Chap 2: Chào Mừng Đến Với Wonderland
Con bé cảm nhận được tốc độ chạy của xe đang dần đần di chuyển chậm lại.
Cẩn thận nhấc người mình lên khỏi mặt đất, Alice run run bộ móng tay đang đến đà sắp bật gốc. Cơn đau này thực sự tệ, tệ hơn trong túi xách không hề có bất kí công cụ y tế cứu thương nào. Chỉ có gói khăn giấy, hi vọng khăn giấy sẽ cầm được máu, bịt được miệng vết thương trước khi cô kiếm được nhà dân nào đó rồi mượn họ đồ đạc cần thiết.
Phải bình tĩnh... phải bình tĩnh, đây không phải là một giấc mơ. Tự trấn an mình, thiếu nữ tóc nâu rút từ từ miếng khăn giấy ra bọc quanh. Cô ngồi tựa lên ghế, cắn răng chịu đựng máu đang thấm qua giấy.
Nó cực kì đau.
Bên ngoài có vẻ sáng sủa hơn, song con tàu vẫn chưa hạ tốc độ xuống trung bình, nó vẫn còn đang vi vu khá nhanh. Cô tự hỏi, điểm đến của nó sẽ là đâu?
Và rầm, hôm nay không biết đã có bao nhiêu tiếng rầm rồi...
Alice mất thăng bằng lần n, trán cụng vô cửa sổ, ai kia lăn thêm mấy vòng mới được hạ cách bình yên nơi góc tường. Bấy giờ ông trời cũng phải ngã mũ thán thục độ thân tàn ma dại mà chưa gãy cái xương nào của nữ chính.
Nén nước mắt vào, cô lồm cồm bò dậy với túi đồ. Ngồi thở dốc hết gần cả năm phút, sau khi thực sự xác định con tàu này không dở chứng thêm bất kì cái khỉ gió gì nữa thì mới cạy cửa đi ra khỏi tàu. Vì sao lại gọi là 'cạy cửa'? Vì sau khi va chạm, nó đã bấy nhầy, Alice phải dùng những mảnh kim loại làm cây kiềm cạy.
Chuồn thành công, con bé ngoái đầu lại nhìn tàu sau khi thoát được, ai đó thầm cám ơn thượng đế đã ban phước cái mạng mình. Đầu tàu hoàn toàn bị biến dạng, nó đâm vào bức tường đá, giờ nhận ra thì cũng thật là... kì dị. Đường ray biến mất rồi, chẳng lẽ nãy giờ nó chỉ đơn giản là 'chạy' trên đất cát thôi sao?
Tại sao, nơi này lại có tuyết trong mùa hè?
Tuy nhiên, đã có thêm sự kiện khác chen ngang lúc cô còn đang mải mê nghĩ ngợi. Một đống người từ đâu lao đến, trên tay họ là thanh giáo nhọn, sau lưng giắt súng săn.
Quân phục tông đen trắng, theo kiểu quân đội châu Âu, cơ mà không hoàn toàn rập khuôn. Trên hai bên má là kí tự từ bộ bài tây. Họ im lặng không nói gì cả, lạnh lùng chỉ súng về phía kẻ lạ mặt- cô đây. Alice thấy rõ sự căng thẳng trong bầu không khí lúc này, con bé quyết địch để cái giỏ xuống, sau đó giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng vô điều kiện.
Ngay cả khi đứng yên tại chỗ, cơn đau từ vết thương mới cũ đều nhắc nhở rằng đây không phải là ác mộng giữa ban ngày.
Nó là thực, một thực tế xa vời khỏi trí tưởng tượng của loài người.
Gã đàn ông gần cô nhất dùng cây giáo lôi cái giỏ dưới đất khỏi tầm với, gã mở nó ra cho những người khác cùng xem, họ nói gì đó nghe không rõ, nhưng ánh mắt nhìn nghi hoặc đó khiến tâm trạng ai kia ngày càng trở nên bất an. Họ chuyền nhau đống mỹ phẩm linh tinh trong giỏ, rồi đến khăn giấy, gương lược... cho đến khi nhìn thấy smartphone đang chớp đèn xanh báo hiệu tin nhắn đến.
"Xin nhẹ tay với nó..." Cô đề nghị yếu ớt.
Đám lính lập tức chuyển sự chú ý sang chỗ Alice, tất cả đều trợn trắng mắt. Tên đang giữ điện thoại chỉa súng ngay vào màn hình, bấy giờ cô mặt mày tái xanh, quặn hết cả người đoạn gã giơ tay bóp còi.
"ĐỪNG!"
Điện thoại rơi bộp xuống đất, giữa màn hình nguyên lỗ hổng còn nghi ngút khói. Sau khi phá hỏng công cụ tình nghi, đám lính chia ra bắt giữ cô, hai tên cầm súng săn chĩa vào đầu hàm ý không được chống cự, một tên khác xé băng keo dán vào miệng, rồi thô bạo lấy một mảnh vải tối màu bịt kín mắt lại.
Mất thị giác, nhưng làn da vẫn cảm thấy còng kim loại đang khóa chặt cổ tay cô kêu cái tách rất gọn gàng.
Alice chính thức bị bắt. Con bé chết nghẹn vì sốc, đầu rối rắm tự hỏi mình sẽ ra sao? Tử hình? Hay là nhốt giam chờ đến khi có kẻ cho mình biết sự thật.
Đám lính nhét cô lên xe ngựa, suốt quãng đường đi thì nó chả khác gì sự tra tấn về mặt tâm lý. Thân thể Alice đã run suốt từ khi điện thoại bị hỏng. Bởi vì, thứ duy nhất khiến cô đến đây là nó! Cô không thể liên lạc được với Unknown được... đồng nghĩa việc vừa mất đi tấm vé trở về nhà.
Sau nửa tiếng di chuyển, Alice bị lôi xuống khỏi xe theo cách không thể nào bạo lực hơn. Ai đó bước đi trong bóng tối, sóng lưng cảm nhận được cây súng săn đang thúc người mình về phía trước, ở còng tay cô được buộc một sợi dây, kéo phạm nhân đi nhanh hơn theo bước chân gã lính dẫn đầu.
Khi cọng dây không hối thúc nữa, thì người nào ấy đã biết rằng mình đã đến nơi. Cô nghe những tiếng chào nhốn nháo, người Alice được nhấn xuống từ sau lưng, cô té xuống trong tư thế ngồi.
Tôi đang ở đâu vậy? Làm ơn hãy cho tôi biết đang có chuyện gì xảy ra.
Dòng nước lạnh xông vào da thịt Alice, cô thét lên trong cổ họng. Bắt đầu run cầm cập do cơn lạnh mùa đông và quần áo ướt.
"Mở miệng cho cô ta."
Giọng đàn ông trầm vang lên, chắc chắn đây là sếp hay cái gì đại loại. Miệng Alice được giải phóng ngay sau đó, nhưng cô không thể gào lên than khóc được nữa, Alice phải bình tĩnh lựa lời chính xác để thanh minh.
"T- tôi là Alice, thưa ngài."
Cái cóng mùa đông làm giọng hơi run rẩy, Alice thầm nghĩ hình thức tra tấn mới này thật là dã man, nó là lời đe dọa ngầm để buộc tù nhân phải khai thông tin chính xác.
"Alice, sao cô lại đến đây?"
Người đàn ông gọi 'cô', nghĩa anh ta không có ý hằn hộc hay ép buộc cô phải chết. Cái ngài đang cần là sự thật. Thâm tâm con bé khẽ thở phào, nếu đã ghét từ cái nhìn đầu tiên thì đã gọi là 'ngươi' rồi.
"Tôi nhận được tin nhắn lạ, người ấy nhờ tôi đi đến đây để để lại thông tin về đồ vật anh ta đã vô tình nhặt được ở trạm. Khi tôi lên trạm xe điện ngầm đã được định sẵn thì tôi 'bay' đến thế giới này..."
"Ý cô bảo cô vốn là người đến từ chiều không gian khác, hay cái gì đại loại à?"
"Vâng... có thể ngài không tin nhưng đây hoàn toàn là sự thật, nếu lính ngài không bắn điện thoại của tôi thì..."
"Cái gì? Lính ta đã bắn điện thoại của cô?"
Giọng ngài chuyển sang cáu giận, cơ mà là cáu giận theo kiểu khác, dù mắt không thấy nhưng Alice giờ mừng rằng sếp họ là người hiểu lý lẽ, vậy sẽ dễ dàng trò chuyện hơn, cô có khả năng sẽ nhờ ngài ta giúp trở về nhà.
"...xem ra ta không còn sự lựa chọn nào khác." Đức vua hạ tông xuống, nói chậm rãi từ tốn để tên lính nghe cho trọn bộ. "Tất cả các cậu đến đây ngay lập tức." Đáy mắt liếc sang tên lính đang đứng cạnh thiếu nữ đang bị trói, phát ra tia nhìn đủ để thiêu tụi cả một lâu đài. "Còn ngươi, liên lạc với Thỏ Trắng và Cheshire."
Vậy ra, đây là Wonderland, còn cô là 'Alice' của thế giới này.
Nếu là Wonderland, thì kẻ đang nói ấy trăm phần trăm là Hoàng Đế, trong Alice In Wonderland thì chỉ có duy nhất một vua.
Còn Nữ Hoàng, bà ta đâu? Trong cốt truyện thì Nữ Hoàng mới là người nắm quyền lực ở xứ sở này, đức vua chỉ là con bù nhìn.
Nhắc mới để ý, ông vua này không ngạc nhiên khi con bé kể về 'điện thoại', thì chắc thế giới này chẳng lạc hậu như trong cuốn sách cổ tích đó đâu, suy thành nãy ông ta gọi điện thoại để triệu hồi người thân.
"TADA!! SEVEN- ZERO- SEVEN có mặt!!!!"
'Người thân số một xuất hiện', Alice khẽ hờ cái khi nghe nghe âm thanh lảnh lót ấy từ tít ngoài cửa ra vào. Anh có quả đầu màu cam đỏ, đeo chiếc kính sọc vàng và đang nhảy chân sáo đến vị trí Alice đang ngồi.
"Lạy hồn, V! Đây là một cô gái đúng không?" Anh hét hãi hùng, cởi vội chiếc áo khoác vest đen khoác vào vai Alice. "Sao anh tra khảo dã man thế? Cô ấy đang chảy máu..."
Trái lại với sự thảng thốt đó, vị vua kia chỉ lắc tay xuề xòa, bơ luôn lời tru tréo phát từ mồm miệng tên quản gia nhiều chuyện. Ấy mà lần này quản gia đâu sai, quý ngài đứng đầu Wonderland không thể mặc kệ cô chịu ướt, chịu đau trong khi còn chưa khẳng định được bất kí điều chi.
"Ôi mẹ ơi!! Anh tra khảo cả một cô gái à?!"
Thêm tiếng nói khác, lần này trông non hơn giọng của hai người đàn ông đang ở trong căn phòng này. Dựa vào lỗ tai thì chắc là người này chỉ xêm xêm tuổi Alice.
"Yoosung, tôi không có tra khảo. Mà cũng đừng chạm vào cô ta, chẳng phải tôi luôn dặn rằng đừng bao giờ giao du với kẻ tình nghi hay bất cứ tội phạm nào sao?" Hoàng Đế gắt, anh chàng tóc cam bên cạnh cô liền lủi thủi ra xa. "Vẫn còn Thỏ Trắng và Cheshire chưa có mặt, ngay cả Thỏ Rừng cũng đi trễ là thế nào?" V cau mày sang hướng 'Seven- Zero- Seven'.
"Uầy, đừng hỏi tôi." 707 chối bay chối biến. "Anh đừng bao giờ nghĩ rằng mọi rắc rối hay nguyên nhân khiến người ta đi trễ cũng là lỗi tại tôi chớ?"
"Chẳng phải Jumin, à không Cheshire bảo rằng hôm nay dẫn Elly đi làm đẹp ở chỗ anh giới thiệu sao?"
Yoosung chen ngang, cả không khí như máy tính sụp nguồn. 707 nhận ra mình đang bị hoàng đế liếc xéo quắn hết cả long mề.
"Đ- điều đó cũng không khẳng định rằng hai con thỏ kia cũng vậy!!!"
Sau đó, không chỉ bên trong mà bên ngoài tự dưng nhốn nháo hẳn lên, Alice tuy ngồi yên tại chỗ run cầm cập vì rét song vẫn thấy được tiếng động dồn dập bên ngoài. Wonderland quả thực rất náo nhiệt... từ khi đặt chân đến đây đã có rất nhiều tiếng hét thất thanh lẫn tiếng nổ do đồ vật bị phá hoại rồi.
Hi vọng sẽ không có mấy cái đại loại đạn bay ngang mặt...
"CHẾT ĐI JUMIN!!!!"
Ông trời thật biết chiều ý, Alice trơ luôn đoạn hơi gió nóng thổi ngang qua cơ thể mình và bùm một phát ngay sau lưng. Bụi cát rơi bì bạch bì bạch, hahaha....
Tôi muốn về nhà...
Con bé chết lặng, cuối gầm mặt xuống với biểu hiện khóc ròng, nhưng chẳng thể khóc được. Cô cũng chẳng muốn định nghĩa cái tình huống vừa rồi là trời thương hay trời ghét. Cái thế giới hiện tại thiệt đáng quan ngại, thiệt quái dị...
"Không không không!!! Không mang canon vào lâu đài!!!" Vị hoàng đế bỏ chỗ ngồi chạy tới khu vực có kẻ đang chuẩn bị lên đạn để bắn thêm vài ba phát nữa..., nhiêu đây là đủ đoán kẻ đó là 'người thân' của ngài nốt.
Thôi, cái đất nước này tiêu đến nơi rồi.
"Anh mặc kệ em!! Để em bắn chết hắn đi!! Mẹ kiếp, hắn đem con mèo vào salon ruột của em!"
Lại thêm âm thanh lên nòng, Alice lần này rút kinh nghiệm, cô nằm rạp người xuống đất phòng hờ trường hợp bất trắc.
Như dự đoán, bức tường sau lưng cô lại được đà thủng thêm lỗ.
"Hắn còn để nó nhảy vào mặt em nữa!! Anh biết em dị ứng mèo mà! A- achoo!"
Cái tên vừa mới bắn vừa chửi vừa sụt sịt nước mũi, hắt xì liên tục ngay sau đó. Nom thấy xung quanh yên ắn, Alice ngồi dậy, cô quơ quơ hai cổ tay dang bị cùm lên cao chùi đống máu nhỏ giọt từ trán mình. Miệng kêu ui da khi chạm vào vết thương, nó đang sưng lên khá đau, nhiễm trùng nhanh vậy?
"Đúng là trẻ con."
Con bé nghe thêm giọng người lạ khác sau lưng, ừm, chắc đây là chủ nhân bé mèo đã nhảy vào mặt anh chàng la hét bên ngoài.
Giả sử ai kia không bị thương, tâm trạng tỉnh táo thì ắt hẳn đã tự hỏi hắn vào đây như thế nào? Song, bây giờ Alice rất bối rối, nên ý nghĩ này để sau đi ha...
"Hửm?" Hắn chú ý sinh vật tóc nâu tàn tạ dưới đất. "Cô là 'báo động đỏ' đó hả?"
707 cười xớ lớ, anh bình thản chạy vào níu áo hắn lôi sang chỗ khác, né xa cái khu vực dễ dính bom đạn.
"Zen bảo cậu ấy sẽ băm vằm anh thành từng khúc. Đừng gây rối nữa nhá Cheshire ~ tôi còn nhiều việc phải làm lắm mà vẫn phải đến đây theo chỉ thị." Anh bảy phồng má tỏ vẻ ngượng ngùng.
"...cậu chính là người bảo tôi vào trong tiệm salon đó chăm sóc nhan sắc Elizabeth 3rd." Hắn lầm bầm.
"Ô hô hô, tôi có bảo vậy hả?"
"...cậu liệu mà giải thích với cậu ta đi."
Cheshire nhún vai, chỉ ngón tay về phía cửa ra vào- một thanh niên với bộ dạng vô cùng tức tối đang gạt đi mọi lời nói từ đức vua, anh vác khẩu canon giắt trên vai phải, ở bên bàn tay trái là điếu thuốc còn cháy dở. Hai hốc mắt đầy lửa giận, răng nghiến chặt kiểu sẵng sang cắn đứt đầu bất cứ cá nhân nào có gan đến gây sự.
Thỏ Trắng lại gần, bước chân anh ta lướt đi rất nhẹ, nó không làm Alice cảm thấy sợ hãi, cho dù nãy giờ qua lời nói thì anh ta có vẻ là dạng cộc tính.
Song, đôi đồng tử căng thẳng ấy chợt biến mất ngay lập tức, đoạn nhìn thấy sinh vật nhỏ xíu kia run cầm cập, ngồi bẹp dưới sàn nhà.
"...Chúa ơi!"
Anh ta đặt khẩu canon xuống sàn nhà, thả điếu thuốc xuống đất. Lật đật đi đến chỗ kẻ đang nín thở- con bé ngạc nhiên khi tiếng bước chân ấy lại đột ngột trở nên nhanh.
"Chúa ơi!" Anh lặp lại. "Vết thương nó đang nhiễm trùng kìa!"
Tính đến thời điểm này, thì đã có ba người chụp oan vị vua có sở thích bạo hành phụ nữ. V chán, chẳng thèm nói thêm.
"...V ra lệnh bọn tôi không được đụng vào cô ấy." Yoosung bảo, cậu liếc mắt đến V đang thở dài, ngài biết rằng Thỏ Trắng sắp làm gì, thằng nhóc này không bao giờ để mặc bất cứ cô gái nào đang gặp khó khăn trước mắt cả.
"Nó tệ quá..."
Anh chàng cộc tính ấy chạm vào đầu con bé, kéo từng lọn tóc xuề xòa đi theo nếp. Không khí yên lặng bất thường, chỉ còn mỗi tiếng loạt xoạt từ người đối diện đang cố gắng gỡ băng bịt mắt cho cô mà không khiến nó đụng vào vết thương khô máu ở trán.
Sợi vải đen được tháo ra, Alice chớp chớp mắt vài cái, cô còn hơi say xẩm do một số chuyện gộp lại. Alice cúi mặt xuống đất tiếp tục động đậy mắt cho đến khi nó hết hoa mới ngẩn lên.
"Tội nghiệp, mặt em trầy hết cả rồi."
Tầm nhìn Alice hiện tại là gương mặt anh chàng có mái tóc trắng muốt, ngay cả da anh ta cũng trắng nõn tựa như tuyết tháng mười hai, anh ta đang nhìn cô với vẻ mặt cực kì nghiêm trọng- điều đó thể hiện qua hình ảnh phản chiếu từ đồng tử anh, đôi đồng tử trong suốt không chút vẩn đục, màu đỏ thẫm tựa viên hồng lựu. Trên đầu anh có hai cái tai thỏ, cũng trắng nốt, nó thực sự dễ thương và đối lập hoàn toàn với nét đẹp điển trai này.
Cô có biết, người này không?
Alice không thể kiềm chế, mà bị anh hút hồn đi mất. Má cô không có đỏ, nhưng cơ mặt giãn hết mức, bất động ngồi yên nhìn anh lấy khăn tay lau máu trên mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro