Chương 4
Sau một buổi chiều dài đầy những câu chuyện và tiếng cười vang vọng trong ngôi nhà, Na Tra, Ngao Bính, Kim Tra và Mộc Tra quyết định rời khỏi căn nhà ấm cúng để đi dạo quanh khu vực đường Quan, nơi không khí trong lành và yên bình. Dù mưa đã tạnh nhưng những tia nắng vàng vọt cuối cùng trong ngày vẫn chưa kịp phủ đầy mọi ngóc ngách, khiến không gian quanh họ thêm phần huyền bí.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng của bốn người hòa lẫn vào tiếng gió xào xạc qua những cành cây, tiếng lá rụng lả tả trên mặt đất. Na Tra dẫn đầu, mái tóc trắng dần được ánh mặt trời chiếu rọi tạo ra một vầng sáng kỳ diệu, đôi mắt của cậu sáng như ngọc khi nhìn về phía trước.
"Hôm nay có vẻ thật yên tĩnh," Mộc Tra nói, ánh mắt của anh lướt qua những chiếc lá đung đưa nhẹ nhàng. Âm thanh của những tiếng động vật thỉnh thoảng vang lên từ xa, nhưng không làm xáo trộn không khí yên bình này.
"Ừm, sau những ngày vất vả, một buổi chiều như thế này thực sự rất tuyệt." Kim Tra tiếp lời, giọng anh dịu dàng nhưng lại pha chút thư thái, như thể tất cả những ưu phiền đều đã được gió cuốn đi.
Ngao Bính không nói gì, nhưng nụ cười nhẹ trên môi anh khiến không khí càng thêm ấm áp. Anh nhìn những cánh hoa rơi, từng cánh hoa nhẹ nhàng trôi theo gió như những kỷ niệm không thể quay lại. Có lẽ, đây chính là khoảnh khắc họ đã chờ đợi từ lâu — một giây phút không có chiến tranh, không có đau thương, chỉ có sự bình yên.
Cả nhóm dừng lại bên một gốc cây to, nơi những quả trái cây chín mọng đang treo lủng lẳng. Tiếng lá cây xào xạc dưới bước chân, tiếng quả rơi xuống đất nghe êm tai. Na Tra cười khẽ, đôi tay khéo léo vươn ra hái lấy một quả, đưa cho Ngao Bính.
"Đây, ăn đi. Quả này ngọt lắm." Na Tra nói, ánh mắt cậu có chút tinh nghịch, như thể muốn chia sẻ niềm vui với mọi người.
Ngao Bính nhận lấy quả, mỉm cười cảm ơn rồi cắn thử. "Ừ, quả này thật sự ngọt ngào. Đệ thật biết chọn đấy." Anh trêu đùa, làm Na Tra đỏ mặt. Các anh em khác cũng cùng nhau hái trái cây và thưởng thức, không khí vui vẻ tràn ngập trong không gian nhỏ này.
Tiếng động vật xa xa vang lên, một con chim hót líu lo trên cành cây. Đôi khi, tiếng chân rảo bước của họ cũng hòa vào nhịp điệu ấy, như những phần tử hòa hợp với thiên nhiên xung quanh.
"Chúng ta có thể đi dạo quanh thêm một chút nữa không?" Na Tra hỏi, ánh mắt cậu nhìn về phía những con đường nhỏ mờ mịt, nơi ánh sáng chiều đang dần tắt, chỉ còn lại chút bóng tối nhẹ nhàng.
Kim Tra gật đầu. "Chúng ta cứ đi thôi, dù sao thì cũng chẳng có chỗ nào vội."
Mộc Tra cũng đồng ý, và cả nhóm tiếp tục bước đi, không gian xung quanh như thu hẹp lại, nhưng mỗi bước chân của họ lại khiến thế giới trở nên rộng lớn và đầy màu sắc hơn bao giờ hết. Những tiếng lá cây xào xạc, tiếng chim kêu, tiếng động vật trong rừng – tất cả hòa vào nhau tạo nên một bản nhạc tự nhiên của sự bình yên.
Họ đi qua những con đường nhỏ, những cánh đồng hoang vắng, nơi mà hoa dại mọc tự do, nơi mà mọi thứ có thể phát triển theo cách của riêng chúng. Trong khi đó, những bóng dáng của bốn người lướt qua nhẹ nhàng, tạo nên một bức tranh thanh bình giữa thế giới xung quanh.
"Không gian này thật đẹp." Na Tra cuối cùng cũng lên tiếng, khi họ đã đi một lúc lâu mà không ai nói gì thêm. Cậu ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời dần chuyển sang tối.
"Đúng vậy, rất đẹp." Ngao Bính đồng ý, tay anh nắm chặt lấy tay Na Tra như một lời hứa, rằng bất kể sau này có điều gì xảy ra, họ sẽ luôn ở bên nhau.
Khi ánh sáng cuối cùng tắt dần, bốn người trở lại nhà, cùng nhau thưởng thức một buổi tối yên bình. Chỉ còn lại tiếng mưa tí tách từ xa, tiếng cười vui vẻ của họ hòa quyện vào những âm thanh của một gia đình thực sự.
Cả bốn đều biết, dẫu cho cuộc sống có bão táp thế nào, những khoảnh khắc như thế này sẽ luôn là nơi để trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro