chap 5 Lại Tiếp Tục Xem Mắt
Jiyeon dừng chiếc đũa trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía SeungHo, trong mắt hiện lên vài phần đau lòng, "Có thể không nói chuyện này không.." "Không thể." SeungHo không nói lời nào, đoạt lại đĩa thức ăn trong tay cô, "Không nói thì đừng hòng ăn cơm! Mau nói cho tôi biết, anh ta đã làm gì mà cô lại khóc?" Nếu như không phải vì tính tình người này xấu xa, suýt nữa Jiyeon đã nghĩ rằng hắn đang quan tâm cô rồi. Cô giương mắt nhìn SeungHo cướp đi đĩa thức ăn, chỉ có thể mím môi nói "Cũng không có gì. Chỉ là tôi vừa lòng anh ta, anh ta lại không vừa lòng tôi... Nói tôi lần sau đừng quấy rầy anh ta nữa." "Ha ha ha ha." SeungHo không phúc hậu mà cười ha hả, trả lại đĩa thức ăn cho cô, "Cho nên tôi đã nói cô đừng đi xem mắt mà! Loại người chất lượng như cô, ai mà để ý, đi xem mắt cũng là tự rước lấy nhục! Ha ha ha ha!" Bị hắn nói lời khó nghe, Jiyeon tủi thân, chua xót nói "Anh, anh có thể đừng nói vậy hay không, tôi đã rất đau lòng rồi, hu hu... Dứt lời, cô không nhịn nổi mà rơi nước mắt. SeungHo thấy nước mắt của cô, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi, lấy từ trong túi ra một cái khăn lụa đưa cho cô, không vừa ý nói "Lau đi, không được khóc trước mặt tôi, người ta lại tưởng tôi ức hiếp cô." Jiyeon cầm khăn lụa che mặt, khóc càng thảm hại hơn, thầm nghĩ rõ ràng là tên khốn kiếp nhà anh ức hiếp tôi. SeungHo bất đắc dĩ, chỉ chiếc đũa vào đĩa thức ăn của cô, "Cô có ăn hay không? Không ăn tôi sẽ ăn hết đấy!" Jiyeon nhịn anh ta từ sáng sớm, cuối cùng phát hỏa, "Hu hu, anh ăn hết đi đồ khốn kiếp! Chỉ biết bắt nạt tôi, tôi đau lòng như vậy còn chế giễu, luôn nói tôi không ai thèm lấy. Hu hu đồ bại hoại nhà anh sẽ có ngày bị báo ứng!" SeungHo nhướng mày "Hừ, cô dám mắng tôi khốn kiếp, cô ------" "Đồ khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!" Jiyeon lớn tiếng lặp lại, cuối cùng những đồng nghiệp bên cạnh cũng chú ý tới tình hình bên này, liên tiếp dùng ánh mắt lên án nhìn SeungHo. "..." SeungHo nặng nề thở dài, như là làm ra quyết định trọng đại, đẩy đĩa thức ăn của mình ra "Được rồi, đừng khóc. Phần của tôi cũng cho cô ăn." "Tôi cũng không cần ăn của anh!" SeungHo gần như dùng giọng dỗ dành, nói "bây giờ tôi cho cô cánh gà nướng cô thích ăn mà lại không mua nổi. Cô thật sự không ăn?" Jiyeon lộ ra ánh mắt sau chiếc khăn, nhìn cánh gà màu sắc hấp dẫn trong đĩa của anh ta, nháy mắt mấy cái, nhanh chóng gắp một miếng vào đĩa cho mình, sau đó vừa khóc thút thít vừa ăn cánh gà. Cánh gà nướng trong nhà ăn rất ngon nhưng cũng rất đắt. Jiyeon sống rất tiết kiệm, một tuần mới đến một lần. Nhưng SeungHo không giống cô, mỗi bữa cơm đều rất xa xỉ, thẻ cơm mãi mãi có tận vài ngàn đồng. SeungHo nhìn dáng vẻ cô gặm cánh gà, không nhịn được cười khẽ một tiếng. Anh ta thu lại nụ cười rất nhanh, sưng mặt nói "Dám nói tôi khốn kiếp, buổi chiều tăng gấp bội công việc cho cô." Jiyeon còn chưa nguôi giận, không để ý đến anh ta. SeungHo còn nói "Người đàn ông cùng cô xem mặt tốt đến mức đáng để cô khóc vì anh ta à? Trước kia cô đi xem mặt nhiều như vậy, chưa bao giờ thấy cô mất hết hồn vía thế này." Jiyeon nhớ đến Myungsoo phong độ nhanh nhẹn, nhìn lại người cao lớn trước mặt đang giương nanh múa vuốt (*khoa trương), không nhịn được nói "Anh ta vừa vặn rất tốt! Lại đẹp trai, cao lớn, còn dịu dàng! Nhất định là đối tượng kết hôn lý tưởng trong suy nghĩ của tôi!" SeungHo cười một tiếng giễu cợt "Mắt nhìn của cô có vấn đề à? Cho dù có xuất sắc hơn nữa thì người ta cũng đã từ chối cô rồi." Jiyeon tức giận gặm cánh gà, hung hăng trợn mắt lườm anh ta. SeungHo đắc ý nói "Cô đừng xem mắt nữa, để mặc số phận đi. Không chừng ngày nào đó, có người đàn ông ánh mắt không tốt sẽ coi trọng cô đấy." Jiyeon bị anh ta nói, không nhịn được hoài nghi "Thật sự sẽ có à.. Bốn năm đại học đều không có ai theo đuổi tôi mà..." Đôi mắt màu hổ phách của SeungHo hiện lên vài phần ấm áp, dùng sức xoa đầu cô, giọng điệu hung dữ nói "Ăn nhanh lên! Buổi chiều còn phải làm việc, đừng lề mề nữa!" Hôm sau, Myungsoo tỉnh lại từ cơn hôn mê đã là giữa trưa ngày 15 âm lịch. Ánh mặt trời làm mắt anh nhói đau, anh phản xạ có điều kiện, đưa tay lên che mắt, nhưng động tác nhỏ này lại làm bắp thịt toàn thân anh mỏi nhừ. Khuôn mặt lạnh lùng mê người nhăn lại, một lúc lâu mới giãn ra, sau đó từ mặt thảm chậm rãi ngồi dậy. Myungsoo mở mắt quan sát tình huống xung quanh : đa số đồ đạc trong nhà còn nguyên vẹn, chỉ có trên thảm lông đắt tiền có thêm hai vết cào sắc bén, chắc là do lúc anh biến thân không chịu được đau đớn mà cào nát. Anh chậm rãi đứng dậy mặc quần áo, đi tới cửa sổ biệt thự nằm ở sát đất. Bên trên cửa sổ thủy tinh trong suốt lờ mờ phản xạ ra bóng dáng anh, đó là một cỗ cơ bắp căng cứng, thân thể nam tính đầy hoàn mỹ ----- anh đã hoàn toàn khôi phục hình dáng con người, trên người không còn đặc trưng của một Người sói. Myungsoo lẳng lặng đứng trong chốc lát, khóe miệng từ từ nhếch lên một nụ cười vì năng lực khống chế của anh ngày càng tốt. Mặt khác, Người sói biến thân vào đêm trăng tròn sẽ mất đi nhân tính, hóa thành mãnh thú, hủy diệt tất cả sinh vật chúng nhìn thấy, chỉ để lại sau lưng máu tươi đỏ thẫm chói mắt. Nhưng anh sẽ không, anh không cần ăn thuốc khống chế biến thân, anh có thể khống chế mình ở một nơi cố định khi biến thân. Anh khống chế được bản tính giết chóc trong nội tâm, sau đó yên ổn đợi đêm trăng tròn trôi qua. Cho dù lực khống chế mạnh mẽ này là do mấy chục năm Myungsoo tập luyện không gián đoạn, chịu đựng đau đớn khổ sở mới thành, nhưng Myungsoo cảm thấy rất đáng giá. Bởi vì anh luôn mong được sống trong cuộc sống sinh hoạt bình thường của con người, không phải giống những đồng tộc (người cùng tộc) khác, phải sinh sống ở nơi rừng sâu núi hoang không thấy ánh mặt trời. Myungsoo thận nhớ lại sự việc hôm qua sau khi anh biến thân, chỉ có thể nhớ lại một ít đoạn lẻ tẻ vụn vặt, nhưng đối với anh lại là một bước tiến triển, vì bình thường sau khi biến thân trong đêm trăng tròn, ban tính giết chóc sẽ hoàn toàn chiếm giữ đại não, không để cho bọn họ nhớ rõ bất cứ chuyện gì. Nhưng bây giờ anh sâu sắc nhớ rõ, sau khi biến thân, móng vuốt anh xé toang thảm, còn ném điện thoại di động ra ngoài ----- Đợi chút, điện thoại! Myungsoo đột nhiên nhớ tối hôm qua biến thân, hình như trong tình trạng nguy cấp, anh đã nghe một cuộc điện thoại! Anh vội vàng tìm kiếm khắp phòng, cuối cùng tìm thấy điện thoại dưới đáy sô pha, may là không bị rơi hỏng. Myungsoo ấn mở thông tin ghi chép nhìn thoáng qua, cú điện thoại mới nhất hiển thị người gọi là... Jiyeon. À, là đối tượng xem mắt hôm qua, một cô gái rất đáng yêu. Thời gian trò chuyện hơn mười giây, Myungsoo không thể nhớ anh đã cùng cô nói cái gì tối qua. Nhưng mà, dưới tình huống lúc đó, chắc hẳn không phải là lời hay ho gì. Anh áy náy thở dài, sắp xếp lại thật tốt lời nói ở trong lòng, sau đó bấm gọi điện thoại. Chuông điện thoại của Jiyeon cũng đáng yêu giống như cô, Myungsoo nhẹ nhàng nhếch khóe miệng. Một lát sau, âm nhạc nhẹ nhàng kết thúc, bên kia truyền đến tiếng nói cẩn thận đầy nghi hoặc của Jiyeon, "Anh... Anh khỏe không?" "Park tiểu thư, tôi là Myungsoo." Anh cố gắng hết sức dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói chuyện. "Ừm... Tôi, tôi biết. Anh... Gọi tới có việc gì sao? Có phải gọi nhầm số không?" Giọng nói Jiyeon vang lên rất hoang mang, có chút uất ức, Myungsoo không khỏi gõ trán, nói "Tối hôm qua, tôi... Có chút việc gấp, cho nên có thể đã nói với cô nhiều lời khó nghe..., tôi thật sự rất xin lỗi. Tôi biết nếu xin cô tha thứ như vậy có chút ép buộc, nhưng là... Để bày tỏ sự áy náy, cô có thể đồng ý để tôi mời cô đi xem phim hay không?" Jiyeon ngừng một chút mới nói "Thật, thật vậy sao?" "Ừ, tôi bảo đảm sẽ không biểu hiện thái độ như tối hôm qua. Tôi càng bảo đảm, thật sự tôi cũng không phải cái dạng người như tối hôm qua." "Vậy... Vậy được rồi." Myungsoo không khỏi thở phào nhẹ nhõm, "Cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội này. Ừm, tối nay cô có rảnh không?" "Ah, có." "Tốt, vậy buổi tối cô tan ca, tôi đến đón cô được không? Có thể nói cho tôi biết địa chỉ công ty cô không?" Jiyeon nói địa chỉ công ty cho anh, Myungsoo và cô hẹn xong thời gian, sau đó liền lễ phép cúp điện thoại. Anh ngồi trên ghế salon, nhớ lại tối hôm qua, mỗi cử chỉ, tiếng nói của Jiyeon cực kỳ linh động, có hơi thở của tuổi trẻ. Đối với người nhiều năm nay đều độc lai độc vãng (một mình) như anh, quả thật giống như dòng suối ấm áp. Nhớ tới lúc đầu cha mẹ để anh đi xem mắt, anh còn rất kháng cự, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ đây là một cơ hội không tệ. Cùng lúc đó, Jiyeon cầm điện thoại, đứng ngơ ngác ở buồng vệ sinh trong đại sảnh không nhúc nhích. Đồng nghiệp đi qua vỗ vỗ bả vai cô, "Tiểu Yeonie, cô không sao chứ? Có phải bị SeungHo nô dịch đến tinh thần thất thường không?" Jiyeon lắc đầu, sau đó bỗng nhiên nhảy lên cao ba thước, thét to "Oaooo! Anh ấy không tức giận, anh không tức giận! Anh hẹn tôi đi xem phim ha ha ha! Bông hoa tình yêu của tôi chưa khô héo, ha ha ha ha ha ha, tôi thật vui mừng!' Đồng nghiệp không hiểu mà cười, "Cô nói lung tung lộn xộn cái gì đó?" Jiyeon lôi kéo tay đối phương lắc tới lắc lui, "Đối tượng xem mặt của ta hẹn ta buổi tối đi xem phim đấy đấy đấy đấy!" (nguyên văn "lạp lạp lạp á") "Ơ, vui mừng như vậy, xem ra cuối cùng cô cũng xem mắt thành công rồi, không dễ dàng nha. Chúc mừng, chúc mừng." Jiyeon để đồng nghiệp rời đi, vui vẻ xoay thật nhiều vòng trong buồng vệ sinh, lúc này mới nhảy dựng lên trở về văn phòng." Vì mừng rỡ, hiệu suất công việc buổi chiều của cô tăng nhanh chóng, hai ba cái liền làm xong tất cả công việc SeungHo giao. Sau đó giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than mà chờ thời gian tan ca đến. Gào khóc, chờ đợi thời gian thật là dài đằng đẵng! Cách giờ tan sở còn hai phút, điện thoại Jiyeon bỗng nhiên vang lên. Là Myungsoo gọi báo cho cô "Tôi đang ở dưới lầu công ty, cô không cần gấp, hết bận rộn liền xuống là được." Jiyeon trả lời cực kỳ nhanh "Tôi hết bận rộn rồi..., lập tức xuống ngay, anh chờ một chút nhé." Myungsoo "Được, không vội." Jiyeon cùng đồng nghiệp thu dọn xong cái túi, đang muốn đi ra ngoài, bỗng sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh lẽo, "Cô đi làm gì?" Cô không tình nguyện quay đầu lại, nói rất nhanh với SeungHo "Không, không làm gì. Tan việc rồi, về nhà nha." "Vậy sao?" SeungHo cài lại ống tay áo sơ mi màu nâu sẫm, thảnh thơi nói, "Đúng lúc tôi cũng tan tầm, cùng đi thôi." Jiyeon trợn to mắt "À? Không, không... Không được đâu, tôi... Tôi có hẹn rồi." Đôi mắt SeungHo vụt sáng ngời, "Hẹn ai? Cô đừng nói là người đàn ông hôm qua xem mắt." Jiyeon rụt rụt đầu, "Tôi.. Tôi hẹn ai liên quan gì đến anh! Anh quan tâm nhiều vậy!" SeungHo vì lời nói của cô mà đen mặt, lỗ mũi khinh thường hừ một tiếng, "Cô nói đúng, không liên quan tới tôi, mặc kệ cô tự sinh tự diệt." Nói xong những lời này, anh đi qua bên người Jiyeon, bước nhanh vào thang máy. Tuy nhiên, Jiyeon cũng sợ đắc tội anh, nhưng bây giờ trái tim cô đều bị Myungsoo chiếm hết, nên cũng không nghĩ ngợi nhiều, liền nhanh nhanh chóng chóng đi vào một cái thang máy khác. Lúc đi xuống đại sảnh tầng một, Jiyeon phát hiện mấy người đồng nghiệp tụ tập giữa cửa ra vào nhao nhao thảo luận ầm ĩ, liền tới gần hỏi "Mọi người đang nói gì vậy?" Đồng nghiệp Choi chỉ chỉ chiếc xe con màu đen đỗ ở cửa ra vào, "Thấy không thấy không, tôi vừa mới tìm thử, xe này tối thiểu phải hơn năm trăm vạn đấy." Đồng nghiệp Han nói, "Đúng vậy, không biết ai ở trong xe? Chẵng lẽ là công ty cao tầng?" Hai đồng nghiệp thảo luận khí thế sục sôi ngất trời, đúng lúc này, người ngồi trong chiếc xe đột nhiên đi ra. Hai người đồng nghiệp lập tức mê trai mà thét lên "Wow! Rất đẹp trai, thật cao, nhìn thật tốt!" Jiyeon còn kinh ngạc hơn các nàng, bởi vì người này, người này, người này không phải Myungsoo ư! Nàng há to mồm nhìn Myungsoo bước chân vững vàng bước về phía mình, vội vàng dùng tay khép cằm lại, "Á, anh..." "Đi thôi, chúng ta đi xem phim." Giọng nói Myungsoo đầy dịu dàng. Trong đầu Jiyeon bách chuyển thiên hồi, cuối cùng chỉ nhẹ gật đầu "Vâng..." Myungsoo dắt cô đến bên cạnh xe, lịch sự mở cửa xe cho cô, sau đó vòng sang bên kia ngồi vào ghế lái. Trong cái chớp mắt khi đang ngồi vào xe, anh theo bản năng cảm giác được cách đó không xa có một ánh mắt lạnh như băng đang chăm chú nhìn mình. Myungsoo dừng động tác, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một người đàn ông vóc dáng cao to, mặc áo sơ mi màu nâu sẫm, nét mặt hờ hững nhìn anh qua cửa thủy tinh ở đại sảnh.Myungsoo khẽ nhíu mày, không nói gì, cúi đầu ngồi vào trong xe, lái nhanh đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro