30
30_HE_Hoàn
Cá nhân ta thấy tính cách của anh Thực An trong bản BE đúng hơn, nhưng mờ bản BE khiến trái tim íu mềm của ta tổn thương nặng nề, ta vừa edit vừa khóc đó><, dzì dzậy mà có bản HE cho cả nhà coi, coi xong nhớ hun ta, không nà ta uýnh à.
———————————–
Bốn phía an tĩnh, phảng phất nghe thấy tiếng hô hấp lưu chuyển, Hoàng đế Đại Lương chăm chú nhìn người đang nằm trên sàng, đôi mắt mỹ lệ lộ ra một mảnh lo lắng, đau đớn đớn hòa cùng một tia hối hận.
"Thư Ca..." Ngón tay thon dài run rẩy xoa gò má nam tử đang nằm, một màn khiến y đầy hoảng sợ như còn đang trước mắt, may là, y kịp ném mã tiên đẩy tay nam tử này ra; may là, mũi tên vẫn chưa đâm vào nhiều ít, bằng không, hiện giờ đang nằm đích thật là một thi thể băng lãnh rồi, thiếu chút nữa, sẽ mất đi người này, Hoàng đế nhắm mắt, cho tới bây giờ, cổ sợ hãi kia vẫn còn quấn lấy trong lòng.
"Thư Ca, ngươi mau tỉnh lại cho trẫm, ngươi không được ly khai trẫm, không được!" Vô ý thức mang theo tia cầu xin, trên mặt Hoàng đế đã một mảnh u ám, "Trẫm không muốn, cũng không thể mất đi ngươi, trẫm chịu không được, vì thế, Thư Ca, chỉ cần ngươi mở mắt ra, trẫm cái gì cũng đều đáp ứng ngươi, ngươi nghe được không? Thư Ca!"
Hoàng đế ôm chặt thân thể vẫn không chút phản ứng, cố sức lay động. "Thư Ca, ngươi mở mắt ra a, mở mắt ra cho trẫm, có nghe hay không, ngươi muốn cái gì trẫm đều cho ngươi, đều thuận theo ngươi." Cố sức lay động thân thể kia, cung nhân, người hầu xung quanh tất cả đều buồn bã cúi đầu.
Hồi lâu, khí tức đều đình trệ, chỉ còn lại cảm giác tuyệt vọng, bỗng nhiên, ngự y đột nhiên kinh hô một tiếng: "Quý phi, quý phi dường như có phản ứng rồi!" Hoàng đế chấn động, nhìn chằm chằm Thư Ca, mà nam tử trước mặt làm như khó chịu nhíu nhíu mày, rồi chậm rãi mở mắt.
Thư Ca kinh ngạc nhìn khuôn mặt mỹ lệ trước mặt, đôi mắt đẹp kia lộ vẻ lo lắng lẫn khủng hoảng."Thư Ca!" Sau một khắc, Thư Ca liền bị ôm vào trong lòng Hoàng đế, đôi tay Hoàng đế siest chặt lấy Thư Ca, "Thư, ngươi không thể chết, không thể, trẫm yêu ngươi như vậy, trẫm sẽ không cho ngươi tử chết!"
Thư Ca trắc trở ngẩng đầu lên, hé miệng: "Thụy, Thụy hắn còn chờ ta, hắn... một mình... trên đường xuống hoàng tuyền rất cô độc, ta, ta muốn đi cùng hắn, đi tìm hắn..."
"Thư..." Hoàng đế thật sâu nhìn chằm chằm người trong lòng, yếu ớt mở miệng, "Ngươi thực sự chưa từng có một chút, một chút nào yêu trẫm sao?"
Thư Ca nhìn gương mặt vẫn mỹ lệ như cũ đầy khổ sở, con người xuất sắc như vậy, Hoàng đế ngạo khí như vậy lại thật lòng yêu cậu: "Xin lỗi, Hoàng thượng, Thư Ca đời này chỉ có thể yêu mình hắn." Nhẹ nhàng nâng tay, đặt lên ngón tay thon dài của Hoàng đế, "Hoàng thượng thật là tốt, Thư Ca sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ."
"Thư, " Bỗng nhiên một cổ nhiệt khí xông lên, Hoàng đế Thực An se mắt, chậm rãi hôn lên mặt Thư Ca, "Trẫm bức ngươi, làm cho ngươi rơi vào tuyệt lộ, ngươi cư nhiên còn nói sẽ nhớ kỹ trẫm thật là tốt, Thư, ngươi thực sự là, thực sự là..." Chậm rãi ma sát hai gò má Thư Ca, "Ngươi thực là thiện lương, ngươi có thể nào bảo trẫm không thương ngươi a, Thư, ngươi phải sống sót, nhất định phải sống sót, bởi vì..." Đôi mắt tối tăm của mỹ lệ Hoàng đế chợt lóe sáng, "Bởi vì Thụy hắn cần ngươi..." Nói xong một bả ôm lấy Thư Ca, đi ra ngoài cửa.
Bước vào căn phòng sát vách, trực tiếp đến bên giường, một thân thể vĩ ngạn lẳng lặng nằm giữa giường, Thư Ca run run vuốt ve dung nhan quen thuộc, cảm giác được thân thể vẫn là ấm áp: "Hoàng thượng, Thụy hắn, hắn còn sống không?"
"Đúng vậy, hắn còn sống, ngự y dùng hết lực toàn lực mới giữ được một hơi thở cho hắn, nhưng có thể tỉnh lại hay không, là tùy vào hắn." Hoàng đế cầm tay Thư Ca, đặt lên tay Thụy vương, "Trẫm nghĩ, hắn cần ngươi."
"Hoàng thượng..." Thư Ca kinh ngạc nhìn Hoàng đế, há hốc miệng, "Hoàng thượng, Thư Ca tạ ơn người!"
"Thư Ca, người đến lúc mất đi thì mới có thể tỉnh ngộ, khi trẫm thấy ngươi ngã trên mặt đất thì phi thường lo sợ, nếu như thực sự mất đi ngươi, trẫm nên làm cái gì bây giờ? Vì vậy trẫm tự nhủ, nhất định phải làm ngươi tỉnh lại, nhất định phải để ngươi sống, vì vậy, trẫm buông tay."
Ngón tay thon dài của Hoàng đế mơn trớn khuôn mặt tái nhợt của Thư Ca, thật lâu sau, mới nói, "Trẫm muốn cho ngươi hạnh phúc, mỗi ngày đều vui sướng mà sống, buông tay khỏi tình yêu còn hơn là đánh mất tình yêu của mình mãi mãi, trẫm không thể sai lầm nữa."
Hoàng thượng... một cổ nhiệt khí phút chốc nảy lên, Thư Ca chớp mắt mấy cái, có chút nghẹn ngào mở miệng: "Hoàng thượng, Thư Ca cảm ơn người." Rồi quay đầu, chậm rãi tới gần khuôn mặt không chút động tĩnh, ám ách mà có chút cật lực nói rằng: "Thụy, ngươi nghe thấy không? Hoàng thượng hắn thành toàn cho chúng ta rồi, lần này chúng ta là thật sự có thể ở bên nhau, vì vậy ngươi nhất định phải tỉnh lại, nhất định!" Thư Ca có chút mơ hồ nhìn chằm chằm Thụy vương, một giọt lệ rơi xuống, chạm vào mi mắt đang nhắm của Thụy vương, chậm rãi đi vào...
Từ từ, hô hấp của Thụy vương trở nên nhanh hơn, thân thể giật nhẹ, lại giật nhẹ, tiếp đến, liền mở mắt ra, "Thụy!" Thư Ca mở to mắt, nhiệt lệ liên tục rơi xuống.
"Thư... " Thanh âm khàn khàn hàm chứa nồng đậm ý không muốn, "Đừng khóc..."
...
Hai tháng sau, Đại lương Hoàng đế đối với quân phản loạn nhất nhất xử trí, đồng thời tuyên cáo thiên hạ Thụy vương cùng quý phi tử vong trong biến loạn, song song đó để biểu hiện lòng nhân ái vô biên, đối với những kẻ có can dự xử trí theo hình phạt thấp nhất.
"Hoàng thượng..." Thư Ca hướng Hoàng đế trước mặt cúi đầu thật sâu, "Hạ thần khấu tạ ân điển của Hoàng thượng, hạ thần cùng Thụy đã hoàn toàn bình phục, hiện hướng Hoàng thượng bái biệt, mong Hoàng thượng ân chuẩn.
"Thực sự phải đi rồi sao?" Hoàng đế giơ tay lên, xoa lên gương mặt vẫn một vẻ nhẹ nhàng khoan khoái kia, thật sâu quyến luyến vuốt ve, "Trẫm thực không muốn thả ngươi đi, bởi vì trẫm yêu ngươi như vậy, như vậy..." Trong đôi mắt mỹ lệ tràn đầy nóng cháy cùng yêu say đắm, tinh lượng mà chăm chú nhìn chằm chằm Thư Ca, "Thư Ca, ngươi vĩnh viễn là Thư quý phi của trẫm, bảo bối của trẫm."
Chậm rãi, một cổ nhiệt lưu lặng lẽ dâng trào, Thư Ca nhắm mắt, chậm rãi đưa tay, ôn nhu nắm lấy tay Hoàng đế: "Cảm tạ tình yêu của Hoàng thượng, Thư Ca sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ!"
"Thư quý phi..." Hoàng đế thấp giọng gọi một tiếng, cố sức ôm lấy người trước mặt: "Ngươi từng nói qua đời này chỉ có thể yêu mình Thụy, như vậy kiếp sau, đem kiếp sau cho trẫm, làm thê tử duy nhất của trẫm!"
"Hoàng thượng..." Thư Ca nhìn thật sâu, cổ nhiệt lưu càng lúc càng nặng, "Hoàng thượng, Thư Ca đáp ứng, đáp ứng kiếp sau nhất định làm Thư quý phi duy nhất của Hoàng thượng, thê tử duy nhất của người."
"Hảo, như vậy kiếp sau mặc kệ thế nào, trẫm tuyệt đối không buông tay nữa, khi đó ngươi chỉ được thuộc về một mình trẫm!" Bá đạo mà ngạo khí nhìn chằm chằm người trong lòng, chăm chú, "Khi đó ngươi cũng chỉ được toàn tâm toàn ý mà yêu trẫm, toàn tâm toàn ý ở bên người trẫm, cho đến khi tóc bạc, sinh lão bệnh tử cũng không rời." Vừa nói xong, cúi xuống hôn lên môi Thư Ca, thật sâu mà hấp lấy chiếc lưỡi mềm mại ở bên trong. Thư Ca nhắm mắt lại, lần đầu tiên cậu nguyện tiếp nhận nụ hôn của Hoàng đế.
Hồi lâu, Hoàng đế Thực An ly khai khỏi chỗ mềm mại kia, nhẹ nhàng đẩy: "Đi đi, trong lúc trẫm còn có thể thả ngươi đi." Thư Ca cúi người, lập tức hướng bên ngoài bước đi.
"Thư quý phi!" Thanh âm của Hoàng đế từ phía sau yếu ớt truyền đến, "Nhớ kỹ, kiếp sau ngươi phải là của trẫm!"
Thư Ca gật đầu: "Hoàng thượng, Thư Ca kiếp sau sẽ trở lại làm bạn với Hoàng thượng." Cúi đầu lần cuối, đi ra ngoài cửa, hướng phía bóng người cao ngất, đầy quen thuộc bước nhanh, gió nhẹ bám vào y bào của Thư Ca đang vui sướng nhẹ nhàng tiến đến.
Hoàng đế lẳng lặng đích nhìn bóng lưng càng ngày càng xa, thì thào nói: "Thư quý phi của trẫm, ngươi nhất định phải hạnh phúc." Nhắm mắt, một cổ nhiệt lưu diệc toan diệc sáp nảy lên trong lòng, nguyên lai chúc phúc người mình yêu cũng là một loại hạnh phúc...
...
Thụy vương ôm chặt người trong lòng, hôn lên mặt, vị đạo mê người này của thê tử hắn vĩnh viễn không bao giờ chán, "Thư, muốn đi nơi nào?" Bàn tay lặng lẽ luồn vào trong nội y.
"Ân..." Thư Ca dựa vào trong ngực Thụy vương, có chút gấp gáp mở miệng: "Đi, đi đến nơi nở đầy hoa hướng dương."
"Hảo, phải đi đến nơi nở đầy hoa hướng dương. Lướt qua hai gò má, Thụy vương nhiệt liệt hôn lên cổ, lên vai Thư Ca, nhiều lần cắn nhẹ qua lại. Bàn tay từ trên ngực thê tử chậm rãi dời xuống thắt lưng.
"Ân, a, Thụy." Gương mặt phiếm hồng sắc, hô hấp của Thư Ca càng thêm gấp gáp, khí tức quanh mình cũng nhuốm vài tia tình cảm mãnh liệt, "Ân, Thụy, ta yêu ngươi." Thư Ca ôm lấy cổ người yêu, ngón tay luồn thật sâu vào mái tóc dài.
Thụy vương ngừng lại, ngẩng đầu lên, tình cảm nồng đậm nhìn chằm chằm Thư Ca, yêu thương đáp: "Ta cũng yêu ngươi, Thư." Thật sâu hôn lên môi thê tử, lập tức quấn lấy chiếc lưỡi ướt át bên trong dây dưa cùng một chỗ.
Ai, hảo ngọt ngào a, Thư Ca hơi nhếch miệng, một tiếng cười nhẹ nhàng tràn ra, hoa hướng dương vàng óng đang ở phía trước, tại một nơi không xa, xán lạn nở rộ hướng về phía cậu, mỉm cười...
Ngoại thiên phiên ngoại
Trải qua một mùa đông tàn sát bừa bãi, mùa xuân ấm áp cứ như vậy làm cho tâm tình nhảy nhót đầy hưng phấn, hài đồng liên tục chơi đùa chạy trốn, mọi người tươi cười nhàn thoại việc nhà, thậm chí mây trên trời, gió bốn phía, đều lộ ra xuân ý, làm cho giá lạnh lẫn sợ hãi của mùa đông thực sự qua đi...
"Ai, Thụy đại ca, lại hái hoa cho thê tử nhà ngươi à."
Thanh niên cường tráng nhìn qua, cười hì hì hướng về phía nam tử đang cầm đóa hoa vàng óng phía trước, trên mặt có vài phần ám muội, nam tử mỉm cười, đôi mắt thâm thúy lướt qua thanh niên cùng với thiếu nữ bên cạnh, lập tức, trên mặt thiếu nữ liền đỏ ửng.
"Đúng vậy, nếu không hái về, nương tử ta sẽ phạt ta a."
"Nga, phạt cái gì a?" Vẻ ám muội trên mặt thanh niên lại tăng vài phần.
"Phạt ta..." Thanh âm nam tử trầm thấp mà mang theo một chút u ám: "Phạt ta không được vào phòng, không được đụng vô hắn a, ha hả."
Lập tức nháy mắt mấy cái, thanh niên khoát khoát tay, dần dần đi xa.
"Thư, ta đã trở về." Thụy vương đi vào trong phòng, cầm lấy bình hoa trên bàn, đem bó hoa mới hái về thay vào, đón thân ảnh lam sắc đang đi đến.
Di, Thư Ca nhìn nam nhân hai tay trống trơn, có chút kinh ngạc."Ngươi không phải nói đi mua thức ăn sao?"
Nam nhân ngẩn người, lập tức đáp: "Là ngươi nói đi mua thức ăn, ta chỉ đi hái hoa là được."
"Thực? Ta nói a?" Thư Ca mặt nhăn nhíu, có chút không xác định.
"Đương nhiên là ngươi nói, ta nghe thanh thanh sở sở mà." Thụy vương dùng vẻ mặt vô tội nhìn đối phương, lập tức cười."Ta biết rồi, khẳng định là sáng sớm ngày hôm nay ở trên giường làm quá mệt mỏi rồi, ngay cả ngươi nói qua cái gì cũng quên mất."
Thư Ca mặt đỏ lên, thì thào: "Nói... Nói bậy, rõ ràng là ngươi... Ngô..."
Lời nói bị một đôi môi ấm nóng ngăn chặn, khí tức quen thuộc lập tức tiến đến, bá đạo mà đầy tình cảm mãnh liệt xâm chiếm mỗi một nơi bên trong.
"Ta không nói bậy, sáng sớm ngày hôm nay, khi ta chạm vào chỗ này của ngươi..." Bàn tay nam nhân đi xuống, tham tiến vào vạt áo Thư Ca, dọc theo thắt lưng nhẹ nhàng xoa. "Lúc đó ngươi nói gì a?" Lướt qua thắt lưng tới trên bụng đối phương mà ma sát, rồi tới bên sườn...
Đại khái là vậy đi, Thư Ca nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, có chút mơ hồ nhớ lại, khi bị nam nhân này âu yếm thì cái gì cậu cũng nghĩ không ra, chỉ lo hưởng thụ khiêu khích.
Nhìn biểu tình sung sướng kia, dục vọng trong mắt Thụy vương cũng dần dần trào dâng, người yêu mỗi một hành động đều có thể khiến cho hắn xung động không ngớt, đều có thể kích thích khát vọng sâu nhất của hắn, thế cho nên mỗi lần dục vọng đều là như vậy cường liệt, cường liệt đến cả người phát đau nhức, cường liệt đến muốn quấn chặt lấy thân thể trước mắt, thật sâu khảm nhập đến từng khớp xương, sâu tận linh hồn.
"Làm sao vậy?" Phảng phất cảm thụ được ánh nhìn nóng rực, Thư Ca hơi mở mắt ra, nhìn nam nhân trước mặt.
"Không có gì, chỉ là muốn nói với ngươi, ta rất yêu ngươi."
Mặt Thư Ca càng đỏ hơn, hé môi, nhẹ nhàng đáp: "Ta cũng vậy."
"Vậy kế tiếp, chúng ta liền cùng nhau hảo hảo mà hưởng thụ đi!" Thụy vương nhẹ nhàng đẩy, đem người trong lòng vững vàng áp lên bức tường phía sau, thuận lợi xả mạnh, giải khai đai lưng đối phương mà mỗi ngày đều do chính hắn thân thủ buộc tốt, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái mà mềm dẻo trần trụi lộ ra.
A, Thư Ca run nhẹ, tuy rằng đã là mùa xuân, nhưng đột nhiên trần truồng lộ thể vẫn khiến cậu rùng mình.
"Thế nào? Lạnh không?" Thụy vương tiến lên, đem mặt đối phương nhìn thẳng vào hắn."Đừng lo, lập tức để ngươi nóng lên liền."
Thanh âm khàn khàn mà khiêu khích vang lên bên tay, càng làm cho cậu run lợi hại.
"Cái kia... Cửa bên ngoài ... còn chưa đóng."
"Đừng quan tâm, không có người đến đâu." Thụy vương cũng không quay đầu lại đáp, hai tay chạy loạn trên người Thư Ca.
"Ngươi hiện giờ cần phải làm là đem hai chân ngươi mở ra." Vươn tay, Thụy vương xoa đùi phải của Thư Ca, giơ lên."Sau đó sẽ đem chân vòng qua lưng ta, cuối cùng, đem thắt lưng ngươi hạ thấp xuống, như vậy, ta có thể tiến vào."
Cố định hảo chân đối phương, liền khẩn cấp động thân chen vào trong giữa hai mông, khiêu khích bắt đầu tiến nhập vào.
Thư Ca rên rỉ một tiếng, trên mặt càng đỏ bừng, nam nhân này lúc nào cũng như vậy, mỗi lần đều phải cố ý ác liệt đem toàn bộ quá trình nói ra, dẫn dắt cậu cùng hắn chìm sâu xuống tầng tầng lớp lớp dục vọng. Cứ như vậy, cậu vô pháp chống cự, cũng là cam tâm tình nguyện chấp nhận loại trầm luân này.
Hai thân thể chăm chú dây dưa cùng một chỗ, tựa hồ mỗi phiến xương cốt cũng hòa nhập vào nhau, ngay cả dương quang cũng vô pháp xuyên thấu, chỉ có thể chiếu lên thân thể hai người tạo thành ánh kim sắc lấp lánh...
Hồi lâu, ánh kim sắc trở nên nhàn nhạt yếu dần, nhưng hai thân thể giao triền tựa hồ vẫn không muốn tách ra, rốt cục, trong đó thân thể một người giật lên kịch liệt, cuối cùng xụi lơ xuống.
"Nhanh như vậy a."
Nam âm trầm thấp đầy trêu đùa, Thụy vương cúi đầu, cắn nhẹ tai Thư Ca, thoả mãn nhìn biểu tình của thê tử sau cao trào.
Hô, Thư Ca thở nhẹ xả giận, trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì lập tứ há hốc miệng.
"Buổi tối chúng ta ăn cái gì? Trong nhà chỉ còn lại có một ít gạo thôi."
Hôn lên hai gò má hồng nhuận của Thư Ca, Thụy vương chậm rãi mở miệng: "Như vậy đi, chúng ta vào thành, hiện tại khí trời rất hảo, chợ đêm trong thành phi thường náo nhiệt, không chỉ có thức ăn mà còn có rất nhiều thứ hay ho, chúng ta đi đến đó ở một đêm, ngày mai lên trấn trên chơi, ngẫm lại cũng đã lâu không đi đâu rồi.
"Giờ mà vào thành? Phải đi một đoạn đường khá xa a."
"Ta đi sang Lưu gia mượn một con ngựa, như vậy sẽ đỡ mệt hơn."
Cưỡi ngựa, Thư Ca mặt nhăn mày nhíu, thoáng khởi động thân liền ai nha một tiếng lại nằm bẹp tại chỗ.
"Làm sao vậy?" Thụy vương trong miệng hỏi, trên mặt lại tỏ vẻ hiểu rõ. "Có phải vừa rồi ở đây vận động quá lợi hại, hiện giờ đau thắt lưng không đứng dậy nổi a?" Bàn tay còn cố ý nhéo nhéo thắt lưng Thư Ca."Bất quá, ở đây vận động càng lợi hại, ta lại càng thoải mái, càng hưng phấn." Thụy vương vừa cười, vừa nhìn thê tử đã trải qua bao phen tình sự nhưng khuôn mặt vẫn ngượng ngùng.
"Như vậy đi, đợi ta đi mượn một con lừa, sau đó ta sẽ một bên dắt lừa, một bên kéo theo tiểu thê tử của ta vào thành."
"Cái gì tiểu thê tử, thật khó nghe, ta là nam." Thư Ca có chút ảo não, tuy rằng quốc gia này truyền thống từ xưa có thể thú nam nhân, nhưng mà không hề kiêng kỵ trước mặt người khác kêu to như vậy, thật sự là có chút vô ý vô tứ.
"Uy, nguyên lai ngươi không thích a, tốt lắm, ta đổi cách gọi, sau này sẽ gọi là nương tử được không?"
"..."
"Cũng không thích, vậy cục cưng ni? Hay là bảo bối? Hay thê tử..."
"Ngươi..." Thư Ca nghiến răng, bỗng nhiên há miệng, quay qua nam nhân đang cười xấu xa cố sức cắn.
"Ôi, ngươi cắn ta!" Thụy vương xoay người đè lấy đối phương, tà tà cười, tình dục còn chưa rút đi lại hiện lên trên khuôn mặt tuấn mỹ."Xem ra ngươi còn rất có tinh thần a, vậy làm thêm một lần."
"... Quá muộn... trong thành... cũng không còn..."
"Không sợ, trong thành lúc nào mà chẳng náo nhiệt, huống chi tú sắc khả xan, ta chỉ cần ăn tiểu nương tử của ta là đủ rồi."
...
Đèn sáng rực rỡ, khí xuân ấm áp khiến người người không ai muốn ở trong nhà, trái lại tốp năm tốp ba đi đi lại lại, cho nên phố xá buổi tối so với ban ngày càng tăng thêm nhân khí.
"Thư, đi tìm chỗ nào đó ăn trước đã, thế nào?" Một nam tử bố y lam sắc kéo tay một nam tử khác lười biếng hỏi. Trang phục mộc mạc che giấu không được bề ngoài xuất sắc, mặc dù cùng nam nhân bên cạnh tư thái vô cùng thân thiết, biểu hiện quan hệ tình nhân, nhưng vẫn đang rước lấy không ít ánh nhìn của thiếu nữ xung quanh.
"Tốt a, vậy tìm một tửu lâu gọi thức ăn đi." Nhìn ánh mắt hai bên trái phải bắn tới, Thư Ca có chút không tự nhiên đẩy cánh tay đang lôi kéo cậu.
Thụy vương nhíu mày, ôm lấy thắt lưng Thư Ca, hôn một cái thật kêu lên trán đối phương. "Ta nghĩ vậy không có gì hay, Thư của ta ăn ngon hơn."
Di, người bên ngoài dùng ánh mắt quái dị nhìn hai người. Thư Ca lúng túng, hạ giọng: "Ngươi đừng nói lung tung, nhiều người như vậy."
"Sợ cái gì, ngươi đã cùng ta uống qua rượu giao bôi, chính thức là nương tử đã xuất giá."
Nga, ánh mắt người bên ngoài có thêm tia trêu ghẹo, chuyện nam nam thành thân từ xưa tất cả mọi người đều đã nghe thấy nên không thể trách được.
Mặt Thư Ca nóng bừng lên, trên người cũng nóng dần, nghiến chặt răng, không biết nên nói cái gì, cảm giác ánh mắt mọi người càng ngày càng thêm trêu ghẹo, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng bước nhanh về phía trước. Từ trước tới giờ cũng chưa từng được coi là nam nhân, chỉ có bị hắn ăn sạch sẽ.
"Ai, ngươi đừng đi nhanh như vậy a, chờ ta một chút a, Thư, nương tử!"
"Ha ha, mau đuổi theo nga, coi chừng đuổi không kịp tiểu nương tử a." Người bên ngoài cũng ồn ào nói với theo.
"Thư, đi nhanh như vậy để làm chi, tóc rối hết rồi." Thụy vương một bả kéo lấy thân ảnh đang bước nhanh ôm vào trước ngực, thuận tay vuốt lại mái tóc cho thẳng.
Hai gò má bởi vì vừa bước nhanh mà đỏ ửng, khiến cho gương mặt vốn là bình thường tăng thêm một tia mị lực, như khi ở trên giường ân ái thì lơ đãng lộ ra một chút gợi cảm, làm cho tâm hắn nhộn nhạo.
Hạ phúc Thụy vương không khỏi nóng lên, Thư Ca bây giờ, mị lực chậm rãi lan ra bên ngoài, càng lúc càng hấp dẫn hắn vô pháp ly khai.
"Thư, ta yêu ngươi." Hai tay ôm lấy mặt đối phương, Thụy vương trịnh trọng cúi xuống hôn lên đôi môi đang hé mở.
"Ta cũng yêu ngươi." Cảm nhận được yêu thương nồng đậm, Thư Ca cũng ôm lấy Thụy vương, không hề ngượng ngùng mà hưởng ứng theo.
Hai người chăm chú ôm chặt lấy nhau, mặc dù những người bán hàng rong đi qua cười ồ lên pha lẫn đủ tiếng động lớn xôn xao, náo nhiệt phi phàm, nhưng lúc này trong mắt hai người chỉ có người kia.
Đứng yên trong chốc lát, Thụy vương siết chặt tay Thư Ca chậm rãi đi về phía trước, thỉnh thoảng hai người cùng ngưng mắt nhìn nhau, hiểu ý quay đầu mỉm cười, dần dần hòa vào dòng người tấp nập.
Nắm tay nhau đi đến cuối đời, chỉ mong những người yêu nhau trong thiên hạ có thể được ở bên nhau, hạnh phúc mãi mãi...
——Toàn văn hoàn—–
Đấy, xong rầu, khóc có, cười có, thấy ta vất vả vì mọi ngừi ko? Ai coi xong thì phải hun ta một cái nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro