Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đứa con lưu lạc

 Tác giả Vi Thăng Long

Phần 1

Ông – Tên Sâm, Hoàng Vĩnh Sâm – nhắp một ngụm rượu, với tay lấy bao thuốc rút một điếu. Tôi cầm bật lửa mồi cho ông. Ông rít một hơi thật dài rồi lim dim nhả khói. Tuổi 68 mà ông còn phương phi lắm, khuôn mặt chữ điền vuông vắn, da dẻ hồng hào. Mái tóc và lông mày đều bạc trắng. Hàm râu quai nón chưa kịp cạo đang nhú lên lấm tấm trắng quanh cằm và miệng ông. Bộ quần áo thể thao Adidas hơi chật càng tôn thêm sức vóc nở nang, rắn chắc như vận động viên thể hình. Ông hơn tôi những 15 tuổi và là bạn chơi Tennis và chơi Golf cùng nhóm tôi. Sau mỗi cuộc chơi, dù là giao hữu hay thi đấu, tôi và ông thường ngồi riêng với nhau. Ông bảo: "Nói chuyện với chú, anh thấy hợp hơn với người khác".

Nói vậy bởi ông biết rõ tôi, hoàn cảnh của tôi có nhiều nét tương đồng. Tôi hay hỏi ông về quá khứ của ông khi hai người chén tạc, chén thù. Nhưng ông chưa bao giờ nói quá thời điểm hiện nay của ông là ông có cô vợ trẻ thua ông đến gần 30 tuổi với hai người con. Con trai lớn nay 22 tuổi, giống bố như tạc và nhiều nét của mẹ, đang học năm cuối ĐH và cô con gái 18 xinh như hoa hậu, giống y chang mẹ. Bà vợ ông năm nay ngoài 40, nhưng nhìn vẫn xuân sắc ngời ngời đủ biết hồi trẻ cô ấy đẹp cỡ nào. Qua tìm hiểu và "điều tra" kiểu thám tử, tôi biết ông còn có một đứa con trai nay tầm tuổi vợ trẻ của ông đang sống cùng bà vợ già đã ở tuổi gần 90 của ông ở quê. Ông cũng thường về quê thăm và có lần tôi đã được ông mời về cùng.

Ông rít thuốc liên tục. Rồi ông bảo với tôi sau khi nhét cái đầu mẩu vào gạt tàn:

– Hôm nay anh muốn kể về cuộc đời anh, về quá khứ của anh cho chú nghe, cũng là giải tỏa khối ưu tư trĩu nặng trong anh mà chưa thể nói cùng ai.

Rồi ông chậm rãi...

... Bạn đang đọc truyện Đứa con lưu lạc tại nguồn: http://truyensex.moe/dua-con-luu-lac/

Tôi sinh ra ở quê, lớn lên ở quê. Ông bà ngoại tôi người thành phố và có nghề bán thuốc bắc. Năm 1946, tản cư về vùng quê và cắm chốt ở đó. Năm ấy, mẹ tôi mới 16 tuổi và đang mang bầu tôi. Gái thành thị hồi Pháp thuộc có nhiều suy nghĩ tân thời về cuộc sống, kể cả chuyện yêu đương trai gái. Nhưng chửa hoang là cực hiếm và không thể chấp nhận được. Ông ngoại tôi bất chấp lời van vỉ, cầu xin của bà ngoại, quyết tản cư với lý do tránh súng đạn những năm Hà Nội kháng chiến và chủ yếu là tránh tiếng trước hàng phố là "Nhà có con gái chửa hoang". Ông bà tản cư về phố huyện vùng Trung du, cách HN chừng sáu chục cây số. Ông mở hiệu thuốc bắc ở đấy. Sau hòa bình (1954) ông bà cũng không quay về thành phố nữa. Căn nhà có biển đề THUỐC BẮC VĨNH KÝ ở phố cổ vẫn để nguyên và nay là nhà tôi đang ở đây. Chú có nhìn thấy bức cuốn thư bằng xi măng đắp nổi trên vòm cửa không? Vĩnh Ký là tên hiệu thuốc của các cụ để lại và cũng là tên tục của ông ngoại tôi – Ông cụ tên là Hoàng Vĩnh Ký. Đến đời ông ngoại tôi là đời thứ tư quán ở đây. Cụ sinh ra ông chỉ có mỗi ông là con trai. Lấy bà cũng là con của ông lang thuốc bắc người Tàu, cũng họ Hoàng, là bạn buôn bán thuốc bắc cùng. Cụ người Tàu chỉ có hai anh em trai phiêu bạt từ Phúc Kiến sang ta từ hồi Quốc Cộng đánh nhau, ông cụ là anh cũng chỉ có bà tôi là con duy nhất, còn chú em của ông cụ cũng phụ anh bán thuốc nhưng qua tuổi đôi mươi mà không có vợ. Khi cụ mất, gia tài để lại hết cho em trai để nuôi cháu gái (tức là bà tôi). Lúc bà tôi đã đến tuổi thì gả bán cho bên nội theo hẹn ước giữa 2 nhà. Vậy là bà tôi làm dâu họ Hoàng (Người Việt) khi mới quá 15 (Hồi xưa dựng vợ, gả chồng sớm, chứ không như bây giờ).

Sau đó, khi bà tôi đã sinh mẹ tôi được hơn 2 năm thì ông chú ruột của bà tôi bỏ đi đâu biệt tích. Ngôi nhà của cụ người Tàu sau này bị nhà nước trưng thu rồi phân cho các cán bộ Việt minh ở.

Khi tôi học hết cấp 3 trường tỉnh là lúc bắt đầu có chiến tranh phá hoại miền Bắc của không quân Mỹ. Trước đó, chừng 1962 hay 1963 gì đó, ông tôi đạp xe đạp Peugeot (Pơ giô – Hồi ấy chỉ nhà giàu ở Hà Nội mới có) về thăm nhà như mọi khi. Vừa dắt xe lên đò Chèm, ra đến giữa sông thì đò bị lật. Ông tôi và vô số khách bị chết đuối mà không tìm thấy xác. Bà tôi khi đó mới ngoài 30, cứ vật vã đến rộc người.

Khi tôi mới 17, mẹ tôi 34 tuổi, còn bà ngoại tuổi cập 50. Tôi nhớ, sau 3 ngày tang ông, bà tôi gọi hai mẹ con tôi vào buồng và bảo:

– Từ hôm nay, thằng Sâm thay đệm Văn thành đệm Vĩnh nhé. Hoàng Vĩnh Sâm để là kẻ nối dõi họ Hoàng Vĩnh. Trong nhà với nhau thì nó là con trai của tao. Vậy con Quế (tên mẹ tôi)cứ coi nó như em trai nhé. Ra ngoài thì vẫn bà cháu, mẹ con. Nhưng trước ban thờ các cụ tộc Hoàng Vĩnh thì Sâm là con của bà Tiểu Thục (Tên của bà) và ông Hoàng Vĩnh Ký, là em trai của chị Quế. Nhớ đấy!

Mẹ con tôi nín thinh vâng lời vì từ xưa tới nay, bà đã quyết cái gì thì cả nhà phải tuân theo, kể cả ông.

(Thấy tôi định hỏi, ông bảo: Lý do á? Để tôi giải thích sau)

Ông tiếp:

– Hết giỗ ông tháng Tư âm lịch, cũng là lúc tôi ôn thi tốt nghiệp cấp 3. Hồi đó học hành nghiêm chỉnh và không vất vả như bây giờ. Bước ra sân giếng phía đầu hồi, định tắm cái cho mát. Ra thấy bà đang ngồi cởi trần, múc từng gáo nước dội và kỳ cọ phía thân trên. Phần dưới bà vẫn mặc váy. Da của bà rất trắng, nhưng ở tuổi vào 50 đã bắt đầu có ngấn lưng, ngấn bụng. Nói thế thôi chứ nhìn bà còn trẻ hơn những bà, những cô 25 – 30 ở vùng quê lam lũ này vì bà an nhàn, không bao giờ phải tắm nắng, gội mưa. Bà để răng trắng chứ không nhuộm đen, ăn trầu như các bà, các chị ở quê. Tóc bà cuốn cao thành búi to sau gáy. Bà dùng khăn nhúng nước và vặn mình để kỳ cọ phía sau lưng.

Hình như biết tôi đứng nhìn, bà không ngoái lại, nói:

– Ra kỳ lưng cho bà cái!

Tôi tới, ngồi sau bà và dùng khăn lau kỳ cọ lưng và vai của bà. Lưng bà đỏ ửng lên giữa làn da trắng hồng, núng nính. Bà cầm tay tôi kéo theo tấm khăn về phía bụng, phía ngực rồi xuống phía mông bà. Tay tôi như cái dụng cụ vô thức theo tay bà. Có lúc ngón tay tôi chạm vào vú còn căng và thây lẩy của bà. Bất giác tôi đỏ mặt và cu tôi cứ cộm lên bên trong quần đùi.

– Thôi! Được rồi! Cháu nóng thì tắm đi nhưng phải để ráo mồ hôi đã kẻo bị cảm. Gớm! Mồ hôi cứ đầm đìa như tắm thế này và sao người cháu, da thịt cứ hầm hập thế?

– Cháu nóng quá, bà ạ!

– Muốn hạ nhiệt và nhanh ráo người thì vào đây, bà quạt cho mát. Gớm, nóng ran thế này à?

Rồi bà đứng dậy, lưng vẫn để trần, một tay giữ cạp cái váy ướt sũng nước đi vào nhà, rồi vào buồng. Tôi lặng lẽ đi sau mà bà không biết.

Bà cúi xuống giường lấy cái quần rồi tụt váy, dùng khăn lau mông, lau phía trước xong vắt khăn lên vai. Bất ngờ bà quay lại, thấy tôi. Sau một chút sững sờ, bà nhẹ nhàng:

– Sâm vào mà bà không biết! Cháu thấy hết rồi à?

– Không! Cháu chỉ...

– Lại đây!

Tôi rón rén đi tới bên bà. Bà cầm tay tôi đưa lên ngực, cặp vú bà to, trắng và ấm lắm. Bà bảo:

– Bà cho đấy! Sờ đi! Bóp đi! Bú vú Thục đi...

Tôi làm theo. Cả hai tay nhào, xoắn cặp vú của bà. Tiếng bà rên nhè nhẹ, đứt quãng. Tưởng bà bị đau, tôi rụt hai tay lại rồi buông xuôi xuống úp vào bẹn mình nơi dương vật tôi đang cứng ngắc, nhô cao trong quần đùi.

– Sao lại bỏ tay ra thế? Đưa tay đây nào.

Bà cầm tay tôi định kéo lên ngực thì tôi mạnh bạo đưa một tay vào bẹn bà, còn tay kia áp chặt vào vú. Bà ngỡ ngàng một thoáng rồi cầm một ngón tay tôi ấn vào âm hộ mình. Tôi chỉ thấy ngón tay mình ấm ấm, nóng nóng và nhơm nhớp dính. Cứ thế tôi ấn thẳng và sâu ngón tay mình vào trong.

– Á! A! À... a! Bà kêu thành tiếng to dần. Bà kéo đầu tôi, úp mặt tôi vào ngực bà. Một mùi da thịt thơm thơm và quyến rũ. Tôi ngậm miệng vào đầu vú bà rồi mút sâu vào trong miệng. Tiếng bà rú lên nhưng chỉ đủ nghe:

– Ối! Bà thích quá! Thích quá! Đừng cắn nhé...

Tôi thấy tay bà thọc vào cạp quần tôi, nắm chặt con chim to dài, nóng và cứng của tôi mà vuốt ve, mà xóc xóc. Bà kéo tôi lên giường, vật ngửa tôi ra để nhìn rõ cặc tôi rồi bắt đầu hôn, bú, mút. Tôi nhận biết được hai hàm răng của bà cào nhẹ, cắn nhẹ cặc tôi. Bà nằm ngửa xuống giường...

– Sâm ơi! Thích không? Bà cho đấy! Cho hết đấy...

Dù chỉ biết chuyện ân ái nhau qua phim truyện, mà hồi đó không bạo như bây giờ đâu, tôi cũng tự nhiên như bản ngã giống đực để nằm lên bụng bà.

Bà chủ động hôn tôi, tôi như đi trên mây và cũng hôn lại bà chứ không có chủ định.

Bà cầm cặc tôi, kéo vào âm hộ và hướng cái đầu nhẵn thín vào giữa khe. Tôi rúm mông ấn thẳng vào trong cái lỗ nóng hổi và đầy nước nhờn của bà. Cặc tôi vốn đã to nên tôi thấy khi nhấn vào lồn bà, xung quanh đều được những múi cơ mềm mại trong lồn bà mơn trớn, co bóp...

– Ấn mạnh đi Sâm ơi! Ấn mạnh vào, sâu vào... Thế...

Thế... Ôi sướng quá!

Khi tôi xuất tinh, tôi thấy dương vật mình cứ bị âm hộ bà co bóp theo từng đợt, còn toàn thân bà cứ ưỡn lên.

– Từ ngày sinh ra mẹ Quế đến nay, bây giờ Tiểu Thục mới được như thế này. Mấy chục năm nín nhịn...

Tôi ôm mặt bà, hôn trán, mắt, má rồi môi bà như ý khích lệ bà nói tiếp. Bà ôm ghì tôi, hôn môi và đưa lưỡi bà vào miệng tôi. Tôi mút và nuốt những dòng nước bọt của bà. Rồi chủ động đưa cặc vào lồn bà mà thúc, mà xuất tinh.

Tôi nằm xuống, bà ghé vào gối đầu lên vồng ngực trần của chàng trai 18, tay vân vê đầu vú tôi. Bà thủ thỉ:

– Tiểu Thục khổ lắm! Ngỡ như bản năng đàn bà không còn nữa. Ai ngờ, 50 tuổi lại được như hôm nay. Sâm có thích, có thương, yêu... Tiểu Thục không...

Nghe bà hỏi, tôi tưởng bà nhắc đến tên một cô gái nào khác nên tôi chối:

– Không! Cháu chỉ yêu thương bà và mẹ thôi. Cháu chưa thích và chưa muốn yêu ai khác ngoài bà và mẹ...

Bà nhổm dậy nhìn vào mắt tôi:

– Bà đây! Tiểu Thục đây! Sâm ơi...

Tôi hiểu ra. Vừa kéo bà nằm xuống vừa thủ thỉ bên tai bà:

– Từ bé đến giờ cháu mới biết đến thân thể người phụ nữ mà người đó lại chính là bà ngoại của mình. Cháu cảm ơn bà...

Không đợi tôi nói hết câu, tay bà đã vuốt vuốt cặc tôi, bà tiếp tục ngả đầu, gối lên cánh tay vạm vỡ của tôi, bà nói như tiếng gió nhẹ nhàng, êm ấm bên tai tôi:

– Sâm quên à! Trong nhà không có ai là bà. Chỉ có mẹ Thục, chị Thanh Quế thôi. Riêng hôm nay, không có mẹ Thục mà chỉ có Tiểu Thục của Sâm thôi. Tiểu Thục đã được Sâm yêu thương, ân ái như vợ chồng thế này thì lúc chỉ có hai chúng ta Sâm gọi Tiểu Thục là em, là vợ được không?

– Thế bà... í, quên! Thế Tiểu Thục gọi cháu, lại nhầm, gọi Sâm là gì? Vừa xoa xoa lưng bà, tôi vừa hỏi?

– Là anh, là chồng chứ còn gì nữa.

– OK! Anh yêu vợ, anh thương vợ, anh thích vợ, Tiểu Thục ơi!

Rồi chúng tôi lại tiếp tục ân ái nhau cả ngày rồi cả đêm hôm ấy, ngày mà mẹ tôi – chị Quế tôi về Hà Nội để thăm nom nhà như mọi khi.

Cứ thế, những ngày, những lúc mẹ Quế vắng nhà là tôi với bà lại trở thành cặp vợ chồng. Cũng qua những giãi bày của bà như tâm sự của người vợ với chồng. Tôi đã biết tỏ tường gia sự của chúng tôi. Bà kể...

Bà lấy ông khi mới chớm 15, hàng tháng trời không thấy ông ỏ ê gì dù nằm cùng một giường. Bà mạnh dạn và chủ động sờ bộ phận sinh dục của ông thì thấy hai bìu dái to căng như quả trứng mà chim thì chả thấy đâu. Vì cũng biết về thuốc, về bệnh nên bà hiểu rằng đó là nguyên nhân. Bà đau khổ và buồn chán. Bố mẹ chồng, rồi bố mẹ bà đều biết vậy. Nhưng vì giữ lời hứa hôn của hai cụ nên việc cưới hỏi, thông gia cho đôi trẻ vẫn tiến hành mà thiên hạ không ai biết. Riêng ông thì ông biết mình và cảm thông với vợ. Nên ngay trong tuần đầu tiên, khi bà sờ bộ phận sinh dục của ông, ông đã nói hết và bảo bà:

– Cô cứ lẳng lặng mà xin ai đứa con. Có chửa đẻ thì coi như con đẻ của tôi. Cháu ruột của hai họ Hoàng. Tôi không những không trách cứ gì cô mà còn mang ơn. Nhưng phải bí mật và không bao giờ được cho người đó nhận con.

Bà buồn mất mấy ngày và thắc mắc rồi suy nghĩ...

Bà đem những tâm tư của mình nói chuyện với ông chú ruột, người chỉ hơn bà 7 – 8 tuổi, không vợ con và sống cùng gia đình bà. Hôm bà tâm sự với ông chú ở ngoài hiệu thuốc. Trời mùa hè, mưa rào tầm tã cả ngày, không có khách nên hai chú cháu đóng cửa ngồi trong quầy tâm sự. Ông chú rất quý cháu, hay nhìn trộm cháu hàng ngày đến nỗi chị dâu ông (tức mẹ của bà) cảnh giác và nói với bố bà cho chú ra ngủ cửa hiệu để trông coi hàng hóa tránh bị trộm đêm. Ông bố bà đồng ý ngay. Thế là hai chú cháu chỉ gặp nhau khi đến bữa ăn hoặc hôm nào rỗi rãi, được nghỉ học thì bà ra phụ giúp bố mẹ và chú. Hai chú cháu nói và nghe nhau nói, tỉ tê sao đó mà bà chủ động nói với chú của mình:

– Thúc thúc (chú – Tiếng Tàu) à! Cháu muốn có bé by mà phu quân cháu thì như vậy. Hay... thúc thúc giúp cháu đi!

Hôm ấy bà mới trở thành đàn bà sau hơn một tháng cưới chồng lúc gần tròn 16. Người biến bà thành đàn bà không ai khác là chú ruột của mình. Cái thai trong bụng chính là kết quả vụng trộm có chủ đích giữa bà và chú. Khi bà đẻ con gái, cũng chính ông đặt tên là Quế. Khi con gái được 3 tuổi ông bỏ đi đâu biệt tăm không ai biết.

Bà bảo với tôi:

– Ngần ấy năm, Tiểu Thục của Sâm chưa bao giờ biết hoặc dám mơ đến người đàn ông nào. Hôm nay Sâm là người đàn ông thứ hai, đúng nghĩa cho Tiểu Thục được hoan hỉ tình dục...

– Thế... Tiểu Thục có gọi ông chú là anh, là chồng và có ngủ với ông ấy lần nào nữa không?

– Không! Chỉ một lần duy nhất. Sau này cũng muốn lắm nhưng cả hai đều sợ.

May mắn là bên nhà nội không ai trách cứ gì. Đều yêu thương bé Quế... Sâm này! Ước gì Tiểu Thục được còn đẻ được nữa nhỉ? Muốn lắm thôi!

Tôi và bà cứ vụng trộm mà nồng nàn mỗi khi mẹ tôi vắng nhà.

Rồi trời cho hay được phận mà bà có chửa ở tuổi 50 – 51, những trường hợp đàn bà sinh đẻ muộn là hiếm thấy chứ không phải không có. Chỉ tôi và bà biết bố đứa trẻ là ai. Mẹ tôi thấy bà có chửa thì thương lắm, lo lắm nhưng không biết làm gì. Còn bà? Bà mừng ra mặt nhưng cũng lo sợ tai tiếng nên chỉ ở nhà tự bốc thuốc bổ dưỡng thai. Việc kinh doanh hiệu thuốc bắc của gia đình giao toàn quyền cho mẹ tôi. Bà nuôi bé Thảo (tên con bé – con của tôi và bà) và chăm chút nó như một bà mẹ trẻ. Tôi và bà vẫn tranh thủ để gặp nhau, để ái ân, để giao phối. Bà cũng khỏe và dâm thật. Quan hệ nhiều thế mà không thấy bà chửa đẻ thêm.

Về chuyện tôi với mẹ Quế cũng là một thiên tình sử ướt át không kém.

Khi Tiểu Thục chửa vượt mặt thì mọi việc vào trút hết lên đầu mẹ tôi. Chỉ khi nghỉ học hoặc nghỉ hè tôi mới về giúp mẹ. Thấy mẹ vất vả quá, túi bụi ngoài hiệu thuốc. Mà số khách đến bắt mạch, cắt thuốc ngày càng nhiều. Hồi bà chưa to bụng thì vẫn là người chính, mẹ và tôi chỉ bốc thuốc, thu tiền. Nay mỗi mình mẹ cáng đáng. Thương mẹ, tôi bảo:

– Mẹ đi lấy chồng đi, tìm ông nào biết làm thuốc về ở rể nhà mình để đỡ mẹ, đỡ bà...

– Thế còn anh? Làm phỗng để bà và mẹ nuôi báo cô à?

Với lại, mẹ với bà bàn nhau khi nào con lấy vợ thì lúc đó giao hết nghề nghiệp cho con. Mẹ mới tính chuyện chồng con. Nhưng... – mẹ tôi hạ giọng, như sợ có người nghe – Bây giờ bà như thế, chả biết làm sao, mẹ đang rối tinh, rối mù lên đây này...

– Con bỏ học để ở nhà với bà, với mẹ nhé. Thấy bà với mẹ vất vả vì con quá. Con không đành lòng...

– Thôi đi anh! Anh cứ học hành tử tế đi. Cứ thấy bóng dáng ng đàn ông trong nhà là bà và tôi thấy vững dạ rồi. Miễn là anh cứ yêu thương chúng tôi mà học hành cho tốt, làm chỗ dựa cho hai người đàn bà chúng tôi là được rồi...

– Ô! Mẹ mới 18 mà đã gọi là đàn bà á? – Tôi cự lại – Mà ai bắt mẹ thành đàn bà thế?

Mẹ tôi phì cười:

– Thì đàn ông chứ còn ai bắt được. Rồi mẹ nhìn tôi không nói gì.

Ở tuổi 34 – 35 là cái tuổi người phụ nữ hoàn thiện, hoàn mỹ nhất. Như đã nói ở trên, cả mẹ tôi và mẹ của mẹ tôi là Tiểu Thục đang mang bầu đứa con của tôi đều rất đẹp. Tiểu Thục thì đã lấy mất tinh khí đầu tiên của tôi để kết trái. Tôi thấy thương mẹ quá...

– Chị Quế này! (Tôi đổi cách xưng hô)Em thương chị thật mà!

– Thì ai chả biết! Nhưng thương chị Quế như thế nào hả Sâm?

– Như đàn ông thương yêu đàn bà...

Thấy mẹ tôi đỏ mặt, nhìn tôi. Tôi tấn tới:

– Quế cho em thương yêu chị nhé!

– Ơ... Mẹ bỏ lửng câu...

Lúc này chỉ có hai mẹ con ở cửa hàng. Tôi sấn vào phía sau mẹ, ôm mẹ vào lòng. Mẹ tôi chỉ đặt tay lên hai bàn tay tôi đang đặt trên bụng bà như đề phòng nhưng cũng như dẫn hướng. Tôi ghé môi vào hôn bờ vai, cổ rồi tai mẹ. Thấy mẹ thở đứt quãng, tay tôi đưa lên ngực mẹ mà xoa bóp ngoài áo. Mẹ tôi như lả đi rồi từ từ khuỵu xuống nền nhà. Nằm ngửa và nhắm mắt kệ tôi làm gì thì làm. Đã có chút kinh nghiệm làm tình với bà ngoại (Tiểu Thục) tôi từ từ cởi từng nút áo...

Không ngờ mẹ tôi giật tung hết cả hàng cúc rồi hấp tấp tụt quần. Tôi làm nốt những việc còn lại là nắn, bóp vú, vuốt ve khe lồn đang đầm đìa và hôn từ lồn lên đến miệng mẹ.

– Cởi ra đi Sâm... Cởi đi...

Mẹ tôi nhắc khi vẫn thấy tôi mặc quần áo trên người.

Rất nhanh, rất thành thạo tôi thực hiện lời của mẹ.

Tôi cố tình chấm chấm đầu cặc vào khe lồn bà.

Quế rú lên và giục:

– Cho vào đi con! Cho vào đi, mẹ xin đấy...

– Mẹ nào thế? Đây chỉ có chị Quế của Sâm và người đàn ông đang nằm trên bụng Quế thôi...

– Ừ! Sâm ơi! Sâm địt Quế đi. Quế xin đấy. Cho Quế thành đàn bà của Sâm đi...

– Cho vào có chửa thì sao?

– Chửa càng tốt! Quế muốn có con...

– Quế có con rồi đấy thôi. Sâm là con của Quế...

– Không! Sâm đang làm chồng Quế, Sâm ơ... ơ... ơi.

Tôi nhấn cặc vào đến miệng cổ tử cung của mẹ để dập và xả tinh trùng. Mẹ tôi quằn quại vì hưng phấn.

Tại hiệu thuốc của nhà, tôi và mẹ thường xuyên địt nhau, không cần giường chiếu. Địt nhau ngay trên nền gạch men vào mùa hè và lót tấm chiếu vào lúc trời lạnh. Say đắm, si mê và mãnh liệt. Người đàn bà 34 tuổi và con trai 18 tuổi của mình cứ liên tục thăng hoa để chờ ngày đậu quả.

Ba tháng sau, mẹ tôi cắn vào vai tôi, bảo:

– Có củ Sâm con trong bụng Quế rồi nhé. Thích không?

– Không gì bằng. Thế là Sâm có vợ, có con rồi. Nhà mình tên toàn là thuốc bổ. Chả trách ai cũng hăng nhỉ.

Lại kể tiếp về chuyện của tôi với bà ngoại Tiểu Thục – Mẹ của con gái tôi – và bé Thảo nhé.

Con bé vẫn gọi tôi và mẹ tôi là anh Sâm, chị Quế. Mẹ tôi cũng quý nó lắm. Ngắm con, tôi thấy nó giống bà, giống mẹ và giống tôi. Nhất là giống bà. Nó giống bà mà từ khuôn mặt đến dáng người từng chi tiết.

Có một thứ chỉ có tôi biết để so sánh nó với bà. Bởi nhiều lần tôi úp mặt vào lồn bà, rồi ngắm nghía, nghịch vuốt đám lông trên mu lồn luôn đầy đặn, múp míp của bà trước khi tôi và bà làm chuyện vợ chồng. Tôi phát hiện ra trên hai mu lồn bà có hai nốt ruồi đỏ rất bằng nhau và nằm rất cân đối, hai cái nốt ruồi đỏ chỉ nhỏ như hạt tấm, xung quanh có khoảng trống to bằng móng tay, không có lông mọc. Tôi hỏi bà:

– Sao Tiểu Thục lại nhổ lông xung quanh hai nốt Ngọc Ruby này thế?

– Em có nhổ bao giờ đâu? Mỗi lần soi gương thấy hai chỗ đó cứ nhẵn trơn. Nhưng cũng chẳng bận tâm làm gì. Nay chồng hỏi mới nghĩ đến chỉ có chồng của vợ, Sâm của Thục mới nhìn và chú tâm đến. Mà em cũng mới phát hiện ra rằng cứ gần anh là hai cái nốt ruồi đó ngứa ran và đỏ rực lên. Lạ thật đấy! À! Còn cái nốt ruồi nổi, to như hạt đỗ giữa khe ngực cũng thế. Ngày thường không thấy gì, khi có kinh nguyệt là màu nâu xám, hết kinh cái là chuyển sang màu đỏ tươi.

Lúc tôi tắm cho bé Thảo, tôi cũng thấy trên mu của bé cũng có hai nốt ruồi đỏ nhỏ xíu như của mẹ Thục, và nằm ở chính giữa hai cái đầu ti bé tí tẹo của con bé cũng có một nốt ruồi nổi, bé như hạt vừng.

Khi con Thảo 3 – 4 tuổi, bà đã 53 – 54 gì đó. Một đêm, tất nhiên đêm đó mẹ tôi vắng nhà và bé Thảo đã ngủ, sau khi chúng tôi giao hợp 2 lần, bà ôm tôi và bảo:

– Chồng cho em vào Sài Gòn một chuyến nhé!

Tôi hỏi vào làm gì? Đợi hè thì cả nhà mình vào một thể. Lúc đó cũng vãn khách, chị Quế đi được nhiều ngày và... chồng của Thục cũng xin nghỉ phép được dài ngày...

Phần 2

Bà ngần ngừ, không trả lời. Những ngày sau đó, tôi cứ luân phiên làm chồng của hai người đàn bà, là bà ngoại và mẹ của mình. Với bà, nhiều lần vừa rên rỉ khi tôi thúc cặc vào lồn bà vừa lẩm bẩm câu gì đó bằng thứ tiếng lạ tai. (Khi hỏi mẹ, tôi mới biết bà nói tiếng Quan thoại là thứ tiếng người Tàu nói với nhau những gì không muốn cho người Việt biết).

Rồi mẹ tôi ở cữ sinh ra thằng Truật (cũng là tên loại dược liệu trong thang thuốc bắc). Bà hỏi tôi:

– Thằng bé có phải là con của Sâm không?

Tôi gật đầu. Bà oà khóc rất to. May mà mẹ tôi đang bế con ngủ trong buồng nên chắc là không nghe thấy. Bà cào cấu tôi và nức nở:

– Sâm ơi! Thế là hai mẹ con Thục – Quế đều là vợ của Sâm à? Sao lại thế này chứ? Rồi Quế biết cái Thảo cũng là con của Sâm thì làm thế nào...

Hôm sau, chỉ có tôi với bà ngoài hiệu thuốc.(Bà để bé Thảo ở nhà với mẹ tôi và em bé). Bà không mở cửa hiệu mà nằm dài trên giường, lột trần truồng và gọi tôi lại:

– Sâm yêu Thục đi! Giờ Thục già rồi thì nhường chồng cho con gái thôi. Nhưng Thục muốn Sâm vẫn coi Thục là vợ...

Tôi lại đưa cặc vào lồn bà, khó vào vì ít chất nhờn. Tôi cứ thúc mạnh, thật mạnh. Bà rú lên kêu rát. Sau khi đã xuất tinh, tôi rút chim ra thì thấy máu đỏ bám đầy và rớt trên chiếu. Bà bảo:

– Thích thì vẫn thích, vẫn thấy sướng nhưng... đau lắm và cặc của chồng cũng bị đau, phải không?

Tôi gật đầu.

Bà ôm tôi, nâng bầu vú đã dần nhão vào miệng tôi để tôi mút và bú. Chừng đến trưa thì chúng tôi mới mở cửa hiệu đón khách bắt mạch, kê đơn và bốc thuốc.

Chiều bà về trước nấu cơm sớm. Khi tôi về, chừng 6 giờ tối đã thấy mâm cơm bày sẵn. Cả nhà ngồi ăn cơm, bé Thảo lại ngồi vào lòng tôi như mọi bữa, chỉ để được "anh Sâm" đút cơm cho ăn mới chịu.

Đêm tôi lại mò vào buồng mẹ. Mùi sữa ngào ngạt trong phòng. Mẹ tôi lại nằm dịch vào phía trong, bế thằng bé vào trong nữa để tôi nằm cạnh bà. Như quen lệ, cứ khi tôi ghé vào nằm cạnh là bà quờ tay tôi để sờ cặc, thấy cứng là bà xoay mông về phía tôi và tụt quần xuống để tôi địt kiểu úp thìa. Sáng nay, khi địt nhau với Thục, cặc tôi giờ còn ran rát, nên tôi chỉ nhẹ nhàng ấn vào lồn mẹ đến khi xuất được tinh trùng có dễ đến 30 phút. Rồi tôi ôm bà rồi ngủ li bì.

Sáng, chưa kịp dậy thì mẹ tôi hốt hoảng lay tôi.

– Dậy! Dậy xem bà đi đâu rồi mà quần áo, đồ đạc của bà cũng không thấy. Cả bé Thảo nữa... Hu hu, mẹ ơi...

Tôi cố bình tĩnh, ôm mẹ và bảo:

– Quế đừng khóc kẻo con nó dậy. Anh biết bà đi đâu rồi.

Đoạn tôi kể với mẹ chuyện bà nói với tôi muốn đi xa mấy ngày. Như sực nhớ ra, mẹ tôi nói:

– Ơ! Mẹ cũng bảo với... em như thế. Mẹ nói hình như có tin ông chú của bà, người đã bỏ nhà đi từ hồi bà chưa lấy chồng cơ...

Tôi biết bà đi tìm người đã cho bà đứa con đầu là mẹ tôi.

Tôi định đi Hải Phòng ngay. Nhưng mẹ tôi bảo:

– Thằng Truật đang sốt mọc răng. Anh đi thì ai dọn hàng cho em. Thôi, cứ ra đóng khóa cửa hiệu rồi ghi niêm yết nghỉ mấy hôm và để con bớt sốt hẵng đi.

Tôi nghe theo. Nhưng thấy sốt ruột quá. Không biết bà ngoại đi đâu, sao lại mang cả đứa con của tôi và bà đi mà chẳng nhắn nhủ gì?

Tuần sau, tôi đi tàu về HN và bắt tàu khác xuôi Hải Phòng. Tôi biết ở đó cũng có khu phố Tàu. Tôi hỏi thăm đến đó. Khu này rặt chỉ có người Tàu, biển hiệu chữ Tàu. Qua học hành và sách báo, tôi biết người Tàu thường tụ lại thành khu, thành chòm theo đồng hương và dòng họ. Tôi tìm vào xóm Tàu Phúc Kiến hỏi xem có ai họ Hoàng không? Một bác Khách bán kẹo kéo bảo tôi:

– Xóm này có 3 họ Hoàng. Nhưng nị tìm họ Hoàng nào thì ngộ mới biết mà chỉ cho vớ.

Tôi ngây người ra không biết.

– Họ Hoàng từ Hà Nội về và làm nghề thuốc bắc.

– Uẩy dà dà! Ngộ biết, ngộ biết rồi. Thầy Hoàng Phúc Thuấn có ở đây, nhưng mới bán nhà rồi để tính đường đi Hương Cảng (Hồng Kông) rồi. Thấy mấy nhà nói rằng thầy tìm thấy vợ và con gái nhỏ rồi mà...

Thế là tôi đã hiểu. Bà mang con của tôi đi với ông chú ruột của bà rồi. Tôi bần thần một lúc định tính đường quay ra ga để về HN. Chợt tôi nghe tiếng gọi:

– Này anh kia! Có phải tên là Sâm, họ Hoàng Vĩnh ở HN xuống không?

Thấy tôi gật đầu, bà bán thuốc bắc trong hiệu gần đấy vẫy tôi vào và đưa cho tôi một gói nhỏ bọc giấy báo nhuộm đỏ và nói:

– Của bà Tiểu Thục gửi lại. Bà ấy dặn khi nào có anh thanh niên từ HN xuống tìm, hỏi tên đúng là Hoàng Vĩnh Sâm thì đưa. Nay gặp người rồi đây. Ngộ đưa trả nị chứ cứ để ở đây á.

Tôi cầm gói đồ nhỏ mà thấy nặng trong lòng. Vừa đi vừa khóc.

Ngồi trên tàu, tôi mở gói đồ ra xem. Chỉ có hai lọn tóc mà tôi nhận ra ngay một lọn là tóc của bà, lọn kia tóc tơ mềm là của con gái tôi, ngoài ra có hai mảnh vải vuông, mỗi bề chừng 20 phân. Tôi cũng nhận ra mảnh nào là từ cái áo của bà mặc hôm tôi địt bà lần đầu, còn mảnh kia là từ cái váy hoa của bé Thảo. Một tờ giấy gấp khép góc, lồng vào nhau như kiểu gấp phong bì thư hồi đó. Mở ra, tôi run run đọc:

'Gửi lại cho Hoàng Vĩnh Sâm.

Sâm tha thứ cho Tiểu Thục vì tội trốn chồng và bắt con nhé.

Ở với Sâm, được Sâm yêu thương và cho sinh nở là Tiểu Thục đã có hạnh phúc lớn rồi, có đại lộc rồi.

Nhưng thấy tội lỗi trăm bề cứ vây quanh. Tội với ông ngoại của Sâm, tội với Quế, tội với Sâm và cả với con gái của Sâm và của Thục nữa. Thêm vào là thúc thúc của Thục, bố đẻ ra Quế cũng nhiều lần nhắn tìm. Thục nói dối rằng đứa con đó, tức là Quế vậy, không phải là của ông. Tới khi bé Thảo ra đời thấy giống Thục như tạc nên Thục nói sẽ chọn con nuôi để mang theo ông ấy và Thảo cũng có nhiều nét của Sâm – Cháu ngoại và là chồng của Thục, bố đẻ ra con Thảo của chúng mình nên em lén mang con đi để còn thấy lại anh yêu. Em nguyện sẽ nuôi con khôn lớn và sau này sẽ nói cho nó biết để nó tìm cha. Em viết tên con đầy đủ là Hoàng Vĩnh Thục Thảo nhé chồng.

Quế sẽ thay Thục yêu thương Sâm và còn sinh đẻ tiếp cho Sâm nhiều con.

Đừng đi tìm Thục nữa. Một ngày nào đó, còn duyên chưa hết phận thì con của chúng mình sẽ tìm về với cha nó.

Tiểu Thục của Sâm!

Vợ của chồng!

Bà ngoại của Sâm ký dưới bức thư này'

Tôi rã rời suốt chuyến đi. Vậy là từ nay tôi mất bà rồi! Người đàn bà đã ân cần, dịu dàng đưa tôi đến khoái cảm tâm sinh lý lần đầu. Tôi nhớ bà, nhớ mùi da thịt, mùi dâm thủy từ âm hộ của bà đã từng được bà ngồi xổm, vạch lồn quệt nước lồn khắp mặt tôi, người đàn bà đã tưng cưng nựng, bú mút cặc tôi để tôi được có cảm giác tê dại khi lần đầu xuất tinh vào tận cổ tử cung của bà, người đàn bà đã sinh cho tôi đứa con gái xinh xắn khi tôi mới 18 tuổi. Tôi nhớ từng nếp nhăn trên bụng bà và nhớ ba cái nốt ruồi ở ba nơi thần thánh. Tôi nhớ bé Thảo, con gái của tôi và bà cũng với những nốt ruồi y như mẹ nó.

Tôi nhớ bà ngoại!

Tôi nhớ bà vợ gấp 3 lần tuổi tôi!

Tôi nhớ em, Tiểu Thục ơi!

Lê bước về đến nhà, chỉ kịp hôn Quế và hôn con trai xong là tôi nằm ngay lên giường. Tưởng tôi mệt, mẹ đến bên giường bảo tôi:

– Chồng mệt thì nằm nghỉ tý đi. Lát nữa em ru con ngủ xong sẽ sang xoa bóp cho anh đỡ mỏi.

Không nói gì, tôi đưa cho Quế gói giấy. Mở ra, Quế hét lên:

– Mẹ đâu? Bé Thảo đâu? Sao lại có hai nắm tóc của 2 người và hai mảnh vải áo thế này? Giời ơi! Mẹ ơi! Em Thảo ơi! Hu hu...

Tôi nắm tay Quế:

– Mẹ cứ đọc thư của bà đi đã. Rồi tôi đứng dậy ra giếng tắm để lại không gian yên ắng cho mẹ đọc thư của bà.

Tắm xong, vào nhà thấy mẹ ngồi như mất hồn. Tôi ôm mẹ, nâng mẹ đứng dậy và hôn lên mắt nuốt hết nước mắt bà đang tràn chảy trên má. Bà áp mặt vào ngực tôi.

– Sao mẹ giấu em? Chồng giấu em? Em cứ ngỡ bé Thảo là do mẹ đi xin từ ai khác chứ? Nếu hai người nói rõ trước cho em thì em không cho nó gọi là chị Quế, anh Sâm...

– Thế nếu biết thì mẹ sẽ xử sự thế nào?

Mẹ ngước nhìn tôi:

– Không có mẹ con gì ở đây cả. Em là vợ anh, anh là chồng của em, là bố đẻ của con em! Nếu biết ngay từ đầu thì em bắt anh gọi cả em và mẹ là vợ, công khai ngay trong nhà. Ba vợ chồng chung giường...

– Anh cảm ơn Quế, vợ của anh. Giờ Tiểu Thục bỏ chúng ta, đem con của anh đi rồi, chỉ còn anh với vợ và con trai thôi. Vợ đừng buồn nhé.

– Em thương mẹ, thương anh...

– Mình cùng nuôi con trai cho khôn lớn Quế nhé!

– Vâng! Em còn muốn đẻ nữa. Họ Hoàng không thể thưa con, vắng cháu...

Từ đó, tôi và mẹ làm gì cũng bên nhau. Thằng Truật ngày càng lớn mà chưa thấy mẹ có chửa. Tôi cũng không dám hỏi gì.

Một lần lúc nằm bên nhau, sau khi ân ái, mẹ bảo:

– Chẳng hiểu sao mãi không thấy có chửa nhỉ. Em vẫn thế, tuổi thì còn trong độ sinh nở và chồng trẻ, chẳng xa nhau đêm nào. Vậy mà...

– Hay vợ đi khám Tây y xem. Chứ chỉ bắt mạch như Đông y thì không tỏ tường hết.

– Vâng!

Mấy hôm sau, tôi đưa Quế đến khoa sản bệnh viện tỉnh khám. Bác sĩ bảo:

– Bà bị rối loạn noãn nên khó thụ tinh lắm. Bà đã sinh nở mấy lần rồi, có mấy con?

– Hai con trai. Rồi bà chỉ vào tôi: Đây là con lớn năm nay 30, đứa thứ hai mới lên 7...

– Bà đẻ thưa thế, thảo nào! Sự rối loạn kinh, noãn và phôi trứng vì thế không bình thường được, nếu muốn sinh nữa thì chỉ bằng cách thụ tinh ngoài. Nhưng ở ta chưa có. Năm nay bà bao nhiêu?

– 46 Rồi!

– Ơ! Mẹ 46 sao mà con đã 30? Bà nhớ nhầm à?

– Không! Tôi lấy chồng sớm theo ý nguyện của hai nhà.

(Mẹ tôi không dám nói mình chửa hoang khi còn đi học.)

– Tôi khuyên bà không đẻ nữa. Hai con là đủ rồi. Với lại con trai lớn có vợ mà mẹ và con dâu cùng đẻ thì buồn cười chết. Nhưng hỏi thêm nhu cầu sinh lý của bà thế nào?

Mẹ đỏ mặt, nhìn về phía tôi. Bà BS cắm cúi xuống bàn giấy không để ý.

– Vẫn bình thường.

– Chồng bà có khỏe, mạnh không?

– Bình thường.

Chào bác sĩ xong, mẹ quay sang tôi bảo lấy xe để về.

Về đến nhà mẹ kể hết với tôi. Tôi trêu:

– Sao em dám bảo anh là con?

– Thì ban đầu chả là con? Mãi khi 19 mới chuyển thành chồng là gì?

Tôi bế bà lên giường, lột quần áo và chúng tôi địt nhau hối hả, mạnh mẽ và sung sướng.

– Vợ không đẻ được nữa thì chồng có buồn không? Có kiếm bà khác trẻ hơn không?

Tôi vừa liếm lồn bà xong, nuốt ực nước lồn vào họng, trả lời:

– Không! Chừng nào vợ nói vẫn yêu chồng thì dù không sinh nở nữa anh cũng vui.

– Nhưng họ Hoàng Vĩnh phải có nhiều con, chồng ạ. Nếu vì em không đẻ được thì anh cứ tìm ai trẻ và chịu đẻ cho nhà mình là em đồng ý ngay.

– Nhớ đấy nhé! – Tôi hôn mẹ tôi, hôn Thanh Quế vợ tôi. Mắt em nhìn tôi đắm đuối...

Vợ chồng (mẹ con tôi) nuôi con học hết đại học dược và giao việc kinh doanh hiệu thuốc Đông – Tây y kết hợp cho Truật.

Năm nó 28 tuổi, nó lấy vợ. Vợ nó mới 22, cùng nghề. Khi nó lấy vợ thì tôi đã 47, còn mẹ đẻ ra nó (cũng là mẹ đẻ ra tôi) đã 63.

Còn tôi và mẹ (Quế, vợ của tôi) chỉ phụ việc và nhắc những bài thuốc cũ từ thời xưa để chúng tham khảo, nghiên cứu và bào chế. Còn lại chúng tôi về Hà Nội như ẩn cư để ngày ngày, đêm đêm ân ái vợ chồng. Mà thú thực, tôi si mê mẹ tôi thật sự. Thiếu bà bên cạnh là tôi không thể ngủ. Dù bà không còn ham muốn nữa nhưng vẫn chiều tôi.

Năm tôi 48 tuổi, mẹ đồng thời là vợ tôi đã 64, nhưng vẫn hồng hào phốp pháp, nở nang, cũng như giờ bà ý đã 84, tóc như cước. Tuy đã về quê ở với con mà thỉnh thoảng tôi về hoặc bà ấy nhớ tôi lại xuống đây để ông già 68 này địt bà cụ 84 đấy. Chú thấy thế nào?

Ông dừng chuyện, quay sang tôi. Đang chăm chú nghe, xâu chuỗi các sự kiện...

Để viết bài, bất chợt nghe ông hỏi. Tôi vội trả lời:

– Những cuộc tình quá đẹp, anh Sâm ơi! Em phục anh và ước được như anh đã trải nghiệm. Vừa là bà, vừa là vợ rồi mẹ đẻ cũng thành vợ, hơn nữa đều có con với nhau mới ly kỳ, hấp dẫn và khâm phục. Vậy chứ còn với cô vợ trẻ thì sao hả anh?

– À! Còn tới hai cô nữa, vừa công khai, vừa giấu kín và con cái đàng hoàng nhé. Nhưng để mai đi! Giờ muộn rồi. Cô ấy cùng hai con sắp về đấy. Nếu rảnh, sáng mai sang, anh em ta lại hàn huyên tiếp. Nhá!

– Vâng! Vâng nhất định em sang.

Phần 3

Hôm sau tôi sang nhà ông sớm.

Gõ cửa, thấy cô con gái ra mở cửa. Hỏi ông, cô bé trả lời:

– Bố mẹ cháu đi về Quê thăm mẹ già cháu từ sáng sớm. Với lại... chị dâu cháu sinh em bé...

– Thế à? Trai hay gái.

– Con trai chú ạ! Mà sinh đôi hẳn hoi nhá. Bố cháu với mẹ già cháu tha hồ mà vui.

Tôi mừng cho ông đã có cháu đích tôn. Mà còn 2 thằng hẳn hoi. Tôi chào cô bé định ra về thì cô bé đon đả:

– Cháu mời chú vào nhà uống nước đã.

Tôi lưỡng lự rồi vào.

Ngồi uống nước một hồi, nghe cô bé nói chuyện, tôi thấy vui và như thấy mình trẻ lại. Tôi ngỡ ngàng khi nghe cô bé hỏi:

– Sao chú không lấy vợ đi. Tuổi chú ở mình thì buồn lắm.

Thì ra cô bé cũng biết hoàn cảnh của tôi. Chắc do nghe bố, mẹ kể.

– Chưa có ai ưng mà cũng chẳng ai yêu, cháu ạ!

– Chú cứ nói thế! Như chú thì gái 18 còn thích mê nữa là...

Tôi cười và chào bé, ra về.

Ba hôm sau, thấy cô bé sang nhà tôi, gõ cửa. Tôi mở cửa.

– Bố cháu mời chú sang uống nước ạ.

– Bố cháu về rồi à? Đợi chú đóng cửa rồi cùng đi.

Từ nhà tôi sang bên anh chỉ đầu phố, cuối phố chừng 300m.

Dọc đường tôi chỉ nghe cô bé tíu tít kể chuyện mà chỉ cười.

... Bạn đang đọc truyện Đứa con lưu lạc tại nguồn: http://truyensex.moe/dua-con-luu-lac/

Ông và tôi lại ngồi bên bàn nước. Rồi ông kể tiếp, khi cả vợ và con gái đã chào tôi để đi đâu đó. Con trai ông vắng nhà, nghe đâu đã có việc làm mà không theo nghề của ông.

Chuyện kể tiếp chuyện của ông:

Sau khi Thục mang con đi, tớ buồn hàng năm trời. Quế biết và an ủi tớ nhiều lắm. Cách đây, đúng ngày này, 30 năm, khi thằng Truật đã 19 – 20 tuổi, đủ sức giúp mẹ, tớ mới yên dạ bảo với vợ:

– Quế à! Anh đi Sài Gòn một chuyến nhé. Vừa vào thăm bạn để biết Sài Gòn, vừa để xem có gì cho mình phát triển, buôn bán được không.

– Vâng! Chồng đi đi cho vui. Ở nhà em và con lo được. Chồng nhớ mang đủ tiền tiêu cho xả láng nhé.

Năm ấy tớ 39, còn vợ tớ (mẹ tớ) đã gần sáu chục.

Vào Sài Gòn, sau những ngày thăm thú bạn và cùng bạn rong chơi mọi nơi. Tôi chợt nghĩ ra, bèn rủ bạn vào khu Chợ Lớn xem khu người Hoa. Cũng như ở Hải Phòng, khu người Hoa ở đây cũng màu xám tối, cổ và rêu phong. Chỉ nhiều màu đỏ, đèn lồng đỏ, tên biển hiệu cũng chữ đỏ...

Vào một quán thấy biển đề Phở ngon Hà Nội, tôi kéo tay bạn vào.

Bà chủ chừng 50, đon đả đặc giọng Bắc:

– Chào hai chú! Các chú dùng gì?

Tôi gọi hai tô tái nạm và hỏi sao ở đây lại có cái quán riêng biệt trong dãy nhà hàng toàn chữ Tàu?

– À, chồng chị là người Hoa, còn chị là người Hà Nội gốc, phố Bát Đàn. Trước chị ở Hải Phòng, sau mới vào đây. Cũng 16 – 17 năm rồi, còn gì.

Cô gái chừng 18 – 20, bê phở ra mời bằng giọng Nam Bộ:

– Con mời hai chú. Rồi quay vào trong quầy bếp luôn.

Khi trả tiền, tôi hỏi bà chủ:

– Con gái chị xinh nhỉ, là con út của chị à?

– Không! Nó là con nuôi thôi. Bố mẹ chết mất xác ngoài biển rồi. Chồng tôi cứu được nó và nhận làm con. Con bé ngoan lắm. Nhưng hay tủi thân.

Tôi chợt nhớ khi nhìn cô gái thấy nét buồn trên đôi mắt đen lay láy và có nhiều nét quen như đã từng gặp ở đâu đó. Năm sau, rồi hai ba năm sau đó, tôi đều kiếm cớ vào SG, đến đúng quán này để được gặp lại cô bé. Gần đây nhất, khi không thấy cô bé như mọi khi. Tôi hỏi bà chủ:

– Con gái chị, cái cô bé thường bê phở cho khách ý, lấy chồng rồi à?

– Nó bỏ đi 2 năm nay rồi. Để lại phong thư xin lỗi và ghi ơn cha mẹ nuôi để ra Bắc tìm cha nó rồi. Con bé quyết đoán lắm, có khuyên cũng chẳng được.

Tôi buồn như mất đi thứ gì đó. Nhưng rồi cuộc sống và thời gian cuốn hút nên tôi không còn nghĩ đến nữa.

Mới sau đó 1 năm, khi mà hình thức kinh doanh nhà hàng ăn uống bắt đầu có dịch vụ nhân viên nhà hàng (hoặc mượn từ nhà hàng bạn) ngồi cùng khách. Một bữa, tớ và mấy anh bạn vào nhà hàng ở phố Bạch Mai, cạnh Chợ Mơ ngồi ăn trưa. Mỗi ông có một cô ngồi canh. Cô bé ngồi cạnh tôi, đến muộn. Thấy tôi ngồi mình trong khi ba ông bạn đã có ba cô. Cô ghé vào tôi, hỏi nhỏ:

– Em ngồi với anh được không ạ?

Tôi kéo ghế mời cô ngồi mà mắt còn liếc sang mấy ông bạn. Họ đang thì thầm gì đó với nhau, tay đan tay... ra chiều quen biết lắm. Tôi nhìn mặt cô bé, hỏi:

– Em tên gì?

– Dạ! Em tên Tâm Liên anh à. Một giọng dở Bắc, dở Nam thấy dễ thương lạ.

Ngồi bên tôi, cô bé ân cần gắp và rót cho tôi. Chúng tôi chỉ nói chuyện trên trời, dưới bể để vui thôi. Tiệc tan, tôi trả tiền và không quên boa cho mỗi em 50 ngàn.

Riêng cô bé ngồi cùng tôi, tôi đưa cho cô 200 ngàn, tiền hồi đó còn giá trị nên mệnh giá lớn nhất là 50 ngàn. 200.000 tương đương nửa chỉ vàng hồi đó.

– Sao anh cho em nhiều vậy anh?

Tôi không nói, chỉ dúi tiền vào tay cô vì còn đang nhìn mấy ông bạn ôm eo các cô đi ra.

– Ơ! Chờ đã... Tôi gọi và anh bạn quay lại, nháy mắt với tôi và cô gái, nói: "Tùy nghi di tản đi bạn!".

– Họ về rồi. Anh cũng về đây. Chào...

– Họ không về nhà đâu. Họ đi với nhau tới nơi chỉ có hai người thôi đó anh.

À! Ra thế! Mình ngốc thật! Thế em có như mấy cô kia không?

– Chưa anh! Em vào làm chỉ với mục đích có tiền để tiêu pha hàng ngày và tích cóp cho những việc lớn hơn...

– Việc lấy chồng à? Em bao nhiêu tuổi mà chưa lấy chồng?

– Dạ! 26 rồi anh, ế rồi. Tôi liếc thấy một nụ cười chua chát trên khóe miệng của cô.

– Nhà em ở đâu? Anh đưa về.

– Dạ! Em trọ ở phía gần Bến Phà Đen anh ạ. Nếu không phiền, em nhờ anh đưa về. Chiều nay em có chút việc. Chị chủ gọi và giục em hoài em mới tới. Trễ một chút, anh đừng buồn em nha.

Tôi đưa cô bé về. Một nhà trọ 2 tầng nhỏ xíu.

Cô bảo khi tôi bước vào nhà:

– Nhà chỉ có một tầng, một trệt. Em trên lầu, còn nhỏ bạn ngủ dưới trệt. Mà nó đi tối ngày à. Em thường một mình ở nhà. Mời anh lên coi cho biết, đừng chê bai gì nhen!

Tôi theo cô lên cầu thang. Căn phòng nhỏ, không giường, chỉ có cái đệm đã được dựng lên. Một cái tủ nhỏ. Vài ba thứ gia dụng khác. Thấy được sự sạch sẽ, ngăn nắp của chủ.

Cô kéo tấm đệm xuống mời tôi ngồi, cô ngồi đối diện. Tôi hỏi đủ thứ chuyện và cô trả lời rành rõ từng thắc mắc của tôi.

– Liên có chồng chưa? Có con chưa Liên?

– Dạ! Nói thì chắc anh không tin. Nhưng em chưa yêu ai và cũng chẳng ai yêu. Em cũng tìm đủ mọi công việc từ bán nước trà mà dân Bắc mình kêu là "chè chén" đó anh, làm mướn chỉ để kiếm tiền, làm dịch vụ ở cửa hàng có nhiều khách nam đủ mọi lứa tuổi rủ em đi nhà nghỉ nhưng em từ chối hết. Em cần một người đàn ông đứng đắn để an ủi em và làm chỗ dựa tinh thần cho em thôi, chứ em không làm gái gọi như chị em khác.

– Anh không biết mục đích sống của em là gì. Nhưng lần đầu tiếp xúc thấy em thật thà, thẳng tính và chu đáo. Anh thấy mến và tôn trọng em. Cũng là lần đầu biết chuyện gái nhà hàng và khách làm gì trong và sau bữa nhậu.

– Dạ, em cũng chút ngạc nhiên về anh. Anh chân phương và nghiêm túc quá. Mấy nhỏ bạn rất ngán những ông khách nghiêm túc. Mà sao hôm nay, ngồi bên em mà anh không như họ?

– Không! Thấy em như vậy tự nhiên anh phải nhủ lòng, phải tôn trọng em. Anh mến và thương em!

Cô bé nhìn tôi. Hai dòng lệ từ từ lăn xuống má. Tôi rút khăn lau nước mắt cô. Cô nắm chặt tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, cô hỏi:

– Thiệt hông? Thương em thiệt hông? Em ước...

– Ước gì?

– Ước rồi mai rày người yêu em, chồng em được như anh. Mà không! Em không lấy chồng, chừng nào...

– Liên! Anh... hôn em được không?

– Dạ! Rồi cô chủ động kéo mặt tôi vào ghé mặt cô. Chúng tôi hôn nhau say đắm. Tôi cũng chỉ được hôn 2 người đàn bà lớn tuổi mà tôi đã coi là vợ. Những nụ hôn của Tiểu Thục và của Quế rất ngọt ngào và cũng đắm say. Nhưng khi hôn Tâm Liên, tôi thấy khác lạ với nụ hôn trẻ trung, luống cuống và vụng dại.

Sau nụ hôn là những gì thì chú biết đấy.

Chúng tôi đã giao hợp. Lúc tôi địt Liên, nàng ấy nhăn mặt vì đau. Cô ấy bảo lần đầu tiên trong đời và "Em đã mất trinh cho anh rồi! Sao lại thế này" thì chú có tin không? Nhưng tôi tin, tin từ cái cảm giác khi đầu cặc tôi như xé rách, như đâm thủng một thứ gì đó cản hướng đâm của nó, tin vì khác những lần tôi địt nhau với bà ngoại và mẹ ruột của mình, tin vì khi tôi rút cặc ra cũng làm cho Liên đau đớn, tin vì thấy những giọt máu từ âm hộ Liên nhỏ ra, thấm vào tấm đệm, tôi tin Liên của tôi.

Theo ham muốn, theo tình cảm chân thành, theo lời hẹn, theo lịch định trước, theo... Chúng tôi lại đến với nhau. Liên bảo:

– Em không lấy chồng nữa đâu. Mà cũng chẳng lấy được anh vì biết anh đã có vợ con. Nhưng... em muốn xin anh đứa con để nuôi.

Tính ra tôi và Liên đã quan hệ với nhau được 2 tháng thì cô ấy nói như thế và cũng là lần đầu, sau câu nói trên, cô ấy cởi hết đồ để tôi được chiêm ngưỡng, được hôn hít và được úp mặt vào lồn cô. Những lần trước thì chưa bao giờ!

Tôi lại hùng hục nhấn cặc vào sâu và em cũng hào hứng đáp lại chứ không như những lần trước. Sau khi vào, ra mấy lượt tôi mới chậm rãi ngắm thân thể cô, khám phá những nơi tôi chưa được nhìn thấy. Chú biết sao không? Từ ngạc nhiên, sững sờ, thắc mắc vì run sợ bởi một thứ vô hình. Bắt đầu từ nốt ruồi nổi, nhỏ và đỏ giữa khe ngực, rồi đến hai nốt ruồi đỏ, xung quanh không có lông... Hình ảnh lồn, vú của bà ngoại cứ chập chờn trong tâm trí tôi.

Hôm đó, tôi hỏi tỷ mỉ về cuộc đời em.

Em kể:

"Ngay hôm ngồi cùng anh lần đầu, em đã nhận ra anh. Em chính là cô gái con bà chủ quán Phở Hà Nội ở Chợ Lớn mà anh đã tới ăn nhưng anh không để ý. Em không phải con đẻ của bả, nhưng em cả đời mang ơn ba mẹ nuôi đã cứu em, nuôi em khôn lớn. Em bỏ nhà không phải để đi hoang mà để tìm đường về nguồn cội. Mẹ đẻ và cha dượng em đã bị chết ngoài biển khi tàu mới ra khơi cách bờ không bao xa. Em nghe ba nuôi kể có nhiều người chết lắm. Ổng vớt được em và mang về nhà ở Hải Phòng. Mấy năm sau đó mới vào SG – Chợ Lớn cùng họ tộc. Ổng là người Hoa, còn Bả là người Hà Nội gốc. Ổng họ Hoàng Triều Châu. Mà mẹ em cũng họ Hoàng, dượng cũng họ Hoàng nhưng là Hoàng Phúc Kiến. Ba nuôi nói vẫn giữ nguyên tên em như giấy khai sinh..."

– Thế Tâm Liên họ gì? Tôi thăm dò.

– "Dạ! Tâm Liên không có phải tên của em. Đi làm vậy nên em lấy tên khác. Tên đủ và đúng của em là Hoàng Vĩnh Thục Thảo..."

Cậu biết không? Tớ bàng hoàng, toát mồ hôi hột. Thế là tớ và đứa con gái ruột của mình đã mấy tháng nay quan hệ như vợ chồng rồi! Tưởng tớ bị cảm, Tâm Liên kéo tớ nằm xuống, cả hai chỉ mặc đồ lót sau khi đã địt nhau như mọi khi. Tớ nhắm mắt và vẫn nghe Tâm Liên – Thục Thảo kể chuyện...

"Em muốn đi tìm bố đẻ em hoặc rủi ổng mất rồi, vì nếu còn ổng cũng già lắm rồi, già ngang hoặc hơn tuổi mẹ em. Bả chết khi đã 60 có dư mà cách nay cũng hơn hai chục năm rồi chứ bộ thì. Nếu ổng không còn thì em cũng phải lần tìm ra manh mối. Vậy mà không biết phải bắt đầu từ đâu..."

Tớ đã muốn hét lên, thật to rằng "Thục Thảo ơi! Bố đây". Nhưng rồi kịp nén lại.

Tối đó tớ nằm lại với Tâm Liên mà không làm gì. Thấy vậy, cô ấy bảo:

– Em cũng mệt rồi. Mình nằm ngủ bên nhau là em thấy hạnh phúc rồi.

Sau hôm đó, tớ về nhà và ở liền một tháng, không dám đến để đối diện với thực tế phũ phàng nữa. Nhưng vì nhớ, vì thương Tâm Liên nên tớ lại mò tới. Thấy cửa khóa. Buồn quá, biết tìm người ở đâu bây giờ. Thuở ấy làm gì đã có máy điện thoại di động cầm tay theo người. Đang phờ phạc vì buồn thì có cô gái trẻ từ đâu về mở khóa cửa. Tớ tiến lại hỏi cô bé về cô Tâm Liên ở đây.

– Ơ! Thế chú... à anh là người nhà chị Liên à? Hay là... người yêu làm khổ chị ấy cả tháng nay?

– Anh... à chú là người nhà, bà con của Liên. Liên đi đâu, bao giờ về?

– Chị ấy không về đây nữa đâu. Chuyển nhà rồi, chú ạ. Cháu vừa từ nhà chị ấy về.

Rồi cô bé cho tôi địa chỉ mới, mãi tít phía phà Chèm. Tôi cảm ơn và từ biệt cô bé rồi phi thẳng về Chèm.

Tìm được tới nơi, hỏi đúng phòng trọ. Tôi gọi tên.

Nghe và nhận ra tôi, Tâm Liên mở cửa. Rồi khép nhanh lại. Nhìn hình dạng tiều tụy, rã rời của Tâm Liên, tôi không cầm lòng được. Ôm chặt Tâm Liên vào lòng, ngửi mùi mồ hôi quen thuộc... Tôi nói nhỏ:

– Tha lỗi cho anh. Đi vắng mà không nói gì với em...

– Cả tháng nay anh làm khổ em vì nhớ, vì buồn, vì thất vọng, vì... Anh có biết cho đâu. Em phải bỏ nơi ở cũ để trốn chạy anh, anh có biết không? Sao anh nỡ bỏ em mà đi hả anh?

Cô ấy vừa hỏi vừa cào cấu, vừa đấm thùm thụp vào ngực tớ.

Khi tớ dìu cô ấy vào giường hôn đằm thắm. Có vẻ như cô ấy đã nguôi giận.

– Anh có biết không? Em đã có bầu với anh. Đang tính đường vác bụng bầu về Chợ Lớn nương nhờ ba mẹ nuôi. Em đã khổ, giờ lại càng cực. Nhưng em không bỏ thai đâu. Vì quá yêu anh rồi...

Hôm đó và ba hôm sau tớ ở lại cùng Tâm Liên của tớ, cùng con gái Thục Thảo của tớ, cùng người phụ nữ đang mang giọt máu của tớ trong bụng.

Rồi những ngày sau đó, thỉnh thoảng tớ lại xuống thăm nom và chu cấp.

Thấm thoắt, đã đến ngày Thảo sinh em bé. Một đứa con trai bụ bẫm.

Khi BS viết giấy chứng sinh. Tớ khai:

* Tên của bé: Hoàng Vĩnh Tiểu Sâm...

* Tên mẹ: Hoàng Vĩnh Thục Thảo.

Đến dòng tên của cha, tớ ghi: Hoàng Vĩnh Sâm mà không một chút lưỡng lự.

Đưa hai mẹ con về nhà mới mà tớ đã mua từ tháng trước. Nhìn tờ khai chứng sinh, Thảo nhướng mắt hỏi:

– Có đúng là tên anh không? Rồi lục tìm gì đó trong ví.

– Tên của anh, họ của anh chứ còn ai vào đây nữa.

Thao đứng như trời trồng, tờ giấy trên tay rơi xuống đất. Tớ nhặt lên, nét chữ của Tiểu Thục – Mẹ ruột của Liên, người đàn bà là bà ngoài và vợ đầu của tớ.

Trên tờ giấy ghi:

'Gửi lại con gái Hoàng Vĩnh Thục Thảo của mẹ để con ghi tạc.

Bố đẻ con tên Hoàng Vĩnh Sâm, ở Hà Nội. Mẹ hy vọng cha con sẽ được đoàn tụ'

Tớ ôm ghì Thảo vào lòng, hôn lên mắt đẫm nước của nàng. Rồi nói:

– Anh xin lỗi! Anh chính là Sâm trong giấy của mẹ em đây. Anh phát hiện ra em thì đã muộn khi em thông báo có chửa. Anh không muốn mất em, mất con. Giờ biết làm sao hả em?

– Còn làm sao nữa? Đành chấp nhận sự phũ phàng của duyên số. Con gái làm vợ của bố, có bầu sinh con với chính bố đẻ của mình. Âu cũng là...

– Đừng buồn. Anh chỉ là chồng của em, bố của các con anh.

Cả tháng trời sau sinh, tớ ở đấy phục vụ vợ trẻ. Và tớ kể hết chuyện của tớ với bà ngoại, với mẹ cho vợ trẻ nghe. Đưa cả những kỷ vật mà Tiểu Thục gửi cho tớ để Thục Thảo coi.

Sau những ngày buồn bã nhưng có tớ ở bên cạnh và sự hiện diện của đứa con cũng làm cho Thảo vui trở lại, khỏe mạnh và ngày càng hồng hào. Sau sinh 3 tháng, Thảo bắt tớ đeo bao cao su khi quan hệ.

"Để con nó lớn rồi đẻ tiếp nhé anh – Bố nay là chồng yêu của em"

Hôm đầy năm thằng bé, tớ đưa cả Quế (mẹ tớ, vợ hai của tớ) và thằng Truật (lúc ấy chưa lấy vợ) xuống. Mọi người, nhất là chị Thanh Quế đều vui vì đã tìm được bé Thảo của anh Sâm, chị Quế. Tớ cũng đưa cả mẹ con nhà Ngọc Băng (tên của vợ anh ở HN) xuống vui chung. Ngọc Băng vui lắm. Nhất là con Quỳnh, cứ dành để bế em.

Trong bữa ăn, tớ kể hết mọi chuyện cho cả nhà biết. Quế thì xấu hổ khi tớ kể đến đoạn Quế bảo tớ phải gọi mẹ là vợ.

Vậy là đứa con lưu lạc của tớ đã về nhà mình. Quay về với tớ với chức năng người vợ. Cậu biết đấy! Nay thì Thục Thảo của tớ đã là mẹ của hai đứa con trai và một đứa con gái. Vị chi là tớ có 4 vợ, (trong đó 3 vợ diện " đặc biệt" hai vợ chung 1 mẹ Tiểu Thục, một vợ là bà ngoại, một vợ là mẹ ruột và một vợ là con gái ruột – vợ nào cũng có con với tớ). Ngọc Băng thì bảo: " Em thấy anh may mắn và hạnh phúc. Em cũng rất tự hào và vui vì gia đình mình hạnh phúc ". Riêng con Quỳnh thì ra chiều suy nghĩ. Khi có hai bố con, nó bảo: " Thế lại hay, bố ạ! Rồi nay mai con cũng thích và muốn mình được vậy!".

Tớ nhìn nó, hỏi đùa:

– Con có chấp nhận mình như chị Thảo không?

Nó nhìn tớ trân trân rồi gật đầu còn nháy mắt, hôn gió với cả bố.

Nhìn con gái mà thấy vui nhưng..."Nó mới 18, còn mình đã 68 tuổi rồi. Liệu có..."

Nhưng dù sao những người đàn bà của tớ sẽ không bao giờ nhạt phai trong tâm và các con tớ sẽ không bao giờ phải lưu lạc nữa.

... Bạn đang đọc truyện Đứa con lưu lạc tại nguồn: http://truyensex.moe/dua-con-luu-lac/

Sâm rót thêm một ly. Cụng với tôi và nói:

– Chúc chú cũng sẽ tìm được hạnh phúc như anh!

– Mừng anh và đại gia đình. Em cũng phải suy nghĩ và phấn đấu.

— Hết —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan