Quyển 2
Chương 1 Diễn trò
Tác giả: Vạn Diệt Chi Thương
Edit: Tình
Beta: jungjenny
"Thu công tử cũng ngủ không được sao?" Bạch Hà xoay người, trên người khoác đơn sơ một mảnh áo trắng, tóc đen mềm mại rối tung trước ngực, giữa ánh sáng dạ minh châu ở bốn phía, nam nhân đứng trước sân giống như tiên nhân trong mộng trượt chân hạ phàm, chút ít ôn nhu, tựa như không thật.
Mặc kệ là trước đây hay là hiện tại, dáng vẻ cùng tính cách của Bạch Hà luôn thập phần hợp ý ta.
"Đã trễ thế này, Bạch công tử có tâm sự nên thao thức sao?" Tình huống cùng Bạch Hà ở trên cùng một con đường vẫn là lần đầu tiên kể từ khi ta trở lại Giang thành.
Bạch Hà chỉ cười khổ, lắc lắc đầu, dáng vẻ tự kiềm chế buồn phiền dễ dàng làm người ta dậy lên ý muốn bảo hộ, nhưng ta so với người khác đều rõ hơn, Bạch Hà kỳ thật không cần người khác bảo hộ, bề ngoài là một nam nhân vô hại sống trong hoàng cung, sống bên cạnh ta, từng bước, từng bước lập mưu kế, từng chút đẩy ta đến chỗ vạn kiếp bất phục.
"Nhất song nhân khách điếm đúng thật là tiên cảnh của nhân gian, cho dù đêm khuya như vậy vẫn rất đẹp, ta vừa nhìn qua một chút đã cảm thấy thu hút, cho nên liền đi vào hậu viện, mong Thu công tử thứ lỗi." Bạch Hà cảm thấy có lỗi nói.
Là trong lúc vô tình mà đi vào hay là cố ý đi vào? Nếu không phải ta thập phần hiểu hắn, đại khái thật sự nghĩ nam nhân này đi lạc vào hậu viện.
Bất quá, cũng khó trách Bạch Hà sẽ lạc đường, lúc trước Bộ Phong Trần thiết kế hậu viện cố ý tạo nên nhiều vòng, nói trắng ra là âm thầm đem cây cối trồng ở đây tạo thành một cái ma trận, không biết đường sẽ dễ dàng bị lạc.
"Không ngại, chỉ là đã trễ thế này, Bạch công tử vẫn nên sớm trở về nghỉ ngơi thì tốt hơn." Nói xong lời khách sáo của người xa lạ, ta chỉ chỉ phương hướng phía sau Bạch Hà, nói "Từ nơi này theo dòng suối đi là có thể trở lại đình viện, Bạch công tử hẳn là nhớ rõ làm thế nào để trở về phòng của mình chứ?"
Bạch Hà nhìn ta, hỏi: "Nếu không ngại, Thu huynh có thể đi cùng tại hạ một đoạn đường được không?"
Nga, là tính toán bảo ta dẫn hắn về phòng sao? Xấu xí như ta sợ là không nhận nổi cơ hội để được đi cùng mỹ nhân đâu.
"Thật có lỗi, tại hạ đi đứng không tiện, sẽ không thể bồi Bạch công tử tản bộ." Ta quay đầu đi không nhìn thẳng Bạch Hà, lúc đi ra ngoài không có mang theo mặt nạ, tuy rằng dáng vẻ so với trước không giống nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt hắn ẩn giấu vài phần lợi hại.
Nghe xong lời của ta, Bạch Hà thoáng xấu hổ cười, nam nhân này đại khái rất ít khi bị cự tuyệt trực tiếp như thế.
"Thu công tử...." Bạch Hà cũng không rời đi, vẫn đứng tại chỗ, không hề động.
Nghe tiếng Bạch Hà, ta nghiêng đầu qua, phát hiện tầm mắt của hắn dừng lại trên chân ta, lúc đi ra chẳng những không mang mặt nạ, ngay cả giày cũng không mang, đây đều là một vài thói quen từ xưa.
"Lúc trước ta có quen một vị bằng hữu, hắn thức dậy vào ban đêm cũng không mang giầy, thường xuyên để chân không đi lại trong sân..." Bạch Hà nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, thì thào nói xong, trên mặt lộ ra vài phần ý cười, tựa hồ là nhớ lại một chút ký ức tốt đẹp.
Tốt đẹp sao? Lời nói của Bạch Hà không hiểu sao làm cho ta cảm thấy vài phần buồn cười cùng châm chọc.
"Nga, thì ra là vậy..." Ta tùy ý đáp có lệ một câu, nếu Bạch Hà không chịu rời đi, vậy cứ để hắn ở đây, dù sao ở đây cũng không thể tìm được cái gì.
"Bạch công tử mau về nghỉ ngơi, tại hạ đi về trước." Nói xong, ta xoay người rời đi.
Lúc này, Bạch Hà lại lên tiếng: "Thu công tử, có thể chờ một chút?"
"Bạch công tử, nếu có việc gì, chi bằng để trời sáng rồi bàn?" Ta vẫn chưa xoay người trở về, cỏ dại dưới bàn chân có chút ướt át, lộ ra vài phần lạnh lẽo, điều này làm cho cái chân què của ta có chút không thoải mái.
"Thu công tử có phải đối tại hạ có hiểu lầm gì đó không?" Bạch Hà thở dài "Không biết tại hạ đã làm sai điều gì, các hạ tựa hồ đối với ta có chút phần... thành kiến."
Ánh mắt của Bạch Hà thực ôn nhu nhưng cũng thẳng tắp dán vào phía sau lưng ta, có chút không thoải mái, giống như đôi mắt này của hắn có thể nhìn thấu mặt nạ của ta vậy.
"Ha hả, công tử lo lắng nhiều rồi, tính cách của tại hạ là như vậy, đối ai đều giống nhau." Hừ nhẹ một câu, ta không hề để ý tới hắn nửa, vội bước về trước, vừa mới bước vài bước thì đột nhiên chân trái cảm thấy hơi đau, cái chân què này vào ban đêm có chút không nghe lời, cây cỏ ướt át trên mặt đất lại có chút trơn, thiếu chút nữa ta liền ngã trên mặt đất.
Còn chưa đứng vững, Bạch Hà đột nhiên đi tới bên cạnh ta, đưa tay ra đỡ lấy ta: "Thu công tử, không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì—" Có chút thô lỗ trực tiếp đẩy Bạch Hà ra, theo bản năng ta lui về phía sau hai bước, tạo nên khoảng cách với Bạch Hà, chính là một động tác đơn giản theo bản năng lại làm cho Bạch Hà sửng sốt, ta không cần nhìn cũng cảm giác được hắn nhạy cảm.
"Vị bằng hữu trước kia của ta cũng không thích bị người ta chạm vào, cho dù là khoảng cách quá gần, hắn cũng sẽ lộ ra biểu tình chán ghét." Bạch Hà nói xong, trong lời nói nghe không ra thái độ của hắn như vậy rốt cục là cái gì.
Bạch Hà đang hoài nghi ta là Sầu Thiên Ca sao? Dù sao cũng từng là người thân mật nhất, nếu ta lại lộ ra sơ hở, lấy tính cách hay để ý của hắn, bị hắn nhìn chăm chú cũng không phải là chuyện tốt.
"Vị bằng hữu kia của Bạch công tử đúng là quái nhân." Dựa vào thân cây lớn ở bên cạnh đứng vững rồi, ta khẽ cười một tiếng tỏ vẻ cũng không để ý hành động vừa rồi, nhìn đến bộ dáng của ta, Bạch Hà tựa hồ có chút do dự.
Dù sao, một người chắc chắn đã chết rồi, lại như thế nào có thể lại xuất hiện ở thế gian này?
"Đúng vậy, hắn đích thật là quái nhân, kỳ thật Thu công tử cùng hắn giống nhau, nếu ta có thể trở thành bằng hữu với hắn, nói không chừng, chúng ta có thể trở thành bằng hữu." Bạch Hà rất nhanh khôi phục ôn hòa ngày thường, vừa mới trong nháy mắt lộ ra hoài nghi đều đã bị giấu đi.
Bằng hữu, coi như hết, ta cũng không muốn lần thứ hai nhảy xuống núi, lại càng không muốn gặp được Bộ Phong Trần thứ hai.
Vừa nghĩ tới Bộ Phong Trần, không nghĩ hắn đột nhiên liền xuất hiện, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một cái bóng trắng, lúc này ta không có nhìn lầm, đích thật là Bộ Phong Trần nhưng là một loại tướng mạo ôn hòa, trong mắt mang theo vài phần ổn trọng cùng nghi hoặc.
"Sầu..." Bộ Phong Trần thấy ta, hắn vừa mới mở miệng nói một chữ, ta liền cắt ngang.
"Phong Trần, ngươi như thế nào lại đến đây, tỉnh lại không thấy ngươi, còn tưởng rằng ngươi bị làm sao, cuối cùng ta quyết định đi tìm ngươi." Ta xoay người hướng tới Bộ Phong Trần đi qua, vừa trừng mắt ý bảo hắn không cần nhiều lời, bất quá là cảm giác mà thôi, không nghĩ tính cách Bộ Phong Trần lại thay đổi.
Mặc dù bộ dáng không thay đổi nhưng ta vừa liếc mắt nhìn qua liền biết, Bộ Phong Trần hiện tại cùng người trước đó không lâu cùng ta hôn môi không phải cùng một người.
"Đêm thực lạnh, không có ngươi bên người ta đều cảm thấy lạnh." Nói xong lời này ta cũng tự cảm thấy ghê tởm, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc của hắn, ta đến gần ngụy thánh, cho đến khi đến bên cạnh, ta đưa tay bắt lấy tay hắn, Bộ Phong Trần cũng không có đẩy ra.
"Ta lạnh, ôm ta một chút." Ta nhỏ giọng nói bên tai Bộ Phong Trần.
Quả thật có chút lạnh nhưng ôm là diễn cho một người xem, Bạch Hà không phải đã cho là Sầu Thiên Ca sẽ không để cho ai chạm vào sao? Ta đây liền làm cho hắn xem, cũng tiêu trừ hoài nghi của hắn đối với ta.
Bộ Phong Trần phi thường phối hợp liền ôm lấy ta, ôm rất nhanh, cơ hồ đều đem ta dính chặt vào lồng ngực hắn, phối hợp này của hắn làm cho ta có chút khó chịu, quả nhiên ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa đều là cái dáng vẻ này.
"Bạch công tử, sớm trở về nghỉ ngơi đi, ta về trước." Nghiêng đầu nói một tiếng, ta tựa vào ngực Bộ Phong Trần, nếu đã là đóng kịch thì phải diễn tốt một chút.
"Chân có chút đau, giúp ta một chút." Ta cố ý dựa vào Bộ Phong Trần, một tay vịn ở thắt lưng hắn.
"Bạch công tử, cáo từ." Bộ Phong Trần xoay người đối Bạch Hà nói một câu, rồi sau đó lập tức ôm lấy ta, thuận thế nhấc lên, Bộ Phong Trần cư nhiên bế bổng ta lên, ta chỉ muốn hắn đỡ thôi mà, cũng không có bảo hắn bế ta như con hắn.
Chỉ nghĩ là diễn trò, cuối cùng ngược lại, lại để Bộ Phong Trần chiếm tiện nghi.
Rời khỏi sân, xác định đã không còn nhìn thấy Bạch Hà, ta lạnh lùng nói: "Để ta xuống."
"Chân của ngươi bị lạnh, lại như vậy dính thêm khí lạnh, sớm muộn cũng để lại di chứng." Ngụy thánh Bộ Phong Trần trước sau như một nhẹ nhàng mà lãnh đạm, cho dù là nói lời quan tâm cũng không hề có chút độ ấm.
"Kia cũng là chân ta, có quan hệ gì tới ngươi đâu?" Ta hừ nói, Bộ Phong Trần cũng không để ý ta, thẳng đến phòng mà đi.
Ta liếc hắn, hỏi: "Tên Bộ Phong Trần còn lại đâu rồi?"
Cũng không biết có phải là do ảo giác của ta không mà khi ta hỏi đến vấn đề này, thần sắc của hắn có chút thay đổi, sau đó nháy mắt làm người ta khó có thể phân biệt, hắn rất nhanh khôi phục dáng vẻ bình thường.
Bộ Phong Trần ngừng lại một chút, trầm giọng nói: "Đến lúc trăng tròn, chúng ta trở về Thánh môn."
Quyển 2Chương 2 Cự tuyệtTác giả: Vạn DiệtChi ThươngEdit: TìnhBeta: jungjenny"Khách điếm của chúng ta phảilàm sao?" Bộ Phong Trần đột nhiên nói phải về, làm cho ta có chút giậtmình, khách điếm vừa sửa sang lại đểchuẩn bị khai trương, vậy sao lạiphải đột ngột đi về?Khoảng thời gian từđây đến lúc trăng tròn cũng không còn mấy ngày, đến tột cùng là chuyện gì làm cho ngụy thánh gấp gáp muốn quay về Thánh môn, chẳnglẽ bởi vì Bộ Phong Trần kia?Đáp án làgì ta không biết, nghi vấn vẫn quẩn quanh trong ngực,ta không khỏi hỏi ngốc.Cho đến lúc lưng độtnhiên cảm giác mềm mại thì ta mới phát hiện đã về tớiphòng, Bộ Phong Trần đem ta đặt trên giường, ta hơi hơi cảmthấy trong lòng không thoải mái, rõ ràng chân chỉcó chút đau, lại cũng không xa đếnnổi không thểđi, vậy cần gì để người ta phảiôm tới tận giường như thế."Khách điếm vẫn ởđây, sẽ không biến mất." Bộ Phong Trầnnói không đầu không đuôi, nghiêng ngườingồi bên giường, tayhắn nắm lấy chân ta.Ta rụt trở về,nhíu mày nói: "Ngươi biết ta hỏi không phải cái này, chúngta vừa sửa sang tốt khách điếm không phải sao?" Cho dù Bộ Phong Trần có đủ tiềnđể tiêu xài nhưngcũng không nên bỏ phế khách điếm này, dù sao, để tạo nên khách điếm như ngày hôm nay cũng tốn không ít công sức của ta trong đó.Cho dù nóilà 'nhà" cũng không quá.Bộ Phong Trần xoay người duỗi tay nhấcmắt cá chân ta lên, độngtác nhìn như mềm nhẹ, cũng mang theo không ít cứngrắn, không đểngười khác có cơhội cự tuyệt, dám đem mắt cá châncủa ta đặt trên đùi hắn, tay hắn có chút lành lạnh,ngón tay lại thập phần mềm mại,trắng nõn, thon dài mà dịudàng nhu nhu mắt cá chân có chút đau cùng cứng ngắc củata, thực làm cho ngườita thoải mái.Nhưng động tác săn sóc quá mức dịu dàng này làm người ta cảm thấycó chút kỳ quái, nói không rõ kỳ quái như thế nào.Mặc kệ ngay từđầu ta quen biếtngụy thánh Bộ Phong Trần trước, nhưngcho đến hiện tại, tựa hồta lại hiểu hơn về giảnhân giả nghĩa so vớihắn, ta khó có thểnhìn thấu Bộ Phong Trần ở trước mắt."Về sau không được để chân không đi lại xung quanh, nhất là ban đêm." Bộ Phong Trần vẫn chưatrả lời câu hỏi của ta, chỉcúi đầu lấy trong ngực ra một bình thuốcnhỏ, cho một ít chất lỏng vào lòng bàn tay, chà xát hai bàntay lại với nhau cho đều rồi xoa lên mắt cá chân của ta, trong chốc lát, ở mắtcá chân đã không còn cảm giác cứng ngắc cùng đau đớn.Mắt cá chân chỗ bị Bộ Phong Trần chạm qua có chút nóng lên, có lẽdo động tác xoa xoa củaBộ Phong Trần, nhưng mà cái loại cảm giác nóng rực này làmcho người ta cảm thấy rất kỳ quái, lòng bàn chân có chút ngứa, nhịn không đượcđầu ngón chân liềnco rút lại."Ngươi phải vềthì một mình ngươi trở về đi, ta không về."Không phải không nghĩ trởlại Thánh môn, nhưngnếu ta đi rồi, Yến Vô Song phải làm sao,lão Tứ lão Cửu bọn họ phảilàm sao, ta quyết định chuyện gì rồi sẽkhông thay đổi, nếu không suy nghĩchín chắn rồi, ta sẽ không dễ dàng đưara quyết định.Bộ Phong Trần buông lỏng mắt cá chân củata, từ trên giường đứng lên, thản nhiên nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt."Nam nhân xoay người ly khai phòng.Nhìn Bộ Phong Trần rời đi, ta không khỏi nhíu mày, Bộ Phong Trần rốt cuộc có ý gì, đếnđó sẽ mang ta trởvề hay là không hềđể ý đến ta?Một đêm này, sau khi về tới phòng ta không thể ngủ được cho đến bìnhminh.——————————Hừng đông, ta trực tiếp tìm Yến Vô Song, từthời điểm tối hôm qua thấy ta cùng Bộ Phong Trần, Vô Song đã trở về phòng, hôm nay, lúc ta qua, nàng biểu hiện không có gì khác trước, ta cũng không biết sự việc tốihôm qua nàng thấy được nhiều hay ít."Vô Song,biết động tĩnh của bọn lão Tứkhông?" Ta đi thẳng vào vấn đề hỏi.Đêm qua ngụy thánh Bộ Phong Trần đột nhiên xuấthiện hoàn toàn đem kếhoạch của ta phá hỏng, kế hoạchcủa ta nguyên bảnlà tìm cơ hội để đám thủ hạrời đi quốc gia này tiến đến mộtquốc gia khác, cho dù YếnVô Song có thể ở tại đây mai danh ẩn tích, chung quycũng có ngày bị Bạch Hà phát hiện mà lâm vào nguy hiểm.Biện pháp duy nhất có thể là giúp cho bọn họ rời đến một quốc gia khác.Dù saocũng là thủ hạ ta từng tín nhiệm, cho dù phảisống ở một quốc gia khác hẳnkhông thành vấn đề, việc ta có thể làm cũng chỉ có thể là cấpcho họ đủ số vốn cùng với một thân phận hoàn toàn mới.Tiền không là vấn đề, tuy rằng tiềntài của ta phần lớn đều bịBạch Hà lấy hết nhưng vẫncòn lạimột ít, hơn nữa Bộ Phong Trầncũng cấp cho ta mộtchút.Mà có tiền thì vấn đềthân phận có thể giải quyết dễdàng.Hiện giờ, vấnđề là ở chỗ ta, phải tìm đượcbọn họ trước Bạch Hà, hơnnữa đưa họ an toàn rời khỏi quốc gia này."Lão gia,Vô Song không biếtlão Tứ bọn họ ở nơi nào, vì an toàncủa nhau, chúng ta đềuhiếm khi gặp mặt." Vô Song đáp.Chín thuộc hạ củata, trừ bỏ Vô Song luôn luônđi theo ta, tám người còn lại luôn cùng một người khác giữliên hệ, chẳng hạn lão Cửu có thói quen ởcùng lão Tứ, lão Nhịthích cùng lão Thập.Cũng bởi vì như thế,Vô Song cùng tám người kia không có liên hệchặt chẽ gì.Nguyên bản tính toán phải tìm kiếm được tám ngườicòn lại, nhưng hôm nay nghĩ,thời gian cấp bách liền rất khó, tám ngườinày trừ bỏ nghe mệnh lệnh củata thì ai cũng không nghe, cẩn thậnsuy nghĩ một chút, ngoài việclàm cho họ biết thân phận của ta thì không còn cách nào nhanh hơn.Chỉ là năng lực hiện giờ củata tựa hồ quá mức nhỏ bé.Trong đầu không khỏi nghĩ đến Bộ Phong Trần,ta nhịn không được âm thầm thở dài, giảnhân giả nghĩa thì dễrồi, ngụy thánh thì rất khó nói, Bộ Phong Trần lại vộivã trở về Thánh môn như vậy? Không biếtcó thể nhờ hắn giúp rồi sau đó mớitrở về Thánh môn không?Nam nhân kia, có thể đồng ý sao?"Lão gia,cần Vô Song đi tìm tám ngườicòn lại không?" Thanh âm củaVô Song kéo ta từ trong suy nghĩ đi ra.Ta nhẹ nhàng lắc lắcđầu nói "Không được,ngươi thời gian này phải ở khách điếm nghỉ ngơi tịnhdưỡng cho tốt, không được chạy loạn,còn có... Sau này cũng không cầnlúc nào cũng theo sau ta."Yến Vô Song gật đầu đáp: "Vô Song hiểu được."Muốn tìm tám người kia không phải việc khó, ta sẽcó biện pháp tìm được.Nhưng lúc này, sau khi mất đi thế lực, ta đã không còn khảnăng đối kháng trựctiếp với Bạch Hà, không có BộPhong Trần – nam nhân cườnghãn này giúp sức, sự tình liền trở nên khó khăn.Mặc kệ là muốnhay không, ta nhất định phải tìm Bộ Phong Trầnnói chuyện.Từ giã Yến Vô Song, ta đi tìm Bộ Phong Trần, liền biết hắnđang ở đình viện nói chuyện cùng Bạch Hà, điều này làm cho ta có chút buồnrầu, là trực tiếp đến đó hay là chờBộ Phong Trần trở lại hậu viện?Thôi, thời gian không đợi người ta.Đeo mặt nạ lên, ta hướngđình viện mà đi.Đi phíatrên con đường mòn hướng tới đình viện, từ rất xa đã thấyđược có vài ngườiđang ngồi uống trà, trừ bỏ Bộ Phong Trần cùng Bạch Hà còn có TriệuThiệu cùng võ lâm minh chủTiêu Chính Nam."Thu côngtử đến đây!" Thoángnhìn thấy ta, Bạch Hà hô lên một tiếng."Thu đại ca!" Triệu Thiệu gần đây bắtđầu lo lắng việc trả tiềncho khách điếm cũng thực vui vẻ phất tay vớita, tiểu từ này, trên người còn một khốingọc bội không tồi, quay đầu lại đưa cho Tô Tô cầmgán nợ."Nguyênlai là Thu công tử, chúng ta lạigặp nhau." Tiêu Chính Nam tươicười ôn hòa đứnglên, vẻ mặt hư tình giả ý."Ta khôngphiền các vị chứ?" Ta khập khiễngtiêu sái tới bên cạnh đình viện, Bộ Phong Trầnđã bước ra đứng bên cạnh ta.Bộ Phong Trần thản nhiên nói: "Cùng vài vịkhách nhân bàn bạc một chút về cuộc sốngdân gian."Ta hơi hơi sửngsốt, Bộ Phong Trần sẽ cùng BạchHà bọn họ nói cái gì?"Như thế nào lạiphiền, Thu công tử,chi bằng cùng nhau ngồixuống uống trà, chúng tachính là muốn hiểu hơn về cuộcsống của hai vị." Tiêu Chính Nam cười nói.Triệu Thiệu lộra vẻ mặt đầy kinh ngạc, nói: "Thu đại ca rất có đạo nghĩa nha, từ trước cũng chưa từng nói cho chúng ta biết,nguyên lai ngươi cùng Bộ tiên sinh từ vùng núi hải ngoại tới!"Hải ngoại? Núi tiên? BộPhong Trần rốt cuộc là nói cái gì?Ta nhẹ nhàng kéo tay áo Bộ Phong Trần, ghé vào tai hắn nói nhỏ: "Ta có việc muốn nói với ngươi."Bộ Phong Trần liếc mắt vớita một cái rồi sau đó nói vài lời khách sáo với bọn họ liềncùng ta rời khỏi đình viện, theo bờ suối chậm rãi đi."Bên cạnh không có ai nghe lén chứ?"Ta hỏi, lấy năng lực của hắn,hắn có thể biết phụ cận có hay không có người đi theo."Khôngcó." Bộ Phong Trần nói.Ta yêntâm, vừa đi, vừa nói: "Thời gian tới kỳ trăng tròn tiếptheo cũng không còn mấy ngày, ngươithật sự phải quay về Thánh môn sao?""Phải." Bộ Phong Trầnquyết đoán đáp lại."Chậm hơn một tháng không đượcsao?" Ta cau mày, hít sâu một hơinói "Ta...muốn ngươi giúp một việc, cầnchiếm dụng của ngươi mộtít thời gian."Ngoại trừ BộPhong Trần, ta chưa từng thỉnh cầubất cứ ai hỗ trợ, nguyên tưởngrằng ngụy thánh tính tìnhôn hòa có thể đáp ứng,không nghĩ tới sau một lúc trầm mặc, hắnlại cự tuyệt."Bộ Phong Trần, ngươi... Ngươi gấpgáp như vậy sao?" Ta dừng lại, xoay ngườitrực tiếp đối mặt BộPhong Trần lạnh giọng nói "Nếu ta không muốn cùng ngươi trở về Thánh môn, ngươicũng muốn trở về?""Ngươi có lựa chọncủa ngươi, ta sẽ không bắt buộc."Bộ Phong Trần trả lời lạnh nhạt.Ý tứ chính là, cho dù ta không trởvề, Bộ Phong Trần cũng sẽ trởvề, đáp án đã rõ, ta nhấtthời không muốntiếp tục thỉnh cầu.Không phải đã sớm hiểuđược sao, Bộ Phong Trần đường đườnglà Thánh môn môn chủ, còn ta là ai chứ?Đối với Bộ Phong Trần mà nói, ta bất quá cũng chỉ là một nam nhân bởi vì 'Tá thi hoànhồn' mà có vẻđặc biệt hơn thôi.Đây là cáigọi là 'phụ trách' của Bộ Phong Trần,thật đúng là có đủtrách nhiệm.Trong ngực có một ngọnlửa vô danh hừnghực thiêu đốt, chẳng lẽ rờikhỏi Bộ Phong Trần ta không thể làm việc gì sao? Tốt nhất từ nay vềsau, hắn trở về Thánh môn của hắn, vĩnh viễn cũng đừng trở lại!Chương 3 – Để ýTác giả: Vạn DiệtChi ThươngEdit: TìnhBeta:jungjenny"Lão giacãi nhau với Bộ tiên sinh sao,hai người đều đã một ngày không nói chuyện, lúc trước lão gia cùng Bộ tiên sinh mỗi ngày đều ngồiuống trà nói chuyệnphiếm.""Tô Tô,nói nhỏ thôi, lão gia đếnđấy..."Nhỏ giọng cái gì, thanh âm lớn như vậymuốn nghe không đượccũng khó, ta đẩy cửa đi vào thư phòng, Tô Tô cùng Đồng Đồng ở thưphòng quét tước sửa sang, thuận tiện nhỏgiọng bát quái chuyệngiữa ta và Bộ Phong Trần.Vừa mới còn nói vui vẻ,lập tức im phăng phắc, giống nhưhoàn toàn không có chuyện gì phát sinh."Lão gia."Tô Tô cùng Đồng Đồng đồng thanh nói."Các ngươi đi ra ngoài đi, ở bên ngoài trôngcoi cẩn thận, không được để bấtluận kẻ nào tiến vào." Ta vừa mới vung tay lên, Tô Tô cùng ĐồngĐồng chạy thật nhanh ra ngoài, sợ bị ta răn dạy.[Phàm trần hỗn loạn,mỗi người một vận mệnh,ngươi nếu đã muốn rời khỏithế gian, cần gì phải một lầnnữa dính vào] đêm qua BộPhong Trần đã nói nhưvậy.Thì đãsao, mỗi người có một vận mệnh,Sầu Thiên Ca cũng có vậnmệnh của Sầu Thiên Ca, nếu ta thật sự đã chết, không hềthuộc về thế giới này, ta tựnhiên sẽ không lại nhúng tay vàochuyện thế gian.Nhưng sự thậtta còn sống, hơn nữa lại quay vềnơi này, hết thảy đều do ý trời,nói không chừng đây là vậnmệnh của ta, dù không cósự hỗ trợ của Bộ PhongTrần.Ta lắc lắc đầu,ngồi ở trước bàn nhìn giấy trắng ngẩn người,không có Bộ Phong Trần cũng không sao,hiện giờ Triệu Thiệu đang ởtrong khách điếm, Triệu Thiệu là tiểu vươnggia của miền Nam, thực lực không kém, cho dù Bạch Hà biết bọnYến Vô Song đi tới miền Nam, BạchHà cũng rất khó vượt lãnh thổ đi tróc nã bọn họ.Đây khôngphải là cơ hội tốt mà trờiban cho chúng ta sao?Đúng, trước tiên đi tìm Triệu Thiệu! Phải nghĩ cách đểTriệu Thiệu đáp ứng yêu cầu củata mới được.Trong lònghạ quyết định, ta bật ngườiđứng dậy rời khỏi thưphòng, vừa mới mở cửa bước ra ngoài liền đụng phảiBộ Phong Trần đang đứng trước cửa,ta hơi hơi sửng sốt, BộPhong Trần nhìn thấy ta, dịu dàng hỏi "Muốnđi đâu?"Đồng Đồng, Tô Tô chếttiệt, Bộ PhongTrần đến đây cũng khôngthông báo một tiếng, về sau nhất địnhgiáo huấn một chút hai tên ăncây táo rào cây sung kia."Khôngliên quan ngươi." Bàn tay thô lô đẩyBộ Phong Trần ra, ta bước về phía trước,Bộ Phong Trần cũng theo sau,thản nhiên nói mộtcâu."Ba ngàysau chính là trăng tròn, đến lúc đó ta sẽở trên đỉnh núi ở ngoài thành chờ ngươi, nếu nguyệný, ngươi có thể đến đó cùng ta..." Thanh âm củaBộ Phong Trần ở phía sau vang lên.Ba ngàysau? Bàn tay phía dưới ống tay áo dài nhịn không được hơi hơi nắmchặt, phải đi thì đi đi,nói việc đó với ta làm gì? Thật là khéo, ba ngày sau cũng vừavặn chính là ngày khai trươngkhách điếm.Rời khỏi hậuviện đi tới đình viện, vào trong phòng TriệuThiệu tìm, thấy tiểu vương gia còn đang say ngủ."Dậy đi." Một cướcđem miền Nam tiểu vương gia đạp xuốnggiường."Ai nha,ai a – nha, Thu đại ca, ngươi không phải đi nhầm phòng đó chứ,ta không phải Bộ tiên sinh a!""Ai nhanha – Thu đại ca, ngươi đừng đánh người! Ngươi... Ngươi sao lạiđánh ta, Bộ tiên sinh, Bộtiên sinh cứu mạnga..."............................................."Thu đại ca, cho dù ta thiếu khách điếm tiền cơm,cũng không thể đánh khách nhân chứ..."Triệu Thiệu lẩm bẩm ngồidậy, vừa xoa chỗ bị đánh, vừa ủy khuất nói "Các ngươiphải chịu trách nhiệm, xem ta đi, khuôn mặt đều hốc hác đến độ này rồi."Ta ngồi xuống bàn uốngtrà, liếc mắt nhìn Triệu Thiệu, hừlạnh nói: "Da mặtcủa ngươi dao nhỏ cũng cắt không đứt.""Ta... da mặt ta rất non rấtmỏng đó!" TriệuThiệu kêu gào vài câu, rồisau đó nhỏ giọng "Thu đại ca, ngươi không phảiđặc biệt đến tìm ta để làm rõ phải trái đi, ta thực nghèo rồi, ngài đại nhân ắt phải đạilượng, miễn phí cho ta haingày tiền cơm được không?""Đường đường là tiểuvương gia của miền Nam, làm sao không có tiền?"Ta nói một câu, sắc mặt của TriệuThiệu liền thayđổi, lập tức nhảy dựng,dáng vẻ kinh ngạc, ngón tay chỉ vào ta nói: "Ngươi... Ngươi làm sao biết được, làm sao biết ta là....""A, ta đãbiết, Thu đại ca cùng Bộ tiên sinh quả nhiên là tiênnhân từ tiên sơn hải ngoại đến,cái gì cũng biết. Ai, được rồi, kỳ thật bổn vương chính là tiểuvương gia miền Nam, Triệu Thiệu, nhưngvương gia thì cũng có lúc thiếutiền a." Triệu Thiệu tự hỏirồi tự đáp, dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ làm ngườita buồn cười.Nhắc tới "tiền",Triệu Thiệu rõ ràng uể oải, vẻ mặt ai oán nhìn ta nói: "Thu đại ca, mười vạnlạng bạc trắng đã là toàn bộ gia sản của ta.""Người sáng mắt không nói tiếnglóng, tiểu vương gia, Thu mỗ có một giao dịchmuốn cùng ngươi bàn bạc, chẳng biếtcó được hay không?" Bàn tay lấytừ trong ngực ra khối kỳ lân ngọc bội, ánh mắt Triệu Thiệu giốngnhư keo dán nhấtthời trên ngọc bội của ta."Này... cáinày không phải ngọc bội kỳ lân đã bị cướp đi sao?" Triệu Thiệu nhỏ giọng,vừa cảnh giác nhìn xungquanh, lập tức tiến đến trướcmặt ta nói "Làm sao lạiở trong tay ngươi?"Bàn tay đẩy Triệu Thiệuđang quá thân cận với ta, một lần nữađem kỳ lân ngọc bội cất vào trong ngực, nói: "Tiểu vương gia chỉcần tiện đường mang giúp ta vài ngườiđi miền Nam, ta chẳngnhững trả lại cho ngươi mườivạn lạng bạc mà khối kỳ lân ngọcbội này cũng đưacho ngươi, giao dịch như vậy, liệu vương gia có hứng thú?"Triệu Thiệu mởto mắt nhìn, gian nan nuốtnước miếng một cái, nỉ non nói: "Mườivạn lạng bạc còn có ngọc bội, ngươi đềuđưa cho ta?""Ta bảo người đem bạctrả lại cho tiểu vương gia trước,về phần ngọc bội, còn phảiđợi sau khi vươnggia giúp ta đem người đưa về miền Nam, sau đó... mớiđưa cho ngươi, khách điếm của ta vẫntại đây sẽ không biến mất, tiểuvương gia nếu không tín nhiệm tại hạ,chúng ta còn có thể lập chứng từ đểlàm chứng." Ta nói."Không,không cần! Tốt lắm, tốt lắm!Chúng ta khi nào khởi hành!" TriệuThiệu cao hứng mặt mày hớn hở"Thu đại ca, ngươi thật sự là thậttốt quá, kỳ thậtlần này ta đi vào Giang thành chính là vì kỳ lânngọc bội, nếu không đem được ngọc bội về,ta có thể không dám quay vềmiền Nam.""Cái này tốt lắm, ta có thểtrở về! Bạc cũng còn nguyên, hắc hắc hắc..." TriệuThiệu tự nói tự cười.Vì kỳ lânngọc bội! Bất quá là một khối ngọc bộibình thường thôi.Không hề nghĩ nhiều về ý tứ củaTriệu Thiệu, ta rất nhanh cùng hắn giao dịch, chỉ cầnta tìm được tám người còn lại, đến lúc đó có thểđể bọn họ giả thành thuộchạ của Triệu Thiệu cùng nhau trởlại miền Nam."Thu đại ca, chúng ta đại khái khi nào thìđi?" Triệu Thiệu hỏi."Ba ngàysau, lúc khách điếm khai trương."Không khỏi đêm dài lắm mộng, dĩ nhiên càng nhanh càng tốt,thời gian ba ngày đã đủđể tám người kia đuổi tới khách điếm,ngày khách điếm khai trương sẽ có khách nhân từ bốn phương tám hướngtụ hội lại đây, ngư long hỗn tạp nên càng không dễbị Bạch Hà phátgiác.Ba ngày,thời gian ba ngày.................................................."Lão gia,chim ưng của ngài đã đến ngoại thành, tổngcộng tám con, nghe ngài phân phó, không để cho chim ưng tới gần trong vòng mườidặm cách cửa thành." Tô Tôbên cạnh ta nói."Tô Tô, ngươi chiếu theo phương pháp của ta đem chim ưng thả ra ngoài, nhớkỹ, nhất định phải ra ngoài thành ba mươi dặm mớicho phép thả ra." Ta dặndò."Dạ, Tô Tô đã biết."Tô Tô saukhi rời khỏi, một cái bóng đen xuất hiện phía sau lưng ta, thanh âm của Yến Vô Song bên cạnhtruyền đến:"Lão gia, ngài cũng cùng chúng ta rời nơi này đi miền Nam chứ?"Đi miền Nam cùng thủ hạ sao? Ha hả, không có khả năng.Ta lắc lắc đầunói: "Ta chỉ khiến cho tám người bọn họba ngày sau cùng tới khách điếm,đến lúc đó, các ngươicải trang thành bộ hạ của Triệu Thiệu theo thuyềncủa hắn rời Giang thành đến miền Nam, Vô Song, nhớ kỹ, nếu tám ngườibọn họ hỏi ta, ngươi không đượcđể lộ tin tức, nói là Sầu Thiên Ca còn sống nhưng không cầnbọn họ nữa, bảo bọnhọ hãy sống tốt ở miền Nam."Về phần ta, sẽ không đi miền Nam.Nhà của ta, sớm đã không tồntại.Đi nơi nào? Ta cũng không biếtnên đi nơi nào, có lẽmột người cô độc lưu lạckhắp nơi, có lẽ ở lại khách điếm Nhất Song Nhân, cứnhư vậy già đi.Thánh môn...Có thể đuổi tới đỉnh núi ngoạithành? Bờ sông Giang thành xa đỉnhnúi như vậy.Vốn định nhờBộ Phong Trần hộ tống bọn họ tiến vào miềnNam, hiện giờ, cũng chỉ là một cái ý tưởngbuồn cười mà thôi, ta chỉ là một phàm nhân, dựavào cái gì mệnh lệnh cùng yêu cầu một Thánh môn môn chủ.Giống như là Bộ Phong Trần phải đi về,ta cũng cản không được.Bộ Phong Trần chết tiệt.... Ta ởkhách điếm Nhất Song Nhân có ăncó uống, việc gì phải đi theo ngươi về Thánh môn nghèo kiết hủ lậu để tự mình trồng trọt.Cùng lắm thì, ta không trở về Thánh môn, chúng ta cảđờicũng không gặp là được.Chương 4 – Phân biệtTác giả: Vạn DiệtChi ThươngEdit: TìnhBeta:jungjenny"Bọn lão Tứ đã nhậnđược tin tức của lão gia, rất nhanh sẽ đến khách điếmtụ hợp?" Trong hậu viện khách điếmNhất Song Nhân, YếnVô Song cùng ta tản bộ.Ta khoáttay áo nói "Vô Song, việc này không nên nói ra, chúng ta bàn về chuyện khác đi.""Lão giamuốn nói chuyệngì?" Vô Song đi theo phía sau ta tò mò hỏi."Tán gẫu một vài chuyệncủa ngươi, ngươi tuy rằng theo ta nhiềunăm nhưng chưa từng cùng ngươi nóichuyện." Trên thựctế, trừ việc biết YếnVô Song là Yến Vô Song, ta cơhồ không biết nàng ta là người thế nào."Vô Song,ngươi từng thích qua ai chưa?" Dựa theo tuổicủa nàng, sớm đã lập gia đình, Vô Song tuy là cái bóng củata, là một sát thủ, nhưng nói cho cùng cũng là mộtnữ nhân, nữ nhân đến tầm tuổinày, ai chẳng từng trải qua hoài xuân chi mộng, đều là chuyện thường tình mà thôi."Lão giasao đột nhiên lại hỏi vậy..." Vô Song có chút khẩn trương, hiểnnhiên là vấn đề ta hỏi đã trúng vào tim nàng, nữnhân này quả nhiên có người trong lòng."Là công tử nhà ai, hay là thiếu hiệp phương nào, hay là thưsinh?" Ta dần dần đi chậm lại, bàn tay vén cành cây trước mặt, xoay ngườiđi vào con đường lót đá nhỏ.Vô Song ấp úng nói: "Chỉ là... Chỉ là một ngườibình thường mà thôi."Vấn đề củata, Vô Song luôn trả lời, nhưng ta nghe ra nàng không dám bàn vềvấn đề này."Ngươi cũng sẽ là mộtngười bình thường, một nữ nhân bình thường,gả cho một nam nhân bình thường, rồi còn có mộtgia đình nhỏ ấm áp bình thường." Ta khẳng định. "Vô Song, cónhớ rõ lời ta nói không? Ngươi từ nay không phảicái bóng của ta, Sầu Thiên Ca đã chết, mà ngươi cũng là mộtngười bình thường.""Vô Song...Vô Song không làm người thường được." Thanh âm của Yến Vô Song nghe có vẻ khó chịu.Ta ngừng lại, xoay người nhìn nữ tử, Vô Song không dám đốidiện ánh mắt ta, vội vàng cúi đầu."Một người muốnlàm cái gì cũng không phải ngườikhác nói là được, nếu ngươi muốn trởthành người bình thường, nếm trải cuộcsống bình thường,vậy ngươi liền nhất địnhcó thể, trừ bỏ bản thân ngươi thì ai có quyền điều khiểncuộc sống của ngươi? Sốngnhư thế nào, đều do ngươi tựmình chọn lựa." Ta xoay người tiếp tụcđi về phía trước.Lựa chọn, giốngnhư là đang đứngtrước muôn ngàn lốiđi mà lựa ra một lối đi cho riêng mình mà thôi, duy điểm cốt yếu,là đường nào cũng không giốngđường nào."Thích người ta thì phải tranh thủ theo đuổi, nhưnghiện tại trong nước không an ổn, có thể cùng nam nhân ngươi thích đến một quốcgia khác, ta đã chuẩn bị cho mỗi người các ngươihai vạn lượng hoàng kim, baonhiêu đó tiền cũng đủ cho các ngươi sinh sống ởmột đất nước xa lạ.""Lão gia..." Yến Vô Song độtnhiên hô lên một tiếng, có chút muốn nói lại thôi."Làm sao vậy?" Ta quay đầu lại nhìn nữ tử,cười nói: "Các ngươicùng ta vào sinh ra tử bấy nhiêu năm, baonhiêu đó cho các ngươi chắc cũng xứng đáng, sau khi rời đi, các ngươi liền tìm cuộcsống phù hợp với mình, tìm giấc mộng của chính mình đi...""Lão gia,ngài lần này trở về..." Yến Vô Song tựahồ có chút khó hiểu.Ta lần này trở vềlàm sao. Có phải là cảmthấy ta lần này trở về là vì báo thù, đểcướp lại quyền lực? Sai rồi."Sầu Thiên Ca... đã chết, không phải sao?" Ta lạnh nhạt cười, độtnhiên cảm thấy bản thân sống cùng BộPhong Trần đã lâu cũng nhiễmkhông ít thói quen của hắn.Nói đến Bộ Phong Trần, tên ngụy thánh này mấy ngày nay đều thực im lặng, ta không muốnthấy hắn, hắn cũng sẽ không cốý tới tìm ta, kếtquả là từ lúc hắn nói với ta trăng tròn sẽrời đi, đến hôm nay cũng chưa gặp lại,chưa nói một lời, hắn biếtta không cố ý tránh hắn.Ngày mai...Ngày mai chính là ngày thứ ba, cũng là ngày trăng tròn.Bộ Phong Trần phải rời nhân gian vềlại Thánh môn, mà ta phảiđem thủ hạ đưa đến mộtquốc gia khác trướckhi bị Bạch Hà phát giác,hoàn toàn chặt đứt đường đuổi theo củahắn."Lão gia ở lại khách điếmcùng Bộ tiên sinh sao?" YếnVô Song đột nhiên hỏi.Ta lắc lắc đầu,thở dài: "Không, hắntrở lại chỗ ở của hắn trước kia.""Lão giacũng cùng trở về sao?" Yến Vô Song hỏi.Vấn đề này, ta độtnhiên không biết nên trả lời Yến Vô Song như thế nào.................Thời gian luôn qua rất nhanh, đảo mắt đã đếnngày ta cùng Triệu Thiệu ước định, ngày này cũng là ngày Bộ Phong Trần quay về Thánh môn, đêm qua mất ngủ, cũng không biết khi nào thì đivào giấc ngủ, chỉ biết khi tỉnhlại trời đã sáng.Triệu Thiệu tựahồ so với ta còn khẩn trương hơn,mới sáng sớm đã tìm ta hỏi đông hỏi tây."Người của ngươiđến chưa, chúng ta có phải nên đi chuẩn bị một chút!" Cùng TriệuThiệu ước định, vào sáng sớm hôm nay, ta liền chuẩn bịđứng dậy rời đi."Bọn họ hẳn đã ởtrong đội ngũ của ngươi." Ta vỗ vỗbả vai Triệu Thiệu, nhìn cảnh sắc xinh đẹp bên ngoài cửasổ, hôm nay cũng là ngày khách điếm Nhất Song Nhân khai trương, nghe Tô Tô cùng Đồng Đồng nói có không ít người đến ủng hộ, ví như thành chủ Giang thành, còncó khách qua đường ở khách điếm mấy hôm trước– võ lâm minh chủ Tiêu Chính Nam.Nhưng rất lạlà, hai chủ nhân của khách điếm đều không ra ngoài tiếp đón khách, Bộ Phong Trần không biết đi đâu, còn tathì ngủ thẳng đến hừng đông."Đã vào đội ngũ của ta?" Triệu Thiệu xoay trái, xoay phải nhìn quanh, nghi hoặc nhìn ta hỏi "Thu đại ca, ngươithật biết nói giỡn, thủ hạcủa ta đều ở đây, không thấy người của ngươi!"Ta cười cười, không giảithích nhiều với hắn, chỉ nói: "Chuyệnnày ngươi không cần lo, chỉ cần đem sốthủ hạ này về miền Nam, đếnlúc đó, kỳ lân ngọc bội tự khắc đếntay ngươi."Vì bảo hộ lẫnnhau, ta cùng chín người thủ hạ cực ít lui tới,cho dù là viết thư qua lại cũng thập phần cảnh giác, do vậy,sau khi ta nhảy xuống núi, nửa năm sau họ cũng vẫn không bị Bạch Hà bắt được,dĩ nhiên với năng lực của họ, không thểđịch lại lực lượng cảquốc gia.Ta khôngchắc sự bảo vệ này sẽkhông bị tổn hại, chỉ cầnbọn họ còn ở lại quốc gia này một ngày, bị Bạch Hà bắt đượccũng là chuyện sớm muộn mà thôi.Nửa năm này, ta không biếtđã xảy ra chuyện gì, cẩn thận mộtchút thì tốt hơn."Được, được, được,chỉ cần khi trở lại miền Nam, ngươi không trở mặt là được, hắchắc, chúng ta hiệntại lên đường được chưa?" TriệuThiệu cơ hồ đã muốn đứngngồi không yên."Chuẩn bị mộtchút, chúng ta lập tức lên đường."Triệu Thiệu liềnrời đi. Mà khoảngcách đến mục tiêu của ta cũng chỉ còn một đoạn ngắn.Khách điếm Nhất Song Nhân, cũng không biết còn có thể trở về không, càng không biếtsau khi rời khỏi, bản thân sẽ đi đâu, vềđâu.Cuối cùng cũng đến ngày này, takhông rời đi theo lờiước hẹn cùng Bộ Phong Trần. Cho dù là đãxong, ta cùng hắn vẫn còn gút mắc phức tạp.Do dự, bồi hồi,một cái quyết định ước chừnglàm cho ta mất cả một canh giờ suy ngẫm, đối vớimột người từ trước đếnnay đều quyếtđoán như ta, thật sự là có chút không thể tưởng tượng nổi.Quên đi. Vẫn nên gặp hắnmột chút, ta cũng không có thiếu nợ hắncái gì, chỉ là gặp mặt mà thôi. Làm gì lại khẩn trương nhưvậy chứ? Lúc đi tìm Bộ Phong Trần, Triệu Thiệu lạivội vội vàngvàng chạy vào, thở hổn hển nói: "Thuyền...Thuyền đi không được...""Sao lại đi không được?" Chẳng lẽ là kếhoạch gặp vấn đề. Ta không khỏicó chút nghi ngờ."Còn khôngphải bởi vì khách điếm Nhất Song Nhân khai trương, lôi cuốn không ít người tới đây. Có một số ngườingồi thuyền đến, kết quảkhông cẩn thận đụng vào nhau, hiện tại, chỗ bếnsông đang bị niêm phong, ngày mai mớicó thể khai thông, Thu đạica, hay là chúng ta đợi đến ngày mai..." Triệu Thiệu hỏi."Không được. Lập tứcdùng xe ngựa đi theo cửathành Nam, đến bờ sông ngoại thành cách ba mươi dặm, ởđó ta đã phái người chuẩn bị thêm một con thuyền."Đêm dài lắm mộng, mặckệ đường sông nhốn nháo là ngoài ý muốn hay là có người cố ý sắpđặt, hôm nay, ta phảiđưa mọi người rời khỏiGiang thành, đường sông so vớiđường bộ thì có ưu thế hơn,mà trên đất bằng, nhân mã của Bạch Hà sẽchiếm ưu thế hơn, thân là miềnNam tiểu vương gia, Triệu Thiệu chỉcần đi thuyền tới ranh giới của hai nước, là có thểlấy lệnh bài thuận lợi thông hành.Đi đến miền Nam, cũng không sợ Bạch Hà dám mạohiểm làm tổn hại quan hệ hữuhảo giữa hai quốc gia, để chặnmột vương gia của miền Nam."Các ngươi đi trước, ta theo sau." Ta lấy kỳ lân ngọc bội đưa cho TriệuThiệu, nói "Ngọcbội đưa cho ngươi trước, nhớkỹ lời ta, nhất định phảitrở lại miền Nam, không được để mất một người nào, sau khi trở lại miền Nam, càng không được nói chuyệnnày với ai!""Thu đại ca, ngươi tín nhiệmta như vậy, ta nhất định sẽkhông phụ lòng ngươi, ta – Triệu Thiệu, tuy năng lựckhông lớn, nhưng là người có chữ tín!" TriệuThiệu vỗ vỗ ngực, xảthân vì nghĩa nói: "Thu đại ca cứyên tâm, hết thảy hãy tin vào ta!""Ta đã bảo Tô Tô cùng Đồng Đồng chuẩn bịxe ngựa, các ngươi liền xuất phát đi."Nguyên laicòn muốn nói với Bộ Phong Trần một tiếng, nhưnghiện tại xem ra không cònquan trọng. Đành phảitạm chia tay...Tạm thời chia tay chính là để càng tiến thêm mộtbước,a ha ha...Chương 5 – Sập bẫyTác giả: Vạn DiệtChi ThươngEdit: TìnhBeta:Jungjenny"Bộ tiên sinh sao? Hai ngày nay Tô Tô đềukhông nhìn thấy Bộ tiên sinh, tựa hồ là đã đi ra ngoài rồi, lão gia, khách điếm hôm nay khai trương, người nói Bộtiên sinh sẽ đi đâu?" Tô Tô vẻmặt nghi hoặc.Đồng Đồng vừađi ra vừa nói: "Ngày hôm qua Bộtiên sinh còn ở đây, Bộ tiên sinh còn hỏi lão gia ở đâu, khi đó lãogia vừa vặn đi ra ngoài, Bộ tiên sinh sau đó cũng không thấytăm hơi.""Nga... Như vậy a." Nếu muốn tìm ta, chờ một chút sẽ chết ngườisao? Kết quả nháy mắt liền rờiđi, ngay cả một câu cũng khôngnói, Bộ Phong Trần thậm chí cũng không cần biết ta muốn hắnhỗ trợ cái gì....Thôi,không nghĩ nữa."Tô Tô, Đồng Đồng, giúp ta chuẩnbị một con ngựa, ta phải ra ngoài mộtchuyến, không biếtlúc nào sẽ về." Ta cũng có thể rời đi. Nếu may mắn buổi tốicó thể trở về, nếu vậnkhí không tốt bị ta đoán trúng, cóthể sẽ gặp lại bằnghữu cũ.Hy vọng, đa nghi của ta đều sai lầm."Lão giacũng muốn rời đi sao?" Đồng Đồng hỏi."Lão giađi ra ngoài tìm tiên sinh sao?" Tô Tô hỏi.Ta tìm Bộ Phong Trần làm cái gì, người kia muốn đi đâu ta quảnđược sao?"Các ngươi giúp ta chuẩn bị ngựa là được."Ta lạnh lùng nói."Nga..." TôTô cùng Đồng Đồng liếc mắt vớinhau một cái, nhanh chóng chạyra cửa.Sau khi TôTô cùng Đồng Đồng rời khỏi, ta lạiđi tìm Triệu Thiệu, hành lý của hắn đềuđược ta bảo người chuẩn bịđể trên xe ngựa,Triệu Thiệu lần này dẫn theo tổngcộng mười thủ hạ, mà ta cần hắn đưa ra ngoài tám người,chỉ là tám ngườithôi."Thu đại ca, chúng ta bắt đầu khởi hành chứ?"Triệu Thiệu sớm đã chờ không kịp.Ta lắc lắc đầu,đi tới bên cạnh giá sách trongphòng hắn, ở cạnh bên sờ soạng,một lúc sau, giá sách độtnhiên giống nhưcánh cửa mở ra, Triệu Thiệu trợnto mắt nhìn, hắn đại khái không biết trong phòng mìnhcòn có cơ quan bí mật.Tổng cộng mườingười từ phía sau giá sáchđi ra."Thu, Thuđại ca.... Đây là......" TriệuThiệu há hốc miệng, vẻ mặtkịnh ngạc cùng sùng bái."Để phòng ngừa vạn nhất mà thôi." Làm việccẩn thận đều là thói quen từ trước đến nay củata, ta chỉ hy vọng cẩn thận củata là hành động dư thừa, chỉ mong vậy.Ta quay đầu nhìn Triệu Thiệu đang giống như một kẻ ngốc mở to miệng,tròn mắt nhìn mười người kia, nói: "Ngươilại đây, ta có lờimuốn nói.""A..a.... Được, tốt, Thu đạica lợi hại, quá lợi hại, nhưnày... là làm thế nào được vậy, trời ạ,Thu đại ca, huynh quảthật chính là thầntượng của ta!" Triệu Thiệu đi tớibên người ta, ánh mắtsùng bái.Mặc kệ vẻmặt ngu ngốc của hắn, ta nhẹgiọng nói: "Nhưthế này, ngươi như vậy,.... sau đó ngươihãy làm thế này,.......... Hiểuchưa?""Hiểu, hiểu rõ!" TriệuThiệu gật đầu như gà con mổthóc.Ta quay đầu nhìn mười ngườikia: "Như vậy, chúng ta khởi hành trước đi."Ngoài cửa sổ, sắctrời đã gần hoàng hôn, ánh mặt trời loang lổtrên mặt sân......................"Lão gia,hiện tại chúng ta sẽ lên đường rờiđi sao?" Đã cải trang theo cách ăn mặccủa thuộc hạ Triệu Thiệu,Yến Vô Song vừathấy ta cùng TriệuThiệu từ trong phòng đira, cũng rất nhanh chạylại.Nguyên bản là nữ nhân, sau khi dịchdung đã trở thành một nam tử bình thường, giọngnói cũng biến đổi, đây cũng là kỹ năng mà thuộc hạ bên người ta cầncó, nếu ngay cả dịch dung, cải trang cũng khônglàm được, thì không xứnglà kẻ từng ở bên người SầuThiên Ca.Hành tẩu trên giang hồ, dịch dung đều là một kỹ năng cầnthiết nhất để giữ mạng."Ừm, ngươi đi theo độingữ của Triệu Thiệu, ta cưỡingựa tiễn các ngươi rời Giang thành." Ta nhìn Yến Vô Song, một người có thể cảitrang thay đổibề ngoài nhưng rất khó thay đổi khí chất của bảnthân, giống như thói quen, ngữ khí vĩnh viễn không thể thay đổi, đểlộ ra trong ánh mắt.Bộ Phong Trần xem như là một ngườita từng thấy, là kẻ ngụy trang hoàn mỹnhất, ánh mắt luôn bình thản vô ba, làm cho ngườita nhìn không ra sâu cạn, điểm này so với Bạch Hà còn lợihại hơn.Bạch Hà cũng là một cao thủ ngụy trang, ngụytrang vô tội, ngụy trang thiện lương....Bất quá, cũng trải qua biết bao nhiêu chuyện đời, ánh mắt ta nhìn ngườiso với trước đã lợi hại hơn."Lão gia vẫn không muốn cùng chúng ta rời đi sao?" Yến Vô Song lộ ra vẻ mặtlo lắng "Bạch Hà ngay ở đây, nếu đểcho hắn phát hiện ra lão gia, lãogia phải làm sao bây giờ?""Vô Song,còn nhớ ta đã từng nói gì không, Sầu Thiên Ca đã chết, hết thảy đềuđã xong, trên thế gian này đối với ta không còn gì hấp dẫn, mặckệ phải đến miền Nam hay là ởtại Giang thành, có gì khác nhau đâu? Huống chi, bộ dáng hiện giờ củata cũng không phải là của Sầu Thiên Ca, Bạch Hà nhất định không thểnhận ra." Vỗ nhè nhẹ vào bả vai Yến Vô Song, ta mỉm cười nói "Chúng ta đi thôi."Ta xoay người nhìn ráng trời phiêu tán trênkhông trung, không lâu sau sao mai đã lên, rấtnhanh, trăng tròn cũng sẽ vắtngang ngọn cây,Quay người lại, ta bướcnhanh đến dưới lầu, phía sau là Triệu Thiệu cùng với chín bộhạ của hắn, cùng với nam tử ngụy trang Yên Vô Song.Hôm nay,khách điếm Nhất Song Nhân khaitrương, không ít quan to, quý nhân đều đến đây hếtsức náo nhiệt, đình viện ngày thường yên lặng cũng trở nên náo nhiệt, hoàng hôn buông xuốngtrên đình viện lấp ló vầng sáng trong sương mù, không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy ấmáp. Vui vẻ chính là hạnhphúc.Nhà........ Tại sao không?Ta lắc lắc đầu,sao lại có ý niệm buồn cười đếnthế trong đầu.Khách nhânở đình viện thưởng thức kiệttác của Bộ Phong Trần cũng có không ít người quen, Giangthành thành chủ, Tiểu Thảo cô nương từnggặp qua ở hội đấu giá, Võ lâm minh chủ Tiêu Chính Nam, cùng vớihai huynh đệ Bạch Hà.Những người này tựahồ đều chìm đắm trong cảnh sắc xinh đẹp, không có phát hiện ta bên này đang chuẩn bị rời đi, nhưng, ta hy vọng những điềunày đều là thật sự, không nên có biến cố gì mới tốt."Đi thôi,từ sau viện lặng lẽ đi ra ngoài." Ta mang theo đám người Triệu Thiệuđi men theo đường nhỏ, tránh đám người Bạch Hà, trựctiếp từ phía sau viện đi ra bờ sông Giang thành,xe ngựa sớm đã chuẩn bị chu toàn."Lão gia,lão gia, ngựa của ngài." Tô Tôcùng Đồng Đồng đã thay ta chuẩn bị tốtngựa. Tuấn mã cao lớn uy vũ, lông mao mềm mại, đen mượt tỏa sáng.Tuy rằng chân què, nhưng cưỡi ngựa đốivới ta không thành vấnđề.Đi tới bên cạnh con ngựa,ta vỗ nhè nhẹ lưng tuấn mã, phóng nhẹlên giữ chặt dây cương, tuấn mã hí lên hai tiếngsau đó liền trở nên dịu ngoan."Giá-"Hai chânnhẹ nhàng thúc, tuấnmã tê rống hai tiếng đuổi kịp xe ngựa,đội ngũ chậm rãi khởi hành trong hoàng hôn tạonên một trận bụi bặm nhưsương mù.Xe ngựa một đườnghướng cửa Nam thành đi tới, dọc theo đườngđi đều bình an vô sự,Giang thành vẫn như cũ, trên đường không nhìn ra mộtnhân vật nào đáng khảnghi, bất quá, lúc qua cửathành cũng quá thuận lợi, không có tăng cường vệ binh, chúng ta rốtcuộc thuận lợi ra khỏi Giang thành từcửa Nam, hết thảy tựa hồthực quá mức thuận lợi.Chỉ cần đi về phía trước ba mươi dặmđường, chúng ta sẽđi đến bờ sông bên ngoại thành Giang thành, ba mươidặm, nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, có đôi khi cũng đủ ngăn trở đườngđi của đội xa mã, nhất là, hai bên đường cây cối rậm rạp,có người ẩn nấp đều khó có thểphát hiện."Mọi người cẩnthận, có mai phục!"Người đánh xe ởphía trước đột nhiên hô to."Hưu-""Hưu——— hưu———"Mũi tên xérách không khí bén nhọn bên tai, hơnmười mũi tên giốngnhư cơn mưa theo hai bên đường bắn ra, không biết đối phương cốý hay vô tình, đều không có xem ta như bia ngắm.Mưa tên chưa ngừng,xe ngựa bên cạnh đã có vài người ngã xuống, dướimưa tên liên miên không dứt,bọn họ không thể thoát ra, chỉ có thể chật vậtkiếm vật che chắn, mà ta lại không thể tiếp cậnxe ngựa bị mưa tên vây quanh.Bất quá, cũng không thể bảo đảm ta sẽkhông gặp chuyện. Mười cao thủ bằngtốc độ nhanh nhất vây lấy ta, ta nhíu mày. Thật sự không xong. Lầntrước cũng là nhữngngười này vây quanh YếnVô Song? Nếu chỉ có một mình ta, đối phó với họ thậtkhó khăn.Hơn nữa, ai biếtngoại trừ nhóm cao thủ này, bên ngoài còn có ngườinào đang chờ ta.Ta nhìn xengựa phía xa xa đã muốnchống đỡ không nổi, đến lúc này, kếhoạch của ta cũng đã bị phát hiện, dù sao ngườikia cũng không ngốc."Sao đều bất độngcả vậy, không phải muốn đếnbắt ta ư?" Ta ngồi trên lưng ngựa,cười khẽ một tiếng.Chương 6 Trò chơiTác giả: Vạn DiệtChi ThươngEdit: TìnhBeta:JungjennyHoàng hônbuông xuống, sắc trời dần tối,một người chậm rãi đi ra từ trong rừng cây sâu thẳm, sắc mặt tái nhợtlộ ra bệnh trạng, ta nhớ rõ người này, hình như gọi là Thanh Thư, hăn từng là thư đồngbên cạnh Bạch Hà, hiện giờ xem ra đã thành quân sư của BạchHà."Những người này đềulà giả, bọn người Triệu Thiệucó thể đã rời Giang Thành,chúng ta nên làm sao?" Phía sau ta vang lên mộtgiọng nữ, kéo mặt nạ dịchdung xuống, Yến Vô Song rất nhanh chạy tới bên người Thanh Thư,thật sự là đáng tiếc, chứng minh cho nghi ngờ của ta là đúng."Không cần đuổi theo." Thanh Thưnhìn ta liếc mắt một cái, mỉm cườinói "Nếu Vương gia đã sớm nhìn rõ mưu kế của ta, lúc này, bộhạ của ngài đã theo Triệu Thiệu rờiGiang thành, Vương gia vì bộhạ mà suy nghĩ thấuđáo như vậy, ThanhThư bội phục, nhưng lấychính mình làm mồi, cái giá này không phảiquá lớn?"Ta chỉ nhìn Yến Vô Song bên cạnhThanh Thư, nàng cúi đầuchưa từng dám nhìn lại ta."Vương gia? Các hạ thật biết nói đùa, ta chỉlà một người bình thường, không biết làm sao đắc tội các hạ,còn thỉnh các hạ minh bạch cho." Bạch Hà cùng Bạch Tiểu Song mặcdù đang ở khách điếm, nhưng người vẫntheo bên cạnh Bạch Hà là Thanh Thư lại vắng mặt, chỉ có thểlà tin tức từ Vô Song đã sớm được truyềntới chỗ Bạch Hà nên hắn sớm đã có bố trí.Thanh Thư ảm đạm cười, có vài phần châm chọc nói: "Vương gia, cảm giác bị phảnbội khó chịu lắm sao? Nếu Vươnggia đang muốn kéo dài thờigian thì không cần thiết đâu, Hoàng Thượng tuy rằng muốntóm gọn bộ hạ của ngài, nhưngnếu lựa chọn, Hoàng Thượngvẫn càng nguyệný đem tất cả binh lực vây lấy ngài, bộhạ của ngài hẳn là bình an rời khỏi."Người tự cho là thông minh luôn làm cho người ta cảm thấychán ghét, Thanh Thư được xem như là một trong sốđó.Ta lạnh mặt nhìn nhân mã khắpbốn phía hoặc sáng hoặc tối, nói "Ta đánh không lại bọn họ,đúng không?""Vương gia là người thông minh,Hoàng thượng cũng không muốnđể ngài bị thương." Thanh Thư phe phẩy quạt cười."Tốt lắm, ta cũng không muốn lại què thêm mộtchân." Ta nở nụ cười.Thanh Thư cũng không lo lắng ta sẽ chạy trốn,còn thập phần tốt bụng đểcho ta tiếp tục ngồi trên lưng ngựa,cho dù ta đột nhiên giụcngựa phi nước đại, chỉ cầnbên cạnh còn mười cao thủ có năng lực, trong nháy mắt chém đứt chân ngựarồi bắt giữ ta, vì thế cũng sẽ không có khác biệtquá lớn.Thanh Thư cũng cưỡi ngựa,ngay bên cạnh ta cách đó không xa."Vương gia, ta vẫn có một vấn đềkhông rõ, Yến Vô Song đã che giấuthập phần hoàn hảo, ngài làm sao phát hiệnnàng phản bội?" Thanh Thư cùng ta nói chuyện phiếm.Yến Vô Song xác thực che giấu rất tốt, ngay từđầu ta không phát hiệnnàng có cái gì không thích hợp, thậmchí cho tới lúc ta lo lắngđưa bọn họ đến miền Nam cũng vậy, nhưng mấyngày trước ta ngẫu nhiên hỏi Yến Vô Song mộtvấn đề, lúc trả lời ta, trong mắtnàng ấy đầy ắp lo lắng cùng khẩn trương không nên có."Nam nhânnàng thích không phải là ngươi chứ?" Ta hỏi ngượclại.Thanh Thư hai mắt sáng ngời,cười nói "Vương gia thật sự là thông minh."Nam nhân anam nhân, tình yêu a tình yêu, cũng chính là có ngườinhư vậy, vừa mới một trận loạntiễn, bọn họ không sợ làm bịthương Yến Vô Song? Thôi, nếu bọn họđể ý đến tính mạng của YếnVô Song thì lúc trước cũng sẽ không để nàng ấy trúng kịchđộc làm mồi nhử.Nghĩ đến lúc ấy nếukhông phải ta cùng BộPhong Trần cứu thoát, nói khôngchừng lão Tứ cùng lão Cửu đã trúng bẫy của Bạch Hà, BạchHà này, càng ngày càng thông minh giảo hoạt.Ta ngẩng đầu nhìn lên không trung, sắc trời đã tốităm mù mịt, sớm đã không thấy tia sáng mặt trời, phía chân trời sao mai lấp lánh, có chút chói mắt,mặt trăng tròn màu vàng dầndần hiện lên như một chiếc vòng tròn lớn.Đỉnh núi ở ngoài Giang Thành, phương Bắc..........................................Lúc chúngta trở lại Giang thành,trong thành đã đến giờ giới nghiêm, trên đường cái nhìn khôngthấy một bóng người, chỉ có ngẫunhiên vài tuần tra ban đêm đi ngang qua, xa xa nhìn thấy đội nhân mã liềntránh đi thật xa.Hai canhgiờ sau, trời cũng trở sáng.Lúc tới Giang thành, Yến Vô Song cũng biến mất khỏiđội ngũ, không biếtnàng đi nơi nào, có lẽđã gặp tình lang, qua cuộcsống bình thường,chúng ta một đường đi vào thành chủ phủ Thành Đông, rõ ràng Bạch Hà cũng không tính tiếptục ở lại Giang thành.Một đội xa mã đã đứngở bên ngoài thành chủphủ, đợi chúng ta dần dần tới,một mỹ nam áo trắng từ trong xe ngựađi ra, dưới trăng tròn, thanh nhã cao ngạo, ôn nhu như nước.Bạch Hà xa xa nhìn chúng ta, tầmmắt cuối cùng dừng ở trên ngườita. Ánh mắt lấp lánhtoát ra vui sướng cùng cảm động, cảm độngcái gì, cảm động ta mạng lớn còn sốngtrở lại?"Để ta và ngươi ở trong xe ngựa cùng nhau, sẽ không sợ ta độngthủ với ngươi?" Không có trói buộc, cũng không dùngthuốc, Bạch Hà lại để ta cùng hắncùng ở chung trong một chiếc xe ngựa."Nếu ngươi muốnmạng của ta, lúc trước sẽ độngthủ." Bạch Hà cười ôn nhu.Xe ngựa hướng tớicửa Đông mà đi, theo hướngnày, Bạch Hà là muốnmột đường trở về Hoàng thành, xe ngựabề ngoài thực bình thường, nhưng thựcchất chính là mộtchiếc xe ngựabình thường xa hoa, ngồibên trong không có cảm giác xóc nảy,ta nghĩ, cho dù là tên cũng khó xuyên qua chiếcxe ngựa bình thường nhưng kỳ thực vô cùng rắnchắc này.Kỳ thật, nếu là ra cửaĐông, muốn đi đến đỉnh núi ở cửaBắc cũng không phảiđặc biệt xa, thời gian một canh giờđã là đủ."Ta khôngrõ lời ngươi nói." Ta xốc bức màn xe lên đểnhìn cho rõ người ở bên ngoài, bóngđêm đã dày đặc, trăng tròn dầndần trầm xuống.Bạch Hà nhẹ giọngcười cười nói "Vô Song đãnói cho ta biết, ngươi chính làSầu Thiên Ca.""Ngươi liền tin lờinàng?" Xe ngựa chạy nhanh, không đến nửa canh giờcó thể chạy đến ngoài cửa thành, ta buôngmành, quay đầu.Bạch Hà nhẹ nhàng lắclắc đầu, thanh âm thực ôn nhu, hắn nhìn mặt nạ trên mặtta, nói: "Nhớ rõ ngươi từng nói với ta, nhìn một người thì nên nhìn vào ánh mắt của hắn,ánh mắt ngươi cho tới bây giờ cũng không có thay đổi, cho dù là che mặt, cho dù thay đổi bộ dáng, ngươicũng vẫn là Sầu Thiên Ca. Bất quá, ngay từ đầu, ta xác thực không nhận ra ngươi, đếnkhi Vô Song nói cho ta chuyện này và một đêm kia ngẫu nhiên gặp ngươi.""Ta còn sống, ngươi thấythật vui mừng sao?" Nếu tất cảmọi người đã hiểu rõ, cũng không cần thiết tiếp tụcngụy trang, ở trước mặt BạchHà thì giả ngu không phảilà ý kiến hay, điều này sẽ khiến ta không có vẻ thông minh mà còncảm thấy chính mình thực ngốc.Bạch Hà bất đắcdĩ cười khổ: "Ngươi hẳn phảihiểu được, ta cho tới bây giờ không hy vọngngươi chết, Thiên Ca, ta thật sự vui mừngkhi ngươi còn sống, mặc kệ ngươibiến thành bộ dáng gì, ngươi vẫn là SầuThiên Ca lúc trước, là nam nhân mà BạchHà yêu.""Tiếp theo ngươi muốn làm sao, đem ta nhốt trong Hoàng cungcả đời? Ngươi cũng nên hiểu, ta có thể chết mộtlần, cũng có thểchết lần thứ hai, cuộc sốngbị giam lỏng cũng không phải điều ta muốn." Ta cườicười, không rõ BạchHà rốt cuộc suy nghĩ cái gì,nếu hắn muốn diệt cỏtận gốc, thì nên giết ta, vĩnh tuyệt hậu hoạn."Thiên Ca,không nên ép ta." Bạch Hà nhẹ giọng nói, cũng rất ngoài ý muốn làm cho ta cảm thấy lạnh lẽo,hắn hiện giờ là hoàng đế, có thể nắm giữ quyền lực từmột hoàng tử bị đoạt quyền,trở thành một người đứng đầuquốc gia, cũng không thểgọi là 'người' được, thật sựlà quá khủng khiếp.Nói đến đây, trong trận chiến tranh đoạt quyền thế, ta là mộtkẻ bại, mà Bạch Hà mới là ngườithắng cuối cùng, Bạch Hà có thể là người cười cuốicùng."Bạch Hà, chúng ta chơi một trò chơi đượckhông?" Ta cười nhìn về phía nam nhân "Hiện tại, chúng ta sắpđến cửa Đông, ngươi cho ta một con ngựa để ta rờiđi, nếu ngươi có thể đuổi kịpta, ta đồng ý với ngươi tuyệt đốikhông tự sát, đương nhiên, việc này cũng còn phải do ngươi thật sựmuốn ta sống."Ta biết đề nghịnày của mình có phầnhơi vô lại, ai bảo Sầu Thiên Ca ta là 'ma' chứ? Ma không phải nên như vậy, đùa giỡn dối trá, chơi trò vô lại, đùa với tâm cơ."Ngươi trốn không thoát đâu." Bạch Hà ôn nhu cười, trong mắt tràn đầy phầnthắng, hắn có thực lực, bên ngườiđầy cao thủ, muốn đuổi kịpta không phải là việc khó."Có một quy tắc, không đượcbắn con ngựa của ta." Nếu đã muốnchơi xấu thì chơi xấu đếncùng luôn.Cho dù làmột chút hy vọng,ta cũng không thể bỏ qua, ta tình nguyện để BạchHà giết ta cũng không muốnbị hắn nhốt trong cung, cả đời làm phế nhân, nộitâm tự trọng như thế, không cho phép SầuThiên Ca trở thành một phế vật bị giam cầm.Làm vua của một nước,Bạch Hà còn rấtnhiều biện pháp khiến cho ta muốn chết cũng không thể thực hiện được,nếu hắn thực sự đốivới ta còn tình cảm,hắn cũng sẽ ưu tiên lựa chọnbiện pháp tốt như vậy."Được, ta đồng ý vớingươi." Bạch Hà cơ hồ không cần phải nghĩ ngợi liền đồng ý vớiyêu cầu của ta."Cho ta một con ngựa."Khoảng thời gian cho đếnlúc mặt trăng khuấtsau núi chỉ còn lại một canh giờ, Bộ Phong Trần, sao ngươi không quay lại tìm ta?!Chương 7 – Tạt nước không thương lượngTác giả: Vạn DiệtChi ThươngVì cái gìlại nghĩ đến Bộ Phong Trần, vì cái gì lúcta lâm vào khốn cảnh nghĩ đến hắn liềnthấy an tâm? Là bởivì ta biết nam nhân kia là môn chủcủa Thánh môn trong truyềnthuyết, không chỉcó võ công bí hiểm lại có khuôn mặt quá xinh đẹp.Hay là bởi vì Bộ Phong Trầnlà nam nhân duy nhất từng thượng ta? Không muốn thừa nhận, lúc đó, tuy rằngbị bắt buộc nhưng quá trình không có mở đầu thì không có vềsau.Thân là một nam nhân bình thường, ta hiểu được nam nhân có thểdo cós phát sinh quan hệ thân mật với ta mà sinh ra cảmtình, ngàn vạn lần không cần nói cho ta biết, ta sẽ bởi vì lần đầu trong quá trình coi nhưkích thích, trong lòng khó có thể nhận một đêm mưamóc mà đối với Bộ Phong Trần có tình cảm gì đặc biệt.Nghĩ như vậy tựa hồ vẫn không đúng, lúc ấycùng ta xảy ra chuyện là giả nhân giả nghĩa mà không phảilà người giống như khối băng – ngụythánh, mặc dù cùng mộtthân thể nhưng cũng không hẳn cho rằng ngụythánh hiện tại cùng ta đã làm,ta đây sẽ không bởi vì cùng Bộ Phong Trần đã làm mà đi tìmhắn.Đầu của ta có chút hỗnloạn, tại sao Bộ Phong Trần lại có hai nhân cách hoàn toàn bấtđồng, việc này làm cho tathường xuyên cảmthấy hỗn loạn.Bóng câyhai bên đường nhanh chóng xẹtqua, tuấn mã trong bóng đêm hí vang, ánh trăngsáng ngời đã dần dần trở nên mơhồ, giống như treo ở trên đầunhánh cây, lớn như vậy, tròn như vậy, nhánh cây giống như chịu không nổisức nặng của vòng tròn lớn này mà gãy, ánhtrăng lại rơi vào đỉnh núi tan thành mảnh nhỏ.Sau đó, Bộ Phong Trần có lẽ sẽ rời đi."Đáng chết-" Âm thầm mắng một câu, ta áp sát thân mình trên lưng ngựa xuyên qua rừngcây rậm rạp, bỏ phía sau một đám Hắc y nhân.Bạch Hà cho ta một con ngựa, còn có nửa nén hương thời gian đểchạy trốn, hiện giờ đã qua nửanén hương, lũ chó săn vây xungquanh Bạch Hà tựa hồ đã xuất động,cảm giác trở thành con mồi cũng không phải tốt lắm."Giá – giá– "Vó ngựa đạp trên mặtđất, làm dấy lên một tầng bụivàng.Phía saulà đội chó săn mơhồ đuổi theo, đội chó săn cũng không vộihành động, thủy chungbảo trì khoảng cách không xamà cũng không gần, thanh âm giốngnhư tiếng côn trùng khiến cho người khác cảmthấy có chút ghê rợn."Đạp đạp đạp-"Tiếng vó ngựa dần dần vang lên gầnbên tai, ta không hề quay đầu lại để xem tộtcùng là ai cưỡi ngựa, chỉ nghe tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, mặc dù còn chưa tiến đến khoảngcách có thể uy hiếp ta, đột nhiên làm cho ta có dựcảm không tốt.Giống như là có cái gì đó lợihại nhắm ngay phía sau lưng ta, chỉ cần nhẹ nhàng phóng, có thể đâm xuyên qua lồng ngực.Bạch Hà muốn giết ta sao?"Hưu – "Cung tiễn xé rách không khí tạo nên thanh âmchói tai, cơ hồ ngay tại thời khắcđó, chân ta cảm giác được sức cản củamặt đất hết sức mãnh liệt,như là bị cái gì xuyên quanhưng không hềcảm thấy đau đớn, lực đạonày quá lớn, cho nên làm cho ta lậptức té xuống, ta tựa như bịngười nắm lấy mắt cá chân quăng xuốngthật mạnh, lưng chạm đấtmột cái đau đếnmức trước mắt biến thành màu đen.Trên mũitên có tẩm thuốc tê... Ta bắt đầu có chút xây xẩmmặt mày... Trên bầutrời, trăng tròn dần dần chìm xuốngđỉnh núi, ánh trăng càng ngày càng mơ hồ, cho đến khi bị bóng đêm cắn nuốt hết.Sự thật chứngminh, ta đem hy vọng đặt lên người Bộ Phong Trầnlà một quyết định sai lầm, từđầu đến cuối nam nhân kia đều không xuất hiện, có lẽhắn giốngnhư là một đứa ngốc luôn mộtmực chờ ta ở đỉnh núi phía BắcGiang thành, mà ta còn thập phầnngốc nghếch, vì tin vào hẹn ước với Bộ Phong Trần mà bị mũi tên bắn trúng ngã xuống đất.Ta thật sự là cựckỳ ngu ngốc mà, sao lạinghĩ đến Bộ Phong Trần là liền an tâm,nam nhân kia căn bản không để ý đến sự sốngchết của ta, phụ trách cái chó má gì."Bộ Phong Trần... Bạch – si... Bạch – si... Bạch... Bạch Hà?" Trong mông lung tỉnh lại, lờinói trong lúc nửa mơ nửa tỉnh đềukhông ý thức được, cho đến khi mở to mắtliền thấy một nam tử quen thuộcmà có vẻ xa lạ.Ta nhíunhíu mày, nhắm chặt mắt chấn chỉnhlại suy nghĩ tạithời điểm trước khi hôn mê đến lúc sau mới một lầnnữa mở mắt, từ trướckhi hôn mê đã thấy trăng tròn treo trên đầucành, không có một chút động, trước mắt ta sáng lòa, chẳnglẽ hôn mê chỉxảy ra trong chốclát."Ngươi đã hôn mê một ngày, thuốc tê trên mũi tên hơinhiều, lúc bắn trúng hẳn là sẽ không cảmthấy đau đớn? Ngồi ở bên giường, Bạch Hà trực tiếpphá vỡ mạch suy nghĩ của ta.Nguyênlai, ta đã hôn mê một ngày.Một ngày, Bộ Phong Trần đã sớm trởlại Thánh môn rồi."Ngươi bắn thậtđúng chỗ." Hắn bắn trúng chính là chân trái, nếunói có một chút hy vọnghồi phục, hiện tại ta tin tưởnglà hoàn toàn què rồi, Bạch Hà là cố ý, cố ý phếđi một chân của ta, lại còn bôi thuốc tê trên đầu mũi tên vì sợ ta đau, ta có thể nói cái gì đây?"Đang oángiận ta sao?" BạchHà bất đắc dĩ cười, đứng lên đi tớibên cạnh bàn ngồi xuống, vừa nhấcbình trà rót một chén nước vừa nói "Lên ngựa liền hướng phươngBắc mà chạy, là vội vã đi tìm nam nhân tên BộPhong Trần kia sao? Đáng tiếcđã qua một ngày, trăng đã hếttròn, Bộ Phong Trầnđã đi rồi."Bạch Hà làm sao mà biết được... Hắn làm sao có thểbiết Bộ Phong Trần sau đêm trăng tròn sẽrời đi?"Là VôSong tìm hiểu được, Bộ Phong Trần để lại cho ngươi tín thư, nhưng nếumọi người rời khỏi, ngươichắc là không có xem qua." Bạch Hà từ trong ngựclấy ra một phong thư, khoảng cách quá xa, ta căn bản không nhìn rõ chữ trên đó, Bộ Phong Trần thế nhưng đểlại cho ta lờinhắn.Bạch Hà cầm thưtrực tiếp châm lửa đốt, trơmắt nhìn, ta chỉcó thể trơ mắt nhìn lá thư Bộ Phong Trần viết cho ta bị biến thành tro tàn, mà ta một chữ cũng chưađược xem qua.Viết thư gì, có chuyệngì thì đối mặt nói với ta không được sao? Bộ Phong Trần ngu ngốc này... "Uống chén nước đi, nghỉ ngơi trong chốc lát, ta đã chuẩn bị đồăn, ngươi hôn mê mộtngày một đêm nhất định là đói bụng rồi?" Bạch Hà đem theo chén nước trở vềgiường, hắn ngồi bên cạnh, tay cầmchén nước, một tay muốn đỡ ta dậy."Tránh xata ra." Chân ta bị thương, cũng không phải sắp chết,còn chưa tới nỗi không thể tự mình ngồi dậy,ta từ trên giườngngồi lên tránh đượccánh tay của Bạch Hà.Bạch Hà cũng không vì hành độngcủa ta mà có chút biếnsắc, nam tử tự nhiên thu hồi cánh tay, trên mặt lộ vẻnhàn nhạt, thản nhiên cười khổ."Sầu Thiên Ca vẫn là Sầu Thiên Ca, mặc kệ đã qua bao lâu, biến thànhbộ dáng gì, vẫnnhư cũ không thích bịngười ta chạm vào, ta và ngươi đã sống cùng nhau nhiềunăm, nhưng đêm qua là lầnđầu tiên ta ngồibên giường nhìn ngươingủ." Bạch Hà lắc nhẹ đầu,thở dài "Ta không rõ, ta và ngươi quen biết lâu như vậy, còn người nọ với ngươi nhiều nhất cũng chỉquen được nửa năm mà thôi, làmsao ngươi có thể ở trước mặtta diễn trò cùng hắnthân cận?""Hoàng thượng là đang ghen sao? Ta gánh vác không nổi." Ta cuối cùng không thể nói cùng hắn ta kỳ thật là diễn trò, tuy rằngvậy ta xác thựckhông chán ghét thân cận với Bộ Phong Trần."Thôi, uống chút nước trước đi." Bạch Hà đem chén trà đưa tới.Ta đưa tay nhận cái chén, mộtmàn này có chút làm cho người ta hồitưởng, giống như thật lâu trướckia, Bạch Hà cũng nhưvậy, sáng sớm ngồi ở bên giường giúp ta lấy nước.Bất đồng chính là, lúc này vị trí của chúng ta đã hoàn toàn đảo ngược."Để cho Hoàng thượng phục vụ, ta sợhãi không thôi." Ta cười cười, cúi đầu nhìn chén trà trong suốt,ngẩng đầu nhìn Bạch Hà xinh đẹp nhu hòa trước mắt."Hoàng thượng, nước trà này sẽkhông bỏ thêm cái gì chứ?"Ta hỏi.Bạch Hà cong khóe miệng, vẻ mặt thành thực,bày ra mặt nạ tự nhiên xinh đẹp, hắn cười nói: "Chỉlà hóa công tán mà thôi, Thanh Thư nói công lực của ngươiso với người bình thường thâm hậu hơn, giữ lại cũng không tác dụng, ngươi cũng yên tâm đi, loại thuốc này chỉ làm mấtđi một phần công lực trên người ngươi, cũng không phải toàn bộ, sẽ không tổnhại thân thể."Thật sự là mộtnam nhân chân thành, từ trước đến giờ sao ta không phát hiện Bạch Hà là người chân thành đến thế?"Nhất định phảiuống sao?" Ta giơcái chén, đột nhiên có mộtloại xúc động muốn đem nước trà tát lên mặtBạch Hà."Ta khôngmuốn bắt ép ngươi." Bạch Hà nói. Sinh mệnhlà do trời định."Ta nghĩ,nếu đem nước trà này tát lênmặt ngươi, ngươi sẽ không tứcgiận chứ." Ta cười cười, trựctiếp đem nước trà hất lên mặt hắn,trên khuôn mặt trắng nõn của nam tử nhấtthời dính đầy nước trà làm cho hắn có chút chật vật.Trong mắt nam tử rốtcuộc giấu không được vài tia uất giận, xem ra hoàng đế đương thời BạchHà vẫn tức giận, tâm trạng của ta cảm thấytốt hơn không ít, năm đóta cùng Bạch Hà chung mộtchỗ cũng chưa từng dùng nước tát hắn, ta nghĩ hiện tại hắn là vua cũng không ai dám làm điều đó."Hoàng thượng!" Cửa vừamở, một vài người chạy vào, mang theo đao chĩa về phía ta."Đi rangoài! Ai cho các ngươi vào?" Bạch Hà lạnh giọng nói, trên sợitóc còn tích vài giọt nước trà, mấy hộ vệhung hăng nhìn ta vài lần sau đó mớitheo mệnh lệnh mà rời khỏi phòng."Hiện tại cảmthấy vui vẻ hơn chưa?" BạchHà nhìn ta."Tốt hơn nhiều."Ta mỉm cười.Tuy rằng đến cuốicùng, ta vẫn bị ép uống một ly nướctrà có hóa công tán, những gì năm đó ta dạyBạch Hà, hắn hiện giờ đềudùng trên người ta, việc này coi như là báo ứng.Chương 8 – Hối hậnTác giả: Vạn DiệtChi Thương"Cút ngay– " Ta trừng mắt nhìn những thị nữchuẩn bị tiến đến, chính mình xốcchăn từ trên giường bước xuống, chân trái vừachạm đến mặt đất liềncảm thấy có chút đau, hiện tại băng kín không thể xỏ giày vào nhưngcòn chưa tới nỗi cần ngườikhác dìu đi."Sầu Thiên Ca, ngươi hẳn là phải nhìn rõ tình cảnhcủa ngươi hiện tại, ngươikhông còn là người quyền khuynh thiên hạ, ngươi bây giờchỉ là một tù nhân mất đi võ công giống như phế vật."Thanh Thư lạnh lùng ramặt, tuy rằng dáng vẻ của hắn thư sinh ốm yếu,nhưng thật ra có vài phần khí thế âm u, không phảilà dạng hư nhược, yếu ớt.Thái độ vênh váo tự đắc này để dành đốiphó tiểu hài tử còn được, chứ đốiphó ta 'người từng trải' nhiều năm nắmquyền sinh sát trong tay,liền có vẻ ngây thơ buồn cườiđến cực độ, Sầu Thiên Ca ta năm đó chinh chiến trên chiến trường, ốm yếuthư sinh này hẳncòn ở nhà bám váy mẹ."Nói rất đúng." Ta vỗ vỗ tay, lấy quảitrượng ở bên giường, khập khiễngtiêu sái bước tới cạnh bàn ngồi xuống, rót một chén nước thông giọng "Ta chỉ là một phếnhân mà thôi." Cười cười, ta thực tự nhiên đem chén trà còn chưa uống hếttrực tiếp ném Thanh Thư."Ngươi – " Mặc dù là tránh đượcchén trà cũng khó tránh được nướctrà, Thanh Thư cúi đầu nhìn chén trà vỡ nát, đôi mắt hàm chứa uất giậnnhìn về phía ta."Bị một phế nhân tát nước trà không phục sao? Ta là phế nhân, vậy ngươichính là một con chó ngay cảsủa cũng không dám sủa,cút ngay khỏi phòng ta, ta không muốncùng chó nói chuyện." Giơ một bên chân quấn đầy băng gạc lên, ta mỉmcười, thập phần ôn hòa nói.Trên mặt Thanh Thư chuyển xanh rồi chuyểntrắng, đứng tại chỗ trừngmắt với ta, dáng vẻ này cư nhiên là quân sưbên người Bạch Hà, ốm yếu thưsinh này, cũng chỉ là quân sưkhông thể đi ra ngoài."Ngươi nghekhông hiểu tiếng người sao?" Ta nhíu mày, thanh âm lạnhvài phần."Ngươi..." Thanh Thư sửng sốt, trong mắtđột nhiên thêm vài phầnrun rẩy không thểgiấu."Tay ngươi đang run, là sợ phế nhân như ta sao?" Mỉmcười, ta hơi hơi híp mắt nhìn bàn tay ThanhThư run rẩy giấu trong ống tay áo, nhớnăm đó ta bị buộc nhảy xuống vách núi, ngoạitrừ Bạch Hà, bàn tay của những ngườiở đó đều run nhè nhẹ.Ta đáng sợ như vậysao? Đáng sợ đến mức năm đó không có nhiều người muốn tiếpcận ta, ngoại trừ một nam tử ngẫu nhiên ở hoa viên gặp được, đụngvào lòng ngực của ta, nam nhân tươi cười, có lẽlần đầu tiên nhìn thấy Bạch Hà liềnnhất định là điềm báo thất bạisau này."Thanh Thư, ngươi lui xuốngđi, hạ lệnh chuẩn bị mộtchút, chúng ta sắp rời khỏi đây." Trong lòng nghĩ đếnnam nhân, nam nhân liền lập tức xuất hiện,ngoài cửa truyền đến thanh âm của Bạch Hà."Hoàng thượng..." Thanh Thư quỳ xuống."Lui đi."Bạch Hà nhìn Thanh Thư,thanh âm mềm nhẹ."Tuân lệnh"Rầu rĩ mộttiếng, Thanh Thưcó chút không phục mà rời đi, mặc dù trong lòng hắnđã sớm muốn rời khỏi, trong tâm vẫncó chút sợ hãi, đó là nỗisợ hãi khắc sâu tự trong tâm khảm.Bạch Hà bước đến,nhìn trong phòng một mảnh hỗn độn vẫnkhông nói lời trách cứ, chỉ đi tới chỗchén trà bị vỡ ngồi xuống, đem từngmảnh, từng mảnh vỡ nhặtlên, một mảnh vỡ thật nhỏmà sắc bén lơ đãng cứa vào đầu ngón tay hoàng đế,máu đỏ tươi chảy ra.Ngón tayxinh đẹp bị thương thật làm ngườita cảm thấy vài phần thương tiếc,nhưng giờ phút này trong đầu ta hiện ra hình bóng mộtngười nam nhân, thậtsự là điên rồi,gần đây nhất còn xuất hiện ảogiác, nhìn Bạch Hà đều có thể nhìn ra thành một người nam nhân khác."Nếu là trước kia, ngươisẽ quan tâm ta." Bên tai vang lên tiếng cười mang theo vài phầnảm đạm, Bạch Hà đã đứng trước mặt ta, hắncúi đầu nhìn vết thương trên ngón tay, khe khẽthở dài "Nhưng hôm nay, ngay cả nhìn ngươi cũng không thèm liếc mắt mộtcái, ngay cả một câu quan tâmcũng không nói.""Ngươi mà cũng cần ta quan tâmsao?" Ta nhanh chóng định thần lại, nói.Bạch Hà đi tới bên cửa sổ, nhìn bóng cây đu đưa ngoài khung cửa, nỉ non nói: "Ta vẫn một mực muốnvậy, quyền lực và ta đối với ngươi cái nào quantrọng hơn, lúc ngươi nắm giữquyền lực cho đến khi ngươi nhảyxuống vách núi, ta cuốicùng thông suốt, ta cùng vớiquyền lực đối với ngươicũng đều không trọngyếu.""Ngươi là một ngườiích kỷ lại tàn khốc." Bạch Hà cúi đầu,tựa hồ thản nhiên cười khổ "Ta vẫn tưởng rằngta có thể quên ngươi, nhưng nửa năm qua, ta thủychung cảm thấy cuộc sống vẫnthiếu một cái gì đó, quyền lực đã nắmtrong tay, ta cũng đạt được vị trí của ngươilúc trước, nói thật, ta vui mừng vì chính mình có thểđánh bại ngươi.""Những năm gần đây ta theo ngươihọc được rất nhiều thứ,ta đã từng nghĩ rằng, ta có thể buông tha hết thảy để làm bạnbên cạnh ngươi cả đời, sau này ta dầndần phát hiện, kỳ thật ngươi không hềyêu ta như ta hằng vẫn tưởng, ngươibiết không? Đây là việckhiến cho ngườita thực cảm thấy thương tâm cùng sợhãi." Bạch Hà nhìn đầungón tay chảy máu, màu đỏtươi dưới ánh mặt trời có chút chói mắt,bàn tay tái nhợt dị thường.Bạch Hà tiếp tụcnói: "Mỗi đêm ta đềugặp ác mộng, mơ thấy ngươidùng kiếm đâm xuyên ngực ta, mơ thấyngươi cùng người khác bên nhau màbỏ ta, ngươi là người nắm quyềnlực của cả một quốc gia, còn ta chỉ là một hoàng tửthất thế, ở trước mặtngươi cho tới bây giờ ta chẳng có quyềnhạn gì, ta chán ghét cảmgiác bị động như vậy, khi ta ý thức được điểm này, ta độtnhiên phát hiện có quyền lực thật tốt,nên ta nghĩ phải chiếm được hết thảy."Nam tử xoay người lại,trên mặt dịu dàng lộ ra tươi cườikhông màng danh lợi: "Thiên Ca, ta chỉkhông muốn tiếp tục một cuộcsống đề phòng ,lo lắng, không muốn nghĩ chỉ có trong mộng mới nắm đượctay ngươi..." Ngậm lấy ngón tay vào miệng, Bạch Hà liếm máu tươiở đầu ngón tay."Nếu ngươi thậtsự yêu ta, nhưthế nào cho tớibây giờ cũng chưa từng hôn môi ta, chưa từng để cho ta xoa nhẹlưng ngươi, thậm chí suốt đêm cũngkhông để ta ở bên cạnh, ngươi chẳnglẽ thật sự nghĩ ta sẽ cam tâm sống cuộc sốngnhư vậy cả đời sao?" Bạch Hà chậm rãi đi tới trước mặt ta, mỉmcười nói "Muốn có cái gì chỉ có thể tựmình làm lấy, người khác sẽ không bao giờ dư thừa cho ngươisự trợ giúp, đạo lý này là ngươi nói cho ta biết."Ta híp mắt nhìn bàn tay Bạch Hà đang đến gần, muốnlui về phía sau lạibị Bạch Hà đột nhiên chế trụ bả vai, tay hắncũng không có như bề ngoài thoạt nhìn vô lực, ngược lại giốngnhư kìm sắt làm cho người ta cảm thấy đau đớn."Ta thừa nhân, ta là một nam nhân ích kỷ." Ta ngửa đầunhìn Bạch Hà, nói "Ngươinhốt ta, sẽ không phải vì để đượcmột phế nhân hôn ngươi chứ?""Tuy rằng ta không hiểu vì sao ngươi thay đổi bộdáng, nhưng ta cũng thích bộdáng hiện tại của ngươi." Bạch Hà đã tiến đến quá gần, bàn tay nhẹnhàng phủ lên hai má ta, đốivới loại tiếp xúc này làm cho người ta cực kỳ không thoải mái, khó chịu giống nhưcó con kiến bò qua bò lạitrên mặt."Nga, phải không?" Ta bắt được bàn tay Bạch Hà đang loạn cọ trên mặt, cực kỳ muốndùng tay áo hung hăng chà xát chỗ bị hắn chạm qua.Nhìn bàntay mình bị nắm chặt, Bạch Hà không giậnmà cười, cầm ngược lại tay củata nói: "Cảm giác này thậttốt." Bạch Hà lại sờ bàn tay ta.Ta nhất thời nhướnmày, cười gượng hai tiếng nói: "Ha hả,ngươi... Đây là đùa giỡnta?""Thiên Ca,dáng vẻ này của ngươi là lần đầutiên ta nhìn thấy." Bạch Hà tươi cười sáng lạn,nói "Nguyên nhân là do ngươi ởđỉnh của quyền lực, nguyên nhân chính là vì có nhiều người e ngạiuy nghiêm của ngươi, ngươi đại khái cho tớibây giờ cũng không biết,thậm chí cũng không có nghĩ tới,có người muốn đem ngươi đặt dướithân.""Ta sao?"Ta không khỏi nhếch môi cười, vung bàn tay bị Bạch Hà nắm chặt,chỉ vào chính mình nói "Ta không biết đến tộtcùng có người nào nguyệný đem ta đặt dưới thân."Được rồi, BộPhong Trần tính là mộtngười, bất quá nghĩ đến tên kia rõ ràng là ở Thánh môn chịu đựng lâu lắm,thế cho nên nhìn thấynam nhân liền đói bụng ăn quàng.Bất quá, lời nói củaBạch Hà làm cho ta có chút dựcảm không lành."Ý của ngươi không phảilà muốn..." Khóe miệngcủa ta có chút cứngngắc, nghe Bạch Hà nói xong, tabắt đầu nhớ lại vì sao lúc ta thay quầnáo hoặc tắm rửa, Bạch Hà thườngnhìn chằm chằm, úc úc úc, hiện tại hồitưởng lại thật đúng là có chút tư vị.Bạch Hà cười càng sáng lạn, hắn đem quải trượngđưa tới trước mặt ta nói: "Ta hiểuđược, ngươi là một nam nhân tâm cao khí ngạo,căn bản sẽ không cho phépchính mình bị người khác đặt dưới thân, biệnpháp duy nhất, cũng chỉcó giống như bây giờ, cướp đi mọiquyền lựccủa ngươi."Ta đột nhiên thực hối hận, vì cái gì quảnđến sống chết của bộhạ cũ, sống chết của họnào có liên quan gì đến ta?"Ngươi sẽ không chờtới lúc trở lại hoàng cung rồi mới động thủ?"Ta cười khổ vài cái, thật là tốt quá, ta đườngđường là mộtđại nam nhân, giờnày phải nghĩ biện pháp bảo vệ 'trinh tiết'."Ngươi cũng sẽ không ngoan ngoãn nằm trên giường mặc cho ta đùa nghịch, đúng haykhông?" Bạch Hà nói mộtcâu làm cho người ta hết sức phiền lòng "Yên tâm đi, ta sẽ không bắt buộcngươi, cũng sẽkhông làm ngươi bị thương."Ta hít sâumột hơi, cười lạnh nói: "Lầnnày lại là cái gì, đểta đoán, là xuân dược bí chế từ trong cung?""Ngươi vẫn thông minh nhưvậy, ta nghĩ đây là cách duy nhất làm cho ngươi không cảm thấy thốngkhổ." Bạch Hà thoải mái tự nhiên đáp.Chương 9 – Mùa xuânTác giả: Vạn DiệtChi ThươngTa khôngbiết bản thân có phải là may mắn hay không khi thời điểm lầnđầu tiên bị người ta cường bạokhông bị hạ xuân dược, không giống một dã thú dường như chỉ cầnthấy người sống liền ướcgì trong nháy mắt thoát sạch quần áo, sau đó tỉnh lại rồi hậnkhông thể mộtđao tự sát.Nếu phải lựachọn giữa sai lầm khiến ta bịBộ Phong Trần bắt buộc và bịBạch Hà hạ xuân dược, đem so sánh mà nói, ta nghĩ có thểvẫn là lựa chọn bị BộPhong Trần bắt buộc, nhưng kỳ thậtmột cái ta cũng đềukhông muốn chọn.Ta chống quải trượngra khỏi phòng, dướiánh nhìn chăm chú theo dõi, ta chống quải trượng lên xe ngựa,xe ngựa 'đát đát đát' hướngvề phía Hoàng thành mà tiếptục đi tới.Xe ngựa rất lớn,thực ổn, cũng thực thoải mái, trong xe đệmngồi mềm mại, sẽ không làm cho ngườita cảm thấy vất vả vì xóc nảy,bên trong hơi tối bày một ít hoa quả cùng rượu, đỉnh lô nho nhỏmàu tím lượn lờ tỏa ra mùi xạ hương, mùi hương này ta khôngthích lắm, có chút nồngđậm, vẫn là mùi hương trên người Bộ Phong Trần tự nhiên hơn, mùi hươngnhư có như không càng làmcho người ta thích."Ừm, thật nhiềunha." Ta nhíu mày, trước mặt là những bình, chai, lọ rất nhỏ, mỗimột cái bình nhỏnhắn xinh đẹp tinh xảo đều dán mộttờ giấy không giống nhau.Lúc này người ngồi cùng trong xe vớita cũng không phải Bạch Hà, mà là người vừa mớiđi lên mang theo hơn mười bình thuốc – Thanh Thư."Đều ở trong này, vươnggia tự mình chọn một lọ đi." Thanh Thưcúi đầu đem tất cả chai, lọ, bình đặthết lên bàn, lúc này không giống như lúc ởtrong phòng cùng ta trừng mắt đối nhau nữa."Thuốc trong cung thực ra ta từng nghe nói qua, loạn thất bát tao thứ gì cũng có, nhưng vẫn là lầnđầu tiên nhìn thấy,ha hả. ngươi có thể nói cho ta nghe một chút được không." Tựa vào bên cửa sổ, ta vén mành lên, gió mát hơi lạnh quấtvào mặt, hai bên đườnghoa lá xanh tươi, lại là một năm mùa màng thật tốt.Mạch thượng hoa khai, bươmbướm bay rực rỡ, mùa xuân tiết tháng 3, nắng ấm gió mát, chậmrãi ùa về... Lúc này biếtđi về đâu? Ta chậmrãi hít thở không khí trong veo này thật sâu, nếu là vậnkhí không may như lời hắn nói, không chừngvề sau cũng không tài nào đượchít thở bầu không khí tronglành thoảng mùi hoa dạinày nữa."Bình nàylà hợp hoan tán, bình này là tỉnhtửu hoa, bình này là thanh nhu động, bình này là trợ tình hoa, bìnhnày là phi yến hỉxuân tán, còn có bình này là hạn miêu hỉ vũ lộ..." Thanh Thưthao thao bất tuyệt, nhưng hắn chỉđơn thuần đọc lên dòng chữ viết trên mỗi bình thuốcmà không có nói cụ thể cách dùng và tácdụng của thuốc như thếnào."Tốt lắm, tốtlắm, chúng có khác nhau nhiều không?" Những cái tên nghe thật hay."Vương gia cứ việcchọn là được, đều không khác nhau lắm." Thanh Thư trầm giọngnói xong, trên mặt có chút không đượctự nhiên, quân sưnày đại khái cũng không có nghĩ đến có một ngày hắncòn phải vì người khácmà chọn cái loại thuốc này.Đưa tay nhéo nhéo mi tâm có chút phát đau, ta tùy ý chỉ vào một cái bình nhỏthoạt nhìn coi nhưthuận mắt trong số đó hỏi: "Bình này tên là gì?""Phong Trần Ngọc Lộ."Thanh Thư đáp.Phong Trần... A? Còn... Ngọc lộ a?"Ta nhất định phảitự mình chọn một lọ sao?" Nếuta vẫn không chọn,có phải có thể kéo dài được thêm chút thời gian không."Không nhất định, Vươnggia có thể tự mình chọn, nếu không chọnthì theo lời Hoàng thượng:có thể vì ngài mà cốnghiến sức lực." Thanh Thư trực tiếp cho ta một cái đáp án làm tan biếnhết hy vọng, Bạch Hà cho ta ngay cả cơ hội kéo dài thờigian cũng đều bị gạt bỏ."Phong Trần Ngọc Lộ,Phong Trần Ngọc Lộ..." Ta cầm lấybình nhỏ trong tay nhìn ra bên ngoài một hồi, trên chiếcbình màu trắng có hoa văn hình bồ câu cùng cây tường vi màu đỏ, nhìn kỹ thựccũng có vài phần hương vị phong trần như lời hắn nói.Ta mở miệng bình, trựctiếp đem chất lỏng trong suốt bên trong đổ vào miệng, hươngvị không tồi, có một chút trong trẻo, ngọt ngào như cam lộ (sương ngọt),rất dễ uống.Thanh Thư mở to hai mắt nhìn nhìn ta,cho đến khi ta uốnghết bình thuốcmới giật mình tỉnh ngộ, quá mứckinh ngạc mà chất giọng có chút ấp úng nói: "Ngươi... Ngươi uốnghết cả bình?""Uống hết sẽchết sao?" Trướckia từng nghe nói qua, có mộtvài loại thuốc uống hơi nhiềumột chút cũng sẽchết, ta bây giờvẫn chưa cảm thấy có gì đặcbiệt khó chịu trong người, chỉ tựahồ có chút nóng, nhấtlà ở chung quanh bụngnhư có than hồngsưởi âm ấm.Thanh Thư lẳng lặng lắc lắc đầu,nhìn chằm chằm bình Phong Trần Ngọc Lộ,lại nhìn nhìn ta, sau đó thẳngthắn nói ra lờilàm người ta chán ghét: "Bình thuốcnày... Sau mười hai canh giờphát tác một lần, dược tính liên tục trong 30 ngày."Ngươi kia không phải nói hắn không biết dược tính của mỗibình hay sao? Vận khí của ta sao lại kém đến nhưvậy, tùy tiện chọn một bình liềngặp một bình thuốc 'tốt' nhưvậy, hai chữ 'phong trần' này, quả nhiên không thể dính vào."Nếu lúc phát tác ta cái gì cũng không làm,liệu có nổ tan xác mà chết không?" Ta cảm thấy thân thể có chút miệng khô lưỡi nóng, thậmchí đầu óc cũng có chút choáng váng, dược tính phát tác không nên nhanh vậychứ.Thanh Thư lắc lắc đầu, có chút né tránh ánh mắtta, hắn thành thậtcúi đầu nói: "Sẽ không, Hoàng thượnglựa chọn thuốc sẽ không đếnlúc lên hứng thú mà nguy hiểmđến tính mạng, chính là ngươi một lầnliền uống hết cả bình, lúc phát tác... hẳn là rất mãnh liệt.""Mãnh liệt? Mãnh liệt đến nổi không thểý thức, hoàn toàn không biếtbản thân mình làm cái gì, ý ngươi muốn nói có phảilà như vậy?" Ta thật sâu hít một hơi.Thanh Thư gật gật đầu, hắn có thểlà người thông minh, bấtquá gặp phải loại tình huống này lại có chút chậm chạp, cũng có thể là bị hành động củata dọa sợ, Thanh Thư vẫn ngơ ngácngồi tại chỗ nhìn ta, khi thì nhìn bình thuốc,khi thì cúi đầu nhíu mày suy nghĩ ngâm cứucái gì đó."Ta cảm thấy đầucó hơi choáng váng, ngươimuốn tiếp tục ở lại trong xe ngựa chờ ta yêu thươngnhung nhớ sao?" Nửa phần là cố ý, phân nửalà theo bản năng nhẹnhàng nới rộng cổ áo, động tác nho nhỏcủa ta làm Thanh Thưsợ tới mức nhảy từtrong xe ngựa ra ngoài, ngay cảcác bình thuốc còn lại ở trong xe ngựa cũng không quản."Con mọt sách." Khẽ hừ một tiếng, ta cúi đầu nhìn các bình bình lọlọ trước mặt, tay áo vung lên trựctiếp gạt hết đống bình chướngmắt kia sang mộtbên, xe ngựa tựa hồ đã ngừng lại,ta vén màng xe lên, còn chưa kịpnhảy ra ngoài thì BạchHà đã xuất hiện trước tầm mắtcủa ta."Thiên Ca,ngươi không sao chứ?"Nam tử lộ ra vẻ mặt thập phần lo lắng, bàn tay đỡthân thể có chút lung lay sắpđổ của ta.Không cóviệc gì? Không có việcgì liệu không phảiđều do ngươi bức bách hay sao.Dưới chân có chút phù phiếm(mơ hồ không thực), ta không biết có phải thuốc nào cũng đềumang đến cảm giác như say rượu giống nhau hay không, cả người đềucó chút liêu xiêu dường như muốn ngã xuống, ta nghĩ, dượctính của thuốc còn chưa hoàn toàn phát huy, nói cách khác vì sao lúc Bạch Hà đỡ lấyta, ta vẫn còn cảm thấy chán ghét."Ta cóchút choáng váng, trong xe thực buồn." Lời này nói ra là lờinói thật, mọi vật trước mắtbắt đầu trở nên vặn vẹokhác thường, bắt đầu xoay tròn, hợp với người trướcmắt cũng biến thành nhiều người, thiệtnhiều người chồng chất cùng mộtchỗ, không khí ngộtngạt trong xe buồnmuốn chết khiến cho người ta cảm thấykhó chịu."Ngươi uống chắcnhiều lắm." Thanh âm Bạch Hà vang lên bên tai, bàn tay củanam tử ở bên hông ta, hắn nhanh chóng đem ta từtrong xe ngựa tha ra ngoài."Hoàng thượng..." Thanh Thư vội vội vàng vàng chạytới bên cạnh, đoànxe đã ngừng lại."Các ngươi ở chỗ này chờ một chút." BạchHà để lại một câu, rồi sau đó thếnhưng trực tiếp ôm ngang người ta, như thế làm cho ta có chút hoảng sợ, tuy rằngta cảm thấy một nam nhân ôm một nam nhân cũngkhông phải việc khó, chính là một Bạch Hà hữu lực nhưvậy cùng với ấn tượng củata về một Bạch Hà ôn nhu gầy yếu có chút không giống nhau."Hoàng thượng, cần phái ngườitheo không?" Thanh Thư hỏi một vấn đềthực ngu ngốc, ta thực hiểu BạchHà người này, hắn tuyệt đối sẽkhông cho phép cũng sẽ không nguyện ý để cho ngườingoài nghe được hắn cùng ta làm chuyện đó, nhất là trong xe ngựa,sau đó bên cạnh đều là những hộ vệtai thính.Ởphương diện kìm nén dục vọng này kia, BạchHà cùng ta biểu hiện ra, thực cũng chẳng hề kém hơn phân nào."Không,các ngươi đều ở lại đây, không đượctới gần." Bạch Hà trực tiếptừ chối Thanh Thư."Chính là,Hoàng thượng, có thể có nhiều nguy hiểm?" Bạch Hà nhìn ta liếc mắt một cái, trong mắtrõ ràng là thập phần lo lắng cùng không tín nhiệm, mặc dù ta đã mất hết võ công, què chân, còn uốnghết cả bình thuốc chết tiệtnào đó.Đáng chết, trong lúc Bạch Hà cùng ThanhThư còn đang tiếptục nói chuyện,ta thế nhưng thực sự nhịnkhông được, vạn nhất Bạch Hà thậtsự để một vài người theo, ta đây liềnthực chết chắc rồi."Ngô ân..."Hít một hơi thật sâu, dưới tác dụngcủa thuốc, cho dù là ngốc tử cũng sẽdiễn trò, ta nhắmhai mắt lại túm chặt lấy áo BạchHà, cùng lúc đó, cánh tay Bạch Hà ôm tay củata cũng bỗng nhiên siếtchặt lại, ta nghĩ Bạch Hà sẽ không nguyệný lại cùng Thanh Thưlải nhải nói tiếp dù chỉ mộtchữ.Để lại cho Thanh Thưmột ánh mắt nghiêm khắc, Bạch Hà trựctiếp ôm ta ly khai đoàn ngườihướng vào trong rừng,trừ bỏ đủ loại nguyên nhân bên ngoài kể trên, Bạch Hà tựtin vì một nguyên nhân khác chính là trên người hắn cũng có võ công, trong chốc lát ngắn ngủi,chúng ta đã đến một nơi mà xe ngựa dừng bên đường hay bấtluận kẻ nào cũng không thể nghe được chút thanh âm gì.Cây cối rậm rạp,mặt cỏ mềm mại, cùng vớidòng suối nhỏ cách đó không xalẳng lặng chảy xuôi, nơi này quả thực thích hợpđể làm loại sự tình này.Ta mất đi võ công, chân què, dượctính phác tác, không ai giúp đỡ, Bạch Hà tại thờiđiểm này không còn mộtchút tâm cảnh giác gì đốivới ta, càng huốngchi ta có thể tin tưởng sau khi chúngta rời khỏi đoànngười, thủ hạ của Bạch Hà cũng đã canhgác nghiêm mật tất cả các đường đi ởkhu vực lối ra phụ cận.
Chỉ một câu thôi, ta trốnkhông thoát. Nhưng ai biết đâu được?
Chương 10 – Trầm khêTác giả: Vạn DiệtChi ThươngMây trắng giống nhưsương mù mờ ảo quanh quẩn trước mắt, còn nhớrõ khi ta nhảy xuống vách núi, lúc đómây mù vờn quanh ta, nhẹnhàng lướt qua da mặt,tựa như biển rộng vây quanh ngườita, cho đến khi ta rơixuống vực sâu giống như biểnrộng này mới hoàn toànmất đi ý thức.Lúc rơi xuống, thân thểrất nhẹ, có một chút cảm giác chóng mặtmờ mịt như hiện tại,nhưng không giốngnhư giờ phút này, cảm thấy vô cùng khô nóng cùng lo lắng.Cây cối rậm rạpđan xen vào nhau tựa như một bức bình phong, cỏxanh ở dưới chântản ra hương thơm tự nhiên, cách đó không xa dòng suối nhỏ chảyxuôi tạo nên âm thanh 'rầmlạp' thanh thúy dễnghe, bên cạnh ta là ngườitình cũ, hiện tại đã là hoàng đế, một nam tửsẽ không bao giờcó thể yêu thêm mộtlần nữa."ThiênCa..." Bạch Hà ngồi bên cạnh ta, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào trán ta,than thở nói "Trán củangươi thật nóng, nóng đến nỗi bàn tay củata sờ vào có chút bỏng."Ta cũngkhông phải phát sốt, không phải chỉ có cái trán là nóng lên có được không? Bạch Hà đang đợi cái gì, là chờ xemta hoàn toàn bị dược tính khống chế mớiđộng thủ hay sao?Một cảm giác khô nóng khó có thể diễn tảbằng lời bắt đầu lan tràn khắptứ chi, sâu trong nộitâm trở nên trống rỗng, thật sâu, thậttrống trải, cứ như thếvội vàng muốn nhồi nhét vào trong lòng ngựccủa ta một khoảng hư không thậtlớn.Ta khôngkhỏi bắt đầu cuộn tròn thân thể,gắt gao nhắm chặt hai mắt, cắnchặt răng, hai tay gắtgao siết lấy nhúm hoa cỏ dại ở kế bên, trên trán cùng chóp mũi tựahồ bắt đầu đổ mồhôi, hô hấp từng ngụm từng ngụm,cảm thấy bốn phía càng thêm khô nóng, toàn bộthế giới tươi đẹp mát lành đềubắt đầu tiêm nhiễm một mảnhửng đỏ yêu dị."Rất khó chịu sao?" Thanh âm BạchHà vang lên bên tai ta.Nam tử đã không còn giống một người quá lý trí ngồiở bên cạnh nhìn ta rơi vào trong đáy vựcsâu, cơ hồ là chỉ trong nháy mắt, Bạch Hà đảo mắtliền đặt ánh mắt lên người ta, tay hắnđặt ở bên hông của ta, nhẹ nhàng cởiđai lưng đã có chút lỏnglẻo."Thiên Ca,ngươi có biết... Ngươi biết không?" ĐầuBạch Hà dụi vào cổ ta, hít thật sâu một hơi, hai má nhẹnhàng ma sát cổ ta, thanh âm nỉnon mềm nhẹ mà có vẻ áp lực "Ta chờgiờ khắc này đã rất lâu, lâu lắm rồi, tựa hồchỉ có trong mộngta mới có thể ôm ngươi như vậy.""Tha thứ cho ta đã dùng thủ đoạn quá đáng này, chỉ có như thế, ta mớicó thể đem ngươibuộc chặt ở bên người." Hai tay giữchặt hai bên sườnphải trái của ta, Bạch Hà khởi độngthân thể, ánh mắt vô cùng lo lắng của hắnđặt trên người ta, nồng đậm mà cựcnóng, mang theo một cảm giác xâm chiếm không hề che đậy.Tay hắn chậm rãi lướt qua hai má ta, dưới tác dụng của thuốc,ta tuy rằng vẫn cảm thấy chán ghét nhưngcàng cảm nhận được kích thích tê dại đến từ dượctính, điều này làm cho ta không nhịnđược mà run nhè nhẹ,đột nhiên trong lúc đó rấtmuốn ôm và được ôm.Cứ thế dượcvật cổ quái làm cho người ta cảm thấykhô nóng muốn xé toang quầnáo trên người, đồng thời lại làm cho ngườita rét lạnh đến run rẩy, lạnh đếnnỗi làm cho ngườita muốn dựa vào lồng ngực ấmáp của một người khác.Dưới sự tra tấncủa nóng – lạnh,cho dù lý trí có vững vàng đến thế nào cũng có thểbị đánh tan, có lẽkhông duy trì được bao lâu nữa,ta sẽ hoàn toàn mấtđi lý trí trở thành một con dã thú đến kì phát dục, tưởng tượng đếnhình ảnh kia khiếncho người ta cảm thấy muốn sụpđổ.Bạch Hà muốn đánh tan không chỉ có năng lực phản kháng của ta, càng muốn tự tay xé toạcmột chút tự tôn cuối cùng còn sót lại của ta.Chỉ là mất đi năng lựcphản kháng, mấtđi tự tôn cùng kiêu ngạothì Sầu Thiên Ca còn là SầuThiên Ca sao? Hay chỉ là một nam nhân bị giấu ởlãnh cung sống cuộcđời cô độc, cuối cùng bởi vì nổiđiên mà bị kẻ khác chán ghét, rồi sau đó bị quên lãng, cuối cùng buồn chết ở dưới giếng hoặc là đói chết,lạnh chết.Thật sự là hay cho mộtcái kết cục thê thảm đáng thương.Nhưng tưởng tượngđến điều này, lý trítựa hồ trở lại.Thật sâu hít một hơi, ánh mắt khẽhé mở một đường hẹp dài, mơmơ hồ hồ thoáng nhìn thấy một người nào đó vừathoát quần áo của ta, vừa hôn lên cổ rồi ngực, ta là phượnghoàng hay là do thế giới này biến thái, vì cái gì sau khi sốnglại luôn gặpphải chuyện thế này cơ chứ."Bạch Hà..." Nhẹ giọng gọi tên nam tử,tay ta nắm thắt lưng Bạch Hà, ta còn nhớrõ một vài nơi mẫn cảm trên thân thểnam tử này.Ta nhẹ nhàng xoa sườn thắt lưng bên trái củaBạch Hà, nhất thời cảm giác đượcthân thể Bạch Hà có chút phátrun, lúc run rẩy qua đi, BạchHà ngẩng đầu nhìn ta, hai mắt của hắnđã không còn giống như bình thường dịu dàng đạmmạc, đôi mắt tựa như mảnhtrăng khuyết hé ra tia nóng rựcđến mức cơ hồ có thể xuyên thủng người ta, khí phách ẩnẩn giấu kín ở bên trong này làm cho ta có chút giậtmình.Có lẽ, đây mới là bộmặt thật của Bạch Hà, ánh mắtmà vua của một nước nên có."Ngô -"Bạch Hà đột nhiên lậptức áp sát người,dùng bờ môi của hắn ép lên môi ta, cảm giác được hắn có ý muốntách hàm răng đang cắn chặt của ta, ta nhất thời nhíu mày, cảm giác này thật không tốt.Bạch Hà có chút thô lỗ nắm chặt cằmta, đau đớn khiến ta mở miệng, nam tửthừa dịp mà vào, côngthành đoạt trì, gắn bó ma sát, làmcho người ta có chút khó có thểhô hấp.Dù chokhông phải lần đầu tiên cùng người khác miệng đối miệngchơi trò đưa đẩy, nhưng lầnđầu tiên cũng không cảmthấy ghê tởm như vậy, cảm giác miệng đối miệnglúc này thật sự khôngthể chịu được, giống nhưta từng nghĩ ở trong đầu cùng với ngườikhác làm chuyện này liền cảm thấy ghê tởmcùng dơ bẩn, quả thực chính là làm cho ta chỉ muốn nhổra.Đây là hônmôi hay sao? Cảm giác hoàn toàn không giốngvới lúc cùng vớiBộ Phong Trần.Cái dạng hôn môi nhẹ nhàng mà thoải mái lại không tốnsức cưỡng đoạt về sau độtnhiên liền biểu hiện ra cái tốt đẹp của nó."Cho dù làdưới tác dụng của thuốc cũng cảmthấy không thoảimái sao?" Bạch Hà hơi thở có chút nặng nề, thanh âm đè xuống thật thấp, trong lời nói mơ hồ còn có chút tứcgiận "Chẳng lẽ... Ta liền cho ngươicảm giác không thoảimái như vậy sao?""Tê – " âmthanh những mảnh vải bị xé toạcvang lên.Bạch Hà giống nhưlà phát điên xé nát quần áo trên ngườita, cảm thấy từng đợt lạnhbuốt đến từ những chỗ quầnáo bị xé rách nhưkim châm đâm vào lòng ngực, nhưngđau đớn hơn lại là ở chỗxương quai xanh, BạchHà thế nhưng cúi đầu cắn xuốngxương quai xanh củata tạo nên một vệt máu, ta không khỏi hít thật sâu một hơi,dược tính còn chưaphát tác sao? Ta cũng không muốnthân thể của mình bị phủ kín bởidấu vết gặm cắn củaBạch Hà."Ha hả a..." Bất quá cũng nhờvết cắn này của Bạch Hà mớicó thể làm cho ta tiếptục duy trì lý trí còn sót lạidưới tác dụng của thuốc."Ngươi đang cười cái gì?" BạchHà nắm thắt lưng ta, nhẹ nhàng đem ta kéovào trong lòng, cái cách mà hắn đặt ta ngồi ởtrong lòng làm ta cảm thấy cực kỳ không ổn, nhất là ta đã cảm giác được rõ ràng cách lớp quần áo phía hạ thân của hắn có mộtthứ gì đó, thuốcsao còn chưa phát huy tác dụng, ta... sắp chống đỡkhông nổi rồi."Cười ngươi..." Nhìn BạchHà đột nhiên sắc mặt thay đổi, ta cuốicùng xem như thở phào nhẹ nhõm.Bàn tay hắn trên người ta trượt xuống, lúc này đây đếnphiên hắn nằm trên cỏ, sắc mặthắn trở nên rất khó coi: "Nhuyễn cốt tán?"Lần trước dùng trên ngườikẻ nào đó, NhuyễnCốt Tán vẫn còn dư một chút, kết quả thật đúng là có tác dụngrồi.Ta chỉ chỉ miệngmình bị Bạch Hà gặm cắn có chút sưngđỏ, cái gọi là biết khôn hơn mộtchút, từ lúc bị Bộ Phong Trần đè ngược về sau ta luôn mang theoNhuyễn Cốt Tán bên mình, Bạch Hà ít nhiều là một nam nhân dễ ghen, sau khi tabị bắt lại có lẽ cũng không có ngườidám đến lục soát trên người ta."Thiên Ca,ngươi hẳn phải biết là ngươitrốn không thoát." Sắcmặt Bạch Hà cứng ngắc "Bốnphía đều là người của ta, huống chi tình huốngcủa ngươi hiện tại, ngươirốt cuộc muốn làm cái gì?""Đợi dược tính hoàn toàn khống chế ngươisau đó ngươi không biếtngươi sẽ làm ra sự tình gì đâu, Thiên Ca, không nên ngu ngốc như thế,đó sẽ không phải là kết quả mà ngươi muốn." BạchHà tuy rằng không thểnhúc nhích, miệng vẫn còn có thể nói chuyện."Vậy ngươi cũng đã biếtta là người thế nào, ngồi chờ chết,cũng không phải thói quen củata." Cười khổ hai tiếng, ta tựa vào gốccây bên cạnh đứng lên, tùy tay cầm lấy đai lưng trên mặt đất quấn chặtquần áo rời rạc trên người, tóc đen rũ xuống phía trước, nguyên bản tóc được cộtchắc không đã bịphân tán ra biết từ lúc nào.Thật là khó chịu... Một đợt thuỷtriều đột nhiên ập tới, ta siếtchặt cây cối bên cạnh, thân thể run rẩy sau đó cuối cùng cũng trải qua được mộtđợt sóng dược tính đột kích, hai mắt nhịn không được trở nên ươn ướt."Thiên Ca...Đừng đi, Thiên Ca, quay lạiđi! Đừng bỏ ta lại!" Thanh âm lo lắng của Bạch Hà vang lên ởphía sau.Không hề quay đầu liếcmắt một cáinhìn nam tử, ta khập khiễng ở trong rừngsờ soạng đi tới, theo hướng dòng suối đi sâu vào rừng, ngoài bìa rừng đều là ngườicủa Bạch Hà, ta cũng chỉ có thể đi theo hướngnày.Ít nhất, trong rừng sâu sẽ không có người, nếu giống nhưBạch Hà nói, ta không khắc chế đượcdược tính liền thật sự xong đời,ta cũng không muốn tùy tùy tiệntiện cùng người khác phát sinhquan hệ.Tới lúc không còn cách nào khác, cùng lắmthì nhảy vào suối, tuy rằng cũng không khác cái chếtlà mấy.Không được, tầm mắttrở nên càng ngày càng mơ hồ... Chân đã muốnbước không nổi, thân thể thật khó chịu,nóng quá, lại rất lạnh, không còn chút sức lực."A..." Trượt chân một cái, thân thểrơi thật mạnh vào suối nước, tạo nên vô sốbọt nước.Trong lúchoảng hốt, giống như thấyđược từng đợt từng đợtsắc màu hoàng hôn chiếuxuyên qua vòm lá cây hạnh (cây quất),ánh hoàng hôn ấm áp xuyên qua kẽhở của cây cối chiếu xuốngmặt đất tạo nên từng mảngloang lổ, hơi thở trong lúc đó thoang thoảngmột cỗ hương thơm ngát quen thuộc.Ánh sángphản chiếu, thấy không rõ dáng vẻ một người đếngần, giống như đang nói gì đó nhưng mà ta cái gìcũng không nghe được.Thầm nghĩ, thầm nghĩ muốn dựa vào trong ngựcđối phương.Chương 11Tác giả: Vạn DiệtChi ThươngMộng xuân không thể rời đi, không thể rời khỏi ta, không thểrời bỏ đi... Hết thảy giốngnhư một giấc mộng điên cuồng,không ngừng lập lại, quanh quẩn trong nơi sâu thẳm củatrí nhớ, trong mộng thật nóng, nóng đến mức làm cho người ta muốn xé nát hết thảy mọi vậtche phủ trước mắt, trong mộng lại lạnh lẽo,lạnh đến mức làm cho người ta muốn gắt gao ôm chặtnguồn nhiệt duy nhất trước mắt.Vì sao lại đẩy ta ra? Mặckệ tới gần như thếnào, tựa hồ luôn bị đẩy ra, nghe không rõ thanh âm bên tai là nói cáigì, thanh âm nghe như xa xôi, phảng phất nhưđến từ một người ởthế giới thường khiến ta không muốnthân mật.Ta nghekhông được, cũng không muốnnghe ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, chỉcần ôm ta, ôm ta là đượcrồi, ôm chặt đi, dùng hai taycủa ngươi gắt gao đem ta sáp nhập vào thân thể của ngươi.Đúng... giống như hiệntại làm cho ta cảmgiác được hơi thở của ngươi, nhiệt độ cơthể của ngươi, sức mạnhcủa ngươi, hết thảy củangươi... Toàn bộ, toàn bộ không hề giữlại, ở trước mặt ngươi,điên cuồng đánh mất chính mình,quên đi mình là ai, ở trong cực hạn điên cuồng hoàn toàn phóngra... Nếu đây là mộngthì kia có lẽ là một hồi tưởng làm cho ngườita có chút kinh ngạc, kinh ngạcxấu hổ mà lại nhịn không đượccó chút hưởng thụ.Nếu hết thảyđều là sự thật, đều đã từngxảy ra, ta làm sao đối mặt, làm thếnào đối mặt với chính mình bị dược tính khống chế trở nên hoàn toàn điên cuồng, làm ra chuyện hoàn toàn điêncuồng.Trong lúcnửa mê nửa tỉnh, lờ mờdần dần có ý thức, giãy giụa giữa cảnh trong mơcùng sự thật quanh quẩn cùng một chỗ, cuối cùng bịlý trí chết tiệt hoàn toàn đưa về hiệnthực, vì thế ta cảm giác được mình không phảilẻ loi một mình nằm một chỗ,bốn phía thực ấm áp, trừ bỏcó cái chăn ở trên người, còn có một người, mộtngười gắt gao ôm chặt lấy ta.Trí nhớ từ trước khi hôn mê giống như mộtbức tranh dần dần hiện lên trong đầuta, Giang thành, bị bắt, Bạch Hà, dược tính, chạytrốn, hôn mê... Lưngta từng trận mồ hôi lạnh, ta không rõ giờkhắc này người ôm ta là nam haynữ, là Bạch Hà hay căn bản là một ngườixa lạ, điều này làm cho tacó chút sợ hãi, thế cho nên lúc nàykhông có dũng khí mở to mắt nhìn người cùng ta trong tình cảnhnày là ai.Ý thức dần dầnthanh tỉnh, càng ngày càng nhớra nhiều hơn, dường như ta không có bịchết đuối, dường như ta thậtsự biến thànhmột con dã thú phát dụcdưới tác dụng của thuốc túm đượcngười nào đó liềnbắt đầu xé rách quần áo của đốiphương.Đối phương lúc đầucòn kháng cự, thao thao nói mộtvài lời, khi đó ta căn bảnlà không nghe được, giống như một con dã thú đang kì phát dục liền hướng tới đốiphương bổ nhào vào, sau đóchính là này, cái kia, điên cuồng lật đi lật lại,cũng không biết giằng co bao lâu.Ta nhịn không được hít thật sâu một ngụmkhông khí, đáy lòng càng ngày càng lạnh... Bạch Hà chết tiệt,tên chết tiệt! Nếu không phải Bạch Hà, ta cũng sẽ không gặp chuyện xấuhổ như thế này, lúc ấy trước khi rời đi hẳnphải đánh cho hắnhai quyền (còn sức đâu mà đánh ^ ^khổ đến thế là cùng).Từ từ – đây là hươngvị gì, tự nhiên, ngửi thấy làm cho ngườita có cảm giác thập phần thoải mái, còn có cảmgiác dường như có chút quen thuộc.Mùi hương này... Còn có ngày hôm qua, ngày hôm qua lờ mờ nhìn thấy, dưới ánh sáng phản chiếu mơ hồbóng một người, cùng với thanh âm nghe không rõ, ta độtnhiên nhớ tới một câu ta nghe được .... [Sầu Thiên Ca, ngươi làm sao vậy... Sầu Thiên Ca... Ngươi!]Đúng rồi, lúc người này nói ra lời đó ta giống như vừa mới bổ nhào vào hôn đối phương, cũng có thể nói là thô bạo mà vội vàng gặmcắn.Loại hương vịnày, loại thanh âm này, loạiphản ứng này.Quả nhiên, là hắn sao?Sẽ không phải là cảm giác sai chứ?Nếu ngày hôm qua người bế ta là hắn, giốngnhư tự đáy lòng cũng sẽ không có lạnh lẽo như vậy,thế giới cũng không cótuyệt vọng như vậy, có thể miễn cưỡng chấpnhận được rồi.Mặc kệ nhưthế nào, sớm muộn gì cũng phải đối mặt không phảisao?Ta chầm chậm mởmắt, chiếu vào mi mắt đầu tiên chính là mộtvệt sáng có chút chói mắt,giống như trước khi ta hôn mê, cảm thấy ấm áp tương tự, bất đồngchính là, khi đó là hoàng hôn mà lúc này là ánh nắng ban mai, quả nhiên đã qua một đêm.Đợi cho thích ứng với tia nắng sớmmai, tầm mắt cũng trở nên rõ ràng hơn, hết thảy bên cạnhđều nhìn thấy được, sợi tóc óng ánh trơnbóng ở phía trước mũi ta, là màutrắng bạc, điều này làm cho ta nghĩ đếnngân hà chảy xuôi trên bầu trời đêm, xinh đẹpmà xa xôi.Chính làgiờ phút này, ngay bên cạnhta, nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi,mang theo một chút ngứa ngáy.Tuy rằng vừa rồiđã gần như đoán được nam nhân bên cạnh là ai nhưng khi tận mắtnhìn thấy, đầu óc vẫn có chút ngưng trọng, kết quảliền ngây dại ra mà nhìn.Khuôn mặt xinh đẹp mà ánh lên trang trọng cách ta gần như thế, đây vẫnlà lần đầu tiên nhìn namnhân này ở khoảng cách gần như vậy,gần đến mức có thể cảmgiác được hơi thở chậm rãi củaBộ Phong Trần phả lên cái trán nhẵn nhụi củata, có thể nhìn thấy hàng mi của nam nhân rủ xuống khi nhắm mắt, hai hàng lông mi đều dán lại giống nhưmột cây quạt.Khuôn mặt này khiến cho người ta nhìn trăm lần không chán, nhìnmột lần liền nhìn đến trầmmê... Chính là quanh mắt Bộ Phong Trần lộ ra quầng thâm, tựahồ là vài ngày nay đềukhông có nghỉ ngơi, đại khái là mệt mỏi, nếu không thì lúc ngủcũng không đến nỗi say như thế, cơhồ như đều không phát hiện ra ta đã tỉnh lại.Vì sao hắn lại ởđây, nam nhân này không phải đã về Thánh môn hay sao? Như thế nào độtnhiên xuất hiện, nhưng lại cùng ta... Cùng ta làm chuyện như vậy.Ta cùng hắn quả thựcchính là dính sát vào nhau, hai chân bắt chéo, hai tay ômchặt, ngực dán ngực, ta muốn đẩyhắn ra tạo chút khoảng cách, vừa mới động đậy liền cảmthấy ở một chỗ đáng xấuhổ nào đó cư nhiên là đang nối liền.Cứ như vậyđột nhiên tương ái kéo lại lẫn nhau, ta nhấtthời có chút kinh ngạcđến mức quên mất bản thân phảilàm cái gì, quả thực không có cáchnào tưởng tượng đến tột cùng ngày hôm quađã náo loạn thành cái bộdáng gì nữa, sáng sớm tỉnh lại liềnphát hiện loại chuyện này, thật sự làm cho người ta xấu hổ đếnđỏ mặt.Do ta đột nhiên cử động, nam nhân bên cạnh rất nhanh liền tỉnh, Bộ Phong Trầnso với người bình thường tỉnh táo hơn nhiều.Cực kỳ xấu hổ,đại khái không có hai nam nhân nào ở trên cùng một chiếc giường, đắpcùng một cái chăn, gắtgao ôm nhau, khoảng cách ngắnnhư thế trực tiếp chạmphải tầm mắt của đốiphương.Ta rõ ràngthấy được trong ánh mắt trong suốt của Bộ Phong Trần là dáng vẻ của chính mình, tóc tai tán loạn,có một chút cảm giác nhu nhược cùng bất lựcmà cho tới bây giờ ta cũng không biết chính mình sẽ biểu hiện ra ngoài.Ánh mắt của hắnthật trong suốt,trong ấn tượng của ta, mỗi lầnBộ Phong Trần tỉnh lại ánh mắt cũng không phải tốt lắm, có đôi khi phảitrong chốc lát mới trở nên ôn hòa, nhưng lúc này đâykhông giống, mắt hẳn mở to, trong mắtliền lộ ra ôn nhu như nước.Đúng rồi, tỉnh lạitâm tình không tốt là giả nhân giả nghĩa, vậy hiện tại này... là ngụythánh Bộ Phong Trần.Bộ Phong Trần không nói gì,trong mắt ngoài ôn hòa cũng không có một chút hối hậnhoặc xấu hổ, tay hắn nhẹnhàng phủ lên tóc ta, hai má củata, bả vai, lưng, thắt lưng, rồisau đó thuận thế một lần nữađem ta ôm vào lòng ngực.Vô thanhvô tức (im hơi lặng tiếng), mộtcâu đều không nói, ngượclại làm cho ta nảysinh một loại cảm giác kỳ quái, một loại cảm giác nói không nên lời."Ngươi không phải về Thánh môn rồi sao, sao lại trở lại?"Không đúng, đây không phải điềuta nên hỏi, ta phải hỏi hắn là tối hôm qua rốt cuộc ta và hắn cái kia cái nọ mới đúng, cho dù ta bịdược tính không chế,cho dù ta không khống chế được mà trở nên chủđộng, Bộ Phong Trần ngụy thánh tên này chẳnglẽ không thể đẩy ta ra hoặc là đem dược tính bức ra khỏicơ thể ta sao?Sao lại liền giúp ta lên giường,hơn nữa hiện tại chuyệngì đang diễn ra, Bộ Phong Trần dịu dàng nhưvậy, thậm chí còn có hànhđộng sủng nịch là sao thế này?!"Ta sẽ không bao giờ bỏ ngươi mộtlần nữa." Bộ Phong Trần căn bản không trả lời câu hỏi củata."Từ từ..." Ta nhẹ nhàng đẩy bàn tay Bộ Phong Trần đang đặt trên ngườita ra, không khỏi nhíu mày cườigượng nói "Ha hả,chúng ta tối hôm qua đã làm, có phảihay không?""Như ngươi đã thấyđấy." Ngụy thánh trước sau vẫn bình tĩnh, nói khó nghe một chút, người này chính là cótật xấu làm mặt than.Rõ ràngtrong óc, trong bụng đều là một đống vấnđề nhưng đột nhiên trong chốc lát ta lại há mồm nói gì đó, có thểlà vừa tỉnh, còn quá mức khiếp sợ,có thể là chưa kịp phản ứng.Ta nghĩ,ta cần nghỉ ngơi thêm chốc lát mới có thể khôi phục bình thường."Bộ Phong Trần, ta hiện tại không có nằmmơ phải không?" Ta lại nhắm mắt,nỉ non nói."Ngủ tiếp đi." Thanh âm nam nhân giống như làm phép, chú ngữ(thần chú) làm cho ngườita nghe xong liền muốn ngủ.Đúng rồi, ta phải tiếptục ngủ, hồi phục khí lực,hồi phục lý trí, sau đó cẩn thận suy nghĩ mộtchút, rốt cuộc có phải hay không là một giấc mộng.
Chương 12 – Chịu trách nhiệm a chịu trách nhiệm
Tác giả: Vạn Diệt Chi Thương
Quả nhiên, đây không phải là một giấc mộng.
" Bộ —— Phong —— Trần —— ! Ngươi... Ngươi đang làm cái gì, ngụy thánh ngươi, đồ bại hoại, sắc ma, đại du côn, nếu tâm còn cảm thấy thẹn như lời nói thì lập tức mặc quần áo lăn khỏi giường ta!"
"Ngươi nói cái gì, bảo ta nhỏ giọng một chút đừng ồn đến người khác? Ngươi đồ thánh nhân dối trá cũng hiểu được phải giữ thể diện sao, bỏ tay của ngươi khỏi lưng ta!"
"Cái gì ngươi bị bức bất đắc dĩ, ta bức ngươi thượng ta sao, ta cầm dao kề cổ ngươi bức ngươi thượng ta à! Cho dù ta cởi áo xé quần ngươi thì thế nào, không quần cũng cút khỏi người ta đi!"
"Cho dù ta xé quần áo ngươi, cho dù ta chủ động hôn ngươi, cho dù ta chủ động đến thế nào đi chăng nữa, ngươi cũng không thể đẩy ta ra à! Ngươi không thể bài trừ thuốc trong người ta ra ngoài hay sao?!"
"Cái... Cái gì.... Ngươi giải không được thuốc này?" Ta nhất thời hít sâu một hơi "Ngươi không phải là Thánh môn môn chủ sao, ngay cả thuốc này cũng giải không được."
Nếu ngay cả Bộ Phong Trần cũng không giải được dược tính của thuốc này, ta phải làm sao bây giờ, nếu dựa theo cách nói của Thanh Thư, dược tính của Phong Trần Ngọc Lộ sẽ kéo dài liên tục suốt một tháng, ta đây suốt một tháng mỗi ngày đều phải....
"Dược tính đã bài trừ một ít, thời điểm phát tác kế tiếp sẽ không giống lần đầu tiên không thể khống chế hành động của mình, nếu ý chí của ngươi kiên định cũng có thể nhẫn nại mà qua." Cách nói của Bộ Phong Trần có hơi chút làm cho ta thư thái, hoàn hào, cuối cùng không cần mỗi đêm đều phải hóa thân thành sói, hơn nữa còn thật sự là một con sói đều ngứa ngáy cả mông lẫn cổ.
Sầu Thiên Ca ta đến tột cùng là làm sao lại suy bại cho tới mức như ngày hôm nay, thê thảm như vậy...
"Ngươi còn muốn nằm trên người ta bao lâu?" Lạnh lùng liếc mắt nhìn Bộ Phong Trần đang ở khoảng cách quá gần, sau khi tỉnh lại đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Ta cuối cùng cũng nhớ hết những gì đã phát sinh ngày hôm qua, cũng chính là chuyện xảy ra sau khi rơi xuống suối nước được Bộ Phong Trần vớt lên, tỷ như ta mãnh liệt yêu cầu Bộ Phong Trần ôm ta, sau đó Bộ Phong Trần liền thật sự phối hợp.
"Tóc quấn lại với nhau rồi."
Tóc trắng cùng tóc đen quấn quít lấy nhau, khó phân, Bộ Phong Trần cho dù muốn đứng lên thì trước tiên phải gỡ mớ tóc của ta và hắn đang dây dưa với nhau ra.
Cứ dây dưa như vậy quả thật giống như vận mệnh, mặc kệ có rủ bỏ như thế nào thì bất tri bất giác cùng lại dây dưa cùng nhau.
"Gỡ ra là được."
Có thể gỡ mớ tóc quấn vào nhau nhưng không có cách dùng hai tay cởi bỏ liên hệ với nhau trong lúc đó.
"Ngươi tức giận vì cùng ta làm chuyện đó sao?" Bộ Phong Trần cùng ta ngồi dậy, bả vai dựa vào bả vai, dùng tay gỡ mớ tóc đan xen cũng một chỗ.
Ta cúi đầu tiếp tục tháo gỡ tóc ta cùng Bộ Phong Trần, ngẫu nhiên dùng sức kéo tóc trắng của Bộ Phong Trần, nhưng nam nhân này không tỏ vẻ bất mãn.
Nghe xong câu hỏi của hắn, ta để tay lên ngực tự hỏi, đối với việc ta cùng Bộ Phong Trần làm chuyện như vậy kỳ thật cũng không có tức giận, mặc kệ thế nào, ở dưới tác dụng của dược tính đều phải cùng người khác phát sinh quan hệ, nếu so ra thì Bộ Phong Trần là đối tượng ta có thể chấp nhận được.
Sỡ dĩ ta tức giận như vậy, kỳ thật là còn nguyên nhân khác.
"Đã đi rồi... vì cái gì còn trở về?" Nếu thật sự để ý đến ta, lúc trước như thế nào có thể quyết tâm rời đi, đây mới là lý do chính khiến cho ta tức giận, cho dù hiện tại nhớ tới, vẫn như cũ không thể tiêu tan. Tiêu phí một khoảng thời gian dài như vậy mới xây dựng tốt khách điếm, đối với Bộ Phong Trần mà nói, cũng bất quá là một chỗ có thể tùy thời vứt bỏ không hề lưu luyến.
Có lẽ đối với Bộ Phong Trần, trên thế gian này sẽ không có điều gì có thể làm cho hắn phải dừng chân.
"Thư, ngươi không có xem sao?" Bộ Phong Trần lại kéo tay của ta, trên khuôn mặt luôn bình thản như nước lộ ra ý cười bất đắc dĩ "Ngươi còn kéo nữa thì tóc ta sẽ rụng hết mất."
Thư... Đúng rồi, trước khi hắn rời đi có viết cho ta một phong thư, nhưng thư đã bị Vô Song lấy mất, kết quả là Bạch Hà đọc được thư của Bộ Phong Trần viết cho ta, mà ta một chữ cũng không nhìn đến.
"Không có xem được, bị người ta hủy, có cái gì không thể trực tiếp nói cho ta biết, còn học người ta viết thư làm gì." Kéo vài sợi tóc bị rơi xuống, ta buông tay ra để Bộ Phong Trần thay ta gỡ tóc.
Bộ Phong Trần cúi đầu kiên nhẫn gỡ mớ tóc đang quấn vào nhau, tuy rằng chỉ là một chuyện nhỏ nhưng vẻ mặt thoạt nhìn cũng rất chuyên chú, dáng vẻ hơi nhượng bộ một chút này của Bộ Phong Trần trước đây mùi vị này ta chưa từng chú ý tới.
Trên giường chỉ có một cái chăn, đang đắp trên mình ta và Bộ Phong Trần, chỉ có điều phần lớn đều bị ta kéo hết lên người mình.
Thân thể của Bộ Phong Trần phần lớn đều lõa lồ, nam nhân này dáng người quả nhiên so với khi mặc quần áo xem ra rất đẹp, mặc dù cũng là trắng nhưng không có cảm giác của son phấn hoặc là trắng bệch.
Nhìn kỹ, làn da Bộ Phong Trần còn có một vài dấu vết màu đỏ loang lổ cùng vết cào, giống như bị người ta gặm cắn mà ra. Ta dời đi tầm mắt, khó tránh khỏi có chút bất đắc dĩ nhíu mày, sự tình phát triển tới bước này rồi, sau này chỉ sợ rất khó phân rõ quan hệ với Bộ Phong Trần.
"Khi đó không phải ngươi không muốn gặp ta sao, sợ ngươi không muốn nghe ta nói, liền viết thư, nhưng... không xem qua cũng không sao, ta đã trở lại." Bộ Phong Trần nói, lập tức liền rời khỏi ta.
Ta quay đầu nhìn qua, mớ tóc rối đã được gỡ ra, Bộ Phong Trần xuống giường đưa lưng về phía ta, phía sau của nam nhân ta đều nhìn rõ không sót một điểm nào.
két két – dáng người thật sự là không tồi, cho dù là chỗ nào trên người, nhiều một tấc ít một tấc đều có vẻ dư thừa, bất quá ta giống như không thấy bề ngoài của hắn, ý tứ của ta chính là... cái địa phương nào đó.
Bộ Phong Trần đã mặc xong quần áo, thuận tay đem quần áo mới đến bên giường, ta cầm lấy quần áo nhìn nhìn, ngoại trừ màu trắng thì cũng là màu trắng, quả nhiên là gu của Bộ Phong Trần.
"Ngươi tính chịu trách nhiệm với ta như thế nào đây?" Ta cầm lấy quần áo mặc vào, so với không mặc thì có mặc tốt hơn nhiều, quần áo ngày hôm qua của ta cùng Bộ Phong Trần không còn mặc được nữa, nhìn xuống mặt đất sẽ biết, thật là thảm thương, nát vụn cả, từng mảnh rơi trên mặt đất bảy mảnh ngang tám mảnh dọc miễn cưỡng còn có thể gọi là 'quần áo'.
Thật sự là gay go, kéo chăn ra mới thấy chân trái của ta giờ đây thảm thương đến cực điểm, ngày hôm qua lúc băng vải trên đùi rơi xuống, miệng vết thương trong lúc chạy trốn gặp phải nước, còn bị kéo căng ra, hiện tại vết thương ở chân trái do bị trúng tên rất khó coi.
Bộ Phong Trần vừa thắt đai lưng, vừa đi tới bên cửa sổ đang khép hờ đẩy ra, ngoài cửa sổ là vài ngôi nhà đơn sơ, xa xa ẩn bên trong sương mù là những ngọn núi lớn, chúng ta hình như đang ở một thị trấn nhỏ gần biên giới.
"Ta cứ nghĩ ngươi sẽ không để ta chịu trách nhiệm." Sau khi đẩy cửa sổ ra, Bộ Phong Trần cúi đầu ở trong bao quần áo tìm kiếm cái gì đó.
Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, còn nổi giận nữa thì cũng không thay đổi được điều gì, ta nhìn ngọn núi xa xa giấu mình trong sương mù dày đặc, lúc bị Bạch Hà bắt lấy ta vẫn luôn nghĩ một vấn đề, trên thế gian này có cái gì là đáng giá để ta vướng bận, cũng hoặc là có cái gì có thể làm cho ta lưu luyến hay không?
Kết quả luôn làm cho người ta phải sầu não, mặc kệ là người thân hay bằng hữu, ta đều không có, ta ở lại thế gian này giống như trôi nổi theo con sóng, không biết đi đến nơi nào.
Mà trước mắt nam nhân khi thì làm cho người ta thích, khi thì làm cho người ta chán ghét, Bộ Phong Trần thế nhưng trở thành người duy nhất mà ta có thể tin tưởng.
Mặc dầu quan hệ của chúng ta vừa không phải người thân cũng không phải bằng hữu, nhưng bình tĩnh mà xem xét, ta tựa hồ đã có thói quen bên cạnh có một người tên gọi 'Bộ Phong Trần'.
Đột nhiên rời khỏi, vẫn sẽ có một chút không quen, một chút cô độc, một chút tịch mịch.
Ta hiếm khi thấy tốt hơn, không biết Bộ Phong Trần có cảm giác giống ta hay không, nam nhân này kỳ thật cũng là một người cô độc tịch mịch.
"Ngươi muốn trốn tránh trách nhiệm sao?" Mặc quần áo, ta dựa vào một bên giường, nhìn Bộ Phong Trần cầm băng vải trắng và bình dược đi tới, ta thực tự giác đem chân trái đưa qua.
Bộ Phong Trần tựa hồ nhẹ nhàng nở nụ cười, ngồi ở bên giường, nam nhân đem chân trái của ta gác lên đùi của hắn, dùng một ít rượu thuốc bôi lên vết máu đã khô cứng trên đùi, xoa một chút thuốc mỡ mát lạnh sau đó dùng băng vải băng lại, việc này làm cho chân trái của ta có chút buồn cười, giống một cái bánh chưng to màu trắng.
"Sầu Thiên Ca." Bộ Phong Trần gọi tên của ta.
"Cái gì?"
Nhanh chóng xử lý tốt miệng vết thương sau đó Bộ Phong Trần ngẩng đầu lên, liền không nói một lời dùng đôi mắt phượng nhìn ta chằm chằm, nhìn chăm chú đến nỗi làm ta có chút sợ hãi ở trong lòng.
"Ngươi nhìn ta làm cái gì?" Ta nhíu nhíu mày, nhẫn nại xoay người tránh đi dục vọng trong tầm mắt của Bộ Phong Trần.
Bộ Phong Trần khóe miệng cong lên, thản nhiên cười nói : "Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy ngươi xem ra cũng đang rất cố gắng nhịn."
Trước lúc ta muốn phát hỏa vì câu nói của hắn, Bộ Phong Trần đột nhiên thay đổi sắc mặt, dùng thái độ nghiêm túc nhìn ta, nói: "Ta sẽ chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm đến cùng."
Chương 13 – Dược tính tái phát
Tác giả: Vạn Diệt Chi Thương
Trấn nhỏ nơi biên thùy, phong cách khách điếm cổ xưa đơn sơ, mấy con chim Ma Tước (chim sẻ) đứng trên mái hiên nhảy nhót khiêu vũ, trong một căn phòng nửa khép nửa hở phát ra một vài thanh âm kì quái.
"Bộ Phong Trần, dùng lực một chút, a, đúng đúng rồi, chính là dùng lực như thế, ngô... thoải mái, thật là thoải mái..."
"Như vậy được không?"
"A! Đau quá, rất đau, nhẹ một chút, không cần dùng sức nhiều như vậy, chân của ta đã què, ngươi còn muốn làm cho thắt lưng của ta cũng gãy luôn sao!
"Bây giờ thế nào rồi?"
"A a a... Tốt lắm, cực kỳ tốt, ngô – trước kia làm sao lại không có phát hiện ngươi có khả năng như vậy, ngô, thật thoải mái, thật sự là rất thư thái, ai, hướng lên trên, phía trên cũng bóp bóp một chút, niết bả vai một chút." Mặt úp xuống giường, ta gối lên cánh tay hưởng thụ nam tử xoa bóp.
Thắt lưng có chút đau mỏi, đại khái là bởi vì sự tình ngày hôm qua tạo ra, kết quả là để Bộ Phong Trần có thể giải bớt nghiệp chướng mà hắn gây ra cũng không phải là cái gì kì quái, huống chi, để cho một mỹ nhân, một Thánh môn môn chủ cao cao tại thượng giúp ta xoa bóp thắt lưng cùng bả vai, phần hưởng thụ này so với tất cả hoàng đế trên thiên hạ giúp ta xoa bóp còn thư thái hưởng thụ hơn.
Đây đều là việc Bộ Phong Trần phải làm, cái gọi là 'chịu trách nhiệm', chính là cái dạng này mới đúng.
Mặc dù cách lớp quần áo, ta còn có thể cảm giác được lực mười ngón tay của Bộ Phong Trần lưu lại, nhịp nhàng mà phù hợp, xem ra người có võ công cao, xoa bóp cũng là rất cao tay.
"Ta nhớ, ngươi cũng không phải thực thích bị người khác đụng vào." Bộ Phong Trần ngồi bên giường, nghiêng thân mình dùng mười ngón tay sạch sẽ khớp xương rõ ràng xoa nắn bả vai của ta, ngẫu nhiên cọ đến cổ ta, trong tiết xuân chưa hoàn toàn thổi đi những mảnh lạnh lẽo mà trời đông giá rét lưu lại, một chút đụng chạm thoáng qua lại dẫn theo vài tia cảm giác ấm áp cùng ngứa ngáy.
Ta không quá thích bị người ta đụng vào, cũng không thích cùng người khác gắn bó tương liên, ít nhất là trong một khoảng thời gian rất dài trước đây ta đều cảm thấy hôn môi là một chuyện rất ghê tởm, liếm lấy lưỡi cùng răng của đối phương, mút lấy nước bọt của đối phương, chuyện như vậy không khỏi làm người ta cảm thấy ghê tởm, rồi sau đó lúc cùng Bạch Hà hôn, ta cũng nghiệm chứng một cách sâu sắc ý nghĩ của mình, hôn môi quả nhiên thực ghê tởm.
"Ngay cả cái sự tình loại này cũng đã làm không dưới một lần, chạm đến hay không chạm đến cũng không còn gì phải so đo nữa." Ta nhắm mắt nghỉ ngơi, nói cho có lệ, Bộ Phong Trần xem như một ngoại lệ, có lẽ cũng là một ngoại lệ duy nhất.
Ta không biết có phải nguyên nhân là do bởi vì cùng Bộ Phong Trần đã làm hai lần, tới bây giờ, cũng không thực chán ghét thân cận cùng nam nhân này, hay đây là "lấy độc trị độc"?
............
............
Mặc quần áo, rửa mặt, ăn cơm, xoa bóp nghỉ ngơi, tỉnh lại cũng đã sắp tới giữa trưa, lúc này một phen gây sức ép tại phía dưới cũng đã tới, thời điểm thái dương rời núi, ngày hôm qua cũng vào lúc này dùng bình 'Phong Trần Ngọc Lộ', nếu nói là không cách mười hai canh giờ phát tác một lần, như vậy lúc dược tính tái phát cũng không còn bao lâu nữa.
"Chân này của ta hoàn toàn què rồi..." Vừa lẳng lặng chờ dược tính tái phát, vừa tựa vào trên giường cùng Bộ Phong Trần nói chuyện, Bộ Phong Trần ngồi ở gần cửa sổ cầm một quyển sách tỉ mỉ xem, ánh sáng nhu hòa xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phía sau lưng hắn, bao phủ quanh thân và tóc tạo thành một vùng sáng, chuyên chú mà ôn hòa.
Bộ Phong Trần lật giở một trang sách, nhẹ giọng nói: "Què cũng chẳng sao."
Ta đưa chân trái bị băng bó tựa như bánh mỳ lớn, nguyên bản bị thương gân cốt, sau lại bị tên dài bắn bị thương, vết thương càng thêm nghiêm trọng, cũng không biết còn có thể khỏi được hay không.
"Ta không đi được, ngươi cõng ta à?" Bộ Phong Trần kia nói nghe thật nhẹ nhàng, trước kia tuy ta cũng què nhưng khi đó ít ra còn kéo kéo chân đi được, hiện tại cái dạng này ngay cả đặt xuống đất còn không được, một chân cao một chân thấp, ta cũng không nghĩ tới què chân là không thể đi được.
"Có thể." Bộ Phong Trần thoải mái đáp lời.
"Què cả đời, ngươi cõng ta cả đời." Nhón chân, ta cười nói: "Ngươi chính là đường đường chính chính Thánh môn môn chủ, nếu để cho đệ tử trong Thánh môn biết, bọn họ còn không đem đao chém chết ta sao, đúng rồi, trong Thánh môn, ngươi chính là người có quyền lực lớn nhất?"
Ta cũng không rõ Thánh môn là cái tổ chức gì, tựa hồ là giống như môn phái giang hồ, lại có một chút ít giống hoàng cung ở chế độ, quyền lực, có đôi khi địa vị cao nhất cũng không nhất định là quyền lực hoàn toàn nắm trong tay, cái này cũng giống như ta lúc trước tuy rằng chỉ là một Vương gia nhưng cho tới bây giờ cũng không đem người trong hoàng cung đặt trong mắt.
"Chúng sinh ngang hàng, ta là người, mọi người cũng là người, tại sao lại nói đến quyền lực lớn nhất?" Bộ Phong Trần vừa nhàn hạ nhìn sách, vừa không chút để ý trả lời ta nhưng câu trả lời không có một chút công tín lực.
Cho nên ta xác định, Bộ Phong Trần là một tên ngụy thánh, rõ ràng chính là quyền lực lớn nhất, còn tại miệng nói cái gì chúng sinh ngang hàng, nếu thật là chúng sinh ngang hàng, như thế nào Thánh môn còn có chiến tranh tranh đoạt.
"Dối trá." Đánh giá một câu, ta nói với Bộ Phong Trần "Không cùng ngươi nói đùa nữa, thật sự là, chân ta rốt cuộc còn dùng được không, cho dù không thể khôi phục bình thường, đi đường chạy nhảy liệu có vấn đề gì?"
"Ta nghĩ ngươi là người không sợ chết chứ." Bộ Phong Trần rốt cuộc buông sách trên tay xuống, hắn đứng dậy đi tới bên giường ngồi xuống, nhẹ tay khẽ chạm băng vải trên đùi, nói "Sau khi bị trúng tên thì chuyện gì xảy ra?"
Bộ Phong Trần ngẩng đầu nhìn ta "Hôm qua ta tìm được ngươi, khi đó, ngươi quần áo không chỉnh tề, ở xương quai xanh có dấu vết lưu lại, trong cơ thể dược tính nồng đậm, thoạt nhìn tựa hồ có người có ý muốn quấy rối ngươi."
"Biểu tình cùng ngữ khí của ngươi, hình như có người quấy rối ta là chuyện rất kỳ quái." Ta nhíu mày, loáng thoáng cảm giác có một dòng khí nóng quen thuộc bắt đầu từ nơi nào đó lan rộng ra khắp tứ chi, chỉ là lúc này đây khí nóng khuếch tán với tốc độ rất nhanh và mãnh liệt.
Bộ Phong Trần cúi đầu mỉm cười, tay đặt ở trên chân ta, nói: "Chỉ là một chút tò mò thôi, từ trước tới nay ngươi lưu lại nợ tình cũng không ít, nếu ngày hôm qua ta không đuổi tới, vậy ngươi..." Nói chưa hết câu, Bộ Phong Trần ngẩng đầu nhìn ta.
Bị hắn nhìn như vậy, ta đột nhiên cảm thấy độ ấm ở hai má đột nhiên tăng, này không phải thẹn thùng, là dược tính tái phát, ngày hôm qua nếu Bộ Phong Trần không đúng lúc đuổi tới, ta hoặc là bị Bạch Hà bắt trở về quá, một cuộc sống không còn thiên lý, hoặc là chết đuối trong nước suối, hoặc là bị dã thú nào đó ăn luôn, cũng có thể là kết cục khác.
Mặc kệ là cái nào, suy nghĩ một chút làm cho ta cảm thấy trong lòng chợt lạnh, bất quá chuyện này đã qua sẽ không lặp lại nữa nên không đáng để lo lắng.
"Dù sao mặc kệ ta là què hay là thế nào đi nữa, không phải đã có ngươi chịu trách nhiệm sao?" Ta nhìn cửa sổ, hít một hơi thật sâu trầm giọng nói "Mở cửa sổ ra, ta có chút không thoải mái."
"Dược tính tới rồi đi, nhịn một chút liền sẽ qua." Bộ Phong Trần đứng dậy đi tới bên cửa sổ đang đóng, đưa lưng về phía ta nhẹ giọng mỉm cười nói một câu "Cũng có thể không đành lòng".
"Các đệ tử đáng thương của Thánh môn nếu biết Thánh môn môn chủ mà bọn họ sùng bái, bề ngoài tuy rằng thoạt nhìn không nhiễm bụi trần, kỳ thật lúc nội tâm trong đầu là một kẻ hỗn đản vô lại, hẳn là rất thương tâm đi." Ta trừng mắt nhìn Bộ Phong Trần, may mà Bộ Phong Trần có thể nói ra như vậy.
"Ngươi đừng có hiểu lầm, ta cũng không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn" sau khi đóng cửa sổ, Bộ Phong Trần đi tới bên bàn liền dừng lại không bước tới nữa "Nếu ngươi không muốn chịu đựng, ta có thể điểm huyệt ngủ của ngươi cho ngươi mất đi ý thức, chỉ là ngươi có thể nằm mơ thấy vài chuyện kỳ quái."
Nguyên lai là như vậy sao? Hiểu lầm ý của Bộ Phong Trần ta nhất thời cảm thấy quẫn bách cùng xấu hổ, chỉ là sau đó ta đã không còn sức lực để mà giải thích.
Nguyên lại dược tính còn có thể vượt qua bằng cách đó, nằm mơ cũng không sao, loại nóng rồi lạnh này, cảm giác tê dại khó nhịn cho dù là dùng ý chí khắc chế cũng không phải ai cũng đều có thể làm được.
"Mau-" Ta lăn lộn trên giường, thật nhanh hết mức nắm chặt góc chăn khắc chế thân thể nhịn không được mà run nhè nhẹ.
"Ngươi muốn ta giúp ngươi giải quyết dược tính hay là muốn ta điểm huyệt ngủ của ngươi?" Bộ Phong Trần chậm chạp tiến về phía giường, cúi đầu nhìn ta, trên khuôn mặt xinh đẹp hàm chứa ý cười như có như không.
Ta đột nhiên cảm thấy, Bộ Phong Trần nhất định là cố ý, nam nhân này nhất định là cố ý, nam nhân này nhất định là cố ý mà!
"Ngươi nghĩ là làm thế nào?" Ta nhịn không được hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, chính là quên người bị dược tính tra tấn là không thể tùy tiện xuất ra biểu tình gì, vì vậy mặc kệ lúc đó thể hiện ra biểu tình gì, mùi vị đều có thể hoàn toàn biến điệu.
"Ngủ sớm dậy sớm, thân thể tốt." Bộ Phong Trần mỉm cười.
Trước lúc ta mất đi ý thức tiến vào mộng đẹp, ta chỉ nhớ bàn tay của Bộ Phong Trần hướng đến chỗ ta, hắn có thể là điểm huyệt ngủ của ta.
Đã không còn, thật đúng là không còn cảm giác bị dược tính tra tấn nữa, chỉ là suốt một đêm này, ta thủy chung đều mơ một giấc mơ đáng sợ, trong mộng đều là ngón tay của Bộ Phong Trần lúc ẩn lúc hiện, thật là đáng sợ, hơn nữa... Hai người... Cư nhiên có hai Bộ Phong Trần!
Chương 14 – Trấn nhỏ biên thùy
Tác giả: Vạn Diệt Chi Thương
Bộ Phong Trần, Bộ Phong Trần...
Ngón tay, ngón tay...
Ác mộng a ác mộng...
"Tối hôm qua ngủ ngon không, uống chén nước trà nhuận yết hầu đi, trong chén ta đã bỏ thêm ít mật ong rừng." Sáng sớm ngày hôm sau, Bộ Phong Trần đã xuất hiện trong phòng, đem theo một chén nước trà bỏ thêm ít mật đến trước mặt ta.
Ta tiếp nhận nước trà, ngón tay khó tránh đụng vào nhau, đêm qua ta ngủ một chút cũng không ngon, lần sau nếu dược tính tái phát nữa, ta sẽ tuyệt đối không để Bộ Phong Trần điểm huyệt ngủ của mình, ta tình nguyện chịu đựng thống khổ do dược tính chứ không thể cả đêm đều mộng thấy chuyện làm người ta không dám hồi tưởng đó.
Nước trà trộn lẫn với mật trong veo, nhuận yết hầu cực kỳ thoải mái, uống vào, ta đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, có chút cứng ngắc ngẩng đầu nhìn Bộ Phong Trần đang đứng trước mặt "Vì sao ngươi đem trà mật đến cho ta uống nhuận yết hầu?" Ta có một loại dự cảm rất không tốt.
"Tối hôm qua nghe ngươi kêu một đêm, không biết có nên đánh thức ngươi không." Bộ Phong Trần liền tự nhiên mà nói ra như vậy "Yên tâm (này là tuôi thêm vào), ta đã động tay chân một chút, bên ngoài hẳn là không ai nghe được tiếng của ngươi."
"Ngươi mộng cái gì thật đáng sợ sao?" Bộ Phong Trần có chút lo lắng nhìn ta, bàn tay liền hướng tới trán ta sờ sờ.
"Dừng lại, không được chạm vào ta, nhất là tay ngươi, không được đụng ta." Ta tránh được bàn tay của hắn, bởi vì giấc mộng kinh hoàng kia mà hiện tại, cho dù chỉ mới nhìn thấy ngón tay của Bộ Phong Trần, ta liền có chút liên tưởng không tốt.
Một đêm, ta mà lại kêu một đêm, ta nghĩ đến việc kia bất quá là trong mộng nên không ai có thể nghe được nên mới kêu thành tiếng!
"Rửa mặt đi, sau đó chúng ta ra ngoài ăn cơm, ngày hôm qua ở trong phòng buồn bực cả một ngày rồi, sau khi ăn xong chúng ta nên đi tản bộ quanh trấn nhỏ này." Bộ Phong Trần vẫn chưa nói xong đã xoay người sang chỗ khác lấy khăn mặt.
Tối hôm qua, Bộ Phong Trần đều nghe hết cả rồi, phỏng chừng cũng nghe được ta ở trong mộng gọi tên của hắn, không có việc gì so với việc này làm cho ta cảm thấy mất mặt như vậy, ta nghĩ chính mình cái gì cũng không quan tâm, nhưng hiện tại mới hiểu được, ta cũng không phải giống như bản thân tưởng tượng phóng khoáng như vậy, nhất là ở cái loại sự tình này!
Ta rửa mặt xong, Bộ Phong Trần vẫn đứng bất động bên giường nhìn ta.
"Gì vậy?" Bởi vì giấc mộng ngày hôm qua, hiện tại ta cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Bộ Phong Trần.
"Chân của ngươi đi lại không tiện, để ta cõng ngươi đi ra ngoài." Bộ Phong Trần nói.
"Đừng...Đừng đừng đừng........." Ta vội vàng xua tay "Ta có thể tự mình đi, không cần ngươi cõng."
"Nơi này không có gậy, ngươi tự mình đi như thế nào?" Bộ Phong Trần nói thêm "Nếu cảm thấy ngượng ngùng, ta có thể đỡ ngươi đi."
"Không...Không cần đâu! Đừng tới đây, đừng chạm vào ta!" Vừa thấy Bộ Phong Trần muốn đến gần, ta vội vã từ trên giường nhảy xuống, tiếp đất bằng một chân. (chém gió).
"Xem xem, không phải ta rất tốt sao, không cần ngươi giúp đâu." Một chân tiếp đất, ta dùng chân phải chống đỡ thân thể, xoay người hướng tới cửa phòng nhảy tới, vừa nhảy vừa quay về phía sau nói với Bộ Phong Trần "Ha ha, ngươi xem này, ta không phải rất tốt sao, một chân cũng có thể đi..."
"Cẩn thận........"
"Ai da....chân của ta!" Bậc cửa căn phòng rách nát này sao lại cao như vậy chứ!
Không cẩn thận một chút đã vấp phải bậc cửa, kết quả là ngã trên mặt đất, đầu rạp xuống đất, thật sự là chật vật không chịu nổi.
"Bộ Phong Trần, còn không mau lại đỡ ta!" Tên hỗn đản này thấy ta té ngã còn không đến đỡ, đứng ở đó nhìn cái gì vậy, không phải võ công rất cao hay sao? Lúc ta sắp ngã phải đến trước đón được ta chứ!
Bộ Phong Trần đi tới bên cạnh ta, tựa hồ đang nhịn cười "Không phải không cho ta chạm vào ngươi sao?"
"Chạm chạm chạm, cho ngươi chạm vào là được, nhanh đến đỡ ta đứng dậy!" Tên hỗn đản này còn ở đó mà cười....
...........
.............
Kết quả cuối cùng vẫn là để Bộ Phong Trần giúp đỡ mới ra khỏi phòng nhỏ, khách điếm ở trấn nhỏ biên thùy này so với khách điếm rách nát lúc trước ở Giang thành còn rách nát hơn vài phần, ước chừng là trấn nhỏ vốn cực nhỏ sẽ không có người ngoài vào nên khách điếm cực kỳ nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ có sáu bảy gian phòng cho khách, gian phòng của ta cùng Bộ Phong Trần đang ở là tốt nhất và lớn nhất rồi.
Người đến khách điếm ăn cơm cũng không nhiều, tính thêm ta cùng Bộ Phong Trần nữa thì cũng chỉ có 4 bàn thôi, trong đó có một bàn chính là cư dân của trấn này đến uống trà nói chuyện phiếm.
"Xem cách ăn mặc của hai vị khách quan đây hẳn là từ bên ngoài đến, trong thành thị ăn nhiều thịt cá rồi, nếm thử chút món ăn thôn quê của trấn nhỏ chúng ta, bên cạnh trấn chúng ta có một ngọn núi lớn, món ăn thôn dã cũng kha khá!" Ta cùng với Bộ Phong Trần vừa mới ngồi xuống, điếm tiểu nhị đang ngủ gà ngủ gật cũng rất nhanh chóng tỉnh lại, phóng nhanh tới.
"Có món ăn thôn dã gì, nói ra nghe chút." Ngày hôm qua ăn cơm đạm bạc cùng nước trà xanh, quả thực đều muốn đạm thành con chim, để Bộ Phong Trần đi chuẩn bị đồ ăn, nam nhân này vĩnh viễn chỉ biết chuẩn bị một dống đồ chay.
"Cải trắng, sơn trà, cải củ..." Điếm tiểu nhị kể ra tên đồ ăn, thấy sắc mặt ta càng ngày càng thối, vội vàng nói: "Khách quan chi bằng nếm thử chút cải củ, sáng nay vừa mới nhổ trong núi ra, rất lớn rất thô, thật là rất ngọt!"
"Cải củ?" Ta choáng váng đầu "Không cần cải củ!"
"Không cần ăn cải củ sao?" Bộ Phong Trần tùy ý hỏi một câu.
"Không ăn! Ta không thích ăn cải củ... Không phải, ta không ăn củ cải, không ăn củ cải." Cái gì lại lớn lại thô, ai muốn ăn chứ, ta nhịn không được đỡ trán, tối hôm qua ở trong mộng cũng đã nếm qua, phía trên và phía dưới đều nếm qua, hiện tại vừa nghe đến củ cải vừa lớn vừa thô, ta... Ta quả thực muốn phát điên.
Hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì, như thế nào chẳng có gì hay ho vậy.
Bộ Phong Trần dặn dò điếm tiểu nhị vài câu, điếm tiểu nhị nhanh chân rời khỏi, thấy ta ôm đầu, Bộ Phong Trần thập phần quan tâm hỏi "Làm sao vậy, không phải vừa rồi ngã xuống đất đụng phải đầu chứ?"
"Bộ Phong Trần.... " Ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn nam nhân.
"Nói giỡn thôi mà." Nam nhân khẽ cười một tiếng rồi cúi đầu uống trà.
Nói giỡn thôi... Bộ Phong Trần cũng bắt đầu học ta hay nói giỡn, ta còn nghĩ đến nam nhân này từ đầu tới cuối chính là một khối băng không thể hòa tan.
"Ngươi tính khi nào thì trở về?" Ngụy thánh Bộ Phong Trần tựa hồ trở nên càng ngày càng có hương vị của "con người", ít nhất là cũng hơn lần đầu tiên ta và hắn gặp nhau, hiện tại ngụy thánh "con người" này không còn xa cách nhiều như vậy.
"Trở về đâu?" Bộ Phong Trần hỏi ngược ta.
"Thánh môn." ta hỏi thêm "Ngươi không phải có chuyện phải về Thánh môn sao?"
"Đã giải quyết xong." Bộ Phong Trần hồi đáp.
"Vậy ngươi... Không cần trở về nữa?" Ta hỏi "Còn khách điếm Nhất song nhân phải làm sao, vừa mới khai trương hai ông chủ liền biến mất."
"Khách điếm sẽ không biến mất, cho dù không có hai người chúng ta, cũng còn có những người khác sẽ lo cho khách điếm" Bộ Phong Trần buông chén trà, nói "Lần trước quay về Thánh môn chính là có chút việc gấp cần xử lý, lúc này nếu đã rời khỏi đó, cũng sẽ không vội trở về, nếu ngươi nguyện ý, chúng ta có thể ở lại thế gian du ngoạn."
Bộ Phong Trần nhìn người đến người đi trên ngã tư đường, thở dài "Ta cũng lâu rồi chưa đến nhân gian, thừa dịp này, có thể xem hiện giờ nhân gian biến hóa như thế nào."
Bộ Phong Trần quay đầu liền thấy ta đang nhìn hắn, hắn cười cười, nhẹ giọng hỏi "Có cái gì cần hỏi, cứ hỏi."
"Theo cách nói của ngươi, thật lâu trước kia ngươi đã đến nhân gian..." Ta hí mắt nhìn khuôn mặt không một nếp nhăn của Bộ Phong Trần, kê mặt sát vào nam nhân thấp giọng nói "Ngươi sống đã bao lâu rồi, sẽ không phải là bề ngoài trẻ tuổi, thực tế thì đã là lão nhân tám chín mươi tuổi chứ?"
"Ngươi cảm thấy ta bao nhiêu tuổi?" Bộ Phong Trần vuốt một lọn tóc trắng, mỉm cười hỏi.
"Dẫu sao cũng không phải là hai mươi." Chén trà này càng uống càng làm cho người ta cảm thấy nhạt nhẽo, ta hô một tiếng gọi điếm tiểu nhị mang rượu lại, dùng rượu thay trà, rượu này tuy rằng hương vị không được ngon lắm, nhưng rượu vẫn làm ta thích hơn so với trà nhạt nhẽo kia.
"Không nhớ rõ." Bộ Phong Trần đột nhiên nói một câu.
"Cái gì nhớ không rõ?" Ta nhìn về phía nam nhân, hắn có chút mơ hồ nhìn vào một chỗ, tựa hồ là đang tự hỏi điều gì.
Bộ Phong Trần nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thần sắc trong mắt dần dần khôi phục thanh minh, trên mặt là một tia bất đắc dĩ cùng cảm khái "Ta không nhớ rõ bản thân đã sống bao lâu, không nhớ rõ thời thơ ấu của mình, không nhớ rõ chính mình làm sao thành lập được Thánh môn, không nhớ rõ chính mình ở Cửu Trọng Môn được bao lâu."
Ta nhất thời đờ đẫn nhìn Bộ Phong Trần, sau khi tiêu hóa được lời nói của hắn, thì thào nói "Là ngươi tạo ra Thánh môn?"
"Có gì không?" Bộ Phong Trần rất nhanh khôi phục dáng vẻ bình thường, ôn hòa mỉm cười.
Ta lắc lắc đầu, thở dài "Cảm thấy không ổn lắm, chính là...." Về truyền thuyết của Thánh môn ít nhất cũng mấy trăm năm rồi, ngươi thật đúng là cái lão bất..."
"Thế nào?" Bộ Phong Trần nhíu mày.
"Ngạch... Ta là nói, ngươi thật sự là tiên nhân không bao giờ già, ha hả.... Ha ha a...." Ta cười gượng một trận, Bộ Phong Trần đủ làm ông nội của ông nội của ông nội của ông nội của ông nội ta... Nói không chừng rất nhiều năm trước kia Bộ Phong Trần có thể đã cùng lão tổ tông của ta có quan hệ thân mật, mà ta cư nhiên cùng với lão bất tử bề ngoài trẻ trung này **.
"Nói như vậy ngươi chẳng phải là trường sinh bất lão sao?" Ta vừa nói ra lời này, đột nhiên ngoài cửa liền ầm ầm lên, một đám người xông vào, một đám cầm đại đao trường kiếm, ta đang tưởng tượng họ muốn đánh ta thì nhóm người này đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta cùng Bộ Phong Trần.
"Điền đại hiệp, ngài rốt cuộc đã trở lại!"
Điền đại hiệp, là ai?
Chương 15 – Chuyện cũ trước kia
Tác giả: Vạn Diệt Chi Thương
Ta là một người xuyên qua thế gian sống lại trong thân xác một người thuộc Thánh môn, lúc này đích thực là Sầu Thiên Ca, họ Sầu, mà không phải họ Điền. Tuy rằng ta từ Thánh môn về tới nhân gian nhưng chuyện đã xảy ra ở Thánh môn ta còn nhớ rõ, như là lần đầu tiên tỉnh lại ở Thánh môn, tất cả mọi người không gọi ta là "Sầu Thiên Ca" mà xưng hô với ta là "Tiểu Điền".
Những người này đều nhận nhầm người, hiện giờ tuy rằng giống như đúc vị sư huynh đã bị thiên lôi đánh đến hồn phách đi về cõi tiên rồi, nhưng con người bên trong cũng thật sự đã thay đổi.
Bất quá ở tình huống trước mắt rất khó giải thích cho rõ, không thể đem đầu đuôi ngọn nguồn nói cho mọi người ở đây rằng ta chiếm thân thể của vị Điền huynh đệ kia được.
"Chư vị nhận nhầm người rồi, ta không phải họ Điền." Thay vì giải thích, ta trực tiếp phủ nhận.
"Không nhầm được, ngài chính là Điền đại hiệp, Thượng Thành Khôn ta tuyệt đối sẽ không quên ân cứu mạng của ngài! Điền đại hiệp, không nghĩ tới thật sự là ngài a!" Một thanh sam hán tử (người đàn ông trưởng thành mặc áo màu xanh) cầm trường kiếm (thanh kiếm dài) bước đến, người này để râu, mái tóc đã pha chút hoa râm, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn khổng vũ hữu lực (mạnh mẽ rắn chắc), kiên nghị phi thường.
Hán tử tên Thượng Thành Khôn sau khi bước tới liền quỳ xuống giống như những người khác, tay cầm trường kiếm "keng..." một tiếng liền cắm vào nền nhà phía bên cạnh.
"Điền đại hiệp, ngài rốt cục đã trở lại!" Thượng Thành Khôn lập tức liền ngẩng đầu bộ dáng cung kính, dáng vẻ kích động khi thấy ân nhân cứu mạng tựa như sắp cảm động đến rơi nước mắt.
Ta nhất thời nhíu mi, tuy rằng ta không phải rất muốn giao du với kẻ xấu, bất quá việc này thoạt nhìn tựa hồ khá thú vị, ta đối với chủ nhân của thân thể này trong quá khứ cũng không có chút kinh ngạc nào, chân chính làm cho ta cảm thấy tò mò chính là một đệ tử Thánh môn thế nhưng là người bình thường đến từ một cái trấn nhỏ.
Lúc trước ở Thánh môn có nam có nữ, nam nữ hoặc nam nhân đều có thể tự do kết hôn, vì thế ta đương nhiên cho rằng Thánh môn đệ tử đều là một thế hệ truyền thừa, bất quá hiện giờ xem ra, tựa hồ không phải như vậy.
Người thế gian làm sao có thể đi vào Thánh môn, Bộ Phong Trần chưa bao giờ nói cho ta biết, nhưng ta cơ hồ có thể khẳng định một việc, Thánh môn cùng với thế gian nhất định có liên hệ, hơn nữa liên hệ này Bộ Phong Trần không muốn nói cho ta biết.
Ta liếc mắt nhìn sang Bộ Phong Trần đang uống trà, rồi nói với Thượng Thành Khôn đang "thình thình" dập đầu "Vị huynh đệ này không cần dập đầu nữa, ngồi xuống chúng ta nói chuyện."
"Đa tạ Điền đại hiệp!" Thượng Thành Khôn từ mặt đất đứng dậy, những người phía sau hắn còn quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, thoạt nhìn cách ăn mặc của bọn họ, những người này tựa hồ là bổ khoái của thôn trấn này, bất quá có thể đem quan phục mặc thành vừa rách vừa bẩn thế này cũng không dễ, làm hại ta nhìn một hồi lâu mới nhìn ra.
"Bảo bọn họ đều đứng lên cả đi." Ta hướng nhóm bộ khoái vẫy vẫy tay, tuy rằng chỉ là một cái trấn nhỏ, nhưng những người này tốt xấu gì cũng là bổ khoái, như thế nào liền cam tâm tình nguyện quỳ gối trước mặt ta, ta nghĩ hán tử trước mắt này có thể cho ta biết một chút chuyện.
"Các huynh đệ, Điền đại hiệp cho các ngươi đứng lên rồi còn không mau tạ ơn!" Thượng Thành Khôn hét lớn một tiếng, các bổ khoái khác đều đồng loạt đứng dậy, hướng về phía ta xoay người cúi đầu.
"Đa tạ Điền đại hiệp!" Mọi người hô, rồi sau đó đột nhiên xảy ra một chuyện làm người ta cảm thấy hết sức kinh ngạc, đám người do Thượng Thành Khôn dẫn đầu đều hướng đại đao trường kiếm nhắm ngay Bộ Phong Trần, dáng vẻ cảnh giác phi thường, ánh mắt Bộ Phong Trần lơ đãng khẽ động.
Ồ, ngụy thánh thoạt nhìn so với giả nhân giả nghĩa phải ôn hòa nhiều lắm nhưng thực tế cũng không phải dễ trêu chọc vào, vì tránh cho những người vừa hướng ta vừa quỳ vừa dập đầu gặp phải bất trắc, trước khi đám người Thượng Thành Khôn muốn xuất đao, ta lập tức lên tiếng: "Chờ một chút, các ngươi có ý gì?"
Thượng Thành Khôn sửng sốt, rồi sau đó chỉ kiếm vào Bộ Phong Trần nói "Điền đại hiệp, người này không phải kẻ thù của ngài sao?"
Nga, những người này làm sao biết được Bộ Phong Trần là "kẻ thù" của ta, ta cười nói: "Làm sao ngươi lại cảm thấy người nọ là kẻ thù của ta?" Nếu thật sự là kẻ thù, như thế nào có thể cùng nhau ngồi chung bàn ăn cơm uống trà.
"Chẳng lẽ chúng ta đoán sai rồi?" Thượng Thành Khôn gắt gao cau mày, lúc nói chuyện râu cũng run run, nghe xong câu nói của ta, Thượng Thành Khôn liền hướng tới tên tiểu bộ khoái đứng bên cạnh rống lên "Các ngươi điều tra như thế nào vậy!"
"Đầu mục bắt người (người cầm đầu nhóm chuyên đi tầm nã, bắt người), không.... Đúng rồi, là điếm tiểu nhị nói cho ta biết" tiểu bộ khoái lập tức bán đứng điếm tiểu nhị, nóng lòng giải thích "Điếm tiểu nhị nói cho ta biết hôm trước lúc chạng vạng có một người đầu bạc ôm Điền đại hiệp vào trong khách điếm, khi đó Điền đại hiệp không thể động đậy, vẻ mặt đỏ bừng, giống như bị người ta mạnh mẽ điểm huyệt!"
Tiểu bộ khoái lập tức nói ra hết đầu đuôi: "Kết quả buổi tối, chợt nghe trong phòng truyền ra tiếng một người nam nhân kêu gọi ầm ĩ, tiếng kêu kia thật thê thảm! Ta.... Ta đã nghĩ nếu không phải Điền đại hiệp bị người...." Tiểu bộ khoái vừa nói vừa trộm nhìn ta cùng Bộ Phong Trần, tiểu bộ khoái thực trẻ tuổi này rõ ràng nhìn Bộ Phong Trần nhiều hơn.
"Chư vị hiểu lầm rồi" Ta xua tay giải thích "Ngày ấy ta trúng độc của người khác, lúc ở trong phòng giải độc ta chịu không nổi đau đớn mà phát ra tiếng kêu mà thôi, vị ngồi bên cạnh ta không có hại đến ta."
"Thì ra là thế, là chúng ta đã hiểu lầm, mong rằng vị đại hiệp đây tha thứ cho sự lỗ mãng của chúng ta." Thượng Thành Khôn dẫn mọi người hướng tới Bộ Phong Trần cúi đầu giải thích.
"Tốt lắm, tốt lắm, sự tình rõ ràng là tốt rồi, hiện tại ngồi xuống kể cho ta nghe quá khứ đi....." Ta tìm đại cái lý do "Ra là chúng ta từng quen biết, bất quá ta đã quên chuyện quá khứ, còn có, đừng gọi ta Điền đại hiệp, hiện tại ta họ Thu."
"Điền đại hiệp, ngài mất trí nhớ!? Thượng Thành Khôn lộ ra biểu tình kinh ngạc, rồi sau đó lại gật gật đầu, giống như hiểu được mà lầm bầm lầu bầu "Hiểu rồi, hiểu rồi, ngài hiện tại là Thu đại hiệp!"
"Thu đại hiệp, tuy rằng ngài đã quên ngài từng là ai, bất quá có thể trở lại Nga Sơn trấn cũng là định mệnh..." Thượng Thành Khôn nói cho ta về chuyện của Tiểu Điền, chút chuyện tình này làm cho ta giật cả mình.
Tiểu Điền là con trai cả của phú hộ giàu có nhất Nga Sơn trấn, hắn không thích kinh thương mà thích tập võ, bất quá may mắn thay hắn hiển nhiên là kỳ tài luyện võ, tuổi còn nhỏ đã đánh đến Nga Sơn vô địch thủ, Điền gia cũng cho phép tiểu Điền tiếp tục học võ. Thượng Thành Khôn là từ Hoàng thành bị đưa đến Nga Sơn trấn, có một lần Thượng Thành Khôn ở trên núi thiếu chút nữa rơi xuống mà chết, cuối cùng được Tiểu Điền cứu, khi đó Tiểu Điền cũng đã là đại hiệp được mọi người Nga Sơn trấn kính nể.
Bất quá cũng hơn mười năm trước, Tiểu Điền đột nhiên nói hắn phải rời khỏi Nga Sơn trấn đi đến Thánh môn trong truyền thuyết để tu luyện, sau đó nữa, Tiểu Điền cũng không còn xuất hiện ở Nga Sơn trấn.
Thượng Thành Khôn trở thành bổ khoái đầu lĩnh, cư dân ở trấn cũng nghĩ Tiểu Điền đến Thánh môn đã thành tiên, vì thế liền đem bức họa của Tiểu Điền đặt trên bàn thờ thờ phụng như thần linh, bất quá vài năm sau mọi người cũng dần dần quên đi Tiểu Điền, cũng không ít người đem bức họa lấy xuống.
Cho đến hơn mười năm sau tức là ngày nay, một người có bộ dáng giống hệt Tiểu Điền xuất hiện tại Nga Sơn trấn, khiến cho khách điếm tiểu nhị chú ý, điếm tiểu nhị lại nói cho tiểu bổ khoái, tiểu bổ khoái liền nói cho đầu mục bắt người Thượng Thành Khôn nên mới có chuyện xảy ra hôm nay.
Khiến cho ta cảm thấy kinh ngạc chính là lời nói của đầu mục bắt người, Tiểu Điền thế nhưng đã rời khỏi Nga Sơn trấn hơn mười năm, hơn mười năm này, Tiểu Điền vẫn sinh hoạt tại Thánh môn, hơn nữa đều không có già đi chút nào.
Ta không khỏi nhìn về phía Bộ Phong Trần nãy giờ không nói một lời, có thể nào Thánh môn có loại võ công có công dụng trường sinh bất lão? Cũng không đúng, Thánh môn cũng có người già mà.
"Thì ra là thế, khó trách ta cảm thấy nơi này có chút quen thuộc." Mặt không đỏ, tim không loạn nhịp, ta thập phần tự nhiên hướng tới đầu mục bắt người nói "Năm đó ta thoát ly nhân gian quên mất phàm trần, cũng từ bỏ thân phận cùng trí nhớ, lần này trở lại là cùng sư huynh đi ngao du thế gian, chuyện ta trở về, mong rằng đầu mục bắt người không nên truyền ra ngoài."
"Ta nhất định vì đại hiệp giữ gìn bí mật!" Đầu mục bắt người lập tức thở dài "Hơn mười năm qua đi, hiện giờ người còn nhớ rõ Thu đại hiệp cũng không nhiều, bất quá Điền gia vẫn còn, Thu đại hiệp phải chăng nên trở về đó một chuyến?"
Ta nhớ rõ đầu mục bắt người có nói, Điền gia là gia tộc giàu có nhất Nga Sơn trấn, tuy rằng chỉ là một trấn nhỏ nhưng chung quy cũng là giàu có nhất, phía nam Nga Sơn trấn chính là một trọng địa quân sự, đơn giản là do từ đây đi đến miền Nam cũng không phải quá xa, Điền gia nếu là gia tộc giàu có nhất, chắc chắn quan hệ với quân đội cũng không quá kém.
"Điền gia tạm thời không cần quay lại, những người tu tiên như chúng ta đã không muốn hỏi đến việc hồng trần." Chờ đến lúc quay về, ta còn phải hỏi Bộ Phong Trần một câu, tuy rằng nam nhân này có thể sẽ không nói toàn bộ cho ta biết nhưng ít ra cũng để lộ một chút, ta hoài nghi Bộ Phong Trần ở thế gian nhất định có căn cứ.
Nếu không, Bộ Phong Trần làm sao đem được nhiều tiền đến đây như vậy, làm sao lại phát hiện một kỳ tài tập võ ở một thôn trấn nhỏ bé.
"Thu đại hiệp, tuy rằng biết ngài không còn muốn hỏi đến hồng trần, chỉ là..... chỉ là có một việc phải làm phiền đến ngài!"
Chương 16 – Sợ hãi
Tác giả: Vạn Diệt Chi Thương
—————————–
(Chương này không có người beta nên tuôi tự beta luôn, có sai sót gì, đọc giả vui lòng phản hồi để tuôi sửa).
—————————–
Một cái cửa sổ cũng không có, trong căn phòng kín bưng u ám tràn ngập mùi hôi thối dơ bẩn đến buồn nôn, ở trên giường có một người đang hấp hối, nếu chiếc giường kia còn có thể gọi là giường, nếu người kia còn có thể gọi là người.
Hình ảnh u ấm, ghê tởm cùng dơ bẩn cũng đủ làm cho người ta nôn hết cơm vừa ăn, tuy rằng ta từng ở chiến trường gặp qua không ít các loại hình ảnh ghê tởm dơ bẩn nhưng cái loại hình ảnh này ai lại nguyện ý nhìn, cơm chiều hôm qua còn muốn nôn cả ra ngoài, cơm chiều nay ta cũng ăn không vào nữa rồi.
Trong phòng tổng cộng có bốn người, ta, Bộ Phong Trần, đầu lĩnh bắt người, còn có vật được gọi là 'người' đang nằm trên giường.
"Những người khác đều vô dụng vừa tiến đến trước phòng không phải ngất xỉu thì là nôn mửa, để bọn họ canh giữ ở bên ngoài không để họ tiến vào thêm phiền." Đầu mục bắt người có chút ngượng ngùng nói.
Ngoài ba người chúng ta bước vào, những bộ khoái khác đều ở bên ngoài canh giữ, đầu mục bắt người hiển nhiên không phải là lần đầu tiến vào trong phòng này, nhưng lúc hắn vào cũng nhịn không được dùng tay áo che kín mũi miệng, nhìn thấy ta cùng Bộ Phong Trần không hề dùng đến đồ vật gì để che mũi cùng miệng mà lại bình tĩnh như thường, đầu mục bắt người trong ánh mắt tràn đầy kính nể cùng sùng bái.
Phần bình tĩnh này, một nửa là do năm đó trên chiến trường rèn luyện mà ra, còn một nửa là cố ý giả vờ, kỳ thật ta cũng muốn dùng tay áo che kín miệng mũi nhưng lại thấy Bộ Phong Trần ở bên cạnh quả thực giống như không có cảm giác được bốn phía mùi hôi thôi xông lên gai mũi, thật bình tĩnh.
Sau khi ăn cơm xong không phải nên đi dạo vòng quanh trấn nhỏ du lãm một phen hay sao? Ta không khỏi âm thầm thở dài.
Khi đó ở khách điếm, đầu mục bắt người nói hắn gặp phiền toái muốn nhờ giúp đỡ, ta nguyên bản không nghĩ xen vào việc của người khác đang tính tìm lý do cự tuyệt, chưa nói được lời nào đã bị Bộ Phong Trần giành trước đồng ý rồi, kết quả chúng ta liền rời khỏi khách điếm, đi theo đầu mục bắt người tới cái phòng nhỏ u ám tanh tưởi bẩn loạn này.
Đầu mục bắt người nhìn người trên giường, trầm giọng nói: "Người này là một thợ săn của trấn này, trước kia thường xuyên lên núi săn thú vào ban ngày, mấy tháng nay đột nhiên mắc phải quái bệnh, không thể thấy ánh mặt trời, vừa thấy ánh mặt trời liền than đau, đã nhờ nhiều thầy thuốc đến xem bệnh cũng không thấy khỏe lại, sau đó hắn liền bám trụ ở căn phòng nhỏ không có cửa sổ này, thân thể dần dần mục rửa, đến bây giờ trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ."
"Ta cũng không biết hiện tại hắn còn sống hay đã chết nữa.... " Đầu mục bắt người giống như rất khó chịu quay đầu đi chỗ khác, thở dài "Ban ngày thì không nhúc nhích, ban đêm lại phát ra một ít tiếng rên rỉ giống như rất đau đớn, hiện tại không ai nguyện ý đi vào phòng này, thầy thuốc nói hết cách rồi, người nhà của hắn đều bảo ta kết thúc thống khổ giúp hắn."
"Ta... Ta nào dám giết người." Đầu mục bắt người thở dài, hướng về phía ta, hắn thật cẩn trọng nói "Thu đại hiệp, người này còn cứu được hay không? Nếu thật sự không cứu được, ta liền một đao chém hắn."
Cả thân thể đều phát sinh giòi bọ, chỉ sợ thần tiên cũng khó mà cứu sống người này, ta đưa tay lên ngang cổ làm hành động giống như cắt cổ, đầu mục bắt người gật gật đầu xem như hiểu được ý của ta.
Ta liếc mắt Bộ Phong Trần đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm người trên giường, đưa tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn, đi tới bên cạnh nam nhân thấp giọng hỏi: "Trên giường là mỹ nhân sao, ngươi nhìn lâu như vậy."
"Đi thôi." Bộ Phong Trần lôi kéo tay của ta xoay người liền rời khỏi căn phòng nhỏ u ám, đầu mục bắt người còn tại trong phòng, phỏng chừng đang đấu tranh tư tưởng có nên giết người kia hay không.
Sau khi ra khỏi phòng, ta khẩn cấp hít thật sâu một hơi, vừa nãy thật sự thiếu chút nữa đã bị thối chết ở trong đó, Bộ Phong Trần đi bên cạnh vẫn một dáng vẻ lạnh lùng như trước.
"Trong phòng đó thối như vậy, cái mũi của ngươi bị hỏng rồi à?" Ta đi qua đưa tay vỗ vỗ mông Bộ Phong Trần, nhẹ giọng cười nói "Cũng là ngươi ngay cả bị người ta đánh cũng không phản ứng."
Bộ Phong Trần chậm bước, lập tức bắt được bàn tay ta đang loạn động trên mông hắn, nam nhân hơi híp mắt, mắt phượng hẹp dài mang theo ý cười nhợt nhạt, khóe miệng cong lên làm cho người ta cảm thấy vài phần sợ hãi.
"Rất lâu rất lâu không có bị người ta đánh." Nhìn ta liếc mắt một cái, Bộ Phong Trần buông tay của ta, tiếp tục từng bước nhàn nhã hướng về trấn nhỏ, những lời này nghe như có ý tứ đe dọa, ngụ ý hắn có thể đánh mông ta còn ta thì không thể đánh lại hắn vậy?
Vừa đi, Bộ Phong Trần tiếp tục nói: "Vừa nãy lúc vào phòng ta đã vận công bế khí." Nam nhân giống như thật kính nể nhìn ta, thở dài "Sầu Thiên Ca, mũi của ngươi phải chăng là hỏng rồi?"
Ta nhất thời không nói gì, nói không ra lời.
Nga Sơn trấn không lớn, cả hai đã đi qua hết mấy con phố, ngoài hai cái ngã tư đường có chút náo nhiệt ra thì những ngã tư còn lại đều có vẻ thập phần im lặng, cũng may trấn nhỏ phụ cận có núi có sông, cảnh trí vẫn là không tồi.
"Người vừa nãy là bị bệnh gì, thân thể đều hư thối thành cái bộ dáng đó mà vẫn còn chưa chết." Một hồi nhớ tới người vừa nãy ở trong phòng, ta còn có chút ghê tởm, khi đó tuy rằng không có nhìn kỹ nhưng người trên giường thân thể đã thối rữa đến mức không còn bộ dáng của con người, trên người đều là giòi.
"Trước kia ngươi có từng gặp qua người như thế?" Bộ Phong Trần hỏi ngược lại.
Ta lắc lắc đầu, lúc ở trên chiến trường tuy rằng cũng đã gặp qua một vài quái bệnh trên người binh sĩ nhưng bình thường đều giao cho quân y cùng thủ hạ xử lý, một Vương gia làm sao có thể tự mình chạy đến tiền tuyến nhìn xem loại bệnh nguy hiểm có khả năng lây nhiễm này của binh sĩ, huống chi, quái bệnh không chữa được đều bị vứt bỏ.
"Hắn mắc không phải là bệnh" Bộ Phong Trần dần thả chậm bước chân, quay đầu nhìn ta, gằn từng tiếng chậm rãi nói "Mà là trúng thi độc."
"Có ý gì?" Ta nhíu mày, bên cạnh giống như có gió lạnh phất qua, từng đợt quất vào lưng.
Bộ Phong Trần tiếp tục nói: "Ngươi vừa nãy nhìn thấy người kia rất nhanh sẽ không còn là người nữa, một thời gian sau hắn sẽ chết đi nhưng sẽ không giống những người chết khác đầu thai chuyển thế mà sẽ biến thành một khối hung thi."
Từ từ – Bộ Phong Trần nói chính là không phải, người vừa nãy trong phòng kia về sau sẽ biến thành cái dạng đó?
"Ngươi nói là thật sao?" Ta cảm giác lòng bàn tay xuất mồ hôi, nhịn không được tiến đến gần Bộ Phong Trần thêm vài bước.
"Bất quá nếu đầu mục bắt người kia giết người nọ ngay hôm nay thì sẽ không có việc gì." Bộ Phong Trần nói làm cho ta cảm thấy an tâm hơn một chút, sau đó hắn lại còn bổ sung thêm một câu làm cho người ta lo lắng "Chỉ là có người trung thi độc ở đây, chỉ sợ thôn trấn phụ cận còn có một khối hung thi."
"Bộ Phong Trần – "
"Ân?"
"Khi nào thì chúng ta rời khỏi đây?" (Sầu Thiên Ca không sợ trời không sợ đất cũng có lúc sợ ^ ^ hắc hắc)
.............
..............
"Tạm thời là ở tại trong trấn nghỉ ngơi, đợi đến ngày mai rồi đi cũng không muộn." Bộ Phong Trần nhìn qua cửa sổ, những tia sáng cuối cùng của ánh hoàng hôn giống như bị sườn núi đen xa xa cắn nuốt.
"Muốn ngủ rồi sao? Sau khi điểm huyệt ngủ của ngươi, ta sẽ đến một phòng khác." Bộ Phong Trần chậm rãi đi tới, ta cảm thấy dược tính trong cơ thể đã bắt đầu phát tác nhưng không biết có phải là hôm nay nhìn một ít thứ không nên nhìn nên lúc này lý trí có thể khống chế suy nghĩ của bản thân.
"Đừng – không được điểm huyệt ngủ." Bụng từng trận co rút đau đớn, ta hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói "Ta có thể tự mình vượt qua." Ta cũng không muốn nằm mơ thấy giấc mơ kỳ quái đó nữa.
"Cần ta rời khỏi phòng không?" Bộ Phong Trần thủy chung vẫn duy trì khoảng cách nhất định với ta, hắn châm ánh nến trong phòng, ngọn đèn tỏa ánh sáng lờ mờ.
Lúc này làm sao có thể để cho Bộ Phong Trần ở bên cạnh nhìn bộ dáng của ta lúc dược tính tái phát, chỉ là để Bộ Phong Trần rời đi lại không thể nói nên lời, ta không muốn ở trong phòng một mình.
"Lại đây." Ta nhẹ giọng hô.
Bộ Phong Trần có chút lo lắng tiêu sái bước lại: "Rất khó chịu phải không?"
"Để ta ôm trong chốc lát... Ôm lập tức cảm thấy tốt hơn nhiều." Vòng tay ôm lấy thắt lưng nam nhân đứng ở bên giường, khuôn mặt dính sát vào ngực Bộ Phong Trần, ta cảm giác so với vừa rồi tốt hơn nhiều, làm cho ta thư thái không ít.
Nhiệt độ cơ thể của Bộ Phong Trần so với người thường thấp hơn một ít, lúc ôm hắn cơ thể của ta tựa hồ cũng không còn khô nóng khó chịu, chỉ cần vượt qua được, dược tính phát tác hôm nay cũng liền qua, tuy rằng vẫn tra tấn thống khổ hơn hai mươi ngày mới có thể chấm dứt.
"Hô – " ta như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, ước chừng nửa canh giờ qua đi, dược tính liền dần dần tiêu tán, tuy rằng chỉ là nửa canh giờ mà thôi, đối với ta mà nói giống như cả một đêm dài.
"Có thể an tâm nghỉ ngơi, ta đi sang phòng kế bên." Thấy ta đã thả lỏng cơ thể, Bộ Phong Trần thực chủ động muốn đến phòng khác ngủ, nếu bình thường ta sẽ rất vui mừng, chỉ là hôm nay... Cảm thấy được trong lòng có chút 'chíp bông' (cái quái gì thế này).
"Đừng, đừng đi!" Ngại ngùng, lại không dám mở miệng nói cho Bộ Phong Trần ta kỳ thật sợ hãi ngủ một mình ở trong phòng, kết quả chỉ có thể tìm một lý do "Ngạch – ngươi không phải nói sẽ chịu trách nhiệm sao?"
"Phải" Bộ Phong Trần đáp.
"Phải chịu trách nhiệm cùng ta ngủ, giúp ta làm ấm giường." Ta nói liều.
"Nga?" Bộ Phong Trần trầm ngâm một lát, rồi sau đó nói "Vậy được rồi, ta ngủ cùng ngươi."
Chương 17 – Bay
Tác giả: Vạn Diệt Chi Thương
Mặt trời lặn xuống phía tây, tối nay mây đen dày đặc, không thấy ánh trăng, ngọn đèn dầu trong phòng sớm đã tắt ngấm, còn lại một mảnh yên tĩnh hắc ám.
"Bộ Phong Trần..." Ta nhẹ nhàng hô một tiếng, thanh âm bé nhỏ không thể nghe thấy, nam nhân bên cạnh hô hấp vững vàng mà rất nhẹ, cũng chỉ có ở gần sát như vậy mới có thể cảm giác được tiếng hít thở của Bộ Phong Trần trong màn đêm yên lặng, sự tồn tại của hắn thường làm cho ta cảm thấy nam nhân này đã không còn giống một người bình thường.
"Ân?" Thanh âm rất nhỏ, Bộ Phong Trần nhẹ nhàng lên tiếng, hắn cũng không ngủ.
"Ngươi cảm thấy con người sống vì cái gì, con người có thể sống vài chục năm, đến tột cùng là vì cái gì mà tồn tại..." Người chết đi một lần, sau đó dễ dàng trở nên thông suốt, nếu trước kia chân của ta què, ta đại khái sẽ phẫn nộ trút giận lên tất cả, nếu trước kia ta bị người khác đè, ta đại khái đem 'chỗ ấy' của người kia cắt thành từng mảnh nhỏ.
Chỉ là hiện tại tựa hồ cái gì cũng thông suốt rồi, quyền lực cũng tốt, tiền tài cũng vậy, những thứ đó ta đã từng có được bây giờ tựa hồ không còn lực hấp dẫn nữa (là cam chịu bị đè cmnr).
Dạo một vòng quỷ môn quan, con người cũng thay đổi không ít, nếu là Sầu Thiên Ca trước kia, vì xuyên qua mà sống lại không phải là lập kế hoạch ngóc đầu trở lại sao? Nhìn thấy kẻ phản bội mình, Bạch Hà, không phải cảm thấy phẫn nộ mà thực thi kế hoạch trả thù sao? Nhưng kết quả sau khi ta trở lại thế gian liền không có hứng thú đi phân tranh cái gì, nhìn thấy Bạch Hà cũng không có cảm giác dư thừa nào.
Đối với ta đến tột cùng vì sao mà sống, vốn nên rơi xuống vách núi rồi luân hồi chuyển thế, lại mạc danh kỳ diệu sống lại trong thân thể một đệ tử Thánh môn, vốn nên là một Thánh môn đệ tử bình thường phổ thông sống bình thản cả đời, rồi nhân duyên sắp đặt thế nào lại gặp người đang tựa bên cạnh ta lúc này, một Thánh môn môn chủ (cái định mệnh :v ).
Thánh môn môn chủ, ở Thánh môn tựa hồ đều là nhân vật trong truyền thuyết, Bộ Phong Trần chính là loại người khó có thể gặp được.
Tuy nói có chút kỳ quái nhưng cảm giác giống như vận mệnh cho ta và Bộ Phong Trần gặp nhau, nếu ta còn là Sầu Thiên Ca chìm sâu trong triều đình tranh đấu, đại khái cho đến chết cũng không gặp được Bộ Phong Trần.
Bộ Phong Trần xuất hồ ý liêu (ý nói là 'không ngờ lại như vậy') trầm mặc, sau khi ta hỏi một hồi lâu, nam nhân mới mở miệng nói: "Nhìn thấy người mất đi, người còn sống liền biết vì sao mà sống."
Nghe xong câu trả lời của Bộ Phong Trần, ta không khỏi cong khóe miệng, chính xác, có lẽ đối với con người có đủ loại nguyên nhân để biến mất mà nói thì người còn sống không có quyền oán giận điều gì. Chỉ là không biết trong lòng Bộ Phong Trần có hay không đáp án của chính hắn, tồn tại, đến tột cùng là vì cái gì.
"Ngủ không được sao?" Bộ Phong Trần nói.
"Ân?" Nghe hắn nói, tựa hồ có hàm ý khác.
"Ngủ không được vậy ta mang ngươi đi đến một nơi." Bộ Phong Trần nói xong liền ngồi dậy, nam tử nhanh chóng lấy áo khoác phủ thêm, đi đến bên cạnh bàn châm ánh nến, rồi sau đó lấy đâu ra áo choàng màu đen đưa cho ta "Ban đêm có chút lạnh, phủ thêm."
"Đi đâu vậy?" Ta xốc chăn ngồi bên giường đem áo choàng màu đen mặc vào, áo choàng thực ấm, còn có một cái mũ, ta thuận thế đem mũ kéo lên đội.
"Ngày hôm nay thấy đầu mục bắt người nhất thời mềm lòng không giết chết người trúng thi độc kia, đêm nay người nọ chắc chắn biến thành hung thi." Bộ Phong Trần mặt không đổi sắc nói, ta đang thắt dây lưng áo choàng nhất thời dừng lại, Bộ Phong Trần muốn dẫn ta đi xem thi biến?!
"Hôm nay ngươi đã đi suốt một ngày, tạm thời vẫn không nên lộn xộn thì tốt hơn." Bộ Phong Trần nhìn chân trái của ta.
Ban ngày có Bộ Phong Trần đỡ ta có thể chậm rãi đi trên đường, ban đêm cũng không thể để hắn đỡ nữa, nếu biết ta không được lộn xộn thì tốt hơn, làm gì còn muốn dẫn ta ra ngoài, ở lỳ trong phòng không phải rất tốt sao, xem cái gì mà xem... là thi biến đó!
"Vậy không nên đi." Nguyên tưởng rằng Bộ Phong Trần muốn dẫn ta đi xem phong cảnh gì khác biệt, nhưng tên ngụy thánh này thế nhưng muốn làm nổi dẫn ta đi nhìn cái loại hình ảnh làm cho người ta sởn gai ốc gì đó, thật sự là đại ngụy thánh không hiểu chút phong tình.
Bộ Phong Trần đồng ý gật gật đầu, nói "Được thôi, chân của ngươi bị thương cần tĩnh dưỡng, không bằng cứ như vậy đi" Bộ Phong Trần ngừng một chút rồi lại nói "Ngươi ở lại khách điếm nghỉ ngơi, ta đi làm vài việc rồi quay về."
"Ngươi đến đó làm cái gì?" Đùa cái gì vậy để ta một mình ở lại khách điếm, ta nếu thật sự không ngại ở một mình trong phòng sẽ không cần ngươi ở lại với ta, thật không rõ thi biến có gì đẹp, chẳng lẽ bởi vì người chết kia sau khi biến thành hung thi sẽ gây hại người khác, kết quả là đại thánh nhân phải đi trảm yêu trừ ma.
Nếu ta bình thường còn chưa biết ra sao, lúc này một thân võ công của ta đều bị Bạch Hà phế đi, nếu gặp yêu ma quỷ quái, thật đúng là tự mình đi tìm diêm vương gia.
Mặc dù biết có Bộ Phong Trần bên cạnh, loại chuyện này rất khó phát sinh.
"Người biến thành hung thi sẽ đánh mất lý trí gây hại đến người chung quanh, nếu không ngăn cản chỉ sợ nguy hiểm đến toàn bộ cư dân của trấn này." Bộ Phong Trần đáp lại với tinh thần nâng cao chính nghĩa, tâm địa bồ tát, kiến nghĩa dũng vi (thấy việc nghĩa thì hăng hái làm).
"Ngươi cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi, ta làm xong việc sẽ trở về." Bộ Phong Trần nói xong liền xoay người bước ra khỏi phòng, cánh cửa sổ đóng chặt bị gió thổi 'ba ba' rung động, ngẫu nhiên có bóng cây lòa xòa như khiêu vũ.
Ta nhắm chặt mắt, kỳ thật cũng không phải sợ cái thứ kia, dù sao nếu có Bộ Phong Trần, hắn dĩ nhiên không thể không đánh lại một cái hung thi.
"Chờ một chút!" Ta hô lên.
Vừa mới bước tới cửa Bộ Phong Trần dường như cúi đầu, khóe miệng thoáng cong lên, nam nhân xoay người lộ ra biểu tình thường thấy của ngụy thánh, ôn hòa như thế, phía dưới nét ôn hòa không biết ẩn chứa bao nhiêu dao nhọn, ta cảm thấy hắn là đang cố ý trêu đùa với ta.
"Sầu Thiên Ca." Bộ Phong Trần gọi ta một tiếng.
"Mang ta cùng đi, chỉ là ta đi đứng không tốt, ngươi nên tùy thời ở bên cạnh giúp đỡ." Để Bộ Phong Trần dìu đỡ loại chuyện này, ta không phải là thích chạm vào người khác, cũng không có thói quen được người cõng, ta là một đại nam nhân mà để Bộ Phong Trần cõng, việc này suy nghĩ một chút liền khiến cho cả người không được thoải mái.
Thi biến liền thi biến đi, những thứ kia chỉ là bộ dạng ghê tởm một chút mà thôi. Trên thực tế cũng cần dựa vào thân thể một người nào đó, một đao chém xuống liền cũng phải ngoan ngoãn ngã trên mặt đất.
Bộ Phong Trần chính là hé miệng cười, hắn lại đi tới bên cửa sổ đẩy ra, một trận gió lạnh lẽo trong màn đêm quất vào mặt, thời tiết đầu mùa xuân ban đêm vẫn có một chút rét lạnh.
"Ta sẽ đỡ ngươi." Bộ Phong Trần đi tới bên giường ta, nam nhân vươn cánh tay hướng về phía ta, tay hắn thon dài mà sạch sẽ, trong lòng bàn tay thoạt nhìn có vẻ lạnh lẽo nhưng trên thực tế khi nắm lấy cũng không có cảm giác lạnh như trong tưởng tượng.
"Tay ngươi thật ấm áp." Bộ Phong Trần nhìn bàn tay chúng ta đang nắm lấy nhau, hơi hơi siết chặt, bàn tay của hai người liền nắm chặt hơn, nắm chặt như vậy làm cho ta cảm thấy có một chút cảm giác quái dị nói không rõ, cùng với cảm giác chán ghét lúc tiếp xúc với người khác lúc trước không giống, đây là một loại cảm giác làm cho đầu ta có chút hỗn loạn.
Việc này cũng không phải là cái gì tốt...
"Tay ngươi rất lạnh." Ta từ trên giường đứng lên tận lực không nhìn vào mặt hắn, có đôi khi nhìn khuôn mặt đó làm cho ta phát sinh một ít ảo giác, không biết dưới khuôn mặt xinh đẹp này đến tột cùng cất giấu linh hồn của người nào, là ngụy thánh hay giả nhân giả nghĩa?
Khi ta cùng bọn họ ở chung, một người khác lại ở nơi nào, có hay không ở một chỗ nào đó âm thầm nhìn chăm chú sự việc đang diễn ra.
Hai Bộ Phong Trần hay vẫn là một Bộ Phong Trần?
"Không biết ngươi có phát hiện không, người ở Thánh môn, tay đều lạnh" Bộ Phong Trần đỡ ta đến cạnh cửa sổ, hắn nhìn vào bóng đêm rét lạnh, trong ánh mắt lạnh nhạt một mảnh, không vui không buồn, nhìn không ra chút cảm xúc "Tâm bọn họ cũng ngày càng trở nên lạnh, dần dần mất đi một ít tính chất đặc biệt của con người, việc này đối với tu luyện là chuyện tốt, lúc đầu, tâm lạnh sẽ làm người ta tỉnh táo, toàn tâm toàn ý tu luyện, ngươi sẽ phát hiện có một khoảng thời gian tu vi đột nhiên tăng mạnh, nhưng có một ngày, phân lạnh như băng này lại thủy chung trở thành bình cảnh không thể đột phá."
"Ngươi gặp bình cảnh?" Ta hơi hơi nhíu mày, Bộ Phong Trần nói điểm này ta thật ra không biết, dù sao lúc trước ở Thánh môn chỉ là cuộc sống đơn điệu chán nản bình dị, chỉ ngẫu nhiên cùng mấy bằng hữu tâm sự mà thôi, tuyệt đối chưa từng tiếp xúc qua tứ chi, làm sao biết được nguyên lai bàn tay của họ đều lạnh.
Bộ Phong Trần mỉm cười lắc lắc đầu, ta còn đợi Bộ Phong Trần nói nhiều hơn về Thánh môn, đột nhiên liền cảm thấy thân mình nhẹ bổng, trái tim giống như bắt đầu rơi xuống mất đi trọng tâm, sau khi phản ứng lại mới phát hiện ta đã đi xa khỏi phòng, dưới chân của ta lóe ra ngọn lửa màu vàng.
Ta... Bay lên đến đây? Cúi đầu nhìn kỹ, dưới chân đúng là một mảnh thành trấn phòng ốc thấp bé, như nước chảy vội vàng lướt qua, gió đêm phất vào mặt, ta lúc này đang ở giữa không trung.
"Ôm chặt, kẻo ngã." Bên cạnh, là Bộ Phong Trần đang gắt gao ôm thắt lưng của ta.
Chương 18 – Trảm yêu trừ ma
Tác giả: Vạn Diệt Chi Thương
Người phàm hâm mộ nhất chính là có thể ở không trung bay lượn tự do như chim chóc, có được một thân khinh công trác tuyệt có lẽ có thể như chim chóc nhảy trên ngọn cây hoặc phía trên nóc nhà nhưng chưa bao giờ có người chân chính bay trên không trung.
Giờ này khắc này, ta đang ở giữa không trung, gió đêm bên tai gào thét mà qua.
"Ta nghĩ đến người Thánh môn có thể ngự kiếm phi hành nhưng thật không ngờ không cần kiếm cũng có thể bay lên." Một tay ôm cánh tay Bộ Phong Trần, một tay ôm chặt lấy bả vai của hắn, lần đầu tiên bay trên không, cảm giác cũng không tồi, tuy rằng ngay từ đầu bị hành động của Bộ Phong Trần làm cho bất ngờ, còn có chút lo lắng mình sẽ ngã xuống tan xác, bất quá sau khi thích ứng lại liền có cảm giác mĩ diệu không thể diễn tả bằng lời.
Thân thể rất nhẹ giống như gió thổi qua có thể thổi bay, ta cũng biết vì sao Bộ Phong Trần giúp ta phủ thêm áo choàng, giữa không trung thật lạnh hơn mặt đất rất nhiều cũng may áo choàng có độ dày, lúc này tư thế gắt gao ôm nhau cũng làm cho thân thể ấm áp không ít.
"Ngươi nếu thích ta cũng có thể dạy ngươi." Vừa nói chuyện, Bộ Phong Trần vừa kéo bàn tay ta đang đặt trên vai hắn ra, lập tức mất đi chỗ vịn, ta nhất thời có chút lay động thân mình, dù sao dưới chân chỉ có một mảnh không khí, ổn định thân thể phải toàn bộ dựa vào Bộ Phong Trần.
Tư thế biến đổi, Bộ Phong Trần ở phía sau ôm thắt lưng của ta, tuy rằng lúc này đã không còn cách nào ôm lấy hắn nhưng để cho hắn ôm như vậy, thân thể cũng không lắc lắc lắc, chỉ là tư thế này có vẻ vô cùng thân thiết, ngực của Bộ Phong Trần gắt gao dán lấy lưng của ta, ấm áp nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy có chút sợ hãi.
"Chân khí của ta mất hết, phải luyện tập như thế nào mới có thể giống ngươi có năng lực cưỡi gió mà đi?" Cùng Bộ Phong Trần tiếp xúc lâu như vậy, thẳng đến hôm nay mới biết nam nhân này còn có thể cưỡi gió mà bay, kỳ thật cẩn thận hồi tưởng cũng sẽ phát hiện, hiểu biết của ta đối với hắn cũng trong giới hạn những chuyện từ trước đến nay phát sinh qua mà thôi.
Tỷ như hắn là Thánh môn môn chủ, tỷ như Bộ Phong Trần kỳ thật có hai người, Bộ Phong Trần võ công cao cường... Trừ lần đó ra thì sao? Giống như không có hiểu biết gì nhiều.
Không biết ngụy thánh nhìn lạnh như băng này, từng có yêu người nào hay không.
Bộ Phong Trần... cũng sẽ yêu sao?
Nghĩ đến đây, ngực không hiểu có chút khó chịu.
"Tự nhiên là có thể, chỉ là thời gian cần dài một chút mà thôi." Bộ Phong Trần kề sát lưng ta, mỗi khi hắn nói chuyện, hơi thở của hắn phun vào phía sau gáy ta, Bộ Phong Trần tựa hồ thật thích dùng tư thế này nói chuyện, ở điểm này mặc kệ là ngụy thánh hay là giả nhân giả nghĩa, có tương đương trình độ.
"Nga, thời gian bao lâu?" Tốc độ của Bộ Phong Trần dần dần chậm lại, ta cũng dần thấy được căn phòng nhỏ mà ban ngày đã đến xem, không biết có phải Bộ Phong Trần nói cho ta biết một ít về thi biến hay không mà cảm thấy được phía trên phòng nhỏ có một cỗ hàn khí u ám bao phủ.
Bay như vậy không phải là rất tốt sao, còn muốn đến nơi làm cho người ta lạnh cả sống lưng này để làm gì.
"Lấy tư chất của ngươi...Đại khái một trăm năm là đủ rồi." Trong lời nói tựa hồ là cất giấu vài phần cười khẽ, Bộ Phong Trần mang theo ta dừng ở chỗ một cây lớn cách phòng nhỏ một đoạn.
Một trăm năm... Khi đó ta cũng không biết đã hóa thành tro bao nhiêu năm.
Đêm dài người im lặng, trấn nhỏ một mảnh u ám đen tối, ta cùng Bộ Phong Trần ở chỗ cây lớn không phải cách phòng nhỏ quá xa, đủ để chúng ta nghe được âm thanh từ phòng phát ra nhưng cũng không ai có thể phát hiện sự tồn tại của ta cùng hắn.
"Thi biến chưa?" Lúc này cho dù không muốn cùng Bộ Phong Trần gần gũi cũng không còn cách nào khác, cũng may có người ở bên cạnh liền cảm thấy không khó chịu, chỉ là thật khó để nghe thấy âm thanh từ căn phòng kia nhưng xa như vậy vẫn còn loáng thoáng ngửi được mùi tanh tưởi.
"Đang biến." Bộ Phong Trần đứng trên nhánh cây, tàn cây rậm rạp trở thành vật che dấu thiên nhiên.
"Như thế nào một chút động tĩnh cũng không có, ngươi có nghĩ sai không vậy, nói không chừng đầu mục bắt người đã đem người kia giết rồi." Ta nhìn phòng nhỏ ở xa xa, thoạt nhìn thập phần im lặng, người trong phòng cũng không giống đầu mục bắt người nói thường kêu rên trong đêm, chỉ là hôm nay có chút lạnh.
"Có người ở phụ cận." Bộ Phong Trần đột nhiên bưng kín miệng của ta.
Ta hé miệng nhẹ nhàng cắn cắn tay hắn, nếu nói cho ta biết ta tự nhiên nhỏ giọng nói chuyện, tật xấu tùy tùy tiện tiện động tay động chân của hắn ngày càng lợi hại, đừng nghĩ mấy ngày nay chân ta đi lại không được phải nhượng hắn trợ giúp thì hắn liền nghĩ có thể tùy tiện động tay động chân với ta chứ.
Bộ Phong Trần vẫn không có buông tay, ngược lại, còn bịt chặt hơn, ngay lúc ta sắp sửa phát hỏa, từ căn phòng vốn thập phần im lạng đột nhiên có biến hóa.
"Phanh-" một thanh âm to lớn đột nhiên vang lên, cửa phòng nhọ bị người ta đạp đổ, một cỗ hàn khí nhất thời từ trong phòng hướng tới bốn phương tám hướng tỏa ra, ta rõ ràng cảm giác được Bộ Phong Trần ở phía sau ngừng hô hấp, ngay cả một tiếng thở mảnh cũng không có.
"Ách -" một tiếng thở ồ ồ, từ phòng nhỏ một người xông ra, nói hắn là người thì sớm đã không còn bộ dáng con người, nói hắn là quỷ, thì hắn lại dùng hình dáng con người mà ra.
Ban ngày không có nhìn rõ bộ dáng người thi biến này, hiện tại xem như thấy rõ, khuôn mặt hắn đã mơ hồ không rõ, y phục trên người cũng rách mướp, che lấp không được da thịt bên dưới lại lộ ra dày đặc xương trắng, quái vật này không có có lập tức hành động mà là đứng ở cửa phòng giống như đang ngửi cái gì đó.
Liên tưởng đến Bộ Phong Trần đột nhiên bế khí, ta nghĩ hắn không phải không muốn ngửi thấy mùi tanh tưởi đơn giản như vậy, ta từng nghe nói có một vài loại quỷ quái không thể dùng hai mắt để nhìn người mà là dựa vào dương khí thông qua hô hấp trên người phàm mà đoán ra vị trí, như vậy việc trước mắt, quỷ quái này đang ngửi hương vị con người.
Ta tuy rằng không có bế khí, có thể tựa hồ bởi vì Bộ Phong Trần bưng kín miệng mũi ta mà quỷ quái kia không có hướng tới chúng ta.
Bất quá hiển nhiên đi vào nơi này không chỉ có ta cùng Bộ Phong Trần.
"Ngô -" quỷ quái gầm nhẹ một tiếng như là ngửi thấy được mỹ vị đột nhiên chuyển hướng đi đến chỗ cây lớn cách chúng ta không xa, thoạt nhìn hành động chậm chạp của quỷ quái này trong nháy mắt quả thực so với một cao thủ khinh công còn lợi hại hơn, trong nháy mắt liền bay đến cây lớn kia, vỗ một cái, cây lớn nhất thời ngã đổ.
Khi còn sống không có võ công gì lợi hại, sau khi chết lại biến thành một cái xác không hồn võ công cao cường, thật không biết có phải là một loại châm chọc, nếu tràn ngập ở trên chiến trường, đối thủ với quái vật bậc này thật sự là bi thảm.
"Không xong, bị phát hiện!" Một nam tử mặc trường bào nhảy khỏi cây lớn mà bọn họ đang trốn.
"Sư huynh, mau giết quái vậy này đi!" Một cô nương trẻ tuổi theo sát.
"Yêu nghiệt, nạp mạng đi! A-" thét lớn một tiếng, nam tử mặc trường bào vũ động trường kiếm hướng tới quái vật bổ xuống, thoạt nhìn kiếm thế sắc bén, chiêu thức xinh đẹp nhưng nhìn hắn rõ ràng là một lăng đầu thanh (ai biết dịch giùm đi, bạn edit bó tay rồi), không có một chút nhiệt huyết, chỉ có thể bị quái vật bắt được.
Trường bào nam tử quả nhiên chịu đau hô lên một tiếng vội chạy trốn, thoạt nhìn tuy rằng chật vật nhưng cũng may hắn không phải là người ngu xuẩn, thập phần tinh xảo tránh được móng tay sắc bén của quái vật, móng tay của quái vật lộ ra màu xanh biếc, rõ ràng là thi độc.
"Sư huynh, quái vật này thật là lợi hại, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Nhìn đến sư huynh mà nàng tín nhiệm cũng dễ dàng bị quái vật đánh bại, vốn định đến để trảm yêu trừ ma, cô nương nhất thời có chút hoa dung thất sắc, chưa biết trảm yêu trừ ma thế nào, cuối cùng ngược lại phải đánh đổi bằng tính mạng của nàng.
Ta cùng Bộ Phong Trần ở phụ cận nhìn thấy hai thiếu niên cùng quái vật chơi trốn tìm đánh tới đánh lui, hai người trẻ tuổi này tuy rằng là lăng đầu thanh nhưng xem ra võ công không tồi, tuy rằng không có biện pháp đánh chết quái vật nhưng cũng có biện pháp không để quái vật bắt được, chỉ là bộ dáng chạy tới chạy lui không khỏi làm cho người ta cảm thấy buồn cười.
Bất quá như vậy cũng tốt, nhất thời liền tiêu trừ một tia bất an trong lòng ta đối với quái vật này, nguyên lai sẽ làm người ta sợ hãi, hiện tại giống như một trò khôi hài.
Ta mở tay Bộ Phong Trần đang che miệng ta, quay đầu lại nói với thánh nhân đang khoanh tay đứng nhìn: "Còn muốn nhìn đến khi nào, ngươi không mệt nhưng ta mệt rồi."
"Hai người này tựa hồ cũng là người tu luyện." Bộ Phong Trần khôi phục hô hấp bình thường, vị đại thánh nhân rốt cuộc chuẩn bị ra tay giải cứu hai người đang chạy trốn gần kiệt sức kia.
Tùy tiện ngắt một lá cây, Bộ Phong Trần tùy ý đem lá cây ném ra ngoài, một mảnh lá cây bình thường tới tay hắn cũng trở thành lợi khí giết người, chiếc lá giống như lưỡi dao sắc bén xé gió đêm mà đi nháy mắt xẹt qua cổ quái vật, trong phút chốc, quái vật nguyên bản còn giơ nanh múa vuốt liền nát, rơi xuống mặt đất.
"Két -" một tiếng, những mảnh nhỏ từ cơ thể quái vật nhanh chóng tiêu thất, chỉ để lại một vũng nước màu xanh biếc nho nhỏ phát ra mùi tanh tưởi.
Chương 19 – Người là đại bá của con
Tác giả: Vạn Diệt Chi Thương
———————
(Chương này có tên nhân vật tuôi dịch không khớp nguyên tác
1. Điền Ngọt Nhân = Điền Điềm Nhi, tuôi thấy hơi khó đọc nên chuyển thành Điền Mật Nhi cho dễ đọc.
2. Thanh Phong = sư huynh của Điền Mật Nhi, lúc đầu thì là Thanh Phong, lúc sau nguyên tác lại là Thanh Thư trùng với tên của vị quân sư bên Bạch Hà nên tuôi vẫn để là Thanh Phong.)
————————————————
Hung thi biến mất, chỉ còn lại một bãi nước xanh tanh tưởi dần dần ngấm vào trong đất, Bộ Phong Trần tựa hồ đối với đôi nam nữ trẻ tuổi có chút hứng thú, sau khi tiêu diệt hung thi liền mang theo ta nhảy khỏi cây lớn.
"Đa tạ tiền bối cứu giúp!" Hai người nhỏ tuổi kia còn có chút lễ phép, biết là ai cứu bọn họ.
Nam tử mặc trường bào tiến lên từng bước, ôm quyền hướng tới ta cùng Bộ Phong Trần khom người thật sâu: "Tại hại Thanh Phong, là đệ tử của Ba Khâu đạo nhân, vị này chính là sư muội Điền Mật Nhi."
Ba Khâu đạo nhân? Nghe tên này, ta không khỏi hơi hơi nhíu mày, như thế nào cảm thấy từng nghe qua tên này ở đâu, chính là trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra, bất quá tựa hồ cũng là người tu luyện, hình như từng nghe quốc sư nói qua.
Cảm giác có người nhìn chằm chằm vào mình, ta hướng tới tầm mắt nóng rực kia nhìn qua, thì ra là tiểu cô nương Điền Mật Nhi đang dùng một đôi mắt to ngập nước nhìn ta, bộ dáng giống như thấy được cái gì đó khó có thể tưởng tượng nổi, ta cũng không nhớ rõ ta từng quen biết vị tiểu cô nương này.
"Tiểu cô nương, trên mặt ta có cái gì sao?" Ta cười hỏi.
"Người...:" Điền Mật Nhi chỉ chỉ vào người ta, ấp úng hô lên "Đại bá?!"
Đại bá? Tiểu cô nương này cũng khoảng mười sáu mười bảy tuổi rồi đi, còn ta nhìn qua nhìn lại cũng chưa có già làm sao có thể trở thành đại bá của nàng ấy. Từ từ – cô nương này họ Điền? Trong nháy mắt, ta đã hiểu vì sao tiểu cô nương kinh ngạc đến thế nhìn ta rồi gọi "đại bá", bất quá ta nếu thật là đại bá thì Bộ Phong Trần một đầu bạc trắng hẳn trở thành ông Nội.
"A, đại bá, con là tiểu Mật nhi, người không nhớ rõ con sao! Ô ô ô....Con rất nhớ người, đại bá!" Tiểu cô nương chính là giống như thời tiết tháng sáu, thay đổi bất thường, trước còn rất bình tĩnh, sau lại đột nhiên khóc rống lên, nước mắt tuôn trào, Điền Mật Nhi vừa lau nước mắt vừa hướng về phía ta chạy tới.
Cáp. tiểu cô nương này không phải là nghĩ đem nước mắt nước mũi linh tinh chùi hết trên người ta chứ?! Mắt thấy tiểu cô nương nước mắt nước mũi chảy dài bổ nhào vào người ta, ta nhanh chóng vội trốn phía sau Bộ Phong Trần đem hắn đẩy lên trước.
Điền Mật Nhi chạy lại đột nhiên đụng phải một người nam nhân tóc trắng, còn tưởng rằng là một người giống với sư phụ, nhưng cẩn thận nhìn rõ mới thấy là một mỹ nam tử so với tất cả nam nữ mà nàng gặp trước đây đều đẹp hơn, tiểu nha đầu nhất thời đỏ mặt, khóc cũng không khóc nữa, chính là có chút không biết phải làm sao đứng tại chỗ, cúi đầu không dám nhìn Bộ Phong Trần, lại muốn nhìn đại bá của nàng.
Nha đầu kia bộ dáng thật khiến người yêu thích.
"Tiểu Mật nhi, muội không có nhận sai người chứ?" Thanh Phong chạy qua kéo tiểu cô nương lại, hướng tới ta cùng Bộ Phong Trần giải thích "Nhị vị đại hiệp không cần để ý, sư muội có thể là nhận sai người, sư muội trước đây cùng đại bá của nàng quan hệ tốt lắm, bất quá vào mười năm trước đại bá của nàng đã rời khỏi đây đi tu luyện."
"Không sai đâu, người chính là đại bá của ta, bộ dáng của đại bá một chút đều không có thay đổi!" Tiểu cô nương đáng thương hề hề nhìn ta "Đại bá, con là tiểu Mật nhi, đại bá, con đang nói với người a, người...Người không phải quên mất tiểu Mật nhi rồi chứ."
Ta không khỏi nhíu mày, thật đúng là khéo, ta còn thật sự trở thành đại bá của tiểu cô nương.
"Xem ra, hôm nay có sự tình cần phải nói rõ." Bộ Phong Trần thản nhiên nói "Tiểu cô nương, hắn đích thật là đại bá của nàng, chỉ là người tu hành đã mười năm sớm quên mất chuyện phàm trần, hắn hiện tại tên là Thu Thiên Ca, là sư đệ của ta, nhưng nàng không cần thương tâm, hôm nay gặp nhau, chính là do hai người duyên trần chưa dứt."
"Ân, ta từng nghe sự phụ nói, người ở chỗ kia thường đem mọi chuyện từ trước quên mất." Mỹ nhân nói chuyện đúng là hữu hiệu, Bộ Phong Trần nói dăm ba câu liền khiến tiểu Mật nhi không khóc không náo loạn nữa.
Cái chỗ kia dĩ nhiên chính là Thánh môn.
Vào đêm đó, chúng ta nghe Điền Mật Nhi kể về chuyện quá khứ, tiểu cô nương trước đây cùng đại bá của nàng quan hệ thân thiết lắm, đại bá kia cũng thường xuyên dạy nàng học pháp thuật, sau đó đại bá đi đến Thánh môn xa rời nhân thế, tiểu cô nương vẫn tưởng rằng rốt cuộc sẽ không còn được gặp đại bá nữa, nào biết cơ duyên xảo hợp lại gặp được Ba Khâu đạo nhân, nói tư chất của nàng rất tốt, là một người có căn tu, Điền Mật Nhi đã nghĩ có một ngày nàng cũng có thể đi đến chỗ kia để gặp đại bá.
Kết quả mười năm về sau, Điền Mật Nhi đã trở thành đệ tử của Ba Khâu đạo nhân, tu vi không có tiến bộ nhiều nhưng may mắn hiện giờ nàng rốt cuộc gặp lại đại bá mà nàng ngày đêm tưởng niệm (mong nhớ).
Cũng không thể nói cho tiểu cô nương này đại bá của nàng sớm đã bị thiên lôi đánh chết ở Thánh môn, nhìn tiểu cô nương khiến người ta yêu thích, ta cũng thừa nhận chính mình là đại bá của nàng, đại bá thì đại bá đi, có lẽ coi như là bình thường đi.
"Đại bá, chỗ kia chơi vui không? Đẹp hay không đẹp a?" Điền Mật Nhi sôi nổi ở bên cạnh ta không ngừng hỏi, hoạt bát, cũng sẽ không làm người ta cảm thấy chán ghét, còn hơn cảm giác ở bên ngụy thánh có chút nặng nề, Điền Mật Nhi thật ra làm cho người ta cảm thấy vui hơn.
"Chỗ kia?" Ta hỏi "Tiểu Mật, con vẫn nói về cái chỗ kia là chỗ nào, là chỗ nào con có biết không?"
Điền Mật Nhi lắc lắc đầu, hừ nhẹ một tiếng, nói "Sư phụ không nói cho con biết, ông ấy nói cái chỗ kia là chỗ không tốt, bên trong đều là người xấu, còn có một lão nhân siêu cấp siêu cấp già nua, là lão quái vật siêu cấp siêu cấp đáng sợ, người ta ngàn vạn lần không thể đi, con nói là con muốn đến chỗ kia, sư phụ liền mắng con."
"Siêu cấp siêu cấp già nua... Siêu cấp siêu cấp đáng sợ a...." Ta nhịn không được bật cười, lời này thật làm người vui vẻ nha.
"Đại bá đại bá, cái chỗ kia thật sự là có một lão quái vật siêu cấp siêu cấp già nua, siêu cấp siêu cấp đáng sợ sao?" Tiểu Mật Nhi chạy tới bên cạnh ta, tò mò hỏi.
"Ngạch -" trộm nhìn Bộ Phong Trần ở một bên trầm mặc không nói, ta cười nói với Điền Mật Nhi "Tiểu Mật, vấn đề này con đi hỏi cái tên lạnh như băng ở bên này, hắn so với ta ở chỗ kia lâu hơn, biết nhiều hơn ta."
Điển Mật Nhi trộm nhìn Bộ Phong Trần, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ửng đỏ, nàng chậm rãi đi tới gần Bộ Phong Trần, nhỏ giọng hỏi "Đại,,, Đại ca ca..."
Đại ca ca? Ta thiếu chút nữa té ghế, Bộ Phong Trần một đầu tóc trắng, rõ ràng chính là một siêu cấp siêu cấp lão nhân, như thế nào được gọi là 'đại ca ca', vô duyên vô cớ làm cho đại bá là ta nháy mắt biến lão.
"Chuyện gì ?" Bộ Phong Trần thản nhiên đáp lời, trước sau như một ôn hòa dễ gần.
Bị Bộ Phong Trần nhìn thoáng qua, Điền Mật Nhi nhất thời cái gì cũng không biết, ấp úng nửa ngày cũng không biết nói cái gì, nàng sớm đã quên nàng muốn hỏi cái gì, nghẹn nửa ngày mới dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu nói "Không...Không có gì...."
Nói xong, Điền Mật Nhi nhanh chóng chạy tới bên cạnh ta, thập phần khẳng định thấp giọng nói: "Đại bá, con cảm thấy sư phụ gạt con, con thấy đại bá người cùng... Cùng cái kia đại ca ca bộ dạng đều đẹp, chỗ kia lẽ nào sẽ có cái gì lão quái vật đâu, sư phụ thật là xấu, luôn gạt con."
Nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cái người lạnh như băng giống người chết Bộ Phong Trần, ta thật sâu cảm thấy được Điền Mật Nhi hoạt bát này cũng không nên đi đến Thánh môn thì tốt hơn, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ biến thành lạnh như băng giống Bộ Phong Trần, khi đó cho dù có được sinh mệnh vô tận chỉ sợ cũng sẽ bị chính mình làm cho đông cứng mà chết.
Điền Mật Nhi không muốn về nhà, kết quả liền đi theo chúng ta đến khách điếm, tiểu cô nương sớm đã mệt mỏi, lập tức nằm lên giường ngủ ngay.
"Ba Khâu đạo nhân tựa hồ không thích chỗ kia." Ta cảm thấy thật kỳ lạ, hay là vị Ba Khâu đạo nhân kia tiếp xúc qua người Thánh môn sao? Có lẽ tựa hồ là người đã vào Thánh môn thì rất khó ra ngoài lần nữa.
"Chỗ kia tên là Thánh môn, là thánh địa mà hết thảy người tu hành đều muốn hướng đến." Thanh Phong đột nhiên nói một câu "Truyền thuyết nói rằng nơi đó xa trần thế, tựa như tiên cảnh, cũng có vô số linh đan diệu dược cùng thư tịch mà người tu hành ham muốn, sư phụ sở dĩ không thích Thánh môn cũng là có nguyên nhân, sư phụ từng có người đệ tử mà ngài đắc ý nhất, cũng là một vị sư huynh của ta lại có cơ hội được đến Thánh môn, sau đó sư huynh cũng không trở lại nữa."
"Sư phụ tuy rằng không có nói nguyên nhân cụ thể nhưng mỗi khi đề cập đến vị sư huynh kia, sư phụ thường có vẻ thập phần thương tâm." Thanh Phong cười khổ mà nói "Cũng bởi vì như thế, sư phụ không muốn đệ tử của mình đi đến Thánh môn, chính là... Thánh môn nào dễ dàng có thể tùy tiện đi vào, hết thảy đều phải xem duyên phận và hơn nữa là tu vi của bản thân."
Nhìn ra được, Thanh Phong này một lòng hướng tới Thánh môn.
Thanh Phong ẩn ẩn có chút kích động nói "Lần này có thể được nhị vị đến từ Thánh môn cứu giúp, thật sự là vinh hạnh của Thanh Phong, nếu... Nếu thánh nhân không chê có thể chỉ điểm cho tại hạ một chút được không?"
Ta cười cười, cái chuyện chỉ điểm hay là thôi đi, nếu người này muốn đến Thánh môn thì.... Ta chỉ chỉ Bộ Phong Trần như khối băng ngồi kế bên, cười nói: "Vấn đề này ngươi đi hỏi tên lạnh như băng ở bên này, hắn ở chỗ kia lâu hơn ta, biết cũng nhiều hơn ta, để hắn chỉ điểm ngươi là tốt nhất."
Thanh Phong nhất thời có chút quẫn bách, ấp úng không biết nói cái gì.
Ta đột nhiên phát hiện, tựa hồ ta cùng Bộ Phong Trần đến phàm trần tới nay, những người cùng Bộ Phong Trần nói chuyện đều cực kỳ ít, đại bộ phận mọi người tình nguyện nói chuyện với ta cũng không dám nhìn Bộ Phong Trần liếc mắt một cái.
Chương 20 – Đêm dài
Tác giả: Vạn Diệt Chi Thương
"Ngươi cảm thấy Thanh Phong kia thế nào?" Nếu Thanh Phong muốn vào Thánh môn, lúc này trước mặt ta chính là Thánh môn môn chủ Bộ Phong Trần hiển nhiên là người có quyền lực tối ao, Bộ Phong Trần nếu gật đầu thì Thanh Phong kia vận khí không nhỏ.
Bất quá Thanh Phong đại khái phải thất vọng, Bộ Phong Trần chỉ lắc lắc đầu."Ta vẫn tưởng rằng Thánh môn ngăn cách với phàm trần, không nghĩ tới còn có thể đi vào thế gian" ta tò mỏ hỏi "Bộ Phong Trần, nếu một người tu hành muốn đi vào Thánh môn, phải làm sao bây giờ?"
"Nhìn tu vi của hắn, nhìn tư chất của hắn, nhìn phẩm cách của hắn, lại nhìn vào cơ duyên nữa." Bộ Phong Trần đóng cửa phòng, lại mở cửa sổ, bầu trời lúc trước còn mây đen dày đặc lúc này đã sáng lên, ánh trăng tròn tròn giắt trên không trung trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Ta cười lạnh một tiếng, cởi giày ngã lên giường nói: "Ta cũng không cảm thấy được ở Thánh môn mỗi người có phẩm cách cùng tu vi đều tốt."
"Để tử Thánh môn mới có hai loại người, một loại là từ nhỏ sinh trưởng ở Thánh môn, một loại là người phàm nhờ có cơ duyên mà đến Thánh môn, những người phàm tu hành được đến Thánh môn nói chung tu vi đều không tồi." Bộ Phong Trần chậm rãi nói "Tu hành là chuyện cả đời, có người bỏ dỡ giữa chừng, cũng có người quyết tâm tu hành từng bước từng bước tiến bộ."
"Các ngươi đai khái mỗi năm từ nhân gian chọn ra bao nhiêu người?" Lấy gối đầu dựa vào, ta chỉ chỉ chân trái của mình nói "Hôm nay đi nhiều, có chút đau."
Bộ Phong Trần nhìn ta liếc mắt một cái, có chút bất đắc dĩ thở dài, tìm một bình rượu thuốc đi đến bên giường ngồi xuống, vừa thay ta cởi băng vải trên đùi, vừa nói: "Không nhất định, này phải xem cơ duyên, có đôi khi chỉ có một, có đôi khi có đến bốn năm, có đôi khi suốt mấy năm, thậm chí hơn mười năm cũng không chọn được một người."
Dừng một chút, Bộ Phong Trần mang theo vài phần ngữ khí thưởng thức nói: "Tiểu chất nữ kia của ngươi, tư chất thật sự không tồi đâu."
"Ngươi cũng không nên hủy hoại con người ta, một cô nương hoạt bát tươi tắn như vậy nếu biến thành một khối băng thì thật đáng tiếc, huống chi, nếu muốn ở Thánh môn tu vi tăng tiến một bước nhất định phải nhận thiên lôi oanh đỉnh phải không?" Bộ Phong Trần vô thanh vô tức xem trọng tiểu chất nữ của ta, muốn dẫn tiểu chất nữ đi thì cũng nên hỏi đại bá của nàng là ta.
Đại bá của Điền Mật Nhi chính là chết do thiên lôi đánh, nếu tiểu cô nương cũng chết như vậy, không khỏi làm cho người ta cảm thấy vài phần sầu não cùng tiếc nuối.
Băng vải được cởi ra bỏ sang một bên, chân trái bị bao kín vài ngày qua đã muốn tốt hơn trước nhiều, miệng vết thương do trúng tên đã muốn khỏi hẳn, vết sẹo cũng bắt đầu dần dần tiêu tán, thuốc của Bộ Phong Trần so với của Bạch Hà quả thật tốt hơn nhiều.
"Lần này từ Thánh môn trở về thuận tiện mang theo một ít thuốc trị thương, về sau buổi tối mỗi ngày ta đều giúp ngươi xoa một chút, chỉ cần không cần quá một tháng, chân của ngươi sẽ hoàn toàn lành lặn." Rượu thuốc đổ vào lòng bàn tay chà xát vài lần, Bộ Phong trần ấn ấn xoa xoa chỗ mắt cá chân đau nhức, tay hắn giống như đang làm phép, mỗi lần xoa đều làm cho người ta cảm thấy thoải mái lạ thường, đau nhức nhất thời biến mất không còn một mảnh.
"Ngươi nói ta có thể đi đứng giống người thường?" Què tuy rằng không sao cả, nhưng nếu có thể khỏi hẳn cũng là một cuyện tốt, ta càng thích vậy hơn.
Bộ Phong Trần không có trả lời ta, lại nói cho ta một tin tốt.
"Hai lần mất đi võ công, lần đầu tiên bởi vì thiên lôi oanh kích, lần thứ hai bởi vì hóa công tán, một chút tu vi trong thân thể của ngươi xem như là bị trừ tận gốc, rất sạch sẽ." Bộ Phong Trần nói "Bất quá việc này cũng không phải không tốt, trên thực tế, khi thiên lôi oanh kích qua đi, thân thể này cũng đã bị toi luyện qua một lần."
"Tôi luyện?" Lời nói của người tu hành có đôi khi thật đúng là khó hiểu, ý tứ của Bộ Phong Trần là thân thể này bởi vì thiên lôi đánh tan, vì thế ngược lại trở nên tốt?
"Sở dĩ người tu hành phải nhận thiên lôi oanh kích, trên thực tế cũng bởi vì thiên lôi oanh kích có thể làm cho tư chất phàm nhân thay đổi, mỗi một lần thiên lôi oanh kích sẽ mang đến biến hóa không giống nhau, trải qua rèn luyện của thiên lôi oanh kích, thân thể yếu ớt của phàm nhân sẽ dần dần sinh ra biến hóa." Bộ Phong Trần ngừng tay, hắn lấy khăn lông lau tay, cởi giày cũng lên giường.
Ta hướng bên cạnh xê vào, chủ động dành ra một chỗ cho Bộ Phong Trần, hắn lúc này đang nói về mối liên quan giữa Thiên lôi oanh kích cùng tu hành đều là chuyện mà từ trước đến nay ta chưa nghe qua, mọi người tu hành bởi vì thiên lôi mà được tôi luyện, nghịch thiên hành động như vậy thật sự nguy hiểm.
Hiểu biết rõ ràng như thế, Bộ Phong Trần cũng từng trải qua thiên lôi oanh kích, làm người sáng lập Thánh môn, ta rất ngạc nhiên cũng rất bội phục nam nhân này.
Dần dần hiểu về Bộ Phong Trần, cái nhìn ban đầu đối với hắn cũng dần thay đổi, không chỉ có cái nhìn thay đổi, giống như cảm giác cũng thay đổi, tuy rằng người này có đôi khi thực làm kẻ khác chán ghét nhưng đa số thời điểm luôn làm cho người ta kìm lòng không đậu mà muốn tới gần, muốn tiếp xúc, muốn tìm hiểu.
"Sẽ sinh ra biến hóa như thế nào?" Ta tò mò hỏi.
Bộ Phong Trần nhìn ánh đèn sắp tàn trên bàn, tay hắn duỗi ra liền giống như có một cỗ lực hướng tới ngọn đèn, ngọn lửa giống như bị một sợi dây nhỏ kéo đến bay vào trong lòng bàn tay của hắn, ngọn lửa cháy lên từ trong lòng bàn tay, Bộ Phong Trần giống như không cảm giác được độ nóng.
"Hết thảy sự vật trên thế giới này như gió, lửa, sấm, nước, khí, đất..." Bộ Phong Trần nhẹ nhắm hai mắt lại, thản nhiên nói "Ngươi có thể cảm giác được tồn tại của chúng, cảm giác được chúng gắt gao xoay quanh bên cạnh ngươi, phát hiện thân hình của người càng ngày càng trở nên có sức mạnh vô địch, ngươi cũng sẽ phát hiện cảm quan ngày càng trở nên nhạy bén, ngươi đã không còn là người, mà là một bộ phận của thế giới này."
Lại một lần nửa mở hai mắt, ngọn lửa trong tay nhất thời biến thành con cá bơi lội tung tăng ở trong phòng, con cá màu đỏ hồng, ở trước mặt ta bơi qua bơi lại, giống như có sinh mệnh.
Ta không khỏi vì hết thảy trước mắt mà ngạc nhiên, ta nghĩ ta hiểu ý tứ của Bộ Phong Trần, cũng hiểu được vì sao con người lại si mê tu hành, có đôi khi cũng không phải vì kéo dài sinh mệnh, mà là gần như cảm thụ thế giới, càng thêm đẹp, càng thêm nhiều cảm thụ...
Sống nhiều năm như vậy, ta cũng lần đầu tiên phát hiện nguyên lai xung quanh lại có loại tồn tại như vậy, ta chưa từng phát hiện tuyệt vời này.
"Cẩn thận nóng." Tay ta muốn chạm vào đuôi con cá đang lắc lư trước mắt, Bộ Phong Trần lập tức bắt tay của ta lại.
"Ngươi làm sao mà biết được?" Ta tò mò hỏi.
"Cảm giác." Bộ Phong Trần chỉ chỉ vào ngực mình, hắn nằm tựa vào giường, ngón tay nhẹ nhàng điểm vào chén trà ở trên bàn, nước ở trong chén trà tựa như một hạt châu nhẹ nhàng bay lên.
Bộ Phong Trần mở bàn tay của ta ra, giọt nước kia rơi vào trong lòng bàn tay của ta, lạnh lạnh giống như là một hạt châu mềm mại trong lòng bàn tay ta lăn qua lăn lại.
"Ha hả, cảm giác này rất kỳ quái, nhưng.... Thực làm cho người ta cảm thấy thoải mái." Ta không khỏi nở nụ cười.
Tay Bộ Phong Trần ở không trung phất lên, những giọt nước nhỏ trong không khí dần dần tụ tập lại, cả phòng nhất thời tràn ngập những bọt nước trong suốt sáng lấp lánh cùng những con cá đỏ hồng bay qua bay lại, thản nhiên dưới ánh trắng, hết thảy thoạt nhìn đều không phải là thật, như vậy... chấn động lòng người.
Vốn tưởng rằng thế gian bình thản, nguyên lai còn có nhiều thứ kỳ diệu như vậy.
Ta không khỏi bị hết thảy trước mắt hấp dẫn, xem đến ngây người, thậm chí có chút khó thở.
Đưa tay nhẹ nhàng chạm vào một hạt châu nhỏ đang bay bay trước mắt, hạt châu nhỏ nhất thời tan ra, giống như nát vụn, rất nhanh cùng với hạt châu bên cạnh tụ lại, còn những con cá đỏ hồng kia gặp nước, nguyên bản là "thủy hỏa bất dung" thế nhưng có thể ở chung hài hòa đến vậy.
"Làm sao nước gặp lửa mà không có gì xảy ra." Bộ Phong Trần vừa nãy còn không cho ta chạm vào con cá bằng lửa.
Ta quay đầu hỏi Bộ Phong Trần, đột nhiên bị tầm mắt của hắn đâm chọc, nam nhân này nhìn ta, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, tầm mắt của hắn làm cho ta cảm thấy một ít bất an.
Bàn tay Bộ Phong Trần đặt trên lưng ta, hắn tựa hồ cũng càng ngày càng sát lại, ta đột nhiên cảm thấy có chút nóng, mồ hôi nháy mắt chảy ra, trên lưng ta, trên ngực ta, trên trán ta, nóng không chịu được...
Hắn là nên tránh đi? Sâu trong nội tâm ta biết là phải tránh đi, nhưng vừa vặn lại không nhúc nhích, có chút không nghe ý nguyện của ta. Nếu Bộ Phong Trần muốn hôn ta... Nam nhân kia vì cái gì phải hôn ta?
Nghi vấn dừng lại ở trong đầu, nam nhân dĩ nhiên dùng đôi môi lạnh lẽo của hắn dán lên môi tôi, ta không dám nhắm mắt, chỉ cần một khi nhắm mắt, ta có lẽ không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì.....
Bộ Phong Trần đưa một tay lên che lại ánh mắt của ta, đến giờ khắc này, ta vẫn suy nghĩ nam nhân ngày thượng đạm mạc này hôm nay lại chủ động hôn ta, nhưng đây là ngụy thánh, là người đạm mạc lạnh lùng, vĩnh viễn không thể nắm lấy.
Chương 21 – Kháng cự
Tác giả: Vạn Diệt Chi Thương
Mỗi một phần trí nhớ chôn sâu trong đầu bắt đầu dần dần sống lại, nhớ ra rồi, nhớ rõ lúc đang trốn Bạch Hà rơi vào trong lòng sông sau đó Bộ Phong Trần đem ta từ trong lòng sông mò ra, quần áo ướt đẫm dính sát vào trên người, bàn tay nam nhân cách lớp quần áo ướt đẫm chạm vào cơ thể ta.
Lạnh lẽo như thế rồi lại làm cho người ta cảm thấy khô nóng bất an như thế.
Cảm giác bất an theo bản năng khiến cho chính mình dựa vào trong ngực nam nhân vừa cường đại vừa làm cho người ta cảm thấy an tâm, nhất thời khóe môi vô ý đến gần, liền cảm giác người kia rung động không thôi.
Lúc đó, ta xác thật cảm thấy được thân thể Bộ Phong Trần có chút run rẩy, liền giống như lúc này... Bàn tay ta vây quanh bờ lưng của Bộ Phong Trần cảm giác được nam nhân lạnh lùng này đang nhẹ nhàng run lên, cảm giác được phía sau lưng của hắn vì hô hấp mà phập phồng, tựa như con sóng ba đào dào dạt trên biển rộng.
Cái phập phồng nho nhỏ mà mờ nhạt, có phải hay không giống như giấu diếm một sức mạnh ở sâu trong lòng biển, tùy thời tùy chỗ đều có thể đột nhiên bộc phát ra, nếu sức mạnh hung mãnh này mà phát ra, ta đây có phải hay không sẽ bị biển rộng nuốt chửng đến vĩnh viễn đều không thể nào thoát khỏi được vực sâu vạn trượng bên trong nó?
Hôn môi, kỳ thực cũng không chán ghét, ít nhất cùng Bộ Phong Trần cũng sẽ làm người ta cảm thấy có chút thoải mái.
Nhưng mà ta không biết phải nên làm thế nào, là lướt qua hay vẫn là tiến thêm một bước?
Không thể không tự hỏi một vấn đề, quan hệ như vậy đến tột cùng là cái gì, chỉ là chơi đùa hay thật sự phải đụng đến "chịu trách nhiệm", đối với cảm tình, hai chữ "trách nhiệm" này đối với ta quá mức áp lực, đối với hai chữ "cảm tình" ta thủy chung không có cách nào đem dũng khí đối mặt.
Cái gì là thích, cái gì là yêu.
"Ngô -"
Thân thể bị mạnh bạo đặt lên giường, nguyên bản nam nhân tựa vào bên cạnh ta một chút một chút tiến lại gần, cho đến khi mãnh liệt đè ép xuống, ta có thể cảm giác được cánh tay Bộ Phong Trần đặt lên bả vai ta, có lúc hắn dùng lực hơi quá lớn làm cho ta cảm giác đau đớn.
Hắn phải bóp nát bả vai ta hay sao? Nghĩ như vậy, bàn tay của Bộ Phong Trần đã bắt đầu dời xuống, từ bả vai chạy xuống cánh tay, theo cánh tay khẽ vuốt tới lưng, tay hắn chỉ lướt qua cột sống của ta, cột sống từng đợt từng đợt run lên, xương cốt giống như mềm nhũn ra.
Cho đến khi tay hắn dừng ở bên hông, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng cởi đai lưng, áo đột nhiên bị kéo xuống, hơn phân nửa bả vai cùng lồng ngực đều lộ ra, không khí lạnh lẽo làm làn da cảm thấy đau đớn, nháy mắt làm cho ta có chút thanh tỉnh lại, ta hiện tại đang làm cái gì?
"Dừng tay!" Kêu lên một tiếng, ta đột nhiên đẩy nam nhân đang phủ phục trên hõm cổ mình ra, tóc trắng của Bộ Phong Trần ở trước mặt ta lay động, nguyên bản bọt nước cùng hỏa ngư đã tiêu tán không còn một mảnh, hết thảy đều chỉ là một giấc mộng không hề có thật, nhưng ta cùng Bộ Phong Trần giờ phút này thật sự xấu hổ.
"Làm sao vậy?" Ngực Bộ Phong Trần cao thấp phập phồng, nam nhân này rất nhanh liền đè nén cảm xúc, bàn tay hắn hướng tới trước mặt ta tựa hồ muốn trấn an.
"Ba...." Có lẽ xuất phát từ bản năng, có lẽ xuất phát từ sợ hãi, có lẽ là xuất phát từ kháng cự, ta đẩy cánh tay hắn ra, âm thanh thanh thúy mà lại vang to, nghe như là một cái bạt tay.
Bộ Phong Trần có hơi chút sửng sốt, rồi sau đó khẽ thở dài một tiếng, kéo chăn đắp lên người ta, từ trên giường đi xuống, mặc quần áo, sau đó đi ra ngoài đóng cửa.
Ta liền như vậy nhìn hắn im lặng rời khỏi phòng, cho đến khi cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn một mình ta.
Hai tay gắt gao đặt trên mặt vuốt lên xuống, ta nghĩ làm cho chính mình thanh tỉnh một chút, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa liền cùng Bộ Phong Trần...
Mặc dù không phải là lần đầu tiên cùng với nam nhân này phát sinh quan hệ nhưng trước kia đều là trong tình thế bắt buộc, bị dược tính khống chế với tự nguyện đều không giống nhau.
Việc này đã không phải là vấn đề ai trên ai dưới mà là càng sâu sắc hơn, vấn đề cảm tình.
Ta không biết vì sao vừa rồi Bộ Phong Trần đột nhiên muốn ôm ta, ít nhất theo tình huống ngày thường, Bộ Phong Trần đối với ta cũng không tồi nhưng gần là "không tồi" mà thôi, ta còn không có ngốc đến mức tin một Thánh môn môn chủ bởi vì vài lần xảy ra quan hệ với người khác mà thật sự yêu thương người đó.
Từ "yêu" quả thật rất nặng nề.
Bộ Phong Trần trong cảm giác của ta, mặc kệ là ngụy thánh hay giả nhân giả nghĩa, trước mắt xem ra cũng rất có hảo cảm, thú vị, còn có một chút tò mò mà thôi.
Nhiều lắm là thích, không thể là yêu.
Ta tự nhận là không có khả năng khắc chế cao như Bộ Phong Trần, vì biết điểm này nên từ lúc cùng Bộ Phong Trần ở chung cho tới nay ta vẫn ý thức tự khuyên bảo bản thân phải giữ khoảng cách với hắn.
Nếu không, ai lại không thích nam nhân này chứ? Bộ Phong Trần có dáng vẻ khiến bao người trầm mê, có năng lực khiến vạn người kính ngưỡng, có mị lực không ai có thể kháng cự, hắn có rất nhiều ưu điểm khiến người yêu thích.
Một khi thả lỏng cảnh giác, ta tin tưởng chính mình rất có thể yêu một nam nhân cường đại như vậy, còn về sau có đáng để yêu thương không?
Ta sợ, sợ chính mình thật sự yêu thương một người, càng sợ hơn là đem tình cảm suốt 30 năm giao phó lên một người nam nhân lại không được đáp lại, sợ đến lúc ta lấn sâu vào tình cảm, người ta yêu vẫn như cũ duy trì thanh tỉnh làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, ta cùng Bộ Phong Trần có khoảng cách quá lớn, còn rất nhiều trở ngại.
Ta không hiểu hắn, có rất nhiều điều về hắn mà ta không biết.
Nếu có một ngày Bộ Phong Trần phải rời khỏi, ta nghĩ ta tuyệt đối ngăn cản hắn không được, cũng tuyệt đối không thể tìm thấy.
Một khi đã như vậy, bây giờ vẫn chưa có cảm tình gì quá lớn, còn chưa bước vào vũng bùn phía trước thì nên tự dừng lại, cũng đỡ sau này thấp thỏm lo âu.
...............
...............
Ngày hôm sau, ánh mặt trời sáng lạn, hết thảy đều như bình thường.
Sáng sớm Tiểu Mật Nhi sẽ gõ cửa gọi thức dậy, chờ ta rửa mặt xong rồi trở về phòng, bọn họ đã ngồi bên cạnh bàn chờ ta ăn điểm tâm.
Bộ Phong Trần cũng không có gì thay đổi, như cũ đạm mạc, vẫn như cũ không nhiễm chút bụi trần, chuyện tối qua giống như là một giấc mộng quá mức chân thật, hết thảy đều không có phát sinh.
Mặc dù không thừa nhận, chỉ là Bộ Phong Trần bình tĩnh như vậy, trái tim của ta hơi có chút đau đớn.
Trên bàn cơm, Thanh Phong cùng Tiểu Mật Nhi thao thao bất tuyệt kể chuyện bọn họ làm thế nào gặp được khối hung thi đêm qua, Tiểu Mật Nhi từ biệt sư phụ về nhà một chuyến, Thanh Phong liền theo Tiểu Mật Nhi đi đến Nga Sơn trấn, buổi tối Tiểu Mật Nhi cảm giác được ở phụ cận có thứ không sạch sẽ, kết quả Tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong liền theo cỗ hơi thở kia tìm được hung thi.
Chuyện kế tiếp ta cùng Bộ Phong Trần đều đã biết.
"Điền cô nương, ngươi có thể cảm giác được những thứ không sạch sẽ đó?" Nghe Điền Mật Nhi cùng Thanh Phong kể lại, Bộ Phong Trần mở miệng hỏi, xem ra hắn thật sự có tâm muốn đem tiểu Mật Nhi về Thánh môn.
Tiểu Mật Nhi gật gật đầu, thấp giọng nói "Ta từ nhỏ có thể cảm giác được, sư phụ nói đây là thiên phú, trong vạn người mới có một, nhưng trừ bỏ thiên phú này, việc tu hành của ta không có gì tiến triển." Nói đến đây, tiểu Mật Nhi tựa hồ có chút mất mác.
"Đại bá, con cảm thấy phụ cận có thứ không sạch sẽ." Chấn chỉnh tinh thần, Tiểu Mật Nhi tiếp tục nói, nàng nhẹ giọng nói xong, trong mắt lộ ra một ít lo lắng, "tuy rằng mùi vị không phải rất mãnh liệt nhưng vẫn có thể cảm giác được."
Hộ săn bắn kia là bị nhiễm thi độc, nghĩ đến phụ cận tất nhiên cũng có một thi độc khác.
Thanh Phong nói: "Những thứ không sạch sẽ gì đó kỳ thật đều rất ít xuất hiện, lần này đột nhiên xuất hiện ở Nga Sơn trấn, ta cảm thấy sự tình có chút không đúng, ta cùng Tiểu Mật Nhi chỉ sợ là đối phó không được, vốn nghĩ muốn trở về tìm sư phụ, bất quá có nhị vị thánh nhân ở đây, không biết có phải cũng vì việc này mà đến?"
Thanh Phong quả thật đã đánh giá cao chúng ta, ta cùng Bộ Phong Trần cũng không nghĩ tới phải diệt yêu trừ ma.
"Điền cô nương, mùi vị kia chính là từ Nga Sơn ở phụ cận Nga Sơn trấn truyền đến?" Bộ Phong Trần hỏi.
"Ân, đúng vậy!" Điền Mật Nhi vừa nghe, vui mừng hỏi "Đại ca, huynh làm sao mà biết được?!"
Bộ Phong Trần mỉm cười, đối Điền Mật Nhi nói: "Thiên phú của ngươi, ta tựa hồ cũng có."
Ta liếc mắt nhìn Bộ Phong Trần, hắn có thể cảm thấy được thứ không sạch sẽ không phải là giả, chỉ là nói hắn có cái thiên phú như vậy, ta không thể nào tin được.
"Người mất đi, mồ yên mả đẹp, còn có thể chui từ lòng đất lên thì hoặc là tâm không cam, hoặc là bị người lợi dụng" Bộ Phong Trần thản nhiên nói xong, ánh mắt cũng dần dần trở nên ảm đảm "Theo ta xem xét, hộ săn bắn kia là trong lúc vô tình bị nhiễm, chỉ là ở Nga Sơn phụ cận Nga Sơn trấn này phát ra mùi vị nồng đậm hơn, chỉ sợ là có người ở trên núi lợi dụng thi độc làm ra việc nghịch thiên."
"Không biết thánh nhân có tính toán gì không?" Thanh Phong hỏi.
Bộ Phong Trần chậm rãi trả lời "Tìm một nơi an nghỉ cho người đã mất."
Chương 22 – Phẫn nộ
Tác giả: Vạn Diệt Chi Thương
"Có thể có người lợi dụng hung thi để tu luyện yêu thuật hay không?" Tiểu Mật Nhi nói xong, vừa cúi đầu sửa sang lại đồ vật này nọ, mặc kệ trên Nga Sơn có hung thi đáng sợ thế nào, một mình Bộ Phong Trần cũng dư sức đối phó, chính là Thanh Phong cùng Tiểu Mật Nhi hai con nghé mới sinh làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này.
Cuộc sống tu hành quả thật rất ít khi gặp được điều gì đặc biệt hứng thú.
"Cũng có thể, ta từng nghe sư phụ nói qua, trên thế gian không phải tất cả người tu hành đều là chính đạo, cũng có người đi đường ngang ngõ tắt, thông qua một số thủ đoạn không tốt để nâng cao tu vi của bản thân." Thanh Phong gật đầu nói xong, giúp tiểu Mật Nhi thu dọn đồ đạc, ta nhìn thấy, bọn họ sửa sang một ít đồ tựa hồ là phù chú cùng tràng hạt gỗ.
"Bao nhiêu đó không đủ." Ta chỉ chỉ kiếm gỗ trong tay tiểu Mật Nhi, nói "Mấy thứ này của các ngươi chỉ có thể đối phó với cái thứ kia, bất quá nếu gặp phải người đứng sau, các ngươi phải làm thế nào?"
"Đại bá, trên núi còn có thể có người sao?" Tiểu Mật Nhi tựa hồ thực ngạc nhiên, trên núi chỉ có hung thi đáng sợ, như thế nào lại có người? Từ lúc thợ săn kia bị trúng thi độc, rất nhiều thợ săn đều không dám vào sâu trong núi, người thường càng sẽ không đi vào nơi núi sâu nguy hiểm nọ.
Ta lắc lắc đầu, đứa nhỏ này đúng là còn rất ngây thơ, vấn đề muốn hỏi đôi khi cũng thật quá đơn giản, có lẽ có người lợi dụng hung thi để tu luyện, theo ý ta, còn có cả một thế lực lớn hơn có thể tính đến.
"Tiểu Mật Nhi, đại bá hỏi con, muốn ra khỏi Nga Sơn trấn phải làm sao?" Ta hỏi.
"Con biết, là một vùng biên giới, nơi đó có rất nhiều binh lính đang đóng quân" tiểu Mật Nhi lập tức đáp lời "Đại bá người có nhớ không, Điền gia của chúng ta chính là buôn bán với triều đình, tiếp viện cho binh lính biên phòng đều do Điền gia chúng ta nắm giữ!"
"Một địa phương thường xảy ra chiến loạn, nhất định sẽ chết không ít người phải không?" Ngồi ở trên ghế bắt chéo chân, ta uống ngụm trà nhuận giọng, tiếp tục nói "Nếu có một chi quân đội cũng giống như hung thi mấy ngày trước chúng ta gặp được, sẽ không biết đau, không biết sợ, khi còn sống là người bình thường nhưng sau khi biến thành thứ đó liền có thân thủ của cao thủ."
Điền Mật Nhi rùng mình một cái, Thanh Phong mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nói: "Ý tứ của Thánh nhân là... Có người lợi dụng binh lính hy sinh trên chiến trường để làm thực nghiệm?"
Rốt cuộc có hay không, rốt cuộc có phải thật sự có người âm thầm làm chuyện táng tận lương tâm này, nếu không đi đến Nga Sơn tận mắt nhìn thì không thể xác nhận được.
Nếu thật sự có người lợi dụng thi thể của binh lính để tiến hành chuyện này, người kia cũng không tránh khỏi quá mức nhẫn tâm, binh lính tuy rằng luôn có tâm lý phải hy sinh nhưng vốn phải rời xa nơi chôn rau cắt rốn để đi đến biên cương bảo vệ đất nước mà phải hy sinh thì cũng không nên lâm vào một...kết cục...không được ngủ yên thế này.
Ta Sầu Thiên Ca đích xác đã không còn là người của triều đình, vốn từ trước bị người ta gọi là Ma Vương, ta cũng tuyệt đối không cho phép chuyện như thế này phát sinh, chỉ hy vọng hết thảy đều là phỏng đoán của ta, chỉ hy vọng Bạch Hà không làm ra loại chuyện không thể tha thứ này.
"Ta đi cùng các ngươi." Ta trầm giọng nói.
"Oa, thật tốt quá! Đại bá đi cùng chúng ta!" Tiểu Mật Nhi cao hứng nhảy dựng lên, tiểu nha đầu này chính là như vậy chọc người thích.
"Điền tiên sinh cũng đi cùng ư?" Thanh Phong lặng lẽ nhìn Bộ Phong Trần đứng ở bên cửa sổ cách đó không xa, thấp giọng nói "Bộ tiên sinh nói chân của người bị thương..."
Chân bị thương kỳ thật cũng không phải vấn đề gì lớn lao, thuốc của Bộ Phong Trần quả thật so với linh đan diệu dược còn muốn linh nghiệm hơn, chỉ mới xoa có vài ngày, vết thương do trúng tên cơ hồ đều khỏi hẳn, vết thương cũ trước kia cũng có điểm phục hồi, hiện giờ đi đường đã không còn vấn đề, đi lên núi cũng không phải việc khó.
Chỉ là ngay từ đầu nghe Bộ Phong Trần nói phải đến nơi có nhiều hung thi thì hơi có chút kháng cự mà thôi.
"Không ngại." Nói lời này không phải ta mà là Bộ Phong Trần.
Bộ Phong Trần đã nói không thành vấn đề, vậy càng không có vấn đề gì, ta biết Bộ Phong Trần chính là thuận thế bắt cho ta một chiếc thang để leo xuống mà thôi (ý là giúp giải thích).
.................
.................
Đồ đạc đã thu dọn xong xuôi, rõ ràng tuy đều là người tu hành nhưng tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong không thể đạp gió mà đi, đi lên núi còn phải dựa vào đôi chân, mà Bộ Phong Trần vốn có thể dễ dàng bay đến Nga Sơn nhưng cũng lựa chọn đi bộ, không biết nam nhân này đang chiếu cố tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong hay là vẫn cố ý che dấu thực lực.
Dù sao ta cùng Bộ Phong Trần ở chung mấy tháng, nam nhân này mới làm cho ta biết hắn biết đạp gió, nga, còn có nước lửa... Có lẽ càng có nhiều nguyên tố khác.
"Ở đây có hai viên dạ minh châu, các ngươi mang theo ở trên người đi." Lúc đi trên đường, Bộ Phong Trần cho tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong mỗi người một viên dạ minh chây "Nếu gặp thứ không sạch sẽ kia không cần kinh hoảng, hạt châu này sẽ tùy thời bảo hộ cho các ngươi."
"Đa tạ Bộ tiên sinh!" Biết hai viên dạ minh châu này không tầm thường, tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong đều vô cùng cao hứng nhận lấy.
Bọn họ không chỉ có dạ minh châu, còn có phù chú của Tam Khâu đạo nhân sư phụ của bọn họ cho, kết quả chỉ có ta cái gì cũng không mang theo liền đi lên núi, thuận tiện nói một câu, ta bây giờ còn là người què cộng thêm một thân mất hết võ công.
Bộ Phong Trần không chủ động cho ta dạ minh châu có thể hộ thân, mà trước mặt tiểu chất nữ (cháu gái) ta cũng không thể không biết xấu hổ chủ động hỏi Bộ Phong Trần, này có vẻ ta cái gì cũng không có.
Thôi, dù sao Bộ Phong Trần sẽ không đem ta vứt bỏ trên núi? Bất quá cũng không nhất định, Bộ Phong Trần người này bề ngoài thoạt nhìn bảy phần chính khí, ba phần tà khí, cũng không phải hoàn toàn là không có tà khí, có lẽ hắn cũng sẽ bởi vì ngày trước ta cự tuyệt hắn mà canh cánh trong lòng.
Đường lên núi kia cần phải đi hết vài ngày, Bộ Phong Trần tuy rằng không có đạp gió mà đi nhưng tốc độ cũng không chậm, tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong cũng là người tu hành, tốc độ hành tẩu cũng thập phần mau lẹ, cũng chỉ có ta tên phế nhân luôn dựa vào Bộ Phong Trần kéo đi.
Vết thương trên chân tuy đã tốt lắm không cần Bộ Phong Trần dìu đỡ, kết quả còn phải theo sát Bộ Phong Trần vào núi.
Nghĩ nghĩ, đoàn người liền tiến dần lên ngọn núi, ở vùng phía ngoài núi ngẫu nhiên còn có thể cảm giác được hơi thở của con người, đến khi đi vào ngọn núi chỉ có cảnh tượng "Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung duyệt", không chỉ không có bóng dáng con người, ngay cả chim chóc cũng không thấy một con.
"Thiên sơn điểu phi tuyệt
Vạn kính nhân tung duyệt."
Hai câu thơ từ bài "Giang tuyết" của Liễu Tông Nguyên, (chữ Hán: 柳宗元, 773-819), tự Tử Hậu, là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng thời trung Đường, Trung Quốc.
Dịch thơ (Tản Đà)
"Nghìn non mất bóng chim bay
Muôn con đường tắt, dấu giày tuyệt không."
Một tòa Nga Sơn to như vậy, giống như lâm vào tịch mịch một bóng người cũng không có.
"Đại bá, trên núi đến một con chim nhỏ cũng không thấy." Tiểu Mật Nhi gắt gao đi theo phía sau, trong tay gắt gao nắm một cây kiếm gỗ đào, khi thì khẩn trương nhìn bốn phía, thanh âm có chút gấp gáp "Cỗ hương vị kia càng ngày càng đậm, chúng ta cách chúng không phải rất xa."
Trong rừng im lặng đáng sợ, bên tai có thể nghe được tiếng bước chân giẫm đạp lên lá khô vỡ vụn, sắc trời dần dần ảm đạm xuống, mặt trời đã ngả về phía tây lung lay sắp tắt, giống như tùy thời có thể rơi xuống dưới chân núi để đêm tối tàn sát bừa bãi.
Đi thêm mấy bước, Bộ Phong Trần đi ở đằng trước đột nhiên ngừng lại.
"Làm sao vậy?" Ta hỏi.
"Đại...Đại bá..." Tiểu Mật Nhi chạy nhanh đến bên người ta, có chút sợ hãi nhỏ giọng nói "Vài thứ kia giống như đang ở bốn phía xung quanh chúng ta."
Tiểu Mật Nhi vừa dứt lời, Thanh Phong cũng đem phù chú nắm trong tay, xem bọn chúng khẩn trương như vậy hiển nhiên lúc này đây phải hoàn toàn dựa vào Bộ Phong Trần, dù sao lần trước một hung thi cũng khiến cho tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong xoay tới xoay lui, nếu lúc này chúng ta bị một đám hung thi vây quanh, ta cũng không thể giúp đỡ được hai bạn nhỏ này.
"Đừng sợ, có đại bá ở đây." Ta trấn an tiểu Mật Nhi trong chốc lát, tiểu cô nương hít sâu một hơi đã bình tĩnh lại, chuẩn bị tinh thần chiến đấu với hung thi.
Bất quá tiểu Mật Nhi có thể nhẹ nhõm rồi, loại chuyện nhân đức như thế này phải để tự tay Bộ Phong Trần đi xử lý.
Bộ Phong Trần vừa nhấc tay làm động tác bảo chúng ta dừng lại, nam tử nhìn bốn phía, rồi sau đó trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì, liền thấy lòng bàn tay của hắn hướng về phía trước, mơ hồ ta thấy được từ lòng bàn tay của hắn loang loáng có cái gì đó, này....Hình như là đêm đó Bộ Phong Trần có cho ta xem qua, sương trong không khí ngưng kết thành những giọt nước.
Lúc các sinh vật đang lẩn trốn ở bốn phía bắt đầu rục rịch cũng là lúc từ bên trong không khí giống như xẹt qua một trận lạnh lẽo, ngay sau đó, bốn phía nhất thời nghe được tiếng ngã xuống mặt đất.
Thanh Phong rất nhanh hướng tới cây to ở bên cạnh nhảy qua, chỉ chốc lát sau liền truyền đến thanh âm của hắn "Bộ tiên sinh, Điền tiên sinh, hai người mau tới đây xem! Những người này đúng là binh lính!"
Ta rất nhanh chạy qua, chỉ thấy sau một vài thân cây chảy xuống một ít chất lỏng không biết tên, này đại khái là hình thể của hung thi bị Bộ Phong Trần đánh tan, nhưng mà thi thể tiêu thất, quần áo vẫn còn lưu lại.
Nhìn quần áo của binh lính trên mặt cỏ, ta nhất thời cảm thấy đầu đau từng đợt.
"Điền tiên sinh, đừng chạm vào! Trên quần áo kia còn dính thi độc!" Thanh Phong lo lắng hô to.
Ta đã muốn bất chấp, đẩy quần áo trên mặt cỏ, ta xác thực thấy được dấu hiệu của quần áo binh lính, những người binh lính này... Đều là binh lính dưới cấp ta khi trước.
Một cỗ phẩn nộ không tên tự đáy lòng dâng lên.
Chương 23 – Yêu thương nhung nhớ
Tác giả: Vạn Diệt Chi Thương
"Đại bá, người không có chuyện gì chứ? Trên quần áo của binh lính này như thế nào đều có một cái dấu ấn hoa đào." Nghe được tiếng của Thanh Phong, Tiểu Mạt Nhi cùng Bộ Phong Trần rất nhanh chạy lại.
Vừa mới xem qua binh lính tiểu Mật Nhi thực mẫn tuệ sâu sắc phát giác những binh lính này có điểm giống nhau, trên quần áo của mỗi người đều có dấu ấn hoa đào, ngay tại vai bên phải.
Hoa đào, là loài hoa mà ta thích nhất, lúc tiết trời vào xuân, cũng là lúc quân đội chiến thắng trở về, vào lúc xuất quân chinh chiến năm đó ta cho khắc trên quần áo mỗi binh lính một đóa hoa đào, để khích lệ binh lính lúc vào xuân có thể từ chiến trường về nhà, trên đường về đều tràn ngập hoa đào nở rộ.
Từ đó về sau, hễ là dẫn dắt đội quân nào ta đều có thói quen, ở trên quần áo của bọn họ khắc một đóa hoa đào, lúc Sầu Thiên Ca vẫn còn nắm trong tay quyền hành, bọn họ là những thủ vệ vinh quang của quốc gia, chỉ là sau khi Sầu Thiên Ca bị vu tội mưu phản, bọn họ liền trở thành những người bên cạnh kẻ mưu phản.
"Ha hả a..." Ta muốn khóc, cuối cùng lại nhịn không được nở nụ cười, ta cười ta thất bại, cười cái tàn nhẫn của quốc gia này.
Sầu Thiên Ca không chỉ đại diện cho một người, còn có thiên thiên vạn vạn người ủng hộ sau lưng hắn, những thuộc hạ dưới trướng kia, quân đội của ta kia, đồng nghiệp của ta kia.
Mà một khi Sầu Thiên Ca ngã xuống, thiên thiên vạn vạn người phía sau ta cũng bị nguy hiểm vong mạng.
Lấy Bạch Hà cầm đầu một đám người có lẽ trong lúc đó không cách nào đem tất cả những người có liên quan đuổi tận giết tuyệt nhưng bọn hắn cũng sẽ không tha cho mà đem những người này đuổi dần, cho đến khi bọn họ toàn bộ biến mất tại quốc gia này, không còn một chút dấu vết.
Bạch Hà a Bạch Hà, việc này đều do ngươi làm hay hết hay sao?
"Đại bá, người làm sao vậy?" Tiểu Mật Nhi lo lắng hỏi, nữ tử đột nhiên thấy tay ta chạm vào quần áo của thi thể, kinh ngạc hô "Đại bá, tay người... Làm sao bây giờ, là thi độc!"
Ta xem tay của mình, đầu ngón tay đã có chút biến thành màu đen, chỉ là hết thảy đều không thể làm cho ta chú ý, nội tâm giận dữ làm cho tay của ta gắt gao nắm thành quyền.
Cho dù Sầu Thiên Ca ta hiện giờ trở thành kẻ phản loạn, những người này chẳng lẽ lại quên năm đó ở thời điểm quốc gia nguy nan là ai đã cứu vớt, là ai mang theo quân đội Nam chinh Bắc chiến đuổi đi giặc ngoài, là ai ở lúc quốc gia suy yếu đánh thắng sự xâm lược của Nam quốc vì Thần quốc kéo được một khoảng thời gian quý giá, là ai làm cho Thần quốc trong mười năm ngắn ngủi trở nên giàu có, là ai cùng máu tươi đuổi quân xâm lược.
Là ta Sầu Thiên Ca! Là thiên binh vạn mã phía sau ta!
Những binh lính này dù có chết cũng phải chết trên chiến trường chứ không phải chết ở chỗ này, một mảnh núi rừng hoang vu, không có một khối mộ bia, không một nấm mồ, không có bất luận kẻ nào hay biết.
Tức giận bốc lên ngùn ngụt, làm ta không thể nào bình tĩnh, gián tiếp cũng làm cho dược tính trong cơ thể bắt đầu rục rịch, trên ngực từng đợt từng đợt nóng lên, trước mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ, ngón tay nhuộm một màu đen cũng bắt đầu tản ra, trong đầu ta có chút say.
"Bộ tiên sinh, làm sao bây giờ, Điền tiên sinh trúng thi độc!" Thanh Phong chân tay luống cuống.
"Đại bá, đại bá người làm sao vậy, không được làm con sợ!" Tiểu Mật Nhi giúp ta đứng lên, lo lắng đến mức muốn khóc.
Ta cảm thấy tâm phiền ý loạn, trong lòng đang nghĩ đem người sai sử phía sau bắt lấy mà thiên đao vạn quả (chém thành trăm mảnh), tức giận càng thúc đẩy dược tính cùng với thi độc điên cuồng tràn ngập, thân thể bắt đầu không thể điều khiển, cảm xúc càng phát ra không xong, vòng tuần hoàn ác tính làm ta cảm thấy chính mình sắp phát nổ phi thường khó chịu.
"Các ngươi chờ ở đây không được chạy loạn." Bỏ lại một câu Bộ Phong Trần đem ta kéo qua, giây lát biến mất giống như một cơn gió, chỉ còn lại Tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong kinh ngạc nhìn nhau.
.............Mặt trời dần lặn xuống trời tây, mà mỗi khi đến lúc này, dược tính của Phong Trần Ngọc Lộ trong cơ thể lại bắt đầu phát tác, hôm nay cũng không ngoại lệ, chính là ngay từ lúc định đi lên núi ta lại quên mất chuyện này.
Thi độc cũng không phải trở ngại gì lớn, Bộ Phong Trần rất nhanh dùng nội lực ép ra ngoài, cũng không biết có phải hôm nay cảm xúc dao động quá lớn hay không mà dược tính của Phong Trần Ngọc Lộ lại phá lệ mãnh liệt, bất quá trong chốc lát ta cũng bắt đầu cảm thấy cả ngươi khô nóng khó chịu, ngực tràn đầy tức giận cùng khó chịu tràn ngập không chỗ phát tiết, cả người đều có chút không thở nổi.
Tới một chỗ hẻo lánh, Bộ Phong Trần tìm một chỗ tương đối bằng phẳng đặt ta lên cỏ.
"Sầu Thiên Ca, bình tĩnh trở lại, ngươi như vậy sẽ làm dược tính phát tác mãnh liệt hơn." Bộ Phong Trần nhẹ nhàng vỗ lưng ta.
"Mang ta trở về..." không thể nhẫn nại trơ mắt nhìn binh lính chết đi, chuyện như vậy ta không có cách nào, căn bản là không có cách nào nhịn xuống!
Từ lúc sống lại cho đến hôm nay, mặc kệ là gặp kẻ phản bộ Bạch Hà hay là bị Bạch Hà hạ dược, ta chưa bao giờ cảm thấy chân chính phẫn nộ, trừ bỏ hôm nay, hôm nay hết thảy những gì ta trông thấy đều làm cho ta không nhịn được nữa rồi, làm cho sự nhẫn nại của ta tới một cực hạn.
Không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa!
"Lúc dược tính phát tác, ngươi muốn đi đâu?" Ta giãy dụa đứng muốn đứng lên, Bộ Phong Trần một tay đè ta xuống, nhíu mày nói "Ta biết ngươi gặp một vài chuyện không vui nhưng ngươi cũng phải nhìn tình huống của bản thân hiện tại, dược tính phát tác, ngươi làm sao có thể đứng dậy đi lại."
Đúng vậy... Bộ Phong Trần nói cũng không sai, hiện tại trên người ta bị dược tính quấy nhiễu, cho dù thấy được tên đầu xỏ phía sau màn binh lính bị trúng hung thi cũng không làm gì được, hơn nữa chỉ bằng võ công này của ta, ta có thể làm được cái gì? Trước mắt, ta duy nhất chỉ có thể dựa vào Bộ Phong Trần, chỉ có Bộ Phong Trần ở đây, ta mới không phải một phế nhân cái gì cũng đều không làm được.
Rời khỏi Bộ Phong Trần, ta có lẽ có thể chậm rãi chờ đến ngày trả được thù nhưng chính là phải mất một khoảng thời gian rất lâu rất lâu để chuẩn bị.
Thấy ta dần dần trở nên im lặng, Bộ Phong Trần cũng thả lỏng bàn tay trên bả vai ta, đối ta nhẹ giọng "Chờ dược tính qua đi chúng ta lại tiếp tục đến đó."
Đơn thuần chờ dược tính qua đi cần phải có thời gian một canh giờ, hôm nay dược tính phát tác so với trước kia mạnh hơn, ta chờ dược tính qua đi cũng phải một thời gian dài, đoạn thời gian này ta không chỉ bị dược tính tra tấn mà sâu trong nội tâm cũng bị tức giận làm cho bỏng rát không thể chờ đợi tiếp được.
Chỉ có một biện pháp, một biện pháp có thể làm cho dược tính qua nhanh, là biện pháp để Bộ Phong Trần làm bạn ở bên người ta một thời gian.
Ta còn để ý cái gì nữa đây? Ta thở phì phò nhìn về phía nam tử tóc trắng.
"Rất khó chịu sao?" Thấy ta hô hấp phập phồng, Bộ Phong Trần một tay ôm bả vai ta đem ta từ chỗ có chút lạnh như băng đứng lên, một tay nhẹ nhàng đặt trên lưng ta, dùng chân khí làm cho ta dễ chịu hơn một chút.
Nam nhân này, thật đúng là ôn nhu mà cẩn thận, thật đúng là làm cho người ta không thể không rơi vào.
"Bộ Phong Trần..." Nhẹ nhàng gọi tên của nam nhân, ta ôm lấy lưng Bộ Phong Trần, hai má dán lên ngực hắn, bốn phía như thế im lặng, cho nên ta có thể nghe được tiếng tim đập của hắn, cảm giác được ngực hắn phập phồng theo nhịp, như thể có quy luật rồi bởi vì cái ôm nhẹ nhàng của ta mà có chút rung động.
Bàn tay di động xuống thắt lưng nam nhân, ta nhẹ nhàng kéo dây lưng của hắn, lúc này đây ta cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm cái gì, mặc dù bị dược tính quấy nhiễu nhưng người vẫn tỉnh táo, tuy rằng trong lòng đang gấp gáp tìm lý do cho việc chủ động này nhưng mà... Ta cũng không biết chính mình có thể thật sự có thể bị cái lý do đó thuyết phục hay không.
Có đôi khi quá mức thông minh, quá mức nhìn thấu sự vật cũng không phải chuyện gì tốt.
"Ôm ta..." Hít một hơi thật sâu, ta nhào vào trong lòng ngực hắn, Bộ Phong Trần ôm ấp thật ấm áp, rộng lớn làm cho người ta cảm thấy an tâm.
Bộ Phong Trần hơi hơi đỡ cánh tay của ta, có đôi khi thanh tỉnh của nam nhân này làm cho người ta chán ghét, trước kia có một lần rõ ràng hắn chủ động, thế nhưng hiện giờ ta chủ động, hắn lại không muốn tiến thêm một bước, ngược lại ngăn cản ta.
Chẳng lẽ bởi vì có một lần cự tuyệt nên Bộ Phong Trần đã không muốn cùng ta làm cái chuyện này?
Đang lúc ta suy nghĩ như vậy, Bộ Phong Trần mở miệng nói "Sầu Thiên Ca, ngươi có biết ngươi hiện tại đang làm cái gì không?" Nam nhân này thanh âm có chút phát nhanh giống như là xác định giờ phút này đến tột cùng là ta có đang tỉnh táo hay không hay vẫn là không biết chính mình đang làm cái gì.
Biết, ta dĩ nhiên là biết chính mình đang làm cái gì, còn ngươi lại đang làm cái gì, nếu thật sự muốn ôm ta sẽ không cự tuyệt, như thế do dự không quyết, một chính nhân quân tử như thế, phải buộc ta yêu thương nhung nhớ mới cam tâm tình nguyện hay sao?
"Ôm ta! Ta muốn ngươi ôm ta! Ta Sầu Thiên Ca muốn ngươi Bộ Phong Trần ôm ta... Ngươi còn chưa nghe hiểu? Rốt cuộc muốn ta làm như thế nào ngươi mới hiểu... Ta rất khó chịu....."
Ta gỡ đai lưng chính mình, quần áo chính mình, nhẹ nhàng nhón lên hôn vào phía sau gáy hắn, bàn tay vòng lên lấy đi trâm cài tóc trói buộc tóc dài của hắn, một đầu tóc trắng giống như ngân hà trong phút chốc chảy xuống, giống như hắn trong phút chốc không thể giữ vững, tan tác, rối loạn.
"Ngô -"
Trong nháy mắt, lưng ta chạm xuống mặt cỏ, trong mắt đều là tóc trắng lấp lánh...
Mặt trời đã xuống núi.
Chương 24-25 – Lưu quang
Tác giả: Vạn Diệt Chi Thương
Mặt trời lặn mặt trăng lên, trong rừng rậm càng yên tĩnh, cho dù âm thanh gió thổi sàn sạt đều có vẻ thập phần rõ ràng.
"Trước đây, ta vẫn nghĩ người ở Thánh môn đều không giống như phàm nhân, đều là giống như tăng nhân không gần nữ sắc... Lại càng không gần nam sắc." Sau khi thắt chặt đai lưng, ta hít sâu một hơi, gió đêm thật lạnh, trên người ta còn vương lại một từng trận mồ hôi ẩm ướt.
Cho tới bây giờ đã chấm dứt hồi lâu nhưng bàn tay vẫn có một chút phát run.
"Kết quả, nguyên lai cũng chỉ là người thường đều có thất tình lục dục mà thôi." Ta khẽ thở dài một tiếng, phía sau vang lên một trận rất nhỏ tiếng bước chân, hơi thở thuộc về nam nhân kia làm cho người ta mẫn cảm, nhất là đã thanh tỉnh sau khi sự việc kia đã qua đi, hơi thở trên người Bộ Phong Trần thản nhiên mà nồng hậu, thủy chung quanh quẩn trên cơ thể ta, mỗi một tấc làn da... Tràn đầy đều là mùi hương cùng nhiệt độ cơ thể của Bộ Phong Trần.
Bộ Phong Trần từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy ta, hắn dùng hai má cọ xát tóc dài rối tung xõa xuống trên vai ta, vô cùng thân thiết như vậy, có lẽ ta đã có chút mệt mỏi cũng không đẩy hắn ra, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, hắn có nghe thấy được cái gì không.
"Một thân mồ hôi hôi hám, có cái gì dễ ngửi chứ."
"Thánh nhân cũng là người, huống chi ta chưa bao giờ cảm thấy ta là thánh nhân." Bộ Phong Trần thản nhiên nở nụ cười, buông bàn tay đang loạn động trên lưng ta, hắn đứng ở phía sau giúp ta vuốt tóc, dùng một dây cột tóc buộc chặt lên.
Một phen rối rắm lúc trước cũng không biết làm sao mà trâm cài tóc của ta đã không thấy nữa, chỉ còn lại một dây buộc tóc cũng đều là của Bộ Phong Trần, nam nhân liền dùng trên người ta.
Tuy rằng hắn từ trước đối đãi cũng không kém nhưng vẫn cảm thấy lúc này hắn đối đãi với ta tựa hồ tốt hơn, một loại cảm giác nói không nên lời. Có lẽ từ hôm nay về sau, quan hệ của chúng ta sẽ càng kỳ quái.
"Chúng ta đi tìm bọn Tiểu Mật Nhi đi, để bọn chúng ở đó lâu cũng không tốt." Sửa sang lại quần áo xong, ta nhìn kỹ xem trên cổ mình có lưu lại ấn ký gì của Bộ Phong Trần hay không, xác nhận không có lộ ra mới hơi chút an tâm.
"Bộ Phong Trần, chuyện vừa rồi là bởi vì ảnh hưởng của dược tính, ngươi cũng không nên suy nghĩ nhiều." Ta thấp giọng nói một câu, ta phải giải thích việc chủ động vừa rồi thật sự không phải là do ta tự nguyện.
Bộ Phong Trần cũng không có nói cái gì, chỉ là đạm cười, rồi sau đó mang theo ta về lại chỗ chúng ta vừa rời đi tìm Tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong, bất quá khi đến nơi thì bọn Tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong đã không thấy bóng dáng, hơn nữa phụ cận cũng không có dấu chân.
"Bọn họ là rời đi hay là bị hung thi tập kích?" Ta có một chút lo lắng.
"Có dạ minh châu, hung thi sẽ không tiếp cận được bọn chúng." Bộ Phong Trần nhìn thoáng qua bốn phía, trong mắt hết thảy đã sáng tỏ, hắn nói "Bọn họ bị người ta mang đi, nhưng lại là một người có tu vi cao."
Ta cố ý hỏi một câu: "Cùng ngươi so sánh thì sao?"
Bộ Phong Trần không có rơi vào bẫy của ta, lại tiếp tục nói: "Điền cô nương cùng với Thanh Phong lúc này không có nguy hiểm đến tính mạng, người nọ tuy rằng có thể mang bọn họ đi nhưng không động được đến một sợi tóc của bọn họ."
"Bởi vì viên dạ minh châu kia?" Ta nhíu mày, rất nhanh đã bắt được sơ hở trong lời nói của Bộ Phong Trần, nếu dạ minh châu thực sự lợi hại như vậy, lúc trước tên chết tiệt này lúc rời đi sao không cho ta một viên?!
"Phải" Bộ Phong Trần thẳng thắn đáp.
Ta nhất thời tức giận, bất mãn thốt ra: "Vậy ngươi lúc trước khi trở lại Thánh môn sao không cho ta một viên, ngươi có biết hay không ngươi vừa rời đi, thiếu chút nữa ta liền... " Cảm giác kinh sợ chính mình đang oán giận, còn trong lời nói rõ ràng bị chính mình nuốt lại ở trong lòng.
Bộ Phong Trần đi nơi nào, có hay không trở về Thánh môn cũng không quan hệ đến ta, nam nhân này càng không có trách nhiệm phải bảo đảm sự an toàn của ta, Sầu Thiên Ca ta từ trước đến nay chưa từng đem an nguy của chính mình ký thác trên người bất cứ ai, đối với người này lại làm sao đột nhiên lỗ mãng như vậy, không lịch sự tự hỏi đã nói ra.
"Là ta sai, về sau không bao giờ...để ngươi lại lâm vào nguy hiểm, cũng sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào." Bộ Phong Trần chính là mỉm cười tiếp nhận trách cứ của ta, không có gì phản bác "Tốt lắm, Điền cô nương cùng với Thanh Phong tuy rằng không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng phải nhanh chóng cứu bọn họ ra mới phải."
Nói xong, Bộ Phong Trần tựa hồ suy tư một lát, rồi sau đó từ trong ngực xuất ra một hạt châu, hạt châu này còn nhỏ hơn dạ minh châu đưa cho tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong nhiều, ước chừng chỉ bằng đầu ngón út mà thôi, cũng không phải đặc biệt sáng bóng, nhưng lại rất nhẵn bóng, đây là một hạt châu màu trắng, không có thập phần nổi trội cũng không quá mức bình thường.
Thoạt nhìn bằng mắt thường, cũng chỉ là một hạt châu sáng bóng mà thôi.
Nhưng ta biết, hạt châu này cũng không phải đơn giản như mặt ngoài của nó, bởi vì là Bộ Phong Trần phải suy tư trong chốc lát mới lấy ra, nam nhân này cũng không phải là keo kiệt, ngược lại ra tay hào phòng đến mức làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, lúc này cũng bởi vì Bộ Phong Trần gián tiếp giải thích giá trị của hạt châu này.
Từ lúc lấy hạt châu ra, Bộ Phong Trần lại nhổ một sợi tóc, sợi tóc trong tay hắn nhìn như yếu ớt nhưng có thể xuyên qua hạt châu cứng rắn, Bộ Phong Trần dùng sợi tóc của hắn đem hạt châu xuyên qua.
"Lại gần đây." Sau khi xuyên qua hạt châu, tâm tình Bộ Phong Trần có vẻ hớn hở, ta theo lời hắn mà tiến gần lại một chút, Bộ Phong Trần đem hạt châu đeo lên cổ cho ta.
"Đây là hạt châu gì?" Ta cúi đầu nhìn hạt châu trên cổ ta, hạt châu im lặng nằm trước ngực ta, mơ hồ trong lúc đó, ta cảm giác được có thứ gì đó theo hạt châu chậm rãi chảy xuôi vào xương cốt tứ chi, nguyên bản kinh mạch tắc nghẽn nhất thời liền thông, không còn gò bó, tinh thần cũng nhất thời tốt lên không ít, có lẽ là ảo giác, ta thế nhưng cảm thấy được hạt châu này có sinh mệnh.
"Lưu Quang." Bộ Phong Trần ý vị thâm trường đọc ra tên hạt châu.
Đem hạt châu giúp ta đeo xong, Bộ Phong Trần có vẻ thực vừa lòng, hắn nhìn thật lâu, mỉm cười nói: "Nó cùng ngươi rất xứng đôi."
"Có ý nghĩa gì đặc biệt sao?" Minh châu rỡ mà lấp lánh, từ trong ánh mắt Bộ Phong Trần có thể thấy hạt châu gọi "lưu quang" này đối với hắn mà nói không chỉ là một hạt châu đơn giản như vậy.
Bộ Phong Trần chỉ lắc lắc đầu, nói: "Đem nó tặng cho ngươi vốn nên nói với hắn một tiếng, nhưng ta nghĩ... Hắn có thể cũng sẽ đồng ý".
Ta rất nhanh liền được, "hắn" ở đây chỉ chính là một Bộ Phong Trần còn lại, là giả nhân giả nghĩa cùng ngụy thánh đồng thời chiếm cứ thân thể này, lại nói trở về, giả nhân giả nghĩa đã biến mất một thời gian, theo trước mắt quan sát, ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa là hai nhân cách bất đồng, luân phiên chiếm cứ thân thể này.
Chỉ là lúc này đây giả nhân giả nghĩa biến mất lâu hơn mà thôi.
"Có thể nói với ta nhiều hơn chuyện của ngươi và hắn không?" Ta thử hỏi.
Bộ Phong Trần cười cười, nói: "Tìm được Điền cô nương cùng Thanh Phong rồi sau đó ta chậm rãi nói cho ngươi."
Ta nhất thời nhớ đến, tiểu chất nữ của ta cùng Thanh Phong mất tích chưa tìm được. Một viên lưu quang của Bộ Phong Trần khiến ta đem chuyện này quẳng ra sau đầu.
"Vậy phải nhanh lên!" Đem hạt châu nhét vào cổ áo, ta cùng Bộ Phong Trần rất nhanh hướng tới ngọn núi mà đi.
..............
..............
Thần quốc, hoàng thành.
"Hoàng thượng, hạt châu này ngài từ đâu mà có?" Nam tử tóc dài màu đen mặc trường bào màu đỏ trong tay cầm một viên minh châu sáng bóng.
"Quốc sư, hạt châu này có chỗ nào đặc biệt sao?" Bạch Hà vẫn chưa trả lời câu hỏi của quốc sư, chuyện Sầu Thiên Ca còn sống Bạch Hà cũng không muốn nói cho bất luận kẻ nào, hắn cũng sẽ không muốn nói cho quốc sư hạt châu này lấy từ chỗ Sầu Thiên Ca, một nam nhân tên Bộ Phong Trần để lại cho Sầu Thiên Ca sau khi rời đi, còn có một phong thư.
Thần quốc quốc sư đã ở Thần quốc sinh sống vài thập niên, cho đến nay dung mạo chưa từng thay đổi, Bạch Hà cũng biết quốc sư cùng Sầu Thiên Ca quan hệ kỳ thật coi như không tồi.
Ít nhát, vị quốc sư thẳng thắn này từng ở trước mặt hắn khen ngợi Sầu Thiên Ca, cũng biểu lộ ra tiếc nuối vì Sầu Thiên Ca không đạt được mệnh số xưng vương.
"Hồi Hoàng thượng, hạt châu này cũng không phải là một hạt châu bình thường, ý của thần là, hạt châu này so với tất cả những pháp châu mà thần đã thấy trân quý hơn gấp bội." Quốc sư hơi hơi nhíu mày, nhìn hạt châu nói "Cảm giác đầu tiên của thần khi nhìn thấy hạt châu này là nó đến từ một vị có tu vi cao thâm."
"Hạt châu ẩn chứa một cỗ hơi thở thâm hậu mà tinh thuần, hẳn là người tu hành kia đưa pháp lực chuyển vận vào hạt châu, chỉ cần đeo hạt châu này lên, hạt châu này có thể bảo hộ người đeo không bị thương tổn." Quốc sư gắt gao cau mày, làm cho Bạch Hà thấy trong mắt rõ ràng là nghi hoặc cùng ngạc nhiên.
"Hoàng thượng, ngài nhìn xem." Quốc sư vươn bàn tay cầm minh châu hướng về phía Bạch Hà, rồi sau đó quốc sư đem hạt châu nắm lại trong tay, ngay sau đó, quốc sư bảo một đồ đệ đem qua một thanh đao lớn, trước mặt Bạch Hà, quốc sư bảo đồ đệ dùng thanh đao kia chém hắn.
"Quốc sư -" Bạch Hà thét lên một tiếng kinh hãi, lại nhìn thấy thanh đao kia chưa chạm đến thân thể quốc sư đã bị bắn ra ngoài đứt thành hai đoạn, không chỉ có như thế, sau đó quốc sư bảo đồ đệ đem lửa đến, thế nhưng cũng không bị bỏng.
Bạch Hà thầm than trong lòng, hạt châu này thế nhưng thật là thần kỳ, nghĩ đến vị Bộ Phong Trần kia chẳng lẽ cũng là người tu hành?
Quốc sư đem hạt châu trả lại cho Bạch Hà, thở dài: "Bệ hạ, minh châu này là chí bảo, mặc dù không biết vị tu hành nào lưu lại, nhưng hiện giờ tới tay của bê hạ cũng là một loại duyên phận, mong rằng bệ hạ hãy bảo quản thật tốt, tương lai hạt châu này muốn biến mất, cũng hy vọng bệ hạ có thể buông tay."
Ta cùng Bộ Phong Trần cũng không có quá nhiều thời gian, suy tính Tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong sẽ không đi quá xa, chỉ là hướng vào sâu trong núi đi một đoạn đường nhưng không phát hiện một dấu vết nào của hai người kia.
"Cũng sẽ không biến mất như vậy đi." Sắc trời đã tối sầm, càng đi vào sâu trong núi, mây đen trên đỉnh đầu càng dày đặc, cho đến khi không trung không còn một tia ánh trắng, bốn phía vẫn như cũ yên tĩnh một mảnh, cũng may trên người Bộ Phong Trần có dạ minh châu chiếu sáng, cũng có thể thấy rõ đường.
"Không xa." Bộ Phong Trần nhắm hai mắt lại, như là đang cảm giác cái gì, một lát sau hắn mở mắt, xoay người người về phía một ngọn núi lớn cách chúng ta không xa lắm.
"Đi theo ta." Nói một câu, Bộ Phong Trần đi trước, ta đi theo sau.
Ở trước mặt chúng ta chính là một tòa núi lớn, đá nham cứng rắn, ngẫu nhiên có một khe hở dài đầy cỏ dại, thoạt nhìn cũng không phải chỗ gì quá đặc biệt.
Bộ Phong Trần xoay người hướng ta vươn tay, nói: "Bọn họ bị mang vào trong núi, chúng ta vào đi thôi."
"Phải đi vào như thế nào?" Tuy rằng miệng hỏi, ta vẫn đưa tay cho Bộ Phong Trần cầm, vừa mới hỏi xong, Bộ Phong Trần liền lôi kéo ta hướng vào tảng đá trước mắt, ta vội nhắm hai mắt lại, nguyên tưởng rằng sẽ cảm thấy đau đớn do va chạm, cuối cùng lại nghiêng ngả lảo đảo dừng lại.
Ta mở mắt, rõ ràng phát hiện ta cùng với Bộ Phong Trần thế nhưng đi vào một cái sơn động, chỗ chúng ta vừa mới đứng cách đó vài bước, vừa rồi nơi này là một cánh cửa bằng đá thật lớn.
"Đây là cái gì?" Ta không khỏi chao mày.
"Thủ thuật che mắt." Bộ Phong Trần nói xong sau đó, ta cảm thấy lưu quang ở trước ngực có chút nóng lên, một lát sau lưu quang châu lại bình thường trở lại, ta cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng tựa hồ cũng không có gì phát sinh.
"Đi thôi," Bộ Phong Trần đi ở phía trước, ta nhanh nhẹn đi theo.
Bên đường đi vào sơn động đều có những ngọn đuốc, trên đường một mảnh sáng ngời, chỉ là nhìn không thấy một bóng người, cái đó và ta tưởng tượng không giống nhau, ta nghĩ vào trong sơn động sẽ đụng phải cái gì đó kỳ quái, thế mà từ lúc tiến vào đến giờ một đoạn đường rồi vẫn không thấy cái gì.
Ta cũng không cảm giác được phụ cận có người ẩn nấp, hoặc là hung thi phát ra hơi thở tanh tưởi, việc này có chút không bình thường, nếu sơn động này thật sự giấu người lợi dụng binh lính tạo thành thi độc, bọn họ cho dù không biết có người tiến vào cũng có thể bố trí một ít thủ vệ, mai phục hoặc cơ quan.
Hiện tại tình hình giống như bọn họ mở rộng cửa tùy ý ta cùng Bộ Phong Trần đi vào mà không có ai ngăn cản.
Đi một chốc, ta cùng Bộ Phong Trần đi tới một phiến cửa đá, cửa đá gắt gao đóng chặt, mặt trên cũng không có dấu hiệu nào cho thấy có thể mở ra, ta tiến lên vỗ nhẹ lên cửa, cửa đá cứng rắn phi thường, phòng chừng dùng búa cũng khó có thể đập vỡ.
"Ngươi có thể bắt nó mở ra." Bộ Phong Trần đứng phía sau ta.
"Dùng chân đá thì sao?" Ta cười cười, tuy rằng biết muốn đẩy cửa đá này ra cần mở một cơ quan, hoặc là dùng phương thức giống như chúng ta vào sơn động lúc nãy, cần phá giải pháp thuật nhưng trước mắt xem ra không có đầu mối, cũng không có đạo cụ gì có thể sử dụng.
Bộ Phong Trần đi tới bên cạnh ta, hắn kéo tay của ta đặt lên trên cửa đá, ôn nhu nói: "Nhắm mặt lại, dùng tâm hồn ngươi cảm ứng nói với cửa đá..." (tiến bộ dữ, dùng cảm ứng luôn)
Ta y lời Bộ Phong Trần mà làm, nhắm mắt lại sau nghe được lời nói của nam nhân, mềm nhẹ phiêu đãng trong đầu ta, nơi thanh âm phát ra không phải bên tai mà là đến từ chính hạt lưu quang châu trên ngực.
[hết thảy hư ảo pháp thuật, biến mất như bọt biển, lấy tâm trong suốt để nhìn chân tướng thế gian]
Trong một mảnh hắc ám hư không, một luồng sáng từ từ xuất hiện, ta đột nhiên mở mắt, bàn tay hướng tới cửa đá nhẹ nhàng vỗ, nguyên bản cửa đá gắt gao đóng chặt nhất thời giống như lông ngỗng mà bị đẩy ra.
Loại cảm giác vừa mới rất kỳ quái như là ta bất tri bất giác nhìn thấy cơ quan của cửa đá, giống như có chữ đột nhiên hiện ra trong đầu (chỗ này không hiểu gì hết).
"Đây là có chuyện gì?" Ta cũng không cho rằng đây là năng lực lão thiên cho ta, nói đi nói lại lão thiên so với ai cũng đều keo kiệt hơn một chút. Loại chuyện này chỉ có thể có liên quan đến Bộ Phong Trần.
"Nếu có rảnh, nên khai thông cùng lưu quang." Bộ Phong Trần để lại một câu, rồi sau đó keo kiệt đến nỗi không thèm nói cho ta biết về lưu quang rốt cuộc là cái gì, hết thảy vừa rồi rốt cuộc là phát sinh như thế nào.
Sau đó cũng không phải là cơ hội tốt để cùng Bộ Phong Trần thảo luận về vấn đề này, đẩy ra cửa đá xong, ta chỉ có thể mang một bụng nghi vấn về 'Lưu quang' đi theo Bộ Phong Trần.
Bộ Phong Trần cho ta lưu quang, rốt cuộc là cái gì?
Mới đi được vài bước, trước mắt đột nhiên kim quang lóng lánh, làm cho người ta có chút hoa mắt, thanh âm đinh tai nhức óc ở bên tai vang lên, từng đợt ầm ầm dường như đánh vào ngực ta, chỉ là mỗi một lần thanh âm kia có ý đồ xuyên qua ngực ta thì đều bị lưu quang ở trên ngực bài xích, một chút đều không thể xâm nhập.
"Nam mô A Di Đà Phật, tội nhân vô tri, còn không mau phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật!" Xuất hiện trước mắt chúng ta là một kim thân Phật tượng.
Trong núi còn có một tượng Phật? Ta không khỏi nhíu mày, xuất hiện hết sức thiểm diệu, thanh âm như vậy mưu toan đoạt nhân tâm, nếu không phải có lưu quang che chở, có thể ta sẽ bị giả thần giả Phật trước mắt hù dọa, xem ra xuất hiện trước mắt chính là một trong những đầu sỏ việc lợi dụng thi độc để cải tạo binh lính.
Giở trò giả thần. Cũng không biết làm cái gì đây.
"A Di Đà Phật, tội nhân vô tri, phóng hạ đồ đao, hồi đầu thị ngạn!" (bỏ đao đồ tể, quay đầu là bờ) Lại một trận thanh âm làm cho người ta cảm thấy lỗ tai đau nhức, chỉ là âm thanh phát ra lúc này không phải là Phật giả kia mà là một đám đạo sĩ khoác trường bào đột nhiên xuất hiện, bọn họ vây quanh ta cùng Bộ Phong Trần.
Bộ Phong Trần đứng im bất động, một tay vẫn chấp sau lưng, thanh âm bình thường đều nhẹ nhàng, nhưng lúc này lại giống như thiên âm nện vào lồng ngực người ta, tràn ngập trong mỗi ngóc ngách của sơn động.
"Phật không phải Phật, Đạo không phải Đạo, người không phải người, yêu không phải yêu, quỷ không phải quỷ, ngươi là vật gì?" Bộ Phong Trần nhẹ nhàng hỏi.
"Ngươi là vật gì..."
"Ngươi là vật gì..."
Một tiếng lại một tiếng vọng lại trong sơn động, nơi nơi đều là thanh âm của Bộ Phong Trần.
"A...Ta, ta là cái gì? Ta là cái gì.... Ta là...A..." Nguyên bản một đám đạo sĩ đang giở trò giả thần đều bưng kín lỗ tai, một phen tru lên sau đó đột nhiên ngã xuống mặt đất liền biến mất, bọn họ bất quá là ảo ảnh mà người ta dùng pháp thuật tạo ra, vốn không tồn tại.
Đó chính là pháp thuật sao? Ta cảm giác hạt châu trước ngực hơi hơi rung động, chỉ là Bộ Phong Trần làm thế nào, làm sao để những người này hiện nguyên hình chỉ dùng có mấy câu?
"A.... Ta, là cái gì? Không, ngươi... Ngươi lại là người nào, ngươi là ai! Yêu pháp, đây là cái gì yêu pháp... A... Ta thật khó chịu, ta thật là khó chịu! Ta không xong rồi – " Nguyên bản kim thân Phật giả cũng bắt đầu dao động, thân thể run rẩy như sắp vỡ vụn ra.
Thống khổ hét lớn một tiếng, Phật giả nháy mắt vỡ thành từng mảnh nhỏ, hiện ra nguyên hình, xuất hiện trước mặt ta là một con xuyên sơn giáp (con tê tê)?!
Ta lần đầu tien nhìn thấy một con xuyên sơn giáp to như thế, lớn hơn gấp mười con bình thường.
"Này... Đây là cái gì?" Vật kỳ quái bực này, từ trước đến nay chỉ nghe người ta nói trên thế gian có động vật sống mấy trăm đến hơn một ngàn năm đều thành yêu, nhưng cho tới bây giờ chưa có gặp qua, không biết con xuyên sơn giáp trước mắt có được tính hay không.
"Ta lộ ra nguyên hình!" Xuyên sơn giáp biết nói tiếng người, cái đuôi quẩy đến quẩy đi, làm cho vách đá đều rung chuyển, xuyên sơn giáp tựa hồ muốn chạy trốn.
"Nguyên lai là một con xuyên sơn giáp sống ngàn năm đã tu luyện thành yêu." Bộ Phong Trần thản nhiên nói một câu, rồi sau đó lại biến mất rồi đột nhiên xuất hiện phía sau xuyên sơn giáp đang muốn chạy trốn, một cước dẫm nát chiếc đuôi to của nó "Còn chạy loạn nữa sẽ làm chỗ này sụp đổ."
"A-" Con xuyên sơn giáp kêu một tiếng, nhưng đột nhiên dần dần biến nhỏ, cho đến khi biến thành một con xuyên sơn giáp nhỏ bằng bàn tay.
"Vô thượng pháp thuật dùng lời nói, làm mọi vật trở lại chân tướng dùng lời nói, ngươi... Ngươi đến tột cùng là cái gì, như thế nào có thể, như thế nào có thể dùng lời nói siêu việt đến thế ngươi đến tột cùng là cái gì..." Xuyên sơn giáp liên tục lải nhải lẩm bẩm, kết quả chính là bị Bộ Phong Trần đạp cho một cước.
Làm mọi vật trở lại chân tưởng chỉ dùng lời nói, này cũng là một loại phép thuật hay sao? Ta tạm thời đem vấn đề đó để ra sau đầu, chỉ là muốn biết xuyên sơn giáp này rốt cuộc là chịu sự sai bảo của người nào, Tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong đang ở đâu.
"Tha mạng, cầu ngài tha mạng tiểu yêu đi, đều là người tu hành, tu luyện ngàn năm mới có tu vi như hôm nay, đai tiên chớ phế đi tu vi của tiểu yêu! Tiểu yêu không muốn phải tu luyện lại từ đầu, tiểu yêu không muốn bị phàm nhân lột da xẻ thịt a!" Xuyên sơn giáp bắt đầu cầu xin tha thứ, lệ rơi lã chả.
"Ngàn năm tu hành đắc đạo không dễ, ngươi không ở trong núi an tâm tu luyện, lại đến đây giả thần giả quỷ, làm hại người, lưu lại ngàn năm tu hành của ngươi để làm gì?"
Nói xong, Bộ Phong Trần một cước hạ xuống, chỉ nghe xuyên sơn giáp oa oa kêu lớn: "A... Ngàn năm tu vi của ta, ngàn năm tu vi của ta, ngươi thật nhẫn tâm phế tu vi của ta, ta bất quá là một tiểu yêu, ngươi lại là cái gì, Phật không phải Phật, tiên không ra tiên, người không phải người, ma không phải ma!"
"Ta tiến ngươi đến cực lạc, thế nào?"
Xuyên sơn giáp nhất thời liền ngậm miệng.
Chương 26 Trực tiếp đánh vào phủ Hoàng Long
Tác giả: Vạn Diệt Chi Thương
Đi qua đá đá xuyên sơn giáp đang nửa sống nửa chết quỳ rạp trên mặt đất, ta hỏi: "Hai người bị ngươi bắt đang ở đâu?"
"Bị người ta đem đi rồi, ta không có nói dối, bọn họ là bị người ta đem đi, ta không ăn thịt người, trên người bọn họ còn có bảo bối yêu quái không thể chạm vào, để lại đây cũng không thể làm gì." Trước còn thể hiện ra thần khí, xuyên sơn giáp hiện tại đáng thương bị Bộ Phong Trần dẫm nát dưới chân, mặc dù tu vi bị Bộ Phong Trần phế đi rồi nhưng vẫn còn lưu lại một ít đặc tính của con người, hai chi trước chấp lại giống như con người cầu xin tha thứ.
"Ngài đại nhân đại lượng tha cho tiểu yêu đi, nội đan của tiểu yêu đối với ngài cũng không có tác dụng gì, ngài trả lại cho ta đi." Xuyên sơn giáp vừa khóc lóc ỉ ôi vừa hướng Bộ Phong Trần cầu xin.
"Bọn họ bị ai mang đi?" Ta hỏi, nội đan là cái gì, có lẽ là đồ vật gì đó mà yêu quái tu luyện được đi.
"Ta nói cho các ngài, các ngài có thể đem nội đan trả lại cho ta không?" Giống như thấy được hy vọng, xuyên sơn giáp ánh mắt nhất thời sáng lên.
Bộ Phong Trần nhẹ giọng nói: "Nói hay không đó là việc của ngươi."
Ta không khỏi nhìn Bộ Phong Trần, người này thật quá xấu xa, không nói rõ trả lại nội đan cho đối phương, nhưng thật ra muốn nói cho xuyên sơn giáp nếu ngươi nói ta không nhất định trả ngươi nội đan nhưng nếu ngươi không nói thì tuyệt đối sẽ không trả nội đan cho ngươi.
"Ngươi... Các ngươi quả thực chính là vô lại, lưu manh! Các ngươi đùa giỡn lưu manh!" Xuyên sơn giáp nhất thời tức giận, thoáng nhìn qua ánh mắt lãnh đạm của Bộ Phong Trần liền nhanh chóng dịu ngoan trở lại, tiểu yêu này hiểu được nam nhân lấy đi nội đan của hắn tuyệt đối có thể tùy thời lấy mạng hắn.
"Xuyên sơn giáp ngươi tu luyện cũng rất nhiều năm đi, ân..." Ta nhìn xuyên sớn giáp, thấp giọng cười nói "Lớp da này nếu bóc đi nhất định trở thành dược liệu rất tốt, còn thịt nữa hương vị nhất định cũng rất ngon, hiếm khi bắt được một con xuyên sơn giáp tu luyện ngàn năm, không ăn thì cũng phải xin lỗi chính mình rồi."
Xuyên sơn giáp nhất thời mở to hai mắt nhìn, hắn thật đáng thương, thật oan ức, hắn chính là ở trong núi tu luyện nhiều năm cảm thấy nhàm chán nên ra ngoài dạo chơi, không nghĩ tới kẻ thường xuyên đùa giỡn lưu manh, chơi xấu, làm chuyện xấu như hắn lại gặp đại lưu manh, đại phôi đản, đại ma đầu lợi hại hơn hắn.
Người tóc trắng còn có khuôn mặt như tiên, thế nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn, làm cho tâm hắn sợ hãi không thôi, hiện giờ ngay cả một phàm nhân không chút tu vi cũng có thể khi dễ hắn.
"Vậy ư, nghe ra thật không tồi." Bộ Phong Trần cũng phụ họa theo.
Xuyên sơn giáp nhất thời đại biến sắc mặt, vội vàng nói: "Ta nói, ta nói, không được ăn ta, ta da dày, thịt rất già, không thể ăn!"
"Đừng nhiều lời, nói mau, là ai đem hai người kia đi, ai đem thi độc hạ vào người binh lính!" Ta đá xuyên sơn giáp một cước, trong lòng có chút kinh sợ, người là người, yêu là yêu, thế giới này cố nhiên tồn tại đủ loại sinh vật, nhưng mà chuyện của phàm nhân không nên liên lụy đến yêu quái.
Cái kỳ quái chính là, yêu quái hẳn là nên rời xa thế giới loài người thế nhưng lại liên lụy với con người.
"Là một người tên Xích Nhiêm, hắn đem hai người kia đi." Xuyên Sơn Giáp nói.
"Ngươi là yêu, hắn là người, vốn yêu thì không nên dính vào chuyện của người phàm, vì sao ngươi phải hợp tác với phàm nhân?" Bộ Phong Trần buông lỏng chân đang dẫm lên người xuyên sơn giáp, hỏi "Ngươi hẳn là biết, việc này nếu bị người tu hành khác phát hiện, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Xuyên sơn giáp ca thán: "Ta đã tu luyện ngàn năm, người tu hành bình thường làm sao là đối thủ của ta." nói đến đây, xuyên sơn giáp nhìn qua thấy vô tội liếc mắt nhìn người đã đánh hắn trở về nguyên hình, hắn đại khái cũng không dự đoán được sẽ ở nhân gian gặp được đối thủ đáng sợ như thế, trong lòng chấn động, xuyên sơn giáp tiếp tục nói "Ta vốn cũng không muốn cùng phàm nhân chung sống, chỉ là tên phàm nhân kia từ đâu lấy được một viên nội đan của xà yêu tu luyện năm trăm năm..."
Chuyện tiếp theo đó ta cùng Bộ Phong Trần đều hiểu được, con xuyên sơn giáp tự cho mình cao thăm này vì lấy được nội đan của xà yêu để giúp cho tu vi của mình tăng tiến thêm một bước đã cùng Xích Nhiêm hợp tác, giúp đỡ Xích Nhiêm lợi dụng thi độc bồi dưỡng ra hung thi võ công cao cường, nên giờ tiền mất tật mang, ngay cả nội đan tu vi ngàn năm đều bị người ta đoạt mất.
"Nguyên lai là Xích Nhiêm, hừ – " quả nhiên là người của Bạch Hà, lão già Xích Nhiêm kia, ta tuyệt đối không để hắn sống yên ổn, chỉ là không biết Bạch Hà có ở phía sau sai sử Xích Nhiêm không.
Mặc kệ Bạch Hà có phải hay không, ta đều phải chậm rãi tính sổ với hắn, hoàng thành của Thần quốc cùng hoàng cung, ta sớm muộn gì cũng phải trở về một chuyến.
"Làm gì với hắn bây giờ?" Ta đá đá xuyên sơn giáp, hỏi Bộ Phong Trần "Làm thịt ăn luôn hay là thả?"
"Đừng ăn ta!" Xuyên sơn giáp hét lớn một tiếng, ngừng lại một chút, lại nói "Cũng đừng thả ta!"
"Xuyên sơn giáp này tuy rằng tạm thời mất đi nội đan nhưng tu vi so với yêu quái bình thường vẫn cao hơn một ít." Bộ Phong Trần nghĩ nghĩ, nói với xuyên sơn giáp "Tu luyện ngàn năm, ngươi coi như là có tư chất trong đám yêu, hiện tại ta cho ngươi một lựa chọn, nếu ngươi nguyện ý, ta đem nội đan trả lại cho ngươi; nếu ngươi không nguyện ý, ta hủy nội đan của ngươi nhưng không giết ngươ, ngươi cũng có thể trở lại núi bắt đầu lại từ đầu."
....................
....................
Có yêu quái làm thiếp thân người hầu thật là tốt, xuyên sơn giáp này tuy có điểm xấu nhưng vẫn có chút tác dụng, vừa ra khỏi sơn động, nó nhanh chóng khôi phục lại hình dáng lúc ở trong sơn động, ta cùng Bộ Phong Trần ngồi lên xuyên sơn giáp hướng tới quân doanh của Xích Nhiêm mà đi.
"Đây là nội đan của xuyên sơn giáp." Bộ PHong Trần đưa tay ra trước mặt ta, một viên hạt châu trơn bóng màu đỏ ở trong lòng bàn tay hắn.
"Nguyên lai đây là nội đan, giống một viên thuốc." Ta tiếp nhận nội đan con xuyên sơn giáp, hỏi "Nếu viên nội đan này nát thì sẽ thế nào?"
"Đừng, đừng!" Đang lúc chạy, xuyên sơn giáp vội vàng hô "Nếu nội đan nát, ngàn năm tu vi của ta liền thật sự biến mất, nếu không có nó, thân thể tu luyện ngàn năm của ta cũng sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó sẽ trở lại hình dáng của xuyên sơn giáp bình thường."
"Nếu ngươi để nội đan của hắn ở trên người ngươi, nếu ngươi bị thương, nội đan của hắn cũng sẽ bị tổn hại." Bộ Phong Trần lấy viên nội đan, vỗ vào trước ngực ta, viên nội đan kia nhất thời liền dung nhập vào cơ thể của ta, không có cảm giác gì cả.
Mắt thấy nội đan của chính mình bị bỏ vào trong thân thể của phàm nhân, con xuyên sơn giáp chỉ có thể rầu rĩ tiếp tục bò.
"Thứ này có lợi ích gì, chỉ có yêu quái mới có nội đan sao?" Biết Bộ Phong Trần là tìm cho ta một hộ vệ, lòng ta khó tránh khỏi có chút lo lắng nảy sinh, cho dù ta cùng Bộ Phong Trần có xảy ra một ít quan hệ, người này đối với ta cũng không tránh khỏi quá tốt đi.
"Nội đan của yêu quái đối với người nào cũng tốt, không có hại." Nói chung, phàm là người tu hành dùng phương pháp tu luyện nội đan, yêu có yêu nội đan, người có nội đan của người, nếu thân thể người tu hành có hao tổn, hoặc tu vi bị hao tổn, nếu nội đan không xấu, có thể dựa vào nội đan để tu dưỡng."
Bộ Phong Trần đơn giản trực tiếp nói: "Nội đan không mất, người sẽ không chết."
Đối với việc tu hành ta không có nhiều hứng thú, ta cũng không hỏi nhiều, chỉ cần biết rằng nội đan của xuyên sơn giáp đối ta không có gì ảnh hưởng là đủ rồi.
"Cũng không phải không thể bay, ngươi tựa hồ thực thích đi bộ." Trừ bỏ đêm đó Bộ Phong Trần mang theo ta bay trong chốc lát về sau, mặc kệ là trước hay là hiện tại, Bộ Phong Trần đều tránh việc đạp gió mà đi.
Xuyên sơn giáp đột nhiên chen vào: "Phàm nhân như ngươi đương nhiên không biết chuyện giới tu hành chúng ta, tu vi cao thâm như tiên nhân đây thường ngày cực kỳ ít xuất hiện, cho dù là đi vào thế gian cũng sẽ tận lực tránh sử dụng pháp thuật quá mức cao thâm để tránh khiến cho người tu hành ở thế gian chú ý, cũng tránh cho phàm nhân hỗn loạn."
Xuyên sơn giáp nịnh nọt nói: "Hắc hắc, nếu là bị những người tu hành vô dụng kia biết trên thế gian có một vị tiên nhân cao thâm như thế này, bọn họ còn không trèo đèo lội suối đuổi theo sao, nếu không phải phương thức tu luyện bất đồng, ta thực cũng muốn theo tiên nhân tu hành."
"Chuyện của giới tu hành các ngươi ta thật sự không hiểu, bất quá con xuyên sơn giáp như ngươi dám nhiễu loạn việc của phàm trần, phàm nhân như ta có phải hay không có thể làm thịt ngươi?" Ta cười cười.
Xuyên sơn giáp giật mình ngậm miệng lại, ngoan ngoãn tiếp tục đi, tốc độ của nó rất nhanh, trong chốc lát chúng ta tới đồi núi lớn bên trong có thung lũng, quân đội đóng quân ở biên cương ngay tại nơi này xây dựng cơ sở tạm thời, trải qua nhiều năm kinh doanh, nơi này đã trở thành một cái thành nhỏ, không chỉ có quân đội đóng quân, cũng có không ít thương nhân miền nam cùng thương nhân ở pụ cận lui tới.
Vì tránh làm cho người ta hỗn loạn, xuyên sơn giáp lại biến thành hình dáng nhỏ, đi trước dẫn đường cho ta cùng Bộ Phong Trần hướng tới chỗ của Xích Nhiêm.
"Chờ một chút." Xuyên sơn giáp dừng lại nói một tiếng, rồi sau đó nhanh chóng biến hóa thành hình người, xuyên sơn giáp này bản thể xấu xí, biến thành người cũng lại là cái dạng có chút kỳ quái, mặt dài lại nhỏ, thân hình cao gầy, liếc mắt nhìn qua cũng có vài phần khí chất thoát tục của người tu hành.
"Ta có lệnh bài để đi vào." Xuyên sơn giáp đem khối lệnh bài ra, cũng không quen vuốt mông ngựa (nịnh nọt) nói: "Xích lão bên người còn có đạo sĩ có chút tu vi, chuyên môn phụ trách an toàn của hắn, có mấy người cũng lợi hại lắm, bất quá trước mắt tiên nhân thì đều vô dụng cả, chúng ta đi vào trước, sự tình sau đó liền giao cho nhị vị."
Chương 27 Nghi hoặc thật sâu
Tác giả: Vạn Diệt Chi Thương
Quân doanh phủ đệ
"Tướng quân, hai người này nên xử trí như thế nào?" Một đạo sĩ cầm phất trần, xoa xoa chòm râu dê của mình, lóe đôi mắt đầy tinh quang thấp giọng nói chuyện với một nam nhân đội mũ đỏ ở bên cạnh.
Trên hai cái ghế ở trong phòng có hai người bất tỉnh nhân sự, một người nam tử mặc đạo bào màu xanh còn trẻ tuổi, cùng với một tiểu nha đầu đáng yêu làm cho người ta chú ý chính là trên đỉnh đầu bọn ho lơ lửng một viên dạ minh châu, ánh sáng thản nhiên nhu hòa phiêu tán trên người hai người, giống như lá chắn thiên nhiên ngăn trở quấy nhiễu từ bên ngoài.
"Hạt châu này rốt cuộc là cái gì vậy?" Xích Nhiêm ngồi ở trên ghế thái sư, sắc mặt lãnh trầm nhìn chằm chằm Thanh Phong cùng Điền Mật Nhi, con yêu tinh tê tê kia đem hai người này đưa đến chỗ hắn, kỳ quái chính là khỏa dạ minh châu trên đỉnh đầu hai người, người bình thường căn bản không thể chạm đến họ, chỉ có thể dùng pháp thuật để di chuyển họ.
Xích Nhiêm rất rõ khỏa dạ minh châu trên đỉnh đầu hai người này là bảo bối, nếu bảo bối này có thể về tay hắn, hắn có thể dùng một viên để bảo vệ bản thân, một viên đưa cho Hoàng thượng, Hoàng thượng chắc chắn sẽ thích, đến lúc đó cũng không sợ Thanh Thư cùng với quốc sư đoạt ân sủng của Hoàng thượng nữa.
Nhưng mà hiện tại, bên người bọn họ... vị đạo sĩ tự xưng là tu vi cao thâm không có biện pháp đem hạt châu gở xuống!
"Tướng quân, hạt châu này là một bảo bối nhưng tuyệt đối không phải là của hai tiểu mao đầu này, chắc là có người cho bọn chúng." Đạo sĩ kia nói.
Xích Nhiêm hừ một tiếng, khinh thường nói: "Vô nghĩa, sự tình đến mức này làm sao ta không biết, ta chỉ muốn hỏi các ngươi làm thế nào đem hạt châu kia gở xuống!"
"Tướng quân chớ nên tức giận, chỉ cần cho chúng ta một ít thời gian, tự nhiên sẽ có cách đem hai hạt châu này gở xuống, chỉ là..." Đạo sĩ kia trầm ngâm một lát, thấp giọng nói "Tướng quân, thân phận của hai người này đã điều tra được, bọn họ đều là đồ đệ của Tam Khâu Đạo Nhân, cũng là... Cũng là sư đệ sư muội của Thanh Thư đại nhân, người được hoàng thượng thập phần ân sủng, nếu phải gở hạt châu xuống, duy nhất biện pháp chỉ có đưa bọn họ luyện hóa thành nước, nếu việc này bị Tam Khâu Đạo Nhân cùng Thanh Thư đạo trưởng biết được thì..."
Xích Nhiêm đột nhiên ngửa đầu phá lên cười: "Ha ha ha...Cái gì mà Tam Khâu đạo nhân, cái gì Thanh Thư, bản tướng quân phải lấy hai khỏa dạ minh châu này, hai người này sống hai chết có liên quan gì đến ta? Cho dù giết họ lại như thế nào, mặc kẹ là Tam Khâu đạo nhân hay là Thanh Thư bọn họ nếu dám động đến ta là cùng Hoàng thượng đối nghịch! Thì phải cùng Hoàng thượng đối nghịch! Huống chi ai mà biết hai người này bị ta bắt ở đây?"
"Tướng quân nói chí phải!" Đạo nhân phụ họa nói.
Tiếng cười của Xích Nhiêm còn chưa hạ xuống, lại đột nhiên nghe được bên ngoài có thanh âm của nam nhân, vài phần rầm rĩ cuồng, vài phần khinh thường, vài phần tức giận.
"Trời biết, đất biết, ngươi biết... Ta cũng biết." Thanh âm xuyên thấu qua cánh cửa tiến vào.
"Là ai ở bên ngoài!" Xích Nhiêm giận tím mặt, chụp bàn đứng lên.
"Phanh – " cửa lớn đột nhiên bị người một cước đá văng.
"Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ – Sầu Thiên Ca." Một nam nhân thản nhiên đi vào trong phòng, mặt mang vài phần lãnh ý mỉm cười, thần tình ngạo khí coi thường thiên hạ.
"Sầu Thiên Ca?" Xích Nhiêm nhất thời mở to hai mắt nhìn, quát lớn "Như thế nào có thể, Sầu Thiên Ca đã chết, ngươi rốt cuộc... Ngươi rốt cuộc là người phương nào, thế nhưng xông vào bên trong quân doanh của ta, người đâu, bắt những người này lại cho ta!"
.....
.....
"Quốc sư, trẫm muốn hỏi một người." Đêm trước khi chia tay quốc sư rời đi, Bạch Hà đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại xoay người lại hỏi quốc sư.
"Không biết Thánh thượng muốn hỏi người nào?" Quốc sư hỏi.
Do dự trong chốc lát, Bạch Hà trầm giọng nói: "Không biết quốc sư có từng nghe qua một nam nhân tên Bộ Phong Trần, lúc trẫm xuất hành ngẫu nhiên gặp một người như vậy, cảm thấy người này có thể cũng là người tu hành, quốc sư biết rõ việc của giới tu hành, nên trẫm muốn hỏi một chút sự tình về người này."
"Bộ Phong Trần?" Quốc sư ngửa đầu nhìn biển sao trời khôn cùng, sau đó suy nghĩ rồi nhẹ nhàng lắc đầu, nói "Thỉnh Hoàng thượng thứ tội, trong trí nhớ của thần cũng không có người nào giống như vậy, bất quá người tu hành đến vô ảnh đi vô tung, có một vài người đến phàm trần cũng sẽ giấu diếm danh tính, không biết Hoàng thượng có thể mô tả cho thần biết một chút về đặc điểm bên ngoài của người này hay không, thần có lẽ sẽ nhớ ra một phần cũng nên."
Bạch Hà nghĩ nghĩ, rồi sau đó nói: "Là một nam nhân phi thường đặc biệt, làm cho người ta nhìn qua liền không thể quên, hắn một đầu tóc trắng, giống như chỉ bạc, sắc mặt thoạt nhìn tái nhợt nhưng cũng không có cảm giác ốm yếu, khuôn mặt tuấn mỹ, là người tuấn mỹ nhất mà trẫm từng thấy qua, chỉ là tính cách rất đạm mạc, làm cho người ta không thể tiếp cận."
Dừng một chút, Bạch Hà nhíu mày nói: "Trẫm có một loại cảm giác, luôn cảm thấy được người này không giống người bình thường, trên người hắn thiếu mất cảm giác của con người."
Sầu Thiên Ca tưởng chết mà sống lại, có lẽ đều cùng Bộ Phong Trần này có quan hệ, lúc ấy nhìn thấy Bộ Phong Trần lưu lại cho Sầu Thiên Ca một chỗ dựa, tựa hồ là Bộ Phong Trần phải rời khỏi thế gian một thời gian, người này tám chín phần là ẩn cư ở nơi của người tu hành, chỉ là làm sau người này cùng với Sầu Thiên Ca có quan hệ với nhau?
Hai người bọn họ là quan hệ gì chứ?
Hồi tưởng đến một đêm ở khách điếm Nhất Song Nhân nhìn thấy Sầu Thiên Ca cùng nam nhân kia thân cận, trái tim Bạch Hà có chút có rút đau đớn, Nhất Song Nhân.... Là một đôi sao?
"Hoàng thượng..." Ngay lúc Bạch Hà chìm trong nổi nhớ, thanh âm của quốc sư thường ngày dị thường trấn định thế nhưng lộ ra vài phần run rẩy, làm cho Bạch Hà khẩn trương kinh ngạc.
"Quốc sư, ngươi biết người này?" Bạch Hà khẩn cấp nói.
"Tóc tựa dòng ngân hà, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt thế, tính cách đạm mạc không thể thân cận..." Hô hấp của quốc sư có chút dồn dập, khóe miệng nam tử dần dần dương lên, nhẹ nhàng phe phẩy đầu thở dài "Hình dung của Hoàng thượng cùng với người mà thần từng gặp qua rất giống nhau."
"Quốc sư cũng từng gặp người này?" Bạch Hà truy vấn.
Quốc sư trả lời: "Hồi Hoàng thượng, kia đều là chuyện từ rất nhiều năm trước, thần có thể có thành tựu như hôm nay, ít nhiều đều do vị tiên nhân kia chỉ điểm, chỉ là hành tung của tiên nhân mơ hồ, không muốn ở chung với người phàm, từ nhiều năm trước cho tới nay thần đều tìm kiếm tiên nhân, chỉ là vẫn không có tung tích của tiên nhân."
Bạch Hà không khỏi nhíu mày, hắn thật không ngờ Bộ Phong Trần kia cùng với đại quốc sư của Thần quốc cũng có quan hệ, thế nhưng lại là tiên nhân từng chỉ điểm quốc sư.
"Quốc sư, có thể nói cho trẫm một chút về vị tiên nhân kia?" Bạch Hà lại một lần nữa ngồi xuống, trong lòng loáng thoáng cảm thấy được một ngày sau khi Sầu Thiên Ca rời khỏi, hẳn là có người mang Sầu Thiên Ca đi, mà người kia vô cùng có khả năng chính là người tu hành mang tên Bộ Phong Trần kia.
Nếu Sầu Thiên Ca cùng vị tu hành kia có liên hệ thật lớn, chỉ sợ cả đời này đều khó có thể nhìn thấy Sầu Thiên Ca? Bạch Hà không khỏi cảm thán, rõ ràng chỉ kém một chút...
Có lẽ cố tình bỏ qua, một lần rồi một lần mất đi.
Quốc sư có chút hổ thẹn cúi đầu, thở dài: "Khi đó ta bất quá là một người tu hành bình thường, ngẫu nhiên ở giữa núi gặp được một vị tuyệt đại tao nhã, người nọ bên ngoài cùng với miêu tả của Hoàng thượng mười phần y hệt, đáng tiếc lúc ấy thần chỉ gặp tiên nhân có một lần, tiên nhân lưu lại nói vài câu rồi bỏ đi, mà ngay cả tên của tiên nhân thần cũng không biết."
"Hoàng thượng, một ít người hằng năm ẩn cư tu hành, theo thần thấy, vị tiên nhân này có thể sẽ không nhúng tay vào việc của phàm trần, tuy rằng không biết vì cái gì Hoàng thượng đối với tiên nhân có hứng thú, nhưng mong rằng Thánh thượng chớ quấy nhiễu tiên nhân tu hành." Quốc sư nói.
Dừng một chút, quốc sư lại nói khẽ với Bạch Hà: "Còn có một ít người tu hành với thân phận đặc thụ đi vào phàm trần, đặc biệt thường giấu diếm thân phần, hoặc là cố gắng nép mình làm việc, bọn họ không muốn bại lộ thân phận, tuy rằng quy cũ của giới tu hành không được nhúng tay vào việc triều đình nhưng mong rằng Hoàng thượng hành tẩu dân gian nên cẩn thận một chút."
Tán gẫu xong, Bạch Hà rời khỏi quốc sư phủ.
Đám người Thanh Thư canh giữ bên ngoài rất nhanh nghênh đón.
"Hoàng thượng." Thanh Thư đi tới bên cạnh Bạch Hà.
"Trẫm từ chỗ quốc sư lấy được một ít tin tức, xem ra Bộ Phong Trần đích thật là người tu hành, nhưng trừ lần đó ra không có nhiều tin tức." Bạch Hà nhẹ nhàng thở dài, đối Thanh Thư nói "Thanh Thư, sư phụ người Tam Khâu Đạo Nhân có thể biết chút ít tin tức chứ?"
Thanh Thư xoay người đáp: "Hồi Hoàng thượng, Thanh Thư đã viết thư cho sư phụ, không lâu sau sẽ có hồi âm của sư phụ." Thanh Thư cúi đầu trầm giọng nói "Hoàng thượng, xin thứ cho thần cả gan, nếu là Vương gia... Sầu Thiên Ca thật sự đã muốn đi vào cửa tu hành, Hoàng thượng chi bằng để hắn đi đi."
"Hắn sẽ không." Bạch Hà lắc lắc đầu, cười nói "Nam nhân kia ta rất rõ, hắn đối với tu hành không có hứng thú gì, làm sao lại vào cửa tu hành đây."
Bạch Hà chỉ cảm thấy kỳ quái, vì sao không một người không thích tu hành như Sầu Thiên Ca lại cùng với một nam tử tu vi cao thâm cùng một chỗ, nửa năm này rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì, có cái gì hắn không biết?
Mà hiện giờ, Sầu Thiên Ca lại ở nơi nào?
Chương 28 Bộ Phong Trần – ma
Tác giả: Vạn Diệt Chi Thương
Một cước đá văng cửa lớn, ta bước đi vào, Xích Nhiêm kia với khuôn mặt khiến người ta chán ghét ngay tại cách đó không xa, chính là hắn, là tên chết tiệt này đã đem binh lính thuộc quyền Sầu Thiên Ca ta ra làm thí nghiệm.
Sau tiếng ra lệnh của Xích Nhiêm, mấy yêu đạo ở trong phòng lập tức dùng chú ngữ muốn thi triển pháp thuật, bất quá đáng tiếc chính là tên Bộ Phong Trần bên cạnh ta đây chính là siêu cấp thần vô lại.
"Ha hả, dám cả gan xâm nhập nơi đây, ngươi thật đúng không muốn sống nữa rồi, còn không mau đem mạng nhỏ lấy đến!" Mấy yêu đạo kêu lên vài tiếng, đều thi triển pháp thuật công kích đến đây.
"Người tu hành vốn không nên nhúng tay vào việc của triều đình, một thân tu vi, đạt đến không dễ, lại như thế lãng phí, để lại thì có ích gì?" Đại thần vô lại vẫn đang giảng đạo lý.
Ta rõ ràng nghe được thanh âm vui sướng khi người gặp họa của con xuyên sơn giáp ở bên cạnh, yêu quái này, khẳng định là biết trước Bộ Phong Trần muốn đem tu vi của đám yêu đạo này phế đi, lúc này đang rất cao hứng.
"Thí! Ngươi là ai, dám cả gan nói ẩu nói tả, nạp mạng đi!" Cười quái dị một tiếng, yêu đạo lập tức đánh úp về phía Bộ Phong Trần, mà kết quả... Dĩ nhiên không cần nói cũng biết.
"Không biết hối cải, tội không thể tha." Than nhẹ một tiếng, Bộ Phong Trần một tay chấp phía sau lưng sừng sừng bất động tại chỗ, một tay chậm rãi vươn, bàn tay hướng đám yêu đạo, ngay lúc đám yêu đạo đánh úp lại đây, bàn tay của Bộ Phong Trần tựa như một bức tường thành cứng rắn đem yêu đạo chắn lại ở phía ngoài, lũ yêu đạo giống như đánh thẳng vào tường thành ầm ầm ngã xuống mặt đất.
"Ngươi... Ngươi đến tột cùng là người phương nào!" Mấy yêu đạo trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng, pháp thuật bị Bộ Phong Trần thoải mái hóa giải, sau đó chống người đứng lên biến hóa trận hình, muốn hợp lực cùng nhau đọ sức một lần.
"Nga – còn muốn đánh nữa sao?" Ngươi châm chọc cũng không muốn cho mấy yêu đạo này cơ hội, lúc này đây trực tiếp một chưởng đánh ra, căn phòng nhất thời giống như gặp phải một trận động đất lắc lư không thôi, mấy yêu đạo đột nhiên kêu rên một tiếng phun ra mấy ngụm máu tươi xuống mặt đất.
"Tội quá, tội quá – ta căn bản không muốn đả thương các ngươi, nhưng bởi các ngươi không nghe ta khuyên, vì sao phải bức ta ra tay chứ?" Bộ Phong Trần ra vẻ ưu thương thở dài, bộ dáng giống như ngày tận thế làm cho ta cảm thấy được người này thật ngứa mình muốn bị đánh.
Bộ Phong Trần này, đánh người đều đánh đến có lý như vậy, hình như là bị buộc bất đắc dĩ phải đánh vậy, thôi, dù sao hắn cũng giúp ta, bị buộc bất đắc dĩ thì bất đắc dĩ đi, bất đắc dĩ một chút cũng có sao đâu.
Con Xuyên Sơn Giáp ở một bên cũng trợn trắng mắt, càng sợ Bộ Phong Trần hơn, mấy yêu đạo này pháp lực không thấp, chỉ là trước mặt nam nhân này không hề có đường phản kháng, tu vi của nam nhân này thật sự làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.
Không có mấy yêu đạo hộ vệ, võ công của Xích Nhiêm cho dù có cao tới đâu cũng chỉ có thể bị hắn nắm trong tay, không đợi Xích Nhiêm chạy trốn, lão già kia cũng đã trúng định thân thuật của Bộ Phong Trần ngoan ngoãn ở tại chỗ bất động, Bộ Phong Trần đến nhìn Tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong đang hôn mê.
Ta đi tới trước mặt Xích Nhiêm, nhẹ nhàng cười cười, rút ra trường kiếm bên hông của nam nhân, trường kiếm sắc bén dị thường, nhẹ nhàng kề vào phía dưới cằm của Xích Nhiêm, chòm râu hồng của lão gia kia ào ào rớt xuống, thấy ta cắt đứt râu hắn, Xích Nhiêm tức giận đến nổi trừng trắng mắt.
Nga, râu đã không có, hiện tại Xích Nhiêm cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn ta.
"Các ngươi đến tột cùng là người phương nào!" Xích Nhiêm tức giận không thôi, vẫn một bộ cao cao tại thượng ngứa mông muốn bị đánh mà.
Ta cười cười, trường kiếm trong tay lại chuyển qua chỗ lông mi, lão già thoạt nhìn thập phần trấn định kia hơi giật giật lông mi.
"Không phải đã nói cho ngươi rồi sao, ta là Sầu Thiên Ca, Xích cẩu, nhanh như vậy đã không nhớ rõ chủ nhân?" Ta vừa cắt lông mi của hắn vừa chậm rãi nói "Trước kia ngươi thấy bổn vương liền giống y như loài chó quỳ trên mặt đất vẫy vẫy cái đuôi, như thế nào hiện tại thấy bổn vương ngay cả nói cũng không nói được?"
"Ngươi... Ngươi thật là... Không! Không có khả năng! Sầu Thiên Ca sớm đã chết! Hắn sớm đã chết!" Xích Nhiêm vẫn đang trấn định tự nhiên rốt cục lộ ra vài phần kinh ngạc quái dị, trừng mắt thật to tràn ngập kinh hãi cùng không thể tin, đại khái là bởi quá mức khiếp sợ, người này bất chấp râu, lông mi của chính mình bị ta cắt hết.
"Bổn vương không phải trở về gặp các ngươi rồi sao?" Một cước đem Xích Nhiêm đá từ trên ghế rớt xuống, chính mình ngồi lên ghế, tiếp tục xử kiếm cắt tóc Xích Nhiêm, vừa kiều chân, vừa cười nói "Gặp được chủ nhân liền mất hứng sao? Tấm tắc, nửa năm qua tóc dài ra không ít, ngay cả trên đỉnh đầu khắc chữ cũng bị che khuất.
Tóc trên đỉnh đầu bị ta cắt đứt, trên đỉnh đầu lão già kia xuất hiện một chữ – cẩu.
"Đáng tiếc, cho dù che khuất, ngươi cũng là một con chó, có phải hay không, Xích cẩu?" Ta cười nói, sắc mặt Xích Nhiêm đã hoàn toàn trắng bệch.
"Ngươi... Muốn giết ta?" Sắc mặt Xích Nhiêm trắng bệch, tên sợ chết này trong lòng sớm đã tràn ngập sợ hãi, có thể bề ngoài còn đang gắng gượng.
"Giết ngươi?" Ta lắc lắc đầu, cười nói "Giết ngươi chỉ làm ô uế tay của ta, ta phải lưu giữ con chó như ngươi, ta phải cho ngươi biết, ngươi hiện tại làm ra bao nhiêu tội nghiệt, tương lai có một ngày ta sẽ từ địa ngục đem bọn ngươi trở về, một đao một đao cắt lấy thịt trên người các ngươi, ta phải để ngươi trở về nói cho Bạch Hà, nói cho hắn làm người không cần quá mức nóng nảy, nói cho hắn sớm muộn cũng có ngày ta trở về tìm hắn! Nói cho hắn đừng tưởng rằng ta thả hắn một lần, liền đại biểu lúc này đây ta sẽ không giết hắn!"
Hung hăng đá một cước vào mặt Xích Nhiêm, trường kiếm đâm vào mặt đất, ta lạnh lùng nói: "Ta tạm thời lưu giữ mạng chó này của ngươi, sau này ngày ngày đêm đêm ngươi đều phải cẩn thận, ta tùy thời sẽ về lấy mạng của ngươi!"
"Nếu còn dùng binh lính làm thực nghiệm thi độc, ta chính là sẽ giết hết các ngươi, không tiếc phải trả giá lớn, nhớ rõ đem thi thể các binh lính an táng cho đàng hoàng" ta khôi phục mỉm cười, nói "Tiểu hồng cẩu, ngươi hẳn hiểu được ta là dạng người gì, ta nói cái gì, nhất định sẽ làm được cái đó, ta chính là có rất nhiều biện pháp khiến các ngươi sống không được mà chết cũng không xong."
Nói xong sau đó ta một cước đá Xích Nhiêm bất tỉnh.
Mặt khác một bên, Tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong tựa hồ cũng không có vấn đề gì, chỉ là Bộ Phong Trần không có làm cho hai người bọn họ tỉnh lại, đại khái không muốn Thanh Phong cùng Tiểu Mật Nhi biết đến chuyện này.
Xuyên Sơn Giáp hóa thành hình người dường như đi theo bên cạnh Bộ Phong Trần, lúc đối mặt với Bộ Phong Trần, Xuyên Sơn Giáp liền cung kính một bộ dáng nịnh nọt, đối mặt với mấy yêu đạo không có khả năng phản kháng, Xuyên Sơn Giáp liền thẳng lưng một bộ dáng tỏ vẻ ta đây là thần thánh.
Thấy Bộ Phong Trần nhìn mấy yêu đạo tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, ta hỏi: "Phải xử trí bọn họ thế nào?"
Giới tu hành tựa hồ có cách của họ, đối với việc này ta cũng không phải thực hiểu biết, cụ thể phải nhượng Bộ Phong Trần xử lý bọn họ, ta nghĩ làm chút chuyện đã xong xuôi, lúc này còn chờ Bộ Phong Trần quyết định.
"Đại tiên, nội đan của mấy yêu đạo này đều là thứ tốt, không bằng lấy nội đan của bọn họ ra!" Xuyên Sơn Giáp ở bên cạnh ra chủ ý.
Mấy yêu đạo phá lệ im lặng, trên mặt mơ hồ lộ ra vài phần sợ hãi không hiểu.
" Hắc, hắc hắc, vừa mới kêu lớn tiếng như vậy, lúc này sao một chút thanh âm cũng đều không có, muốn lấy nội đan của các ngươi nha, như vậy cũng không sợ sao? Ha ha ha..." Xuyên Sơn Giáp có vài phần lưu manh 'chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng', ta không khỏi có chút cảm thấy được chơi vui, rõ ràng ngồi ở một bên xem bọn họ kế tiếp muốn làm cái gì.
"Các ngươi... Vì sao lại im lặng như thế?" Bộ Phong Trần thản nhiên hỏi một câu như vậy.
"Tài nghệ không bằng người ta, cam bái hạ phong (cam lòng chịu thua), có gì phải nói nhiều?" Mấy yêu đạo nói xong, có thể công phu nói dối của bọn họ quá kém đi, ta liếc mắt một cái liền nhìn ra lời này của bọn họ không phải là thật.
"Nói dỗi, nói dối, ta chính là liếc mắt một cái đã nhìn ra!" Xuyên Sơn Giáp ở bên cạnh hắc hắc cười nói, ngoài ý muốn bị mấy yêu đạo trừng mắt nhìn vài lần.
Bộ Phong Trần thản nhiên nói: "Ta không nghĩ đem chuyện hôm nay xảy ra tiết lộ ra ngoài, các ngươi nếu thấy được sự tồn tại của ta, có thể bảo mật việc hôm nay đã chứng kiến?"
Mấy yêu đạo nhất thời mở to hai mắt nhìn, tiếp lời nhau nói: "Chúng ta nhất định sẽ không đem chuyện hôm nay nói ra ngoài, cũng sẽ không cùng bất luận kẻ nào nhắc tới tồn tại của ngài, ngài đại nhân tất có đại lượng thả chúng ta đi, nội đan có cần cũng thỉnh cầm đi, ngài tha cho chúng ta một con đường sống đi!"
Bọn họ đang nói cái gì, như thế nào ta có chút nghe không hiểu.
Nhưng vào lúc này, Bộ Phong Trần giống như đau đầu bưng kín đầu, nam nhân này đột nhiên lầm bầm lầu bầu: "Lưu bọn họ có tác dụng gì, nếu đã biết ngươi ta đi tới nhân gian, những người này nên vĩnh viễn ngậm miệng mới phải!"
"Này không phải lúc ngươi nên đi ra, trở về!"
"Đi ra lâu như vậy, nên trở về chính là ngươi!"
Xuyên Sơn Giáp ở bên cạnh nhìn thấy vậy chỉ biết ngây người, như thế nào rõ ràng là cùng một người đang nói chuyện, chính là thấy thế nào cũng giống như là có hai người đang cãi nhau.
Ta lập tức đứng lên, chẳng lẽ là giả nhân giả nghĩa tên kia lại muốn chạy đến?
"Này, đây là làm sao vậy?" Xuyên Sơn Giáp vội vàng chạy tới bên cạnh, thân thể kìm lòng không đậu run rẩy, sợ hãi nói "Thật đáng sợ, hơi thở thật đáng sợ... Này không phải là lực lượng tồn tại bên trong loài người mà..."
Tức giận cái gì, như thế nào ta cái gì đều không – cảm giác, cũng chỉ là nhìn thấy một Bộ Phong Trần đang ở nơi đó cùng chính mình cãi nhau tranh đoạt quyền khống chế thân thể, không khí quanh thân của Bộ Phong Trần tựa hồ có chút vặn vẹo.
"Nếu để đám củi vứt kia biết rằng ngươi đi tới nhân gian, bọn họ nhất định dài dòng một phen!" Sau một trận trầm giọng nói nhỏ, Bộ Phong Trần đột nhiên buông tay đang ôm đầu, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt hơn vài phần ma tính, khóe miệng hơi hơi dương lên "Từ bi thì có ích lợi gì, chẳng bằng rửa cho sạch sẽ."
Thay thế ngụy thánh xuất hiện, giả nhân giả nghĩa hướng về phía ta liếc mắt một cái, mỉm cười nói "Ngươi nói, đúng hay không?" Không khí bốn phía xung quanh Bộ Phong Trần lại khôi phục bình thường.
Cơ hồ đồng thời, nguyên bản mấy yêu đạo ngã trên mặt đất đột nhiên bị một ngọn lửa hoàn toàn vây quanh, nghe không được thanh âm của bọn họ, cũng rất rõ ràng bọn họ đã không còn đường sống.
Chương 29 – Ly biệt
Tác giả: Vạn Diệt Chi Thương
Quyển 2 đã kết thúc. Sang quyển 3 hứa hẹn sẽ có nhiều tình tiết hấp dẫn hơn, liệu ai sẽ là người tỏ tình trước? Sầu Thiên Ca sẽ chọn ai giữa ngụy thánh và giả nhân giả nghĩa?
Từ đây tôi sẽ cố gắng giữ tiến độ mỗi ngày một chương, vì thời gian ít ỏi với lại không có beta nên có thể có nhiều lỗi, mong bạn đọc bỏ qua. Nếu đọc thấy lỗi, vui lòng để lại lời nhắc nhở để tôi có thể chỉnh sửa, giúp cho bản dịch được hoàn thiện hơn. Cám ơn các bạn đã theo dõi trong thời gian qua.
Trong giây lát, mấy yêu đạo cũng hoàn toàn biến mất trước mắt mọi người.
Xuyên Sơn Giáp sợ đến mức sững sờ tại chỗ không dám động đậy, ta rõ ràng nghe được tiếng hắn âm thầm nuốt nước miếng, Xuyên Sơn Giáp sợ hãi hẳn là đúng, dù sao ta cũng không biết trừ bỏ ta còn có vài người nhìn thấy được quá trình biến hóa thành hai người.
"Ngô, quả nhiên là Xuyên Sơn Giáp tu luyện ngàn năm." Giả nhân giả nghĩa nhẹ nhàng liếc mắt với con Xuyên Sơn Giáp đứng phía sau ta, nói ra một câu làm cho hắn sợ tới mức run cầm cập.
"Ta, ta là người hầu của ngài nha! Tiên nhân, ta là người hầu của ngài nha..." Xuyên Sơn Giáp vừa tránh ở phía sau ta, vừa nhỏ giọng nói, nếu không phải hắn tin tưởng cho dù chạy thoát cũng sẽ bị bắt trở về, ta phòng chừng con yêu quái đáng thương này hiện tại đã nghĩ chui vào lòng đất để trốn.
"Người hầu?" Bộ Phong Trần có chút đạm mạc khẽ hừ một tiếng "Dẫn theo một con xuyên sơn giáp tu luyện ngàn năm ở bên người ngược lại dễ dàng thu hút sự chú ý, thật không biết hắn nghĩ như thế nào, dẫn theo liền dẫn theo đi, thế nhưng còn tính buông tha cho nhóm yêu đạo này, để hắn làm cường đạo, còn không bằng để ta làm."
"Sầu Thiên Ca, ngươi nói có phải hay không?" Bộ Phong Trần cười nhìn ta liếc mắt một cái.
Chuyện đã xảy ra trong thời gian ngụy thánh ở cùng ta không biết giả nhân giả nghĩa có biết hay không, dường như giả nhân giả nghĩa tuy rằng không xuất hiện nhưng hắn có lẽ cũng biết một số sự tình, hoặc là có sự tình biết, có chút sự tình thoạt nhìn không biết.
Ta dạng tay ra tỏ ý không biết, nói: "Ta mặc kệ các ngươi ai đi ra, hiện tại có thể rời khỏi đây chưa?" Vội một buổi tối, ta đã có chút mệt mỏi, thân thể người phàm làm sao chịu được vất vả so với người tu hành như Bộ Phong Trần."
Ngụy thánh vào, giả nhân giả nghĩa đi ra, ta đã dần tiếp nhận được nhân cách phân liệt của Bộ Phong Trần, lúc này đây nhìn thấy giả nhân giả nghĩa đi ra ta cũng không có nhiều cảm giác kinh ngạc, lực thích ứng của con người có đôi khi thật sự do bất đắc dĩ, chính là không biết chờ đến khi ngụy thánh xuất hiện phải mất bao nhiêu thời gian.
Ngụy thánh tạm thời tiêu thất cũng tốt, cũng không cần phải ngày ngày đối mặt với chuyện xảy ra cùng với ta ở trong núi lần trước.
Nam nhân, tuy nói việc gì đều đã làm nhưng mà không khỏi luôn luôn có chút xấu hổ.
.....
.....
Ngày đó sau khi giả nhân giả nghĩa đi ra, chúng ta liền rời khỏi phủ đệ quân doanh về trấn Nga Sơn, giả nhân giả nghĩa tựa hồ không muốn dây dưa cùng với Tiểu Mật Nhi và Thanh Phong, sau khi làm cho hai người tỉnh lại liền một mình trở về phòng, đóng cửa, không gặp ai.
Cho dù là cuối cùng Thanh Phong cùng Tiểu Mật Nhi muốn gặp mặt nói lời tạ ơn, Bộ Phong Trần cũng không mở cửa, kết quả là hai thanh niên phải ở ngoài cửa cúi đầu cảm tạ.
"Đại bá, người cùng Bộ tiên sinh kế tiếp muốn đi đâu?" Tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong đã muốn rời Nga Sơn, đã nhận người thân, hung thi cũng xem rồi, Xuyên Sơn Giáp cũng không thấy, sau khi hôn mê Tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong căn bản không nhớ rõ bọn họ có gặp qua bọn Xích Nhiêm.
Chuyện triều đình phân tranh linh tinh, bọn họ càng biết ít càng tốt.
So với yêu ma quỷ quái thường quấy nhiễu thì nhân gian càng hung hiểm phức tạp hơn nhiều, người tu hành không phải vì tránh đi thế giới phức tạp này mà hằng năm đều tu luyện ở thâm sơn cùng cốc hay sao?
Tuy rằng trong Thánh môn cũng có những lục đục, nhưng so với triều đình cùng thế gian hung hiểm thì kém hơn nhiều lắm, quả thực chính là giống như một tiểu hài tử vô hại mà thôi, trong Thánh môn nếu không phải trầm mê tu luyện thì cũng so bì ai lợi hại hơn khi chịu thiên lôi oanh đỉnh, kỳ thật Thánh môn là một nơi sống lý tưởng.
"Du ngoạn vài địa phương sau đó trở về tiếp tục tu hành." Ta vỗ nhẹ đầu tiểu Mật Nhi, cùng với tiểu cô nương này chung sống vài ngày, lúc này chia lìa không khỏi có vài phần lưu luyến. Ta Sầu Thiên Ca cũng không có nhiều thân nhân, khi còn sống tuy rằng từng vì lợi ích chính trị mà cưới vợ sinh con, chỉ là một đứa nhỏ cũng chưa có.
Nếu có thể có một nữ nhi giống như Điền Mật Nhi, kỳ thật cũng không tồi, tuy rằng ta biết đại khái phải cô đơn cả đời rồi.
"Con luyến tiếc đại bá." Điền Mật Nhi gương mặt buồn rầu.
Chuyện của Điền Mật Nhi cùng Thanh Phong ở Nga Sơn Trấn đều xử lý xong rồi, hai người kia cũng phải rời đi trở về tìm sư phụ của bọn họ là Tam Khâu Đạo Nhân, mà ta cùng Bộ Phong Trần cũng phải rời Nga Sơn trấn.
"Cũng không phải về sau sẽ không gặp lại." Ta cười vỗ vỗ bả vai Tiểu Mật Nhi, nói "Tốt lắm, cũng không nên khóc nhè, nói không chừng không lâu sau chúng ta có thể gặp lại."
"Ân!" Điền Mật Nhi gật đầu thật sâu, hướng về phía ta tươi cười "Con nhất định sẽ gặp lại đại bá, đến lúc đó đại bá phải tặng lễ vật cho con đó."
"Được, nhất định."
Điền Mật Nhi cùng Thanh Phong rời khỏi Nga Sơn trấn, lên phía bắc tìm sư phụ của bọn họ, cũng may Điền Mật Nhi cùng Thanh Phong cũng chưa thấy Bộ Phong Trần dùng phép thuật gì đặc biệt, nếu không cũng không biết giả nhân giả nghĩa sẽ làm gì đối với hai đứa nhỏ này, rõ ràng, Bộ Phong Trần lúc ở thế gian luôn che dấu pháp lực của mình.
Điền Mật Nhi cùng Thanh Phong đi rồi, chúng ta cũng không tiếp tục ở lại Nga Sơn trấn, quay về khách điếm Nhất Song Nhân sao? Đột nhiên trong lúc đó cũng không đặc biệt muốn quay về.
Đi tìm Bạch Hà để hỏi chuyện? Thôi, bên người còn có giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần, ta cũng không muốn gặp chuyện phiền toái nào nữa.
Quay về Thánh Môn? Lần này đi cũng không biết còn cơ hội quay về hay không.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đi đến miền nam nhìn xem tám thuộc hạ của ta có sống yên ổn hay không, tốt hơn là đi miền nam du ngoạn một chuyến, vài năm trở lại đây ở miền nam cùng Thần Quốc cũng không có xảy ra phân tranh.
Sau khi nói chuyện với Bộ Phong Trần, hắn thật ra lại tỏ ra không có gì mà dễ dàng đồng ý, nam nhân này cũng thừa dịp ở đi vòng quanh thế gian một chuyến, bất đồng chính là trên đường đi miền nam, ta cùng Bộ Phong Trần có thêm một người hầu, một con Xuyên Sơn Giáp làm người hầu, hiện tại đang ở phía trước đảm đương vị trí xa phu (người đánh xe).
Ta cùng Bộ Phong Trần ngồi trong xe ngựa, ít nhất vài ngày đường mới từ Thần Quốc tiến vào miền Nam, mặc dù với pháp lực của Bộ Phong Trần có thể lập tức bay đến miền Nam.
Mùa xuân đã qua hơn phân nửa, khi tiến Viêm Hạ, thời tiết cũng trở nên ngày càng nóng, mặt trời thật to đâm vào ánh mắt con người không mở ra nổi, hiện tại cũng đã xế chiều, trước chạng vạng, chúng ta có thể đến được điểm nghỉ chân, theo biểu hiện của giả nhân giả nghĩa thấy được, giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần hiển nhiên không biết trên người ta vẫn còn một sót một chút ít độc tính của thuốc.
Không biết cũng tốt, bản thân ta có thể ở trong phòng chịu đựng vượt qua.
Mặc dù bên ngoài xe ngựa thời tiết nóng bức, nhưng trong xe cũng rất mát mẻ, nguyên nhân có thể là do bên cạnh ta lúc này là một khối băng tỏa ra khí lạnh bức người Bộ... Phong... Trần...
"Lần trước vội vội vàng vàng trở về Thánh môn, không phải Thánh môn xảy ra chuyện gì cấp bách đó chứ?" Ngồi trên xe ngựa, ta buông bức màn xe xuống, tùy ý nói một câu với Bộ Phong Trần, giảm bớt không khí quỷ dị mà xấu hổ, từ khi lên xe ngựa, cả người Bộ Phong Trần đều tỏ ra khí lạnh, không nói một lời nhìn chằm chằm ta.
Bộ Phong Trần vẫn là nhìn ta, dùng một loại ánh mắt thản nhiên mà lại giống như đâm thủng người ta, loại ánh mắt này của hắn thật giống như là ta làm chuyện gì thực có lỗi với hắn, ai, kẻ điên, mặc kệ là ngụy thánh hay là giả nhân giả nghĩa, sống lâu quá khó tránh khỏi có chút bệnh điên điên.
"Ta rời khỏi một thời gian rồi." Bộ Phong Trần không có trả lời câu hỏi của ta, chỉ giống như lầm bầm lầu bầu nói.
Hắn tiếp tục nói: "Lúc ta không ở đây, mấy ngày nay cùng hắn ở chung thế nào?"
Ta nhíu mi, ngữ khí của Bộ Phong Trần nghe là lạ.
"Còn không phải là bộ dáng kia." Ta nhắm hai mắt tựa vào xe nghỉ ngơi, quả nhiên, mỗi ngày lúc chạng vạng một mình tránh ở trong phòng chống cự với dược tính thật quá mệt mỏi, một lần thì rất tốt, hai lần còn miễn cưỡng chấp nhận, nhưng nếu mỗi ngày liên tục ba bốn lần như thế, thân thể cùng tinh thần đều cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi.
Có lẽ rõ ràng... Rõ ràng ngày đó ở trong núi cùng với ngụy thánh phát sinh...cái kia... sau đó cũng không cảm thấy mệt.
Tưởng tượng đến đây, trong óc ta sẽ hiện ra chuyện ngày đó phát sinh, hôm nay... quả nhiên vẫn là trời nóng quá, nếu không như thế nào đột nhiên cảm thấy hai gò má nóng bừng lên thế này.
"Sầu Thiên Ca." Thanh âm của Bộ Phong Trần.
"Ân?" Ta nhắm mắt lại lên tiếng, chỉ là dần dần cảm thấy có chút cảm giác kỳ lạ, không đúng chỗ nào đó, dường như là... có người đến gần ta.
Ta mở mắt, gương mặt phóng đại của Bộ Phong Trần rõ ràng xuất hiện trước mặt ta.
"Ngươi làm cái gì?" Ta thử đẩy hắn ra, sau đó hắn lại đột nhiên bắt lấy tay của ta không buông.
"Ngươi cùng hắn là quan hệ thế nào, các ngươi không phải đã làm ra sự tình gì chứ, vì sao ngươi đối với ta lãnh đạm hơn trước rất nhiều." Bộ Phong Trần gương mặt bình tĩnh dần dần tới gần, gương mặt phóng đại quá nhiều làm cho ta nhìn có chút choáng váng.
"Có cái gì mà làm loạn lên thế, hắn không phải là ngươi, ngươi không phải là hắn!" Ta trực tiếp đạp một cước, đừng cho là Sầu Thiên Ca ta không đánh mỹ nhân!
Hoàn quyển 2
Thỉnh thoảng, một h
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro