
Chapter 4
" ..It's a girl wearing a pink dress...with purple hair mixed with a little bit of platinum gold, it is very typical." One person could not help but describe.
"Avoid paying fees? Not without! Then let me show you what the consequences of not paying fees are!" The Dokkaebi sneered.
(Although running away from the scene, it shouldn't be far. But it's still a bit hard to find...here is it!)
The Dokkaebi snapped its fingers, and a running girl appeared in the scene. It was the little girl who ran out of the cabin just now.
At this time, Dokja could clearly see, a very beautiful girl about 15 years old, it was a face that was hard to describe in words, purple hair mixed with glittering platinum blonde strands, giving people the feeling of magic feeling. Due to the rush, the skirt was a bit chaotic but not dirty. That is to say, from the moment she ran out of the cabin, she was still very safe!
She was a little eager to visit the stores, but couldn't seem to find what she wanted, so she continued to run elsewhere.
"Oh! Haven't encountered a monster yet! How lucky!" said the Dokkaebi in a surprised tone. "Then it's not too late to see now!"
As soon as it finished speaking, a giant mantis-like monster appeared on the screen, blocking her path.
Dokja couldn't help but gulp, that girl is dead for sure, it's a high level beast that is called the 'insect king'!
He couldn't help but worry about this girl. Also a bit helpless with his current situation.
"Mr. Dokja ..." Sang-Ah next to him also grabbed his arm tightly, not expressing his concern.
"Look closely, the consequences of running away from the scene!"
But things did not happen as many people and 1 dokkaebi speculate.
That little girl at first stood as still as heaven, everyone thought it was because she was too scared to run, but no!
As soon as the bug sprayed a strange liquid at her, she immediately dodged it. She ran to the other side, looking up at the giant mantis monster.
She muttered. "I'm fed up with you guys!" She said in English. " FUCK OFF! "
" English? "
Sang – Ah said softly. "Mr. Dokja, it seems that the girl is a foreigner, moreover, she probably doesn't know Korean. When she was in the cabin, it seemed that she asked a woman about the time. At that time, I paid attention to it a little, so I remember."
Dokja hummed, eyes still focused on the screen, he knew a little English so he understood what the girl just said, didn't expect this little girl to be so brave. Maybe it's an illusion, but he think the 'insect king' just stepped back a little.
Meng Bao ran to the corner of the street, she quickly grabbed an iron pipe with a rather sharp tip that someone forgot as a weapon and without hesitated she rushed towards the mantis monster under everyone's wise eyes.
The mantis monster swung its claws at the girl but didn't hit a single bit. That girl had incredible stamina and speed.
The steel pipe in her hand is like a holy weapon, sharp and hard to imagine, it's like a sword!
She quickly used the steel pipe she was holding in her hand to cut off the two claws of the mantis monster, then quickly approached its hind limbs, quickly slashing them all. The monster lost its balance and collapsed.
Without hesitation, Meng Bao took the momentum from the mantis body, jumped up and cut off its head, and then cut its body in half. Completely complete is the carcass and carcass.
At this point, her skirt was still not stained with the blood of monsters. Still as clean as before.
"You look like a mantis so I'll make sure I cut off your body, what if you lose your head and you'll still be able to function.." She scratched her head and mumbled. Meng Bao jumped off its body, then ran to find what she needed.
Meng Bao did not know that her actions were completely revealed in front of the Dokkaebi and people on the cabin. That's right, on all the cabin of that Dokkaebi sub-channel, not just the one she was sitting in, but all the cabin of the channel, as a warning to all those trying to escape from pay fees.
But the effect seems to be the opposite, Meng Bao still survives after tax evasion. The truth proves that, if you are lucky enough, taxes still do not need to be paid and still can live well. :))))
Dokja's mind was a little loose, this time the one who needed to recover from the emotional shock was him.
(Seems like this is more like a dream, that's right! Maybe I'm obsessed with that story so much that I dream like that! Surely it's because Yoo Jonghyuk's regresses too much, so I'm a bit inhibited? Do I want something like breakthrough comes from someone else? )
"Miss Yoo Sang - Ah, you punch me once. Punch me hard!" Dokja said with a slightly comfused face to his colleague.
"What's wrong Mr. Dokja..?" Sang-Ah also jerked her eyes away from the screen, a bit worried. She also had the feeling that she was hallucinating or something.
"It's okay, I just want to prove it a bit. You just punch me! Punch me hard!" repeated Dokja.
"...Well if you say so.." Sang-Ah used great force, swinging her fist towards Dokja's stomach.
"Huh!" It must be said that Dokja regrets it very much, it hurts to death. I wonder where she got such strength in that slim body.
He clutched his stomach and sat down.
"Oh my God! Mr. Dokja are you okay? I'm sorry, I'm punch too hard!" Sang-Ah hastily apologized.
"No...it's okay..it's my fault." Then Dokja also tried to stand up, with Sang-Ah's help. One hand was still clutching his stomach. :)))
Everyone was a bit... well not a bit but veryyy shocked at what they just witnessed. Some people regretted not running after the girl just now.
(Maybe that monster is weak, otherwise how could that rusty steel pipe be cut so easily!)
(I should have followed her, if she protected me, I wouldn't have to worry about paying for it!)
---
" ..Là một đứa bé mặc váy màu hồng...có mái tóc màu tím xen lẫn chút vàng bạch kim rất đặc trưng. " Một người không khỏi tả lại.
" Trốn trả phí sao? Cũng không phải không có! Vậy để ta cho các ngươi xem tiếp hậu quả của việc không trả phí là gì! " Con Dokkaebi cười lạnh.
( Tuy chạy khỏi phân cảnh nhưng chắc cũng không xa. Những vẫn là có chút khó tìm...à đây rồi! )
Con Dokkaebi búng tay, trên không trung hiện lên hình ảnh một bé gái đang chạy. Chính là bé gái đã chạy ra khỏi cửa khoang vừa nãy.
Lúc này Dokja mới thấy rõ được, một cô bé rất xinh đẹp tầm 15 tuổi, đó là một khuôn mặt mà khó có thể diễn tả bằng lời, mái tóc tím xen lẫn những sợi vàng bạch kim lấp lánh, tạo cho người ta cảm giác ma mị. Do chạy vội nên váy có chút loạn nhưng không hề dính bẩn. Tức là từ lúc chạy khỏi khoang, cô bé vẫn rất an toàn!
Cô có chút sốt sắng ghé vào các cửa hàng, nhưng có vẻ không tìm được thứ mình muốn, nên lại tiếp tục chạy tới nơi khác.
" Ồ! Vẫn chưa gặp phải quái vật sao! May mắn ghê nhỉ! " Con Dokkaebi nói với giọng điệu ngạc nhiên. " Vậy giờ gặp cũng chẳng muộn! "
Vừa dứt lời, có một con quái vật giống bọ ngựa khổng lồ xuất hiện trên màn hình, chặn lại đường của cô bé.
Dokja không khỏi nuốt nước bọt, cô bé đó chết chắc rồi, đó là quái thú cấp cao, cái thứ mà được mệnh danh là ' vua côn trùng ' đấy!
Anh không khỏi lo lắng cho cô bé mình có thiện cảm này. Cũng có chút bất lực với tình cảnh hiện tại của mình.
" Anh Dokja... " Sang – Ah ở bên cạnh cũng túm chặt cánh tay anh, không nói lên lời sự lo lắng.
" Nhìn cho kĩ, hậu quả của việc chạy khỏi phân cảnh! "
Nhưng sự việc xảy ra không theo như nhiều người 1 yêu tinh suy đoán.
Cô bé đó lúc đầu đứng yên như trời trồng, ai cũng nghĩ là do quá sợ hãi không thể chạy được, nhưng không!
Ngay khi con bọ đó phun chất lỏng kì quái về phía cô bé, cô bé ngay lập tức né được. Cô chạy về bên khác, ngước nhìn lên con quái vật bọ ngựa khổng lồ.
Cô lẩm bẩm. " Má hết con này đến con khác, tao nhờn với bọn bay đấy à! " Cô nói bằng tiếng anh. " CÚT! "
" Tiếng anh? "
Sang – Ah nói nhỏ. " Cậu Dokja, hình như cô bé đó là người nước ngoài, hơn nữa có lẽ không biết tiếng hàn, lúc trên xe hình như có hỏi một người về thời gian. Lúc đó tôi có để ý đôi chút nên nhớ. "
Dokja ậm ừ, mắt vẫn chú ý trên màn hình, anh có biết chút ít tiếng anh nên cũng hiểu được cô bé đó vừa nói gì, không ngờ cô nhóc này gan lớn vậy. Mà hình như do ảo giác hay sao nhưng anh thấy ' vua côn trùng ' vừa lùi lại thì phải.
Manh Bảo chạy về phía góc đường, cô lấy vội một cách ống sắt có đầu khá sắc nhọn ai đó bỏ quên làm vũ khí rồi không chút do dự lao về phía con quái vật bọ ngựa dưới sự sững sờ của mọi người.
Con quái vật bọ ngựa vung càng về phía cô gái nhưng không trúng một chút nào. Cô bé đó có một sự dẻo dai cùng tốc độ không tưởng nổi.
Ống thép trên tay cô cứ như thánh khí vậy, sắc bén khó tưởng tượng, không biết còn tưởng nó là kiếm ấy chứ!
Cô nhanh chóng dùng cái ống thép mình đang cầm trên tay cắt đứt hai càng của quái vật bọ ngựa, sau đó nhanh chóng tiếp cận các chi sau của nó, nhanh gọn chém hết chúng. Con quái vật mất thăng bằng đổ gục xuống.
Không chút chần chừ, Manh Bảo lấy đà từ cơ thể bọ ngựa, nhảy lên chém đứt đầu nó, rồi sau đó không chần chừ chém luôn thân nó làm đôi. Hoàn hoàn chỉnh chỉnh là phanh thây xẻ thịt.
Lúc này váy của cô vẫn chưa dính chút gì máu của quái vật. Vẫn sạch sẽ như ban đầu.
" Mày giống bọ ngựa quá nên lấy làm đảm bảo tao phải đoạn xác mày, nhỡ đâu mất đầu rồi mày vẫn hoạt động được thì sao.. " Cô gãi gãi đầu lẩm bẩm. Manh Bảo nhảy xuống khỏi xác nó, sau đó chạy tiếp để tìm đồ cô cần.
Manh Bảo không biết rằng, hành động của mình hoàn toàn bại lộ trước mặt con Dokkaebi cùng người trên các khoang. Đúng vậy, là trên tất cả các khoang của kênh con Dokkaebi đó, không phải là chỉ có mỗi khoang lúc trước cô ngồi, mà là tất cả các khoang của kênh, như để cảnh báo cho tất cả những kẻ có ý định trốn chạy trả phí.
Nhưng hiệu quả có vẻ ngược lại, Manh Bảo vẫn sống sót sau khi trốn thuế. Sự thật chứng minh rằng, nếu bạn đủ may mắn, thuế vẫn không cần đóng mà vẫn có thể sống tốt. :))))
Dokja đầu óc có chút đãng cơ, lần này người cần vực dậy khỏi cú sốc tinh thần là anh.
( Hình như đây giống mơ hơn, đúng vậy rồi! Có khi mình ám ảnh truyện đó nhiều quá nên mới nằm mơ như vậy! Chắc chắn là do tên Yoo Jonghyuk hồi quy nhiều quá nên mình có chút ức chế chăng? Muốn một sự đột phá đến từ người khác? )
" Cô Yoo Sang – Ah, cô đấm tôi một phát đi. Đấm thật mạnh vào! " Dokja mặt có chút vô thố nói với cô bạn đồng nghiệp của mình.
" Anh Dokja có sao không vậy..? " Sang – Ah cũng giật mình dời mắt khỏi màn hình, có chút lo lắng hỏi. Cô cũng có cảm giác mình vừa thấy ảo giác hay sao ấy.
" Không sao, tôi chỉ muốn chứng minh một chút thôi. Cô cứ đấm tôi đi! Đấm mạnh vào! " Dokja lặp lại.
" ...Ừm nếu anh nói vậy thì.. " Sang – Ah dùng lực thật mạnh, vung nắm đấm về phía bụng của Dokja.
" Hự! " Phải nói là Dokja hối hận vô cùng, nó đau chết luôn ấy. Không hiểu cô ấy lấy đâu ra sức mạnh như vậy trong cái cơ thể mảnh mai kia.
Anh ôm bụng ngồi thụp xuống.
" Trời ơi! Anh Dokja có sao không? Tôi xin lỗi tôi xuống tay mạnh quá! " Sang – Ah vội vàng xin lỗi.
" Không...Không sao đâu..là do tôi tự chuốc lấy thôi. " Nói rồi Dokja cũng cố sức đứng dậy, dưới sự giúp đỡ của Sang – Ah. Một tay anh vẫn ôm lấy bụng mình. :)))
Mọi người có chút...à không phải có chút mà là rất sốc trước sự việc mình vừa chứng kiến. Có chút người đã hối hận khi không chạy theo cô bé vừa nãy.
( Có khi con quái vật đó yếu xìu, không thì làm sao cái ống thép gỉ đó dễ dàng chém đứt vậy được! )
( Lẽ ra mình nên chạy theo nhỏ đó, có nó bảo vệ thì còn lo gì mà trả phí với không chứ! )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro