dàng giữa lòng thành phố. Mỗi ngày, chú mèo lông trắng lại cuộn tròn trên quầy pha chế, đôi khi lại lười biếng nằm bên chân cậu chủ, trong khi Piisuke—chú chim nhỏ được bạn thân Shin gửi gắm—thỉnh thoảng lại cất tiếng hót líu lo. Hương cà phê mới nhập về lan tỏa khắp không gian, hòa cùng tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng, khiến bất kỳ ai ghé thăm cũng khó lòng rời đi quá vội.

Với Shin, Soleil không chỉ là một quán cà phê—nó là cả thế giới của cậu. Một phần vì niềm đam mê dành cho hương vị hoàn hảo trong từng tách cà phê, một phần khác vì nơi này mang lại cho cậu cảm giác thuộc về. Đây là góc nhỏ của riêng cậu giữa thành phố rộng lớn, nơi cậu có thể quan sát mọi người, lắng nghe những câu chuyện muôn màu từ khách ghé thăm, và thậm chí đôi khi, tìm thấy những mối nhân duyên không ngờ tới.

Ai là khách quen của quán thì đều biết, Shin rất quý trọng một vị khách thường xuyên đến thăm nơi này. Theo như lời kể của những người hay nghe những cuộc trò chuyện giữa họ, thì vị khách ấy tên là Sakamoto Taro, tiền bối của chủ quán, cũng là người giúp Shin tìm được mảnh đất này và góp một phần vốn xây dựng. Cũng có thể nói anh ta là cổ đông của quán, nhưng có vẻ như anh chỉ muốn giúp đỡ cậu hậu bối này thôi, và anh hay đến với tư cách là một vị khách hơn.

Hôm nay vẫn như mọi ngày, Shin đến quán từ sớm và bắt đầu chuẩn bị cho thực đơn. Cậu không thuê nhân viên, bởi lẽ cậu muốn tự tay pha chế từng ly đồ uống hoàn hảo nhất cho khách. Chẳng mấy chốc, hương cà phê xay lan tỏa khắp không gian, hòa vào ánh nắng nhè nhẹ chiếu qua ô cửa kính. Chú mèo Ciel ngáp dài, rời khỏi căn nhà bông mà Shin làm riêng cho nó, rồi nhảy lên bàn gần cửa sổ, tận hưởng những tia nắng đầu tiên của buổi sáng. Cậu khẽ bật cười trước vẻ thảnh thơi của nó, rồi quay lại kiểm tra lần cuối mọi thứ. Khi mọi thứ đã đâu vào đấy, những vị khách đầu tiên cũng bắt đầu ghé vào.

Sáng đầu tuần thường không quá nhộn nhịp—ai nấy đều bận rộn với công việc, chẳng mấy ai có thời gian nán lại lâu. Shin đang thả hồn suy nghĩ vẩn vơ thì tiếng chuông cửa vang lên.Một giọng nữ vang lên đầy tò mò và có phần thẳng thừng.

"Đây có đúng là quán mà thằng Saka nói không mày? Nhìn nó vậy mà tìm ra được nơi như này kể ra cũng khá nhờ."

Shin ngước lên. Trước mắt cậu là hai vị khách khá đối lập.

Cô gái có mái tóc xanh rêu và đôi mắt vàng rực—một nét đẹp nổi bật, dễ khiến người ta lầm tưởng cô là con lai. Trang phục có phần bụi bặm, phong cách đường phố nhưng không hề luộm thuộm. Trái lại, người đàn ông đi cùng cô lại hoàn toàn khác biệt. Áo sơ mi trắng gọn gàng, quần âu lịch thiệp, khoác thêm áo măng tô dài trông như một nhân viên của công ty lớn nào đó.

Cô nhìn quanh quán một chút rồi hỏi thẳng:

"Này! Chú em có biết ai tên Sakamoto Taro không?"

Shin hơi giật mình trước câu hỏi bất ngờ nhưng quay lại với trạng thái ban đầu, từ tốn đáp.

"Có chuyện gì sao?"

Cô lập tức nhếch môi cười với người bên cạnh.

"Vậy là đúng thật ha mày."

"Cha ơi, đang trong quán người ta mà hỏi gì tao lao không. Em thông cảm nhé, nhỏ này bị khùng á~" – Anh ta vừa cười vừa lắc đầu, nhưng ngay lập tức nhận lại một cú đánh lên vai từ cô gái.

"Tao cắt lưỡi mày đấy, Nagumo."

Bây giờ, Shin mới có cơ hội quan sát kỹ hơn chàng trai trước mặt. Đường nét gương mặt không quá góc cạnh nhưng cũng không mềm mại, toát lên nét cuốn hút khó đoán. Biểu cảm nửa đùa nửa thật ấy khiến người ta không biết đâu là thật, đâu là giả. Nhưng có một điều cậu phải công nhận—anh ta đẹp trai thật.

"Bạn nhỏ, cho anh Espresso đá nhé. Còn con nhỏ này, cho nó cốc nước lọc là được rồi."

"Câm ngay. Cho chị Matcha Frappuccino."

Shin giữ nguyên nụ cười công nghiệp của mình. "Vâng, tôi làm ngay đây."

Nhưng khi Shin vừa quay lưng đi, cậu chợt cảm thấy ánh nhìn của cô gái kia vẫn còn dán vào mình. Một giây sau, cô bật cười, giọng nói lẫn chút hứng thú:

"Thằng nhóc này đáng yêu thật nhỉ. Tao hiểu vì sao Saka quan tâm thằng bé rồi."

Nagumo không đáp ngay. Ánh mắt anh ta thoáng trầm xuống trước khi lơ đãng buông một tiếng:

"...Ừ."


Không ai biết, kể cả Shin, người đến quán này nhiều nhất không phải Sakamoto, mà là Nagumo Yoichi.

"Lại gặp em rồi, Mon Soleil"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro