Chap 4 Đồng Nghiệp Nam Kỳ Hoa
Lúc đêm khuya, Jiyeon đứng ở đầu đường tối đen, mặc dù điện thoại đã cắt đứt, cô vẫn duy trì động tác đặt di động ở bên tai, không nhúc nhích. Hyomin nhìn bộ dạng cô, gấp gáp tiền gần hỏi, "Thế nào? Anh ta nói gì?" Bả vai Jiyeon rung lên, quay đầu nhìn phía Hyomin, trong mắt to đẹp đã tràn đầy ánh nước, cô hít mũi một cái, "Oa" một tiếng nhào vào trong ngực Hyomin lớn tiếng khóc, "Oa... Hu hu, Myungsoo chán ghét mình rồi! Oa hu hu hu tình yêu của mình cứ vậy bay đi! Oa hu hu hu . . . . ." Hyomin vỗ lưng an ủi cô, "Đừng khóc đừng khóc, cậu nói cho mình biết, rốt cuộc vừa rồi anh ta đã nói gì với cậu?" Jiyeon nghẹn ngào thuật lại một lần những lời Myungsoo quát cô ở trong điện thoại. Hyomin có chút tức giận, "Tại sao người này lại như vậy! Coi như, coi như cậu gọi điện vào lúc rất khuya, anh ta nói như vậy cũng hơi quá đáng! Tính khí kém như vậy, bộ dạng đẹp trai đi nữa thì thế nào?" Jiyeon lấy tay dụi mắt, "Hu hu hu, nhưng hình như mình có chút thích anh ấy, trước kia xem mắt chưa từng có loại cảm giác này. . . . . ." Hyomin có chút đau lòng cho cô, nhưng cũng không cảm thấy Myungsoo là đối tượng thích hợp với Jiyeon, chỉ có thể châm chước nói: "Nếu như bộ dạng anh ta thật sự đẹp trai như vậy, có cảm tình với anh ta là bình thường, nhưng tính khí người này quá kém, nói không chừng nhân phẩm không tốt đâu, cậu. . . . . . Cậu coi như tối nay chưa từng xảy ra chuyện gì, nói không chừng lần sau sẽ có người tốt hơn anh ta." Jiyeon thút thít mấy tiếng, mặc dù không có cam lòng, cũng hiểu cũng chỉ có thể như thế, dù sao vừa rồi chính miệng Myungsoo nói cô đừng gọi điện thoại qua nữa. Hyomin lại an ủi jiyeon một lát, sau khi xác định cô đã bình tĩnh lại, hai người mới tách ra ai về nhà nấy. Vẻ mặt Jiyeon cô đơn về đến nhà, chuyện vẫn còn chưa xong, bởi vì cô ở riêng bên ngoài nên mẹ cô lại gọi điện thoại tới đây hỏi cô tình huống xem mắt, Jiyeon sa sút nói kết quả cho mẹ cô biết, vốn tưởng rằng mẫu thân nóng nảy sẽ giáo huấn cô một chút, ai ngờ sau khi nghe cô kể lại thì đầy lòng căm phẫn, "Người này cũng hơi quá đáng, nói chuyện như vậy cùng con gái bảo bối của ta! Hư, cậu ta cho rằng trong nhà có vài đồng tiền thì rất giỏi! Hừ, bảo bối con đừng khóc, lần sau mẹ sẽ giới thiệu cho con một người tốt hơn!" Jiyeon nhận được an ủi từ mẹ và Hyomin, cuối cùng tâm tình dễ chịu hơn chút, liền mơ mơ màng màng ngã xuống giường đi ngủ. Nhưng mà ngày hôm sau tỉnh dậy, vì tối hôm qua khóc nên mặt cô để lại hậu quả -- Jiyeon nhìn chằm chằm đôi mắt cá vàng trong gương, khổ sở thở ra một hơi, hu hu hu, bộ dáng như vậy đi làm sẽ bị đồng nghiệp cười nhạo! Nhất là Seung Ho khiến người ta ghét! Jiyeon dùng các loại mỹ phẩm muốn giúp mặt của mình, cảm thấy có thể dễ nhìn một chút, mới đeo túi buồn bực ra cửa, ngồi tàu điện ngầm đi tới công ty. Jiyeon khom lưng, giống như làm trộm chạy vào công ty, len lén thò đầu vào liếc mắt nhìn qua phòng làm việc -- Chỉ thấy chỗ ngồi tốt nhất bên cửa sổ trong phòng làm việc, một người mặc áo sơ mi màu nâu sẫm, nhìn qua là người đàn ông ôn tồn nho nhã đang cúi đầu, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. Ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống, xuyên qua mái tóc ngắn màu nâu của anh ta vào sườn mặt tuấn mỹ trắng nõn, khiến nhìn qua quả thật anh ta hoàn mỹ giống như bức tượng. Nếu như là lần đầu tiên Jiyeon nhìn thấy người này, nhất định sẽ háo sắc bưng mặt gào to trong lòng, quả thực là một soái ca dịu dạng. Chỉ tiếc. . . . . . Ai! Đã làm việc chung với Seung Ho hơn nửa năm, căn bản Jiyeon hoàn toàn biết là bên ngoài anh ta tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa, cái người trông hời hợt đó có được tính khí miệng lưỡi độc nhất thế giới, lần đầu tiên Jiyeon gặp mặt với anh ta liền bị anh ta mắng xối xả, về nhà còn khóc nửa buổi tối. Càng bi kịch hơn, ở trên công việc, cô còn cố tình một tổ với anh ta! Vốn là mỗi tổ trong phòng làm việc chỉ có ba người, nhưng chị tổ trưởng dịu dàng đã về nhà sinh con hai tháng trước, cho nên tổ họ chỉ còn lại Jiyeon và Seung Ho, Seung Ho vào công ty tương đối lâu, dĩ nhiên là thăng chức thành người trên cô. Hai tháng qua cô ngày ngày bị người này hành hạ, thể xác và tinh thần mệt mỏi, cũng gầy đi mấy cân. Bây giờ bộ dạng cô tôn vinh, nếu như bị anh ta nhìn thấy khẳng định sẽ bị cười nhạo một trận, Jiyeon vội vàng thừa dịp anh ta không chú ý, nhanh chóng chạy tới chỗ ngồi của mình, sau đó chôn đầu phía sau tài liệu chất cao, hi vọng Seung Ho không phát hiện ra mình. Nhưng cái mông cô vừa mới dính vào ghế ngồi, bên cửa sổ bỗng truyền đến một tiếng nói lạnh lẽo, "Này." Jiyeon gõ đầu lên bàn, trong lòng gầm thét, gào khóc tại sao mắt của người này tinh như vậy! Cô khom lưng tiến vào mà anh ta có thể nhìn thấy? Rõ ràng bọn họ cách đến mấy mét! Sau đó cô nghe thấy bên cửa sổ có tiếng ghế kêu "Ken két", là SeungHo đứng lên. Jiyeon cam chịu số phận vùi mặt ở trên bàn phím, không dám đứng lên, rất nhanh, một hồi tiếng bước chân dừng bên người cô, giọng nói thánh ca của SeungHo vang lên, "Không cần che giấu, dù sao bộ dạng cô vốn khó coi, bây giờ biến thành mắt cá, còn thuận mắt hơn so với trước kia một chút." Jiyeon tức giận ngẩng đầu lên, nghĩ muốn đáp trả anh, nhưng cuối cùng, vẫn giống như quá khứ không có đầy đủ dũng khí, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu bắt đầu làm việc, cố gắng coi anh ta như không khí. SeungHo lại không chịu đi, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo hài hước, "Thế nào, lại xem mắt thất bại?" Anh ta không nhắc tới thì thôi, nhắc tới jiyeon bỗng thấy mũi cay cay, không nhịn được đáp trả anh ta một câu, "Có liên quan gì tới anh! Anh đừng tới quấy rầy tôi có được không!" SeungHo chú ý tới khóe mắt cô đỏ lên, con ngươi màu hổ phách có chút co lại, sau đó giống như không có việc gì đi về chỗ ngồi, "Xem mắt mà thôi, đáng giá để cô quan tâm vậy sao. Hơn nữa, dù sao tôi thấy đời này không ai thèm lấy cô đâu, cũng đừng lãng phí thời gian cho loại chuyện lên. Vẫn nên tranh thủ thời gian làm việc đi, thứ sáu tuần trước tôi bảo cô làm báo cáo sản phẩm cô còn chưa gửi tôi đâu." Jiyeon dụi mắt, mở máy vi tính ra, ". . . . . . Lập tức gửi, cho tôi mười phút." Cô lên tinh thần vùi đầu vào công việc, hoàn thành từng nhiệm vụ SeungHo giao cho, thế nhưng quả thực người này rất phiền toái không thể chịu được, jiyeon chỉ bị đánh sai một chữ anh ta cũng chạy tới đây mắng cô nửa ngày. Chỉ là hai giờ, cô đã nghe SeungHo mắng ba lần. "Cô vừa hậu đâu lại còn vụng về ngu ngốc! Chưa từng đi học sao, nhiều lỗi chính tả như vậy!" SeungHo đang mắng cô, "Mau đi sửa! Lại kiểm tra cẩn thận một lần, buổi trưa mà còn gây chuyện thì cô cũng đừng ăn cơm!" Jiyeon không có lên tiếng, cúi đầu kiểm tra tài liệu, trước kia tuyệt đối cô sẽ không phạm nhiều sai lầm cấp thấp như vậy, nhưng có lẽ thất bại xem mắt tối hôm qua ảnh hưởng tới cô, cô rất khó tập trung, đầu vừa để xuống, sẽ nghĩ đến vẻ mặt mê người của Myungsoo. Hu hu hu, thật vất vả mới gặp được một người đàn ông tốt, tuy nhiên lại bị đối phương ghét! Jiyeon thấy hối hận, sớm biết như thế, tối hôm qua cô nhịn không có điện thoại cho anh, nói không chừng chuyện còn có đường sống. Cô ngây ngô bận rộn cả buổi sáng, khi đến bữa trưa. Những đồng nghiệp khác tới đây vỗ vỗ vai cô, "Tiểu Yeonie, có muốn cùng đi ăn hay không?" Quy mô công ty Jiyeon rất lớn, có nhà ăn cho nhân viên của mình, thức ăn bên trong được làm vô cùng ngon, bình thường jiyeon rất thích vào đó dùng cơm. Chỉ là hôm nay. . . . . . Cô ngẩng đầu len lén liếc mắt nhìn SeungHo bên cửa sổ, thấy vẻ mặt anh ta lạnh lùng hình như không có định đi ăn cơm, không thể làm gì khác hơn là cúi thấp đầu xuống, nói với đồng nghiệp: "Thật xin lỗi, tôi còn chưa hết bận, mấy người đi trước đi." Đồng nghiệp vô cùng đồng tình liếc nhìn cô một cái, nhỏ giọng đề nghị, "Mau nghĩ biện pháp nói với quản lý, để cho cô đổi tổ đi..., tiếp tục ở bên cạnh SeungHo như vậy, cô sẽ tổn thọ." Làm sao jiyeon không muốn chứ? Khi cô mới vào công ty lúc mới vừa tốt nghiệp, không quyền không thế, vừa ngốc không hiểu được cách lấy lòng cấp trên, hiện tại quản lý của cô tên gì cô cũng nhớ không rõ, cô nào dám đi phiền quản lý, ngộ nhỡ bị ghét thì làm thế nào. Huống chi không biết vì sao, SeungHo cả người mang gai lại được quản lý công ty tán thưởng, rõ ràng loại người cả ngày mắng người nên bị ghét chứ, jiyeon không hiểu, chỉ có yên lặng nhận lấy uất ức trong lòng. Cô vẫy tay tạm biệt đồng nghiệp, ôm cái bụng trống rỗng nằm trên bàn làm việc, nhàm chán mở phim ra xem. Thật ra thì công việc buổi sáng đã sớm làm xong, nhưng mà SeungHo cũng không đi ăn cơm, cô cũng không dám đi hu hu hu. Rất nhanh, ngay cả phim cũng không dời đi được cảm giác đói của cô, Jiyeon lấy điện thoại di động ra, chính là muốn lén gọi đồ ăn mua ngoài mang tới phòng vệ sinh ăn, trên đỉnh đầu chợt vang lên tiếng lạnh lẽo của SeungHo, "Muốn trộm gọi đồ ăn mua ngoài?" Jiyeon lập tức cất điện thoại di động, "Không có, không có!" SeungHo hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn cô, "Lúc nói dối không cần gian xảo như vậy!" Jiyeon áy náy cúi đầu, "Thật xin lỗi, nhưng tôi thật sự rất đói bụng, tôi có thể đi ăn cơm không?" . SeungHo đưa ngón tay gõ lên bàn một cái, hỏi: "Thật sự rất đói bụng?" Jiyeon gật đầu lia lịa, lại dè dặt cẩn thận không dám nhìn anh. Khóe môi SeungHo nhếnh lên nụ cười nhạt, rồi nhanh chóng biến mất, anh lạnh mặt xoay người đi ra ngoài, "Vậy hãy nhanh đuổi theo, chớ chầm rì rì." "Ồ ồ ồ!" Jiyeon nắm lấy túi sách chạy ra ngoài, hai người đi vào thang máy, sau khi cửa đóng lại, không khí không được lưu thông, lỗ mũi SeungHo giật giật, đột nhiên cả khuôn mặt trầm xuống, chợt quay đầu trừng mắt nhìn Jiyeon, "Cô chạm vào chó?" Jieon ngẩn người, lắc đầu, "Không có, không có mà." Nhắc tới cũng kỳ quái, SeungHo đặc biệt không dễ ở chung ra, còn đặc biệt ghét chó, khi jiyeon đi làm việc cùng tổ với anh ta, trên đường cô cho con chó lang thang ăn, kết quả anh ta thấy được liền mắng cho một trận, cuối cùng jiyeon hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là tới phòng vệ sinh để rửa tay, mới miễn cưỡng được SeungHo tha thứ. Lúc ấy chị lớn còn chưa sinh con giải thích với cô, nói có thể SeungHo dị ứng với chó, vì vậy tương đối ghét. Nhưng jiyeon đã cảm thấy kỳ quái, cô cho chó lang thang ăn lại không ở trước mặt anh ta, làm sao anh ta biết? Sẽ không phải trên người cô có mùi của chó, bị anh ta đoán được chứ? "Sao không có, trên người có mùi chó nặng như vậy! Cô là lăn một vòng ở trong ổ chó rồi mới đi làm sao!" SeungHo tức giận nhìn chằm chằm jiyeon, "Khó ngửi chết! Trở về thay hết quần áo, nếu không đừng ăn cơm trưa!" Jiyeon giải thích, "À? Nhưng tôi không có quần áo khác. . . . ." "Tôi không biết! Tóm lại cô mang theo mùi cho trên người đừng nghĩ ăn cơm! Mau đi ra!" SeungHo đè nút ấn xuống, cửa thang máy mở ra, jiyeon chỉ có thể ủy khuất ra ngoài. Cửa thang máy sau lưng đóng lại, jiyeon dụi mắt, chạy về phòng làm việc tìm những thứ đồng nghiệp đã ăn xong mượn quần áo mặc, còn cố ý giải thích mùi trên người, bảo đảm ngày mai cô sẽ giặt sạch quần áo giúp đồng nghiệp. Các đồng nghiệp cũng biết SeungHo là Kỳ hoa, vì vậy không ngần ngại chút nào cho cô mượn quần áo, còn hiếu kỳ ngửi người cô một cái, không thể hiểu được, "Mùi vị gì cũng không có! SeungHo cũng quá phiền phức rồi, có bệnh! Chó thì sao, chó rất đáng yêu, tại sao anh ta không thích! Mình thấy nên cố ý để mấy con chó trong văn phòng, hù chết anh ta thôi!" Jiyeon nói cám ơn với các cô, thay xong quần áo lại đi rửa tay, lúc này mới đi tới nhà ăn. Để cho cô không nghĩ tới, SeungHo lại đứng ở lối vào của nhà ăn, chẳng lẽ là đang đợi cô? Jiyeon cẩn thận đi qua, nói: "Tôi đã thay xong quần áo rồi, có thể ăn cơm chưa?" SeungHo không trả lời, mà hung dữ hỏi, "Thành thật trả lời tôi! Rốt cuộc cô có chạm qua chó hay không!" Jiyeon vốn muốn nói không có, nhưng trong đầu chợt thoáng qua một ký ức, cô ngẩn người, "A. . . . . . Tối hôm qua tôi gặp qua một con chó lớn, nhưng mà tôi lại không có đụng vào nó, tôi bảo đảm với anh!" "Chó lớn. . . . . ." Giọng SeungHo có mấy phần nghi ngờ, còn muốn tiếp tục ép hỏi cô, bụng Jiyeon chợt lớn tiếng kêu, mặt cô không khỏi hồng đến mang tai. ". . . . . ." Tức giận trong mắt SeungHo giảm xuống, rồi mắng, " Không phải muốn ăn cơm sao! Còn không mau đi lấy cơm giúp tôi!" "Vâng. . . . . ." Jiyeon vội vàng đi vào phòng ăn, móc từ trong túi tiền ra hai cái thẻ cơm, là của cô và SeungHo, người này ngại mua cơm phiền phức, mỗi lần đều giao nhiệm vụ này cho cô, jiyeon bị buộc phải nhớ anh ta thích ăn cái gì. Cô tức giận bưng hai phần bữa trưa đi tới trước bàn, đặt chiếc đũa xuống trước mặt SeungHo, khi cánh tay của cô lướt qua trước mũi anh ta, mùi nồng đậm này tràn ngập lỗ mũi của anh ta. Chó gì chứ, làm sao chó có thể có mùi nồng vậy! Rốt cuộc người phụ nữ chết tiệt này đụng vào thứ gì! SeungHo tức tối, nhưng ngước mắt nhìn thấy dáng vẻ jiyeon thận trọng đáng thương, hừ một tiếng, cầm đũa lên, chịu đựng cái mùi khó ngửi bắt đầu ăn cơm. Jiyeon ăn như hổ đói, SeungHo nhìn hai má cô nhồi thức ăn vào giống như con sóc, chợt mở miệng hỏi, "Tối hôm qua xem mắt lại thất bại sao? Là bởi vì người xem mắt nên mới khóc thành mắt cá vậy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro