Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 106: Một chiếc dao bầu phong tình

Áp lực như núi rơi lên người Âu Dương Tiểu Nghệ cùng Dương Thần khiến thân thể chúng cứng đờ, chân khí trong cơ thể cũng không thể thôi động được, không khác gì là bị đóng băng.

Âu Dương Tiểu Nghệ và Dương Thần chật vật ngẩng đầu liền nhìn thấy bộ dạng dữ tợn của Tống Đào.

Trong đôi mắt Tống Đao xuất hiện quang mang mịt mờ, chân khí không ngừng hiển hiện từ đó, áp lực đáng sợ cũng từ đây mà ra. Tống Đào dù sao cũng là Lục Phẩm Chiến Hoàng, thực lực hết sức cường hãn, căn bản không phải là người mà hai nhóc con Tứ Phẩm có thể đối phó.

"Cuối cùng cũng bắt được hai người các ngươi!" Tống Đào cười lạnh, tay giữ chặt vai Tiểu Nghệ và Dương Thần, lôi hai đứa nó đi như lôi hai con rối.

Tống Đào rất kích động, cuối cùng cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ mà đại nhân giao phó cho. Thật sự là không dễ dàng a! Nếu như không phải lão bản Phụng Tiên Lâu tới khiêu chiến Bộ lão bản thì hắn căn bản là không có cơ hội động thủ, bắt được hai nhóc con mang thân phận trọng yếu này.

Âu Dương Tiểu Nghệ chính là tiểu công chúa của Âu Dương gia, thân phận vô cùng tôn quý, không những thế nàng còn là điểm yếu lớn nhất của Âu Dương gia. Còn Dương Thần là công tử nhỏ của Dương gia, là người kế vị duy nhất, đối với Dương gia mà nói, hắn chính là bảo bối trong bảo bối.

Chỉ cần có hai đứa nhóc này, mười phần lợi thế nghiêng hẳn về bọn họ trong cuộc nói chuyện với Âu Dương gia và Dương gia là điều chắc chắn.

...

Ngay lúc mọi người đang trầm trồ thưởng thức đậu hũ hoa nghìn tầng thì Tống Đào lặng lẽ bắt lấy Âu Dương Tiểu Nghệ và Dương Thần, ý định rời đi.

Hai đứa nhóc kia bị khí tức của Tống Đào áp chế, lời muốn nói không thể phát ra khỏi miệng, trong con ngươi tràn ngập lo lắng cùng sợ hãi, thế nhưng tụi nó cũng không biết làm gì hơn.

"Này, ngươi muốn dẫn bọn nó đi đâu?" Bộ Phương nhìn xuyên thấu qua qua đám người, nghi ngờ hỏi Tống Đào.

Thân thể Tống Đào nhất thời cứng đờ, hắn cứ tưởng rằng chuyện này thần không biết quỷ không hay, kết quả là bị Bộ lão bản phát hiện được. Trong lòng thầm nghĩ không xong, hắn chỉ có thể trước khi Bộ lão bản gọi Chí Tôn Linh Thú thì phải nhanh chóng rời đi.

Tống Đào liếc nhìn Bộ Phương, sau đó nhanh chóng đổi từ lôi vai Âu Dương Tiểu Nghệ và Dương Thần thành quắp dưới nách, thôi động chân khí dưới chân, tức tốc lao đi.

Bộ Phương đã minh bạch. Với cái tên gia hỏa trắng trợn lừa bán trẻ con này thì quả thực là không thể nhẫn nhịn buông tha. 

Đôi mắt Bộ Phương đông lại một cái, một tay giơ lên, chân khí trong cơ thể bắn ra, trên lòng bàn tay lượn lờ từng đợt khói xanh. Ngay sau đó Long Cốt Thái Đao đen thui xuất hiện, nhanh chóng bị Bộ phương phi tới chỗ Tống Đào.

Dao bầu hòa hợp với chân khí của Bộ Phương, tâm tư tương thông, không khỏi lao vun vút như tên bắn.

Tống Đào liếc về phía sau một cái, nhìn thấy cảnh Bộ lão bản cư nhiên ném một con dao về phía hắn, khóe miệng lập tức xé ra, lộ ra thần sắc khinh thường. Hắn đường đường là Lục Phẩm Chiến Hoàng làm sao có thể bị chặn lại bởi một thanh dao bầu? Tuy rằng trình độ nấu ăn của Bộ lão bản hơn người nhưng xét về mặt chiến đấu, Tứ Phẩm Chiến Linh căn bản là không đủ dùng!

Tống Đào hai tay vác người, thân hình nhảy lên một cái, một cước đạp về phía thanh dao bầu đen nhánh kia. Hắn hoàn toàn không để con dao làm bếp này vào mắt, chỉ là một con dao bầu mà thôi... Cứ như nó là một thần khí nào đó không bằng!?

...

Long Cốt Thái Đao cuối cùng cũng tiếp xúc thân mật với Tống Đào.

Thân thể chợt cứng đờ, trong nháy mắt hắn liền phát hiện ra được rằng chân khí ngưng tụ hoàn toàn không có tác dụng phòng ngự. Rất nhanh, Long Cốt Thái Đao đã xuyên thủng qua màng bảo vệ, chém ngang chân Tống Đào, máu tươi văng tung tóe!

"Ta đi!!" Tống Đào kêu thảm một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ kinh sợ, khi nhìn về phía Bộ Phương ánh mắt của hắn đã tràn ngập sợ hãi, đkm... Một thanh dao bầu làm sao có thể phá tan màng chắn của Lục Phẩm Chiến Hoàng? Ngươi đang đùa ta hả?

Tống Đào không dám ở lại lâu, toàn bộ bàn chân thiếu chút nữa là đã bị Long Cốt Thái Đao cắt đứt... Chân khí nhanh chóng bắn ra, hắn muốn rời khỏi chỗ này, không muốn đối mặt với Bộ lão bản nữa đâu.

Nhưng mà, ngay khi Tống Đào vừa mới phóng lên cao một chút, một tiếng khí khái hào hùng mười phần từ xa xa truyền đến, thanh âm mặc dù là của nữ tử nhưng lại như sấm rền ngang tai.

Tống Đào sững sờ, sau đó con ngươi của hắn ngay lập tức co rụt lại, cả người đều là cảnh giác. Chỉ thấy một thân ảnh yểu điệu nhanh chóng lao tới, cây Hồng Anh thương như rồng múa, trực tiếp xé rách không khí, lao thẳng tới chỗ Tống Đào.

"Tên to gan! Còn không mau để nhóc con nhà ta xuống!"

Chân khí đáng sợ của cây Hồng Anh thương cùng uy thế mạnh mẽ của Ngũ Phẩm Chiến Vương khiến Tống Đào đang lơ lửng giữa trời cảm thấy có chút bất lực.

Hai tay hắn đang giữ người a, chân hắn một bên bị chém thương rồi a. Tống Đào trong lòng lệ rơi đầy mặt... Thù oán gì thế này, ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ thôi mà!

...

Dương Gia Lạc Tam Nương, Ngũ Phẩm Chiến Vương, là tam tẩu của Dương Thần, chân khí tu vi hết sức tinh xảo. Trong những nữ nhân ở Đế Đô thì nàng được xếp vào hạng nổi bật, à không... Phải nói là toàn bộ nữ nhân của Dương Gia đều vô cùng bưu hãn, mạnh mẽ vô cùng.

Tống Đào không ngờ rằng người nhà Dương gia lại tới nhanh như vậy. Theo tình huống này thì hắn phải buông tha một người thì mới đủ sức để đánh lại Lạc Tam Nương.

Cuối cùng hắn lựa chọn buông tha Tiểu Nghệ. So với Dương Thần thì tiểu công chúa Âu Dương này cũng không có quan trọng đến thế.

Âu Dương Tiểu Nghệ giương nanh múa vuốt rơi xuống từ trên không, bị sợ dọa khóc bù lòa, não như bị xe cán qua, quên mất mình là Tứ Phẩm Chiến Linh.

Bộ Phương không có chút hoảng hốt nào, tiến lên một bước, vươn một tay đón Long Cốt Thái Đao, tay kia bắt lấy Tiểu Nghệ. Hắn mặc dù là hạng cặn bã trong chiến đấu, nhưng dù sao cũng đã rèn luyện như vậy, đón một đứa nhóc như Âu Dương Tiểu Nghệ liền không thành vấn đề.

Rầm rầm rầm!

Cuộc chiến giữa không trung liên tục xuất hiện ba tiếng nổ lớn. Lạc Tam Nương kêu rên một tiếng, lùi về sau mấy bước, sóng cả trước ngực mãnh liệt, khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn xuất hiện trên gương mặt tức giận.

Tống Đào dù sao cũng là Lục Phẩm Chiến Hoàng, Lạc Tam Nương tuy có mạnh mẽ ra sao cũng khó chiếm được chỗ tốt.

"Ngươi đúng là tên đạo chích khốn khiếp, ai cho phép nhà ngươi bắt giữ nhóc con nhà ta như vậy! Ngươi đúng là muốn chết rồi!" Lạc Tam Nương tức giận quát một tiếng, đôi chân thon dài đạp mạnh vào không trung, lần nữa lao về phía Tống Đào.

Chân khí trên người Lạc Tam Nương tuôn ra, hệt như có liệt diễm đang nhảy múa, cả cây thương cũng chung một dạng như chủ nhân mình.

"Cô nương này điên rồi sao! Nơi này là Đế Đô đấy..."

Đôi mắt Tống Đào co rụt lại, chứng kiến một chiêu này của Lạc Tam Nương, cả người hắn liền không thấy khỏe. Nếu hắn đỡ chiêu này thì còn có thể sống sót nhưng hỏa diễm sẽ bắn ra tứ phía, hủy đi bao diện tích xung quanh, không những vậy còn có bao dân thường bên dưới, rắc rối sẽ lớn lắm...

Người nhà họ Dương quả nhiên đều là người điên, không thể nói lý với người điên!

Tống Đào thầm mắng một tiếng, không thể không thả Dương Thần ra, sau đó hắn giơ hai tay ra, bắn đi hai luồng chân khí, đem triệt tiêu hỏa diễm thương đang lao tới.

Xa xa, từng tốp thành vệ quân cũng đã tới, Tống Đào không cam lòng gào to một tiếng, xoay người khập khễnh nhanh chóng rời đi.

An bài kế hoạch lâu như vậy, thậm chí bị người thường khinh thành xú xin cơm, kết quả vẫn là công dã tràng... Tống Đào tức giận a, nếu như không phải do con dao bầu kia thì hắn đã sớm thoát thân.

Lạc Tam Nương nhìn bóng lưng khập khiễng đang dần ly khai của Tống Đào thì không khỏi hừ lạnh một tiếng, phun ra một búng máu, sau đó là mới chạy về phía Dương Thần.

"Tam tẩu!" Dương Thần nhìn thấy tam tẩu chạy tới thì nhút nhát e lệ hô một câu.

Lạc Tam Nương ngay sau khi tới trước mặt Dương Thần liền nhéo lỗ tai hắn, "Thằng nhóc chết bầm nhà ngươi, này thì lười biếng không chịu luyện tập chạy ra ngoài chơi, không đâu lôi chuyện cho lão nương!"

"Tam tẩu... Ta không dám... nữa đâu..." Dương Thần cảm giác mặt mũi của mình đã bị ném cho chó gặm cả rồi, tranh thủ cầu xin tha thứ.

Lạc Tam Nương hầm hừ thở ra một hơi, không khỏi ho nhẹ đứng lên, trước ngực ba đào* cuộn trào mãnh liệt.

"Còn không mau đi cảm tạ Bộ lão bản, nếu không phải có hắn, hai người các ngươi ngày hôm nay đã bị bắt đi rồi." Lạc Tam Nương không vui nói.

Bộ Phương mang theo Âu Dương Tiểu Nghệ chưa tỉnh hồn đi tới, liếc Lạc Tam Nương một cái, dưới cái nhìn mãnh liệt kia mà mặt vẫn không đổi sắc, thản nhiên nói: "Người nọ tại sao lại muốn bắt cóc Tiểu Nghệ cùng thằng nhóc này?"

Đôi mắt Lạc Tam Nương bỗng co rụt lại, đấm ngực dậm chân quát to một tiếng: "Hỏng bét! Dương gia cùng Âu Dương lão tướng quân đã đi tìm Thái Tử rồi!"

***

*ba đào: sóng to; thường dùng để ví cảnh ngộ chìm nổi, gian nan, vất vả. "Thương ai ruột thắt, gan bào, Nghĩ ai tủi phận ba đào thở than." (chả biết dịch sao cho hay, thôi để bản gốc vậy.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro