Ngoại truyện: Huyết Khế Cấm Kỵ
(sinh tử văn, giam cầm, Na Tra bá đạo tuyệt đối, Ngao Bính long huyết mang thai, huyết khế ràng buộc, cấm kỵ luyến ái)
🌕 Đêm trăng huyết.
Đông Hải Long Cung chìm trong tĩnh lặng.
Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt vang vọng trong bóng tối, phản chiếu ánh sáng ma mị.
Bên trong tẩm cung xa hoa, một con rồng bạc đang bị khóa chặt trên giường.
Mái tóc bạc xõa tung trên tấm đệm gấm đỏ thẫm.
Vải lụa rơi vãi khắp nơi.
Trên làn da trắng nõn lưu lại những dấu vết ám muội.
"Ưm... Na Tra... dừng lại...!"
Ngao Bính run rẩy, đôi mắt vàng kim phủ đầy hơi nước.
Nhưng cả hai cổ tay hắn đều bị trói bằng xích vàng huyền bí, một loại phong ấn chỉ Na Tra có thể mở.
Phía trên, Na Tra ghì chặt lấy hắn.
Mắt đỏ rực. Hơi thở nóng bỏng. Hơi thở của một kẻ điên cuồng chiếm hữu.
"Dừng lại?"
Na Tra cười khẽ, cúi xuống cắn nhẹ lên xương quai xanh.
"Ngao Bính, ngươi có biết mình sai ở đâu không?"
Hắn rùng mình, cả người như bị thiêu đốt.
"Ta... ta không biết...!"
"Sai ở chỗ đã dám trốn khỏi ta."
Giọng Na Tra trầm khàn, xen lẫn chút nguy hiểm chết người.
"Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi đi?"
"Ưm... Na Tra...!"
Ngao Bính rên lên, từng đợt khoái cảm hòa lẫn với sự run rẩy tột cùng.
Mỗi lần hắn vùng vẫy, xích vàng lại siết chặt hơn, càng khiến hắn không thể trốn thoát.
Mà Na Tra...
Càng nhìn thấy hắn yếu ớt dưới thân mình, lại càng muốn chiếm đoạt nhiều hơn.
"Ta đã nói rồi, từ giây phút này—"
Na Tra bóp cằm hắn, bắt hắn nhìn thẳng vào mắt mình.
"Ngươi vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về ta."
Lời nói vừa dứt, huyết khế rực sáng.
Ngao Bính giật bắn.
Một dòng khí nóng từ lòng bàn tay lan tỏa khắp cơ thể, như thể một sợi dây vô hình đang trói buộc linh hồn hắn với Na Tra.
"Na Tra... ngươi làm gì—"
"Khế ước."
Na Tra nhếch môi.
"Từ giờ trở đi, dù ngươi có trốn đến đâu, ta cũng sẽ tìm được ngươi."
Hơi thở Ngao Bính hỗn loạn.
Lửa nóng thiêu đốt.
Từng vệt đỏ ửng lan trên da thịt.
Bị trói. Bị siết chặt. Bị nhấn chìm trong cơn hoan ái không thể thoát ra.
Càng chống cự, càng bị ghìm sâu hơn.
"Ngoan, để ta xem—"
Na Tra cúi xuống, hôn lên bụng hắn.
"Long huyết của ta có thể tạo ra bao nhiêu sinh mệnh?"
🔥 Bảy tháng sau
Ngao Bính nằm trên giường, hai tay vô thức đặt lên bụng.
Hơi ấm nhè nhẹ lan tỏa.
Không chỉ một... mà là hai sinh linh nhỏ bé đang lớn dần bên trong hắn.
Hắn thở dốc, vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này.
"Na Tra chết tiệt... ngươi làm thật rồi."
Nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ thêm, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên.
Ngao Bính ngẩng đầu—
Và lập tức đối diện với ánh mắt đỏ rực nguy hiểm của Na Tra.
Ma đồng bước đến, không nói gì, chỉ cúi xuống đặt tay lên bụng hắn.
Ánh mắt sâu thẳm.
Hơi thở nóng rực.
Ngao Bính nuốt khan.
"Na Tra... đừng nói ngươi còn muốn—"
"Hửm?"
Na Tra cười khẽ, ghé sát vào tai hắn.
"Ngao Bính, từ khi nào ngươi nghĩ ta sẽ dừng lại?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro