Ngao Bính lại nhìn về phía Na Tra, vẫn là gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, không nổi cáu, không động lòng.
Những tiếng kêu thảm thiết kia không để lại chút cảm xúc nào trong hắn, như thể hắn không phải đang giết chóc, mà chỉ đang xem một màn pháo hoa.
Bát Giới ở dưới nhìn thấy tim đập chân run, tên sát thần này đã lâu không gặp, sát khí càng nặng hơn, ra tay tàn nhẫn máu me như vậy mà cũng không biết tránh người.
Bát Giới liếc nhìn Ngao Bính mặt tái mét, lại nhìn về phía tên sát thần ánh mắt lạnh lùng quyết đoán, biết hắn đang trả thù cho nhóc tiểu long kia.
Nếu không với tính cách của hắn, sớm đã giết sạch sẽ gọn gàng rồi, sao còn dùng tam muội chân hỏa thiêu đốt từ từ mà hành hạ người.
Chỉ là... tên này tính toán chi li, giết người quen rồi chỉ biết thỏa mãn bản thân, hoàn toàn không để ý đến ai. Nhưng nhóc rồng chưa từng thấy những chuyện này, làm sao không sợ?
Cũng không lo sợ làm người ta ám ảnh sau này không dám thân cận, quả nhiên không thể trông mong tên sát thần này biết yêu hoa tiếc ngọc.
"Aaaa!"
Cuối cùng cũng thiêu đốt tất cả sạch sẽ, không gian vừa náo động bởi tiếng kêu thảm thiết trở nên yên tĩnh, một tiếng kim rơi cũng rõ ràng.
"Na... Na Tra." Ngao Bính lại gọi Na Tra một tiếng.
Na Tra lần này đáp lại y, thần sắc lạnh lùng khinh bỉ vẫn chưa tan, chỉ hơi nghiêng đầu về phía y một chút: "Về."
Nói xong liền định dẫn y đi, hoàn toàn không để ý đến Bát Giới có quen biết ở dưới, thậm chí còn không thèm nhìn qua để tâm sự.
"Đợi đã, Na Tra!" Ngao Bính vội gọi hắn lại, ra hiệu để Na Tra thả mình ra, Na Tra nhìn thấy nhưng không động.
Ngao Bính thấy hắn không muốn thả, cũng không nói thêm, chỉ đưa ánh mắt về phía Bát Giới và Thiên Mệnh Nhân.
Bát Giới cứng đờ, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, đúng như hắn đoán, lập tức thành sự thật.
Ngao Bính nhìn Bát Giới, sắc mặt dịu dàng hơn nhiều, nhìn Na Tra nói: "Na Tra, thời gian ta rơi xuống hạ giới này, toàn nhờ nhị thúc và Thiên Mệnh Nhân chăm sóc."
"May mà có nhị thúc và Thiên Mệnh Nhân cứu ta."
Bát Giới trong lòng đắng nghẹn, quả nhiên, hắn cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng sắc bén rơi xuống người mình, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm mạnh, lưng Bát Giới nổi lên từng cơn lạnh lẽo, bản năng muốn tránh khỏi phạm vi ánh mắt này.
Giọng nói của người kia không chút gợn sóng, bình thản đến rợn người, như phủ đầy băng vụn: "Nhị—— thúc."
"Ái chà! Na Tra, ngươi không biết đâu, tiểu long này thật sự lễ phép, khí chất phi phàm!" Bát Giới vô cùng kịch liệt múa may tay chân, như một bà mối đang cố gắng giới thiệu chàng rể.
"Đối nhân xử thế lễ phép, có phong thái quân tử, nói chuyện nhẹ nhàng khách khí vô cùng!"
"Ta đã bảo gọi ta là lão Bát là được, đứa nhóc này được dạy dỗ tốt nên không nghe, cho rằng thất lễ nên yêu cầu ta cho một xưng hô kính trọng."
"Ta cũng không còn cách nào, đứa nhóc lịch sự lễ phép, ta cũng không nỡ bác bỏ ý tốt của nó, nên mới để nó gọi ta là nhị thúc, haha, ha."
Bát Giới một hơi nói một tràng dài, sợ giải thích chậm một chút, Hỏa Tiêm Thương sẽ đâm xuyên hắn, sớm biết vậy đã không chiếm chút tiện nghi này.
Ngao Bính mặt mũi mơ hồ nghe Bát Giới nói một tràng, trên mặt cũng hơi nóng, không biết tại sao nhị thúc đột nhiên khen ngợi mình như vậy, nhưng vẫn đợi hắn nói xong, không "sửa lại" một số chi tiết hắn bôi ra.
"Hừ."
Người kia nhả ra một từ khinh bỉ, Bát Giới tim nhảy lên cổ họng, lát nữa nếu hắn đâm mình, nhóc rồng con chắc chắn không ngăn được, lát nữa mình nên tránh sang bên trái một chút, để nhóc có thời gian phản ứng cứu mình.
Na Tra không vạch trò ba hoa vụng về của Bát Giới, con lợn này năm xưa đi thỉnh kinh cùng con khỉ đã là kẻ không đàng hoàng, không thể trông mong hắn là kẻ đáng tin cậy, nể mặt hắn cứu Ngao Bính một mạng, tạm tha cho hắn lần này, ngày sau tính sau.
"Đã như vậy, nhất định phải báo đáp tử tế, không biết ngươi muốn gì, nhị—— thúc."
"Không có không có!" Bát Giới còn dám đòi thứ gì của vị sát thần này, lắc đầu liên tục như chày giã: "Ngươi mau mau dẫn tiểu long về đi, trên người nó còn bị thương đấy."
Na Tra nghe hắn nói xong quả nhiên sắc mặt không tốt, Ngao Bính gấp gáp nói: "Sao có thể được, nhị thúc, hai người tốn bao nhiêu tâm huyết cứu ta, nếu người có gì cần ta làm cứ nói, ta có thể làm được thì nhất định sẽ cố gắng."
Vậy ngươi mau mau dẫn người bên cạnh đi đi! Bát Giới không dám nói, gượng gạo cười nói: "Hừ, có gì mà báo đáp không báo đáp, ngươi khỏe mạnh, nuôi dưỡng tốt bản thân là được rồi, mau về dưỡng thương đi."
Ngao Bính còn muốn nói gì đó, nhưng Na Tra đã lên tiếng trước: "Nhị thúc đã không muốn, vậy cũng không nên ép."
Na Tra lấy ra một túi nạp vật, thẳng tay ném về phía Bát Giới: "Bên trong là một số đan dược trị thương thượng hạng, còn có một số dược thảo hạ giới không tìm được. Nhị thúc không dùng, người bên cạnh ngươi chắc chắn dùng được."
Lần này Bát Giới không thể từ chối được. Hắn không dám lấy đồ của vị sát thần này, nhưng con khỉ nhỏ bên cạnh hắn lại cần dùng. Những thứ trong túi này quả thật là tốt, hương thuốc đậm đặc hắn còn ngửi thấy được một chút.
Hắn cầm túi nạp vật trong tay, bên trong chứa không ít thứ.
Ngẩng đầu nhìn về phía Na Tra, người này tâm cơ thâm sâu, nhóc rồng muốn báo đáp liền thuận theo ý y, đưa cho hắn đan dược và dược thảo khó từ chối, không cưỡng được, hoàn toàn không thể cưỡng lại.
"Hừ, vậy ta thay con khỉ không biết nói này nhận lấy, ngày sau nếu chúng ta tìm được thứ tốt, cũng sẽ gửi cho các ngươi." Bát Giới cất túi nạp vật đi.
Ngao Bính nhìn Na Tra, muốn nói ân tình của ta sao lại để ngươi trả, nhưng thấy Bát Giới đã nhận đồ rồi, y cũng thật sự không đưa ra được thứ gì tốt hơn của Na Tra, lời đến đầu môi cũng thu lại.
Na Tra không nói một lời dẫn Ngao Bính trở về thiên đình, đến khi an toàn trở về phủ đệ của Na Tra, y mới hơi thả lỏng cơ thể.
Bị bắt đi luyện đan vẫn để lại cho y nhiều ám ảnh, may mà trên đường về không gặp ai, thậm chí không có bóng người nào, có lẽ là Na Tra dẫn y đi đường vắng, nếu không sao lại thuận lợi như vậy.
"Ăn."
Chưa kịp hỏi Na Tra dạo này thế nào, bên miệng đã được đút một viên đan dược, Ngao Bính nuốt xuống.
Từ sau khi Na Tra tìm được y, y và Na Tra vẫn chưa nói chuyện, một câu cũng không có. Y gọi Na Tra hai lần đều không được đáp lại, y không biết tại sao Na Tra không trả lời mình, lần này đang cân nhắc mở lời thì đầu đã choáng váng.
Na Tra yên lặng đỡ y đến bên giường nằm xuống: "Trên người ngươi vết thương chưa lành, ăn đan dược tu bổ một chút, nghỉ ngơi trước đi, tỉnh dậy rồi nói chuyện."
Ngao Bính hơi sụp mí mắt, nhẹ nhàng gật đầu, trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ dường như lại nghĩ đến điều gì, khóe miệng khẽ cong, kéo Na Tra nói nhỏ: "Na Tra, ta nghe thấy tiếng ốc biển của ngươi rồi, nhưng ta lại không theo hẹn ước đi tìm ngươi, là ngươi đến tìm ta trước, lần sau——"
Lời chưa nói xong y đã chìm vào giấc ngủ.
Chỉ còn lại vị sát thần dung mạo tuyệt trần, nhưng toàn thân tràn ngập sát khí vô tận ngồi bên giường, ánh mắt đăm đăm nhìn tay y nắm lấy mình.
Toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo gần như hóa thành thực thể, ánh mắt đó không người bình thường nào có được, chỉ nhìn thôi cũng khiến rùng mình.
Hắn hơi cúi đầu, như cửu u ma thần trong ngôi miếu hoang đêm tối, ánh chớp lóe lên khuôn mặt, xương lông mày thẳng tắp để lại một vùng bóng tối trên đôi mắt.
Xung quanh hắn lạnh lẽo âm u, như giếng cổ đầy dây leo quỷ dị đáng sợ không ai dám đến gần.
Y nói, nghe thấy tiếng ốc biển của hắn...
Nhưng, hắn chưa từng thổi ốc biển...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro