Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6


Bọn nó cũng đi bar đến tận 1h sáng mới về, nhưng chỉ 3 tiếng sau là nó lại thức giấc. Tay lau mồ hôi trên trán, đưa mắt nhìn đồng hồ, bây giờ mới có 4h15'. Nó cười cho chính bản thân nó 1 cách chua xót. Bước chân vào nhà tắt, đúng 10 sau nó bước ra. Nó mặc chiếc váy ren xòe trắng, mái tóc đen ướt xõa tự nhiên, khuôn mặt lạnh tanh ko cảm xúc. Nó lại lên trên đồi, nhưng nó ko ngồi ở chỗ vực nữa mà vào 1 căn nhà nhỏ ở gần đó. Bên trong nhà là 1 ngôi mộ, trên bia mộ là ảnh của 1 người phụ nữ xinh đẹp đang cười rất tươi, có đôi mắt tím hiền lành, mái tóc đen tuyền thẳng tắp, và người phụ nữ ko ai khác chính là mẹ của 3 anh em nó.

- Mẹ bỏ con tròn 10 năm rồi mẹ ạ. Đúng 10 năm rồi_nó đưa tay lên tấm ảnh

- Con sẽ sớm trả thù cho mẹ, mẹ đợi con nhé, con sẽ ko để mẹ 1 mình nơi đất khách quê người đó đâu, mẹ đợi con_nó khóc.

Nó quét dọn xung quanh ngôi mộ của mẹ nó rồi bỏ đi đến chỗ vực thẳm, nhưng nó chỉ nhìn xa xăm, ko khóc, ko nói, ko cười, ko nhúc nhích.

Lúc này ở nhà thì hắn vẫn là người thức dậy đầu tiên, cũng 6h sáng rồi, gõ cửa phòng nó, ko thấy phản ứng

- Chắc lại lên đó rồi_hắn lẩm bẩm cười thầm

- Dậy sớm thế L ?_Seo Joon xuất hiện, theo sau là Hyosung, Chan Yeol, Yoseob, Jiwon và IU

- Thói quen rồi. Sao hôm nay cả lũ dậy sớm thế?_hắn nhún vai

- Ji Yeon nó chưa dậy à?_Chan Yeol nhìn hắn

- Chắc nhỏ đó lên đồi rồi_hắn bỏ xuống dưới nhà_lên ko? Tao đưa lên_hắn đột nhiên quay lại.

Cả bọn giật mình nhìn nhau rồi gật đầu, hắn liền dẫn cả bọn lên trên đồi, Chan Yeol nhìn thấy nó đang ngồi mép vực thì vội chạy đến bên nó nhưng

- Grào_1 con bạch hổ xuất hiện chặn đầu cả lũ

- OMG, hổ kìa, chạy mau_Hyosung hét toáng lên

- Nó ko tấn công đâu, chỉ chặn chúng ta ko đến chỗ Ji Yeon thôi_Yoseob nhìn chằm chằm con hổ.

- Mina (tên con hổ), để họ vào, bạn_nó cất giọng lạnh tanh.

Vừa dứt lời nó, Mina liền nằm bẹp xuống ngủ. Jiwon đến bên con hổ xoa đầu

- Mina hư, quên cả chị rồi.

Mina nhìn lên Jiwon thì liếm mặt Jiwon rồi lại nằm xuống ngủ.

Còn tất cả thì đã đứng đằng sau nó hồi lâu nhưng ko ai lên tiếng, vài phút sau

- Về_giọng nó cực lạnh

Cả bọn nhìn thấy nó thì lại theo gót đi sau, cả con bạch hổ cũng đi theo.

Vừa về đến nhà, bạch hổ đã đi thẳng lên tầng 5. Chị Hye nhìn thấy nó thì vội kéo lại

- Tổng thống Nga vừa bị ám sát, may mà đã an toàn, ngài ấy nhờ em ra tay hộ_Chị Hye vừa nói vừa đưa nó 1 bức thư

- Gọi máy bay đi_nó gật đầu lấy bức thư rồi lạnh giọng bỏ lên phòng.


Khi nó bước xuống thì nó khoác trên người 1 bộ quần áo đen da bó sát, bên phải là 1 khẩu súng ngắn, bên trái là 1 cây sáo đen khắc hình hoa hồng, mái tóc xoăn của nó được búi gọn gàng, đeo 1 chiếc kính râm che nửa mặt.

Ai cũng rất bất ngờ trừ Yoseob và Jiwon

- Jiwon đi cùng, hôm nay nghỉ học_nó lạnh giọng.

Jiwon gật đầu rồi đi cùng nó lên tầng thượng, đã có 1 chiếc máy bay sẵn ở đó, nó ngồi vào ghế lái, Jiwon ngồi cạnh, cả bọn thì đang tròn mắt nhìn. Nó lái máy bay theo đường hướng bắc, khuôn mặt lạnh tanh ko cảm xúc làm Jiwon cũng nghiêm túc hơn.

- Đây là mơ đúng ko?_Chan Yeol ko tin vào mắt mình

- Ryan ư?_IU tiếp lời

- Thân phận thực sự của Ji Yeon đó_Yoseob cười

- Thằng quỷ, bạn bè thế à? Bao nhiêu điều ko thèm nói với bọn tao_hắn lườm Yoseob

- Tao nhớ đã từng bảo Ji Yeon có rất nhiều thân phận mà, cứ từ từ tìm hiểu_Yoseob cười

Ngay ngày hôm sau nó và Jiwon đã về, nhưng Jiwon nằm trên máy bay ko nhúch nhích vì bị đâm 1 phát vào bụng, mọi người đã đứng sẵn chờ, vừa mở cửa máy bay đã nhìn thấy tình trạng như vậy thì rất lo lắng

..Chát.._Yoseob tát nó

- Em đưa nó đi rồi để nó bị thương thế này à?_Yoseob quát lớn.

Nó ko trả lời nhưng nhìn thẳng vào Yoseob bằng ánh mắt giết người, nó quay sang chị Hye

- Chị cùng em lên kia, còn các chị chăm sóc Jiwon_nó lạnh giọng.

Các chị nhìn nhau giật mình, lo lắng nhìn nó, bọn hắn nhìn thấy thì bất ngờ.

Nó và chị Hye bỏ lên đồi, nó nhập mật khẩu rồi mở ra 1 cách cửa đi sâu vào lòng đất, bên dưới là 1 căn phòng y như bệnh viện mini.

Nó cởi áo khoác ngoài, trên bụng là 1 đường chém dài 13cm, 1 viên đạn găm thẳng vào bả vai trái. Chị Hye nhìn thấy thì giật mình nhưng cũng lấy lại tinh thần rất nhanh. Khâu vết thương trên bụng nó và lấy viên đạn trên vai nó. Nó hơi nhăn mặt nhưng lại lạnh tanh, vì nó ko tác dụng với thuốc mê nên ko thể gây mê được.

Ở chỗ bọn hắn trong nhà, Jiwon đã được chị Ram chữa trị vết thương, 11 chị và bác Seo đều đang đợi Jiwon tỉnh dậy, trên mặt ai cũng rất lo lắng.

- Ư...ư_Jiwon dần tỉnh lại

- Jiwon, Jiwon, việc gì xảy ra_Chị Min vừa thấy Jiwon tỉnh dậy thì lay vai

- Chị làm gì thế? Jiwon vừa tỉnh lại mà_Yoseob lo lắng

- IM ĐI_Cả 11 người gắt lên làm cả lũ tròn mắt còn Yoseob thì im bặt

- Chị...chị Ji Yeon đâu?_Jiwon vừa ngồi dậy

- Em còn nói được à? Anh đuổi ra rồi_Yoseob tức giận

- Cái gì?_Jiwon hét toáng lên_anh bị điên à? Chị Ji Yeon bị thương nặng hơn em đấy_Yoseob khóc

Yoseob đứng hình luôn, tất cả cũng đang ngạc nhiên nhìn nhau

- Sự việc là thế nào?_Chị Zy bình tĩnh hỏi lại

- Em bị vây, chị ấy vào cứu nên bị chém, còn vì em mà chị ấy trúng đạn nữa_Jiwon nói xong thì ôm Chan Yeol khóc.

Tiếng cửa phòng mở ra, nó bước vào phòng Nana với khuôn mặt lạnh băng, trên má vẫn còn hằn đỏ vết tát của Yoseob, chị Hye đi đằng sau thì lườm Yoseob ko nói gì.

Nó đưa cho Jiwon 1 lọ thuốc rồi bỏ đi, Yoseob kéo tay trái nó lại làm nó nhăn mặt, chị Hye vội vàng gỡ tay Yoseob ra khỏi tay nó

- Anh xin lỗi_Yoseob cúi gằm mặt nhưng nó ko nói gì mà bỏ đi.

- Xin lỗi chưa đủ đâu Yoseob, tôi nghĩ cậu nên đi khỏi đây ngay đi, đừng để 1 trong 12 người chúng tôi nổi điên_chị Zy dí súng vào đầu Leo

Cả bọn đang bất ngờ thì khẩu súng trên tay Zy rơi xuống đất, bên cạnh là 1 viên đá nhỏ. Nó nhìn Zy lắc đầu. Zy nhìn nó rồi gật đầu ý đã hiểu.

Mấy ngày hôm sau nó chẳng nói chẳng rằng với 1 ai, 1 ngày nó nói ko quá 10 lần, 1 lần ko quá 3 từ. Khuôn mặt thì lạnh băng và rất hay vào căn phòng 4, nhiệt độ lúc nào cũng chỉ ở mức 7 độ. Nhưng ko ai dám bắt chuyện với nó. Đến bác Seo và 12 chị cũng mang khuôn mặt lạnh tanh ko cảm xúc, và lúc nào cũng nhìn Yoseob bằng con mắt ác cảm làm Yoseob rất hối hận vì đã đánh nó. Đêm nó ko còn ở nhà thường xuyên mà lên đồi suốt ngày, luôn dẫn theo Mason đi cùng, và nó cũng đã nghỉ học hơn tháng trời.

Sau 1 tháng trời ở trên đồi, nó và Mason cũng xuống nhà, và Mason đã ko còn bướng mà nghe lời nó 1 cách triệt để, nói gì làm nấy, ko phản kháng 1 lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: