8
Bellatrix đã rất say, đã 12 giờ đêm và một đêm mất ngủ nữa lại đến nên cô uống, không đủ để hoàn toàn say xỉn, nhưng đủ để trở nên chếnh choáng.
Cô ngồi trên sàn nhà trước ngọn lửa chỉ chăm chăm nhìn nó, nhìn ánh lửa bập bùng.
Chúng thật hấp dẫn, ngay cả khi cô không thể nhìn rõ chúng.
Cô cười khúc khích không vì lí do gì, tiếng cười khúc khích của cô trở thành tiếng cười lớn, cô gục xuống sàn trong một trận cười sảng khoái vì không có gì đặc biệt.
Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, những hoa văn trên mái nhà đang xoay tròn, cô càng cười lớn hơn.
"Tao ghét mày!" Cuối cùng cô cũng ngồi dậy, ném một cái chai rỗng vào lửa. Nó gầm lên và phun ra những tia lửa nhỏ, một ngọn lửa đáp xuống bàn tay của người phụ nữ, cô nhìn đốm lửa nhỏ ấy đốt cháy làn da của mình một chút rồi chết dần. Cô thở dài, cô ấy đang chán.
Bellatrix đứng dậy, sau khi suýt ngã, nắm lấy áo choàng và rời đi. Cô làm phép im lặng lên giày của mình, đây không phải là lần đầu tiên cô uống rượu và định đi dạo nửa đêm, trong khu rừng cấm. Cô cố gắng giữ yên lặng nhất có thể, khi cô đi xuống rất nhiều phòng lớn của Hogwarts. Cô cần đi ra, cần một chút không khí trong lành.
Cô như chết đứng trên đường đi của mình, cô nghe thấy gì đó, ai đó ở đó, mặc dù Bellatrix có thể đang say, không có nghĩa là cô ấy đã hoàn toàn mất tri giác. Cô đi xa hơn dọc theo hành lang, nhận ra mình đang bị theo dõi. Cô ấy vòng qua góc và biến mất. Cô có thể cảm thấy họ đang đến gần hơn, họ vòng qua góc, họ mặc quần jean, giày thể thao và một chiếc áo hoodie màu hồng. Cô luôn lặng lẽ đi tới phía sau một người có vẻ bối rối trước sự biến mất của mình.
"Tìm tôi?" Bellatrix khàn khàn thì thầm, biết người đó là ai.
Họ thở hổn hển quay lại.
"Theo dõi tôi Granger, thật sao?" Bellatrix bước lại gần.
"Đó có phải là một sở thích của trò bây giờ không? Nhìn tôi trong lớp là không đủ đối với trò, trò cũng thấy cần phải theo dõi tôi. Một số sẽ coi đó là sự rình rập." Bellatrix tiến thêm một bước về phía cô gái.
"Chính xác là trò đang làm gì, muộn thế này?" Bellatrix nhướng mày.
"Em-em có thể hỏi cô điều tương tự." Hermione nhìn người phụ nữ. Cô ấy đã rất cố gắng để ngăn mình xin lỗi. Cô ấy chán ngấy người phụ nữ nhìn thấy cô ấy yếu ớt và trẻ con như vậy. Bellatrix cười khúc khích.
"Tôi là giáo sư ở đây, Granger." Bellatrix khoanh tay.
"Tốt thôi, em đã đến thư viện. Bây giờ đến lượt cô." Hermione cũng khoanh tay.
Bellatrix cười khúc khích.
"Cái gì, không có lời xin lỗi thảm hại?" Bellatrix nhướng mày.
Hermione vẫn im lặng, hai tay vẫn khoanh lại, mắt trừng trừng nhìn Giáo sư của mình.
"Tốt thôi, nếu trò phải biết thì tôi đang đi dạo, có quan tâm tham gia không?" Bellatrix nhếch mép, biết rằng cô gái sẽ không bao giờ đủ can đảm để chấp nhận lời đề nghị đó.
Hermione định suy sụp nhưng sau đó lại tự ngăn mình lại, đó chính xác là điều mà người phụ nữ muốn, khiến cô phải thốt lên, để chứng minh quan điểm của cô ấy rằng Hermione Granger chính là đứa bé mà Bellatrix nghĩ.
"Được." Hermione mỉm cười, Bellatrix hơi bị lùi lại, đó không phải là điều cô ấy mong đợi.
"Theo kịp, tôi không thích chờ." Và khi Bellatrix rời đi, Hermione thầm nguyền rủa bản thân. Cô ấy đã tự đưa mình vào cái quái gì vậy ?! Điều này thật là ngu ngốc của cô ấy !! Cô thậm chí còn không biết họ sẽ đi đâu, nếu cô chết thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu người phụ nữ mang cô ấy ra đây để giết cô ấy ?!
"Làm sao vậy? Sợ phải không?" Bellatrix nhìn cô gái, người đang cười, vì lo lắng hơn là chế nhạo.
"Không." Suýt nữa, cô ấy gần như nói lắp nhưng cô ấy không!
"Tốt." Bellatrix tiếp tục bước đi, Hermione tăng tốc để đuổi kịp người phụ nữ.
Xem xét Hermione cao hơn cô ấy, và cô ấy đi giày cao gót, cô ấy là một người đi bộ khá nhanh.
Hermione không biết người phụ nữ đang đưa mình đi đâu, và cô không dám hỏi.
Một lúc sau, họ dừng ở một rìa của một vách đá, Hermione không biết ở đâu. Mặc dù vậy, các ngôi sao vẫn sáng và có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mặt trăng trên đại dương. Tiếng đại dương va vào đá mang đến sự bình yên cho cô gái. Hermione tạm thời quên đi tình hình đang gặp phải và mỉm cười, hít thở bầu không khí mặn mòi trong lành.
Bellatrix nhìn cô gái rồi mỉm cười, cô chuyển sự chú ý trở lại đại dương. Gió thổi trên tóc họ, cuốn nó đi khắp các hướng. Hermione nhìn người phụ nữ lớn tuổi đã nhắm mắt, và trong khoảnh khắc đó, trong ánh trăng đó, cô ấy trông đẹp hơn những gì Hermione có thể tưởng tượng, vì một lần cô ấy nhìn vào sự bình yên.
"Đẹp phải không?" Người phụ nữ nhìn Hermione.
"Rất." Hermione trả lời
"Và không chỉ là khung cảnh." Hermione mở to mắt khi cô nhận ra mình đã nói to, cô không nên nói thành tiếng, chết tiệt !!
Điều đó khiến Bellatrix mất cảnh giác, cô quay đi chỗ khác, nhưng Hermione có thể thề rằng cô ấy thấy người phụ nữ đỏ mặt.
"Tôi không thường đưa người đến đây, đặc biệt là học sinh. Vì vậy, tôi sẽ đánh giá cao nếu trò không chia sẻ nó với bất kỳ ai." Người phụ nữ nói, Hermione chỉ nhìn chằm chằm vào cô, đây phải là cuộc nói chuyện tử tế nhất mà người phụ nữ từng có với cô ấy.
"Em sẽ không nói với một linh hồn." Hermione mỉm cười.
Cô hướng sự chú ý của mình trở lại đại dương, tận hưởng phong cảnh, cảm giác và bầu bạn.
----------
"Dolores đang ở đây, và không chỉ trong vài ngày lần này." Minerva đi thẳng vào lớp học của Bellatrix mà không cần gõ cửa. Bellatrix chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.
"Và bây giờ ngày của tôi bị hủy hoại." Bellatrix vẫy tay và cánh cửa đóng sầm lại.
"Bạn nói với tôi." Minerva chế giễu, ngồi xuống bàn làm việc.
"Cô ta ở với cụ Dumbledore ngay phút này, tôi nghĩ là tôi sẽ đến để báo trước cho bạn."
"Ngoài mọi người, tại sao lại là cô ta ?!" Bellatrix gầm gừ đập đầu vào bàn.
"Bellatrix dừng lại đi! Bạn sẽ tự làm mình bị thương." Minerva mắng cô gái.
Bellatrix đảo mắt.
"Bạn đừng trợn mắt nhìn tôi cô gái trẻ." Minerva khoanh tay, nhận cái cười khúc khích từ Bellatrix. Cái cau mày của Minerva nhanh chóng biến thành nụ cười khi nghe cô gái nói.
tình mẹ con thôi :> dịch cũng mông lunh lắm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro