18/4/2018
"và sau cả rất nhiều cái "nhiều" năm sau, tôi chưa bao giờ quên được ngày hôm đó.
cái nắng vàng rực ấm áp ngày tháng 4 với đám mây trắng bồng. bầu trời xanh, xanh đến nao lòng.
cơn gió thoảng qua còn vương vấn chút gì đó mát lạnh của tháng 3 chơi đùa với mái tóc nâu màu hạt dẻ xoăn xoăn của anh.
anh đứng trước cửa lớp tôi.
nụ cười ấm áp hơn cả mặt trời.
và đôi mắt sâu hơn cả đại dương.
trong một giây lát, tôi đã thấy được một chút gì đó gọi là hoàn hảo.
anh bảo:
"đi với anh chút đi"
và chúng tôi đã đi.
anh hỏi tôi những câu bâng quơ về bài thi chúng tôi vừa làm.
ánh mắt anh nhìn về một hướng xa xăm.
rồi, anh dừng lại, cúi gằm mặt xuống.
nụ cười trên môi tôi tắt.
tôi biết chuyện gì sắp xảy ra.
anh bảo:
"Chúng ta có thể trở về làm bạn được không?"
Tôi im lặng.
Sau đó đồng ý, việc này cũng không thể nào níu kéo hơn được nữa.
"Anh có thể cho em ít nhất một lí do không?"
Tôi nhìn anh, cố nén lại dòng nước mắt đang chực tuôn trào.
Anh cười, đưa tay lên vén tóc mai của tôi rồi nhẹ nhàng bảo:
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Anh bê đê."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro