Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Những đứa con (Inc)

Tác giả Vi Thăng Long

Phần 1

Chiều muộn tôi mới về tới nhà. Vừa cho xe vào Gara, bước vào phòng khách đã nghe vợ hỏi:

– Anh không mang theo điện thoại à? Chị hòa gọi cho em bảo gọi anh mãi mà không nghe máy.

– Ờ nhỉ! Anh cứ ngỡ điện thoại để ở cốp xe như mọi khi hóa ra quên ở nhà à? Chị ấy nói có chuyện gì không?

– Chuyện vui mà! Sắp cưới thằng Tuấn rồi đấy. Tưởng đến cuối năm như cả nhà đã bàn mà sao vội thế, hay là... ăn cơm trước kẻng rồi? Chị ấy bảo anh gọi lại cho chị ấy đấy.

– Ừ! Anh đi tắm cái đã. Mà mẹ con nhà Quỳnh tối nay có sang ăn tối với ông bà không hả mình?

– Mẹ con nó đi Vũng Tàu rồi. Hôm nay Vladimir vào đất liền nên mẹ con nó ra đón. Con Na (Tên thân mật của Natasa – Cháu ngoại tôi) thích lắm. Nó bảo sẽ mang quà về cho ông bà ngoại đấy. Mình tắm đi rồi ăn cơm. Em nấu xong cả rồi.

– Ừ! Để anh hứng gió mát một chút đã. Hôm nay sao nóng nhỉ.

Tôi lấy máy điện thoại, ra sân hóng gió. Ngồi trên ghế xích đu, tôi bấm máy gọi cho chị.

Đầu bên kia, vừa dứt tiếng chuông reo theo bài hát, có câu "... càng xa nhau ta càng thấy yêu nhau..." mà tôi cài đặt nhạc chờ trong điện thoại của chị, đã nghe chị alô đáp lại ngay, cứ như đang sốt ruột chờ tôi gọi vậy...

– Sao gọi mãi mà không nghe máy thế? Cả nhà ra đi! Thằng Tuấn phải cưới sớm hơn dự tính. Vì... nhà thông gia cứ giục. Con Như đã thấy có bụng rồi. Ra sớm đấy để còn có người nọ, người kia sang nhà người ta có lời xin dâu. Ở ngoài này...

– Được rồi! Ngày kia, ngày kìa sẽ có mặt ở nhà. Kịp không?

– Vâng!

Sở dĩ tôi với chị chỉ nói trống không với nhau trên điện thoại, nhưng vẫn chị chị, em em khi có vợ tôi bên cạnh vì có căn nguyên thầm kín như sau.

... Bạn đang đọc truyện Những đứa con tại nguồn: http://truyensex.moe/nhung-dua-con/

Bố mẹ tôi hiếm muộn, chỉ có 2 con trai. Tôi là thứ hai, kém anh trai 8 tuổi. Khi tôi 16, anh trai tôi đã có vợ và 2 đứa con (Thằng Vũ 4 tuổi & con Hoàn 2 tuổi), gia đình tôi nhận tin báo tử anh trai tôi hy sinh trong chiến trường. Cả nhà đều buồn và suy sụp, nhất là mẹ tôi và chị. Nỗi đau của người mẹ mất con, người vợ mất chồng không gì tả nổi. Chỉ một năm sau là mẹ tôi rồi đến bố tôi lần lượt ra đi. Trong nhà chỉ còn chị và tôi là người lớn cùng hai đứa trẻ. Trai 18, tôi xốc đôi vai thanh xuân của mình gánh mọi việc nặng trong nhà. Từ cày, bừa đồng áng đến xay thóc, giã gạo tôi đều dành hết về mình để đỡ cho chị dâu. Học đại học ở nội thành nhưng cứ tan học hoặc ngày nghỉ là tôi về nhà làm mọi việc. Chị quý tôi lắm và tôi cứ coi chị như chị gái của mình vậy. Có một điều luôn làm tôi trằn trọc nghĩ suy nhiều lắm.

Chị còn trẻ thế (hơn tôi 6 tuổi) nếu chị đi bước nữa thì tôi và các cháu tôi sẽ ra sao???

Một lần, khi hai chị em giã gạo (Quê tôi người ta giã gạo bằng cối giã kiểu cầu bập bênh), đứng ngay phía sau chị, tôi lưỡng lự:

– Chị hòa đừng đi lấy chồng nhé. Chị mà lấy chồng thì thằng Vũ, con Hoàn ở với ai. Em thì còn phải đi học rồi đi làm chứ không thể ở nhà mãi được...

Chị cười thành tiếng rồi bảo:

– Chú cứ lo xa! Tôi không nghĩ đến chuyện ấy đâu. Còn đất, còn nhà ông bà để lại, còn hương khói ngày giỗ tết, còn hai cháu và còn cả chú nữa thì ai thay được tôi mà chú phải lo.

– Vâng! Thế thì em mới yên tâm, vững dạ...

Rồi tôi lấy vợ cùng làng. Vợ tôi (tên là Thái), không ai khác, lại là chị họ bên ngoại của chị dâu tôi. Lấy tôi rồi, cả chị và vợ tôi đều có vẻ khó, ngại khi xưng hô với nhau. Tôi bảo: "Thuyền theo lái, cả hai chị em phải theo chồng để xưng hô vai vế với nhau. Chứ có gì mà phải ngại?".

Từ đó, vợ tôi xưng em và gọi chị là chị. Về tuổi tác thì chị hơn tôi những 6 tuổi, hơn vợ tôi 12 tuổi.

Cưới nhau được 2 năm thì vợ tôi sinh con gái (Quỳnh). Nhưng vì bệnh nên vợ tôi bị cắt bỏ cả hai buồng trứng. Nghĩa là không thể có con được nữa. Biết tôi buồn nên vợ tôi thường khuyên nhủ tôi lấy thêm vợ. Tuy nói vậy nhưng tôi biết vợ tôi buồn lắm. Còn chị? Chị bảo:

– Ối dào! Cứ vợ nọ, con kia làm gì cho... nát nhà. Thằng Vũ đấy! Chú cứ coi nó là con đi. Mọi việc sau này nó phải lo. Cháu đích tôn mà!

Rồi tôi cũng không còn ý định gì nữa.

Tôi chuyển vào Sài Gòn công tác, đem theo cả vợ và con gái. Nhưng hàng năm, cứ đến ngày giỗ bố mẹ và anh là cả nhà lại ra Bắc, về quê cùng chị và các cháu.

Năm thằng Vũ học xong 2 năm Trung cấp cơ khí. Chị bảo:

– Cho nó cưới vợ xong thì đi đâu mới được đi.

Thế là chị chọn vợ là người làng cho nó. Tên con bé là Minh, bố mẹ Minh hơn tuổi anh cả tôi nhiều. Con bé cũng xinh, ngoan, khỏe và xốc vác mọi việc. Chị tô thích và chiều con dâu lắm. Mẹ chồng, con dâu cứ xoắn xuýt, vui vẻ như ruột thịt vậy. Được 1 năm, khi con dâu sinh con gái đầu lòng, chị vui lắm, đặt tên cháu là Minh Nguyệt và luôn thích thú với câu tục ngữ " Ruộng sâu, trâu nái không bằng con gái đầu lòng". Một lần, cả chị và Minh qua điện thoại đều muốn tôi đưa Vũ vào Sài Gòn " Cho biết đó, biết đây và kiếm tiền dễ hơn ở quê "...

– Chú đưa thằng Vũ vào Sài Gòn mà kèm cặp, dạy dỗ và lo việc cho nó. Cả con Hoàn nữa. Tôi nuôi lớn thì giao cho chú lo công ăn việc làm rồi dựng vợ, gả chồng cho các cháu. Tôi chỉ có chú để gửi gắm thôi đấy nhé.

Thằng Vũ rất đẹp trai, mang đủ nét của bố và của chú. Mới vào SG được 1 năm thì dính chuyện yêu đương.

Tôi bực lắm.

Tôi giận nó lắm!

Tôi chửi thằng cháu mình bất cứ lúc nào nghĩ đến hoặc ai nhắc đến tên nó.

Rồi hai đứa mất hút trước tôi mà không để lại tăm tích gì. Nghe những người hàng xóm cạnh nhà con bé mà thằng Vũ cùng cả nhà con bé vượt biên qua Mỹ rồi.

Tôi than thở: "Thế là hết người nối dõi!"

Tôi thấy mình có lỗi với chị, với cháu dâu và có tội với bố mẹ tôi, với anh trai tôi. Tôi có lỗi với chính mình.

Chị dâu tôi biết chuyện qua vợ tôi vì hai người thường gọi điện cho nhau, không giấu nhau điều gì.

Chị nói với tôi qua điện thoại, giọng nghẹn lại trong tiếng khóc...

– Lỗi tại tôi, tội ở tôi. Vì tôi đã nhờ chú đưa nó vào SG. Ai ngờ...

Sắp đến ngày TBLS (27/7), cũng là ngày mà nhà tôi lấy làm ngày giỗ anh tôi, vợ tôi bảo:

– Có lẽ năm nay chỉ một mình anh về quê được thôi mình ạ. Em còn phải trông nom nhà cửa và công việc bên em chẳng dứt ra mà đi được. Anh cứ ra mấy ngày, vừa nghỉ ngơi, thăm thú bạn bè, họ mạc với lại thu vén việc sửa sang nhà cửa giúp chị hòa chứ mỗi mình chị ấy với con Hoàn, còn con dâu bận cháu nhỏ thì...

Em đã bàn với chị hòa rồi.

Tôi ra Bắc, lại xoay trần ra làm giúp chị những việc cần sức vóc đàn ông. Sau ngày giỗ, tôi bảo với chị:

– Thằng Vũ bỏ nhà như thế. Coi như không có nó nữa. Mấy mẹ con, bà cháu chị ở ngoài này vất vả quá. Hay là chị và các cháu vào SG với vợ chồng em...

– Chú nói thế không được. Ông bà và anh chú mất rồi. Nhà cửa, đất vườn... rồi họ hàng, mồ mả còn đây mà chú đâu có ở nhà. Tôi bỏ đi không đành. Thím Thái cũng nói với tôi chuyện ấy nhiều lần. Nhưng tôi nghĩ dù sống chết, dù vất vả mấy tôi cũng không bỏ nhà, bỏ cửa. Thế sao chú không nghĩ chuyển nhà về đây?

Tôi nín giọng vì chị nói đúng quá.

Hôm sau, cả nhà vắng hết, chỉ còn tôi và chị. Hai chị em ngồi bên bàn uống nước nói chuyện. Một hồi, thấy chị cứ xoay xoay chén trà trong tay, mắt đăm đăm nhìn ra sân đầy nắng mà không nói lời nào. Tôi bảo:

– Có gì cấn cá thì chị cứ nói ra. Khó khăn thì chúng em giúp, khó nữa thì cùng bàn tìm cách tháo gỡ...

– Không có gì khó khăn đâu, chú ạ. Kinh tế thì cũng ổn, ba người lớn làm chỉ phải nuôi một đứa bé. Ơn giời, con bé Minh Nguyệt cũng khỏe khoắn, chả ốm đau, sài đẹn như con nhà khác. 4 tuổi mà khôn nhanh lắm. Có điều... Chị bỏ lửng câu nói.

– Sao hả chị?

Vẫn không nhìn tôi, chị nhấp một ngụm nước trà, rồi nói:

– Có điều thương ông bà, thương anh và thương chú quá. Cái nhà này rồi không có đàn ông nữa ư? Rồi chị ôm mặt khóc to.

Tôi hốt hoảng đứng dậy, bước sang ngồi cạnh chị. Đặt tay lên vai chị, vỗ nhè nhẹ như an ủi. Chị ngả đầu vào vai tôi, càng nức nở hơn. Tôi cảm thấy vai mình ấm ướt vì nước mắt. Tôi càng vít tay kéo chị giáp về phía mình như một sự thương cảm, chia sẻ và che chở. Chị dụi mặt vào vai tôi để lau nước mắt. Bất ngờ, chị ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi, hai mắt chị đỏ hoe và ngân ngấn nước...

– Hay là...

Rồi chị nói thật nhanh như sợ bị tôi cắt lời:

– Hay là chú cho chị đẻ với chú. Ông trời thương thì đẻ được con trai nối dõi...

Tôi không nói được gì. Chỉ vụng về ôm chị vào lòng và siết chặt. Chị để mặc cho tôi ôm và hôn lên tóc chị. Rồi chị ngẩng mặt đón nhận nụ hôn của tôi lên mắt, má rồi cả hai dừng lại nơi miệng để hôn sâu trong khoang miệng của nhau. Tôi chủ động dìu chị vào buồng trong. Chị chủ động nằm ngửa xuống giường, hai chân buông thõng xuống đất rồi hối hả cởi hết quần áo ra. Tôi háo hức nhìn thân thể trần truồng, trắng trèo và khêu gợi của chị. Cặp vú tuy đã trễ nhưng còn trắng hồng trên ngực, cái bụng thon và cái mu lồn đang ưỡn cao, chờ đợi. Tôi tụt nhanh quần áo mình rồi quỳ xuống hôn nơi háng của chị. Đám lông rậm cứ thách thức cái lưỡi tôi luồn lách, tìm đường để lia, để quét dọc khe lồn nhơm nhớp dâm thuỷ.

Chị rên lên khe khẽ:

"Ôi... ôi... a... a... Thích... sư... ương... sướng quá...". Rồi chị đưa tay xuống kéo đầu tôi. Tôi lướt lưỡi của mình dọc lên bụng, lên vú chị. Tay thì xoa bóp cả hai bên vú đang cương cứng của chị, miệng tôi và miệng chị như bản năng cứ cuống quýt mút nhau. Tôi kéo hai chân chị lên giường rồi bành háng chị ra. Vừa chớm đưa đầu buồi của mình vào mép lồn, đã thấy chị ưỡn mông lên và vít mông tôi xuống. Cái dương vật cứng ngắc như dùi đục của tôi do lâu ngày không được địt (vì vợ tôi từ ngày bị cắt buồng trứng nên ít ham muốn và mỗi khi địt nhau lại phải bôi đẫm chất nhờn hóa học mua ở hiệu thuốc) nên khi cặc tôi vừa trôi tuột sâu vào âm hộ là tôi dập như bổ củi, giường cứ rung lên như sắp đổ sau mỗi cú dập. Chị thì vừa rên vừa nói như chỗ không người:

– A... a... á! Sướng... sướng quá! Mạnh nữa... dập mạnh nữa đi...

Tôi rúm mông phóng tinh trùng đã tích tụ lâu ngày vào sâu trong tử cung của chị. Khi cảm nhận được những giọt tinh trùng đầu tiên của tôi bắn vào trong âm đạo, chị rú lên:

– Vào... vào rồi! Cho vào hết đi!! Hự... hự... em muốn lắm mình ơi! Em muốn có con với anh...

Thấy chị bất ngờ và hoan hỉ xưng em với tôi và gọi tôi là anh. Tôi thấy mình hạnh phúc quá và hình như đã thấy có sự bù đắp.

– Đẻ cho anh nhé! Anh cũng muốn có thêm con. Càng nhiều càng tốt.

Chị ôm ghì lấy tôi. Gật đầu và thì thầm:

– Em muốn và sẽ đẻ cho anh nhiều con.

Năm ấy, tôi 36 tuổi còn chị mới 42.

Những hôm sau, khi đã thấm mệt, nằm bên nhau, tôi bảo:

– Nếu em có chửa, mà đẻ cho anh thì có nên công khai không? Thiên hạ cũng khối trường hợp chị dâu, em chồng thành vợ chồng đấy. A thích công khai ra nhưng sợ Thái buồn...

– Anh điên à? Công khai sao được? Còn họ hàng, làng xóm chứ. Thà mang tiếng chửa hoang nhưng không bị chê cười bằng chị dâu, em chồng công khai sinh đẻ với nhau. Còn Thái á? Anh yên tâm! Chính Thái là người gợi ý và hối thúc em chuyện này đấy. Thái bảo em: Chị giúp em sinh cho anh ấy đứa con trai. Chị em mình lọt sàng xuống nia chứ quyết không để gạo bắn ra ngoài cho thiên hạ.

À! Ra thế! Hèn chi mà vợ tôi (Thái) nhiều lần thăm dò tôi và không ít lần bóng gió nói đến tên chị hòa. Thái bảo: "Ước gì em là hoặc như chị hòa để có thể sinh nở được. Anh không được để chị ấy đi lấy chồng nhé...". Nghe vậy, tôi cứ nghĩ vợ tôi lo lắng nếu chị dâu tôi đi lấy chồng thì nhà cửa, vườn tược... của gia đình tôi sẽ không còn.

Trước ngày tôi vào lại SG, hòa ôm chặt tôi, thủ thỉ:

– Em linh cảm mình sẽ có thai. Anh cứ yên tâm vào đó với mẹ con Thái. Có gì em sẽ gọi vào. À! Mà cấm xa rời máy điện thoại như mấy lần trước đấy nhé. Làm người ta buồn...

Tôi hôn hòa, người chị dâu nay là vợ của tôi, người mà luôn ước nguyện sinh con cho tôi.

Ngay 1 tháng sau, Thái vui vẻ hỏi tôi:

– Chị hòa có thai rồi đấy, chồng biết chưa?

Tôi gọi ra, nghe giọng hòa vui lắm:

– Em muốn giấu chồng đến thai kỳ tháng thứ 3, thứ 4 mới vác bụng vào Sài Gòn bắt vạ chồng mà.

Rồi vợ chồng tôi đón hòa vào Sài Gòn ở cho đến khi hòa sinh ra thằng cu Tuấn, con trai tôi. Cho tới khi cu Tuấn đầy tuổi và cũng là lúc con dâu (Minh) gọi điện muốn mẹ ra. Bé Minh Nguyệt đã đi học rồi phải có bà nội ở nhà mới yên tâm.

Hòa ra Bắc rồi, tôi và Thái thay phiên nhau ra hàng năm, không dịp nào vắng. Năm rưỡi sau, hòa lại có chửa rồi sinh cho tôi đứa con gái tên Bình.

Thấm thoắt thoi đưa, nay thằng con trai lớn của tôi đã lấy vợ rồi.

Còn những đứa con sau của tôi, tôi sẽ... bật mí để chia sẻ niềm hạnh phúc với mọi người sau nhé!

Phần 2

Lại nói...

Tôi ra làm đám cưới cho con trai tôi, thằng Tuấn. Rõ ràng tôi là cha ruột của nó mà trong cả hành trình dạm ngõ, ăn hỏi và tổ chức lễ cưới con, tôi đều phải đóng vai "vắng cha thì còn chú" để diễn. Hòa bảo:

– Em biết mình buồn vì chưa được xưng bố với con. Nhưng phải vậy thôi, mình ạ. Em đã bảo cả 2 đứa con chúng mình, thằng Tuấn với con Bình phải gọi anh là cha đỡ đầu, là bố đấy. Anh cứ bố con với các con nhé. Kệ người ta bàn tán khen, chê. Nhưng cứ nghe ai bảo hai đứa giống chú như đúc là em mừng thầm trong bụng và tự nhủ con thì phải giống cha chứ.

Tôi ở ngoài Bắc hơn một tháng. Đủ để các con tôi thấy sự hiện diện của bố chúng.

Đứa con trai thứ 2 của tôi chỉ kém con Bình 1 tuổi. Mẹ của nó không ai khác chính là Minh (vợ thằng Vũ). Khi hòa sinh con Bình thì tôi ra. Cũng làm đủ mọi việc phục vụ bà đẻ. Con cháu Hoàn thì làm việc ngoài thành phố, cứ sáng đi tối về. Vả lại cũng đang thời gian bị sốc vì thằng người yêu lừa dối khi đã có vợ con vẫn hứa hươu hứa vượn. Cái Hoàn có thai nhưng quyết bỏ vì hận kẻ phụ tình. Chỉ còn tôi và Minh thay nhau chăm bà đẻ. Minh bảo:

– Chú Quân tốt quá. Chị dâu sinh đẻ mà cả chú thím đều thay nhau ra chăm nom. Mẹ cháu cứ bảo chồng cháu (Vũ) chả xứng làm đàn ông...

Tôi quát:

– Chồng nào? Nhà này coi như không có thằng Vũ nữa. Mà tòa đã xử cho ly hôn với nó rồi cơ mà. Đợi con Minh Nguyệt lớn thêm mấy tuổi nữa thì gửi lại bà nội hoặc chú thím sẽ đón nó vào SG nuôi để cho mẹ cháu đi lấy chồng...

Tôi thấy Minh ôm mặt khóc rõ to rồi thổn thức trong nước mắt:

– Chú ơi! Đừng bắt cháu lấy chồng nữa. Cháu nguyện ở vậy nuôi con, ở với mẹ hòa và các em thôi. Cháu sợ...

– Sợ gì? Cháu còn trẻ, mới 28, 29 mà cứ ở vậy. Cứ chịu đựng mãi được à?

– Hay là chú cho cháu đi kiếm ngoài một đứa để nuôi và được mang họ nội, chú nhé?

– Ừ... à mà không! Thế thì sẽ có dòng máu lạ nhập họ ư? Khi nó lớn lại... rách chuyện. Cứ đi lấy chồng đi!

Minh xô ghế nhào về phía tôi, gào lên:

– Không! Không! Không lấy chồng nữa! Có chết ngay cháu cũng không...

Tôi lấy tay bịt miệng cô cháu dâu vì sợ hòa nghe thấy bởi căn nhà ngang làm bếp, nơi hai chú cháu tôi ngồi kề ngay ngôi nhà chính. Minh nắm tay tôi kéo xuống ngực mình. Hai bầu vú đầy đặn và rắn chắc của người đàn bà một con đã đưa tôi vượt qua ranh giới chú chồng và cháu dâu. Minh ngả mình xuống đám rơm bếp (Hồi đó ở nhà quê, người ta vẫn còn đun nấu bằng rơm rạ), kéo tôi nằm đè lên rồi nhanh tay cởi áo. Hai bầu vú như được bật xổ ra khỏi sự kìm nén. Tôi vồ lấy bởi sự thèm khát để xoa, để nắn và bóp. Tôi hôn môi Minh và định kéo quần Minh ra nhưng đã thấy được lột truồng sẵn rồi. Tôi chỉ kịp tụt quần mình rồi ấn buồi vào giữa đám lông lồn rậm rạp của Minh để tìm lỗ chui vào. Minh cầm dương vật của tôi rê rê vào mép lồn đang đẫm ướt...

Phụp! Một cú nhấn thật mạnh của tôi. Minh ưỡn lồn lên đón nhận...

– Ối ối! Thèm quá! Vào sâu nữa đi! Thế... thế... ôi sướng quá... thèm quá, bao nhiêu năm phải nhịn thèm...

Tôi xuất tinh ào ạt vào lồn Minh. Minh vít cổ tôi xuống để hôn và thì thào:

– Chú để cho Minh đẻ nhé...

– Thế này mà cứ chú cháu à? Chú mà lại... địt cháu đến có thai à?

– Thế thì gọi là gì? Minh nhìn tôi, cặp mắt ướt long lanh và đĩ thoã.

Tôi rút buồi ra đến mép lồn Minh...

– Chỉ là chồng, là vợ mới thế.

– Vâng! Chồng ơi! Chồng cho vợ đẻ nhé...

Tôi lại ấn con cặc tôi thật sâu vào lồn Minh và tiếp tục xuất tinh. Sau ba lần địt nhau, thấy đã xế chiều. Minh bảo:

– Để vợ ra tắm trước còn đi đón con ở trường kẻo nó ngóng.

Bé Minh Nguyệt đã học lớp 4. 10 tuổi rồi, nhanh thật!

Khi Minh dắt xe ra khỏi ngõ. Tôi vào buồng, hòa đang cho con Bình bú. Hai bầu vú căng sữa cứ xô lệch về mặt con bé. Tôi cầm bầu vú mà con bé không ngậm chỉ có bàn tay nhỏ giữ khư khư, nhè nhẹ kéo ra sợ con bé ngạt thở. Hòa hé mắt nhìn tôi âu yếm. Tôi lên giường, nằm úp thìa sau lưng hòa rồi tụt quần cả hai, nhét buồi vào khe đít hòa. Buồi tôi chạm vào khe lồn ấm áp và ấn ngược lên thúc liên hồi đến khi phọt những giọt tinh trùng ít ỏi vào tử cung hòa. Vừa địt nhau 3 lần với Minh xong nên tinh trùng chẳng còn nhiều. Hòa quài tay về phía sau, vuốt ve lông dái tôi rồi hỏi nhỏ:

– Chồng vừa ăn nằm với cái Minh xong. Nghỉ đi, kẻo mệt. Hôm sau trả bài cho em đấy...

– Ơ... ơ... Sao em biết?

– Thì em vẽ đường cho cái Minh đấy. Nó thèm và muốn đàn ông nhưng dứt khoát không lấy chồng. Em bảo cứ xin chú một đứa. Gì cũng là trong nhà, còn hơn vơ bèo, vạt tép bên ngoài. Nó thích nhưng sợ bị mắng. Giờ thì đâu vào đó rồi.

Vậy là mấy ngày ở ngoài Bắc, tôi được cả chị dâu, cháu dâu làm vợ. Tôi lần lượt thay phiên và chia đều cho hai bà vợ không chính tắc nhưng chính tâm của mình.

Minh sinh con trai. Nàng hoan hỉ báo tin đặt tên con là Minh Quang. Tôi bảo:

– Cả anh và chị Thái đều mừng cho em và mong con hay ăn, chóng lớn. Sinh nhật đầu tiên của con là cả nhà bay ra đấy. Rồi em sẽ lại có bầu thì...

Minh cười hí hí:

– Thì càng tốt. Em lúc nào cũng thèm được chồng ân ái. Đẻ nhanh lấy mấy đứa chứ đợi đến lúc hết kinh như... mẹ hòa thì muốn mấy cũng đành chịu.

Vậy là tôi với 3 người phụ nữ mà tôi bật mí trước đã có 4 đứa con ruột.

Đứa con gái lớn nhất là Thái Quỳnh, con mẹ Thái.

Đứa thứ 2, thằng Quang Tuấn, con trai lớn của tôi với chị dâu mình.

Đứa thứ 3, con gái hòa Bình do chị dâu chửa đẻ với tôi.

Đứa thứ 4, con trai, kém chị Bình một tuổi là con của tôi với Minh (cháu dâu của tôi). Tên nó là Minh Quang.

Phần 3

Trước khi ra sân bay, tôi bế thằng Minh Quang trên tay, Minh thì ôm cái hòa Bình trong lòng, thằng Quang Tuấn (4 tuổi) và con Minh Nguyệt (12 tuổi) đứng cạnh hòa. Vắng cái Hoàn không về kịp để chia tay tôi vào SG. Hòa bảo:

– Càng nhìn thằng Tuấn và nay là cu Quang càng thấy giống bố Quân. Đúng là giỏ nhà ai, quai nhà nấy, chả chạy đằng nào...

– Thế con có là con của ông không hả bà nội? Hả mẹ? Cái Minh Nguyệt đột nhiên hỏi làm cả ba người lớn ớ ra không biết trả lời thế nào.

– Ừ... ừ... Thì con cũng là con cháu của ông bà, bố mẹ chứ của ai. Tôi xoa đầu nó trả lời.

Con Minh Nguyệt dẫn chú Tuấn ra sân. Còn lại tôi với hai mẹ con hòa & Minh. Tôi bảo:

– Vậy là cả hai... mẹ con, chị em đều là vợ của tôi rồi, cùng chung chồng với Thái. Tôi không gọi ai là cả, ai là thứ. Thôi thì cứ theo tuổi tác mà xưng hô với nhau vậy nhé.

Hòa hớn hở nói:

– Thì thế chứ còn sao nữa. Em với Thái thì không e ngại, vẫn là chị em. Chỉ cái Minh là có vẻ khó xử. Đang là mẹ chồng con dâu, là thím chồng với cháu dâu nay thành chị em chung một chồng. Cũng may cả 3 chị em đều là dâu trong họ, không máu mủ nay thành ruột thịt...

Minh ngước sang tôi, hỏi:

– Làm khai sinh cho con thì ghi thế nào hả mình?

Hòa nhanh nhảu:

– Thì cứ như khai sinh cho thằng Tuấn, con Bình chứ sao nữa!

Chả là tôi có cam kết nhận và cho lũ trẻ mang họ tôi – Người đỡ đầu mà không cần ghi là bố ruột.

– Thế những đứa sau cũng thế à? – Minh hỏi.

– Ừ! Tôi trả lời.

Hòa ngập ngừng:

– Giờ anh có ba vợ rồi đấy. Cấm được lăng nhăng câu cá đồng về thả ao nhà nhé!

Tôi cười:

– Em cứ lo xa chi cho mệt. Ba bà đã làm anh hoa mắt rồi còn mắt đâu mà nhìn liếc thiên hạ nữa...

– Biết đâu đấy... Minh góp lời.

Vào SG, tôi kể hết cho Thái nghe.

– Gớm! Em chả cần anh nói em cũng biết rồi. Chị hòa và Minh ngày nào cũng gọi cho em...

– Thế em có... ghen không?

– Việc gì phải ghen cho mệt? Gì cũng vẫn người nhà, chuyện trong nhà đóng cửa bảo nhau chứ chả lẽ vạch áo cho người ta xem à? Em đồng ý mà. Miễn là chồng phải điều độ, giữ sức. Ở trong này với em thì còn hạn chế được chuyện chăn gối. Chứ cứ ra Bắc liên tục thì...

Như sực nhớ ra, tôi hỏi:

– Mẹ con con Quỳnh về nước chưa?

– Chưa! Thoáng chút buồn trên khuôn mặt tròn trắng và phúc hậu, Thái nói tiếp – Nó quyết định ly hôn với Vladimir đấy. Nó bảo anh ấy không chịu ở VN thì chỉ còn cách ly dị chứ nó quyết không xa bố mẹ.

– Thế con bé con?

– Chưa nghe nó nói gì cả. Con Natasa cũng đã 14 tuổi rồi. Người ta sẽ theo quyết định của con cái khi bố mẹ ly hôn.

Tôi buồn và thương con gái, nhớ đứa cháu ngoại con lai mang 2 dòng máu Việt – Nga của mình.

Khi con Quỳnh tốt nghiệp đại học ngoại ngữ, nó được nhận vào làm phiên dịch tiếng Nga cho Liên doanh dầu khí Việt – Xô mới thành lập. Rồi nó gặp và yêu Vladimir Ulisov. Ban đầu bị mẹ Thái phản đối dữ lắm vì sợ mất con, nhà chỉ có mỗi đứa con gái, "nay mai nó theo chồng về nước thì còn trơ lại hai tấm thân già à?". Thái nhiều lần rơm rớm nước mắt khi nói đến chuyện của con gái. Tôi gạt đi:

– Em cứ lo bò trắng răng. Nó không lấy chồng này thì phải lấy chồng kia chứ có ở mãi với bố mẹ đâu? Con vẫn đó chứ mất đi đâu mà bảo mất con. Rõ thật là...

Quỳnh nghe tôi nói vậy, thích quá nhào đến ôm hôn bố như một sự hàm ơn:

– Chỉ có bố là hiểu con. Con yêu bố nhất trần đời. Mẹ đừng lo, con sẽ luôn ở với bố mẹ bất luận chuyện gì xảy ra, kể cả việc phải ly dị...

Ai ngờ, giờ sự việc lại xảy ra đúng như thế.

Nhà chỉ có 3 người biết tiếng Nga là tôi và 2 mẹ con Quỳnh – Natasa nên có việc gì đó thấy cần thiết không muốn cho Thái biết là hai bố con tôi nói với nhau bằng tiếng Nga. Thái cứ ngơ ra chẳng biết gì và cũng không giận chồng con.

Về tôi, ngoài những năm học và nghiên cứu ở Kiep (Thủ đô của Ukraina ngày nay), tôi làm công tác phiên dịch và biên dịch tiếng Nga cho một tổ chức phi chính phủ nên tiếng Nga với tôi như tiếng mẹ đẻ vậy. Kinh tế thì cũng khá (Thế mới thỏa mái và dư dả chi tiêu trong Nam, ngoài Bắc nuôi các bà vợ với các con chứ!)

Phải nói rằng anh em tôi giống cha, cao to, trắng trẻo, đẹp trai và râu quai nón nhìn như Tây. Có lẽ vì thế nên các bà, các cô ngoài xã hội tiếp xúc với tôi đều thích. Cũng vì vậy mà thằng Vũ, cháu tôi bị "săn đuổi, bắt cóc" chăng?

Vợ tôi, Thái, sống nhàn hạ nên dáng người rất đẹp. Trên 40 mà nhìn như mới 32 – 34. Nàng chỉ không giấu được nét buồn vì đường sinh nở. Thái rất sợ tôi bỏ Thái, lấy vợ khác để "kiếm người nối dõi". Vì thế mà Thái ủng hộ, muốn và vun cho tôi ngủ với chị dâu (hòa) & cháu dâu (Minh) để có con trai chăng?

Một tháng sau, Quỳnh gọi và hẹn bố ra sân bay đón.

Chỉ thấy con gái mà không thấy Natasa đâu. Trên xe, nghe tôi hỏi thì Quỳnh trả lời:

– Giờ còn nghỉ hè mà Papa!

Hết hè, vào năm học mới cháu sẽ về với ông. Nó tuyên bố dứt khoát sẽ về và sống ở Việt Nam đấy. Trước Toà hôm xử ly hôn, nó còn đề nghị đổi họ theo họ mẹ chứ không mang họ Ulisova. Papa biết không? Nó đòi đổi cả tên từ Natasa thành Ngân đấy. Con cũng chịu thua luôn...

Tôi liếc nhìn sang bên, không tìm thấy chút buồn nào trên gương mặt của người đàn bà vừa ly hôn. Bản lĩnh của con gái tôi à cương nghị và thẳng tính lắm. Chỉ thật buồn khi bị bố mẹ trách mắng hoặc tỏ thái độ giận thôi. Hai bố con hợp tính nhau nên tôi biết tất cả những suy tư tình cảm của con và ngược lại.

Cuộc sống cứ êm đềm trôi. Bé Natasa (Nay đổi thành Hà Quỳnh Ngân) về nước và đi học lớp 9 rồi. Con bé cao 1, 72 m, cao xấp xỉ ông ngoại là tôi. Tuy là người Việt lai Ukraina nhưng bố đẻ cũng tóc đen, tròng mắt đen chứ không vàng, xanh như đa số. Chỉ nước da thì trắng hồng chứ không trắng ngà như mẹ và bà ngoại.

Tin tức từ quê nhà tôi vẫn nhận được thường xuyên. Phải công nhận cả hòa và Minh đều biết lo toan, vun vén và xây dựng. Ngoài số tiền không nhỏ mà vợ chồng tôi gửi ra hàng tháng, hai chị em (mà đúng ra là 2 mẹ con) hòa – Minh cộng thêm sự đóng góp rất nhiều của cháu Hoàn, nay cũng đã hoàn thiện một căn nhà mới 3 tầng khang trang. Trước khi xây dựng, tôi điện ra và gửi bản sơ đồ, thiết kế. Tôi dự kiến sẽ xây trên diện tích đất nhà (hơn 1 mẫu 2 sào Bắc bộ, chừng 4.500m vuông) 5 căn. Ngôi nhà đầu tiên xây chính giữa, còn 4 ngôi nhà sau sẽ xây ở 4 góc tạo thành một quần thể.

Hai tháng sau ngày khánh thành, tôi lại ra Bắc. Lúc này thằng Minh Quang đã 3 tuổi, con hòa Bình 4 tuổi, Thằng Tuấn đã đi học, còn con Minh Nguyệt đã vào lớp 5 cùng lứa với Khánh Ngân (Natasa). Tôi ra, cả nhà vui như Tết. Mỗi người đều có lý để mà vui của riêng mình. Hòa và Minh thì rõ rồi! Hai bà vui vì lại được địt nhau với em chồng, chú chồng là tôi. Hòa bảo:

– Thôi! Em không đẻ nữa đâu, mình ạ. Bốn lần sinh nở, hai trai hai gái thế là đủ. Em đi đặt vòng tránh thai nhé. Để cho Dì Minh đẻ tiếp...

– Chưa được! Thằng Vũ không tính! Em phải đẻ cho anh đứa nữa. Trai gái gì cũng OK!

– Đồ... tham lam. Mà em 48 tuổi rồi đấy. Sợ... khó...

– Cứ yêu nhau như lần đầu là sẽ có chửa! Tôi dứt khoát.

Còn Minh, nàng vẫn cuồng nhiệt với tuổi 30 không biết chán địt nhau. Tôi phải "cân đối" toàn diện để không phụ tình ai.

Một hôm, thấy Hoàn về sớm hơn mọi ngày. Cả nhà đều đi vắng, chỉ có tôi đang quét vôi cái chuồng gà ngoài vườn. Tôi vào nhà, thấy Hoàn ngồi đờ đẫn ở ghế. Mặt rất buồn. Tôi lo lắng, hỏi:

– Sao thế cháu? Có chuyện gì nói chú nghe xem nào.

– Cháu buồn lắm chú ơi! Cháu đi khám. Người ta bảo là cháu không thể có con nữa vì khi trước đi nạo thai, bs làm không chuẩn, ảnh hưởng đến vòi trứng rồi... Hu hu... Chú ơi...

Hai chú cháu tôi xưa nay hay tâm sự với nhau như bạn bè. Cái Hoàn không ngại ngần kể mọi chuyện riêng tư rất đàn bà, con gái với tôi. Ngược lại, tôi cũng có thể hỏi mọi chuyện sinh hoạt và tỉ mỉ hơn là cả những chuyện kinh nguyệt có đều không... vv.

– Tầm phào! Người ta cứ viện chuyện chuyên môn để dọa cháu đấy. Cứ lấy chồng đi rồi biết! Mà... mọi việc về tâm, sinh lý cháu có thấy khác xưa không?

– Không ạ!

– Thế... sự ham muốn có bao giờ diễn ra không?

– Có chứ ạ! Mà tuổi này hình như cháu còn muốn nhiều hơn í... Chú bảo gái 30, đã qua một lần thai nghén thì mức ham muốn sẽ như thế nào. Cháu buồn bởi lẽ muốn có đứa con để làm mẹ đơn thân mà bs lại đổ gáo nước lạnh lên đầu...

– Thì... cứ nhắm một chàng kẻng trai nào đó mà quan hệ xem...

– Nhưng cháu sợ, nếu may mắn có chửa mà người đó cứ bám để đòi con hay nếu là người có vợ con rồi thì lại càng tệ hơn...

– Thế thì biết làm thế nào bây giờ?

– Chú...

Hoàn ngẩng lên, nhìn thẳng vào tôi, giọng rành rọt:

– Chú! Hay chú cháu mình thử... ấy nhau xem...

Tôi hơi đột ngột nhưng cũng không thể giấu sự thích thú và ham muốn. Cháu tôi cũng thuộc diện xinh đẹp như bố, anh và chú. Cái răng khểnh kia đã làm ngơ ngẩn biết bao người đàn ông? Thân hình bốc lửa kia đã làm bao kẻ ước ao mà không được...

Nhưng!

– Nhỡ có chửa thật thì sao? Lại phải phá thai lần nữa ư? Và nếu mẹ cháu biết thì...

– Chả sao cả! Có càng tốt, để cháu đẻ và nuôi coi như... chửa hoang. Mẹ cháu á? Biết thì biết cũng không dám gì đâu. Thì mẹ cháu với chú, và chú với chị Minh chả có con với nhau đấy thôi! Chú! Chú đồng ý đi!

Tôi đến bên cạnh, từ sau lưng Hoàn, đặt tay lên bờ vai ngà và nói nhỏ:

– Hoàn ơi...

Hoàn ngẩng lên rồi đứng dậy ngửa mặt đón nụ hôn của tôi.

Tôi dìu Hoàn vào phòng của tôi.

Hoàn bảo:

– Cháu mới hết kinh được 5 ngày. Mình quan hệ đúng kỳ là dễ có thai đấy!

Rồi hai chú cháu tôi hăm hở yêu đương và thực hiện việc truyền giống.

– Cứ thế này mà lại chú với cháu thì... mất sướng. Từ bây giờ em gọi mình là chồng nhé... chú?

– Chứ còn gì nữa! Mà vợ có yêu chồng không? Yêu nhiều không?

– Nhiều, nhiều lắm và từ lâu rồi em đã muốn chiếm hữu, muốn được anh yêu và làm chồng em dù chỉ một lần... Anh ơi! Yêu vợ không?

– Thú nhận rằng anh đã từng mơ được như thế này với Hoàn. Ngay từ hồi em bé, anh tắm cho em, rửa cho em anh đã ngắm nghía, sờ soạng rồi thèm khát...

– Đồ... dâm dục! Hi hi... Thế bây giờ thì thỏa mái đi. Em chiều.

Phải nói rằng địt nhau với 4 người đàn bà của tôi, mỗi người một vẻ đều làm tôi sung sướng đến tột đỉnh.

Hoàn bảo:

– Chồng ở ngoài này với em và mọi người đến khi em có bầu thì tha cho mà vào với chị Thái. Ba bà vắt cho thì có mà...

Thế rồi, cùng một ngày, cả Minh và Hoàn đều hoan hỷ báo tin có thai với tôi. Còn hòa thì chưa thấy nói gì.

Tôi mang niềm vui vào Nam, nhưng chỉ khoe với Thái chuyện Minh có chửa đứa thứ 2. Còn cái thai của tôi trong bụng Hoàn thì tôi không nói. Tôi nhớ có lần cả 3 bà (hòa – Thái & Minh) không biết có bàn bạc với nhau không mà đều dở đùa, dở thật nói: " Còn cái Hoàn đấy, cứ hơ hớ và hay liếc chú Quân. Khéo mà chú lại... chén cả cháu ". Tôi cười và đùa lại: " Ai bảo mía cứ ngọt cả cụm?".

Năm sau, Hoàn sinh con trai tháng trước thì đầu tháng sau Minh đẻ con gái.

Con trai của tôi do Hoàn sinh ra, tôi đặt tên là Hoàn Nguyên. Còn đứa con gái của tôi với Minh thì tôi đặt tên là Minh Thanh.

Năm ấy, tôi 52 tuổi, hòa 58, Thái 46, Minh 28, Hoàn 26 tuổi.

Các con tôi:

– Thái Quỳnh (con mẹ Thái, bố Quân – là tôi) đã 29 tuổi.

– Quang Tuấn (16), hòa Bình (14) đều do hòa sinh ra cho tôi.

– Minh Quang (4 tuổi) và Minh Thang (1 tháng) là con của tôi và Minh.

– Hoàn Nguyên (gần 2 tháng tuổi) là con trai của tôi với với người con gái của anh ruột mình. Hai chú cháu thành vợ chồng. Chưa biết có ai trong nhà đoán ra không vì con trai tôi (Hoàn Nguyên) còn thay đổi mỗi ngày, vả lại thì có giống cũng đương nhiên vì mẹ đẻ ra nó mang đủ nét đẹp của họ nội rồi.

Phần 4

Nhận được tin Hoàn rồi Minh lần lượt sinh con, Thái bảo tôi:

– Anh cho em ra Bắc nhé. Ở nhà hai bố con chăm nhau. Chịu khó một tí. Chừng 2 – 3 tháng em lại vào. Lâu quá rồi không về quê. Nhớ nhớ là...

Natasa thấy bà ngoại ra Bắc cũng đòi đi theo.

Trước khi đi, Thái dặn dò chu đáo mọi việc. Với tôi, Thái bảo:

– Không được bỏ tập thể dục và chơi thể thao với lại không sa đà vào rượu bia đâu đấy! Hơn 50 rồi phải cẩn thận, giữ gìn cho... các vợ, các con nhờ. Lũ trẻ con lít nhít như gà, như vịt con thế mà bố có sao thì khổ ai? Cẩn thận cho em nhờ nhé, chồng yêu.

Còn với Quỳnh, Thái dặn:

– Con ở nhà nấu nướng, chăm sóc bố giúp mẹ. Quản ông ấy chặt vào, không được uống rượu say và phải tập thể dục, thể thao...

Quỳnh cười và trả lời mẹ:

– Gớm! Mẹ cứ lo chuyện bao đồng. Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm. Rồi quay sang tôi, nói với tôi bằng tiếng Nga: "Papa ngoan mà, đúng vậy không?". Tôi cười và gật đầu.

Thái không hiểu bố con tôi nói gì với nhau nên quay sang hỏi Natasa. Con bé dịch lại và còn nói thêm:

– Mẹ cháu bảo ông ngoại vẫn ngoan mà. Mẹ cháu sẽ làm "bảo mẫu" chăm ông thay bà.

Cả nhà đều cười vui.

Hai bà cháu đi rồi. Còn lại hai bố con. Mọi sinh hoạt cứ theo nếp cũ. Phải nói rằng vắng mẹ là Quỳnh chăm chỉ hơn, nấu nướng cũng khá. Mỗi bữa ăn, Quỳnh chỉ rót 2 ly vodka cho 2 bố con. Lấy chồng Nga nên Quỳnh cũng uống được rượu mạnh. Bữa chiều vào ngày cuối tuần sau đó, trên bàn thêm mấy con hàu sống.

(Bố con tôi chỉ nói với nhau bằng tiếng Nga. Nhưng để tiện cho độc giả theo dõi, tôi chuyển ngữ ra tiếng Việt nhé!)

Quỳnh bảo:

– Hôm nay chiêu đãi Papa món gỏi hàu để tẩm bổ và tăng thêm 1 ly Vodka nữa.

Quỳnh nhanh nhảu vắt chanh ngập chìm các miếng hàu rồi rót rượu...

– Hôm nay nhà mình ăn kiểu Tây, bánh mì thôi không dùng cơm nhé Papa. Nào nâng ly chào món mới...

Cạch! Cả hai ngửa cổ tu một hớp. Mùi thơm và nóng của rượu mạnh chảy trong cuống họng tới đâu là biết ngay. Hết một con hàu, Quỳnh làm thêm hai con nữa. Lại cạch! Lại ngửa cổ tu. Liếc nhìn sang con gái thấy cái cổ dài, trắng ngần của Quỳnh...

Lâu rồi tôi mới lại thấy cảm giác xưa, hồi tôi còn ở bên Nga. Những buổi tiệc tùng đẫm mùi vị của Vodka và những gương mặt bạn bè nam, nữ Việt & Nga. Tất cả đều rất trẻ và phơi phới sức xuân, những nụ hôn và sự va chạm... Tôi như thấy mình đang như vậy, lúc này...

Thấy tôi im lặng, Quỳnh cầm ly rượu đưa cho tôi, nháy mắt tinh nghịch:

– Papa lại nhớ Mama rồi ư? Nào! Xin mời! Chúc sức khỏe...

– Xin mời! Chúc cuộc sống hạnh phúc nhé, con yêu!

Uống cạn ly thứ 2, mặt Quỳnh hồng lên và cặp mắt long lanh:

– Hạnh phúc? Con đang hạnh phúc đây! Bên Papa con càng thấy hạnh phúc. Còn ba?

Tôi không nói, đặt ly xuống bàn và ôm con gái:

– Bố cũng vậy! Bên con đó là hạnh phúc.

– Papa hôn con đi!

Tôi hôn trán, mắt, má cô con gái, rồi dừng lại.

Quỳnh vẫn nhắm mắt và làn môi hé mở, đợi chờ...

Tôi áp miệng mình lên làn môi ấy. Chỉ đợi có vậy! Quỳnh há miệng cho lưỡi tôi lùa vào khoang miệng. Say mê, cuồng loạn, hào hứng và đắm đuối. Tôi chủ động đưa tay lùa vào cổ áo rộng của Quỳnh, khi những ngón tay vừa chạm tới bầu vú lớn của con gái đã thấy phựt... phựt. Quỳnh giật tung hàng cúc áo cho tay tôi lướt khắp phần trên của cơ thể.

Miệng không rời miệng, lưỡi không xa lưỡi, Quỳnh cũng cởi áo tôi rồi tháo dây lưng quần tôi ra. Việc của tôi là tụt quần mình rồi đưa tay sang tụt quần của Quỳnh. Hai tấm thân lõa thể của bố con tôi cứ áp sát vào nhau, vặn vẹo và đam mê...

Quỳnh ngừng hôn, ngửa mặt nhìn tôi:

– Papa! Mình là một đôi chứ?

– Rất hạnh phúc, thưa quý cô! Anh yêu em!

– Em cũng yêu anh! Gọi em là vợ đi Papa!

– Quỳnh ơi! Vợ của anh ơi!

– Em đây! Quỳnh của Quân đây! Vợ của chồng đây...

Rồi chúng tôi dìu nhau vào phòng ngủ, mặc mâm bát còn bề bộn trên bàn ăn.

Khi dương vật tôi đang tung hoành trong lồn con gái mình, Quỳnh nói nhỏ:

– Mình ơi! Em thèm khát ân ái với người Việt từ lâu rồi. Thèm để xem kiểu địt nhau của đàn ông Việt có khác với đàn ông Nga không. Mà sao thế nhỉ? Chỉ duy nhất một người đàn ông Việt em nghĩ tới và em ao ước được địt nhau, đó là anh – Bố đẻ của em thôi. Ối... ối sao mà sung sướng thế này! Anh làm tình như vậy là em... nghiện anh mất rồi Quân ơi! Papa ơi! Chồng ơi! Em ra... em muốn... anh phóng hết tinh trùng vào trong em đi anh... Á... á ối ối... nhiều thế á...

Hai bố con tôi cứ dính vào nhau. Mệt thì giải lao chút rồi lại tiếp tục địt. Suốt đêm không ngủ.

Hôm sau, tôi dậy đã thấy Quỳnh trần truồng vừa lau dọn vừa hát bài tình ca tiếng Nga "Đêm dài qua dưới mưa rơi, em mong chờ anh tới. Cây cỏ hoa như nói lên lời, em hạnh phúc nhất đời... và lòng em chỉ mãi yêu anh với tình yêu lứa đôi..."

Tôi vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt và tắm xong, cũng trần truồng chỉ khoác trên vai cái khăn tắm. Đi ra, thấy Quỳnh đang chổng mông lau ghế. Đám lông lồn mượt mà không che kín hết cái khe lồn đỏ hồng. Tôi nhẹ nhàng đi tới, ôm vòng eo rồi nhấn thẳng cặc vào. Quỳnh chưa kịp nhận ra thì tôi đã thúc mạnh, liên hồi. Hai bầu vú Quỳnh buông thõng xuống, lắc lư, giật giật theo nhịp thúc dập của buồi tôi trong lồn Quỳnh.

– Chồng ơi! Em hạnh phúc quá. Từ nay em có anh rồi, có chồng rồi... em muốn có con...

Tôi thúc mạnh rồi rúm mông phóng tinh vào lồn con gái. Tôi biết một trong hàng triệu con tinh trùng sẽ tìm vào đúng nơi nó cần trú ngụ, hợp noãn và phát triển thành phôi thai trong dạ con của người đàn bà đã cùng tôi ân ái mấy ngày vừa qua – Người đàn bà của tôi, con gái ruột của tôi. Từ hôm nay thành người vợ thứ 5 của tôi.

– Mình sẽ có con Quỳnh ạ! Nhất định thế! Anh không bao giờ để em lấy người đàn ông khác đâu...

– Papa ngoan nào! Em chỉ có anh thôi, Quân ạ!

Tháng sau, Quỳnh đi làm về đưa cho tôi xem cái que thử thai. Quỳnh hôn tôi, mừng rỡ:

– Có baby rồi nha! Quân con đang hình thành trong bụng mẹ Quỳnh rồi. Em thích lắm. Còn anh, Papa?

– Anh còn sung sướng hơn em vì lại sắp đón đứa con thứ 7 đấy. Quỳnh này! Em biết anh nay có mấy vợ không?

– Em biết thừa!

Rồi Quỳnh giơ ngón tay ra vừa cười, vừa điểm danh:

– 1 Là Thái, 2 là Quỳnh, 3 là hòa, 4 là Hoàn và 5 là Minh. Đủ một bàn tay rồi đấy ông chồng của em ạ.

– Ơ! Chuyện anh với Hoàn sao em biết?

– Chị ấy gọi cho em. Chúng em bàn nhau phải nhập cuộc với 3 bà khác họ để chung chồng là chú, bố ruột của mình chứ...

– Thế việc... bố con mình thành vợ chồng, con có bầu nếu mẹ Thái biết thì sao?

– Chàng cứ yên tâm đi! Hôm qua chị Hoàn gọi cho em. Chị ấy đã lựa lời nói lộ ra rồi. Bà ấy tinh ranh và khôn đến nỗi cả mẹ Thái khi biết tin hai bố con mình ăn nằm rồi có chửa với nhau cũng chỉ cười buồn một chút và nói, nói câu gì chồng biết không?

Tôi lắc đầu...

Quỳnh cười to:

– Mẹ Thái bảo là dại đem trứng gửi cho quạ. Ha ha...

Cuộc sống của tôi cùng các bà vợ và đàn con luôn viên mãn.

Quỳnh sinh đứa con gái đầu, nàng đặt tên là Quỳnh Tâm, mang bầu lần 2 sau 2 năm Quỳnh đẻ sinh đôi 1 trai, 1 gái. Tôi bảo Quỳnh để mẹ Thái đặt tên cho. "Bà ngoại" Thái vui lắm, đặt tên hai đứa con sinh đôi của chồng với con gái mình là Quân Tạo và Quỳnh An.

Còn Hoàn, mãi đến khi thằng con trai lớn Hoàn Nguyên 5 tuổi mới có chửa và đẻ thêm đứa con gái, Bà ngoại hòa đặt tên là Hoàn Viên.

Tôi xây đủ 5 ngôi nhà trong đất của gia đình đúng như trong dự kiến thiết kế ban đầu. Ngôi chính giữa 3 tầng kiểu biệt thự to là nhà sinh hoạt chung. Còn 4 góc xây 4 căn biệt thự nhỏ hơn cũng 3 tầng. 1 căn cho 3 mẹ con (hòa – Tuấn & Bình), Một căn cho 4 mẹ con Minh (Minh – Minh Quang – Minh Thanh & Minh Nguyệt). Căn thứ 3 cho 3 mẹ con Hoàn (Hoàn – Hoàn Nguyên & Hoàn Viên). Còn căn thứ Tư. Tôi chưa có dự tính gì khác, ngoài để đó thỉnh thoảng cả nhà phía Nam ra thì ở đấy thay vì ở nhà giữa và nay thì bé Minh Nguyệt đang Đại học năm thứ 2 ở đấy học cho yên tĩnh. Con bé càng lớn càng xinh.

Ở SG, đất cũng rộng đủ xây 3 biệt thự liền kề, cách nhau chỉ 2m nhưng thông nhau bằng hành lang hở nhưng có mái che. Tôi và Thái ở căn giữa. 4 mẹ con Quỳnh ở căn bên phải. Căn bên trái dành cho Khánh Ngân (Natasa) đang học năm thứ nhất Đại học Tổng hợp. Khánh Ngân ngày càng đẹp rực rỡ những nét đẹp của gái lai hai dòng máu luôn là đề tài để ngợi ca.

Tôi nay đã cúi đầu 5 nhưng còn cường tráng và chưa hề vơi ham muốn chuyện gối chăn. Các bà vợ thì ngoài hòa đã già, không còn hứng, không đủ sức để chiều tôi và Thái cũng vậy, tuy ít hơn hòa nhiều nhưng do không còn dạ con nên việc thi thoảng bị tôi đè ra là khiếp sợ vì đau. Chỉ còn Quỳnh ở phía Nam cùng Hoàn & Minh ở ngoài Bắc là thay phiên nhau chiều chuộng, đáp ứng và cuồng nhiệt địt nhau với tôi rất hào hứng.

Một lần Quỳnh và tôi đang địt nhau thì Quỳnh hỏi:

– Papa khỏe thế này thì 3 vợ trẻ với 2 vợ già có đủ dùng không hả chồng yêu?

Tôi đùa: Thế nào là đủ?

Bẵng đi năm sau, Minh gọi bảo tôi ra có việc gấp. Tôi ra, đêm nằm bên nhau, Minh bảo:

– Con Minh Nguyệt cứ đòi bỏ học. Nó bảo ở nhà đi làm như mẹ với cô Hoàn còn hơn. Rồi cũng chỉ để có tiền sống và có nhà ở thế thôi. Em bảo rồi còn phải lấy chồng chứ. Nó nói gì, anh biết không? Nó bảo nó không lấy chồng, nó muốn... lấy ông Quân. Thế có chết không? Anh lựa lời khuyên nhủ nó chứ ai lại thế?

Địt nhau với Minh rồi Hoàn, tối thì ôm hòa ngủ. Mấy hôm sau, chỉ có tôi ở nhà. Tôi gọi điện thoại cho Minh Nguyệt. Chỉ mấy phút đã thấy cô bé về. Hai ông cháu ngồi nói chuyện. Tôi chả có gì để khuyên can mà chỉ muốn tìm hiểu xem vì sao cô bé lại có ý muốn điên rồ là thích một ông già gần 60 để lấy làm chồng?

Không chút lưỡng lự, Minh Nguyệt nói:

– Cháu chỉ muốn có ông. Nếu không cháu sẽ tự tử...

Trời ơi! Đến nước này thì tôi chịu.

Rồi tấm thân trinh nguyên của cô cháu 21 đã hiến trọn cho tôi ngay hôm ấy, từ hôm ấy và tại căn biệt thự còn lại tôi đã xây chờ. Em là người vợ thứ 6 của tôi. Minh Nguyệt cũng sinh cho tôi hai đứa con có nếp, có tẻ.

Rồi cái gì đến sẽ đến. Người thứ 7 của tôi, không ai khác chính là Natasa Ulilova nay đổi tên Lê Khánh Ngân, họ Lê là họ tôi, họ ông ngoại của Natasa, họ của người đàn ông mà nàng chuyển từ ông sang chồng chỉ sau cú nhấn cái dương vật xé rách màng trinh tuổi 23 của nàng.

Cả hai cô vợ trẻ đã hiến dâng sự trinh nguyên cho tôi đều là tự nguyện, chủ động đưa tôi vào vườn địa đàng.

Natasa cũng sinh cho tôi những đứa con đẹp như thiên thần. Lần đầu sinh đôi hai công chúa và chỉ sau một năm, sinh cậu con trai kháu khỉnh.

Nếu ai hỏi tôi rằng nơi sâu thẳm trong tim, trong suy nghĩ của từng người đàn bà của tôi có buồn, có cảm thấy trớ trêu hoặc ghen tuông gì không?

Tôi trả lời:

– Không! Không có những biểu hiện đó trong họ – 7 bà vợ và 15 đứa con – của tôi!

... Bạn đang đọc truyện Những đứa con tại nguồn: http://truyensex.moe/nhung-dua-con/

Cưới vợ cho thằng Quang Tuấn xong, vợ chồng nó làm ăn cũng khấm khá. Mẹ hòa vui và khỏe với đàn con cháu của chồng mình với các chị em trong một nhà.

Con hòa Bình cũng sắp gả chồng ra thành phố. Tôi đã dặn cả nhà và dặn kỹ con Bình rằng chuyện nhà mình không cho bên nhà chồng biết.

Nó cười: "Bố lại cứ lo bò trắng răng".

— Hết —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan