Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 2

[Please notify the passengers on the train! ]

[ All, all run away... run! ]

Kim Dokja had a bad premonition, but before he could think about it, a figure flashed past his eyes. It was a girl about 15 years old, wearing a pink dress.

"Wait..." In such a chaotic state, due to some unknown sympathy for this girl, Kim Dokja raised his hand to pull her back. But the girl ran very fast, in the blink of an eye she reached the door of the train.

" Damn ..tttt... Brake! " A heavy thud resounded.

"!!!" Everyone, including Kim Dokja, couldn't have expected this, partly because it happened so fast, partly because it was...it was strange.

The girl disappeared into the darkness, on the ground still lying there, the two doors lying, broken by violence, were clearly deformed.

'What just happened...!!!! '

* Rattle... Rattle... Rack...*

Right after that, in the middle of the cabin suddenly appeared a red ball of electricity like ball lightning, along with a mysterious voice.

[ Our free planetary system 8612 service has ended ]

[ Now going to the main scene ]

Everyone froze in shock.

("It's the dokkaebi." When that person first appeared, someone exclaimed. ) These words subconsciously passed through Kim Dokja's thoughts.

[I don't know why that sentence suddenly popped into my head. ]

[The subway stops suddenly. And the entire cabin grew dark. ]

(Could it be. It's just that the subway stopped suddenly. It's a common occurrence.)

[The familiar opening of the novel kept popping into my head. ]

[But this is impossible...How could it be? ] Uncontrollable thoughts kept appearing in Dokja's mind one after another.

"..dokkaebi?" Yoo Sang-Ah said hesitantly.

" Huh? "

[The impossible thing that can happen in the usual way, definitely can't happen...]

It was a description he read, as soon as he heard Sang-Ah mention the dokkaebi. "Two small horns. With two small horns and a cloak, that hairy and peculiar creature floated in the air.

It was too monstrous to be called a fairy, too wicked to be called an angel, but also too quiet to be called a devil. )

' Look! '

' What is that? '

The whispers of the people gradually increased.

(No...that can't be. That's...) Dokja's pupils constricted as he looked up.

It is a rather chubby white hairy animal with two small yellow horns on its head. It was wearing a shirt like that of the primitive people of the past. The small round eyes and the smiling mouth revealed two small fangs...

[The dokkaebi monster has appeared. ]

Surprise, shock... It was evident in Dokja's face, and not only him but also the mood of the people in cabin.

[The moment where fantasy and reality intertwine. ]

" &^#&%*%%$ " The dokkaebi opened his mouth to speak, but due to language differences, no one understand.

' What does it say? '

' Is it virtual reality? '

' It's too ugly. '

Everyone was noisy, some people were scared, some people didn't care at all, and some people were curious.

[But who knows the meaning of this moment besides me, is there anyone else? ]

(That one is a true dokkaebi.)

[The novel of a thousand chapters destroys the law of life. The beginning of the long-running tragedy in the book "3 ways to survive the apocalypse." was opened. ]

(But that can't be. Really...) Dokja clutched his iphone, trying to regain his composure from the current situation.

[It's that dokkaebi. ]

"Why does it sound so spanish, can I talk to him?" Sang-Ah said hesitantly.

"Do you know what that is? Are you going to open your mouth to borrow it? Buete,,, something?" Dokja couldn't help but be speechless at his colleague's senseless words.

"Wha...no way!"

"Ah, ah. Can you hear me? It's true, the Korean package is broken and it's so painful," said the dokkaebi, this time in Korean. "Everyone, can you hear me?"

"Hey, are you going to do something?" One of the men shouted.

" ? "

"Are you filming? I have work to do so I have to hurry." The boy complained.

"Ah, ah, audition. That's right. Now it's the audition. Ha ha," the dokkaebi said to himself. "So the results of the document investigation are flawed.

I told them to start charging at 7pm, thay should remind people like this..."

"Huh, what are you saying?"

"Come on, everyone, calm down, take a seat and listen to me. From now on I have to convey important information to everyone." The dokkaebi said calmly.

"What's that! Hurry up and let the subway go!" A man loudly ordered.

This is also the reason why people did not leave the cabin to follow Meng Bao just now.

Partly because the incident happened so suddenly, partly because they thought the subway stopped suddenly was a problem, although it happens rarely but still happens, so they think this is normal. Moreover, the subway is very far from the destination station, no one is stupid enough to run off the track.

(Ha! Looking at the open cabin door like that, even if it's a problem, people won't continue to operate the subway! Let alone facing the first scene!) Dokja can't help but curse small in heart.

But he couldn't help but think about the girl just now. If this is the beginning of the series "Three methods to survive the apocalypse", then who is that girl? He read the series from beginning to end, but there was never a person like it.

She was a very special girl, if not talking about her appearance, talking about her strength: surpassing the strength of ordinary humans. Thinking like that, Dokja could not help but look at the two doors of the distorted cabin lying on the ground.

If you say that the Dokkaebi is a toll collector, then her actions are like evading fees...tax evasion? Suddenly thinking that is less scary than, what happened...?

(Escaped from the first scene before it happened, i wonder what will happen? Is that girl alive or dead? And why is she suddenly jumping out of the compartment like that? Is it she.... Did that kid know what was going to happen? No one, not even Yoo Jonghyuk, tried to skip the first scene because it was the first 'paying' to be able to survive.

It was unexpected, but not everyone could try by breaking the hatch completely. How can ordinary people do it!! Besides, no one thought of it that way.

Can I..can I run out now? That Dokkaebi hasn't released the first scene yet..)

Thinking about that, Dokja denied himself and shook his head.

(The life is only 1, it's not that much to try, what if I jump out and my head explodes. Let's just follow the story line and survive. )

' What are you going to do without the consent of the people? '

Everyone's scolding pulled Dokja out of his thoughts.

'How are you going to make up for the damage? '

' Mom, what is that? Is it a comic book? '

[It's not wrong at all. ]

[This is exactly what I've read about. But there's no scene where a little girl jumps out of the cabin....]

( I have to stop it....

But how. )

"Yoo Sang – Ah, don't move!" Dokja took the role of her colleague.

"Huh?" Sang-Ah was taken aback.

"Haha."

"It's really noisy."

Looks like the Dokkaebi has also reached its limit of patience.

"I...Tell you to be quiet."

"Am I kidding you?" His eyes turned bloodshot, his face fierce.

"Huh?" The boy who complained first suddenly exploded.

Under the shocked and stunned eyes of everyone, each person who cursed before was also blown up in turn.

"This is not filming a movie."

"It's not even a dream."

"Not even a novel, nor a 'reality' that you all know, do you understand?!"

The ghostly voice of that Dokkaebi resounded.

[Yes, this is real. This feeling is not the reality I used to feel in my chest.

From now on I have fully awakened to see the entire cabin submerged in a sea of ​​blood. ]

"You guys still have a very beautiful life up until now, right?"

"From the moment you were born, you didn't have to pay anything, but you can still eat well, sleep peacefully, clean regularly, and even give birth to children. Ha!"

"You don't work but still eat! You guys live in a wonderful world!"

"But those good times must come to an end now.

Nothing is free forever, right? "

----

[ Xin thông báo cho các hàng khách trên chuyến tàu! ]

[ Tất, tất cả chạy đi...chạy mau! ]

Kim Dokja có dự cảm chẳng lành, nhưng chưa kịp có suy nghĩ gì, thì một bóng hình lướt qua mắt anh. Là một bé gái tầm 15 tuổi, mặc một chiếc váy màu hồng.

" Chờ... " Đang trong tình trạng hỗn loạn như vậy, do có chút thiện cảm không rõ với bé gái này nên Kim Dokja giơ tay lên định kéo bé lại. Nhưng cô bé chạy rất nhanh, chớp mắt đã đến cửa tàu.

" Két ..tttt... Phanh!! " Một tiếng đập nặng nề vang lên.

" !!! " Mọi người, kể cả Kim Dokja không thể ngờ đến sự việc này, một phần là vì nó diễn ra quá nhanh, một phần là nó...thật kì lạ.

Cô bé biến mất vào bóng tối, trên mặt đất vẫn còn nằm đó, 2 cánh cửa nằm trên mặt đất, do bị bạo lực bẻ ra nên đã bị biến dạng một cách rõ ràng.

' Chuyện gì vừa xảy ra vậy...!!!! '

* Rẹt...Rẹt...R...Rẹt...*

Ngay sau đó, giữa khoang tàu bỗng xuất hiện một quả cầu điện tích màu đỏ như sét hòn, cùng với đó là giọng nói bí ẩn vang lên.

[ Dịch vụ miễn phí của hệ hành tinh 8612 chúng tôi đã kết thúc ]

[ Bây giờ sẽ bắt đầu vào cảnh chính ]

Mọi người sững sờ đến cứng người.

( " Là yêu tinh đó. " Khi kẻ đó xuất hiện lần đầu, ai đó đã kêu lên như vậy. ) Những câu từ này vô thức lướt qua suy nghĩ của Kim Dokja.

[ Không hiểu sao câu đó lại đột nhiên hiện lên trong đầu tôi. ]

[ Tàu điện ngầm dừng đột ngột. Toa tàu thì mất điện. ]

( Có lẽ nào là. Là tàu điện ngầm bị dừng đột ngột thôi. Chuyện hay xảy ra ấy mà. )

[ Phần mở đầu quen thuộc của cuốn tiểu thuyết cứ hiện lên trong đầu tôi. ]

[ Nhưng mà chuyện này là không thể...Sao lại có thể xảy ra được chứ? ] Những suy nghĩ không thể kiềm chế cứ lần lượt xuất hiện trong đầu Dokja.

" ..yêu tinh? " Yoo Sang – Ah ngập ngừng nói.

" Hả? "

[ Việc không thể nào có thể xảy ra theo cách thông thường, chắc chắn không thể xảy ra...]

Đó là một đoạn miêu tả anh đọc, ngay khi nghe Sang – Ah nhắc đến yêu tinh. " Hai chiếc sừng nhỏ. Với hai chiếc sừng nhỏ cùng một tấm áo choàng, sinh vật lông lá và kì dị đó trôi nổi bồng bềnh trong không trung.

Nó quá dị hợm để được gọi là tiên, quá ác độc để được gọi là thiên thần, nhưng cũng quá yên tĩnh để được gọi là ác quỷ. )

' Nhìn kìa! '

' Đó là gì vậy nhỉ? '

Tiếng xì xào bàn tán của mọi người dần nhiều lên.

( Không...không thể có chuyện đó. Đó là...) Dokja đồng tử co rút khi ngước nhìn lên.

Đó là một con vật khá mũm mĩm lông lá màu trắng với 2 chiếc sừng nhỏ màu vàng trên đầu. Nó mặc một chiếc áo như của người nguyên thủy ngày xưa vậy. Đôi mắt tròn be bé cùng với chếc miệng cười để lộ ra 2 chiếc răng nanh nhỏ...

[ Quái vật yêu tinh đã xuất hiện. ]

Ngạc nhiên, bất ngờ...Điều đó hiện rất rõ qua khuôn mặt của Dokja, và không chỉ riêng mình cậu mà còn là tâm trạng của những người trên tàu.

[ Khoảnh khắc mà ảo tưởng và hiện thực đan xen lẫn nhau. ]

" &^#&%*%%$ " Con yêu tinh mở miệng nói, nhưng do ngôn ngữ bất đồng, nên không một ai hiểu cả.

' Nó nói cái gì vậy? '

' Là thực tế ảo sao? '

' Xấu quá đi mất. '

Mọi người ồn ào, có người kinh hãi, lại có người không chút để ý, lại có người tò mò.

[ Nhưng mà người biết ý nghĩa của khoảnh khắc này ngoài tôi ra liệu còn ai không? ]

( Con đó đúng chuẩn yêu tinh luôn á. )

[ Tiểu thuyết nghìn chương diệt sinh pháp. Phần mở đầu của bi kịch kéo dài trong cuốn " 3 phương pháp để tồn tại trong thế giới diệt vong " đã được mở ra. ]

( Nhưng mà không thể có chuyện đó được. Thật là...) Dokja nắm chặt iphone của mình, cố gắng lấy lại bình tĩnh từ tình huống hiện tại.

[ Chính là con yêu tinh đó. ]

" Sao nghe có vẻ giống tiếng tây ban nha quá, tôi nói chuyện với nó thử nhé? " Sang – Ah ngập ngừng nói.

" Cô có biết đó là gì không? Cô định mở miệng mượn tiền nó sao? Buete,,,gì gì đó sao? " Dokja không khỏi cạn lời trước những lời nói vô tri của cô bạn đồng nghiệp.

" Đâu...đâu có! "

" A, a. Mọi người nghe rõ không? Thật đúng là, gói tiếng hàn bị lỗi nên khổ quá đi mất. " Con yêu tinh nói, lần này là tiếng hàn. " Mọi người, mọi người nghe rõ tôi nói không? "

" Này, mày định làm cái gì đó hả? " Một người lớn tiếng quát.

" Sao? "

" Đang quay phim sao hả? Tao có việc nên phải nhanh đi nhanh mới được. " Cậu nhóc than phiền.

" À, à, thử vai. Đúng vậy đó. Giờ cũng chính là buổi thử vai. Ha ha. " Con yêu tinh tự nói. " Vậy là kết quả điều tra tư liệu bị thiếu sót rồi.

Đã bảo bắt đầu thu phí lúc 7h tối thì phải nhắc mới bọn như này rồi mà... "

" Hả, nói cái gì vậy hả? "

" Nào nào, mọi người , bình tĩnh lại ngồi xuống ghế và nghe tôi nói nào. Từ giờ tôi phải truyền đạt thông tin quan trọng cho mọi người. " Con yêu tinh vẫn rất bình tĩnh nói.

" Gì vậy chứ! Nhanh cho tàu chạy đi! " Một người đàn ông lớn giọng ra lệnh.

Đây cũng chính là lí do mọi người không dời bỏ khoang theo Manh Bảo vừa nãy.

Một phần là do sự việc diễn ra quá đột nhiên, một phần họ nghĩ tàu dừng đột ngột là lỗi trục trặc, tuy ít xảy ra nhưng vẫn có nên họ nghĩ đây là điều bình thường. Hơn nữa tàu đang cách trạm đến rất xa, không ai ngu đến nỗi chạy xuống khỏi đường ray cả.

( Ha! Nhìn vào cái cửa khoang mở toang hoang thế kia thì dù là do truc trặc người ta cũng chẳng vận hành tàu cho chạy tiếp nữa! Chứ đừng nói đang sắp phải đối mặt với phân cảnh đầu tiên! ) Dokja không khỏi chửi nhỏ trong lòng.

Nhưng anh cũng không khỏi nghĩ về cô bé vừa rồi. Nếu đây là mở đầu của bộ truyện " Ba phương pháp để tồn tại trong thế giới diệt vong " thì cô bé đó là ai. Anh đọc từ đầu đến cuối bộ truyện nhưng chưa từng xuất hiện người nào như vậy cả.

Đó là một cô bé rất đặc biệt, nếu không nói về vẻ bề ngoài thì cũng nói về sức mạnh đi: Vượt qua sức mạnh của nhân loại thông thường. Nghĩ như vậy Dokja không khỏi đưa mắt nhìn về 2 tấm cửa của khoang méo mó nằm dưới đất.

Nếu nói con Dokkaebi là người thu phí thì hành động của cô bé chả khác nào trốn trả phí...trốn thuế sao? Bỗng nhiên nghĩ vậy đỡ sợ hơn là đã có chuyện gì xảy ra...?

( Thoát khỏi phân cảnh đầu tiên trước khi nó xảy ra, không biết liệu sẽ có chuyện gì xảy ra không nhỉ? Cô bé đó còn sống hay đã chết? Và tại sao lại đột nhiên nhảy khỏi khoang như vậy? Liệu có phải cô bé đó đã biết điều gì sắp xảy ra? Chưa từng có người nào thậm chí là Yoo Jonghyuk thử bỏ qua phân cảnh đầu cả. Vì đó là lần ' trả phí ' đầu tiên để có thể sống sót.

Thật ngoài dự đoán, nhưng không phải ai cũng có thể thử bằng cách bẻ hẳn cửa khoang ra cả. Sức người bình thường sao làm được cơ chứ!! Hơn nữa cũng chả ai nghĩ ra cách đó cả.

Liệu giờ mình..có thể chạy ra không nhỉ? Con Dokkaebi đó chưa công bố phân cảnh thứ nhất mà.. )

Nghĩ vậy nhưng Dokja lại tự phủ nhận mà lắc lắc đầu.

( Mạng thì chỉ có 1, đéo phải nhiều đâu mà thử, nhỡ nhảy ra phát rồi nổ đầu thì toi. Thôi cứ theo mạch truyện mà sống sót vậy. )

' Không có sự đồng ý của người dân mà định làm cái gì vậy hả? '

Tiếng mắng chửi của mọi người kéo Dokja ra khỏi suy nghĩ của mình.

' Cậu định đền bù thiệt hại thế nào đây? '

' Mẹ, đó là gì vậy? Là truyện tranh sao? '

[ Không sai chút nào. ]

[ Đây mới chính là diễn biến mà tôi từng đọc qua. Chứ chẳng có cảnh nào là một cô bé nhảy khỏi khoang cả....]

( Phải ngăn nó lại mới được....

Nhưng mà bằng cách nào. )

" Yoo Sang – Ah, đừng di chuyển! " Dokja giữ vai cô bạn đồng nghiệp.

" Hả? " Sang – Ah sửng sốt.

" Ha ha. "

" Ồn ào thật đó. "

Có vẻ con Dokkaebi cũng đạt đến giới hạn của sự kiên nhẫn.

" Ta...Bảo các ngươi im lặng. "

" Tao đùa với chúng mày đấy à? " Mắt nó trở lên đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn quát.

" Hả? " Cậu trai pàn nàn đầu tiên đột nhiên đầu nổ tung.

Dưới ánh mắt kinh hãi và sững sờ của mọi người, từng người từng người chửi trước đó cũng lần lượt bị nổ tung đầu.

" Đây không phải là quay phim điện ảnh đâu. "

" Cũng không phải mơ. "

" Càng không phải tiểu thuyết, cũng không phải ' hiện thực ' mà bọn mày từng biết, có hiểu chưa hả?! "

Tiếng nói ma mị của con Dokkaebi đó vang lên.

[ Đúng vậy, đây là thật. Cảm giác đây không phải là sự thực mình từng cảm thấy trong lồng ngực.

Từ giờ tôi đã hoàn toàn thức tỉnh khi nhìn thấy toa tàu chìm trong biển máu. ]

" Chúng mày vẫn đang có một cuộc sống vô cùng tươi đẹp cho đến bây giờ, đúng không? "

" Ngay từ khi sinh ra bọn mày không hề phải trả phí gì mà vẫn được ăn ngon ngủ yên, vệ sinh đều đặn, rồi còn sinh con đẻ cái nữa. Ha! "

" Không làm mà vẫn có ăn! Bọn mày được sống trong một thế giới tuyệt thật đấy! "

" Nhưng thời gian tươi đẹp đó giờ phải kết thúc rồi.

Không có chuyện gì mà được miễn phí mãi mãi cả, đúng không? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro