CHƯƠNG 182: THẬN TRỌNG
Oh Sehun lắc lắc hai chai sâm banh trong tay, "Cậu có cái ly chân cao nào ở đây không?"
"Sâm banh?" Chân mày đen như được nhuộm của Myung Soo giương lên, "Đó là đồ dành cho phụ nữ, cậu uống cái này à?"
"Luận điệu hoang đường! Cậu có loại rượu nào tốt hơn sao?" Sehun đem hai chai sâm banh đặt lên khay trà, đi tới quầy Bar trong phòng làm việc của hắn, mở tủ kính ra, hoảng hốt: "Không ngờ tới thằng quỷ này len lén giấu nhiều rượu đến vậy, còn xấu xa không chia sẻ chút nào cho bọn này! Nè, chai rượu này không phải trong đợt đấu giá lần trước . . . . . . Thì ra là đồ quỷ này lấy được ."
Đôi chân thon dài của Myung Soo bước tới, cầm một chai Whisky màu đỏ lên, rót một ly cho Sehun, "Vừa đúng, tôi đang muốn uống rượu, cậu tới rất đúng lúc, Hay lắm! Chúng ta không say không nghỉ!"
"Này! Tuồng hay tôi chuẩn bị vào buổi tối! Mà giờ đã muốn uống rồi hả?" Sehun nhấp một chút rượu Whisky, "Thôi đi, coi như là tập luyện trước, được ma"
Trong lúc Oh Sehun còn đang nói chuyện, Myung Soo đã ngửa đầu uống xong một ly, tiếp tục rót rượu vào ly của mình. Hắn coi rượu như nước lã mà uống..., Sehun thật sợ tối nay chắc hắn sẽ say tới độ bất tỉnh nhân sự, làm lộ tẩy hết mọi chuyện, tới lúc đó biết phải làm sao.
"Này! Tạm thời dừng một chút đi." Oh ngăn hắn lại, "Bây giờ, tôi cần thảo luận chút chuyện cần diễn trong kịch bản với cậu."
"Không cần đâu!" Myung Soo đối với cái kế hoạch tự hủy hình tượng này chẳng thèm quan tâm chút nào, hắn sao có thể muốn nghe lời Sehun nói, "Tôi muốn tự thực chiến, vậy sẽ tự nhiên hơn."
Buổi tối? Còn có mấy tiếng?, Myung Soo có chút hồi hộp. Giờ phút này tâm tư của hắn hoàn toàn không đặt lên đống cổ phiếu đang rớt giá, mà là đang lo lắng nghi hoặc không biết cô - Jiyeon có xuất hiện hay không.
Lần đầu tiên, hắn lại không chắc chắn một chuyện.
"Tôi cảm thấy tạo hình của cậu có chút vấn đề, cậu nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu mà xem, nào có nghèo túng, chán chường chứ. Đưa áo vest của cậu cho tôi ngay!" Oh Hun dứt lời, hắn cũng không quản Myung Soo có đồng ý hay không, lập tức tiến tới cởi phăng áo vest của Myung ra.
Kim Myung Soo vì không muốn hắn ta gây trở ngại cho việc uống rượu của mình, nên cũng không có ý định ngăn cản. Oh Sehun ném bộ vest GUCCI kiểu mới nhất xuống đất, dùng chân ra sức đạp đạp, còn dội ly rượu Whisky trong tay mình lên. Sau một lúc, hắn nhặt bộ vest tây đã nhăn nhó dơ dáy lên đưa cho Myung, "Mặc vào đi!"
"Cút ngay! Cậu đưa cho ăn mày mà mặc!" Myung Soo đẩy hắn ta ra, tiếp tục vùi đầu uống rượu.
"Tôi đặc biệt chế tác quần áo diễn xuất cho cậu đó, cậu không mặc thử, làm sao biết hiệu quả như thế nào? Có cần thêm đạo cụ hay không đây. . . . . ." Sehun đang mong đợi màn kịch hay tối nay, hắn ta thật không thể nhịn được muốn xem dáng vẻ bất lực của Myung Soo ra làm sao.
Kim tổng lạnh nhạt liếc hắn ta một cái, "Vậy cậu măc thử lên cho tôi xem hiệu quả thế nào? Để tôi còn biết có nên chấp nhận nó hay không."
"Ai! Tính khí thối tha của cậu sao không chịu sửa đổi một chút hả, xem ra cậu còn muốn chọc tức Yeonie thêm nhiều lần đây!" Sehun không ép được hắn, hắn ta không thể làm gì khác hơn là bỏ cuộc, tiện tay ném đi bộ vest trong tay, cầm một ly rượu ở trên quầy bar.
"Khụ, khụ!" Cửa đột nhiên truyền đến hai tiếng ho khan nặng nề pha lẫn lạnh lùng tức giận.
"Hử?" Sehun quay đầu, biểu tình cứng đơ, khóe miệng khẽ giơ lên, ngay sau đó là cắn môi cố chặn lại tiếng cười sắp thoát ra của mình, "Tôi không ngờ. . . . . . cậu lại đứng đó."
Đôi mắt Myung Soo dưới tác dụng của rượu cồn đã dính vào vài phần men say, "Jung Yong Hwa, xem ra bộ đồ này rất thích cậu đó, được lắm, tôi sẽ tặng nó cho cậu!"
Bộ vest tây bẩn thỉu bị giắt trên mặt Yong Hwa, hắn cầm lấy nó, vẻ mặt u ám bị phủ lên một màn sương lạnh, "Phương thức chào đón đặc biệt thật".Giọng điệu lạnh băng cứ như nó được thốt ra từ trong địa ngục, u ám lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Tuyệt! Có muốn uống một ly không?" Myung Soo nâng lên ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ phát ra thứ ánh sáng mê ly, khúc xạ vào trong mắt hắn, gần như khiến đôi con ngươi của hắn nhiễm một màu đỏ.
"Đã tra ra được rồi." Vẻ mặt của Ám Dạ Tuyệt lạnh như băng, không có lấy một tia biểu tình.
"Ha ha, con cá đã mắc câu! Cái tên Kim Moon Soo đó chừng nào thì bắt đầu hành động?" Sehun hiện giờ có cảm giác như đang chơi đấu bò, bò càng hung mãnh, hứng thú lại càng cao.
Jung tổng đi tới bên cạnh chiếc ghế sôpha làm bằng da thật màu đen, hắn ngồi xuống, chân duỗi thẳng, đặt trên chiếc bàn trà, bày ra tư thái lười biếng, "Hai cậu đoán thử xem, đồng lõa của tên Moon Soo là ai?"
"Đồng lõa?" chân mày Myung Soo siết chặt, "Trừ Kim Soo Jung, còn có người khác sao?"
"Ừ ha! Tên Kim Moon Soo kia đâu có được thừa kế di sản, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mà đối kháng với cậu, nói không chừng anh ta chỉ là một con cờ trong tay người khác thôi, kẻ đó lợi dụng thù hận của anh ta đối với cậu, bắt anh ta đối phó với tập đoàn Kim Thị" Oh Sehun lý trí phân tích, rồi chế nhạo Myung Soo, "Cho nên mới nói cây to thì phải đón gió là vậy đó, cậu bình thường cố gắng làm việc nhiều như thế để làm gì? Lúc thì phải diễn kịch vì công ty, khi thì phải tàn phá tập đoàn của kẻ khác, thu gom về một đống kẻ thù!"
"Cậu đang nói bản thân mình à?" Myung Soo mạnh mẽ phản bác lại Đinh Hạo Hiên.
"Kim Myung Soo, cậu từng đụng chạm tới tập đoàn Diamond à?" Yong Hwa lạnh nhạt hỏi.
"Diamond?" Myung Soo lẩm bẩm, nhanh chóng lục tìm tư liệu trong đầu, "Lúc trước cạnh tranh đấu thầu vài dự án có đụng chạm qua, nhưng va chạm lớn thì không có!"
"Tổng giám đốc tập đoàn Diamond - Lee Dong Ho rất quen thân với Kim Moon Soo, hơn nữa ông ta chính là kẻ khởi sự cho việc hắn đối phó với tập đoàn Kim Thị."
Oh Sehun cầm một ly rượu đi tới bên Jung Yong Hwa, đưa cho hắn, "Ha ha! Thật không ngờ kẻ thực sự gây nên tội ác lại đứng phía sau hậu trường".
"Thế lực của tập đoàn Diamond mạnh lắm sao? Chúng ta có cần suy tính đến chuyện ép nó phải sụp đổ sau vài ngày không?" Sehunvừa nghĩ tới sắp có trận đánh mới, hắn lập tức có chút kích động, nóng lòng muốn thử
Đôi con ngươi đen tối lóe lên, Myung Soo đột nhiên mở miệng, "Trước mắt cứ yên lặng theo dõi đã, để bọn họ vui vẻ mấy ngày đi." Hắn giống như ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, hơi thở đen tối cùng với cảm giác khát máu đột nhiên bừng lên: "Yong Hwa, tôi cần cậu điều tra một chút mối quan hệ giữa Lee Dong Ho và Kim Moon Soo?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro