Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mười ba


Tiêu Chiến quay lại nhìn hắn, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngỡ ngàng. Cậu thật sự vô cùng ngạc nhiên khi hắn chấp nhận đề nghị của cậu. Giá như, hắn luôn...là con người như lúc này.

- Cảm...cảm ơn.

Cậu líu ríu trong cổ họng, nói ra chỉ một câu cảm ơn sao lúc này lại khó đến thế.

Hắn mỉm cười, hài lòng mà vuốt vuốt mái tóc của cậu. Cả hai không nói gì thêm.

Mai tuyết tại nơi này thật đặc biệt, chỉ nở trong khoảnh thời gian rất ngắn.

Rực rỡ và đẹp đẽ, nhưng cuộc sống thường ngắn ngủi, giây phút tồn tại thoảng qua như cơn gió, lay động là vút đi.

Mai tuyết...nói sao nhỉ...có vẻ giống như Tiêu Chiến.

Ừ, giống cậu. Có điều, mai tuyết héo đi không kéo theo ảnh hưởng nào cả.

Tiêu Chiến chết,Vương Nhất Bác liệu có để yên cho những người xung quanh cậu?

Liệu hắn có nhẹ nhàng yêu chiều cậu như lúc này?

Câu trả lời, thực ra Tiêu Chiến không muốn thừa nhận. Chắc chắn...sẽ là không.

Thực tại vẫn trôi đi trong khi Tiêu Chiến nghĩ lại những điều trên. Cho đến khi Vương Nhất Bác hơi động đậy một chút, hắn thở dài một cái.

Sau đó, liền bế Tiêu Chiến lên, ngược theo đường cũ trở về phòng của hắn.

___***___

Sau khi về phòng, quả thật hắn không xích cậu lại, sợi xích bốc cháy rồi biến mất ngay đó.

Tiêu Chiến thật sự rất an tâm và vui mừng. Yên ổn ăn ngủ trong những ngày sau đó. Cậu cũng không còn gan chạy trốn, chi bằng cứ ở lại đây, lợi dụng khi nào tâm tình hắn tốt thì có thể xin quay về.

Hắn quay về phòng khi trời đã khá khuya, Tiêu Chiến đang ngồi nghịch ngợm bức tượng nhỏ bằng đá ngọc bích. Thấy Vương Nhất Bác, cậu hơi sững lại một chút, sau đó quay lại công việc nhàm chán đang bỏ dở.

Hắn nheo mắt, rồi sủng nịnh xoa xoa đầu cậu, thì thầm vào tai Tiêu Chiến:

- Tối nay ta mệt quá rồi, chúng ta đi ngủ mau lên.

Hắn bế cậu về giường, Tiêu Chiến không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng để hắn điều khiển.

Cậu bò vào bên trong giường, nằm lùi lùi cho đến khi không lùi được nữa, sau đó im lặng đắp chăn lên mà nhắm mắt ngủ.

Hắn nhìn cậu, sau đó khẽ mỉm cười, lên giường kề sau cậu. Hắn biết là cậu không muốn làm việc đó, cho nên luôn luôn hình thành nỗi sợ mỗi khi cùng hắn ngủ chung. Nhưng mà Vương Nhất Bác không có đến mức độ như vậy đâu, cũng tại cậu sợ quá thôi.

Cậu quay lưng về phía hắn, cho nên biểu cảm của cậu như thế nào hắn không nhìn thấy. Vương Nhất Bác vươn tay, chạm vào vòng eo gầy đến thấu cả xương sườn của cậu, kéo cậu lại gần.

Lúc tay hắn chạm vào người, Tiêu Chiến có vẻ giống như đang run, hắn đụng vào liền giật thót, sau đó dè chừng mà nhìn hắn.

Hắn quả thật chỉ muốn ngủ mà thôi.

Tiêu Chiến sau khi đọc xong tâm địa trong sạch của hắn, mới an tâm vùi sâu vào lòng hắn mà ngủ. Cơ thể của hắn có thứ nguyên khí vương vấn mùi nguy hiểm, lại rất mạnh, nhưng đối với Tiêu Chiến, nó lại khiến cậu ngủ ngon hơn nhiều.

Điều này, Tiêu Chiến mới phát hiện ra gần đây. Cậu mắc chứng bệnh khó ngủ, Nhưng chỉ cần hắn ôm cậu trong lòng thì cậu sẽ ngủ rất tốt. Dù nói như nào, thì đúng là cậu cũng rất thích ngủ trong lòng hắn.

___***___

Sáng hôm sau, Tiêu Chiến ngủ dậy khá sớm. Hắn vẫn nhắm mắt, xem chừng là còn ngủ. Cậu cũng không có ý định đánh thức hắn, liền xuống khỏi giường và đi đánh răng rửa mặt.

Cậu hoàn toàn xong việc, hắn vẫn chưa dậy. Tiêu Chiến chán nản ngồi trên ghế sofa một mình, mắt nhắm hờ, khẽ lẩm nhẩm lời bài hát yêu thích.

...

Vương Nhất Bác dậy trong khi Tiêu Chiến vẫn không hay biết gì. Hắn thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ một lúc là đã đứng phía sau cậu. Tuy Tiêu Chiến nhỏ giọng, nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ âm điệu nhẹ nhàng từ đôi môi cậu phát ra.

Ánh mắt ánh lên một tia hạnh phúc, hắn vòng về phía trước, ngồi xuống bên cạnh và nhìn cậu chăm chú.

- Gì vậy?

Tiêu Chiến chột dạ, quay lại thì thấy hắn đang nhìn mình, giật thót mà hỏi.

- Tiếp tục đi...

Hắn vòng tay trước ngực, hơi nghiêng đầu tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.

Tiêu Chiến không hiểu ý hắn lắm, sau đó suy nghĩ một chút mới hiểu ra là hắn muốn cậu hát tiếp. Cậu rất là ngại, cũng chẳng nghĩ hắn có thể nghe được, nên mới thuận miệng nhẩm vài câu. Hắn bảo cậu hát trước mặt hắn, thật sự không đủ tự tin.

- Không...bỏ đi

Cậu nhún vai, đứng dậy khỏi ghế.

Hắn nắm lấy cổ tay cậu, sau đó liền giữ chắc lấy, nhìn thẳng vào mắt cậu mà ra lệnh:

- Tiếp tục đi.

Lần này cậu biết nếu mà không làm theo thì chắc chắn sẽ không yên với hắn, liền bất mãn mà ngồi thụp xuống, ngán ngẩm lẩm bẩm nốt lời bài hát còn lại. Giọng điệu ngang phè phè, chẳng hay như ban nãy.

Hắn vẫn chỉ nhìn cậu, mắt tít lại thành hai đường chỉ, miệng tủm tỉm cười.

- Cười cái gì? Biết dở rồi thì sau này đừng bắt tôi hát nữa.

- Tôi đâu nói em hát dở. Chỉ là, chúng ta như thế này, thật giống vợ chồng.

Hắn vuốt vuốt cằm, tỏ vẻ hơi suy ngẫm, sau đó liền phát biểu hùng hồn một câu.

Tiêu Chiến tròn mắt nhìn hắn, tiêu hoá hết câu liền nổi đóa mà mắng té tát:

- Tên điên nhà anh. Vợ chồng cái vẹo gì? Tôi với anh không thù không oán, có cần thiết làm tôi sốc muốn chết không?...

Cậu quả là nhiều từ ngữ phong phú. Hắn hơi sững lại một chút, sau đó giữa lúc cậu đang ở cao trào, liền một bước ôm lấy cậu, hai bờ môi ma xát lên nhau, để Jimin mềm nhũn vì mất hết không khí.

- Buổi sáng vui vẻ.

Hắn nháy mắt một cái, bỏ lại tên ngốc đang ngây người vì không hiểu chuyển.

- Anh...anh...

- Đi ăn sáng. Nếu không ta sẽ tiếp tục uống máu tươi như trước đây.

Hắn lững thững mở cửa, để lại một hồi chuông cảnh tỉnh cho cậu.

- Đợi đã...tôi đi. Mà tôi không biết đường, chờ tôi với.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro