Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gia đình êm ấm

Tác giả Vi Thăng Long

(Ghi chép từ lời kể của một người đàn bà).

Tôi cảm ơn cuộc đời và số phận, cảm ơn duyên trời đã run rủi để gia đình tôi luôn êm ấm, hạnh phúc và đầy ắp tiếng cười. Ba người lớn và 4 đứa trẻ (2 gái, 2 trai) luôn quấn quýt. Đúng như câu hát của NS Ngọc Lễ " Xa là nhớ, gần nhau là cười". Chúng không hoặc chưa biết phân biệt chúng do ai sinh ra. Theo quy định của chàng (Chồng chung của tôi và Hà Linh) ngay từ khi hai người đàn bà mang thai, rằng: " Đứa nào nhìn thấy mặt trời trước thì là anh, là chị!".

Chuyện của tôi, của gia đình tôi cũng chẳng hay ho gì nếu thiên hạ mổ xẻ theo đạo lý truyền thống và theo pháp luật. Nhưng chúng tôi chấp nhận, chúng tôi tự nguyện và chúng tôi đồng tâm đồng ý để vun vén cho hạnh phúc đã có.

Tôi là một thiếu phụ nay đã tròn 50, hai con nhưng chưa hề cưới chồng. Đứa con trai đầu lòng tôi sinh khi chưa tròn 18, là kết quả cuộc tình trẻ con, của những va chạm xác thịt khác giới đầu đời và của những đê mê tan chìm vào cơn say bia rượu ở buổi liên hoan hết Cấp 3. Chính vì vậy, tôi cũng chẳng biết ai trong đám bạn trai là người đã làm tôi có chửa. Rồi tôi cứ vô tư vui với bạn bè những ngày hè mà chả biết gì về chu kỳ kinh nguyệt. Mấy tháng không thấy kinh, tôi nói chuyện với mấy đứa bạn thân, chúng nó bảo do áp lực tinh thần, tâm lý và suy giảm thể chất khi tập trung ôn thi Đại học thôi mà. Cũng có đứa bị liền 2, 3 tháng nay, có đứa thì bị rối loạn không theo chu kỳ...

Thế là tôi cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó nữa.

Sau 3 tháng hè rồi 2 tháng nhập học ĐH, tôi thấy mình cứ lên cân, da dẻ mỡ màng. Ai cũng khen xinh ra. Tôi hãnh diện bởi những lời khen đó. Vả lại trời chuyển dần từ mùa Thu sang mùa Đông, lũ con gái đua nhau sắm áo choàng thụng để trưng diện. Cũng có thể vì vậy chẳng ai biết bụng tôi ngày càng lớn. Tôi đã có thai tháng thứ 6 rồi. Trước đây một tháng, tôi có lo lắng tâm sự với mẹ chuyện tôi bặt kinh mấy tháng nay. Mẹ tôi phát hoảng và phát cáu nhưng cũng đủ tỉnh táo để im lặng đưa tôi đi khám. Kết quả: Thai nhi đã ở thai kỳ già 5 tháng. Cả tôi và mẹ đều sững sờ rồi lo sợ khi Bác sĩ trả lời rằng không thể phá bỏ vì thai đã già tháng rồi, nếu phá thai sẽ cực kỳ nguy hại đến sức khỏe thai phụ và ảnh hưởng đến khả năng sinh đẻ sau này.

Thế là bố mẹ tôi bàn bạc để tìm giải pháp tiện lợi nhất.

Tôi nộp đơn xin bảo lưu kết quả học tập và xin nghỉ học 1 năm. Bố mẹ tôi đã nghỉ hưu mấy năm nay nên cũng sẽ chuyển về quê ở một thành phố nhỏ của một tỉnh miền núi và bắt tôi về cùng. Nhà ở HN thì chuyển tên sang cho chị gái tôi và chồng con với giá cả gọi là thôi. "Để bố mẹ lấy tiền tu sửa nhà trên quê và nuôi mẹ con nhà nó,(tức là tôi và đứa con còn nằm trong bụng)"

Đủ ngày, đủ tháng khi có triệu chứng đau bụng, mẹ tôi đưa tôi ra bệnh viện thị xã sinh.

Tôi sinh con cũng nhẹ nhàng chứ không... khủng khiếp như người ta nói.

Một đứa con trai 3, 2 ký. Nằm viện 2 ngày nữa thì bố mẹ tôi ra đón về. "Con so vậy là to đấy! Nhìn thằng chó con rõ là yêu" – Mẹ tôi nựng cháu. Khi bố tôi ra phường làm giấy khai sinh, ông bảo:

– Tao đặt tên cho nó là thằng Dại, Trần quang Dại nhé. Vì mẹ nó dại dột nên đẻ ra nó mà không có bố, phải mang họ mẹ là họ của ông ngoại. Cũng được! Vì nó là con trai, sau này hương khói cho ông bà...

Tưởng bố tôi nói đùa, té ra ông làm thật. Mẹ tôi la lên:

– Cái ông này! Ai đời lại đặt tên cháu thế bao giờ. Để tôi ra đổi lại tên cho thằng bé!

Mẹ tôi sồn sồn bế thằng cháu mới tròn 3 tháng và kéo tôi đi cùng.

Ra phường, khi nghe trình bày, bà cán bộ hỏi tôi:

– Thế ý của mẹ cháu thế nào? Muốn đặt tên là gì?

– Dạ, cô cứ gạch ngang vào chữ D thành chữ Đ cho cháu. Thế cho nhanh và tiện cho cô, cô ạ.

Thế là thành tên của con trai tôi là Trần Quang Đại.

Nuôi con (mà chủ yếu công chăm bẵm là ở mẹ tôi chứ tôi chả biết gì, mới có con lần đầu mà lại ở cái tuổi còn lông bông) tròn tuổi thì tôi xin phép bố mẹ xuống HN học tiếp, gửi con lại cho ông bà vì sữa cho trẻ sơ sinh sẵn, thằng bé quen hơi bà ngoại rồi.

Bốn năm học ĐH, tôi vừa làm gia sư để kiếm tiền, vừa đi làm mẫu ảnh, mẫu họa... khi rảnh việc thì về nhà chị gái giúp chị việc cửa hàng buôn bán thời trang và chơi với các cháu cho đỡ nhớ con. Cứ 2 tuần tôi về quê một lần, mang tiền về phụ bố mẹ và chính là được bồng bế, được hôn hít và chơi với con. Thằng Đại cũng nhớ mẹ và thấy mẹ về là không chịu ngủ cùng bà nữa.

Nói thêm về gia đình tôi để mọi người nghe nhé.

Bố tôi mới 50 tuổi thì xin nghỉ làm công nhân ở Công ty xây dựng, nơi mẹ tôi làm kế toán. Bà nhiều hơn ông đến 8 tuổi. Mẹ tôi rất đẹp nhưng đường tình duyên và con cái thì lận đận lắm. Người chồng đầu tiên của mẹ là con trai của ông cán bộ tỉnh. Lấy nhau được 3 năm mà không có con khi chồng là con một, lại là trưởng tộc nên mọi chê trách dồn vào mẹ tôi, mọi điều nọ tiếng kia chỉ xoay quanh chuyện có người nối dõi tông đường và quản lý gia sản. Ông chồng của mẹ cũng ngả theo gia đình nên đã nhiều lần ruồng rẫy, đá thúng đụng nia và đỉnh điểm là những trận đòn vô cớ trút lên người mẹ. Không chịu được nên ông bà ngoại tôi nhiều lần xô xát với gia đình thông gia. Đỉnh điểm của mâu thuẫn là cuộc ly dị. Khi đó mẹ tôi mới 21 tuổi. Sau đó bà đi học Trung cấp kế toán và xin việc ở nhà máy cơ khí nhỏ ở Hà Nội. 2 năm sau bà lấy chồng lần thứ 2, một ông đốc công hơn bà những 16 tuổi, đã có goá vợ và 2 con ở quê mãi trong miền Thanh hóa, ông cũng tốt tính và được ông bà ngoại tôi quý mến. Nhưng cái số của ông và cái duyên của mẹ tôi ngắn ngủi quá. Ở với nhau chưa tròn 2 năm thì ông bị bạo bệnh, qua đời. Mẹ tôi 27 tuổi đã phải là góa phụ. Mẹ tôi xin ở BV một đứa bé gái về làm con nuôi, đứa bé đó nay là chị An của tôi. Mẹ nuôi chị từ lúc sơ sinh bằng tình yêu thương của mình và qua những kinh nghiệm, chỉ dẫn của những người đã từng làm mẹ. Sau khi chồng chết, mẹ tôi xin chuyển về Xí nghiệp xây dựng thuộc Sở XD Hà Nội với công việc kế toán đúng nghề bà đã được học. Cảnh gái nuôi con một mình như mẹ tôi từng bảo "không có gì cực bằng!". Mẹ tôi cứ lầm lũi nuôi con nuôi, lấy sự lớn khôn dần của con làm niềm vui.

Khi chị An được 2 tuổi thì bố tôi – một thanh niên vùng cao mới 21 tuổi được tuyển làm công nhân xây dựng của xí nghiệp từ 3 năm trước và thường xuyên giúp mẹ tôi các việc trong nhà cần có bàn tay đàn ông như điện, nước, sửa chữa vv đến những việc ngày càng tỉ mỉ, ân cần hơn với mẹ và chị An tôi... mới vụng về ngỏ lời với mẹ. Rồi mẹ cảm nhận được tấm lòng và tình cảm của bố tôi, bà nhận lời lấy ông mà không dám báo cho gia đình, chỉ bánh kẹo trong cơ quan. Cũng là may mắn cho cả hai là cơ quan rất ủng hộ và cấp cho ông bà một xuất nhà cấp 4 với tổng diện tích gần 60m, cả sân trước, sân sau. Một năm sau thì mẹ sinh ra tôi. Năm ấy bố tôi mới 22, còn mẹ tôi đã 30. Ông bà vui lắm!

Tôi lớn lên trong sự yêu thương, chiều chuộng và giáo dục của bố mẹ, lớn lên cùng chị An tôi. Mãi sau này tôi mới biết chị An là con nuôi. Biết vậy thôi chứ bố mẹ và tôi không bao giờ phân biệt.

Phần 2

Rồi tôi cũng học xong chương trình ĐH. Tôi tham khảo ý kiến chị An tôi. Chị bảo:

– Nếu em không xin được việc ở đâu thì tốt nhất làm nghề tự do. Em xinh đẹp thế, theo chị thì cứ đi làm mẫu ảnh, mẫu họa như trước. Nhàn nhã, sạch sẽ mà thu nhập cũng không tồi. Nhưng cấm làm mẫu Nude (khỏa thân) đấy...

Phải công nhận trước đây tôi đi làm mẫu cũng kiếm được tương đối. Có tiền hàng tháng gửi về biếu bố mẹ và để ông bà nuôi cu Đại, tiền tôi gửi về nhiều gấp đôi lương hưu của mẹ tôi, cộng thêm tiền làm gia sư với tính tiết kiệm, không hoang phí, tôi cũng tích cóp được kha khá...

Tôi gọi điện về hỏi ý kiến bố mẹ. Mẹ tôi bảo:

– Tùy con! Nhưng làm gì thì làm phải tránh xa những việc phi pháp...

Còn bố bảo:

– Nếu ở HN khó khăn thì về đây. Trên này cũng dễ sống. Vả lại còn bố, còn mẹ cũng giúp thêm cho hai mẹ con con. Cu bé cũng sắp vào lớp 1. Ở trên này nó quen rồi.

Tôi cảm ơn bố mẹ và chị An nhưng tôi không làm theo hoàn toàn. Một năm sau tôi tích cóp đủ tiền mua một căn hộ nhỏ trong một chung cư mới và thuê kiot bán Cafe, giải khát.

Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua.

Khi con trai tôi 8 tuổi thì mẹ tôi qua đời vì bệnh ung thư ở tuổi 68. Tôi về chịu tang và ở nhà đến hết 100 ngày. Mấy tháng ở nhà, tôi giao quán Cafe cho đứa bạn cùng làm cai quản giúp. Tiền lời lãi nó tính toán nghiêm chỉnh và gửi lại tôi phần của tôi sau khi trừ chi phí (trong đó có cả tiền công của nó theo thỏa thuận) & tiền vốn gối đầu.

Mấy tháng ở nhà tôi thấy thương bố quá. 60 tuổi nhưng ông sinh ra ở vùng quê nghèo, làm lụng vất vả nên thân thể còn chắc khỏe lắm. Đêm nằm bên con nghe gian bên cạnh tiếng trở mình và thở dài của bố mà không cầm được nước mắt. Từ ngày mẹ tôi mất, bố cứ lầm lũi, ít nói hơn xưa. Chỉ thấy ông cười khi bên đứa cháu ngoại. Ông bảo:

– Nếu con đi thì đi một mình. Để cu Đại ở nhà với ông. Nó mà đi nữa thì bố buồn chết mất.

Nước mắt tôi trào ra ướt đầm ngực áo của ông lúc ông ôm tôi khi tôi ra xe về HN.

Hai năm sau, ngày giỗ đầu mẹ, tôi & gđ chị An lại về quê. Sau đám giỗ, anh chị An và các cháu về HN, còn tôi ở lại với hai ông cháu. Thằng Đại đã chuẩn bị vào lớp 5 rồi.

Những ngày ở quê rất vui vẻ. Tôi chăm lo chu đáo cuộc sống cho hai ông cháu từ miếng ăn, giấc ngủ, tắm giặt... Nhưng chỉ có điều thấy bố hàng đêm cứ trở mình và những tiếng thở dài mà thấy xót xa trong lòng. Bữa trước chị An và tôi nêu ý kiến tìm một bà để ông lấy làm vợ cho đỡ tủi thân. Ông gạt đi:

– Không! Bố chỉ có mẹ của các con thôi. Đêm nào bà ấy cũng đến bên giường an ủi và căn dặn bố đủ điều. Bố không lấy vợ nữa. Có cu Đại bên ông là ông vui rồi.

Một lần do bộc phát, ông nói với tôi:

– Mẹ con mất rồi nhưng bố thấy được mặt con là như có mẹ hiện về. Con giống mẹ như tạc, Lành (tên tôi) ạ!

Một buổi chiều, sau khi đưa con tới trường, quay về không thấy bố đâu. Tôi hốt hoảng gọi thì nghe tiếng ông trả lời rất nhỏ từ trong buồng:

– Bố đây con...

Tôi vào thấy ông nằm trên giường chùm chăn kín.

– Đang chặt tỉa mấy cây bưởi ngoài vườn tự nhiên bố thấy chóng mặt rồi ngã dúi mặt xuống. Chỉ xây xát chút. Bố vào nằm tí là khỏi ngay thôi, con ạ. Con cứ đi với cái Cúc(bạn học của tôi) đi, nó vừa sang hỏi đấy. Hình như mấy đứa rủ nhau đi đâu à?

– Vâng! Nhưng con không đi nữa. Bố đang bị thế này, con không lỡ...

Thấy trên trán bố có những vết xước, bầm tím và đang rỉ máu. Tôi vội lấy bông và nước muối lau rửa.

Tôi ôm bố vào lòng, thổn thức:

– Con thương bố lắm, bố ơi!

– Bố cũng thương con. Cứ đơn chiếc mãi thế này cực lắm con ạ! Sao không lấy chồng đi cho yên bề gia thất hả con?

Tôi ôm đầu bố vào ngực mình và nói:

– Không! Dứt khoát con không lấy chồng!

Ngửi mùi mồ hôi trên mái tóc và vai áo của bố, tôi thấy sự yên bình và nhẹ nhõm. Tôi buông bố ra bảo:

– Để con nấu nồi nước xông cho bố tắm. Bố bị cảm đấy! Mồ hôi mồ kê ra nhiều quá...

Tôi ra vườn bứt lá bưởi, lá sả và đào gừng nấu một nồi nước xả.

Tôi bê vào buồng, bảo bố ngồi xuống dưới ghế chùm chăn lên kín người rồi cởi hết quần áo ra. Tôi đặt nồi nước xông đang nghi ngút hơi bên dưới rồi bảo:

– Khi nào nóng quá bố nhớ bảo con để đậy vung kẻo bỏng đấy nhá!

Cứ thế, tôi ngồi canh bên cạnh để đậy nắp vung khi ông kêu nóng và khoắng nồi khi đã bớt hơi nước bốc lên. Xong tôi bảo:

– Bố cứ ngồi yên thế để con lau người cho. À! Bố súc miệng bằng nước xông ấm đi. Kinh nghiệm của mẹ đấy, bố quên à?

Ông để mặc yên cho tôi dùng khăn nhúng vào nước xông còn ấm để lau khắp người ông...

– Bố nhớ chứ! Càng nhớ mẹ con khi thấy con từ lời nói, dáng đi, việc làm và cư xử với bố...

– Con sẽ chăm sóc bố như mẹ... Tôi rất vô tư nói với ông như thế.

Tôi lục tủ lấy bộ đồ mới bảo bố thay để đưa vào máy giặt.

Tôi bê nồi nước ra vườn đổ. Một mùi hương rất dịu cứ lâng lâng lan tỏa.

Có hai con chó nhà hàng xóm đang lẹo nhau dưới gốc bưởi nhà tôi. Chúng thực hiện việc trời định là duy trì nòi giống một cách rất tự nhiên không cần biết tôi đang nghệt mặt nhìn. Một thứ gì đó bùng phát nhanh và mạnh trong tôi! Bản năng sinh lý đàn bà trỗi dậy mãnh liệt. Tôi vội bỏ cả nồi ngoài vườn và lao vào nhà ngồi thở dốc, mặt nóng bừng.

– Lành ơi! Vào bố bảo.

Tôi vào buồng, bố vẫn ngồi trên ghế, quần áo đã mặc thơm tho.

Ông đưa tôi cái phong bì và cuốn sổ tiết kiệm, nói:

– Bố có mấy chục triệu tiền bán cây cảnh, hoa trái và đi xây đây. Con cầm lấy mà thêm vốn làm ăn. Cuốn sổ tiết kiệm của bố mẹ đây có một tỷ, đủ tiền hai ông cháu sống sung túc. Trên này mọi thứ đều rẻ hơn ở Hà Nội. Nhưng... con đừng bắt cu Đại đi nhé, bố buồn chết mất...

Tôi nghẹn ngào ôm bố:

– Không! Bố cứ để tiền đấy, con không lấy đâu. Con còn làm ra tiền mà, chỉ lo và thương bố với cháu. Một ông, một cháu không có bàn tay đàn bà...

Tôi ôm ghì đầu bố áp vào ngực mình. Ông cứ dụi dụi đầu trên ngực tôi ý chừng muốn thoát ra cho dễ thở. Còn tôi, mỗi lần ông dụi mặt vào hai đầu vú tôi là tôi thấy đờ đẫn, không còn lý trí nữa. Tôi hít hà cái mùi đàn ông từ bố mình, hai tay tôi bóp vào hai bờ vai và cánh tay còn rắn chắc của ông... Tôi không thể cưỡng lại nữa rồi. Không biết do tôi kéo hay là do bố tôi định thế mà ông và tôi cứ tự nhiên hướng về phía giường. Tôi tự hôn lên mặt ông, tự cởi quần áo của tôi và của ông ra. Ông ngoan ngoãn theo tôi. Khi bàn tay tôi lần xuống háng ông thấy cặc ông cương cứng, nóng hôi hổi. Cái gì đến sẽ phải đến. Rất vô thức, tôi cầm cặc của bố nhét vào âm hộ mình. Như một võ sĩ bừng tỉnh sau sự im lặng, bố tôi thực hiện việc của người đàn ông lúc giao phối với người đàn bà. Rất sung mãn và mạnh mẽ. Cảm giác hạnh phúc, sung sướng và mỹ mãn cứ bùng lên trong tâm trí tôi, bùng lên dâng trào trong âm hộ tôi. Chỉ khi những đợt tinh trùng của bố tôi, từ cái cặc to dài của ông phóng vào âm hộ tôi, tôi mới thốt ra được một câu: "Bố ơi! Con yêu bố..."

Ông xoay mặt tôi hướng về phía ông rồi hôn tôi. Tôi không ngần ngại há miệng để lưỡi ông lùa vào. Hai tay tôi ôm chặt người ông, những thớ thịt của người đàn ông 60 còn căng cứng và ngồn ngộn. Ông lại đưa của quý vào âm hộ tôi và dập hối hả. Cả hai quằn quại và giao phối ba lần liên tiếp mà không nói gì ngoài câu "Con yêu bố – Bố yêu con!"

Sau khi đã tạm thỏa mãn cơn khát tình của tôi sau nhiều năm mới được giải nguôi và chắc chắn với bố tôi cũng vậy, vì tôi biết lâu lắm rồi bố tôi chưa được trút vợi đi những nhu cầu sinh lý, những đòi hỏi của người đàn ông bởi mẹ tôi già hơn và ít ham muốn mà ông thì quá tốt không muốn cho mẹ tôi phải phiền lòng.

Nắm tay ông, tôi bảo:

– Tại con hết! Bởi con thương yêu bố, con muốn thay mẹ bù đắp cho bố cả cuộc sống và cả về... sinh lý nữa. Bố đừng nghĩ gì cả. Chỉ cần biết con luôn yêu bố và sẽ làm như vậy mỗi khi gần bố...

– Ừ! Cũng tại... bố. Cứ nhìn thấy con là bố nhớ đến mẹ rồi ước ao...

– Bố muốn gì con cũng chiều. Còn lo chưa đáp trả đủ công lao, tình yêu thương của bố mẹ. Con sẽ là mẹ Hà, là vợ của bố khi chỉ có hai bố con!

– Hà ơi! Anh yêu em...

– Em đây! Hà đây! Vợ của anh đây... Em muốn...

Rồi hai chúng tôi lại làm tiếp hiệp nữa trước khi trời ngả về chiều và tôi còn phải nấu cơm và đi đón con.

– Hay... anh đi đón con để em ở nhà nấu cơm nhé? Tôi quay sang ông, nũng nịu.

– Ừ! Anh đi đón cu Đại cho... Em cứ...

– Đón con chứ! Vợ chứ! – Tôi ranh mãnh và ve vuốt ông – Người cha, người đàn ông đầu tiên mà tôi biết thế nào là tình dục, là ái ân, là giao hợp...

– Hà ơi! Anh yêu vợ!

– Lúc này gọi đúng tên đi anh! Lành là vợ của anh mà!

Sau hơn một tháng tôi ở nhà, tôi biết mình đã có thai với ông. Tôi báo tin với ông. Sau chút bần thần, sững sờ, ông nói:

– Chết! Làm thế nào bây giờ...

– Sao phải chết? Có con thì nuôi chứ sao. Anh đừng lo! Không ai biết đâu, vợ anh có cách. Đừng sợ nhé anh yêu. Nói đi! Anh nói anh yêu Lành – Con gái của anh nay thành vợ anh, đang mang giọt máu của anh trong bụng đi, chồng ơi!

– Anh yêu Lành, con gái và là vợ anh, là mẹ của con anh...

Rồi tôi về Hà Nội, tiếp tục việc kinh doanh. Đôi ba tháng tôi lại vác cái bụng bầu về với ông để được ông ve vuốt, hôn lên cái bụng ngày càng căng tròn của tôi mà thì thầm với con của ông, con của tôi... Hàng xóm biết cũng mặc nhiên nghĩ tôi cũng như lần trước có con, không có chồng chứ chẳng ai dám nghĩ tới chuyện tày đình của bố con tôi. Ông và tôi vẫn tận tâm chăm sóc nhau như bố con, tận lực tận tình âu yếm nhau như vợ chồng.

Đến ngày sinh, tôi về quê để được ông đưa đi đẻ và chăm chút bữa ăn, giấc ngủ những ngày ở cữ.

Đứa con gái mà tôi sinh cho ông, ông đặt tên là Hiền (Mẹ Lành, con Hiền – Ông bảo thế)

Ông yêu quý cả hai đứa con tôi – 2 Cháu ngoại của ông có một đứa là con ruột của ông. Khi chỉ có tôi và ông ở nhà, nhìn ông bế con thơm lựng nó mà tôi rớt nước mắt vì thương ông. 62 tuổi mới sinh con, lại là con gái. Sợ ông buồn, một lần tôi đề nghị:

– Mình ơi! Em sẽ đẻ cho mình đứa con trai nữa. Em còn trẻ mà...

– Có cũng tốt mà không có cũng chẳng sao. Mình có trai, có gái rồi em ạ, anh lúc nào cũng nghĩ thằng Đại là con anh.

Tôi ngân ngấn hàng mi vì thương ông – Chồng của tôi và là bố của tôi. Người chồng đúng cả nghĩa đen và nghĩa bóng đầu tiên trong đời tôi.

Phần 3

Sau khi sinh con được 3 tháng, tôi nói với ông:

– Để vợ mang con về Hà Nội cho tiện với công việc kinh doanh nhé?

Thấy ông có vẻ buồn. Tôi biết ông nghĩ gì. Ông thương tôi một mình với con còn thơ bé, sợ tôi vất vả, cực nhọc... Qua thời gian 3 tháng ở nhà tôi nhận ra niềm hạnh phúc trong ông, ông luôn vui cười và đùa chứ không trầm ngâm, buồn bã như trước. Ông làm mọi việc nhà, kể cả tắm cho con, cho cháu và cho tôi. Tôi chỉ việc chăm con. Ông bảo:

– Cứ để anh làm mọi việc. Khi nào mệt thì quay sang tìm em để nhìn là thấy khỏe.

Cuối cùng, ông nhìn tôi thật lâu rồi mới nói:

– Thôi được! Cứ đưa con về HN. Chỉ cần thỉnh thoảng em về cho anh đỡ nhớ.

Tôi hôn ông và đặt con xuống giường vì nó đang ngủ. Rồi tôi và ông lại yêu thương, ân ái nồng nàn... Tôi muốn hiến dâng thân thể mình để bù đắp cho ông khi tôi xa ông. Mỗi lần quan hệ tôi lại phát hiện ra những điều khác lạ trong suy nghĩ và hành xử của ông. Điều đó càng củng cố niềm tin và tình yêu tôi dành cho ông. Như đã nói, ông là người đàn ông đầy đủ trong tôi. Tôi bảo:

– Sang năm em đẻ đứa nữa cho anh. Phải có thằng con trai anh ạ!

Ông ôm hôn tôi, nhìn vào mắt tôi và nói:

– Nếu được vậy thì tốt quá. Nhưng không cũng chẳng sao. Đã có thằng Đại rồi lại có thêm con Hiền nữa. Nhất là có em bên mình là anh mãn nguyện lắm rồi. Rủi có điều gì thì anh nhắm mắt vẫn yên lòng...

Tôi ôm choàng lấy ông, rúc vào ngực ông, thổn thức:

– Em cấm anh nghĩ và nói như thế nữa. Anh còn phải nuôi các con và em chứ. Đừng nghĩ quẩn!!!

Rồi tôi bế con đi, khi thằng Đại đang đi học. Tôi không dám nhìn nó khóc, nằng nặc đòi đi theo mẹ.

Về HN, tôi thuê một bà giúp việc chừng hơn 50 để chăm sóc con và giúp việc nhà. Kiot Cafe của tôi cũng không xa, cứ giữa buổi tôi lại đảo về nhà cho con bú. Cứ 3 tháng một lần tôi lại bế con về với ông để ông vui và tôi thực hiện nghĩa vụ một người vợ với ông. Mà cũng lạ, chúng tôi thường xuyên ân ái ba, bốn năm nay mà sao tôi không thấy có chửa. Tôi đi khám thường xuyên vì sợ mình có bệnh vô sinh. Nhưng tất cả bình thường. Khi tôi nằm bên ông tôi cũng nói chuyện về vấn đề này và ước ao mình được có thai lần nữa với ông. Ông ôm tôi và chậm rãi nói:

– Có thể là do anh. Tuổi này thì tinh trùng yếu rồi...

Hai chúng tôi vẫn không ngừng yêu nhau và tìm mọi cách để xung quanh không biết sự tình của bố con tôi. Mỗi lần tôi đưa con về, các gia đình xung quanh cứ khen con bé xinh giống mẹ, giống bà ngoại mà chẳng mảy may nghĩ khác.

Thời gian cứ như dòng suối trước nhà tôi vào mùa lũ. Nó cuốn đi và mang theo mọi thứ và cũng cho con người mọi thứ. Thấm thoắt trôi...

Thằng Đạt ngày càng lớn phổng lên. Con Hiền đã 7 tuổi và thằng Đại nay đã thành chàng trai 16 tuổi rồi, giọng đã vỡ và mép đã lún phún ria tơ, nó rất đẹp trai. Tôi nhìn con, mỗi lần đều nhớ lại khi tôi bị dính bầu xem có ai có khuôn mặt từa tựa giống nó không mà đành chịu! Thế lại càng hay!

Nhanh thật!

Thời gian đã biến tôi thành người đàn bà trên 40, qua gương tôi tự ngắm và thấy mình còn đẹp. Còn bố tôi – chồng tôi cũng đã cận tuổi 70, ông hơn tôi 24 tuổi.

Hè năm ấy, tôi đưa ông và hai con về Hà Nội. Căn hộ của tôi vẫn khóa cửa để đấy. Lâu ngày ông mới quay về Hà Nội, thấy cái gì cũng lạ và trầm trồ khen ngợi. Tôi đưa cả nhà đi ăn hàng và ra quán Cafe của tôi hồi trước, nay cô bạn và em gái tiếp tục kinh doanh. Thấy tôi dẫn mọi người ra, cái Chung mừng quá, cứ cuống cà kê cả lên. Tôi giới thiệu với Chung: Đây là bố tớ. Còn đây là hai đứa con.

Chung lễ phép chào bố tôi và tấm tắc khen hai đứa con tôi đẹp trai, xinh gái...

Tôi và gia đình ở HN một tuần. Chỉ khi nào hai anh em thằng Đạt, con Hiền đưa nhau xuống siêu thị ở tầng trệt chơi thì tôi với ông mới có dịp gần gũi, đụng chạm xác thịt. Tôi vẫn cố làm cho dương vật của ông cứng lên để vội và cầm rồi nhét vào âm hộ tôi đang đòi hỏi. Tôi biết ông đã cố gắng là cho tôi vui nhưng bất lực. Chỉ dập được một lúc thì con chim cứ mềm oặt. Ông bùi ngùi:

– Đừng buồn anh nhé!

– Không! Vợ chỉ thương chồng thôi. Em muốn không phải là đòi hỏi mà chỉ để anh vui và không quên em thôi...

– Quên sao được khi em luôn bên cạnh... Rồi bất giác ông thở dài.

Cái Chung cứ tra vấn tôi xem bố 2 đứa trẻ là ai? Tôi chỉ cười:

– Tao không có chồng, chỉ đi xin con từ người lạ mà tao ưng mắt thôi và cắt đứt mọi liên lạc ngay sau đó.

Nó cười hưởng ứng:

– Tao cũng thế! 3 Đứa con mang họ mẹ. Hơn mày một đứa nhé!

Tôi thầm tiếc. Phải chi tôi và ông có thêm đứa con nữa.

Chúng tôi lại ngược về quê, về phố núi thân yêu.

Ở đó, tôi như người đàn bà tần tảo làm lụng nuôi chồng, nuôi con. Tôi lại mở quán Cafe ngay tại nhà. Cũng vui và có thu nhập tốt. Được hai năm, tôi bàn với ông xây nhà mới. Ông đồng ý. Thế là căn nhà cấp 4 với quán Cafe nho nhỏ phía ngoài mặt phố mọc lên căn nhà khang trang 3 tầng. Tầng dưới là phòng khách, bếp, phòng ăn và một căn phòng ngủ dành cho ông để ông không phải leo cầu thang. Phía ngoài mặt phố, tôi vẫn xây một gian bán hàng Cafe giải khát rất tươm tất. Hôm khánh thành nhà, ông bảo tôi ra khu mộ gia đình thắp hương kính cáo. Tôi và ông cùng hai trẻ ra thắp hương. Nói thêm là ông đã tu sửa, xây cất các phần mộ rất đẹp. Thấy một cái huyệt xây sẵn, phủ đất mà không có bia đá ghi tên nằm bên cạnh mộ bà ngoại. Con Hiền hỏi để làm gì hả ông? Ông cười, bảo:

– Đây là nơi nay mai ông chết thì mẹ Lành chôn ông cạnh bà...

Tôi cấu nhẹ vào sườn ông, bất giác cầm bàn tay đã nhăn nheo của ông bóp mạnh. Ra khỏi nghĩa trang, lúc hai anh em thằng Đạt chạy trước, tôi mới nắm chặt tay ông, mắt ầng ậc nước, tôi hờn dỗi:

– Sao... chồng dám nói câu đó trước mặt em? Em sợ lắm! Đừng để em phải... goá bụa...

– Thì ai rồi cũng phải thế thôi. Anh già rồi. Có mệnh hệ nào anh vẫn vui vì có em và hai con trong cuộc đời...

Gia đình tôi cứ êm ấm sống trong hạnh phúc như thế. Thỉnh thoảng tôi lại xuống tầng dưới ngủ cùng ông. Những khi ấy tôi mới cảm nhận được sự trống trải khi nằm một mình trên gác. Ông cũng ân ái tôi như người vợ, mặc dù họa hoằn lắm và tôi khéo gợi dục lắm thì chúng tôi mới quan hệ sinh lý với nhau.

Hai năm sau, thằng Đại vào Đại học. Tôi đưa nó xuống trường, giao chìa khóa căn hộ cho nó và dặn dò tỷ mỉ mọi điều.

– Mẹ lo nhất là con ham theo bạn rồi sinh hư làm ông và mẹ buồn lòng là không được.

Dặn vậy thôi, nhưng tôi tin con trai và hiểu nó.

– Mẹ đừng lo! Con hứa sẽ cố gắng và học hành nghiêm chỉnh còn lo cho ông, cho mẹ và em Hiền.

Tôi lại vội quày quả về quê vì lo cho ông, nhớ ông không thể dằn lòng được.

Ở trên quê, ai cũng khen tôi đảm đang, quán xuyến nuôi bố, nuôi con mà không cần đàn ông.

Rồi nỗi buồn tê tái ập xuống cuộc đời tôi. Ngay năm sau ông đã bỏ mẹ con tôi để đi cùng mẹ tôi. Thế là tôi mất ông, mất người tôi đã thực sự coi là chồng, con gái tôi mất cha mà nó cứ gọi là ông ngoại. Nỗi đau cào xé tôi hằng đêm. Tôi nhớ ông và sợ nên cứ phải lôi con gái sang ngủ cùng. Ban ngày, khi chúng đi học, mình tôi ở nhà là tôi vào ngay phòng của ông, úp mặt vào gối mà nấc lên gọi ông, để thấy lại bóng dáng và mùi của ông còn vương vấn trong phòng. Ông mất rồi nhưng mọi thứ của ông, tôi vẫn để nguyên nhu khi ông còn sống. Thỉnh thoảng lại mang ra giặt, gấp gọn lại cất vào tủ sau khi đã ấp áo, quần của ông lên mặt và hét thầm lên trong đau khổ, xót xa và nhớ thương ông: "Bố ơi! Chồng ơi! Về với em và các con đi mình". Nhiều lần mệt quá tôi thiếp đi và ngủ luôn trong phòng ông. Trong giấc ngủ, tôi mơ màng thấy ông về. Nằm bên tôi như ngày nào. Những dư âm lại trỗi dậy khi tôi mường tượng ra bàn tay ấm nóng của ông xoa nắn bầu vú tôi, miệng ông ngậm đầu vú tôi nhay nhay nhè nhẹ. Tôi quơ tay tìm trong cơn mê tấm lưng trần của ông và những lúc cao trào của giấc mơ giao hoan làm cho âm hộ tôi không ít lần nhớp nhúa tràn dâm thuỷ. Tôi nấc lên gọi ông: Anh ơi! Chồng ơi!

Bao giờ tôi cũng dùng cái quần sịp của ông để lau, chùi âm hộ tôi như để nhắc nhớ về ông và muốn gửi về nơi ông cái hương vị cũ, quen thuộc từ âm hộ tôi mà đã nhiều lần ông hôn và húp sạch dâm thuỷ nơi khe bướm tôi đang trào ra...

Mẹ con tôi chu tất phần mộ của ông và hương khói mỗi ngày. Khi xây cất mộ cho ông, tôi bảo mấy bác thợ xây một huyệt mộ bên cạnh mộ của ông. Mộ của ông ở giữa, bên phải là mộ của mẹ tôi – Vợ ông, còn ngôi huyệt gió tôi chỉ tâm niệm rằng sau này tôi – con gái của ông, vợ sau của ông – sẽ luôn bên ông để cùng mẹ chăm lo cho ông – Người chồng chung của hai mẹ con tôi. Đấy là chuyện sau này, chứ bây giờ tôi chưa già, mấy năm nữa mới kịp 50. Sinh lực tôi còn khỏe và sinh lý tôi còn đang độ. Cuộc sống tươi đẹp vẫn bao bọc quanh cuộc đời tôi, quanh cuộc sống của ba mẹ con tôi.

Đời còn dài!

Sau giỗ đầu ông, tôi đưa các con xuống Hà Nội ở một tuần rồi cùng con gái lại ngược về phố núi thân thương, nơi có những người thân thương đang nằm đó, nơi mà tôi và ông đã đến với nhau như một lẽ thường tình và kết quả là đứa con gái xinh đẹp của hai bố con, vợ chồng tôi ra đời.

Ba năm sau, tôi xuống Hà Nội ở hẳn vì con Hiền ( nay tôi đổi tên nó là Trần Hà Linh vì tôi muốn cái tên Hiền của con gái tôi và ông thì chỉ có tôi và ông – Mẹ đẻ và bố ruột của nó – mới được gọi. Nó thắc mắc nhưng cũng đồng ý đổi vì thấy tên Hà Linh hay hay. Tôi bảo nó: Vì sao ư? Rồi con sẽ biết và phải biết rõ, con gái ạ!

Con Hà Linh bắt đầu vào trung học cơ sở, còn thằng Đại đã 22 tuổi, năm cuối Đại học rồi.

Dù tôi về HN nhưng tuần nào tôi cũng về quê, về với ngôi nhà hạnh phúc của chúng tôi và lần nào cũng ra thăm mộ bố mẹ, nhặt từng sợi cỏ để tỉ tê tâm sự cùng ông cứ như có ông bằng da, bằng thịt bên cạnh vậy. Lần nào cũng vậy, câu cuối cùng tôi nói cùng ông là: "Chồng ơi! Vợ thương chồng. Sao chồng không nói yêu em để em đỡ tủi. Con chúng mình lớn lắm rồi chồng ạ. Hai anh em lúc nào cũng nhắc và nhớ ông ngoại đấy. Em cũng vậy! Hôn chồng nhiều. Em về đây! Ở đây có mẹ em, mà em thầm xin gọi là Chị Cả chăm anh thay vợ thứ của anh là em – Trần Thị Lành. Tuần sau em lại về thăm chồng và Chị Cả nhé! Em đi đây!"

Phần 4

Cuộc sống của 3 mẹ con tôi giữa Thủ đô diễn ra suôn sẻ. Tôi không phải lo về kinh tế gia đình. Đạt đã đi làm tại một Công ty có vốn đầu tư nước ngoài được 4 năm, cách HN chừng 25 km. Tôi đưa tiền cho Đại mua ô tô để đi làm và chở mẹ và em về quê hàng tháng vào các ngày giỗ ông bà ngoại. Hà Linh cũng mới học xong, chưa đi làm ở đâu cả. Nó bảo: "Con cũng muốn làm tự do. Như mẹ trước đây...". Tôi ủng hộ ý nguyện của con và tạo điều kiện mở quán Cafe ngay tầng dưới chung cư. Phải công nhận con bé rất giống mẹ, rất đẹp gái.

Còn tôi, nhàn nhã quá đâm chán và nghĩ ngợi lung tung. Đạt thấy mẹ như vậy nên bảo tôi:

– Mẹ cứ đi học khiêu vũ đi rồi hàng ngày cùng các cô, các bác ra vườn hoa của khu chung cư để khiêu vũ cho vui, cho khỏe người, mẹ ạ.

Nó còn nháy mắt cười trêu mẹ:

– Biết đâu mẹ chả kiếm được một ông. Mẹ còn trẻ đẹp thế mà, lo gì. Việc kiếm tiền để hai anh em con lo, mẹ yên tâm.

Tôi thực sự cảm động và thấy hợp lý nên tôi tham gia các hoạt động chung. Nhờ có những hoạt động này nên cơ thể tôi dần trở lại thon gọn và... rạng rỡ hơn. Nhưng tâm lý là cái thang để cho sinh lý trẻ lại. Mới 48 tuổi đời, trong tôi vẫn còn những khao khát thầm kín mà không muốn, không thể chia sẻ cùng ai.

Một chiều chủ nhật, đang vui vẻ cùng các bà ở sân khiêu vũ thì trời đổ mưa. Tôi vội vã chạy về. Tôi nhẹ nhàng mở và đóng cửa ngoài sợ con trai phân tán tư tưởng lúc đang làm việc trước máy tính như mọi chiều chủ nhật khác) và những bản thiết kế dự án mà cậu ta làm chủ đề tài.

Tôi rón rén đi qua phòng con gái, tới phòng tôi đối diện với phòng của con trai. Chợt nghe tiếng con gái rên khe khẽ và những tiếng động đặc trưng của những cuộc giao hợp.

– Anh ơi! Anh xuất đi! Xuất vào lồn em đi. Có chửa cũng được mà...

– Ừ! Anh xuất đây! Ôi Hà Linh của anh...

Rồi tiếp theo là những âm thanh khêu gợi khác.

Tôi lặng người.

Thế là chúng nó, hai anh em cùng mẹ, khác cha đang làm chuyện ấy với nhau...

– Anh này! Em đang có chửa mà anh làm mạnh thế có bận gì không anh? Với lại, mình sẽ nói với mẹ thế nào nếu mẹ biết?

– Đừng lo! Anh biết mẹ sẽ thấu hiểu và... đồng cảm với chúng ta.

– Sao anh biết? Mà anh này! Bố đẻ anh có phải là bố của em không? Sao chẳng bao giờ thấy mẹ nhắc đến người đó nhỉ?

– Anh biết bố đẻ em là ai, còn bố đẻ anh thì anh chả biết. Thôi kệ đi! Chẳng thể trách mẹ được. Anh em mình phải thương mẹ, Hà Linh ạ!

– Vâng! Nhưng bố em là ai? Anh nói cho em biết đi để em còn tìm gặp xem thế nào và chỉ để hỏi một câu sao ông ta không hề quan tâm đến mẹ và em?

– Ông ấy mất rồi! Khi sống ông ấy rất quan tâm đến mẹ và em và cả anh nữa. Rất gần gũi và thân thiết...

– Ai vậy? Nói cho em biết đi anh. Anh mà không nói là em giận đấy! Không nói là em bỏ anh, bỏ cái thai để đi... lấy chồng ngay.

– Cấm em làm thế! Em làm thế anh cũng sẽ bỏ đi đến nơi nào đó mà không ai biết. Nhưng... lại thương hai người là mẹ và em.

– Thế thì nói đi, mau!

Đạt hạ giọng nhưng tôi nghe rất rõ vì trong nhà kín không có bất cứ âm thanh nào khác ngoài tiếng kim đồng hồ đang gõ nhịp từ phòng khách.

– Đó là ông ngoại của chúng mình.

– Sao anh biết? Mà sao lại thế được?

– Anh hôm đó được tan lớp sớm sau một tiết. Đi nhờ xe của thầy giáo gần nhà mình. Vào nhà, anh nghe thấy mẹ gọi ông là anh, ông gọi mẹ là em. Anh ghé mắt nhìn vào buồng thấy ông đang nằm trần truồng trên người mẹ và làm như chúng mình làm với nhau. Mẹ còn bảo với ông là mẹ có bầu rồi. Lần khác, lần khác nữa vẫn cảnh ấy. Cuối cùng, hôm ông đưa mẹ đi đẻ và đón mẹ cùng em về. Ông bảo với mẹ là đặt tên em là Hiền "Con mẹ Lành thì tên là Hiền". Mẹ và ông cứ như hai vợ chồng những lúc không có ai khác. Nhưng anh biết hết vì để ý rình thường xuyên...

– Đúng là đồ xấu tính! Thôi! Đi tắm rửa đi để em còn xuống cửa hàng. Đang có nhiều khách đấy...

Tôi sững sờ trong giây lát rồi mở cửa nhẹ nhàng về phòng mình. Nằm vật ra giường tôi miên man suy nghĩ. Biết làm gì bây giờ khi những bí mật giữa hai bố con tôi đã bị lũ trẻ biết hết?

Rất nhanh, tôi nghĩ ra một cách là công nhận, công khai hết với con. Riêng với con trai (Đạt) tôi cũng kéo nó vào luôn cùng.

Buổi tối hôm ấy, khi cả nhà ăn cơm xong. Tôi bảo:

– Mẹ có chuyện này không muốn giấu các con và không thể giữ mãi ở trong lòng. Không nói với ai được ngoài hai con đẻ của mẹ...

– Mẹ nói đi! Chúng con muốn nghe. Con Hà Linh nhanh nhảu nói trước anh.

Tôi nhìn con bé, với kinh nghiệm của một phụ nữ qua hai lần chửa đẻ, tôi xác nhận rằng con bé đang có chửa và có chửa với anh nó như chúng đã xác nhận. Tôi đã định nêu chuyện của chúng trước để làm nền cho chuyện của tôi. Nhưng rồi lại thôi. Tôi bảo:

– Mẹ sinh ra hai đứa nhưng chưa bao giờ mẹ nói cho hai đứa biết bố đẻ của các con là ai. Nay mẹ xin các con cho mẹ nói ra sự thật. Các con có trách chê gì mẹ cũng xin chịu.

Rồi tôi kể hết mọi chuyện của cuộc tình tôi đã trải qua. Chỉ có một chi tiết tôi bịa đặt hoàn toàn. Đó là:

– Cả Đạt và Hiền đều là con đẻ của mẹ với... ông ngoại các con.

Nói xong, tôi im lặng chờ đợi và sẽ chấp nhận phản ứng của hai đứa. Tôi sợ chúng giận dữ và trách cứ.

Thằng Đạt thì trầm ngâm, không nói gì, chỉ nhìn tôi như soi mói, như vạch tìm...

Con Hiền đứng bật dậy, tới ôm cổ tôi, dụi đầu vào mặt tôi. Một lúc nó nhìn trân trân vào mặt tôi:

– Chúng con cảm ơn mẹ đã giải tỏa thắc mắc cho chúng con. Từ nay chúng con có bố rồi. Nói xong, nó bươn bả đi sang phòng thờ cạnh bếp, nơi có bày bát hương và di ảnh của ông và của mẹ tôi. Một mùi hương trầm thoang thoảng...

Còn mình tôi với thằng Đại, tôi cầm hai tay nó ủ trong tay mình và hỏi khẽ:

– Còn con? Con nghĩ sao hả Đạt? Nói cho mẹ biết đi!

Nó rụt tay lại và ôm chầm lấy tôi. Vòng tay rắn chắc của chàng trai siết chặt, tôi úp mặt vào ngực Đại thổn thức.

– Không! Anh em con đã biết cả rồi mẹ ạ! Cũng là duyên phận của mẹ và ông, à và bố của con. Người ta không cưỡng lại được. Cảm ơn mẹ đã tự nói ra điều mà con và Hà Linh đã thề là phải đi tìm bố đẻ ra mình.

Tôi ngửa mặt nhìn con, mắt còn nhoà lệ. Đạt cúi xuống nhẹ nhàng dùng khăn giấy thấm nước mắt mẹ. Nó kéo tôi đứng dậy, tôi chỉ đến vai nó dù tôi cao 1,62m. Nó nâng cằm mẹ lên, nhẹ nhàng hôn lên hai mắt tôi và thì thầm:

– Thương mẹ lắm.

Rồi nó dắt tôi ra phòng thờ, con Hà Linh vẫn còn đứng đó, chắp tay khấn. Đạt đứng một bên, Hà Linh một bên còn tôi đứng giữa. Đạt đốt rồi đưa cho mỗi người 3 nén nhang nghi ngút khói.

– Mẹ khấn trước đi! Đạt giục.

– Nam mô a di đà Phật. Con và hai cháu lạy bố, mẹ, lạy ông bà ngoại phù hộ độ trì... Tôi khấn dài lắm, như một bản tường trình thú tội trước mẹ cha. Rồi tôi tự đốt thêm một nén cám vào bát nhang trước ảnh ông, tôi khấn:

– Em lạy anh, lạy chồng, lạy cha của... các con. Anh có thương mẹ con em thì đừng bao giờ để mẹ con em, vợ lẽ của anh cùng hai đứa con phải chia lìa, xa cách nhau dù thế nào, anh nhé!

Khi tôi khấn thì bên cạnh tôi hai đứa con cũng lầm rầm khấn vái.

Xong, cả nhà đi ra phòng khách ngồi. Đạt bảo:

– Mai con xin nghỉ 2 ngày. Mốt cả nhà mình về quê. Trước là để thắp hương mộ bà ngoại, mộ ông ngoại mà từ nay chúng con được gọi là bố. Sau là để thăm nhà cửa, vườn tược... nơi có những kỷ niệm không bao giờ phai mờ trong gia đình mình.

Rồi chúng tôi về quê như đã nói. Đêm về, tôi lại vào phòng cũ của ông để được nhớ nhung, để được an ủi bằng những hình ảnh xưa mà tôi dựng lại trong suy tư. Tôi biết đêm nay tôi sẽ khóc nhiều. Khóc vì thương bố, khóc vì yêu & nhớ chồng, khóc vì đã giải tỏa được những bí mật riêng của ông và tôi "Anh ơi! Em đã nói hết với con rồi. Nơi Vĩnh hằng em mong cầu linh hồn chồng thanh thản"

Và tôi cũng biết ở tầng trên hai anh em Đạt Hiền đang ân ái cảnh vợ chồng.

Sáng hôm sau tôi bảo:

– Hai anh em về HN trước đi. Mẹ ở trên này mấy hôm để dọn vườn và nhà cửa. Lâu ngày không về cứ ẩm mốc hết cả.

Trước khi hai đứa ra xe, tôi lưỡng lự một chút rồi nói như đã có sự chuẩn bị:

– Đạt và Hiền này! Mẹ biết chuyện tình của hai đứa rồi. Thì cũng như Đạt đã nói là có những định mệnh, duyên phận không thể cưỡng lại. Thì các con cứ để nó diễn ra tự nhiên và mình chấp nhận nó. Có điều phải thận trọng, đừng để ảnh hưởng đến thai nhi. Mẹ mong chờ có cháu, vừa là cháu nội và cũng là cháu ngoại của mẹ. Hơn nữa, chuyện phải giữ chỉ riêng gia đình mình biết thôi nhé!

Hai đứa nhào vào ôm lấy tôi, rối rít cảm ơn. Nhìn cặp trẻ dìu nhau lên xe, tôi mừng rơi nước mắt và ước ao ông sống lại để được thấy cảnh này.

Tôi ở lỳ trên quê một tháng. Mọi công việc đều hoàn thành. Vườn tược sạch sẽ, mọi thứ còn lại của ông và của mẹ tôi đều được giặt giữ sạch sẽ, thơm tho và cất xếp gọn gàng. Nhất là tôi có thời gian để ra ngồi bên hai nấm mộ ông và mẹ tôi để giãi bày, tâm sự... và tôi có những đêm không bị chi phối điều gì ngoài những giấc mơ, những lời tâm sự với ông – Bố của tôi là chồng của tôi. Hình như càng nghĩ đến ông tôi thấy mình như trẻ lại với những khát vọng tuổi hồi xuân. Gặp tôi, các bà các chị ai cũng khen tôi trẻ lâu và càng ngày càng đẹp "Nhìn cứ như mới 30" – Họ bảo vậy.

Con gái tôi – Hiền (Hà Linh) đến ngày sinh. Khi được 5 tháng đi khám, BS bảo thai đôi và thai song giới (nghĩa là một gái, một trai) tôi cũng lo vì con gái mới chửa đẻ lần đầu. Nhưng rồi mọi thứ đều tốt đẹp. Trước khi sinh, Hà Linh & Đạt hỏi tôi khai trong giấy chứng sinh như thế nào? Tôi bảo:

– Theo họ của mẹ. Phần tên người cha để trống nghĩa là không biết. Thời nay chuyện sinh con không chồng là bình thường.

Từ ngày đó, tôi thành bảo mẫu chăm chỉ, mẫn cán và chu đáo. Nhưng buồn vì ít được đi khiêu vũ. Buồn vì thân thể có phần béo lên. Bụng đã thấy núng nính mỡ. Và... rất tệ là dù đã 48 nhưng tôi vẫn khao khát tình mỗi khi trên màn hình có cảnh làm tình và càng rạo rực lúc Hà Linh và Đạt bế hai đứa trẻ đã 4 tuổi sang phòng tôi ngồi với bà. Tôi biết phòng bên cặp đôi đang làm gì và tự hình dung ra cảnh ái ân vợ chồng của hai anh em ruột thịt. Một thứ thèm khát đang trỗi dậy trong sâu thẳm tâm trí tôi.

Một ngày hè, khi đưa cả 2 đứa trẻ đã đi lớp mẫu giáo, Hà Linh đi cùng mấy nhân viên quán đi Hạ Long chơi. Đạt cắm cúi bên bàn máy tính. Tôi vừa lụi cụi lau bếp sau bữa ăn sáng vừa xem phim trên TV. Đến cảnh có cặp đôi đang làm tình trên giường, tôi nín thở, nghệt mặt nhìn và rồi thấy âm hộ nóng lên, giật giật và nước dâm nhớp nháp ứa ra. Tôi ước ao, tôi thèm khát... Tôi nghĩ đến đàn ông, không ai khác ngoài người đàn ông duy nhất trong nhà. Đó là Đạt, con trai tôi. Tôi nghiến răng kìm nén để bung oà ra một mong muốn: Phải được tận hưởng thú vui xác thịt từ chính con trai mình.

Tôi gõ cửa phòng Đạt. Đạt ngồi đó với quần đùi và áo may ô, phương phi, cơ bắp và khêu gợi.

Tôi ngồi bên cạnh, xoay lưng ra phía chàng:

– Đạt xem có con gì bò trong lưng mẹ mà thấy ngứa quá (Mà tự nhiên tôi ngứa thật từ ngoài bếp đã gãi rồi).

Tôi vén lưng áo. Đạt bật đèn sáng trưng để nhìn, để tìm. Tôi quài tay ra phía sau mở nút Coocse, nó bật tung như bị nén chặt bởi cặp vú to tròn của tôi. Đạt xoa xoa, gãi nhẹ khắp lưng tôi.

– Đỡ chưa mẹ?

Tôi không trả lời ngay mà bất giác thở dài vì bị nén thở từ nãy. Đoạn tôi xoay người lại, chìa cặp vú ra trước mặt con trai, cầm hay tay nó đưa lên áp chặt vào vú mình...

Tôi hổn hển:

– Đây, đây nữa. Xoa đi! Mẹ muốn được thế...

Không ngờ chàng trai lại hưởng ứng nhiệt tình. Chàng xoa, bóp, bú, mút đầu vú tôi. Tôi run lên rồi cứng người vì sung sướng. Đạt ôm tôi từ phía sau, dụi cằm với bộ râu chưa cạo vào má, vào cổ tôi trong khi hai tay vẫn không ngừng nắn, bóp và vê vê vú mẹ. Tôi ngoái lại, mở miệng đón nụ hôn của chàng giống như tôi đã được cùng bố kiêm chồng của tôi hồi nào.

Đạt đưa tay xuống cạp quần tôi, phía mông tôi là dương vật cương cứng của người đàn ông cứ ấn vào khe mông tôi. Đạt co chân kéo quần tôi xuống gót và cầm tay tôi đặt vào dương vật mình. Tôi quay ngoắt lại, rất nhanh tụt cái quần đùi của chàng ra rồi ngồi xuống đưa dương vật chàng vào mồm mình. Tôi nằm ngửa trên giường, giơ hai tay mời đón. Đạt đổ ập lên người tôi. Như có mắt, cái dương vật to dài của con trai tôi tìm đúng nơi nó muốn chui vào. Chàng say mê vừa hôn vừa thục mạnh vào bướm mẹ.

Tôi ưỡn mình, vặn mình hưởng ứng. Bất giác tôi hét lên:

– Sướng quá! Ôi! Sướng quá. Mẹ sướng chết mất thôi! Dập mạnh đi Đạt! Ối...

– Mẹ! Con yêu mẹ...

– Mẹ yêu con và muốn con từ lâu mà hôm nay mới được. Ối! Sướng... Đạt ơi! Con đang làm chồng của mẹ Lành đấy. Đạt đồng ý là chồng của Lành không?

Một cú thúc rất mạnh, từng đợt tính khí nóng hổi của Đạt bắn sâu vào tử cung tôi.

Ghé sát vào tai tôi, Đạt thì thầm:

– Đạt đang là chồng của mẹ Lành đây!

– Không được gọi là mẹ lúc này. Chỉ có Lành làm vợ của Đạt thôi. Anh! Gọi em là vợ nhé!

– Vợ ơi! Lành ơi! Anh yêu em!

Cái hàng rào mỏng manh và rệu rã đã được chúng tôi phá bỏ rất nhẹ nhàng như vậy. Và suốt ngày hôm đó, tôi và chàng, mẹ và con đã nên vợ, thành chồng.

Tôi cứ ngỡ đã bước sang tuổi 50 thì không thể có bầu nên cứ khi nào có điều kiện là tôi sang đưa Đạt vào cuộc hoặc sang phòng tôi để đóng cảnh vợ chồng. Đạt bảo:

– Anh hạnh phúc có cả hai mẹ con Lành làm vợ. Anh sẽ không bao giờ lấy vợ như đã có lần em bảo đâu. Có hai con với Hiền rồi và sẽ còn đẻ tiếp. Còn em? Đẻ con cho anh nhé!

– Muốn lắm! Nhưng qua tuổi 50 mất rồi. Khó đấy!

– Em còn kinh nguyệt không?

– Vẫn đều.

– Vậy thì em phải có chửa! Anh phải làm cho em có chửa.

– Đạt ơi! Với người ngoài thì không lo họ biết. Nhưng Hiền nó biết thì sao?

– Hiền đã biết hết vì anh kể hết và nhận lỗi do anh gạ gẫm mẹ. Hiền bảo: Thế càng hay! Gì cũng trong 1 nhà, không mất đi đâu cả.

Tôi như trút được gánh nặng. Thế là từ nay tôi và con gái có chung một chồng. Cũng như tôi với mẹ tôi (bà ngoại của Đạt – Hiền) cũng chung nhau một ông chồng là chính bố đẻ của mình nay đứa cháu trai ngoại của ông bà lại là chồng của con gái ông (là tôi) và là chồng của đứa con gái thứ 2 của ông và tôi (là Hiền – Hà Linh)

Mấy tháng sau, tôi báo tin mình có thai. Đạt vui nhất rồi đến Hiền. Tôi thì hơi lo bởi có tuổi rồi liệu con sinh ra sẽ thế nào. Vả lại, lũ trẻ con và 3 chúng tôi nay đã công khai chuyện sẽ xưng hô với nhau thế nào?

– Mẹ, à chị lo gì? Chồng Đạt là của chung. Em cứ gọi mẹ là chị cho trẻ...

– Hai vợ đừng lo. Tất cả là con đẻ của anh, chung một bố thì đứa nào nhìn thấy mặt trời trước là anh, là chị, đứa nào ra sau là em. Với anh cả Lành và Hà Linh đều là vợ. Không có cả, lẽ gì hết.

"Vợ cả, vợ hai – Cả hai vợ đều là vợ cả".

Đến khi sinh, hai đứa trẻ ra đời cũng một gái, một trai. Trong giấy khai sinh của cả 4 đứa, phần tên bố để trống. Nhưng bố đẻ ra chúng – Con trai ruột của tôi, anh ruột của con gái tôi với bố đẻ của mình – vẫn luôn bên cạnh hai vợ và các con.

Cuộc sống gia đình tôi thực sự êm ấm.

— Hết —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan