Mười tám
Cậu giận hắn, rốt cuộc là vẫn không cho cậu đến gần bất cứ ai hay đi ra khỏi phòng.
Tiêu Chiến tuyệt thực hai ngày này, khi nào hắn đến liền quay mặt vào trong tường giả ngủ.
Hắn biết cậu giả vờ, nhiều lần nổi điên muốn cho cậu một trận, nhưng Chu Tán Cẩm đã dặn phải để cậu nghỉ ngơi thật tốt, còn không được gây thêm thương tổn cho cậu nữa.
Hắn cũng không thể nói chuyện mới cậu, vì căn bản cậu không có nói chuyện với hắn.
Vương Nhất Bác quả thực là bị ép đến mức đường cùng khi Tiêu Chiến nhất định không chịu ăn chút đồ nào. Nếu tình trạng này cứ tiếp tục, thể trạng Tiêu Chiến đã quá ốm yếu sợ sẽ còn tệ hại hơn.
Đã vậy, cứ chiều cậu một lần, cũng tại vì cậu ra nông nỗi này là vì hắn.
____***_____
Tiêu Chiến ngồi vân vê tấm chăn mềm mại, thỉnh thoảng lại chán nản thở dài một cái.
Đột nhiên cửa chính có tiếng động mở, Tiêu Chiến liền nằm xuống, trùm chăn kín người. Chắc là Vương Nhất Bác về có việc đột xuất, vì thường thì giờ này hắn vẫn còn giải quyết công việc ở sảnh chính.
- Anh Jimin...
Giọng nữ nhân trầm ấm quen thuộc vang lên, Tiêu Chiến giật thót, vội tung chăn ra ngồi thẳng dậy.
Là Linh Lung, cô ấy đang ngồi trước mặt cậu.
Tiêu Chiến vừa mừng vừa lo, lại hỏi Linh Lung dè chừng:
- Làm sao em vào được đây?
- Chúa Tể gọi em đến, nói là phải chăm sóc anh cẩn thận.
- Vương Nhất Bác gọi đến sao? Sao có thể!
Tiêu Chiến thầm nghĩ, chưa chắc chắn lắm nhưng có khi nào lại đồng ý với cậu thế?
Dường như cũng hiểu suy nghĩ của Tiêu Chiến, Linh Lung vội lên tiếng giải thích:
- Đúng là Chúa Tể gọi em mà. Anh nghĩ xem, toà nhà này được canh kĩ như vậy, ngoài phòng lại có ma cà rồng cấp cao trông coi, trừ Chúa Tể ra, chắc chắn không ai có thể vượt qua lớp phòng thủ mật độ cao như vậy.
- Rồi, anh tạm tin em. Xin lỗi, thất hứa với em, ngày vừa rồi đã để em chờ ở sân hoa mà không đến. Thú thật, tình trạng hiện tại của anh cũng không thể cho phép anh gặp em được.
- Không, phải là em xin lỗi anh. Vì em mà anh bị Chúa Tể làm đến nông nỗi này. Kì thực em không có cố ý. Chuyện hôm đó em cũng không biết Chúa Tể đến sân hoa.
- Không sao, thôi bỏ đi, mấy khi gặp lại nhau, không thể cứ xin lỗi kể tội mãi được.
- Vậy thì thôi, a, em kể cho anh cái này hay lắm nhé...
...
Tiêu Chiến ăn cơm nhiều hơn, cũng không im lặng tịch mịch như tượng đá cả ngày nữa, ít nhất là cũng có chút phản ứng với hắn.
Tuy là hắn mừng, nhưng trong cái mừng cũng có cái bực bội. Từ khi hắn đồng ý cho Linh Lung đến chơi với Tiêu Chiến mỗi ngày, cậu liền có chuyển biến thái độ tốt hẳn lên, hơn nữa Chu Tán Cẩm khám lại cũng nói tinh thần cứ duy trì trạng thái tốt như này thì sẽ sớm khỏi bệnh.
Rốt cuộc là Linh Lung có phép thần thánh gì? Hắn thua cô ta ở chỗ nào?
Tiêu Chiến chưa bao giờ cười nói vói Vương Nhất Bác theo cách cậu làm với Linh Lung.
Sau này, cậu sẽ phải hối hận với điều đó.
Tiêu Chiến có tiến triển được một tuần, đột nhiên đến tuần thứ hai lại giảm sút tình trạng nghiêm trọng.
Cậu hay bị ho nhiều, mỗi lần ho còn có thể kèm máu tươi. Hơn nữa hay bị chóng mặt, đau bụng rất nặng, cơ thể cũng yếu đi rất nhiều.
Vương Nhất Bác thật sự rất lo lắng, có gọi Chu Tán Cẩm đến kiểm trả thì tuyệt nhiên lại không thấy dấu hiệu nào của cơ thể Tiêu Chiến bất thường.
Tiêu Chiến tóm lại chỉ có thể nằm một chỗ.
Hằng ngày vẫn chỉ là Linh Lung đến chơi với cậu. Dạo này con bé còn hay làm bánh ngọt, nước ép, hay rất nhiều thứ đồ ăn đồ uống có lợi cho cậu nữa
Tiêu Chiến cảm thấy Linh Lung quả thực rất lo cho cậu.
___***___
Vương Nhất Bác ôm cậu trong lòng, khẽ vuốt nhẹ bàn tay cậu. Tiêu Chiến ngồi im trong lòng hắn, từng hơi thở đều đặn phát ra, là đang ngủ.
Cậu ngủ rất nhiều, dạo này còn ngủ có đến hơn nửa ngày. Mặc dù cậu ngủ cũng chẳng sao, nhưng hắn vẫn là thích cậu thức hơn.
Hơi thở mỏng manh yếu ớt hơn rất nhiều so với cái lúc cậu được hắn tìm thấy trong đêm tuyết lớn.
Cậu đúng thật là hoa mai tuyết, chỉ nở rộ đẹp đẽ một thời gian ngắn, sau đó sẽ lụi tàn dần rồi biến mất như hư không.
Không, hắn sẽ không để cậu biến mất. Tại sao hắn nghĩ như vậy, bản thân cũng không hay biết. Độc chiếm hay những tình cảm lớn hơn thế nữa?
Vương Nhất Bác là chúa tể cao cao tại thượng, cảm thấy có thể biết hết mọi sự tình, cảm xúc đặc biệt này lại chưa từng cảm giác qua. Tại sao chứ?
Chỉ cần nhìn cậu sẽ bộc phát, thiếu cậu sẽ khó chịu, nhìn thấy cậu cùng người khác nói chuyện sẽ tức giận. Cậu là gì của hắn, hắn là gì với cậu?
Quan hệ giữa Vương Nhất Bác và cậu rốt cuộc là gì?
Tiêu Chiến khẽ cựa mình, đánh thức hắn còn mê mẩn suy ngẫm. Hắn ôn nhu để cậu dựa sát vào ngực mình, sau đó kéo một cánh áo choàng phủ lên người cậu.
- Dậy rồi sao?
Tiêu Chiến không trả lời, thần ra đó ngây ngô một chút, rồi phát ho sặc sụa. Hắn đau xót khẽ vuốt vuốt lưng cậu, để cậu bám vào tay hắn mà ho đến thất kinh.
Từ miệng nhỏ phun ra một búng máu chuyển màu, dây khắp tay cậu. Tiêu Chiến khẽ ngước lên nhìn hắn, bàn tay đã đầy máu. Không phải đỏ tươi, là đỏ thâm. Vương Nhất Bác hoảng hốt ôm cậu thật chặt, sau đó gọi Chu Tán Cẩm gấp.
Hắn nhất quyết không chịu bỏ lại Tiêu Chiến, phải ngồi bên cạnh cậu cho bằng được. Chu Tán Cẩm khám xét kĩ lưỡng, sau đó xem đi xem lại vết máu Tiêu Chiến mới ho ra, mặt liền tái hẳn đi. Vương Nhất Bác có thể đoán biết tình hình không tốt chút nào, liền để Tiêu Chiến nằm xuống, sau đó khiến cậu ngủ thiếp đi. Cùng Chu Tán Cẩm ra ngoài nói chuyện.
—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro