Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 184: TỰ CHUI ĐẦU VÀO LƯỚI

Jiyeon đi ngang qua một sạp báo, vừa đúng nhìn thấy bìa của một quyển quyển tạp chí, tít trên trang đầu đều là tin tức về Myung Soo. Dường như có một bàn tay vô hình, nhéo mạnh vào lòng, khiến nhịp tim cô trở nên dồn dập hốt hoảng.
Ánh lạnh lóe lên trong đôi con ngươi trong vắt, Jiyeon hít sâu một hơi, bất chợt quay đầu, vươn tay, chặn lại một chiếc taxi.
Jiyeon chạy nhanh vào Kim Thị, trên đường đi, cô nhìn thấy gương mặt của mỗi nhân viên đều được phủ đầy một áng mây đen, xem ra tia tức này không phải là tin đồn vô căn cứ.
"Tôi muốn gặp tổng giám đốc của các cô!" Jiyeon chạy nhanh vào phòng làm việc của thư kí.
"Tổng giám đốc không có ở đây! Anh ấy uống say, đã được Oh tổng cùng với Jung tổng đưa ra ngoài rồi." Thư ký cung kính nói với cô.
"Cô nói Myung Soo say rượu?"
Ban ngày mà uống rượu? Có phải đả kích lần này đối với hắn rất lớn? Jiyeon cố không nghĩ nhiều, lập tức xoay người, đi đến nhà họ Kim.
Mới mấy ngày không về, không hiểu sao cô lại có một loại cảm giác xa lạ với biệt thự này. Cũng đúng! Trước đây cô xem nơi này là nhà mình, mà bây giờ, nơi này đối với cô mà nói, chỉ là một nơi ở của người ngoài thôi. Soo Jung có ở bên trong không? Cô đột nhiên tới đây, liệu có làm phiền họ hay không?
Lòng Jiyeon chất đầy nghi ngờ, cô trì trệ, không có dũng khí bước lên một bước. Bồi hồi đứng trước cửa ra vào, lòng cô do dự mãi. . . . . .
"Cô chủ, cô đã về?" Tay cầm túi rác, Chị Lee kinh ngạc nhìn thân hình gầy gò của Jiyeon, "cô chủ, sao cô lại đứng trước cửa, cô không vào sao?"
"Tôi. . . . . ." Jiyeon cúi đầu, nhất thời khó có thể ngẩng lên,
"Soo Jung có ở đây không?"
"Kim tiểu thư? Không phải cô ấy ở bệnh viện sao, làm sao lại ở đây?" Chị Lee thở dài, "Cô chủ, cô không biết sau khi cô đi rồi cậu chủ lo lắng nhiều đến cỡ nào đâu, gương mặt của cậu ấy luôn u ám, ngày ngày đều say rượu."
Jiyeon lòng buồn bã, ngước nhìn ngôi biệt thự cao quý thanh lịch, hỏi: "Anh ấy ở trong đó sao?"
"Cậu chủ không phải đang làm việc ư?"
Anh ta không ở công ty cũng không có ở nhà, rốt cuộc anh ta đã đi đâu?
Sau đó Jiyeon lại tới viện điều đưỡng, rồi lại tới nghĩa trang ngoại thành. . . . . . Cô tìm hắn khắp mọi nơi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Myung Soo đâu cả.
Giờ phút này, cô thật muốn nhìn thấy hắn.
Đúng rồi! Lúc nãy, thư ký không phải nói hắn đi cùng Oh Sehun với Jung Yong Hwa sao, sao cô không thử hỏi Sehun?
Jiyeon không suy nghĩ nhiều, lập tức lấy điện thoại đã tắt máy mấy ngày liền, vừa bật nguồn lên, từng tin nhắn một liên tục nhảy ra...........
"Jiyeon, anh xin lỗi, là anh không nghĩ đến cảm thụ của em, là anh không đúng, đừng đùa cợt anh nữa, trở về đi!"
"Jiyeon, em đừng tức giận! chuyện Soo Jung anh không hề trách em, cũng không hận em! Đứa bé trong bụng cô ấy căn bản không phải là của anh, em mau trở về đi!"
"Đột nhiên thật nhớ - rất nhớ em, làm sao bây giờ? Đã ba giờ sáng rồi, nhưng anh vẫn không ngủ được, mỗi ngày mỗi lúc anh đều nhớ về em, không có em, thế giới của anh chỉ là một màu một xám trắng."
. . . . . .
Mới vài ngày ngắn ngủi, Jiyeon không thể tin được Myung Soo đã nhắn hàng trăm tin cho cô. Jiyeon không có thời gian xem từng tin một, cô lập tức mở danh bạ, tìm số điện thoại của Oh Sehun, nhấn nút.
"Ai vậy nè?" Sehun vì thái độ không chịu phối hợp của Myung Soo mà tâm phiền ý loạn, không ngờ lúc này còn có điện thoại gọi tới quấy rầy hắn, nhưng khi đôi mắt lười biếng của hắn thoáng nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình, hắn lập tức nhảy dựng lên, kích động nói: "Là Park Jiyeon! Cô ấy gọi điện thoại cho tôi nè!!!!"
"Cút ngay!" Myung Soo lập tức phẫn nộ, vung tay đánh rụng bàn tay của thợ trang điểm, "Tránh ra đi!"
Sehun đắc chí ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt dư thừa liếc hắn một cái, "Yeonie gọi cho tôi mà, không phải cậu."
Myung Soo nhào tới, muốn đoạt lấy điện thoại trong tay hắn ta, "Đưa ngay cho tôi!" . Trong đôi con ngươi lạnh băng toát ra tia lửa nóng.
"Chịu khó ngồi chờ chút để gặp trực tiếp nhân vật chính đi, điện thoại để tôi nghe được rồi!" Sehun sợ cô cúp điện thoại, tay hắn ấn xuống phím call.
"A lô! Là Home sao?" Giọng Sehun lập tức trở nên mềm nhũn, khiến cả người Myung Soo nổi đầy da gà. Đầu dây điện thoại di động bên kia truyền đến tiếng thở dốc dồn dập, "Oh Sehun, Myung Soo đang ở đâu? Tôi tìm anh ấy khắp nơi, nhưng vẫn không thấy."
Myung Soo quên mất hình tượng của mình, đứng bên cạnh Sehun, kê đầu lại gần, nín thở ngưng thần cẩn thận lắng nghe giọng nói dịu dàng trong vắt truyền tới bên trong điện thoại. Tảng băng lạnh trong đôi con ngươi dần dần hòa tan, hóa thành một dòng nước tĩnh lặng gợn sóng.
"Cậu ta à?" Sehun cố ý kéo dài âm giọng, liếc xéo Myung Soo bên cạnh, "Cậu ta đang ở Club Royal, say đến mức mơ hồ, giờ đã đi đâu rồi, tôi cũng không biết nữa."
"Club Royal đúng không? Tôi tới ngay!" Jiyeon vừa dứt lời, đầu dây bên kia điện thoại cũng lập tức truyền đến tiếng 'bíp' kéo dài.
"Cô ấy lập tức đến ngay!" Sehun hưng phấn kêu lên, không quên tự khen mình, "Thấy không! Tôi thật lợi hại, chỉ cần một mưu kế nhỏ, Yeonie đã chạy đến ngay."
Trong bóng tối, Yong Hwa giống như một người tàng hình, bị người khác xem nhẹ, ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng của hắn nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, chú ý từng dãy biểu đồ hình gấp khúc của số liệu. Sau khi trải qua phán đoán, hắn quả quyết ban bố từng mệnh lệnh một. Nếu hai người kia hiện giờ đã bận chuyện . . . . . đàn bà, vậy để hắn xử lý công việc của bản thân là tốt rồi.
Myung Soo không thể chờ để được gặp Jiyeon nữa, hắn sải bước chạy về phía cửa, nhưng lại bị cậu Oh ngăn lại.
"Cậu cứ như vậy mà chạy ra ngoài, bảo đảm sẽ bị Yeonie phát hiện!" Sehun túm hắn lại, lôi về phía thợ trang điểm.
Kim Myung Soo hết sức phản đối, hắn phẫn nộ, trừng mắt liếc, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, uy hiếp hai người thợ trang điểm, "Không được hóa trang thành dáng vẻ 'không giống người', hiểu chứ!"
"Phải trang điểm sao cho thê thảm một chút, vậy mới khiến Yeonie càng thêm đau lòng, lập tức nhào đầu vào lòng cậu." Sehun giựt giây thợ trang điểm, để họ xuống tay nặng một chút. Hắn kích động không thôi, màn kịch hay do hắn sáng tác kiêm đạo diễn sắp được diễn rồi, hắn cười trộm, "Ngày xưa có nòng nọc tìm mẹ, còn ngày nay có Kim Myung Soo tìm vợ yêu. Ha ha. . . . . . Myungie! Lần bày mưu tính kế sau, tôi bắt đầu thu phí đấy.Tôi đột nhiên phát hiện nghề này cũng rất có tính thương mại, có thể tính toán đến chuyện đầu tư."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro