Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Tái Ngộ

Biển cuộn trào như muốn nhấn chìm tất cả. Những con sóng bạc đầu vỗ vào bờ đá, tạo thành những tiếng gầm vang vọng. Giữa đại dương rộng lớn, một thân ảnh lặng lẽ đứng trên mặt nước, áo choàng đỏ tung bay theo từng cơn gió mạnh. Đôi mắt màu vàng kim phản chiếu ánh trăng, sâu thẳm như vực thẳm không đáy.

Ngao Bính.

Ba năm—ba năm trôi qua kể từ ngày định mệnh ấy.

Na Tra đã chết. Sau đó, cậu sống lại. Nhưng cậu không còn nhớ gì cả. Không nhớ về trận chiến giữa họ, không nhớ về những lần cùng nhau chiến đấu, cũng không nhớ về cảm giác đau đớn khi lần cuối cùng đối mặt với Ngao Bính trong trận chiến sinh tử.

Ngao Bính siết chặt nắm tay. Hắn không thể quên.

"Ngao Bính, hẹn gặp lại!"

Na Tra khi ấy đã cười. Một nụ cười bất cần nhưng lại mang theo sự giải thoát. Rồi ánh sáng chói lòa nuốt chửng tất cả, để lại một khoảng trống sâu hoắm trong lòng Ngao Bính.

Hắn chưa từng tin vào luân hồi, nhưng khi nghe tin Na Tra sống lại, lòng hắn lại dấy lên một tia hy vọng ngu ngốc. Hắn đã nghĩ rằng—có lẽ Na Tra sẽ nhớ hắn.

Nhưng khi đứng trước mặt cậu một lần nữa, ánh mắt Na Tra nhìn hắn chỉ là sự xa lạ.

"Ngươi là ai?"

Chỉ ba chữ đơn giản đó đã đâm xuyên qua trái tim Ngao Bính.

Hắn không biết mình mong chờ điều gì. Rằng Na Tra sẽ gọi tên hắn? Rằng cậu sẽ mỉm cười với hắn như trước kia? Rằng cậu vẫn nhớ những ngày bọn họ bên nhau, dù trong chiến đấu hay trong những khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi?

Không. Na Tra đã quên.

Và Ngao Bính—có lẽ hắn cũng nên quên đi.

Nhưng khi nhìn cậu, nhìn gương mặt vẫn kiêu ngạo như ngày nào, nhìn ánh mắt sắc bén nhưng không còn sự thù địch như trước, Ngao Bính nhận ra—hắn không thể.

"Ta là ai à?" Hắn cười nhạt, che giấu đi sự đau đớn trong lòng. "Ta là kẻ ngươi nợ một trận chiến. Và lần này, ta sẽ không để ngươi trốn nữa."

Na Tra nhướn mày, nắm chặt trường thương trong tay. Cậu không thích cái cách người trước mặt nhìn mình—vừa quen thuộc, vừa xa cách, như thể giữa họ đã từng có một quá khứ mà cậu không nhớ.

"Vậy sao?" Cậu nở nụ cười ngông cuồng. "Vậy thì đánh đi!"

Đêm hôm ấy, trên biển Đông, trận chiến giữa họ một lần nữa bùng nổ. Nhưng lần này—không ai biết liệu nó sẽ kết thúc như thế nào.

Sóng biển gầm rú, những cột nước dâng cao giữa ánh trăng bạc. Một bóng đỏ lao đến như tia chớp, mang theo khí thế dữ dội của chiến thần.

"Chết đi, tên rồng ngốc!"

Na Tra vung trường thương, lửa thần cuồn cuộn bao quanh vũ khí, chém xuống Ngao Bính như muốn thiêu rụi tất cả.

Ngao Bính không né. Hắn giơ đao lên đỡ đòn, lưỡi đao xanh lấp lánh ánh nước biển chặn đứng ngọn lửa hung tàn. Một tiếng keng vang lên, dư chấn từ đòn đánh khiến mặt biển bên dưới vỡ thành từng đợt sóng dữ.

Hai người giằng co. Ánh mắt chạm nhau.

Na Tra nhướn mày. Kẻ này mạnh hơn cậu nghĩ. Không chỉ có thể chịu được lửa thần Tam Muội Chân Hỏa, mà còn có thể đối đầu trực diện với cậu mà không chùn bước.

"Ngươi thú vị đấy." Cậu nhếch môi cười, đá mạnh xuống không trung, mượn lực nhảy lùi ra xa.

Ngao Bính nhìn cậu, đôi mắt vàng kim trầm xuống.

Hắn không trả lời.

Ba năm trước, nếu trận chiến ấy kéo dài thêm một chút nữa, có lẽ kết cục đã khác. Nhưng lúc đó, Na Tra đã chọn cách tự kết liễu mình để phá vỡ số phận bị thiên mệnh trói buộc.

Bây giờ, Na Tra đã trở về, mạnh mẽ hơn, điên cuồng hơn. Nhưng cậu không nhớ gì cả.

Ngao Bính biết bản thân nên quên đi, nhưng khi nhìn thấy Na Tra, hắn lại không thể dừng bản thân khỏi suy nghĩ:

"Nếu như hắn nhớ lại..."

Nhưng trước khi hắn có thể chìm sâu vào suy nghĩ đó, Na Tra đã lao đến một lần nữa.

Lửa bùng cháy, ánh sáng lóe lên, đao và thương va chạm, tạo thành những đốm sáng rực rỡ giữa màn đêm.

Lần này, Ngao Bính không phòng thủ nữa.

Hắn phản công.

Đao chém xuống từ trên cao, mang theo sức mạnh của biển cả. Một trận sóng thần dâng lên, nhấn chìm tất cả.

Na Tra bật cười lớn, cậu lao thẳng vào cơn sóng, lửa thần bùng lên dữ dội, hóa nước thành hơi nóng bỏng rát.

Cậu thích cảm giác này. Cảm giác máu nóng sôi trào, cảm giác chiến đấu không chút kiêng nể.

"Ngươi khá lắm!" Na Tra hét lên, đôi mắt đỏ rực ánh chiến ý.

Ngao Bính nhìn cậu, trái tim hắn đập nhanh hơn một nhịp.

Hắn biết bản thân không nên mơ mộng nữa.

Na Tra đã quên.

Và hắn—cũng nên quên đi thôi.

Nhưng... nếu hắn thắng trận này, liệu cậu có chịu nhớ lại không?

Không kịp nghĩ nhiều hơn, hắn vung đao, một lần nữa đối đầu với kẻ đã từng là tất cả của hắn.

Trận chiến này, không chỉ là để phân thắng bại.

Mà còn là để níu kéo quá khứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro