[ end ] Nhuộm màu nắng
Bước chân đầu tiên vào bệnh viện là sự chìm đắm trong không gian lạnh lẽo và sạch sẽ. Ánh đèn trắng mềm mại trải rộng trên trần, giúp tạo ra một không gian rộng lớn và thoáng đãng. Mùi của các chất sát trùng nhẹ nhàng nổi lên, làm cho không khí trở nên mát mẻ và khử mùi.
Khắp nơi, những chiếc ghế và bàn chờ được sắp xếp gọn gàng, nơi mọi người có thể ngồi và đợi lượt. Các bảng thông báo và bảng điện tử hiển thị thông tin về các khoa và bác sĩ đang làm việc, cùng với các biểu tượng hướng dẫn dẫn đường.
Âm thanh của những cuộc gọi điện thoại và tiếng bước chân đi lại tạo ra một bản giao hưởng nhỏ, điểm nhấn cho sự hoạt động không ngừng của bệnh viện. Các y tá và nhân viên y tế với đồng phục chính thức di chuyển với mục đích làm nhiệm vụ của mình.
Trong những góc khuất, các phòng khám và phòng mổ đầy đủ trang thiết bị hiện đại, tạo nên không gian linh hoạt để chăm sóc và điều trị bệnh nhân. Mỗi phòng có ánh sáng tự nhiên thông qua cửa sổ, tạo điều kiện thuận lợi cho công việc y tế.
Trên chiếc giường trắng ở giữa phòng bệnh, ánh đèn nhạt nhòa từ trần phát ra, làm bật lên khuôn mặt trắng bệch của chàng trai nằm đó. Tóc trắng của gã ta nằm xù lạc quạc trên gối, tạo nên bức tranh yên bình nhưng đồng thời đầy biểu hiện của sự mệt mỏi và khó khăn.
Bức tường màu trắng và sáng có thêm những bức tranh trừu tượng nhẹ nhàng, cố gắng làm dịu đi không khí nặng nề trong phòng. Một số thiết bị y tế đặt gần giường, những cái kim, ống dẫn và máy theo dõi nhấp nhô như những phụ kiện không thể thiếu trong cuộc chiến chống lại căn bệnh.
Âm thanh của máy theo dõi nhịp tim và máy tạo âm nhỏ nhẹ, tạo nên nhịp nhàng của sự sống giữa bầu không khí tĩnh lặng.
Cánh cửa phòng bệnh mở nhẹ, ánh sáng từ ngoại ô tràn vào, và một chàng trai tóc tím bước vào. Bước chân của anh ta nhẹ nhàng, nhưng có một sự tự tin nhất định trong cử chỉ của mình. Ánh sáng từ cửa sổ làm tôn lên màu tím của mái tóc hắn ta, tạo ra một bức tranh đẹp mắt và nổi bật trong không gian trắng xung quanh.
Trong tay hắn, ôm sát ngực, là một bó hoa hướng dương. Những bông hoa vàng nở rộ phản ánh ánh sáng, tô điểm thêm sự ấm áp vào không gian lạnh lẽo của bệnh viện. Mỗi bông hoa trở thành một điểm sáng trong phòng, đem lại cảm giác của sự sống và hy vọng.
Chàng trai tóc tím di chuyển một cách nhẹ nhàng đến gần giường bệnh, đặt bó hoa xuống bên cạnh chàng trai tóc trắng đang hôn mê. Bức tranh yên bình bỗng chốc trở nên ấm áp hơn, như một dấu hiệu của tình thương và niềm hy vọng.
Nụ cười nhẹ trên môi của chàng trai tóc tím phản ánh sự chăm sóc và tâm huyết, như muốn truyền đạt một chút vui tươi và lạc quan vào không khí nặng nề của bệnh viện.
- Nagi, hôm nay... Cậu vẫn thấy khỏe chứ? - Reo thì thào
Phải, chàng trai đang nằm trên giường bệnh kia còn ai khác ngoài gã ư? - Nagi Seishirou, kẻ đã sớm chìm vào giấc ngủ thực vật.
Reo thở dài. Dùng đôi tay mảnh dẻ vuốt nhẹ mái tóc trắng của Nagi.
- Cậu biết gì không, Nagi? Hôm nay tớ cũng mang một bó hoa hướng dương như thế này cho Isagi đấy. Tớ hy vọng Isagi thích.
Chà... Reo tưởng tượng - nếu Nagi không ngủ như thế này, chắc chắn cậu ta sẽ ngồi bật dậy, bĩu môi rồi than vãn với Reo rằng tại sao cậu ta không rủ Nagi đi cùng, Nagi cũng thích tặng quà cho Yoichi mà...
Nhưng bây giờ... Tất cả những gì mà gã có thể làm, chỉ có thể là thờ đều qua chiếc máy thở.
Reo bắt đầu khóc, cảm xúc chảy tràn qua đôi mắt tím lấp lánh. Tiếng khóc của hắn như là âm nhạc nhẹ nhàng, tôn thêm nét buồn bã và tình cảm đặc biệt cho bức tranh hòa quyện này. Những giọt nước mắt rơi xuống, như những hạt mưa nhỏ trên khuôn mặt tinh khôi của Reo.
Bức tranh trở nên bi đạo, khi sự yên bình của phòng bệnh chạm trán với cảm xúc chân thật và lòng chân thành của Reo. Một khoảnh khắc đầy xúc động, nơi hy vọng và đau khổ gặp nhau.
Reo không thèm giấu giếm cảm xúc của mình. Hắn ta nắm chặt tay cậu trai tóc trắng, như muốn truyền đạt điều gì đó qua cảm ứng da, một dòng năng lượng tích cực và hy vọng, dù cho mọi thứ xung quanh vẫn rơi vào bóng tối.
- Nagi, sớm tỉnh dậy nhé, tớ sẽ dẫn cậu đi thăm mộ Yoichi, được chứ? Tớ sẽ cho cậu tặng hoa, cho cậu nới chuyện với Yoichi hàng giờ. Vì Yoichi, em ấy cũng nhớ cậu lắm...
____________________________________________________________
1 năm trước, Isagi Yoichi đã chính thức lìa khỏi cuộc đời.
Dưới ánh nắng vàng óng ánh của chiều mùa hạ, Isagi bước đi trên con đường nhỏ, tạo ra những bước chân nhẹ nhàng và duyên dáng. Tóc xanh của em ấy nổi bật giữa biển lá cây và hoa tươi màu, tạo nên một hình ảnh như là một phần của thiên nhiên sống động.
Vẻ ngoại hình của Isagi là sự kết hợp hoàn hảo giữa vẻ đẹp tự nhiên và phong cách riêng biệt. Gương mặt em ấy mang đến nét tinh tế, với đôi mắt biển cả xanh thẳm và nụ cười ấm áp. Bó hoa hướng dương trong tay em là điểm nhấn tinh tế, vừa làm nổi bật vẻ tươi vui và năng động của Isagi, vừa tôn lên vẻ đẹp của mùa hạ.
Isagi mặc một bộ trang phục nhẹ nhàng, phản ánh phong cách thoải mái và hiện đại. Áo sơ mi trắng nhẹ nhàng kết hợp cùng chiếc quần jean xanh nhạt, tôn lên vóc dáng thanh thoát của em ấy. Ánh nắng chiều làm nổi bật những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt và cơ thể của Isagi, tạo nên hình ảnh một chàng trai trẻ đầy cuốn hút và quyến rũ dưới bức tranh màu hạ tuyệt vời.
Làn gió chiều hạ trở nên lạnh lẽo khi một tiếng thét thất thanh vang lên, xoẹt qua không gian yên bình của ngày hạ. Một chiếc xe tải lao tới với tốc độ khó tin, rồi đột ngột có mặt như một ác mộng hiện thực. Tiếng rầm vang dội, như âm thanh kinh hoàng của sự va chạm.
Isagi bị cuốn vào sự kiện đột ngột này, không có thời gian để phản ứng. Chiếc xe tải va chạm thẳng vào em, tạo ra một cảm giác đau đớn và hỗn loạn. Ánh đèn hoa hướng dương vụt tắt, thay vào đó là hình ảnh mặt đường mờ đi với đám bụi nổi lên từ sự va chạm.
Những người chứng kiến cảnh tượng giật mình, họ chạy đến ngay lập tức để kiểm tra tình trạng. Isagi nằm bất động giữa đường, ánh mắt mơ hồ, và nụ cười ấm áp trước đó dường như đã biến mất. Cảnh tượng kinh hoàng này để lại một cảm giác tiếc nuối và đau đớn trong khoảnh khắc yên bình của chiều hạ.
Bên cạnh sự im lặng kinh hoàng, một dòng máu đỏ tươi bắt đầu rót ra từ vết thương, tô điểm lên màu đen của đường nhựa. Sự hỗn loạn và sợ hãi trở thành điều kiện chủ đạo, với người chứng kiến hốt hoảng bước lui, mắt trừng to.
Tiếng xào xạ từ lớp vải bay đến từ vụ va chạm, nay thay vì áo sơ mi trắng tinh khôi, nó trở thành một tấm vải nhuộm đỏ bừng bừng. Isagi, nơi anh nằm giữa con đường, thể hiện sự bất lực trong sự đau đớn, đôi mắt mơ hồ nhìn về phía xa xăm.
Người chứng kiến cảnh tượng không dám tin vào sự thật nằm trước mắt, một không gian hỗn loạn, những người xung quanh đổ dồn lại để cố gắng giúp đỡ. Mùi máu và khói nổi lên, tạo nên bức tranh đen tối của một sự kiện kinh hoàng giữa bình yên của chiều hạ.
Nagi và Reo bàng hoàng, họ không thể tin vào cảnh tượng mà họ đang chứng kiến.
Reo là người đầu tiên phản ứng.
- Gọi cấp cứu đi!! Nhanh lên!!
Reo gào lên, giọng đau đớn và vô vọng truyền cảm khắp không gian. Những từ ngữ của hắn như là một lời kêu cầu cuối cùng, nhưng nó lại bị cuốn vào tiếng ồn và bối rối của sự tai nạn.
Những người xung quanh cuối cùng hiểu được tình hình nghiêm trọng, và họ bắt đầu quay số điện thoại, kêu gọi sự trợ giúp cấp cứu. Bầu không khí trở nên căng thẳng, những người tham gia sự kiện đều hoảng sợ và không biết phải làm gì.
Reo, với đau đớn và sự vô vọng, cố gắng làm mọi thứ trong khả năng để giúp Isagi. Mỗi giây trôi qua như một đợt sóng kinh hoàng, và cuộc sống của Isagi dường như đang rơi vào bóng tối không lối thoát.
Nagi đứng lặng lẽ, ánh mắt trở nên vô hồn và xa lạ. Trước cảnh tai nạn kinh hoàng, gã không thể tin vào sự thật đang diễn ra trước mắt mình. Cảm giác hỗn loạn và lo sợ chôn vùi tâm trí gã, biến người con trai trước đó đầy năng động thành một hình bóng đau buồn và bất lực.
Reo, người bạn thân của anh ta, vẫn còn hồi hộp và nôn nao gọi cứu thêm, nhưng Nagi chỉ im lặng. Gã chẳng thể tin vào sự thật rằng Isagi, người mà anh thầm yêu, đang nằm bất động giữa đường với dòng máu đỏ tươi.
Bàng hoàng và tuyệt vọng, Nagi cảm nhận mọi thứ xung quanh như một cơn ác mộng không lối thoát. Nước mắt của gã bắt đầu tràn ra khỏi đôi mắt màu nâu sẫm, biểu hiện cho sự đau buồn và sự mất mát không thể diễn tả thành lời. Cảnh tượng kinh hoàng này chẳng chỉ là tai nạn mà còn là một đợt sóng đau đớn đánh đập vào tâm hồn của Nagi.
Xe cứu thương vội vàng tới, ánh đèn đỏ và xanh nhấp nhô giữa cảnh đổ nát và sự hỗn loạn. Bác sĩ và nhân viên y tế nhanh chóng xuống xe, mặc kệ sự ù đặc từ âm thanh hỗ loạn xung quanh. Họ làm việc một cách chuyên nghiệp, cùng lúc đó, Isagi được đặt lên cái giường cứu thương, một cảnh tượng như là một hình ảnh sống còn.
Nagi và Reo chạy theo sau chiếc xe cứu thương, ánh mắt bất lực nhưng đầy hy vọng. Đám đông những người chứng kiến dường như bị cuốn vào một không gian tĩnh lặng, với âm thanh hỗn loạn vẫn giữ nguyên, như là những hồn ma đang ngóng chờ.
Chính giữa cảnh đổ nát và sự hỗn loạn, chiếc xe cứu thương nhanh chóng rời khỏi hiện trường, để lại sau lưng những người tham gia sự kiện đang còn đong đưa giữa biển cảm xúc và sự bất lực.
[...]
- Không còn cứu được nữa, chàng trai trẻ ấy đã bị thương quá nặng và mất rất nhiều máu...
Thông báo này làm cảm giác thời gian trở nên chậm lại, và mọi sự hỗn loạn xung quanh dường như tan biến thành hình ảnh mờ nhạt. Nagi và Reo đứng trước sự mất mát không thể tin được, những nỗi đau khó tả vẽ lên gương mặt họ.
Mọi hi vọng vụt tắt như ngọn đèn cuối cùng của một ngày dài. Sự ra đi của Isagi để lại một khoảng trống không thể thay thế, mà mọi người chứng kiến cảm nhận rõ ràng trong không khí đau đớn và chán nản.
____________________________________________________________
Reo rời khỏi phòng bệnh với bước chân nhẹ nhàng, để lại bức tranh cảm xúc đầy nghẹn ngào đằng sau. Ánh đèn từ hành lang bệnh viện chiếu sáng con đường trở về cho anh.Anh đã ở trong phòng bệnh của Nagi từ chiều đến tận tối khuya. Cảm giác nhẹ nhàng của không khí ngoại ô, với hương khói cây xanh và tiếng vóc lá cây, làm cho bước chân Reo trở nên nhẹ nhàng hơn.
Về đến nhà, Reo mở cửa cẩn thận để không làm phiền ai đang ngủ. Ngôi nhà yên tĩnh và ấm cúng, với ánh đèn từ một chiếc đèn trang trí nhỏ soi sáng phòng khách. Hắn ta tìm kiếm một góc nhỏ, nơi hắn có thể thoải mái và giải toả những cảm xúc tích tụ.
Đèn nhỏ phát sáng dịu dàng, làm cho không gian trở nên ấm cúng hơn.Reo đưa mắt lên trần nhà, nhìn vào bóng đèn và suy nghĩ về những điều đã xảy ra trong ngày.
Reo nằm xuống trên chiếc giường lớn, trong không gian thoải mái và sang trọng của phòng riêng của mình. Ánh đèn dịu dàng từ những chiếc đèn trang trí lan tỏa ánh sáng nhẹ nhàng, tô điểm cho không gian ấm áp. Mùi hương nhẹ của nến thơm lưu luyến trong không khí, tạo nên một bầu không khí trầm lắng và dễ chịu.
Reo đóng mắt, và hình ảnh những người anh yêu hiện lên trong trí tưởng của anh. Những kỷ niệm hạnh phúc và những khoảnh khắc ngọt ngào hiện về, như những cảm xúc hòa quyện với giấc ngủ.
Tiếng nhạc nhẹ, có thể là những bản nhạc nhẹ nhàng và nhẹ nhàng, điều chỉnh trong phòng, tạo nên một không gian yên bình và dễ chịu. Reo ngập tràn trong sự nhớ nhung, những cảm xúc ấm áp và ngọt ngào đưa anh ta dần chìm vào giấc ngủ.
[...]
Trong giấc mơ, hắn gặp Nagi.
- Reo, tớ không muốn trở về thực tại đâu.
Reo bàng hoàng nhìn Nagi
- Tại sao cơ chứ?
- Vì trong giấc mơ của tớ, tớ gặp Yoichi...
Nagi nói, anh thấy trong giấc mơ, em xinh đẹp đứng giữa cánh đồng hướng dương rực rỡ, tóc xanh nhẹ bay theo làn gió nhẹ. Ánh nắng mặt trời chiếu lên gương mặt em, làm bừng sáng đôi mắt biển sâu màu xanh thẫm. Nụ cười tươi vui nở trên môi, phản ánh sự trẻ trung và rạng rỡ của tuổi thanh xuân.
Em mặc một bộ trang phục nhẹ nhàng, phản ánh sự tự do và thoải mái. Bàn tay em nắm chặt một bó hoa hướng dương, mỗi bông hoa như là bức tranh sống động, tô điểm thêm vẻ đẹp tự nhiên xung quanh.
Những bông hướng dương cao vút xung quanh em, tạo nên khung cảnh huyền bí như trong một bức tranh nghệ thuật. Ánh sáng và bóng cây hòa quyện tạo nên bức tranh sống động, nơi em đứng giữa thiên nhiên hùng vĩ, như một phần của cảnh đẹp hòa mình vào tình yêu và sự hòa quyện với tự nhiên.
Em xinh đẹp, rạng rỡ, điều quan trọng hơn, là gã được ở bên em...
Chà, có vẻ như Reo cũng đang dần hiểu ra rồi...
____________________________________________________________
Sáng hôm sau, Reo đến bệnh viện nơi Nagi đang nằm bệnh. Trên tay hắn là một lọ thuốc ngủ.
Hắn đã có sự cho phép của gia đình Nagi - cho phép hắn rút máy thở của Nagi, để Nagi chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng,
Cùng với hắn...
[...]
Hắn lại gần Nagi, người bây giờ đã chết.
20 viên thuốc ngủ rơi vào cổ họng Mikage Reo.
Cả ba người họ chết cả rồi...
Có người khóc, có người đau thương,
Nhưng lại có kẻ, mong họ hạnh phúc nơi thiên đường.
-- HẾT --
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro